Yêu Em Không Dễ Đâu
-
Chương 25
“Cô ấy đã kết hôn”
Hiếu Mân và Hoàn Nghiên nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn Hạo Thần không nói gì.
“Cô ấy đã có con” – Hạo Thần nói tiếp.
Hoàn Nghiên bắt đầu có dự cảm không tốt, đang định nói gì thì Hạo Thần vứt ly rượu xuống phẫn nộ hét một tiếng – “Chết tiệt!”
Hạo Thần ngã lưng vào ghế, dáng ngồi bất lực một tay gác lên trán, giọng nói thống khổ, đầy bi thương – “Tôi vẫn đợi cô ấy, vẫn không ngừng tìm cô ấy…”
Thấy tình cảnh này, cả hai người chỉ cúi mặt chứ không dám nói ra sự thật. Linh ở quầy trông thấy cảnh tượng trước mắt, mày khẽ nhăn lại. Hiểu được – cô ấy đã trở lại._____________
Nhược Thi ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên gối, mặt hơi gượng gạo. Hôm nay sau khi gửi Tử Đằng đi nhà trẻ, Nhược Thi nhận được điện thoại của Hiếu Mân hẹn gặp nhau để nói chuyển bảo lãnh cho Á Vinh. Đã 1 tuần, mà vụ việc này vẫn chưa được bàn xong, nhưng không ngờ đến đây không phải gặp Hiếu Mân mà lại gặp anh.
Họ cứ thế ngồi 15 phút im lặng, chỉ nhìn nhau không nói một lời. Khi thức ăn đã được dọn lên bàn, Nhược Thi chủ động nói trước – “Chuyện công ty …”
Lời còn chưa nói xong, Hạo Thần liền nói – “Ăn xong hẳn bàn công việc.”
“Ừm” – Nhược Thi gấp thức ăn, không dám nói gì nữa, cô vẫn như trước, vẫn sợ cái khí thế bức người ta không dám cãi lại này của anh.
Hạo Thần lâu lâu nhìn cô như muốn hỏi gì đó rồi lại thôi, cứ như vậy n lần. Nhược Thi nhịn không được nữa khóe miệng hơi cong lên, anh cũng có lúc đáng yêu như vậy, cô nói – “Anh muốn hỏi gì sao?”
Hạo Thần ngưng một lúc rồi nói – “Vì anh ta mà trở về?”
Nhược Thi chỉ gật đầu, đúng là như vậy.
“Em là người không tim không phổi sao Tô Nhược Thi?” – Giọng anh có chút phẫn nộ, hai tay nắm thành quyền, đủ biết anh đang kìm chế.
Nhược Thi buông dao nĩa xuống, cúi mặt nói – “Em không nên trở về sao?”
“Phải, em tốt nhất không nên xuất hiện nữa. Sự có mặt của em chỉ làm cho anh thêm thống khổ, 6 năm qua em sống tốt như vậy, anh lại đi vì em lo lắng không yên”
“Em xin lỗi, em …” – Em thật ra vẫn yêu anh, em sai rồi. Mình làm lại từ đầu được không, em và Á Vinh không có quan hệ gì cả.
Những chữ đó Nhược Thi muốn nói ra nhưng liền bị nghẹn lại khi cô trông thấy từ xa, một người phụ nữ mặt một bộ comple màu tím tay dắt theo một bé trai khoảng 10 tuổi đang tiến về phía họ.
“Thi Thi, lâu không gặp em”
“Chào chị, Linh”
Hạo Thần nói – “Em sao đến đây?”
Linh đặt tay lên vai Hạo Thần nói – “Em đi ngang thấy Thi Thi, định vào chào hỏi không ngờ anh cũng ở đây.”
Linh quay qua nhìn Nhược Thi nói – “Em sống tốt chứ?”
“Rất tốt.” – Nhưng chắc không tốt được như chị, Nhược Thi chỉ dám nghĩ.
“Anh và Thi Thi bàn công việc, em dẫn Tiểu Minh về trước đi.” – Hạo Thần nói.
Linh gật đầu đứng dậy, Tiểu Minh nói – “Con chào ba, chào dì.”
Khi cả hai rời đi, Hạo Thần nhìn thấy vẻ mặt của Nhược Thi không gì ngạc nhiên khi nghe Tiểu Minh gọi mình là ba nên hỏi – “Em không ngạc nhiên sao? Phản ứng của em ngoài dự đoán của anh”
Nhược Thi lắc đầu nói – “Chuyện đó đối với em đâu còn quan trọng”
Câu nói này làm cho Hạo Thần thấy thêm tức giận, anh nói – “Em xem ra đúng là không tim không phổi rồi, chuyện kiện cáo anh phải suy nghĩ lại.”
“Anh…” – Nhược Thi tức giận cắn môi.
Hạo Thần nói tiếp – “Chuyện xảy ra lần này đều do công ty bên em phát sinh, gây ra tổn thất không nhỏ, đâu thể vì chút tình cảm xưa mà bỏ qua được, trừ khi việc thả anh ta ra mang lại lợi ích, không thì anh không làm”
“Anh muốn gì thì cứ nói thẳng.”
“Nếu em chịu ly hôn cùng anh ta, anh sẽ nghĩ lại. Mọi chuyện phải nghe theo sự sắp xếp của anh. Sao hả?”
“Anh điên rồi. Tôi không thích chơi cái trò tình nhân với anh nữa, tôi xứng đáng hơn như vậy nhiều”
“Sai rồi, từ 6 năm trước, khi em bỏ đi thì em đã không còn xứng đáng với tôi nữa. Tôi muốn em phải chịu đau khổ khi không thể ở cùng người em yêu. Tôi không muốn thấy các người được hạnh phúc.”
Anh sai rồi, điều kiện anh đưa ra sẽ khiến em hạnh phúc biết chừng nào. Được ở cạnh anh em còn mong gì nữa, nhưng mà anh kêu em đối diện thế nào với chị Linh, bắt em phải chịu đựng cái nhìn khinh bỉ của chị ấy à.
Hạo Thần nói – “Sao hả? Anh ta ở thêm một ngày trong đó thì thương tích cũng sẽ càng nhiều thêm”
Nghe đến đây Nhược Thi rất nhanh liền đồng ý – “Được”____________
Trại giam.
“Em vừa nói gì?” – Mắt Á Vinh tối lại, anh không tin vào những gì mình vừa mới nghe.
“Em đã quyết định rồi, anh không cần lo cho em đâu”
“Anh đã nói chuyện lần này anh không có làm, họ sớm muộn gì cũng sẽ thả anh ra, có thể vấn đề là do công ty đối tác bên Anh, em không cần phải hy sinh mình như vậy”
“Đã lâu như vậy rồi, anh xem anh đi, giờ nhìn anh em thấy đau lòng lắm. Anh cũng không muốn dì Thanh ở Pháp suốt ngày cứ đợi tin anh chứ.” – Nhược Thi nói
“Hắn đã nói là muốn em đau khổ, vậy mà em vẫn tình nguyện sao? Nếu là vì anh thì không cần như vậy đâu. Em làm như vậy khi anh ra ngoài rồi thì trong lòng cũng không yên được.”
“Một phần vì anh, phần còn lại là em muốn ở cạnh anh ấy, dù chỉ là một thời gian ngắn cũng được. Em muốn bù lại những tổn thương mà anh ấy đã chịu 6 năm qua”
Á Vinh phẫn nộ nói – “6 năm qua em cũng đâu có hạnh phúc gì, sao hắn không biết nghĩ cho em?”
“Anh ấy nghĩ em và anh đã kết hôn, em cũng không định nói thật cho anh ấy biết, em không muốn để anh ấy phải khó xử trong việc nên chọn em hay là chọn chị Linh. Có thể đợi khi anh ấy hết giận thì cũng sẽ để em đi thôi, đến lúc đó vẫn hy vọng anh vẫn mở cửa chờ em về. Em không hy vọng anh vẫn yêu em nhưng xin anh cứ xem em như đứa em gái vừa mới đi lạc trở về cũng được.”
Á Vinh cười mỉa mai – “Vậy còn anh? Em không nghĩ tí gì cho anh sao?”
“Em xin lỗi, nhưng em không thể cho anh được gì, như vậy càng không công bằng với anh” – Nhược Thi áy náy nói.
Á Vinh bỏ đi – “Tùy em, anh không muốn quan tâm một người ngu ngốc như em nữa.”______________
“Tử Đằng, ai lại chọc giận con? Cả ngày sao mặt cứ không vui vậy?”
Nhược Thi ôm con đặt lên đùi ngồi, cả hai đang ngồi taxi trên đường về khách sạn.
“Mẹ à, có phải chú đó không thích con? Lần trước chú không nhìn con 1 cái.” – Tử Đằng vùi mặt vào lòng Nhược Thi.
Nhược Thi hiểu được Tử Đằng đang nói ai, nhưng cô biết trả lời sao đây.
“Mẹ à, mẹ cho con gặp chú ấy, con sẽ hỏi cho rõ, có phải thật sự chú không cần con và mẹ không.”
“Tử Đằng không ngoan rồi, con không cần chú, chỉ cần mẹ thôi cũng đủ rồi.”
“Nhưng con rất muốn gặp chú, con muốn chú ôm con, muốn chú bế con lên”
Nhược Thi nhăn mày, mắt ửng hồng – “Mẹ xin lỗi Tử Đằng”. Nhược Thi ôm chặt Tử Đằng hơn.
Xe dừng lại ngay đèn giao thông, ánh mắt Tử Đằng bị một người thu hút, nó vừa định gọi mẹ nhưng ngay lập tức sắc mặt trầm xuống. Nhược Thi cũng bị Tử Đằng làm chú ý, nhìn theo ra ngoài của.
Bên ngoài, Hạo Thần đang cõng Tiểu Minh ngũ say, chị Linh thì cầm dù che phía sau, họ cười cười nói nói gì đó. Tử Đằng lúc này không nhìn nữa. Ôm chặt Nhược Thi tủi thân nói – “Con ghét chú, con ghét …hức”
“Tử Đằng ngoan, đã có mẹ” – Nhược Thi vỗ vỗ lưng Tử Đằng an ủi, cô cũng đau lòng lắm.
Đúng như Hạo Thần đã hứa, Á Vinh cuối cùng cũng được ra ngoài, việc đầu tiên là Nhược Thi cùng anh đến bệnh viện kiểm tra tổng quát. Sau đó Á Vinh cũng bắt đầu được công ty bên Pháp điều qua thêm vài người hỗ trợ anh điều tra vụ việc lần này.
Nhưng Á Vinh vẫn là làm mặt lạnh cùng Nhược Thi, thỉnh thoảng anh sẽ cùng chơi với Tử Đằng nhưng không nói gì nhiều với Nhược Thi nữa.
Đến một hôm, Hạo Thàn đột nhiên gọi điện, bảo là đến đón Nhược Thi cùng Tử Đằng, kêu họ thu dọn hành lý. Nhược Thi làm theo chứ không hỏi nhiều, Á Vinh vì vậy mà càng giận cô thêm không thèm gặp mặt.
Ngồi trên xe, Tử Đằng chỉ cúi gằm mặt, nó không hiểu sao mẹ lại muốn cùng một chỗ với chú, tuy nó còn nhỏ nhưng cũng hiểu được. Những người phụ nữ đi với người đàn ông đã có gia đình thường bị gọi là hồ ky tinh, nó không muốn mẹ bị người ta mắng như vậy a.
Hạo Thần lái xe, lâu lâu liếc nhìn qua kính xem biểu tình của hai mẹ con. Nhược Thi thì mắt cứ nhìn ra ngoài, càng nhìn càng thấy quen, chỉ là không ngờ được, nơi 6 năm trước mình từng ở giờ lại quay về một lần nữa.
Xe đã chạy vào căn biệt thự, Nhược Thi nắm tay Tử Đằng, cả hai đứng ngước nhìn cánh cửa lớn – vẫn như vậy không gì thay đổi sao?
Cửa được mở ra, dì Hân ân cần bước đến lấy hành lý trên tay cô – “Tiểu thư, cô đã trở lại”. Dì vẫn cười ôn nhu như vậy.
Tử Đằng lễ phép cuối chào, Hạo Thần liền nói – “Muốn đứng ngoài này đến khi nào?”
Nhược Thi hơi giật mình, chuyện này chẳng khác nào bắt cô đến đối đầu trực diện với Linh, chẳng phải là làm khó mình quá rồi sao, Nhược Thi nói – “Em nghĩ ở khách sạn vẫn tốt hơn”
Hạo Thần đẩy vai cô một cái rồi bước vào trước – “Đừng bày nhiều trò, mau vào trong”
Nhược Thi siết tay Tử Đằng cùng đi vào trong, Tử Đằng ngước lên nhìn mẹ nói – “Mẹ, con không muốn ở cùng chú ấy, con muốn về với ba nuôi”
Nhược Thi ngồi xuống xoa mặt con nói – “Chúng ta sẽ chỉ ở một thời gian thôi, không lâu nữa sẽ về với ba nuôi, về nhà chúng ta ở bên Pháp, vì vậy trong thời gian ở đây con phải ngoan biết chưa?”
“Dạ, con sẽ nghe lời mẹ”
Hiếu Mân và Hoàn Nghiên nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn Hạo Thần không nói gì.
“Cô ấy đã có con” – Hạo Thần nói tiếp.
Hoàn Nghiên bắt đầu có dự cảm không tốt, đang định nói gì thì Hạo Thần vứt ly rượu xuống phẫn nộ hét một tiếng – “Chết tiệt!”
Hạo Thần ngã lưng vào ghế, dáng ngồi bất lực một tay gác lên trán, giọng nói thống khổ, đầy bi thương – “Tôi vẫn đợi cô ấy, vẫn không ngừng tìm cô ấy…”
Thấy tình cảnh này, cả hai người chỉ cúi mặt chứ không dám nói ra sự thật. Linh ở quầy trông thấy cảnh tượng trước mắt, mày khẽ nhăn lại. Hiểu được – cô ấy đã trở lại._____________
Nhược Thi ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên gối, mặt hơi gượng gạo. Hôm nay sau khi gửi Tử Đằng đi nhà trẻ, Nhược Thi nhận được điện thoại của Hiếu Mân hẹn gặp nhau để nói chuyển bảo lãnh cho Á Vinh. Đã 1 tuần, mà vụ việc này vẫn chưa được bàn xong, nhưng không ngờ đến đây không phải gặp Hiếu Mân mà lại gặp anh.
Họ cứ thế ngồi 15 phút im lặng, chỉ nhìn nhau không nói một lời. Khi thức ăn đã được dọn lên bàn, Nhược Thi chủ động nói trước – “Chuyện công ty …”
Lời còn chưa nói xong, Hạo Thần liền nói – “Ăn xong hẳn bàn công việc.”
“Ừm” – Nhược Thi gấp thức ăn, không dám nói gì nữa, cô vẫn như trước, vẫn sợ cái khí thế bức người ta không dám cãi lại này của anh.
Hạo Thần lâu lâu nhìn cô như muốn hỏi gì đó rồi lại thôi, cứ như vậy n lần. Nhược Thi nhịn không được nữa khóe miệng hơi cong lên, anh cũng có lúc đáng yêu như vậy, cô nói – “Anh muốn hỏi gì sao?”
Hạo Thần ngưng một lúc rồi nói – “Vì anh ta mà trở về?”
Nhược Thi chỉ gật đầu, đúng là như vậy.
“Em là người không tim không phổi sao Tô Nhược Thi?” – Giọng anh có chút phẫn nộ, hai tay nắm thành quyền, đủ biết anh đang kìm chế.
Nhược Thi buông dao nĩa xuống, cúi mặt nói – “Em không nên trở về sao?”
“Phải, em tốt nhất không nên xuất hiện nữa. Sự có mặt của em chỉ làm cho anh thêm thống khổ, 6 năm qua em sống tốt như vậy, anh lại đi vì em lo lắng không yên”
“Em xin lỗi, em …” – Em thật ra vẫn yêu anh, em sai rồi. Mình làm lại từ đầu được không, em và Á Vinh không có quan hệ gì cả.
Những chữ đó Nhược Thi muốn nói ra nhưng liền bị nghẹn lại khi cô trông thấy từ xa, một người phụ nữ mặt một bộ comple màu tím tay dắt theo một bé trai khoảng 10 tuổi đang tiến về phía họ.
“Thi Thi, lâu không gặp em”
“Chào chị, Linh”
Hạo Thần nói – “Em sao đến đây?”
Linh đặt tay lên vai Hạo Thần nói – “Em đi ngang thấy Thi Thi, định vào chào hỏi không ngờ anh cũng ở đây.”
Linh quay qua nhìn Nhược Thi nói – “Em sống tốt chứ?”
“Rất tốt.” – Nhưng chắc không tốt được như chị, Nhược Thi chỉ dám nghĩ.
“Anh và Thi Thi bàn công việc, em dẫn Tiểu Minh về trước đi.” – Hạo Thần nói.
Linh gật đầu đứng dậy, Tiểu Minh nói – “Con chào ba, chào dì.”
Khi cả hai rời đi, Hạo Thần nhìn thấy vẻ mặt của Nhược Thi không gì ngạc nhiên khi nghe Tiểu Minh gọi mình là ba nên hỏi – “Em không ngạc nhiên sao? Phản ứng của em ngoài dự đoán của anh”
Nhược Thi lắc đầu nói – “Chuyện đó đối với em đâu còn quan trọng”
Câu nói này làm cho Hạo Thần thấy thêm tức giận, anh nói – “Em xem ra đúng là không tim không phổi rồi, chuyện kiện cáo anh phải suy nghĩ lại.”
“Anh…” – Nhược Thi tức giận cắn môi.
Hạo Thần nói tiếp – “Chuyện xảy ra lần này đều do công ty bên em phát sinh, gây ra tổn thất không nhỏ, đâu thể vì chút tình cảm xưa mà bỏ qua được, trừ khi việc thả anh ta ra mang lại lợi ích, không thì anh không làm”
“Anh muốn gì thì cứ nói thẳng.”
“Nếu em chịu ly hôn cùng anh ta, anh sẽ nghĩ lại. Mọi chuyện phải nghe theo sự sắp xếp của anh. Sao hả?”
“Anh điên rồi. Tôi không thích chơi cái trò tình nhân với anh nữa, tôi xứng đáng hơn như vậy nhiều”
“Sai rồi, từ 6 năm trước, khi em bỏ đi thì em đã không còn xứng đáng với tôi nữa. Tôi muốn em phải chịu đau khổ khi không thể ở cùng người em yêu. Tôi không muốn thấy các người được hạnh phúc.”
Anh sai rồi, điều kiện anh đưa ra sẽ khiến em hạnh phúc biết chừng nào. Được ở cạnh anh em còn mong gì nữa, nhưng mà anh kêu em đối diện thế nào với chị Linh, bắt em phải chịu đựng cái nhìn khinh bỉ của chị ấy à.
Hạo Thần nói – “Sao hả? Anh ta ở thêm một ngày trong đó thì thương tích cũng sẽ càng nhiều thêm”
Nghe đến đây Nhược Thi rất nhanh liền đồng ý – “Được”____________
Trại giam.
“Em vừa nói gì?” – Mắt Á Vinh tối lại, anh không tin vào những gì mình vừa mới nghe.
“Em đã quyết định rồi, anh không cần lo cho em đâu”
“Anh đã nói chuyện lần này anh không có làm, họ sớm muộn gì cũng sẽ thả anh ra, có thể vấn đề là do công ty đối tác bên Anh, em không cần phải hy sinh mình như vậy”
“Đã lâu như vậy rồi, anh xem anh đi, giờ nhìn anh em thấy đau lòng lắm. Anh cũng không muốn dì Thanh ở Pháp suốt ngày cứ đợi tin anh chứ.” – Nhược Thi nói
“Hắn đã nói là muốn em đau khổ, vậy mà em vẫn tình nguyện sao? Nếu là vì anh thì không cần như vậy đâu. Em làm như vậy khi anh ra ngoài rồi thì trong lòng cũng không yên được.”
“Một phần vì anh, phần còn lại là em muốn ở cạnh anh ấy, dù chỉ là một thời gian ngắn cũng được. Em muốn bù lại những tổn thương mà anh ấy đã chịu 6 năm qua”
Á Vinh phẫn nộ nói – “6 năm qua em cũng đâu có hạnh phúc gì, sao hắn không biết nghĩ cho em?”
“Anh ấy nghĩ em và anh đã kết hôn, em cũng không định nói thật cho anh ấy biết, em không muốn để anh ấy phải khó xử trong việc nên chọn em hay là chọn chị Linh. Có thể đợi khi anh ấy hết giận thì cũng sẽ để em đi thôi, đến lúc đó vẫn hy vọng anh vẫn mở cửa chờ em về. Em không hy vọng anh vẫn yêu em nhưng xin anh cứ xem em như đứa em gái vừa mới đi lạc trở về cũng được.”
Á Vinh cười mỉa mai – “Vậy còn anh? Em không nghĩ tí gì cho anh sao?”
“Em xin lỗi, nhưng em không thể cho anh được gì, như vậy càng không công bằng với anh” – Nhược Thi áy náy nói.
Á Vinh bỏ đi – “Tùy em, anh không muốn quan tâm một người ngu ngốc như em nữa.”______________
“Tử Đằng, ai lại chọc giận con? Cả ngày sao mặt cứ không vui vậy?”
Nhược Thi ôm con đặt lên đùi ngồi, cả hai đang ngồi taxi trên đường về khách sạn.
“Mẹ à, có phải chú đó không thích con? Lần trước chú không nhìn con 1 cái.” – Tử Đằng vùi mặt vào lòng Nhược Thi.
Nhược Thi hiểu được Tử Đằng đang nói ai, nhưng cô biết trả lời sao đây.
“Mẹ à, mẹ cho con gặp chú ấy, con sẽ hỏi cho rõ, có phải thật sự chú không cần con và mẹ không.”
“Tử Đằng không ngoan rồi, con không cần chú, chỉ cần mẹ thôi cũng đủ rồi.”
“Nhưng con rất muốn gặp chú, con muốn chú ôm con, muốn chú bế con lên”
Nhược Thi nhăn mày, mắt ửng hồng – “Mẹ xin lỗi Tử Đằng”. Nhược Thi ôm chặt Tử Đằng hơn.
Xe dừng lại ngay đèn giao thông, ánh mắt Tử Đằng bị một người thu hút, nó vừa định gọi mẹ nhưng ngay lập tức sắc mặt trầm xuống. Nhược Thi cũng bị Tử Đằng làm chú ý, nhìn theo ra ngoài của.
Bên ngoài, Hạo Thần đang cõng Tiểu Minh ngũ say, chị Linh thì cầm dù che phía sau, họ cười cười nói nói gì đó. Tử Đằng lúc này không nhìn nữa. Ôm chặt Nhược Thi tủi thân nói – “Con ghét chú, con ghét …hức”
“Tử Đằng ngoan, đã có mẹ” – Nhược Thi vỗ vỗ lưng Tử Đằng an ủi, cô cũng đau lòng lắm.
Đúng như Hạo Thần đã hứa, Á Vinh cuối cùng cũng được ra ngoài, việc đầu tiên là Nhược Thi cùng anh đến bệnh viện kiểm tra tổng quát. Sau đó Á Vinh cũng bắt đầu được công ty bên Pháp điều qua thêm vài người hỗ trợ anh điều tra vụ việc lần này.
Nhưng Á Vinh vẫn là làm mặt lạnh cùng Nhược Thi, thỉnh thoảng anh sẽ cùng chơi với Tử Đằng nhưng không nói gì nhiều với Nhược Thi nữa.
Đến một hôm, Hạo Thàn đột nhiên gọi điện, bảo là đến đón Nhược Thi cùng Tử Đằng, kêu họ thu dọn hành lý. Nhược Thi làm theo chứ không hỏi nhiều, Á Vinh vì vậy mà càng giận cô thêm không thèm gặp mặt.
Ngồi trên xe, Tử Đằng chỉ cúi gằm mặt, nó không hiểu sao mẹ lại muốn cùng một chỗ với chú, tuy nó còn nhỏ nhưng cũng hiểu được. Những người phụ nữ đi với người đàn ông đã có gia đình thường bị gọi là hồ ky tinh, nó không muốn mẹ bị người ta mắng như vậy a.
Hạo Thần lái xe, lâu lâu liếc nhìn qua kính xem biểu tình của hai mẹ con. Nhược Thi thì mắt cứ nhìn ra ngoài, càng nhìn càng thấy quen, chỉ là không ngờ được, nơi 6 năm trước mình từng ở giờ lại quay về một lần nữa.
Xe đã chạy vào căn biệt thự, Nhược Thi nắm tay Tử Đằng, cả hai đứng ngước nhìn cánh cửa lớn – vẫn như vậy không gì thay đổi sao?
Cửa được mở ra, dì Hân ân cần bước đến lấy hành lý trên tay cô – “Tiểu thư, cô đã trở lại”. Dì vẫn cười ôn nhu như vậy.
Tử Đằng lễ phép cuối chào, Hạo Thần liền nói – “Muốn đứng ngoài này đến khi nào?”
Nhược Thi hơi giật mình, chuyện này chẳng khác nào bắt cô đến đối đầu trực diện với Linh, chẳng phải là làm khó mình quá rồi sao, Nhược Thi nói – “Em nghĩ ở khách sạn vẫn tốt hơn”
Hạo Thần đẩy vai cô một cái rồi bước vào trước – “Đừng bày nhiều trò, mau vào trong”
Nhược Thi siết tay Tử Đằng cùng đi vào trong, Tử Đằng ngước lên nhìn mẹ nói – “Mẹ, con không muốn ở cùng chú ấy, con muốn về với ba nuôi”
Nhược Thi ngồi xuống xoa mặt con nói – “Chúng ta sẽ chỉ ở một thời gian thôi, không lâu nữa sẽ về với ba nuôi, về nhà chúng ta ở bên Pháp, vì vậy trong thời gian ở đây con phải ngoan biết chưa?”
“Dạ, con sẽ nghe lời mẹ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook