Yêu Em Như Sinh Mệnh
-
Chương 9: Chuyện ở bệnh viện (2)
Vừa lúc này cửa thang máy mở ra, Diệp Chi Sinh không có hỏi thêm gì, anh tiếp tục lật tờ văn kiện vừa đi vừa xem, được vài bước lại nghe thư ký bên cạnh lần nữa lân tiếng.
"Kia không phải là Diệp phu nhân sao? Giám đốc, tôi đã nói không nhìn lầm mà, hôm qua tôi nhìn thấy Diệp phu nhân mặc bộ này lúc ở bệnh viện a."
Nghe được Lương Tưởng Huân đến công ty, mi tâm anh có chút nhăn lại, sau mới ngẩn đầu lên nhìn nơi cánh tay nữ thư ký chỉ.
Quả nhiên thư ký của anh nói không sai, người đứng ở trước cửa phòng của anh đúng là cô, nhưng cô vì sao lại đến đây? Và vì sao lại không vào trong mà đi qua đi lại trước cửa phòng anh làm gì? cánh tay nhiều lần đưa lên cửa gỗ phòng làm việc của anh muốn gõ cửa lại hạ xuống, động tác này cứ một lúc lại lập lại, khiến anh có chút khó hiểu.
Nữ thư ký cũng như anh thắc mắc hành động lạ của cô, nên lại nói.
"Diệp phu nhân đang làm gì nhỉ, để tôi qua mở cửa nhé." nói rồi nữ thư ký liền nhanh nhảu định bước đi, nhưng bị Diệp Chi Sinh ngăn lại, đưa cho cô phần văn kiện anh đang xem dỡ, nói.
"Mang văn kiện này đi in thành mười bản, đợi ở ngoài khi nào tôi gọi thì mang vào."
Nữ thư ký có chút không hiểu, đây chỉ là văn án hạng mục nhỏ, vừa ban nãy giám đốc mới vừa chê là không vừa ý, sao bây giờ lại nói cô đi in ra làm gì?
Nhưng dù là thắc mắc, cô cũng chỉ dám thắc mắc ở trong lòng, hai tay vẫn đưa ra đón lấy văn kiện từ tay anh, cúi đầu nói "Vâng." rồi liền lui về sau trở xuống tầng dưới in văn kiện.
Nữ thư ký đi được hơn năm phút giây đồng hồ, nhưng Diệp Chi Sinh vẫn chưa có trở vào phòng, mà đứng ở một góc, nhìn chăm chú hành động của Lương Tưởng Huân, sau một hồi lâu, có lẽ là Lương Tưởng huân không dám gõ cửa, nên đã quay người lại, đi về phía thang máy.
Nhìn thấy cô sắp rời đi, Diệp Chi sinh mới bước ra ngoài, bộ dáng như vừa từ bên ngoài trở về, đi tới trước mặt cô, ngữ điệu lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
"Cô đến đây làm gì?"
Lương Tưởng Huân cứ nghĩ Diệp Chi sinh là ở trong phòng làm việc, không nghĩ sẽ gặp anh ở ngoài này, anh đang đứng thật gần, lại hỏi như thế, làm cho cô có hơi lúng túng, tay nắm vạt áo một lúc mới cúi đầu nói lí nhí.
"Tôi.. Cái đó.."
"Vào trong đi." Diệp Chi Sinh nhìn thấy bộ dáng của cô, biết là niếu đứng ở đây cô sẽ không nói, cho nên mới cắt lời cô, rồi bước nhanh vượt qua người cô, đầy cửa đi vào trong trước.
Lương Tưởng Huân thấy anh đã đi vào, cô thở dài một chút mới bước theo sau đi vào, đóng cánh cửa lại rồi đi tới cạnh bàn làm việc của anh, nhìn thấy anh đang lật một tờ văn kiện ra xem, cô không dám nói, đứng im không động.
Diệp Chi Sinh đợi một lúc lâu, không có nghe cô nói chuyện, anh cầm cây bút máy lên ký lên tờ văn kiện, đặt sang một bên rồi mới ngẩn đầu lên nhìn cô.
"Cô tìm tôi làm gì?"
"Anh có thể đến gặp ba ba tôi một lần được không?"
Lương Tưởng Huân sau khi hỏi xong câu này, mới ngẩn đầu lên nhìn vào Diệp Chi Sinh ngồi trước mặt, nhìn thấy anh mi tâm cau chặt, môi động như muốn nói gì, cô liền nói tiếp.
"Ba tôi điều trị thất bại rồi, lại còn bởi vì nhìn thấy hình của anh và tôi trên trang bìa tạp chí, biết được chuyện tôi lừa dối mọi người, ba tôi đã tức giận, kích động quá mức, khiến cho ba tôi bây giờ rất yếu, bác sĩ nói sẽ không sống được bao nhiêu ngày nữa."
"Tối qua, ba tôi có hỏi anh đã biết chuyện chưa, tôi nói có biết, ba tôi liền nói muốn gặp anh một lần, cho nên tôi.."
"Chuyện đó thì có quan hệ gì đến tôi, cô muốn làm gì thì đi mà làm, tôi không có thời gian làm những việc thừa với cô."
Diệp Chi Sinh sau khi cắt đứt lời của Lương Tưởng Huân, anh liền kéo một phần văn kiện khác tới trước mặt, lật ra tiếp tục xem, không để ý đến cô đôi mắt đang cay nồng, đến nhìn anh có chút không rõ.
Anh nói không sai, có quan hệ gì đến anh chứ? Người anh muốn cưới về làm vợ vốn dĩ là tiểu thư Chu Bội Ngọc, cô không những phá đi chuyện tốt của anh, còn cùng Chu gia làm giả thân phận, một giám đốc tài chính tài giỏi, thân phận cao như thế, lại bị Chu gia xoay như con rối, đưa con của người giúp việc lại thế chỗ tiểu thư, khiến cho anh rất hận.
Nhượng bộ cho cô 3 tháng đã là tốt với cô rồi, bây giờ lại muốn anh, một giám đốc lớn, đi thăm một người giúp việc? cô đúng là quá vọng tưởng mà...
Nhưng ba cô bây giờ sức khoẻ rất yếu, cũng bởi vì cô, khiến cho ba tức giận mới ra nông nỗi này, bây giờ ba chỉ có một tâm nguyện là muốn gặp anh, cô cũng đã hứa, niếu bây giờ trở về, cô biết phải nói làm sao với ông đây?
Lương Tưởng huân đứng đó một lúc, mới lấy hết can đảm đưa tay kéo phần văn kiện từ chổ anh ra, đợi cho anh mi tâm cau chặt, nhìn về phía cô, cô mới vừa khóc vừa nói.
"Van cầu anh giúp tôi một lần, chỉ một lần nữa thôi, ba tôi không thể sống được lâu hơn nữa đâu, anh đến đó không nói gì cũng được, chỉ ngồi một lúc rồi trở về công ty, có được không?"
Diệp Chi Sinh nhìn thấy cô trên gương mặt đầy nước mắt, ánh mắt cô nhìn anh khẩn khiết, làm cho sâu thẳm nơi miền mại nhất ở trong lòng anh nhịn không được dấy lên một tia đau lòng, anh tức giận nắm bàn tay lại thành quyền, dùng sức hất văng một chồng văn kiện xuống đất, đẩy ghế về phía sau, đứng lên, ngữ điệu rất lớn tiếng.
"Kia không phải là Diệp phu nhân sao? Giám đốc, tôi đã nói không nhìn lầm mà, hôm qua tôi nhìn thấy Diệp phu nhân mặc bộ này lúc ở bệnh viện a."
Nghe được Lương Tưởng Huân đến công ty, mi tâm anh có chút nhăn lại, sau mới ngẩn đầu lên nhìn nơi cánh tay nữ thư ký chỉ.
Quả nhiên thư ký của anh nói không sai, người đứng ở trước cửa phòng của anh đúng là cô, nhưng cô vì sao lại đến đây? Và vì sao lại không vào trong mà đi qua đi lại trước cửa phòng anh làm gì? cánh tay nhiều lần đưa lên cửa gỗ phòng làm việc của anh muốn gõ cửa lại hạ xuống, động tác này cứ một lúc lại lập lại, khiến anh có chút khó hiểu.
Nữ thư ký cũng như anh thắc mắc hành động lạ của cô, nên lại nói.
"Diệp phu nhân đang làm gì nhỉ, để tôi qua mở cửa nhé." nói rồi nữ thư ký liền nhanh nhảu định bước đi, nhưng bị Diệp Chi Sinh ngăn lại, đưa cho cô phần văn kiện anh đang xem dỡ, nói.
"Mang văn kiện này đi in thành mười bản, đợi ở ngoài khi nào tôi gọi thì mang vào."
Nữ thư ký có chút không hiểu, đây chỉ là văn án hạng mục nhỏ, vừa ban nãy giám đốc mới vừa chê là không vừa ý, sao bây giờ lại nói cô đi in ra làm gì?
Nhưng dù là thắc mắc, cô cũng chỉ dám thắc mắc ở trong lòng, hai tay vẫn đưa ra đón lấy văn kiện từ tay anh, cúi đầu nói "Vâng." rồi liền lui về sau trở xuống tầng dưới in văn kiện.
Nữ thư ký đi được hơn năm phút giây đồng hồ, nhưng Diệp Chi Sinh vẫn chưa có trở vào phòng, mà đứng ở một góc, nhìn chăm chú hành động của Lương Tưởng Huân, sau một hồi lâu, có lẽ là Lương Tưởng huân không dám gõ cửa, nên đã quay người lại, đi về phía thang máy.
Nhìn thấy cô sắp rời đi, Diệp Chi sinh mới bước ra ngoài, bộ dáng như vừa từ bên ngoài trở về, đi tới trước mặt cô, ngữ điệu lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
"Cô đến đây làm gì?"
Lương Tưởng Huân cứ nghĩ Diệp Chi sinh là ở trong phòng làm việc, không nghĩ sẽ gặp anh ở ngoài này, anh đang đứng thật gần, lại hỏi như thế, làm cho cô có hơi lúng túng, tay nắm vạt áo một lúc mới cúi đầu nói lí nhí.
"Tôi.. Cái đó.."
"Vào trong đi." Diệp Chi Sinh nhìn thấy bộ dáng của cô, biết là niếu đứng ở đây cô sẽ không nói, cho nên mới cắt lời cô, rồi bước nhanh vượt qua người cô, đầy cửa đi vào trong trước.
Lương Tưởng Huân thấy anh đã đi vào, cô thở dài một chút mới bước theo sau đi vào, đóng cánh cửa lại rồi đi tới cạnh bàn làm việc của anh, nhìn thấy anh đang lật một tờ văn kiện ra xem, cô không dám nói, đứng im không động.
Diệp Chi Sinh đợi một lúc lâu, không có nghe cô nói chuyện, anh cầm cây bút máy lên ký lên tờ văn kiện, đặt sang một bên rồi mới ngẩn đầu lên nhìn cô.
"Cô tìm tôi làm gì?"
"Anh có thể đến gặp ba ba tôi một lần được không?"
Lương Tưởng Huân sau khi hỏi xong câu này, mới ngẩn đầu lên nhìn vào Diệp Chi Sinh ngồi trước mặt, nhìn thấy anh mi tâm cau chặt, môi động như muốn nói gì, cô liền nói tiếp.
"Ba tôi điều trị thất bại rồi, lại còn bởi vì nhìn thấy hình của anh và tôi trên trang bìa tạp chí, biết được chuyện tôi lừa dối mọi người, ba tôi đã tức giận, kích động quá mức, khiến cho ba tôi bây giờ rất yếu, bác sĩ nói sẽ không sống được bao nhiêu ngày nữa."
"Tối qua, ba tôi có hỏi anh đã biết chuyện chưa, tôi nói có biết, ba tôi liền nói muốn gặp anh một lần, cho nên tôi.."
"Chuyện đó thì có quan hệ gì đến tôi, cô muốn làm gì thì đi mà làm, tôi không có thời gian làm những việc thừa với cô."
Diệp Chi Sinh sau khi cắt đứt lời của Lương Tưởng Huân, anh liền kéo một phần văn kiện khác tới trước mặt, lật ra tiếp tục xem, không để ý đến cô đôi mắt đang cay nồng, đến nhìn anh có chút không rõ.
Anh nói không sai, có quan hệ gì đến anh chứ? Người anh muốn cưới về làm vợ vốn dĩ là tiểu thư Chu Bội Ngọc, cô không những phá đi chuyện tốt của anh, còn cùng Chu gia làm giả thân phận, một giám đốc tài chính tài giỏi, thân phận cao như thế, lại bị Chu gia xoay như con rối, đưa con của người giúp việc lại thế chỗ tiểu thư, khiến cho anh rất hận.
Nhượng bộ cho cô 3 tháng đã là tốt với cô rồi, bây giờ lại muốn anh, một giám đốc lớn, đi thăm một người giúp việc? cô đúng là quá vọng tưởng mà...
Nhưng ba cô bây giờ sức khoẻ rất yếu, cũng bởi vì cô, khiến cho ba tức giận mới ra nông nỗi này, bây giờ ba chỉ có một tâm nguyện là muốn gặp anh, cô cũng đã hứa, niếu bây giờ trở về, cô biết phải nói làm sao với ông đây?
Lương Tưởng huân đứng đó một lúc, mới lấy hết can đảm đưa tay kéo phần văn kiện từ chổ anh ra, đợi cho anh mi tâm cau chặt, nhìn về phía cô, cô mới vừa khóc vừa nói.
"Van cầu anh giúp tôi một lần, chỉ một lần nữa thôi, ba tôi không thể sống được lâu hơn nữa đâu, anh đến đó không nói gì cũng được, chỉ ngồi một lúc rồi trở về công ty, có được không?"
Diệp Chi Sinh nhìn thấy cô trên gương mặt đầy nước mắt, ánh mắt cô nhìn anh khẩn khiết, làm cho sâu thẳm nơi miền mại nhất ở trong lòng anh nhịn không được dấy lên một tia đau lòng, anh tức giận nắm bàn tay lại thành quyền, dùng sức hất văng một chồng văn kiện xuống đất, đẩy ghế về phía sau, đứng lên, ngữ điệu rất lớn tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook