Yêu Em Thật Xui Xẻo
-
Chương 18: Công việc của trai bao
“Cuối cùng thì chị cũng cảm thấy bố em
có chút đáng yêu rồi đấy…”
* * *
Sau mùa mưa, những cơn gió se lạnh báo hiệu mùa thu đến. Hạ Phạn Đoàn cuộn tròn cơ thể bé nhỏ trên giường, rúc đầu vào ngực bố. Cậu định nũng nịu để bố gọi điện cho cô giáo, xin phép nghỉ học một hai ngày. Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị một cơn gió luồn qua chăn, lạnh đến cứng đờ.
“Soạt.” Chiếc chăn bị kéo ra hẳn khỏi người cậu, cơ thể nhỏ bé lộ hết ra gió rét.
Hạ Phạn Đoàn dụi cặp mắt còn ngái ngủ, bất đắc dĩ bò dậy khỏi giường, lên tiếng phản đối: “Ôi, chị Hồ… bố em mới là người đắc tội với chị, phiền chị lần sau kéo chăn thì kéo của ông ấy, đừng lúc nào cũng đổ họa cho người vô tội… Còn nữa…”
Thằng nhóc nhìn Hạ Thiên Lưu vẫn đang vùi đầu vào gối ngủ ngon lành, liền giơ tay đẩy tấm lưng trần của bố mà nói: “Bố… con biết bố đã tu luyện đến một trình độ nhất định rồi nhưng bố cũng không thể không có chút phản ứng gì như vậy được?”. Thời tiết khắc nghiệt như vậy mà Hạ Thiên Lưu cũng ngủ được, thật đúng là khiến nó phục sát đất.
“Dậy! Ăn cơm thôi!” Hồ Bất Động lạnh lùng huơ huơ quả đấm đe dọa, sau đó lại chĩa ngón tay cái về phía bàn ăn sáng đã chuẩn bị sẵn bên ngoài. Thẳng nhóc Phạn Đoàn nuốt nước bọt ừng ực. Nó khẳng định, cô chỉ vào gọi hai bố con nó dậy ăn cơm, chứ không có âm mưu dụ dỗ họ ra ngoài, đánh cho một trận nhừ tử rồi bán thẳng cho lũ buôn người, để họ mãi mãi biến mất khỏi mắt cô. Ồ, những chuyện khủng khiếp như thế, cô không có gan làm đâu. Đúng là bố biết nhìn xa trông rộng nên đã tự bán mình trước rồi… Bố sớm đã có sự chuẩn bị, tìm bọn xã hội đen để nương nhờ, tránh bị “người khác” báo thù.
“Bố ơi, dậy ăn sáng thôi, bố…” Phạn Đoàn lay gọi bố. Hạ Thiên Lưu vẫn ngủ say như chết.
Hồ Bất Động ngăn cậu bé lại, nói:
“Để chị!”
“Phù”, Hạ Phạn Đoàn thở mạnh. “Chị Hồ, chị muốn làm gì?”
“Gọi tên ‘tử tế’ này dậy ăn cơm”. Nói đoạn, cô tóm lấy cánh tay anh kéo mạnh một cái. “Phập”, anh nhào luôn xuống đất.
“Bố!” Thằng nhóc xót xa cất tiếng gọi bố. Hạ Thiên Lưu nằm dài trên mặt đất từ từ mở mắt ra, chau mày, thấy cô từ trên cao chiếu xuống nụ cười nham hiểm, có vẻ vô cùng hài lòng với cách đánh thức người khác không chút dịu dàng này.
“Nhìn gì mà nhìn, gọi anh dậy ăn cơm thôi. Anh tưởng mình là VIP trong cái nhà này chắc?” Chưa hài lòng, cô còn định giơ chân đá cho anh thêm vài cước nữa nhưng bắt gặp ánh mắt ẩn chứa cả sự trong sáng, tội nghiệp lẫn chút khó chịu kia, cô thoáng chốc cảm thấy luống cuống, chân đã giơ lên cao nhưng bỗng khựng lại trên không. Tư thế thì sẵn sàng nhưng khí thế đã tiêu tan.
“Chị Hồ, mỗi lần bố em ngủ dậy đều đờ đẫn rất lâu. Chị… chị… chị dịu dàng chút được không?” Phạn Đoàn vội nhảy xuống giường, kéo tay cô nàng ghê gớm, hung dữ kia.
“Đờ đẫn? Đờ đẫn nỗi gì! Chẳng phải anh ta luôn tự hào là người tỉnh táo nhất trên đời sao? Anh ta cần gì phải ngủ chứ?” Cô bóng gió, chỉ thẳng vào gã đang lồm ngồm bò từ dưới đất lên giường, vùi đầu vào gối ngủ tiếp. “Tôi kêu anh dậy cơ mà! Anh còn ngủ nữa sao?”
“Chị Hồ, chị đừng hét nữa… Bố em mà bị đánh thức thì sẽ đáng sợ lắm. Chị làm ông nổi giận, ông sẽ…”
“Dù gì thì bây giờ, chị cũng chẳng còn gì để anh ta nắm thóp nữa. Chị việc gì phải sợ anh ta!” Cô không nghe lời khuyên can, tiếp tục hét.
Anh nghe thấy tiếng ồn ào không ngừng rót vào tai mình, cuối cùng không chịu được những tiếng ồn áo mãi không dứt, anh giận dữ, kéo ngay cái “nguồn phát thanh” kia, đè xuống giường.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một gã hung tợn kéo ngã vật xuống giường, càng chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị một chiếc gối úp lên mặt không chút nương tình, tiếp đến, một thân thể lạnh buốt đè lên người cô. Trong chốc lát, cô bị cướp hết không khí, giãy giụa dưới thân thể anh. Miệng lúng búng mấy tiếng “u u” sợ hãi. Một cánh tay bị bẻ vặn ra sau người, cánh tay còn lại yếu ớt vẫy vẫy cầu cứu Phạn Đoàn.
“Em đã nói với chị rồi… Đừng làm ồn lúc bố em mới ngủ dậy. Chị muốn trả thù thì thiếu gì cách, sao lại chọn cách ngốc nghếch này?”
“…” Cánh tay đó vẫn cố sức vùng vẫy, lúc thì chỉ vào kẻ đang đè trên người mình, lúc lại đập “phịch phịch” xuống ga giường vì ngạt thở. Chắc cô đang muốn nói: Chị làm sao biết được bố em cầm thú như thế. Mau kéo anh ta ra cho chị, chị sắp không thở được rồi!
“Chị Hồ, em khuyên chị, tốt nhất đừng giãy giụa lung tung nữa… Nếu chị còn động đậy, em cũng không biết rõ bố em còn có thể làm những gì với chị đâu…”
“…” Cánh tay đang vẫy vùng kia nghe thấy lời cảnh cáo, đột nhiên cứng đơ lại, không nhúc nhích nữa.
“He he, chị cứ ở đây ngủ với bố em nhé, em ăn cơm xong sẽ quay lại gọi hai người.
“…”
Đúng là Hồ Bất Động đã nghĩ trăm phương ngàn kế báo thù Hạ Thiên Lưu. Ví dụ như chuẩn bị cho Phạn Đoàn một bữa ăn sáng thật thịnh soạn nhưng chỉ dành cho anh ta một gói mỳ tôm. Hoặc lôi hết quần áo bẩn của anh ta ra khỏi máy giặt rồi nói rằng đã giặt sạch cả rồi. Còn một cách nữa, đem toàn bộ đĩa phim A anh ta thuê ném vào thùng rác sau đó đổi thành phim kinh dị…
Nhưng kết quả là gậy ông đập lưng ông. Thứ nhất, vị giác của anh ta chắc chắn có vấn đề rồi, bất kể ăn mỳ tôm gói hay sơn hào hải vị cũng như nhau hết. Tương tự, anh ta xem phim A, phim tâm lý xã hội hay phim kinh dị cũng đều giống nhau. Khủng khiếp nhất, người chịu hậu quả lại chính là cô, dù đã rúc kĩ trong chăn nhưng những tiếng ma quỷ rùng rợn kia vẫn văng vẳng bên tai, đến mức cô chẳng thể ngủ nổi, phải chạy ra ngoài khuyên anh ta, đêm hôm khuya khoắt nên để ý hàng xóm xung quanh. Ai dè cô vừa thò mặt ra khỏi cửa, một con quỷ mắt đỏ, lưỡi thè nhảy bổ ra làm cô khiếp sợ hét toáng lên… Hóa ra chỉ là một cảnh trong phim. Hạ Thiên Lưu đã ngủ say như chết trên sô pha chẳng mảy may sợ hãi gì. Thế đã là gì! Điều tồi tệ hơn nữa, ngày thứ hai sau khi cô cự tuyệt giặt quần áo cho anh ta, bà chủ xã hội đen đã gọi điện cho cô.
“Tôi cảnh cáo cô, vẻ ngoài của trai bao là yếu tố quan trọng nhất. Khi tiếp một cô gái, tuyệt đối không được để lưu lại mùi nước hoa của cô gái khác. Đây là đạo đức nghề nghiệp, cô hiểu không? Nếu máy giặt nhà cô bị hỏng, bắt đầu từ hôm nay, cô dùng tay giặt đồ của Thiên Lưu cho tôi! Nghe rõ chưa hả? Giặt cho sạch chút! Nếu vẫn còn mùi, cô liệu hồn đó.”
“…” Có nhầm không vậy? Là cô đang trả thù người ta hay bị người ta trả thù đây? Tại sao việc gì với cô cũng phản tác dụng vậy? Mỗi lần giặt bộ quần áo dính đầy mùi nước hoa phụ nữ của anh ta, cô đều tự hỏi lòng mình điều này.
Lúc này đây, khi cô bị cơ thể nặng trịch của anh đè đến mức khóc không thành tiếng, cô mới hiểu ra, số mệnh của mình đã thay đổi rồi. Sự xui xẻo đã chuyển từ người cô yêu sang chính bản thân cô. Chết tiệt>
Ăn sáng xong, Hạ Phạn Đoàn vẫn như thường lệ nhảy lên chiếc xe cà tàng của Hồ Bất Động, ngồi ngay ngắn. Nhìn Hồ Bất Động bị đè đến đau khắp mình mẩy, vừa tự nắn bóp vai mình vừa nguyền rủa bố cậu, lần đầu tiên cậu cảm thấy cần phải bảo vệ danh dự của bố mình.
“Chị Hồ, chị còn trách bố em sao?”
“Hả?” Cô nghi ngờ quay lại, nhìn thằng nhóc đang ngước mắt lên nhìn thẳng vào mình. “Ân oán của người lớn, không liên quan đến em.”
“Nếu như bố em không dùng cách đó thì chắc bây giờ chị vẫn còn tin vào cái khế ước nhân duyên kia. Toàn là lừa bịp thôi, chị à!” Thằng nhóc cao giọng đưa ra một nhận xét sâu xa, “lớn” hơn hẳn so với tuổi của nó. “Giống như những bạn gái trên lớp em, cứ thích xem những cung sao hay trắc nghiệm tâm lý gì đó. Chẳng qua là tự tìm cho mình một cái cớ thôi”.
“Em chớ bắt chước giọng điệu của bố em! Nghe mà muốn đánh!”
“Vâng, bố em nói, sự thực luôn mất lòng cho nên, em mới phải học cách lừa người. Giống như cái chị đã nhường nhân duyên cho chị, lúc nào cũng nói không để ý thứ gọi là nhân duyên. Kết quả thì sao? Khi gặp chuyện rồi, chị ấy lo sợ, hối hận, đem mọi sai lầm đổ cho thứ mà chính mình cũng không tin, chẳng phải sao?”
“…”
“Cho nên bố em nói, lòng người là thứ khó lường nhất.”
“Vậy tại sao anh ta còn thử lòng chị?” Hế nhắc đến vấn đề này là mặt cô lại ó, giọng nói cũng to lên.
“Chẳng phải là chị muốn bố em giúp chị thay đổi số mệnh sao? Chị không cảm thấy… chỉ có như vậy, bố em mới có thể giúp chị thay đổi hoàn toàn cái số mệnh mà chị đã chấp nhận đó sao?”
“…”
“Bởi vì nếu nói với chị, chị đừng tin vào số mệnh gì đó, chắc chắn không có tác dụng, đúng không? Nếu bố em không làm như vậy, chị sẽ chẳng bao giờ chịu tin rằng số mệnh của mình hoàn toàn không có vấn đề gì hết. Bố nói, số mệnh tất có Trời định nhưng mà, người muốn làm gì, ông Trời cũng không thể quản được.”
“…”
“Cho nên đừng ức hiếp bố em nữa nhé. Ông ấy rất đáng thương đó.”
“Anh ta đáng thương chỗ nào? Người đáng thương là chị đây này. Bị dọa ma hết hồn, còn bị uy hiếp phải giặt quần áo cho anh ta.” Cô hạ thấp giọng, nhảy lên xe, khởi động, lái xe về phía trước.
Thằng nhóc im lặng hồi lâu lại nói tiêp:
“Chị Hồ, tuy bố em muốn tốt cho chị, nhưng đúng là cũng có phần quá đáng. Chị trả thù bố em một chút cũng là lẽ đương nhiên.”
“Em lại có âm mưu quỷ kế gì?” Cô cười mỉa mai một tiếng, dường như không trông đợi thằng nhóc phía sau có thể đưa ra ý kiến hay h
“Chẳng phải chị không tin rằng bố em thực sự giúp chị thay đổi được số mệnh hay sao? Sao chị không thử thích ông ấy, xem ông ấy có xui xẻo không? Cứ coi như chị không thay đổi được số mệnh thì cũng có thể khiến ông ấy nếm chút mùi xui xẻo?”
“Kít…”
Tiếng phanh xe chói tai như sắp xuyên thủng màng nhĩ của thằng nhóc.
Hồ Bất Động quay ngoắt đầu lại. Thằng nhóc thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô thì sợ rúm ró. Bỗng nhiên đập vào mắt nó là một nụ cười ám muội. “Hừ… Ý kiến này hay đấy!”
“…” Phạn Đoàn nuốt nước bọt, hối hận vì câu nói lỡ lời của mình. Bố, con… con … không cố ý… lòng báo thù của chị ấy quả thực đáng sợ.
Thế là, từ đó Hạ Phạn Đoàn được thăng chức thành quân sư kiêm cố vấn tình cảm của Hồ Bất Động, được cô hối lộ bằng một cốc kem dâu lớn trong quán cà phê bên cạnh, nhân tiện, giải quyết luôn bữa tối ở ngoài, mặc cho gã coi mỳ ăn liền sánh ngang với sơn hào hải vị kia nếm mùi giản dị, thanh đạm đến cực điểm. Vì báo thù, cô không ngại tiến hành một cuộc nghiên cứu gian khổ. Đáng tiếc, thằng bé không hề nhận ra, cứ nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như trò chơi.
“Này, chị hỏi em. Bây giờ, chị rất nghiêm túc hỏi lại em vấn đề này. Em nghiêm túc một chút được không?” Hồ Bất Động gõ gõ xuống mặt bàn, gọi thằng nhóc Phạn Đoàn đang mải mê “liếc mắt đưa tình” với chị bán hàng xinh đẹp.
Phải nói là, sau mấy ngày miệt mài nghiên cứu, cô cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất cũng biết được trước khi gặp cô, hai bố con nhà này làm thế nào để không bị chết đói. Phải công nhận khả năng bắt chuyện và giả bộ ngây thơ, đáng yêu của thằng nhóc này thật sự vượt xa ông bố tượng đất của nó. Cốc kem trước mặt nóy ắp, chị bán hàng xinh đẹp cứ cười suốt. Nó đã quen được với người ta nên cốc kem dâu của nó cứ vơi lại đầy, dâu tây cứ hết lại có. Đến cô cũng được ké phần, chị bán hàng kia liên tục rót thêm nước lạnh cho cô, nhân tiện nói chuyện với thằng nhóc mấy câu.
“Chẳng phải em đang rất nghiêm túc giúp chị nghĩ cách đây sao?” Thằng nhóc cắn thìa, đầu ngẩng nhìn trần nhà, làm bộ trầm ngâm suy nghĩ. “Nhưng mà chị bán hàng đó cứ nhìn em chằm chằm làm em không thể tập trung được.”
“Rõ ràng hai ngày trước tự em nắm tay người ta, khăng khăng đòi tự giới thiệu. Lại còn hỏi người ta có đứa con trai nào thất lạc từ nhiều năm trước không? Chị thật xấu hổ vì phải nói là quen biết em.”
“Đó là vì em muốn tìm mẹ mà. Không thể nào bỏ qua bất cứ một tia hy vọng nào được. Miễn là phụ nữ thì đều có khả năng, hơn nữa, chị bán hàng đó lại rất đáng yêu.” Thằng nhóc nói rôi, lại quay sang phía chị bán hàng tươi cười, duyên dáng kia.
“Vậy em có thể trả lời chị một câu mà chắc chắn mẹ em từng nói cho em đáp án rồi được không? Rốt cuộc, bố em có điểm nào đáng để người ta thích không? Vấn đề muôn thuở này, chị thực sự không tìm được đáp án! Không biết đáp án, chị không thể thích được, không biết được thì không thể báo thù được, em hiểu không?”
“Ồ, bố em có điểm nào đáng để người ta thích à? Thực ra vần đề này, em còn muốn biết hơn cả chị Hồ đó… Ấy ấy, được rồi, được rồi, đừng có giơ tay đánh em, lẽ nào chị không cảm thấy bố em rất đẹp trai sao?”
“Ngoại hình của anh ta không phải đẹp trai mà là lẳng lơ, phong lưu đa tình, trăng gió lăng nhăng”.
“…” Phạn Đoàn im bặt, nhiệt liệt hưởng ứng mấy câu thành ngữ chuẩn xác đến vào đâu được. “Ấy… Bố em, ông ấy… trưởng thành, chững trạc.”
“Em chắc chắn anh ta trưởng thành, chững chạc chứ? Chị cảm thấy nên gọi là đờ đẫn, lãnh cảm mới đúng”.
“…” Nghe cũng có lý mà. “Này… Bố em… thân thể đáng giá.”
“Lũ trai bao dù có đắt giá đến đâu chăng nữa thì cũng chẳng có gì đáng tự hào cả”.
“Này, chị cứ luôn miệng chê bố em cái này chê bố em cái nọ, chí ít cũng phải nghĩ đến người thừa hưởng gene của ông ấy như em chứ.” Thằng nhóc bĩu môi, hai chân không với tới đất, đung đưa trên ghê sô pha.
“Được, được rồi! Cứ coi như chị sai.” Cô vỗ vỗ cái đầu đang căng phình ra của mình, quyết định đổi phương pháp.
“Nếu không thì em nói cho chị, em thích điểm nào ở bố em? Chưa biết chừng chị có thể từ đó nhanh chóng phát hiện ra vài ưu điểm của ông ấy…”
“Ồ… Bố em ấy à… Hồi còn nhỏ, sức khỏe của em không tốt, ông thường xuyên đưa em đi lạc ở nơi rừng núi hoang vu. Ông đi nhanh như bay, em đuổi theo không kịp, liền bị ngã oạch xuống đất, em khóc tru tréo, bò đến bên cạnh ông nhưng ông trừng mắt, rồi cười dọa nạt nói, em phải tự đứng dậy, đừng hy vọng ông ấy đỡ… Lúc đó em cảm thấy bố rất vĩ đại.”
“Chị không muốn bị ngược đãi.”
“Còn nữa, thuốc của bố em sắc rất đắng, em rất gh. Nhưng mỗi lần bố bắt em uống thuốc, ông mắm chặt môi, mắt trợn trừng, rất là đẹp trai!”
“Hừ, nếu thế chắc bố em mà bón thuốc cho em nữa thì em phải yêu ông ý vô bờ bến…” Cô nhớ lại cảm giác bị anh vành miệng, đổ bát thuốc đắng ngắt vào mồm. Không nghĩ đến thì thôi, hễ nghĩ đến cái cảm giác sặc thuốc đến tối tăm mặt mũi đó là cô liền muốn bóp chết anh ta.
“Ồ, nhưng mà, dáng vẻ bố em cười rất mê hồn. Đó là điểm em thích nhất, chị đã nhìn thấy chưa?”
“Em muốn nói nụ cười lạnh lùng, cười nham hiểm, hay là cười mỉa mai?”
“Là mỉm cười đó…”
“Cười thật lòng?”
“Vâng, nụ cười bất khả chiến bại. Chỉ cần nhìn một lần, đảm bảo chị sẽ thích bố em ngay.”
“Cái hiện tượng nhân gian trăm năm hiếm gặp như thế, em kêu chị đi đâu mà tìm.” Lãng phí cả nửa ngày trời, trẻ con vẫn cứ là trẻ con. Chỉ biết chơi với học, cười ngô nghê cả ngày, chẳng đưa ra được sáng kiến nào. Xem ra, việc cô thích anh còn khó hơn lên trời.
“Vậy chị thử nghĩ cách để bố em cười cho chị xem một lần đi.” Thằng nhóc Phạn Đoàn lại hồn nhiên gợi ý, nhún nhún vai. Thấy Hồ Bất Động ngồi đối diện ho sặc sụa, cho rằng cô quá sợ hãi, liền an ủi thêm một câu: “Thực ra bố em rất hiền lành, rất dễ dỗ dành”.
“Tốt nhất là em quay đầu nhìn lại xkia có phải là ông bố rất hiền lành, rất dễ dỗ dành của em không?” Đột nhiên cô cũi thấp đầu, run rẩy chỉ ra cửa quán cà phê sau lưng Phạn Đoàn…
Phạn Đoàn nghi ngờ quay đầu lại. Quả nhiên, thấy bố mình khoác một chiếc áo choàng dài đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức anh thu hút được sự chú ý của cô bán hàng, người mà nó mất mấy ngày mới “tiếp cận” được. “Đó… đó… người đó là ai?”
“Theo quan sát, có lẽ là bố em…”
“Chị đang nói đến cô nàng đứng bên cạnh anh ta kia!” Một cô gái trang điểm lòe loẹt, tóc tai xoăn tít nhưng lại khoác trên mình bộ đồng phục của trường nữ sinh.
“Thế cũng phải hỏi, đương nhiên là khách hàng của… bố em.” Hóa ra ngày nay đội ngũ khách hàng trong nghề này đang có xu hướng trẻ hóa. Có tiền là có thể đi bao… bao… bao… trai.
“Chị ta làm gì mà kéo tay bố em chặt vậy? Lại còn dán cả bộ mặt sung sướng vào ngực bố em nữa chứ!”
“Chẳng nhẽ em nghĩ người ta bỏ tiền ra chỉ để giữ một khoảng cách an toàn rồi nghe bố em giảng triết lý, giảng lý luận về lòng ích kỷ của con người sao? Này, này, này, em cúi đầu thấp chút đi, bọn họ đến rồi kìa.”
“Nhưng, bố em, ông ấy…”
Hồ Bất Động bịt chặt cái mồm đang bi bô của thằng nhóc, ấn thằng nhóc cúi xuống ghế sô pha, không để nó nhìn thấy cảnh tượng 18+ diễn ra tiếp đó. Còn mình thì nhấp nha nhấp nhổm, lén lút thông qua lưng ghế sô pha theo dõi bàn bên cạnh.
Một người đàn ông không biết đã ngồi đó bao lâu và hút hết hơn nửaao thuốc. Vừa thấy hai người đi vào, liền luống ca luống cuống, đứng ngồi không yên, dụi cái điếu thuốc trong tay vào gà tàn, siết chặt nắm đấm.
Woa… Vở kịch này gay cấn đây! Hóa ra, công việc của anh lại lắm thử thách như vậy. Không những phải chiều lòng khách hàng, mà còn phải đối mặt với anh bạn trai cũ của khách hàng nữa. Mà chiếc áo choàng kia của anh, chắc là sản phẩm của công ty, trước giờ có thấy anh mặc ở nhà đâu.
Cả ngày thấy anh khoác bộ áo dài truyền thống, khiến cô có cảm giác mình đang quay ngược dòng thời gian.
“Người đàn ông này là ai?” Tiếng quát tháo của người đàn ông kia khiến cô không thể không chú ý.
“Không nhìn thấy sao, đương nhiên là bạn trai mới của tôi rồi.” Mắt cô ta nhướn lên vẻ thách thức, người thì dựa sát hơn vào tấm ngực phía sau.
“Cô ta đang khinh bạc bố em!” Cuối cùng thằng nhóc Phạn Đoàn cũng vùng thoát khỏi sự khống chế của Bất Động, nghếch cằm lên ghế sô pha, cùng Bất Động xem trộm màn kịch hấp dẫn trước mặt.
“Nghề của bố em chính là để người ta khinh bạc.” Cô thản nhiên trả lời một câu, rồi tiếp tục quay đầu xem kịch.
“Anh ta là bạn trai mới của cô? Vậy tôi là gì?” Người đàn ông bật dậy khỏi ghế sô pha.
“Cũng là bạn trai, nhưng là bạn trai cũ.” Cô nàng nữ sinh nhướn mày, hoàn toàn không thèm đoái hoài đến cái gã mới bị “giáng chức” làm bạn trai cũ, quay lại, âu yếm nhìn anh chàng cũng vừa được “thăng chức” bạn trai mới. “Cục cưng! Anh nói câu gì đi! Người ta vì anh nên mới chia tay với bạn trai trước đó.”Hạ Thiên Lưu nãy giờ vẫn đứng một bên, yên lặng xem kịch. Anh liếc nhìn người đàn ông vừa mới nhảy bật khỏi ghế sô pha… Sau lưng hai cái đầu thập thò bắt đầu nhăn nhó.
“Bạn gái của anh sao?” Anh chỉ vào cô nàng đang ưỡn ẹo bên mình, nói với người đàn ông dường như đang muốn xé xác anh trước mặt.
“Vớ vẩn, cô ấy là bạn gái tao, tao theo đuổi mấy tháng trời mới giành được. Hai người vừa quen mấy ngày, tao tuyệt đối sẽ không nhường cô ấy cho mày. Vì theo đuổi cô ấy, tao ngày nào cũng mua đồ ăn sáng cho cô ấy, còn đưa đón đi học, đến ngủ cũng không ngon giấc, bây giờ mắt đã thành gấu trúc rồi, mày xem đi. Cô ấy kêu đói bụng, nửa đêm tao phải lái xe đi mua đồ ăn đêm cho cô ấy, lái xe quá tốc độ bị công an tóm, tao phải giải thích gãy lưỡi, cuối cũng vẫn phải lãnh một hóa đơn phạt. Rồi còn hy sinh cho tình yêu, cô ấy kêu buồn, tao buôn điện thoại thâu đêm với cô ấy, phí điện thoại tháng này đến tao cũng chẳng dám tưởng tượng, cô ấy…”
“Bây giờ là của tôi rồi.” Anh cắt ngang dòng bi phẫn của người đàn ông đang chẳng chút do dự đem thiên tình sử của mình chia sẻ với tình địch. Mặc xác anh ta nói gì, anh gọn lỏn kết thúc vở kịch bằng câu thoại hết sức súc tích, nói xong, kéo luôn cô ả xinh đẹp bên cạnh đi ra khỏi quán cà phê.
Người đàn ông kia còn chưa kịp nói hết, hắn ta vằn đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn theo đôi tình nhân. Hắn phân vân không biết nên một mình trút nỗi phẫn uất với trời cao, hay nên đuổi theo. Cuối cùng hắn cũng quyết định chọn cách thứ hai, cất bước chạy ra ngoài cửa.
“Này… Phạn Đoàn…” Hồ Bất Động lay Hạ Phạn Đoàn đang ngây ra như khúc gỗ, mắt vẫn không rời cánh cửa quán cà phê đang đóng chặt.
“Không, chị Hồ, chị tin em đi. Bố em tuyệt đối không phải loại người có thể nói ra những câu đó…
“Cuối cùng chị cũng cảm thấy bố em có một điểm khiến người ta thích rồi đấy…” Cô ngây ngất nhìn cánh cửa được anh nhẹ nhàng mở ra, sau đó lại bị hất mạnh cái “phập”.
“…” Hạ Phạn Đoàn giật giật khóe miệng, không dám tin vào tai mình nữa. Thậm chí, cậu còn phát hiện chị bán hàng xinh đẹp cùng tất cả sinh vật giống cái có mặt tại đây lúc này đều ngây ngất hệt như cô gái bên cạnh mình. Thế mới biết, con mắt thẩm mĩ của mình hoàn toàn không theo kịp thời đại. “Hóa ra… bọn chị… thích thứ như vậy…” Cướp phụ nữ của người khác, có gì hay chứ? Thực sự không hiểu con gái bây giờ nghĩ gì nữa.
“Ồ… thật nam tính! ‘bây giờ là của tôi rồi’… rất MAN…”
“Này… Chị thích là được rồi… Không cấn khách sáo…”
“Còn ngây ra đó làm gì, chưa biết chừng bên ngoài còn có kịch hay để xem. Đi nhanh nào!” Cô lập tức bỏ lại chút tiền lẻ, chộp lấy túi, kéo thằng nhóc chạy ra ngoài. Đã có một chút rồi đấy, xem ra tôi sắp “thích” anh rồi! Anh đợi đó mà nếm mùi xui xẻo đi! Hạ Thiên Lưu!
* * *
Sau mùa mưa, những cơn gió se lạnh báo hiệu mùa thu đến. Hạ Phạn Đoàn cuộn tròn cơ thể bé nhỏ trên giường, rúc đầu vào ngực bố. Cậu định nũng nịu để bố gọi điện cho cô giáo, xin phép nghỉ học một hai ngày. Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị một cơn gió luồn qua chăn, lạnh đến cứng đờ.
“Soạt.” Chiếc chăn bị kéo ra hẳn khỏi người cậu, cơ thể nhỏ bé lộ hết ra gió rét.
Hạ Phạn Đoàn dụi cặp mắt còn ngái ngủ, bất đắc dĩ bò dậy khỏi giường, lên tiếng phản đối: “Ôi, chị Hồ… bố em mới là người đắc tội với chị, phiền chị lần sau kéo chăn thì kéo của ông ấy, đừng lúc nào cũng đổ họa cho người vô tội… Còn nữa…”
Thằng nhóc nhìn Hạ Thiên Lưu vẫn đang vùi đầu vào gối ngủ ngon lành, liền giơ tay đẩy tấm lưng trần của bố mà nói: “Bố… con biết bố đã tu luyện đến một trình độ nhất định rồi nhưng bố cũng không thể không có chút phản ứng gì như vậy được?”. Thời tiết khắc nghiệt như vậy mà Hạ Thiên Lưu cũng ngủ được, thật đúng là khiến nó phục sát đất.
“Dậy! Ăn cơm thôi!” Hồ Bất Động lạnh lùng huơ huơ quả đấm đe dọa, sau đó lại chĩa ngón tay cái về phía bàn ăn sáng đã chuẩn bị sẵn bên ngoài. Thẳng nhóc Phạn Đoàn nuốt nước bọt ừng ực. Nó khẳng định, cô chỉ vào gọi hai bố con nó dậy ăn cơm, chứ không có âm mưu dụ dỗ họ ra ngoài, đánh cho một trận nhừ tử rồi bán thẳng cho lũ buôn người, để họ mãi mãi biến mất khỏi mắt cô. Ồ, những chuyện khủng khiếp như thế, cô không có gan làm đâu. Đúng là bố biết nhìn xa trông rộng nên đã tự bán mình trước rồi… Bố sớm đã có sự chuẩn bị, tìm bọn xã hội đen để nương nhờ, tránh bị “người khác” báo thù.
“Bố ơi, dậy ăn sáng thôi, bố…” Phạn Đoàn lay gọi bố. Hạ Thiên Lưu vẫn ngủ say như chết.
Hồ Bất Động ngăn cậu bé lại, nói:
“Để chị!”
“Phù”, Hạ Phạn Đoàn thở mạnh. “Chị Hồ, chị muốn làm gì?”
“Gọi tên ‘tử tế’ này dậy ăn cơm”. Nói đoạn, cô tóm lấy cánh tay anh kéo mạnh một cái. “Phập”, anh nhào luôn xuống đất.
“Bố!” Thằng nhóc xót xa cất tiếng gọi bố. Hạ Thiên Lưu nằm dài trên mặt đất từ từ mở mắt ra, chau mày, thấy cô từ trên cao chiếu xuống nụ cười nham hiểm, có vẻ vô cùng hài lòng với cách đánh thức người khác không chút dịu dàng này.
“Nhìn gì mà nhìn, gọi anh dậy ăn cơm thôi. Anh tưởng mình là VIP trong cái nhà này chắc?” Chưa hài lòng, cô còn định giơ chân đá cho anh thêm vài cước nữa nhưng bắt gặp ánh mắt ẩn chứa cả sự trong sáng, tội nghiệp lẫn chút khó chịu kia, cô thoáng chốc cảm thấy luống cuống, chân đã giơ lên cao nhưng bỗng khựng lại trên không. Tư thế thì sẵn sàng nhưng khí thế đã tiêu tan.
“Chị Hồ, mỗi lần bố em ngủ dậy đều đờ đẫn rất lâu. Chị… chị… chị dịu dàng chút được không?” Phạn Đoàn vội nhảy xuống giường, kéo tay cô nàng ghê gớm, hung dữ kia.
“Đờ đẫn? Đờ đẫn nỗi gì! Chẳng phải anh ta luôn tự hào là người tỉnh táo nhất trên đời sao? Anh ta cần gì phải ngủ chứ?” Cô bóng gió, chỉ thẳng vào gã đang lồm ngồm bò từ dưới đất lên giường, vùi đầu vào gối ngủ tiếp. “Tôi kêu anh dậy cơ mà! Anh còn ngủ nữa sao?”
“Chị Hồ, chị đừng hét nữa… Bố em mà bị đánh thức thì sẽ đáng sợ lắm. Chị làm ông nổi giận, ông sẽ…”
“Dù gì thì bây giờ, chị cũng chẳng còn gì để anh ta nắm thóp nữa. Chị việc gì phải sợ anh ta!” Cô không nghe lời khuyên can, tiếp tục hét.
Anh nghe thấy tiếng ồn ào không ngừng rót vào tai mình, cuối cùng không chịu được những tiếng ồn áo mãi không dứt, anh giận dữ, kéo ngay cái “nguồn phát thanh” kia, đè xuống giường.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một gã hung tợn kéo ngã vật xuống giường, càng chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị một chiếc gối úp lên mặt không chút nương tình, tiếp đến, một thân thể lạnh buốt đè lên người cô. Trong chốc lát, cô bị cướp hết không khí, giãy giụa dưới thân thể anh. Miệng lúng búng mấy tiếng “u u” sợ hãi. Một cánh tay bị bẻ vặn ra sau người, cánh tay còn lại yếu ớt vẫy vẫy cầu cứu Phạn Đoàn.
“Em đã nói với chị rồi… Đừng làm ồn lúc bố em mới ngủ dậy. Chị muốn trả thù thì thiếu gì cách, sao lại chọn cách ngốc nghếch này?”
“…” Cánh tay đó vẫn cố sức vùng vẫy, lúc thì chỉ vào kẻ đang đè trên người mình, lúc lại đập “phịch phịch” xuống ga giường vì ngạt thở. Chắc cô đang muốn nói: Chị làm sao biết được bố em cầm thú như thế. Mau kéo anh ta ra cho chị, chị sắp không thở được rồi!
“Chị Hồ, em khuyên chị, tốt nhất đừng giãy giụa lung tung nữa… Nếu chị còn động đậy, em cũng không biết rõ bố em còn có thể làm những gì với chị đâu…”
“…” Cánh tay đang vẫy vùng kia nghe thấy lời cảnh cáo, đột nhiên cứng đơ lại, không nhúc nhích nữa.
“He he, chị cứ ở đây ngủ với bố em nhé, em ăn cơm xong sẽ quay lại gọi hai người.
“…”
Đúng là Hồ Bất Động đã nghĩ trăm phương ngàn kế báo thù Hạ Thiên Lưu. Ví dụ như chuẩn bị cho Phạn Đoàn một bữa ăn sáng thật thịnh soạn nhưng chỉ dành cho anh ta một gói mỳ tôm. Hoặc lôi hết quần áo bẩn của anh ta ra khỏi máy giặt rồi nói rằng đã giặt sạch cả rồi. Còn một cách nữa, đem toàn bộ đĩa phim A anh ta thuê ném vào thùng rác sau đó đổi thành phim kinh dị…
Nhưng kết quả là gậy ông đập lưng ông. Thứ nhất, vị giác của anh ta chắc chắn có vấn đề rồi, bất kể ăn mỳ tôm gói hay sơn hào hải vị cũng như nhau hết. Tương tự, anh ta xem phim A, phim tâm lý xã hội hay phim kinh dị cũng đều giống nhau. Khủng khiếp nhất, người chịu hậu quả lại chính là cô, dù đã rúc kĩ trong chăn nhưng những tiếng ma quỷ rùng rợn kia vẫn văng vẳng bên tai, đến mức cô chẳng thể ngủ nổi, phải chạy ra ngoài khuyên anh ta, đêm hôm khuya khoắt nên để ý hàng xóm xung quanh. Ai dè cô vừa thò mặt ra khỏi cửa, một con quỷ mắt đỏ, lưỡi thè nhảy bổ ra làm cô khiếp sợ hét toáng lên… Hóa ra chỉ là một cảnh trong phim. Hạ Thiên Lưu đã ngủ say như chết trên sô pha chẳng mảy may sợ hãi gì. Thế đã là gì! Điều tồi tệ hơn nữa, ngày thứ hai sau khi cô cự tuyệt giặt quần áo cho anh ta, bà chủ xã hội đen đã gọi điện cho cô.
“Tôi cảnh cáo cô, vẻ ngoài của trai bao là yếu tố quan trọng nhất. Khi tiếp một cô gái, tuyệt đối không được để lưu lại mùi nước hoa của cô gái khác. Đây là đạo đức nghề nghiệp, cô hiểu không? Nếu máy giặt nhà cô bị hỏng, bắt đầu từ hôm nay, cô dùng tay giặt đồ của Thiên Lưu cho tôi! Nghe rõ chưa hả? Giặt cho sạch chút! Nếu vẫn còn mùi, cô liệu hồn đó.”
“…” Có nhầm không vậy? Là cô đang trả thù người ta hay bị người ta trả thù đây? Tại sao việc gì với cô cũng phản tác dụng vậy? Mỗi lần giặt bộ quần áo dính đầy mùi nước hoa phụ nữ của anh ta, cô đều tự hỏi lòng mình điều này.
Lúc này đây, khi cô bị cơ thể nặng trịch của anh đè đến mức khóc không thành tiếng, cô mới hiểu ra, số mệnh của mình đã thay đổi rồi. Sự xui xẻo đã chuyển từ người cô yêu sang chính bản thân cô. Chết tiệt>
Ăn sáng xong, Hạ Phạn Đoàn vẫn như thường lệ nhảy lên chiếc xe cà tàng của Hồ Bất Động, ngồi ngay ngắn. Nhìn Hồ Bất Động bị đè đến đau khắp mình mẩy, vừa tự nắn bóp vai mình vừa nguyền rủa bố cậu, lần đầu tiên cậu cảm thấy cần phải bảo vệ danh dự của bố mình.
“Chị Hồ, chị còn trách bố em sao?”
“Hả?” Cô nghi ngờ quay lại, nhìn thằng nhóc đang ngước mắt lên nhìn thẳng vào mình. “Ân oán của người lớn, không liên quan đến em.”
“Nếu như bố em không dùng cách đó thì chắc bây giờ chị vẫn còn tin vào cái khế ước nhân duyên kia. Toàn là lừa bịp thôi, chị à!” Thằng nhóc cao giọng đưa ra một nhận xét sâu xa, “lớn” hơn hẳn so với tuổi của nó. “Giống như những bạn gái trên lớp em, cứ thích xem những cung sao hay trắc nghiệm tâm lý gì đó. Chẳng qua là tự tìm cho mình một cái cớ thôi”.
“Em chớ bắt chước giọng điệu của bố em! Nghe mà muốn đánh!”
“Vâng, bố em nói, sự thực luôn mất lòng cho nên, em mới phải học cách lừa người. Giống như cái chị đã nhường nhân duyên cho chị, lúc nào cũng nói không để ý thứ gọi là nhân duyên. Kết quả thì sao? Khi gặp chuyện rồi, chị ấy lo sợ, hối hận, đem mọi sai lầm đổ cho thứ mà chính mình cũng không tin, chẳng phải sao?”
“…”
“Cho nên bố em nói, lòng người là thứ khó lường nhất.”
“Vậy tại sao anh ta còn thử lòng chị?” Hế nhắc đến vấn đề này là mặt cô lại ó, giọng nói cũng to lên.
“Chẳng phải là chị muốn bố em giúp chị thay đổi số mệnh sao? Chị không cảm thấy… chỉ có như vậy, bố em mới có thể giúp chị thay đổi hoàn toàn cái số mệnh mà chị đã chấp nhận đó sao?”
“…”
“Bởi vì nếu nói với chị, chị đừng tin vào số mệnh gì đó, chắc chắn không có tác dụng, đúng không? Nếu bố em không làm như vậy, chị sẽ chẳng bao giờ chịu tin rằng số mệnh của mình hoàn toàn không có vấn đề gì hết. Bố nói, số mệnh tất có Trời định nhưng mà, người muốn làm gì, ông Trời cũng không thể quản được.”
“…”
“Cho nên đừng ức hiếp bố em nữa nhé. Ông ấy rất đáng thương đó.”
“Anh ta đáng thương chỗ nào? Người đáng thương là chị đây này. Bị dọa ma hết hồn, còn bị uy hiếp phải giặt quần áo cho anh ta.” Cô hạ thấp giọng, nhảy lên xe, khởi động, lái xe về phía trước.
Thằng nhóc im lặng hồi lâu lại nói tiêp:
“Chị Hồ, tuy bố em muốn tốt cho chị, nhưng đúng là cũng có phần quá đáng. Chị trả thù bố em một chút cũng là lẽ đương nhiên.”
“Em lại có âm mưu quỷ kế gì?” Cô cười mỉa mai một tiếng, dường như không trông đợi thằng nhóc phía sau có thể đưa ra ý kiến hay h
“Chẳng phải chị không tin rằng bố em thực sự giúp chị thay đổi được số mệnh hay sao? Sao chị không thử thích ông ấy, xem ông ấy có xui xẻo không? Cứ coi như chị không thay đổi được số mệnh thì cũng có thể khiến ông ấy nếm chút mùi xui xẻo?”
“Kít…”
Tiếng phanh xe chói tai như sắp xuyên thủng màng nhĩ của thằng nhóc.
Hồ Bất Động quay ngoắt đầu lại. Thằng nhóc thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô thì sợ rúm ró. Bỗng nhiên đập vào mắt nó là một nụ cười ám muội. “Hừ… Ý kiến này hay đấy!”
“…” Phạn Đoàn nuốt nước bọt, hối hận vì câu nói lỡ lời của mình. Bố, con… con … không cố ý… lòng báo thù của chị ấy quả thực đáng sợ.
Thế là, từ đó Hạ Phạn Đoàn được thăng chức thành quân sư kiêm cố vấn tình cảm của Hồ Bất Động, được cô hối lộ bằng một cốc kem dâu lớn trong quán cà phê bên cạnh, nhân tiện, giải quyết luôn bữa tối ở ngoài, mặc cho gã coi mỳ ăn liền sánh ngang với sơn hào hải vị kia nếm mùi giản dị, thanh đạm đến cực điểm. Vì báo thù, cô không ngại tiến hành một cuộc nghiên cứu gian khổ. Đáng tiếc, thằng bé không hề nhận ra, cứ nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như trò chơi.
“Này, chị hỏi em. Bây giờ, chị rất nghiêm túc hỏi lại em vấn đề này. Em nghiêm túc một chút được không?” Hồ Bất Động gõ gõ xuống mặt bàn, gọi thằng nhóc Phạn Đoàn đang mải mê “liếc mắt đưa tình” với chị bán hàng xinh đẹp.
Phải nói là, sau mấy ngày miệt mài nghiên cứu, cô cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất cũng biết được trước khi gặp cô, hai bố con nhà này làm thế nào để không bị chết đói. Phải công nhận khả năng bắt chuyện và giả bộ ngây thơ, đáng yêu của thằng nhóc này thật sự vượt xa ông bố tượng đất của nó. Cốc kem trước mặt nóy ắp, chị bán hàng xinh đẹp cứ cười suốt. Nó đã quen được với người ta nên cốc kem dâu của nó cứ vơi lại đầy, dâu tây cứ hết lại có. Đến cô cũng được ké phần, chị bán hàng kia liên tục rót thêm nước lạnh cho cô, nhân tiện nói chuyện với thằng nhóc mấy câu.
“Chẳng phải em đang rất nghiêm túc giúp chị nghĩ cách đây sao?” Thằng nhóc cắn thìa, đầu ngẩng nhìn trần nhà, làm bộ trầm ngâm suy nghĩ. “Nhưng mà chị bán hàng đó cứ nhìn em chằm chằm làm em không thể tập trung được.”
“Rõ ràng hai ngày trước tự em nắm tay người ta, khăng khăng đòi tự giới thiệu. Lại còn hỏi người ta có đứa con trai nào thất lạc từ nhiều năm trước không? Chị thật xấu hổ vì phải nói là quen biết em.”
“Đó là vì em muốn tìm mẹ mà. Không thể nào bỏ qua bất cứ một tia hy vọng nào được. Miễn là phụ nữ thì đều có khả năng, hơn nữa, chị bán hàng đó lại rất đáng yêu.” Thằng nhóc nói rôi, lại quay sang phía chị bán hàng tươi cười, duyên dáng kia.
“Vậy em có thể trả lời chị một câu mà chắc chắn mẹ em từng nói cho em đáp án rồi được không? Rốt cuộc, bố em có điểm nào đáng để người ta thích không? Vấn đề muôn thuở này, chị thực sự không tìm được đáp án! Không biết đáp án, chị không thể thích được, không biết được thì không thể báo thù được, em hiểu không?”
“Ồ, bố em có điểm nào đáng để người ta thích à? Thực ra vần đề này, em còn muốn biết hơn cả chị Hồ đó… Ấy ấy, được rồi, được rồi, đừng có giơ tay đánh em, lẽ nào chị không cảm thấy bố em rất đẹp trai sao?”
“Ngoại hình của anh ta không phải đẹp trai mà là lẳng lơ, phong lưu đa tình, trăng gió lăng nhăng”.
“…” Phạn Đoàn im bặt, nhiệt liệt hưởng ứng mấy câu thành ngữ chuẩn xác đến vào đâu được. “Ấy… Bố em, ông ấy… trưởng thành, chững trạc.”
“Em chắc chắn anh ta trưởng thành, chững chạc chứ? Chị cảm thấy nên gọi là đờ đẫn, lãnh cảm mới đúng”.
“…” Nghe cũng có lý mà. “Này… Bố em… thân thể đáng giá.”
“Lũ trai bao dù có đắt giá đến đâu chăng nữa thì cũng chẳng có gì đáng tự hào cả”.
“Này, chị cứ luôn miệng chê bố em cái này chê bố em cái nọ, chí ít cũng phải nghĩ đến người thừa hưởng gene của ông ấy như em chứ.” Thằng nhóc bĩu môi, hai chân không với tới đất, đung đưa trên ghê sô pha.
“Được, được rồi! Cứ coi như chị sai.” Cô vỗ vỗ cái đầu đang căng phình ra của mình, quyết định đổi phương pháp.
“Nếu không thì em nói cho chị, em thích điểm nào ở bố em? Chưa biết chừng chị có thể từ đó nhanh chóng phát hiện ra vài ưu điểm của ông ấy…”
“Ồ… Bố em ấy à… Hồi còn nhỏ, sức khỏe của em không tốt, ông thường xuyên đưa em đi lạc ở nơi rừng núi hoang vu. Ông đi nhanh như bay, em đuổi theo không kịp, liền bị ngã oạch xuống đất, em khóc tru tréo, bò đến bên cạnh ông nhưng ông trừng mắt, rồi cười dọa nạt nói, em phải tự đứng dậy, đừng hy vọng ông ấy đỡ… Lúc đó em cảm thấy bố rất vĩ đại.”
“Chị không muốn bị ngược đãi.”
“Còn nữa, thuốc của bố em sắc rất đắng, em rất gh. Nhưng mỗi lần bố bắt em uống thuốc, ông mắm chặt môi, mắt trợn trừng, rất là đẹp trai!”
“Hừ, nếu thế chắc bố em mà bón thuốc cho em nữa thì em phải yêu ông ý vô bờ bến…” Cô nhớ lại cảm giác bị anh vành miệng, đổ bát thuốc đắng ngắt vào mồm. Không nghĩ đến thì thôi, hễ nghĩ đến cái cảm giác sặc thuốc đến tối tăm mặt mũi đó là cô liền muốn bóp chết anh ta.
“Ồ, nhưng mà, dáng vẻ bố em cười rất mê hồn. Đó là điểm em thích nhất, chị đã nhìn thấy chưa?”
“Em muốn nói nụ cười lạnh lùng, cười nham hiểm, hay là cười mỉa mai?”
“Là mỉm cười đó…”
“Cười thật lòng?”
“Vâng, nụ cười bất khả chiến bại. Chỉ cần nhìn một lần, đảm bảo chị sẽ thích bố em ngay.”
“Cái hiện tượng nhân gian trăm năm hiếm gặp như thế, em kêu chị đi đâu mà tìm.” Lãng phí cả nửa ngày trời, trẻ con vẫn cứ là trẻ con. Chỉ biết chơi với học, cười ngô nghê cả ngày, chẳng đưa ra được sáng kiến nào. Xem ra, việc cô thích anh còn khó hơn lên trời.
“Vậy chị thử nghĩ cách để bố em cười cho chị xem một lần đi.” Thằng nhóc Phạn Đoàn lại hồn nhiên gợi ý, nhún nhún vai. Thấy Hồ Bất Động ngồi đối diện ho sặc sụa, cho rằng cô quá sợ hãi, liền an ủi thêm một câu: “Thực ra bố em rất hiền lành, rất dễ dỗ dành”.
“Tốt nhất là em quay đầu nhìn lại xkia có phải là ông bố rất hiền lành, rất dễ dỗ dành của em không?” Đột nhiên cô cũi thấp đầu, run rẩy chỉ ra cửa quán cà phê sau lưng Phạn Đoàn…
Phạn Đoàn nghi ngờ quay đầu lại. Quả nhiên, thấy bố mình khoác một chiếc áo choàng dài đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức anh thu hút được sự chú ý của cô bán hàng, người mà nó mất mấy ngày mới “tiếp cận” được. “Đó… đó… người đó là ai?”
“Theo quan sát, có lẽ là bố em…”
“Chị đang nói đến cô nàng đứng bên cạnh anh ta kia!” Một cô gái trang điểm lòe loẹt, tóc tai xoăn tít nhưng lại khoác trên mình bộ đồng phục của trường nữ sinh.
“Thế cũng phải hỏi, đương nhiên là khách hàng của… bố em.” Hóa ra ngày nay đội ngũ khách hàng trong nghề này đang có xu hướng trẻ hóa. Có tiền là có thể đi bao… bao… bao… trai.
“Chị ta làm gì mà kéo tay bố em chặt vậy? Lại còn dán cả bộ mặt sung sướng vào ngực bố em nữa chứ!”
“Chẳng nhẽ em nghĩ người ta bỏ tiền ra chỉ để giữ một khoảng cách an toàn rồi nghe bố em giảng triết lý, giảng lý luận về lòng ích kỷ của con người sao? Này, này, này, em cúi đầu thấp chút đi, bọn họ đến rồi kìa.”
“Nhưng, bố em, ông ấy…”
Hồ Bất Động bịt chặt cái mồm đang bi bô của thằng nhóc, ấn thằng nhóc cúi xuống ghế sô pha, không để nó nhìn thấy cảnh tượng 18+ diễn ra tiếp đó. Còn mình thì nhấp nha nhấp nhổm, lén lút thông qua lưng ghế sô pha theo dõi bàn bên cạnh.
Một người đàn ông không biết đã ngồi đó bao lâu và hút hết hơn nửaao thuốc. Vừa thấy hai người đi vào, liền luống ca luống cuống, đứng ngồi không yên, dụi cái điếu thuốc trong tay vào gà tàn, siết chặt nắm đấm.
Woa… Vở kịch này gay cấn đây! Hóa ra, công việc của anh lại lắm thử thách như vậy. Không những phải chiều lòng khách hàng, mà còn phải đối mặt với anh bạn trai cũ của khách hàng nữa. Mà chiếc áo choàng kia của anh, chắc là sản phẩm của công ty, trước giờ có thấy anh mặc ở nhà đâu.
Cả ngày thấy anh khoác bộ áo dài truyền thống, khiến cô có cảm giác mình đang quay ngược dòng thời gian.
“Người đàn ông này là ai?” Tiếng quát tháo của người đàn ông kia khiến cô không thể không chú ý.
“Không nhìn thấy sao, đương nhiên là bạn trai mới của tôi rồi.” Mắt cô ta nhướn lên vẻ thách thức, người thì dựa sát hơn vào tấm ngực phía sau.
“Cô ta đang khinh bạc bố em!” Cuối cùng thằng nhóc Phạn Đoàn cũng vùng thoát khỏi sự khống chế của Bất Động, nghếch cằm lên ghế sô pha, cùng Bất Động xem trộm màn kịch hấp dẫn trước mặt.
“Nghề của bố em chính là để người ta khinh bạc.” Cô thản nhiên trả lời một câu, rồi tiếp tục quay đầu xem kịch.
“Anh ta là bạn trai mới của cô? Vậy tôi là gì?” Người đàn ông bật dậy khỏi ghế sô pha.
“Cũng là bạn trai, nhưng là bạn trai cũ.” Cô nàng nữ sinh nhướn mày, hoàn toàn không thèm đoái hoài đến cái gã mới bị “giáng chức” làm bạn trai cũ, quay lại, âu yếm nhìn anh chàng cũng vừa được “thăng chức” bạn trai mới. “Cục cưng! Anh nói câu gì đi! Người ta vì anh nên mới chia tay với bạn trai trước đó.”Hạ Thiên Lưu nãy giờ vẫn đứng một bên, yên lặng xem kịch. Anh liếc nhìn người đàn ông vừa mới nhảy bật khỏi ghế sô pha… Sau lưng hai cái đầu thập thò bắt đầu nhăn nhó.
“Bạn gái của anh sao?” Anh chỉ vào cô nàng đang ưỡn ẹo bên mình, nói với người đàn ông dường như đang muốn xé xác anh trước mặt.
“Vớ vẩn, cô ấy là bạn gái tao, tao theo đuổi mấy tháng trời mới giành được. Hai người vừa quen mấy ngày, tao tuyệt đối sẽ không nhường cô ấy cho mày. Vì theo đuổi cô ấy, tao ngày nào cũng mua đồ ăn sáng cho cô ấy, còn đưa đón đi học, đến ngủ cũng không ngon giấc, bây giờ mắt đã thành gấu trúc rồi, mày xem đi. Cô ấy kêu đói bụng, nửa đêm tao phải lái xe đi mua đồ ăn đêm cho cô ấy, lái xe quá tốc độ bị công an tóm, tao phải giải thích gãy lưỡi, cuối cũng vẫn phải lãnh một hóa đơn phạt. Rồi còn hy sinh cho tình yêu, cô ấy kêu buồn, tao buôn điện thoại thâu đêm với cô ấy, phí điện thoại tháng này đến tao cũng chẳng dám tưởng tượng, cô ấy…”
“Bây giờ là của tôi rồi.” Anh cắt ngang dòng bi phẫn của người đàn ông đang chẳng chút do dự đem thiên tình sử của mình chia sẻ với tình địch. Mặc xác anh ta nói gì, anh gọn lỏn kết thúc vở kịch bằng câu thoại hết sức súc tích, nói xong, kéo luôn cô ả xinh đẹp bên cạnh đi ra khỏi quán cà phê.
Người đàn ông kia còn chưa kịp nói hết, hắn ta vằn đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn theo đôi tình nhân. Hắn phân vân không biết nên một mình trút nỗi phẫn uất với trời cao, hay nên đuổi theo. Cuối cùng hắn cũng quyết định chọn cách thứ hai, cất bước chạy ra ngoài cửa.
“Này… Phạn Đoàn…” Hồ Bất Động lay Hạ Phạn Đoàn đang ngây ra như khúc gỗ, mắt vẫn không rời cánh cửa quán cà phê đang đóng chặt.
“Không, chị Hồ, chị tin em đi. Bố em tuyệt đối không phải loại người có thể nói ra những câu đó…
“Cuối cùng chị cũng cảm thấy bố em có một điểm khiến người ta thích rồi đấy…” Cô ngây ngất nhìn cánh cửa được anh nhẹ nhàng mở ra, sau đó lại bị hất mạnh cái “phập”.
“…” Hạ Phạn Đoàn giật giật khóe miệng, không dám tin vào tai mình nữa. Thậm chí, cậu còn phát hiện chị bán hàng xinh đẹp cùng tất cả sinh vật giống cái có mặt tại đây lúc này đều ngây ngất hệt như cô gái bên cạnh mình. Thế mới biết, con mắt thẩm mĩ của mình hoàn toàn không theo kịp thời đại. “Hóa ra… bọn chị… thích thứ như vậy…” Cướp phụ nữ của người khác, có gì hay chứ? Thực sự không hiểu con gái bây giờ nghĩ gì nữa.
“Ồ… thật nam tính! ‘bây giờ là của tôi rồi’… rất MAN…”
“Này… Chị thích là được rồi… Không cấn khách sáo…”
“Còn ngây ra đó làm gì, chưa biết chừng bên ngoài còn có kịch hay để xem. Đi nhanh nào!” Cô lập tức bỏ lại chút tiền lẻ, chộp lấy túi, kéo thằng nhóc chạy ra ngoài. Đã có một chút rồi đấy, xem ra tôi sắp “thích” anh rồi! Anh đợi đó mà nếm mùi xui xẻo đi! Hạ Thiên Lưu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook