Nơi này, đối với các cao thủ võ giả có thể nhảy ba bốn trượng, thì sức phòng thủ thực sự rất yếu.

Vì vậy, Vân Phi vội vàng để thành môn vệ lại mang đến một số nỏ sắt, đội cung thủ đến.

Số lượng không nhiều, nhưng đủ để đối đầu với những người tấn công thành, gây ra đợt sát thương đầu tiên.

Vừa mới sắp xếp xong phòng thủ, Vân Phi liền phấn chấn tinh thần, các cao thủ chính đạo khác cũng thay đổi sắc mặt.

Chết tiệt, chúng thực sự đến rồi!

Bên ngoài thành là ruộng cày, xa xa mới có rừng cây.

Nhìn thấy từ trong con đường nhỏ trong rừng, trực tiếp xông ra mấy chục người chạy rất nhanh.

Tốc độ còn nhanh hơn cả ngựa, rõ ràng là cao thủ ma tu.

- Đến rồi.

- Vân Phi công tử đúng là thần nhân!

- Ma tu chết tiệt, thật nhiều tâm địa!

- May mà có Vân Phi công tử hỗ trợ, nếu không hôm nay chúng ta lại phải thua thảm hại.

- Vân Phi công tử, ra lệnh đi.

Đánh thế nào!

Mọi người nhìn về phía Vân Phi công tử, lúc này, Vân Phi công tử há miệng nói:

- Gần hơn một chút.


Để chúng đến gần hơn một chút nữa.

Chúng ta cố gắng bắt sống Sư Ma!

Các cao thủ chính đạo lập tức được khơi dậy sĩ khí, thân hình hơi khom xuống, ẩn núp trên cổng thành, chờ bọn người Sư Ma đến gần.

Còn bọn người Sư Ma thì mặt đầy phấn khích, huyện Tiểu Thánh đã ở ngay trước mắt.

- Các ngươi, giết cho ta!

Rắc rắc, ban đêm có gió nổi lên, mưa nhỏ lại lất phất.

Trên trời sấm sét cuồn cuộn, dưới đất người đi như kiến.

Tiểu Thánh Sơn, Trương Mạc kết thúc một ngày làm tông chủ, chuẩn bị về ngủ.

Ngày nào cũng vậy, cơm bưng nước rót, ngoài ăn ra thì ngủ, hoặc là đi dạo khắp nơi trên núi.

Tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ béo phì thôi.

Than ôi, làm tông chủ cũng rất mệt mỏi, béo phì có lẽ là số phận của hắn.

Ma tu hầu hạ hắn vừa giúp hắn cởi áo, thì thấy Dương Sở chạy đến với con cá lớn trên tay.

Nói thật, Trương Mạc vẫn rất thích Dương Sở.

Nghe lời, hiểu chuyện, trung thành, hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó một cách tỉ mỉ.

Trương Mạc tính toán sau này có thể thăng chức cho Dương Sở, bây giờ Thiên Ma Tông còn không có một trưởng lão nào, tựa hồ là có chút không tưởng nổi.

- Có chuyện gì vậy?

Trương Mạc nhìn xem Dương Sở quỳ một gối xuống ỏ cửa ra vào nói.

Dương Thạc nhanh chóng trả lời:

- Tông chủ, tin tức khẩn cấp.

Trương Mạc nghe xong lời này, tâm thần đột biến:

- Thế nào, chính đạo đánh lên núi?

Dương Sở nói:

- Không phải vậy.

Tông chủ, hôm nay Sư Ma đã tấn công huyện Tiểu Thánh.

Trương Mạc cau mày nói: - Đánh hạ được rồi sao?

Dương Sở liên tục lắc đầu nói:

- Không chỉ không đánh hạ được, mà còn bị tổn thất nặng nề.

Những ma tu cao thủ mà Sư Ma mang theo gần như toàn quân bị diệt.


Bản thân Sư Ma cũng bị truy đuổi, suýt nữa mất mạng!

Trương Mạc mở to mắt nói: - Liên quân chính đạo mạnh đến vậy sao?

Dương Sở đáp:

- Nghe nói là liên quân chính đạo có cao thủ đến.

Nguyên Môn phái đến Vân Phi công tử, một trong Tứ công tử.

Tông chủ, đây là thư hồi đáp của liên quân chính đạo gửi cho ngài.

- Còn gửi thư hồi đáp cho ta sao?

Trương Mạc hơi ngơ ngác.

Chẳng phải hắn đã viết thư, thông báo cho liên quân chính đạo rằng hắn yêu chuộng hòa bình rồi à? Tình hình gì mà còn cần gửi thư hồi đáp cho hắn vậy.

Không phải là thư chiến chứ, lá gan của hắn không chịu nổi sự giày vò đâu.

Đầy vẻ nghi ngờ mở bức thư ra, đập vào mắt là nét chữ thanh tú như con gái.

- Trương tông chủ, cảm ơn thư ngài thông báo.

Chúng ta đã theo tin tức ngài tiết lộ, đánh bại Sư Ma, đáng tiếc là không lấy được đầu hắn.

Trận đại thắng này, nếu không có sự giúp đỡ của ngài, chúng ta không thể hoàn thành được.

Ta sẽ ghi hết công lao của ngài, ngày mai đăng toàn bộ lên báo Chính đạo.

Hoan nghênh ngài bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ bóng tối theo ánh sáng, đến huyện Tiểu Thánh uống trà.

Vân Phi công tử, Vân Phi kính bút.

Trương Mạc há hốc miệng.

Từ bao giờ hắn tiết lộ tin tức vậy?

Từ bao giờ hắn giúp đỡ liên quân chính đạo vậy?


Bọn người chính đạo này sao lại vô liêm sỉ thế nhỉ, cái mũ thối tha nào cũng muốn úp lên đầu ông đây vậy.

Ta chẳng làm gì cả, tại sao phải chịu ấm ức này chứ.

Chính đạo, thứ đạo đức giả.

Trương Mạc bắt đầu xoa thái dương, không tức giận, không tức giận, tức chết mình thì chẳng đáng.

Hắn có thể tưởng tượng, tin đồn của chính đạo này sẽ gây ra cú sốc tâm lý lớn đến mức nào cho Sư Ma.

Nếu Sư Ma nhìn thấy tin tức trên báo Chính đạo, liệu có trực tiếp hận hắn không.

Trời ơi, một người yêu chuộng hòa bình như ta, sao lại bị đổ oan thế này.

Vân Phi công tử này, ngươi độc ác như vậy, sao không đi tu ma đạo đi?

Có tâm cơ như vậy, tu ma đạo chẳng phải có tiền đồ hơn sao?

Trương Mạc ném bức thư xuống, vẻ mặt bất lực nói:

- Biết rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.

Dương Sở nhìn Trương Mạc đóng cửa phòng, lại nhặt bức thư lên liếc nhìn, khóe miệng nở nụ cười.

Ha ha, quả nhiên, biết ngay là Tông chủ đại nhân đang thao túng mọi chuyện.

Sư Ma?

Ngươi còn muốn tranh địa bàn với Tông chủ đại nhân, chết đi cho rồi!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương