Yêu Em Thành Nghiện FULL
-
Chương 24
Tại phòng hội nghị bệnh viện Nam Quang.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, các bác sĩ ngoại khoa và phụ khoa cùng nhau hội chuẩn.
Bệnh nhân là Tô Nhiễm, 30 tuổi, năm ngoái đã đăng ký tại bệnh viện Nam Quang, đây cũng là bệnh nhân của Bạch Chỉ.
Khi đó, Bạch Chỉ đưa ra kết quả chẩn đoán là u nang buồng trứng nhưng vì khối u còn nhỏ và Tô Nhiễm chưa lập gia đình, chưa mang thai nên không cần phải phẫu thuật mà chỉ điều trị và theo dõi những thay đổi của khối u.
Năm nay, cô ấy phát hiện mình bị sỏi túi mật tại khoa ngoại của bệnh viện Nam Quang.
Ngoài ra, cô thường xuyên bị đau bụng dưới.
Sau khi siêu âm lại, Bạch Chỉ đề nghị cô nên phẫu thuật lấy sỏi và cả u nang trong buồng trứng
Trong phòng hội nghị nhỏ chật ních bác sĩ.
Ngoại trừ các bác sĩ đang điều trị cho Tô Nhiễm là Bạch Chỉ và Phó Tây Phán, còn có hai trưởng Khoa và một số bác sĩ thực tập.
Tô Nhiễm chưa từng thấy tình huống như thế này, sau khi Bạch Chỉ nói rằng cô ấy sẽ tiến hành một cuộc phẫu thuật chung với khoa ngoại, Tô Nhiễm tái mặt sợ hãi.
Theo kế hoạch vào tháng tới, cô và bạn trai sẽ kết hôn, nhưng vì phải phẫu thuật đột ngột khiến mọi kế hoạch của cô bị phá vỡ.
Bạch Chỉ nhìn thoáng qua sự lo lắng của cô ấy, kéo ghế lại gần, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.
Bây giờ kỹ thuật mổ nội soi đã tân tiến.
Bệnh viện của chúng tôi đã thực hiện ba mươi tám ca phẫu thuật tương tự vào năm ngoái và đều thành công.”
Khi nghe đến đây, Tô Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cô ấy liếc nhìn các bác sĩ nam rồi ngượng ngùng hỏi: “Bác sĩ Bạch, ca mổ này có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản không?”
Thực ra, Bạch Chỉ đã nói những điều này với cô trước đây, nhưng vì Tô Nhiễm run rẩy sợ hãi ngồi trong phòng hội nghị, đầu óc cô trống rỗng, cô ấy hỏi lại câu hỏi mà cô quan tâm nhất lúc này.
Bạch Chỉ nhíu mày, cô giơ tờ siêu âm của Tô Nhiễm lên, trước tiên giải thích sơ qua về mối quan hệ giữa các cơ quan nội tạng.
Cô chỉ vào khối u rõ ràng trên tờ siêu âm và cho biết: “Qua phân tích kết quả siêu âm cho thấy đó là khối u màu nâu socola nên trước tiên chúng tôi phải mổ nội soi.
Sau khi mổ lấy mẫu sinh thiết mô, mẫu sẽ gửi đi kiểm tra.
Nếu khối u là lành tính thì mới tiến hành mổ, còn nếu phát hiện là u ác tính thì có thể sẽ phải cắt bỏ tử cung và buồng trứng, khả năng khác là….”
Bạch Chỉ còn chưa nói xong, Tô Nhiễm đã trên đà suy sụp, đột nhiên hét lên: “Vậy tôi có thể không phẫu thuật được không?”
Nghe tiếng hét lớn của Tô Nhiễm, các bác sĩ khác trong phòng hội nghị cũng phải ngạc nhiên.
Họ quay đầu lại nhìn Tô Nhiễm, Tô Nhiễm bĩu môi quay đầu xấu hổ.
Bạch Chỉ bình tĩnh lại cảm xúc của mình, rồi gọi Tô Nhiễm ra khỏi phòng hội nghị một chút.
“Vì u nang của cô tương đối lớn và có thể ảnh hưởng đến tính mạng nên cô buộc phải phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
“Nhưng….
Nhưng….”
Tô Nhiễm ngập ngừng không biết nói gì.
Ban đầu, cô đến bệnh viện Nam Quang đăng ký nhưng chỉ để treo tài khoản, Phó Tây Phán cho cô biết phẫu thuật nội soi ít sang chấn và hồi phục nhanh.
Vì vậy, cô đã không nói với bạn trai của mình rằng cô sẽ phẫu thuật.
Lúc này, cô đang cầm trên tay tờ siêu âm, nghĩ đến những gì Bạch Chỉ vừa nói, sự bất lực của cô khiến cô ứa nước mắt.
Cô ấy cảm thấy mình là người xui xẻo nhất trên đời.
Vốn dĩ chỉ muốn đi khám phụ khoa, nhưng không ngờ lại đưa ra kết luận phải phẫu thuật, mà phẫu thuật này còn có khả năng khiến cô mất đi khả năng sinh con.
Bạch Chỉ đã nói rõ ràng với Tô Nhiễm về số tiền đặt cọc, liên tục khuyên cô ấy nên đặt mạng sống lên hàng đầu.
Nhưng Tô Nhiễm chỉ cúi đầu không nói.
Khi cả hai đang bế tắc, Phó Tây Phán bước ra khỏi phòng hội nghị, dựa vào cửa nói: “Đừng lo lắng, cô cứ từ từ cân nhắc, nhưng có một người muốn góp ý, tôi nghĩ cô nên nghe một chút.”
“Ai?”
Bạch Chỉ và Tô Nhiễm cùng ngẩng đầu lên.
Phó Tây Phán chỉ tay về phía cuối hành lang, Tô Nhiễm bối rối quay đầu lại, cô nhìn theo hướng chỉ tay của anh thì thấy bóng dáng quen thuộc đang chầm chậm bước đến với ánh đèn sau lưng.
Người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc và có chút tức giận, tuy rằng bước đi chậm rãi nhưng mồ hôi trên đầu nhễ nhại, cổ áo ướt đẫm mồ hôi.
“Sao anh lại đến đây?”
Tô Nhiễm hơi ngạc nhiên, rõ ràng là cô không nói cho bạn trai biết về ca phẫu thuật này.
Bạn trai cô tức giận giơ tờ bệnh án trong tay lên: “Anh thấy tờ hồ sơ bệnh án của em ở trong nhà.
Đồ của em lúc nào cũng vứt bừa bãi.”
Phó Tây Phán vòng ngực, bằng phẳng nói: “Anh ấy đến gặp tôi ngay ngày hôm sau cô đến khám chỗ tôi.”
“Nếu không có bác sĩ Phó, khi nào thì em mới nói cho anh biết về ca phẫu thuật này?”
Trước câu hỏi của bạn trai, Tô Nhiễm cúi đầu, giọng trầm xuống.
Cô nắm chặt góc quần áo, không biết nên giải quyết tình huống hiện tại như thế nào.
Bạn trai cô bất lực, lắc đầu thở dài, giọng điệu dịu đi: “Chúng ta sắp kết hôn rồi.
Có chuyện gì mà em nghĩ anh không thể giúp em chia sẻ?”
“Nhưng….”
Tô Nhiễm nhìn Bạch chỉ như cầu cứu.
Bạch Chỉ cố ý cầm tờ siêu âm đến chỗ bạn trai của Tô Nhiễm, nhắc lại những gì cô vừa nói với Tô Nhiễm, nói cho anh một lần nữa và giải thích dứt khoát vấn đề sinh sản mà Tô Nhiễm lo lắng nhất.
Khi bạn trai của Tô Nhiễm nghe được những điều này, lông mày của anh đột nhiên giãn ra.
Anh vốn cho rằng Tô Nhiễm không tin tưởng anh, nên không muốn nói cho anh biết về ca phẫu thuật.
Bây giờ có vẻ như ngược lại, vì cô ấy quá quan tâm đến anh nên mới không dám nói.
Anh khoác vai Tô Nhiễm an ủi: “Nếu ca phẫu thuật tiến thành, đám cưới sẽ hoãn lại, nhưng không được hủy bỏ.
Sau này việc không có con cũng không ảnh hưởng đến việc anh yêu em.
Bây giờ nghe lời bác sĩ thì tốt hơn chứ?”
Tô Nhiễm gật đầu: “Dạ!”
Bạn trai đặt tay lên vai cô, anh từ từ đưa cô vào phòng hội nghị.
Anh và một số bác sĩ có mặt gật đầu chào nhau, sau đó anh ngồi bên cạnh Tô Nhiễm, lắng nghe kế hoạch phẫu thuật và đề xuất của bác sĩ cho cô.
Bạch Chỉ giơ tay vỗ vai Phó Tây Phán: “Sao anh liên lạc với bạn trai cô ấy mà không nói cho tôi biết?”
Phó Tây Phán xua tay: “Tôi không biết rằng Tô Nhiễm sẽ không nói với anh ấy về chuyện này.”
Hai người nói chuyện, rồi lần lượt đi vào phòng hội nghị.
Các bác sĩ ở hai khoa đã lên báo cáo và thảo luận kế hoạch mổ thông qua siêu âm, sau đó giải thích những rủi ro trong ca mổ với Tô Nhiễm.
Bởi vì có bạn trai bên cạnh, Tô Nhiễm hiển nhiên không còn hoảng sợ như ban đầu, cô ấy ngồi thẳng người mím môi, rất nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt càng thêm kiên định.
Bạch Chỉ ngồi đối diện Phó Tây Phán, nhìn anh nói chuyện tận tình và khéo léo trả lời những câu hỏi của Tô Nhiễm, cô chợt hiểu tại sao các nữ bác sĩ và y tá trẻ trong bệnh viện lại theo đuổi anh.
Nếu như bọn chỉ là một đám thấy trai đẹp là sáng mắt ra, thì thái độ khinh thường và lạnh nhạt của Phó Tây Phán đủ để đánh tan ảo tưởng của họ.
Cô nhớ những gì y tá trẻ trong khoa cô nói, Phó Tây Phán là nam thần khoa ngoại khét tiếng khó theo đuổi ở bệnh viện Nam Quang, nhưng vẫn luôn có người muốn thử.
Bây giờ nhìn Phó Tây Phán, người tỏa rạng rỡ và tự tin, cô cảm thấy rằng thật có ý nghĩa để những người đó không bỏ cuộc.
Phó Tây Phán có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy? Bác sĩ Bạch, cô còn muốn thêm gì nữa không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Không.
Những gì tôi muốn nói, vừa nãy đã nói hết rồi!”
Trưởng khoa phụ sản liếc nhìn phương án đã thương lượng: “Vậy thì tiến hành phẫu thuật theo kế hoạch mà chúng ta đã nói, lần này bác sĩ phẫu thuật chính là Bạch Chỉ và Phó Tây Phán.”
“Được”
“Trưởng khoa yên tâm!”
Hai người nhanh chóng đồng ý.
Tô Nhiễm nắm tay bạn trai, lông mày cau có từ từ giãn ra: “Vậy thì bác sĩ Bạch, bác sĩ Phó, tôi làm phiền hai người rồi.”
Bạch Chỉ đưa cô đến khoa nội trú để làm thủ tục nhập viện, sau đó ghi số giường và thời gian biểu của cô lên bảng trắng trong phòng khám của bác sĩ ở khoa nội trú.
Buổi chiều, cô đi vòng qua quanh phòng.
Khi cô vừa lấy bệnh án và chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, cô thấy một cô bé đang đứng trước ở cửa phòng co rúm lại.
Bạch Chỉ nhìn chăm chú và nhận ra cô bé trong nháy mắt.
Là cô gái trước đây có cùng mẹ đến khám vì kinh nguyệt không đều, cô đưa cho cô bé một đĩa CD giáo dục giới tính, sau đó mẹ cô gái cũng vì điều này mà ầm ĩ đến phòng trưởng khoa.
Bạch Chỉ cười vẫy tay: “Sao em lại ở đây? Thi xong chưa?”
Thấy Bạch Chỉ vẫn còn nhớ mình, cô bé hào hứng bước vào phòng khám.
Cô đặt hộp bánh quy lên bàn của Bạch Chỉ: “Dạ.
Bác sĩ Bạch, em đã hoàn thành bài kiểm tra.
Đây là bánh quy mà em đã làm cùng với mẹ, mẹ kêu em đem đến cho chị một ít.”
“Gì?”
Bạch Chỉ kinh ngạc nhận lấy hộp bánh quy.
Lần cuối cô gặp mẹ cô bé là ở văn phòng trưởng khoa, mẹ cô bé tỏ ra không hài lòng với những gì cô đã làm, thậm chí liên tục mắng mỏ chỉ trích cô.
Cô gái nắm lấy tay Bạch Chỉ, cười nói: “Cảm ơn chị.
Sau khi mẹ em đến bệnh viện lần đó, về nhà mẹ đã tâm sự với em rất nhiều, hiện tại em đã ổn hơn.
Nếu em biết mẹ đã giác ngộ, em cũng không sợ hãi như vậy.”
“Tốt rồi.
Bài kiểm tra của em như thế nào?”
Bạch Chỉ nhớ rất kỹ, cô nhớ rằng mẹ của cô gái đã cãi nhau với con của mình vì kỳ thi, và cô lo lắng rằng những cảm xúc tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi của cô bé.
Xét cho cùng, ở độ tuổi của cô bé, không có gì quan trọng hơn kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô bé ngẩng mặt lên và tự tin nói: “Tất nhiên là làm rất tốt rồi ạ.”
Cô tinh nghịch lè lưỡi, cười nói: “Nhưng kết quả vẫn chưa được công bố, nên không nói trước được.”
Cô bé ngồi bên cạnh Bạch Chỉ, dè thấp giọng xuống lo lắng hỏi: “Chị, lần trước mẹ em lại đến bệnh viện, bà ấy làm gì ảnh hưởng đến công việc của chị không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Không đâu.
Mẹ của em rất tốt.
Bà ấy rất quan tâm đến em, nhưng có lẽ trước đây bà ấy đã dùng sai phương pháp.”
“Vâng!” Cô gái gật đầu: “Mẹ em gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến chị!”
Bạch Chỉ cười rạng rỡ hơn, cô chỉ vào huy hiệu của mình: “Không sao đâu.
Chị là bác sĩ mà.
Công việc của bác sĩ là bảo vệ sức khỏe của bệnh nhân, từ thể xác đến tinh thần.”
Cô gái gật đầu như giã tỏi, nắm tay Bạch Chỉ, chắc nịch nói: “Chị à.
Em có ý kiến hay, sau khi biết điểm thì em sẽ nộp vào trường y.
Em muốn trở thành một bác sĩ giỏi, bảo vệ bệnh nhân giống như chị vậy.”
“Được!” Bạch Chỉ trả lời lại.
Những thành viên trong gia đình cô từng khuyên cô không nên học ngành y.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của cô gái trước mặt, Bạch Chỉ vỗ vai cô bé nói: “Học ngành y rất khó và vất vả, nhưng chỉ cần em kiên trì, em sẽ thấy được ánh sáng chói lọi đằng sau nghề này.”
Cô gái nhìn vào mắt Bạch Chỉ và cười nói: “Nhưng chị ơi, giờ em đã thấy rồi ạ.”
Bạch Chỉ khích lệ: “Em sẽ làm tốt hơn chị mà.”
***
Tác giả có điều muốn nói: “Ca phẫu thuật chung sắp đến rồi! An bài sẽ bị phát hiện! Đừng lo lắng, không có việc gì đâu, còn có chút dễ thương nữa chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook