Thời gian thấm thoát trôi qua, bất tri bất giác mùa thu đã đến, mọi công tác phối âm của đoàn phim “kiếp phù du” cũng tiến vào giai đoạn kết thúc. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia

Trừ Tô Noãn Dương và Cố Hoài Cẩn, các diễn viên phối âm khác đều đã hoàn thành toàn bộ công việc.

Mà bên này, Lục Ly cũng đã sắp biết thân phận thật sự của Phù Sinh.

Cố Hoài Cẩn không nhắc lại việc yêu cầu Tô Noãn Dương đóng phim, giống như đã quên chuyện này, không còn ném ra quả bom nào nữa.

Hai người vẫn giống lúc trước, cùng nhau làm việc, cùng nhau phối âm, cùng nhau ăn cơm, nhưng thực chất rất nhiều chuyện đã thay đổi. Edit bởi Chưng cư Doãn Gia

Hôm nay, Đồng đạo nói trước khi kết thúc công tác sẽ tổ chức một bữa tiệc chia tay vui vẻ cho các diễn viên, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm náo nhiệt.

Bữa tiệc này vẫn tổ chức tại khách sạn lần trước, vẫn là đại sảnh yến hội kia, vẫn là đám người kia.

Nhưng hiển nhiên lúc này cùng lần trước không giống nhau, mọi người đều đã quen thuộc với nhau hơn.

Mỗi ngày đều sớm chiều ở chung, vòng sáng minh tinh của Cố Hoài Cẩn cùng Tiêu Dao cũng không lớn như vậy, lòng hiếu kỳ của mọi người với bọn họ cũng giảm bớt, có lẽ bởi vì phát hiện bọn họ cũng giống mọi người, mỗi ngày đều cần ăn uống, tiêu, tiểu hoàn toàn giống người bình thường.

Đái Quân giơ ly rượu, hiển nhiên đã có chút men say.

“Lần này…, thật sự… Rất vui vẻ… Có thể cùng mọi người… Cùng nhau làm việc, cùng…”

“Hy vọng về sau… Còn có gặp lại… Cơ hội, chúng ta… Đều là… Người một nhà…, Nấc…, tôi uống!”

Đứt quãng nói xong mấy câu đó, anh ta chí khí hào hùng nốc cạn ly rượu, xong còn đem cái ly lật ngược lại cho mọi người xem, ý bảo anh ta thật sự uống xong, một giọt rượu cũng không còn.

“Tôi cũng rất vui vẻ khi có thể gặp được mọi người, cũng cảm ơn mọi người, tôi, tôi cũng uống!”

Đào Đào cũng đứng lên, giống nữ trung hào kiệt, uống hết ly rượu.

Sau đó cứ như vậy không khí liền được làm nóng lên, mọi người bắt đầu nâng chén đối ẩm, nói lung tung nâng cốc chúc mừng, đây chính là muốn chơi lớn đây mà.

Tô Noãn Dương cũng có chút cảm khái, khóe mắt hồng hồng, nhìn một đám người ồn ào náo nhiệt, cảm thấy cô rất may mắn.

Tần Vu cầm ly đi tới trước mặt Tô Noãn Dương.

“Tô Tô, hôm nay mượn rượu lấy can đảm, anh cũng không sợ nói với em, anh thật sự rất thích em, nhưng anh cũng biết bản thân có bao nhiêu sức hút, khẳng định là kém hơn Cố ảnh đế, cho nên cũng chỉ có thể chúc hai người hạnh phúc, về sau tất cả mọi người đều là bạn bè, mời em, anh uống,” Truyện đăng ở những nơi khác ngoài wattpad, wordpress của Chung cư Doãn Gia đều là ăn cắp trắng trợn

“Cảm ơn anh, em cũng chúc anh hạnh phúc!” Tô Noãn Dương cùng anh ta chạm cốc, cũng uống hết ly rượu của mình.

Cố Hoài Cẩn, Cố ảnh đế, Cố đại thần.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tên cô luôn đi cùng tên anh.

Trong phim, anh là Lục Ly, cô là Phù Sinh, bọn họ vừa yêu vừa hận, chung quy lại không thể ở bên nhau.

Ở hiện thực, anh là ảnh đế, cô là tay mơ, dù anh luôn trợ giúp cô, bao dung cô, vào thời điểm cô mê mang có thể vì cô chỉ dạy, giống như một kim chỉ nan chỉ thuộc về một hải đăng duy nhất, trong đêm đen chỉ vì cô mà chiếu sáng con đường trước mắt. Đăng chính chủ tại chungcudoangia.wordpress.com

Từ khi nào bắt đầu? Từ khi nào, phần cảm tình này không còn giống như trước?

Là từ khi anh nói muốn cô bỏ kính?

Từ khi Đồng tiền bối nhục nhã cô, anh ở bên an ủi, nói cô không cần để ý?

Là lúc anh đem cô trở thành bảo bối trên đầu quả tim, lúc hỏi cô tại sao ủy khuất?

Là khi anh trịnh trọng hứa hẹn sẽ bảo vệ cô?

Hoặc là, ngay lần đầu tiên gặp mặt, lúc bốn mắt nhìn nhau, đã xác định tình duyên kiếp này của hai người.

Thì ra, bất tri bất giác cô và anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy.

“Này, cậu xem, tiểu tử Tần Vu kia nói gì với tiểu bạch thỏ kìa, nhìn cô ấy như sắp khóc đến nơi.”

Phía xa, Tiêu Dao vẫn luôn chú ý chặt chẽ nhìn Tô Noãn Dương, thấy một màn này liền nhanh cấp báo với Cố Hoài Cẩn.

Tiểu bạch thỏ đơn thuần như vậy, lại chưa từng yêu đương, người ta tùy tiện nói hai câu cô đều có thể cảm động mà chết đi sống lại.

Cố ảnh đế nếu cứ chậm chạp như vậy, còn không làm ra động tác gì, vậy thì đừng trách người khác nhanh chân đến trước.

Cố Hoài Cẩn nheo mắt, nhìn sang bên kia, Tô Noãn Dương đang đứng một mình trên sân thượng, tay cô cầm cái ly đã rỗng.

“Tôi đi qua nhìn một chút.”

Tiêu Dao nhìn Cố Hoài Cẩn rõ ràng là chạy chậm sang, cười sang sảng. Huynh đệ, chúc cậu hạnh phúc.

Sau đó liền chạy tới dính lấy Vương Ngọc, ai nha, mèo con nhà mình uống nhiều quá, sau khi say liền thành dáng vẻ mê người, phải nhanh lên, nắm chặt thời cơ lừa cô ấy uống thêm mấy ly, sau một hồi là có thể…mua ha ha ha.

“Suy nghĩ gì thế?”

Tô Noãn Dương đang xuất thần, nghe được sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc, thanh nhuận trầm thấp, giống như chính con người anh.

“Tôi không nghĩ cái gì cả, ha ha”

“Uống say rồi?”

Cố Hoài Cẩn nhíu mày nhìn Tô Noãn Dương, tiểu nha đầu gương mặt mất tự nhiên đỏ ửng, trong mắt mang theo nước lắp lánh, mắt ngọc mày ngài, cô ngước mắt nhìn anh, môi đỏ mọng nước khẽ mấp máy như mời gọi, khiến Cố Hoài Cẩn rất muốn tiến tới thưởng thức đôi môi kia.

Còn may, là anh đi đến đây trước, không thể để người khác nhìn thấy cảnh đẹp này.

“Không có, chỉ uống một chút.”

Vừa nói vừa khoa tay múa chân, chỉ đi lên vài bước mà suýt ngã trái ngã phải, có lẽ là gót giày quá cao, cô đứng không vững, mắt thấy sắp té ngã.

Cố Hoài Cẩn tay nhanh mắt lanh, duỗi tay đỡ cô, quán tính quá lớn, cô bổ nhào vào trong lồng ngực anh.

Hai người gắt gao dán vào nhau, thậm chí anh còn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô, hòa với mùi rượu nhàn nhạt, vậy mà không hiểu sao lại có thể khơi mào dục vọng của anh, anh mất tự nhiên nuốt nước bọt, hầu kết chuyển động lên xuống, cố gắng ngăn chặn suy nghĩ miên man.

“Khụ.” Anh ho nhẹ một tiếng, buông cô ra.

Tô Noãn Dương cũng có chút mông lung, rượu tỉnh hơn phân nửa, co quắp bất an đứng tại chỗ, không biết nên nói gì.

“Em uống say, tôi đưa em về.”

“Vâng.”

Cố Hoài Cẩn xoay người đi ra đại sảnh yến hội, Tô Noãn Dương ngoan ngoãn đuổi theo.

Tất cả mọi người đều uống say, cười nồi nghiêng ngả, hoa chân múa tay, đại sảnh yến hội gà bay chó sủa rất náo nhiệt. Cập nhật thông tin mới nhất của truyện tại page Chưng cư Doãn Gia (fb.me/chungcuDoangia)

Tô Noãn Dương đi vào cầm túi sách của mình, sau đó nói với Đào Đào cô đi về trước.

Đào Đào nhìn đứng Cố Hoài Cẩn đứng ở cửa chờ đợi, hai mắt sáng ngời, vỗ vỗ bả vai Tô Noãn Dương.

“Tốt lắm, Tô Tô, cậu được lắm, được, cậu nhất định phải cố lên, tranh thủ đêm nay đi, đừng trở lại đấy!”

“Cậu đang nói cái gì vậy! Mình đi trước! Uống ít thôi! Lát nữa để Quân Tử đưa cậu về, có nghe không?”

“Ai nha được rồi, được rồi, đừng lải nhải, nhanh lên đi cùng Cố đại thần đi thôi, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng*!”

“…” Tô Noãn Dương quyết định không cùng Đào Đào so đo, cầm túi sách đi luôn.

Hai người xuống lầu rời khỏi khách sạn, Tô Noãn Dương còn mặc lễ phục, vừa bước ra cửa khách sạn, liền bị đông lạnh thổi cho run lập cập.

Ban đêm đầu thu, gió thổi mang theo vài phần lạnh lẽo, đèn đường lẳng lặng chiếu sáng hai bên, bóng hai người bị đèn đường kéo rất dài.

Cố Hoài Cẩn thấy cô bị lạnh, liền cởi áo khoác âu phục khoác lên người cô.

“Không cần, Cố sư huynh, tôi…”

“Mặc đi, nghe lời.”

“Được, cảm ơn.”

Tô Noãn Dương còn chưa mở miệng đã bị cắt đứt, biết cô nhất định ngoan cố từ chối, Cố Hoài Cẩn liền không khách khí, bá đạo bắt cô mặc.

Hai người song song đi trên con đường nhỏ vùng ngoại thành, trên mặt đất có một ít hòn đá nhỏ, Tô Noãn Dương mang giày cao gót, lại uống rượu, lo lắng mình sẽ té ngã, cho nên chăm chú chú ý dưới chân, hoàn toàn không để ý tới Cố Hoài Cẩn bên cạnh.

“Chờ một chút.” Cố Hoài Cẩn vươn tay kéo Tô Noãn Dương lại.

Sau đó đi đến trước cô, ngồi xổm xuống.

“Leo lên, tôi cõng em.”

“A? Không cần không cần, Cố sư huynh, chỉ tí nữa là đến rồi, tôi có thể tự mình đi được!”

“Không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ mặc mỗi áo sơ mi rất lạnh, em đi quá chậm, tôi cõng em sẽ nhanh hơn.”

“Ách, vậy được rồi.” Nghĩ đến Cố Hoài Cẩn có thể thật sự rất lạnh, mà chính mình đi không nhanh, Tô Noãn Dương đành phải đáp ứng.

Cô gật đầu, hít sâu mấy hơi, phảng phất giống như phải tích đủ dũng khí, sau đó bò lên lưng Cố Hoài Cẩn.

Cố Hoài Cẩn không nói gì thêm, đứng thẳng người, cõng cô đi về phía trước.

Wow, bả vai đại thần thật dày rộng, ngày thường thoạt nhìn giống như không có cơ bắp mấy, thì ra đều giấu trong quần áo.

Bùm, bùm, tim Tô Noãn Dương lại gia tốc, giống nai con chạy loạn.

Làm sao bây giờ, bình tĩnh, bình tĩnh,

hô, hy vọng đại thần không nghe thấy tiếng tim cô đập, bình tĩnh.

Bên này, Cố Hoài Cẩn cũng cảm thấy rất khó khăn.

Cô gái mềm mại không xương nằm trên lưng anh, cả người nho nhỏ, rất nhẹ, không có trọng lượng gì.

Có lẽ là quá gần, hai người dán sát vào nhau, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được nơi mềm mại của cô, còn có hơi thở của cô ở cổ.

Tóc quét trên mặt, ngứa, cũng quét đến tâm tư rối loạn của anh.

Đi một lúc, sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, có thể là quá mệt mỏi, cô gái nhỏ ghé vào lưng anh ngủ rồi.

Cố Hoài Cẩn cười cười, tiếp tục cõng cô đi về phía trước, bước đi kiên định, động tác cẩn thận, người trên lưng, là trân bảo anh muốn yêu quý cả đời.

Trở lại khách sạn, đi đến phòng cô, từ trong túi sách của cô lấy chìa khóa phòng 318, cạch, cửa phòng mở ra, chìa khóa vẫn treo trên ổ.

Đinh, đèn đuốc sáng trưng.

Anh đi đến gường Tô Noãn Dương, thật cẩn thận đem cô lên giường, lại săn sóc cởi giày giúp cô.

Đắp chăn lên, xong mọi việc, Cố Hoài Cẩn an vị ở mép giường lẳng lặng nhìn cô.

Cô gái nhỏ có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, lúc không nói lời nào, lại càng thêm vài phần đáng yêu.

Lông mi thật dài dưới ánh đèn tạo ra cánh bướm phủ bóng lên khuôn mặt, hai má đỏ bừng, bởi vì không cười, nên lúm đồng tiền cũng không có lộ ra.

Mũi cao thẳng, tinh xảo, xuống chút nữa, là đôi môi mọng nước.

Hai cánh môi hồng nhuận dán vào nhau, như đang mời gọi anh nếm thử hương vị.

Rốt cuộc, anh nhịn không được.

Duỗi tay sửa sang lại mái tóc tán loạn cho cô, sau đó cúi xuống, ngậm lấy đôi môi mê người kia.

Ừm, hương vị giống như anh dự đoán, ngọt ngào, mềm mại, tựa như pudding cô thích ăn.

“Ưm…” Có thể là cảm thấy không thoải mái, lông mi Tô Noãn Dương run rẩy, sau đó mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt Cố Hoài Cẩn thoắt cái đỏ bừng.

Anh làm bộ bình tĩnh mà ngồi thẳng dậy, đại não vận chuyển một hồi, vừa định mở miệng nói cái gì đó. Edit bởi Chưng cư Doãn Gia

“Cố sư huynh, em mơ thấy anh này, ha ha ha” Tô Noãn Dương, ngốc nghếch cười với anh.

“Cố sư huynh, anh vì sao lại đối tốt với em như vậy?”

“Anh…”

Không đợi anh trả lời, cư lại nói.

“Cố Hoài Cẩn, hình như là em thích anh rồi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương