Yêu Em Từ Giọng Nói
Chương 56: Đại kết cục

Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Tháng giêng ngày mười lăm, tết Nguyên Đán.

Hôm nay, Tô Noãn Dương vốn phải về nhà ăn tết.

Nhưng bởi vì phải đi tham gia nghi thức trao giải, cho nên đành phải lưu lại thành phố A.

Lễ trao giải lần này, chính là “Bách Linh Ly” mỗi năm một lần.

“Bách Linh Ly” chính là giải thưởng cho diễn viên phối âm, mỗi năm đều sẽ bình chọn một lần, Tô Noãn Dương lần này nhận đề cử giải thưởng nữ phối âm xuất sắc nhất và người mới xuất sắc nhất, đề cử thông qua hai tác phẩm chính là phim điện ảnh 《 kiếp phù du 》 và điện ảnh 《 Lục Bình 》.

Trước đêm giao thừa Vương Ngọc đã nói với Tô Noãn Dương tin tức cô được đề cử tại “bách linh ly”, Tô Noãn Dương lúc ấy bị dọa tới hỏng. Phải biết rằng, “bách linh ly” là giải thưởng tối cao giành cho diễn viên phối âm, lực ảnh hưởng so với diễn viên giải thưởng Kim Mã và giải thưởng Kim Tượng là bằng nhau.

Lần này là lần đầu tiên Tô Noãn Dương tham gia lễ trao giải lớn như vậy, Cố Hoài Cẩn làm khách quý đặc biệt cũng xuất hiện ở hiện trường.

Hai người sóng vai cùng đi trên thảm đỏ, lễ phục trắng và tây trang đen, mới vừa bước ra, liền giành được hoan hô từ các fan.

Hai người điền tên xong, liền đi đến trước mặt người chủ trì, người chủ trì nhìn hai người, bắt đầu rồi phỏng vấn đơn giản tại hiện trường.

Tô Noãn Dương tuy rằng vừa mới xuất đạo, nhưng thực lực đúng là không thể khinh thường.

Nhận được hai bộ tác phẩm đều là khởi đầu tốt đẹp, ratings bạo tăng không nói, đề tài cũng xáo xào không ít.

Không chỉ có thu được tình yêu của Cố Hoài Cẩn, cũng thu được tình hữu nghị với Đường Tiếu, thậm chí đến cả Dương Đức Vinh tiền bối đều thu cô làm học trò.

Tuy nói đã trải qua rất nhiều lần phong ba trên Weibo, nhưng cuối cùng đều an toàn thay đổi hướng phát triển của dư luận, chẳng những không có ảnh hưởng đến tinh đồ của cô, ngược lại còn thu hoạch rất nhiều fans ủng hộ cô. Không chỉ có trình độ phối âm lợi hại, kỹ thuật diễn cũng rất có thiên phú, được Lâm độc miệng nổi danh trong giới nhìn trúng, bộ phim truyền hình đầu tiên có thể cùng Lâm Hải và Đường Tiếu hợp tác, có thể nói như cá gặp nước, tiền đồ vô lượng.

Người chủ trì nhìn vị tân binh vương bài ngang trời xuất thế này, tùy tiện hỏi mấy cái vấn đề không đau không ngứa, Tô Noãn Dương đều hoàn mỹ đáp lại. Nhưng mà hôm nay không phải chỉ có một mình Tô Noãn Dương đi đến, cùng cô đi tới còn có ảnh đế Cố Hoài Cẩn.

Bọn họ hai người gom lại cùng nhau, cái này chính là đại biểu cho đề tài, đại biểu cho nhiệt độ, người chủ trì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Chế nhạo nhìn hai vị trước mặt ân ái, cười hỏi vấn đề cuối cùng.

“Kế tiếp chính là vấn đề cuối cùng, xin hỏi hai người là ai theo đuổi ai trước?”

Lời vừa nói ra, các fan bên ngoài càng thêm phấn chấn, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, nối liền không dứt.

Tô Noãn Dương nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói:

“Kỳ thật là tôi thổ lộ trước, là tôi theo đuổi anh ấy trước.”

“Không, là anh theo đuổi em.” Cố Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn Tô Noãn Dương, trong mắt tràn đầy thành kính và sủng nịch.

“Vào lúc em còn chưa quen biết anh, anh đã yên lặng chú ý em rất nhiều năm, cuối cùng, em cũng là của anh.”

“A a a a a a! A a a a a a!” Nghe được anh trả lời, các fan càng thêm điên cuồng.

Ngay cả người chủ trì cũng cười tỏ vẻ đã ăn không ít cẩu lương từ hai người, đêm nay không cần lo lắng sẽ bị đói bụng.

Chờ toàn bộ khách quý đều ngồi xuống, lễ trao giải rốt cuộc cũng mở màn.

Các giải thưởng khác đều đã công bố xong rồi, Tô Noãn Dương không ngoài sở liệu bắt được giải người mới xuất sắc nhất, đoạt giải là tác phẩm《 kiếp phù du 》.

Cuối cùng, lão nghệ thuật gia đức cao trọng vọng trong vòng phối âm Dương Đức Vinh đứng dậy, đi lên sân khấu.

Bà là người công bố giải thưởng, là giải thưởng thứ hai đếm ngược từ dưới lên của đêm nay, giải thưởng nữ phối âm xuất sắc nhất.

Tất cả mọi người đều ngừng thở, chờ đợi giải thưởng công bố.

Tô Noãn Dương không biết cô có thể đoạt giải hay không, ngay cả người từng trải như Vương Ngọc cũng không thể nói chính xác lần này rốt cuộc cô có thể đoạt giải hay không.

Dựa theo tư lịch mà nói, khả năng Tô Noãn Dương bắt được giải thưởng này quả thực là cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng ở bộ điện ảnh《 Lục Bình 》, Tô Noãn Dương một mình phối hai âm, tuy rằng phối âm thời kì già của Lục Bình, cô cuối cùng không được chọn, nhưng cái này cũng không thể chối bỏ sự thật cô phối âm rất khá.

Có thể nói, so sánh với những người cùng thế hệ, trình độ phối âm của cô xem như xuất sắc nhất.

Cho nên nói nếu từ trình độ cùng đột phá đi lên, cô vẫn rất có khả năng bắt được giải thưởng này.

Dương tiền bối vững vàng đứng trên sân khấu, chậm rì rì mà mở phong thư trong tay, ngẩng đầu, nhìn mọi người dưới đài khẩn trương đến thở mạnh cũng không dám ra, cười thì thầm.

“Kế tiếp, tôi tuyên bố, người đoạt giải thưởng “bách linh ly” cho nữ phối âm xuất sắc nhất là —— Tô Noãn Dương! “

“Tác phẩm đoạt giải ——《 lục bình 》!”

Màn ảnh đặc tả bỗng nhiên kéo đến trên người Tô Noãn Dương, chỉ thấy cô không dám tin tưởng mà bưng kín đôi môi, trong mắt còn hàm chứa nước mắt.

Cô đứng lên, Cố Hoài Cẩn ngồi bên cạnh cũng đứng dậy ôm lấy cô, ở bên tai cô không biết đang nói cái gì.

Cô gật gật đầu, rời khỏi cái ôm ấp của anh, từng bước một về phía bục trao thưởng.

Sau đó, cô cúi người từ trong tay cô giáo của mình nhận cúp, ôm cúp, chậm rãi đi đến phía trước.

“Chào mọi người, tôi là Tô Noãn Dương.” Cô bình ổn hơi thở, bắt đầu đọc diễn văn.

“Đầu tiên, tôi rất vui vẻ khi hôm nay có thể bắt được giải thưởng này, đối với tôi mà nói, giải thưởng thật nặng, đây là khẳng định với tôi, cũng là sự cổ vũ với tôi, càng là sự thúc dục cùng giám sát với tôi trên đoạn đường kế tiếp.”

“Kỳ thật hôm nay nhận được giải thưởng này, tôi cũng có chút khó tin, bởi vì hiện tại tôi chẳng qua chỉ là một người mới, những thứ yêu cầu phải học còn rất nhiều rất nhiều, một đường đi tới, tôi cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn.”

“Ngoại trừ may mắn, còn có cảm kích. Cảm kích tôi gặp được mọi người, cha mẹ tôi, cô giáo của tôi, bạn bè của tôi, các fans, còn có những đạo diễn từng cùng tôi hợp tác, cảm ơn mọi ngươi, bởi vì có mọi ngươi, mới có Tô Noãn Dương của hôm nay.”

“Còn có, tôi muốn cảm ơn một người, người mà từ lúc tôi chỉ là một chủ bá trên internet phát sóng trực tiếp, anh đã làm bạn với tôi, chính là Cố Hoài Cẩn của tôi. A Cẩn, cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu của anh, cảm ơn anh vẩn luôn ủng hộ em, cũng cảm ơn anh vẫn luôn trợ giúp em, A Cẩn, em rất yêu anh.”

“Cuối cùng, tôi còn muốn nói một câu, cảm ơn mọi ngươi, tôi yêu mọi người, kế tiếp, tôi nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực, nỗ lực không để mọi người thất vọng!”

Tô Noãn Dương nghẹn ngào nói ra những lời này, không sai, đi đến hiện tại, thật cảm kích, cũng thật may mắn.

Cảm ơn mọi người, cũng cảm kích may mắn của bản thân, cảm ơn mọi người, bởi vì có mọi ngươi, mới có tôi của hiện tại.

Tiếng vỗ tay như sấm dậy, Tô Noãn Dương khom lưng, thời điểm ngẩng đầu, cô thấy được cặp mắt ôn nhu như nước kia.

Đó là bến cảng của cô, là Cố Hoài Cẩn của cô.

Lễ trao giải kết thúc, Vương Ngọc nói cũng phải lôi kéo Tô Noãn Dương tham gia bữa tiệc chúc mừng, Tô Noãn Dương đối với loại hoạt động này luôn luôn tránh xa, nhưng bất đắc dĩ không thể lay chuyển được Vương Ngọc, cho nên đành phải đi theo cô ấy.

Bữa tiệc chúc mừng tổ chức tại đại sảnh khách sạn, Tô Noãn Dương đứng trước cửa khách sạn, có chút kỳ quái bên trong sao lại an tĩnh như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người còn chưa tới sao? Không phải chứ, vừa rồi cô nhìn thấy rất nhiều tiền bối đều đến còn sớm hơn cô.

Cô nghi hoặc đẩy cửa ra, “Bang!” Có người phóng pháo hoa, giấy màu bay lả tả, đều rơi xuống trên người Tô Noãn Dương.

Cô vừa định hình, sau đó kinh ngạc mà bịt miệng.

Cha, mẹ, ba Cố, mẹ Cố, Dương tiền bối, chị Nhu Trăn, Đào Đào, Quân tử, Tiêu Dao, Lâm Hải, Đường Tiếu.

Còn có rất nhiều rất nhiều bạn bè ở đoàn Sênh ca, đều đứng ở đó, nhìn thấy cô tiến vào, đều đi lên đón.

“Đây là, sao lại thế này?” Tô Noãn Dương có chút mông lung, không biết tình huống này là như thế nào.

Bỗng nhiên, đại sảnh truyền đến một khúc dương cầm, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang trắng chậm rãi đi tới phía cô.

Đi đến trước mặt cô, anh đứng yên, ôn nhu mà nhìn cô.

Sau đó quỳ một gối xuống đất, mở hộp nhẫn trong tay.

“Tô Tô, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Lúc này, Tô Noãn Dương đã sớm đã khóc không thành tiếng, cô run rẩy mà vươn tay, nghẹn ngào gật gật đầu.

“Em nguyện ý!”

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương