Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

“Về nhà?” Cố Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới mẹ vợ đại nhân nhà mình vậy mà, à ừm…cởi mở như vậy?

“Vâng…” Tô Noãn Dương ngượng ngùng gật gật đầu, hai má đỏ rực, lúm đồng tiền giống bị nhuộm thuốc màu.

Kỳ thật này cũng không thể trách mẹ Tô sốt ruột.

Chuyện hai người bọn trên mạng spam tới lui nhiều ngày, nháo đến ồn ào huyên náo như vậy.

Mọi người trên mạng đều biết, các bạn bè thân thích của đương sự khẳng định cũng đều đã biết.

Cho nên mấy ngày nay mẹ Tô trả lời hàng xóm người thân bạn bè đến đau mồm.

Mặc kệ là hàng xóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp cũng được, hay là đồng học đã lâu chưa liên hệ cũng thế.

Gặp mặt câu đầu tiên chính là hỏi bà Tô Noãn Dương có phải đang cùng đại minh tinh kia ở bên nhau, thậm chí còn có rất nhiều bạn học cũ cố ý gọi điện thoại tới hỏi bà có phải đã có con rể.

Thấy không, mới vừa nói, điện thoại liền tới rồi.

Lại một bạn cũ đã lâu không gặp gọi điện thoại tới, nói cái gì con gái họ rất thích Cố Hoài Cẩn, hỏi bà có thể thương lượng với Tô Tô một chút để con bé giúp xin chữ ký?

Mẹ Tô nhịn không nổi nữa, giận sôi máu, có ý tứ gì, tìm tới con gái nhà mình chỉ để tìm lão công quốc dân?

Còn ký tên? Có tôi kí nè muốn hay không?

Bà tức giận cúp luôn điện thoại của bạn học cũ, lập tức gọi điện thoại cho con gái không khiến cho người ta bớt lo kia.

Học chuyên nghiệp tốt, công việc tốt, tốt nghiệp vào công ty lớn thật tốt.

Vợ chồng già bọn họ không hiểu những ý nghĩ của người trẻ tuổi, chỉ cho là Tô Noãn Dương bị họ chiều hư, dù sao cũng là con gái, không trông cậy vào cô có thể kiếm được số tiền lớn, chỉ cần cô có thể khỏe mạnh vui vui vẻ vẻ thì tốt rồi.

Rơi vào đường cùng, hai người đành phải đồng ý thỉnh cầu của con gái, đồng ý để cô từ bỏ bát cơm điều kiện tốt, sắp xếp việc làm ở nhà làm chủ phòng radio.

Tô Noãn Dương từ nhỏ không phải là nha đầu không làm người ta bớt lo, tuy nói tự mình làm radio, nhưng cũng đem radio kinh doanh đến hô mưa gọi gió.

Nghe nói còn có fans riêng, quảng cáo thương nghiệp gì đó cũng sẽ tìm cô, có đôi khi còn sẽ làm phối âm.

Kịch gì thì hai vợ chồng già đã quên, chỉ biết con gái trừ bỏ thời điểm vừa mới tốt nghiệp cần bọn họ cung cấp dinh hoạt phí một đoạn thời gian, hiện tại trên cơ bản đã không cần bọn họ nuôi.

Chẳng những không cần nuôi, mỗi tháng còn gửi tiền về, thời điểm ngày lễ ngày tết cũng sẽ mang chút lễ vật trở về.

Bởi vì như vậy, bọn họ mới biết con gái làm radio cũng không tệ lắm, ít nhất có thể bảo đảm áo cơm vô lo.

Sau lại nghe cô nói đi làm cái gì diễn viên phối âm, hai vợ chồng già không phải không phản đối, dù sao giới giải trí loạn như vậy, ai cũng không muốn con cái nhà mình đi vào vũng nước đục kia, huống chi còn là con gái bảo bối, nếu xảy ra chuyện gì họ hối hận cũng không kịp.

Nhưng con gái vẫn luôn nói cô làm là diễn viên phối âm không phải diễn viên, không hề có bất luận giao thiệp gì với giới giải trí, hơn nữa này đây là cơ hội khó có được với cô, chẳng những có thể học được rất nhiều thứ, cũng đối với việc phát triển sự nghiệp có trợ giúp rất lớn.

Hai vợ chồng già vừa nghe, cũng cảm thấy luôn để cô ngốc ở nhà không phải chuyện gì tốt, vẫn nên đi xem thế giới bên ngoài, liền đồng ý.

Kết quả không nghĩ tới, hiện tại lại nghe được tin tức lớn như vậy, cái này thì hay rồi, hận không thể để nhân dân cả nước biết cô cùng minh tinh yêu đương, chuyện này phải làm thế nào cho đúng đâu?

Mẹ Tô càng nghĩ càng giận, không màng ba Tô ngăn cản, dứt khoát kiên quyết gọi cho Tô Noãn Dương, muốn hỏi cô rốt cuộc cô nghĩ cái gì, chuyện lớn như vậy cũng không cùng người nhà thương lượng, trong lòng rốt cuộc còn có người mẹ này hay không.

Điện thoại rất nhanh kết nồi, đầu kia điện truyền đến thanh âm Tô Noãn Dương ôn nhu điềm đạm.

“Alo, mẹ?”

Hừ, kêu mẹ kêu đến thật êm tai, mẹ Tô khinh thường hừ một tiếng, lười biếng trả lời.

“Alo, Tô Noãn Dương con đang ở đâu đâu?”

Tô Noãn Dương vừa nghe ngữ khí nói chuyện của mẫu thân đại nhân, liền biết bà hẳn là đã biết cái gì, đây là gọi điện thoại tới hỏi tội.

Cô nịnh nọt cười cười:

“Mẹ, con đang ở công ty ghi hình quảng cáo.”

“Ghi hình quảng cáo? Con không phải làm phối âm sao?”

Đầu năm nay phối âm còn cần ghi hình quảng cáo? Hay là nha đầu ngốc Tô Noãn Dương này bị người ta lừa rồi?

Rốt cuộc thân làm mẹ, cái gì cũng kém hơn an toàn của con gái, Tô Noãn Dương cười cười, đem chuyện “lỗ tai nhỏ” nói cho mẹ.

“Ồ, có chuyện như vậy à!”

“Vânh!”

“Còn vâng? Vâng cái gì? Tiểu nha đầu con có phải cánh cứng cáp rồi không? Hiện tại quyết định gì cũng không cùng người trong nhà nói một tiếng, trong lòng con còn có người mẹ này hay không?”

“Ách, thực xin lỗi mẹ, con kích động nên quên mata nói cho mọi người.” Tô Noãn Dương rất biết nghe lời nói xin lỗi.

“Được rồi, không cần nói xin lỗi cái gì, cuối tuần này mang bạn trai con về cho mẹ xem!”

“Nhưng mà mẹ, chúng con……”

Tô Noãn Dương vừa định nói hiện tại gặp mặt có phải có chút quá nhanh không, không đợi cô nói, đã bị mẹ Tô đánh gãy.

“Chúng con cái gì mà chúng con, nhất định phải mang người về! Được rồi, cứ như vậy đi”

Không đợi Tô Noãn Dương mở miệng cự tuyệt, mẹ Tô đã xía vào cắt đứt điện thoại, gọi lại thì chỉ nhận được thông báo đường dây bận, xem ra lần này mẹ Tô quyết tâm muốn gặp Cố Hoài Cẩn, nói gì cũng không cho cô cơ hội phản bác.

Biết rõ tính tình mẹ mình Tô Noãn Dương bất đắc dĩ thở dài, đem điện thoại thả lại túi, xoay người trở về phòng thu âm.

Cố Hoài Cẩn nhìn Tô Noãn Dương mặt ủ mày ê nói xong chân tướng mọi chuyện vừa nãy, trấn an xoa xoa đầu cô.

“Không sao, Tô Tô, nếu mẹ vợ tương lai muốn gặp anh, vậy chúng ta về nhà một chuyến đi.”

“……”

Mẹ vợ tương lai? Tô Noãn Dương chửi thầm, đại thần không hổ là đại thần, ở phương diện nào đó thật đúng là rất tự giác.

Cứ như vậy, cuối tuần Cố Hoài Cẩn cùng Tô Noãn Dương bước lên hành trình về nhà.

Cho dù Tô Noãn Dương không ngừng lặp lại nói không cần mua gì cả, nhưng trước lúc xuất phát, Tô Noãn Dương vẫn phát hiện ra đống quà phía sau.

Cô ngồi ghế phó lái, mắt sắc bén phát hiện đại thần mặc một thân âu phục trước nay chưa từng gặp qua.

Cô nheo mắt, cười trêu chọc anh.

“Đại thần, anh còn cố ý mua quần áo mới à?”

“Đại thần?”

Cố Hoài Cẩn bất đắc dĩ cười cười, cô gái nhỏ hiện tại càng ngày càng không cải chính được rồi, nhưng anh rất vui vẻ khi cô thay đổi, vì như thế đã chứng minh khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng gần.

“Đi gặp mẹ vợ tương lai, đương nhiên phải mua quần áo mới, Tô Tô em nói có phải không?”

“Là… a…” Tô Noãn Dương ngoài cười trong không cười mà phụ họa, quả nhiên, trêu chọc đại thần kết cục chỉ có một, đó chính là thua.

Nhà cha mẹ Tô Noãn Dương cách thành phố A không xa, hai người 8 giờ từ nhà Tô Noãn Dương xuất phát, giữa trưa hơn mười một giờ liền đến nơi.

Cố Hoài Cẩn xuống xe, từ cốp xe lấy ra lễ vật đã mua, đi theo Tô Noãn Dương lên lầu.

Đi đến dưới cửa lầu, Tô Noãn Dương bỗng nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy?” Cố Hoài Cẩn kỳ quái nhìn cô, ôn nhu dò hỏi.

“A Cẩn, em khẩn trương.” Tô Noãn Dương nhỏ giọng nói.

“Cô gái ngốc, khẩn trương cái gì, đây là về nhà em mà?”

Cố Hoài Cẩn mỉm cười nhìn cô, về nhà mình còn khẩn trương thành như vậy, vậy lúc cùng anh về nhà thì phải làm sao bây giờ.

“A Cẩn, anh không biết, đây là lần đầu tiên em mang bạn trai về nhà, em thật sự rất khẩn trương, em không có gì kinh nghiệm, em…”

Cố Hoài Cẩn cúi đầu, đem những lời Tô Noãn Dương còn chưa kịp nói đều nuốt vào miệng mình.

Anh ôn nhu đỡ khớp hàm cô, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi nhỏ mềm mại, nhẹ xoa chậm vân vê, chậm rãi trấn an cô.

Tô Tô, đừng sợ, có anh ở đây.

“hey, judy, don’t make it bad…”

Tiếng chuông đi động Tô Noãn Dương vang lên, cô đẩy Cố Hoài Cẩn ra, mặt đỏ bừng mà tiếp điện thoại.

“Alo, mẹ ạ?”

“Tô Noãn Dương, các con muốn yêu đương gì thì đi lên đây mà yêu, đừng đứng ở phía dưới lén lút được không? Tưởng các con là người tàng hình à? Đi lên cho mẹ!” Tiếng rống giận từ đầu kia di động của mẹ Tô truyền đến, ngay cả Cố Hoài Cẩn đứng bên cạnh đều nghe được rõ ràng.

Cúp điện thoại, Cố Hoài Cẩn ho nhẹ một tiếng.

“Đi thôi, Tô Tô.”

“Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương