Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có
-
Chương 1
Đã mấy năm rồi An Linh mới có dịp quay trở lại thành phố A. Cô sống ở Mỹ từ nhỏ, mấy năm gần đây cô cũng không hề có ý định muốn về lại thành phố A. Mặc dù gia đình cô vẫn ở đây, nhưng chưa bao giờ cô muốn quay lại căn nhà đó.
Đường phố đã thay đổi rất nhiều so với lúc cô còn nhỏ, chính An Linh cũng không chắc bản thân mình còn có thể tự tìm được đường đi trong thành phố không nữa, dù sao thì mấy năm gần đây thành phố đã thay đổi quá nhiều, người sống ở nước ngoài từ bé như cô cảm thấy xa lạ cũng là điều dễ hiểu.
Đời sống về đêm ở thành phố A vô cùng sôi động, An Linh bước chân vào Apple, một trong những quán bar sang trọng nhất ở đây. Cô đi một mình, không có bất cứ bạn bè nào cả, hầu hết bạn của cô đều ở bên Mỹ, cũng có một vài người bạn thân ở trong nước nhưng cô không muốn làm phiền họ. Hôm nay tâm trạng cô không được tốt lắm, cô chỉ muốn ngồi một mình để giải tỏa mà thôi.
An Linh yên lặng ngồi trong một góc nhỏ của quán, âm nhạc ồn ào, ánh đèn mờ ảo càng làm tăng thêm hương vị hoang dại như chính phong cách của quán bar này. Cô không uống rượu mà chỉ kêu một ly cocktail, ngồi yên lặng nhấm nháp từng chút một thứ chất lỏng đắng chát này sẽ khiến cô bình tĩnh thêm một chút. Nếu không bình tĩnh thì không biết hồi chiều cô đã có thể làm ra loại chuyện gì rồi. An Linh vốn là người không dễ dàng xúc động, cô luôn luôn mỉm cười đối mặt với mọi chuyện, thế nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Rất ít người biết được bên trong cô là một con ác quỷ hoang dại và điên cuồng.
Càng về khuya quán bar càng đông khách, âm nhạc càng sôi động và cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. An Linh đã uống khá nhiều, tinh thần cô có vẻ mê man nhưng nó chưa đủ để cô quên đi tất cả mọi chuyện mà cô muốn quên.
“Người đẹp, có thể mời em một ly được không”.
An Linh ngẩng mặt lên đánh giá anh ta. Ngũ quan sắc sảo, môi mỏng mỉm cười yêu nghiệt, dáng người còn đẹp hơn cả người mẫu. Từ nhỏ đến lớn cô đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp trai rồi, nhưng phải thừa nhận ở anh ta có một phong vị rất riêng thu hút phái nữ. An Linh ngồi lui lại một chút, chừa chỗ ngoài cùng cho anh ta ngồi, cô cần một người nói chuyện trong lúc này.
Tần Nam đã chú ý đến An Linh từ lúc cô mới bước vào. Ánh đèn quán bar hơi tối, nhưng không vì thế mà có thể che giấu được vẻ đẹp của cô gái bên cạnh anh đây. Cô rất đẹp, một vẻ đẹp có thể thu hút ánh nhìn của mọi người đàn ông. Gương mặt hài hòa thân thiện, đôi mắt to tròn long lanh như biết nói, bờ môi khẽ cong như đang mỉm cười. Vẻ đẹp trong vắt thánh thiện khiến cho phụ nữ cũng phải thầm ghen tị với cô. Thế nhưng điều thu hút đàn ông nhất ở cô chính là dáng người. Bầu ngực cao vút ẩn giấu dưới lớp áo mỏng manh, vòng eo thon nhỏ tưởng chừng như một cánh tay anh cũng có thể ôm trọng, bờ mông căng tròn nóng bỏng. Từng đường nét trên cơ thể cô đều khiến người khác muốn sôi trào.
Phụ nữ đẹp anh đã gặp không ít, thế nhưng kiểu người đối lập giữa gương mặt và dáng người như cô thì đúng là cực phẩm. Gương mặt thiên thần mà thân hình ma quỷ có lẽ là từ ngữ sinh ra dành cho cô gái này. Từ lúc anh bắt đầu ngồi xuống bên cạnh, cô gái đó vẫn không hề lên tiếng, chỉ hơi di chuyển một chút nhường chỗ ngồi cho anh mà thôi.
“Sao cô lại ngồi một mình như vậy”. Tần Nam chủ động bắt chuyện trước.
“Chẳng phải anh cũng chỉ có một mình thôi sao”.
An Linh không hề nhìn anh ta mà vẫn tiếp tục uống đồ uống của mình.
“Chúng ta có thể so sánh sao, cô là con gái, không nên đến nơi này một mình như vậy”.
Tần Nam có thể nhìn rõ từng đường nét trên mặt cô, cô không hề trang điểm, trang phục trên người cũng chỉ là váy đơn giản, không hề có bộ dạng của mấy cô gái hay đến đây dụ dỗ đàn ông.
An Linh có hứng thú ngước nhìn Tần Nam, cô khẽ mỉm cười khi nghe anh nói vậy.
“Theo tôi thấy thì anh ở đây cũng có chỉ số nguy hiểm không thấp hơn tôi đâu”.
Cô vừa nói vừa hướng mắt nhìn mấy cô gái ăn mặc mát mẻ ngoài kia, nãy giờ bọn họ cứ nhìn chằm chằm chàng trai bên cạnh cô. Chỉ cần cô đứng dậy thì không biết có bao nhiêu người tranh giành vị trí này của cô đâu.
Tần Nam cười lớn, cô bé này nói chuyện cũng thẳng thắn quá đấy, nhưng mà anh lại thích. Anh đưa ly rượu về phía cô.
“Uống thử loại này đi, hương vị khá lạ đấy”.
An Linh nhấp thử một ngụm, hương vị cay nồng lập tức xông thẳng vào mũi, cô không kịp chống đỡ vội vàng ho khan sặc sụa.
“Cô uống từ từ thôi”.
Tần Nam vội đưa khăn giấy cho cô, hai tay vỗ nhẹ lưng cô để cô dễ chịu hơn một chút.
“Uống chẳng ngon chút nào cả, loại này nặng quá, tôi uống không quen”.
An Linh nhìn anh trách móc, hai cánh môi khẽ chu ra bất mãn giống như anh vừa dụ dỗ cô làm chuyện xấu không bằng. Nhìn điệu bộ dễ thương của cô khiến Tần Nam yêu thích không thôi. Anh vội vàng nhận lỗi về mình.
“Xin lỗi, tôi không nghĩ em lại không uống được nó”.
An Linh chẳng thèm đôi co với anh nữa, cô lại tiếp tục trở lại với đồ uống trong ly của mình. Men rượu bắt đầu ngấm, cô cảm thấy hơi choáng nhưng lại không muốn về nhà chút nào cả.
Nhìn điệu bộ mơ hồ của cô, Tần Nam biết cô gái này đã say rồi.
“Em say rồi, có muốn đi về không”.
“Tôi còn muốn ở đây một lát, về nhà càng chán hơn mà thôi, tôi không muốn về”.
“Cô bé, con gái không nên say rượu ở quán bar, sẽ rất nguy hiểm”.
Tần Nam tốt bụng khuyên nhủ cô một chút. Có trời mới biết thực sự thì anh muốn cô ở lại đây luôn với anh cơ, nhưng mỗi lần nhìn vào gương mặt non nớt đó thì anh lại cảm thấy không nỡ.
An Linh không thèm để ý đến lời khuyên của người bên cạnh nữa, cô tò mò hỏi anh:
“Mỗi khi buồn thì anh muốn làm gì”.
“Làm chuyện gì khiến cho bản thân mình vui thích”.
Cũng đúng, nếu như vậy thì sẽ có thể quên đi chuyện mình không muốn nhớ rồi.
“Vậy chuyện anh thích làm là gì”. An Linh tò mò hỏi anh, bờ môi căng mọng khẽ mỉm cười.
Chết tiệt, cô gái này không biết bộ dạng của cô có bao nhiêu quyến rũ hay sao mà còn nhìn anh đắm đuối như vậy. Tần Nam cúi đầu uống rượu, anh hy vọng cô sẽ chuyển đề tài khác.
“Anh nói đi”.
Tần Nam vẫn uống rượu, anh chẳng thèm để ý đến cô nữa.
Thấy bộ dạng anh lơ đẹp mình như vậy, An Linh bất mãn không thôi, cô ngồi gần lại anh hơn, men say khiến cô trở nên mạnh bạo, hai tay lay lay cánh tay của anh ta.
“Anh không thèm trả lời tôi, nói đi, chuyện khiến anh cảm thấy vui thích là gì vậy, nói đi, tôi cũng muốn thử một lần mà, anh…”
Lời nói của An Linh còn chưa nói xong đã bị Tần Nam cắt ngang, môi anh dán chặt lấy môi cô, nuốt lấy tất cả những bất mãn và tức giận của cô lúc đó. Hai cánh môi dây dưa không dứt, đầu lưỡi anh làm loạn trong miệng An Linh khiến cô trầm mê không thôi.
Quán bar vốn là nơi nam nữ có làm ra hành động thân mật như thế nào cũng chẳng bị người khác để ý, huống chi chỗ hai người ngồi lại là một góc khuất. Nụ hôn dây dưa không dứt khiến An Linh như muốn thiêu cháy tất cả, cô chưa từng hôn ai bao giờ cả, nhưng nụ hôn lần này thực sự quá tuyệt vời khiến cô muốn kéo dài mãi không thôi. Đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, thân thể càng ngày càng dán sát vào nhau, mềm mại ngọt ngào đối lập với cứng rắn nóng bỏng, không khí cũng tản ra chút hơi thở tình ái nồng đậm.
Đường phố đã thay đổi rất nhiều so với lúc cô còn nhỏ, chính An Linh cũng không chắc bản thân mình còn có thể tự tìm được đường đi trong thành phố không nữa, dù sao thì mấy năm gần đây thành phố đã thay đổi quá nhiều, người sống ở nước ngoài từ bé như cô cảm thấy xa lạ cũng là điều dễ hiểu.
Đời sống về đêm ở thành phố A vô cùng sôi động, An Linh bước chân vào Apple, một trong những quán bar sang trọng nhất ở đây. Cô đi một mình, không có bất cứ bạn bè nào cả, hầu hết bạn của cô đều ở bên Mỹ, cũng có một vài người bạn thân ở trong nước nhưng cô không muốn làm phiền họ. Hôm nay tâm trạng cô không được tốt lắm, cô chỉ muốn ngồi một mình để giải tỏa mà thôi.
An Linh yên lặng ngồi trong một góc nhỏ của quán, âm nhạc ồn ào, ánh đèn mờ ảo càng làm tăng thêm hương vị hoang dại như chính phong cách của quán bar này. Cô không uống rượu mà chỉ kêu một ly cocktail, ngồi yên lặng nhấm nháp từng chút một thứ chất lỏng đắng chát này sẽ khiến cô bình tĩnh thêm một chút. Nếu không bình tĩnh thì không biết hồi chiều cô đã có thể làm ra loại chuyện gì rồi. An Linh vốn là người không dễ dàng xúc động, cô luôn luôn mỉm cười đối mặt với mọi chuyện, thế nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Rất ít người biết được bên trong cô là một con ác quỷ hoang dại và điên cuồng.
Càng về khuya quán bar càng đông khách, âm nhạc càng sôi động và cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. An Linh đã uống khá nhiều, tinh thần cô có vẻ mê man nhưng nó chưa đủ để cô quên đi tất cả mọi chuyện mà cô muốn quên.
“Người đẹp, có thể mời em một ly được không”.
An Linh ngẩng mặt lên đánh giá anh ta. Ngũ quan sắc sảo, môi mỏng mỉm cười yêu nghiệt, dáng người còn đẹp hơn cả người mẫu. Từ nhỏ đến lớn cô đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp trai rồi, nhưng phải thừa nhận ở anh ta có một phong vị rất riêng thu hút phái nữ. An Linh ngồi lui lại một chút, chừa chỗ ngoài cùng cho anh ta ngồi, cô cần một người nói chuyện trong lúc này.
Tần Nam đã chú ý đến An Linh từ lúc cô mới bước vào. Ánh đèn quán bar hơi tối, nhưng không vì thế mà có thể che giấu được vẻ đẹp của cô gái bên cạnh anh đây. Cô rất đẹp, một vẻ đẹp có thể thu hút ánh nhìn của mọi người đàn ông. Gương mặt hài hòa thân thiện, đôi mắt to tròn long lanh như biết nói, bờ môi khẽ cong như đang mỉm cười. Vẻ đẹp trong vắt thánh thiện khiến cho phụ nữ cũng phải thầm ghen tị với cô. Thế nhưng điều thu hút đàn ông nhất ở cô chính là dáng người. Bầu ngực cao vút ẩn giấu dưới lớp áo mỏng manh, vòng eo thon nhỏ tưởng chừng như một cánh tay anh cũng có thể ôm trọng, bờ mông căng tròn nóng bỏng. Từng đường nét trên cơ thể cô đều khiến người khác muốn sôi trào.
Phụ nữ đẹp anh đã gặp không ít, thế nhưng kiểu người đối lập giữa gương mặt và dáng người như cô thì đúng là cực phẩm. Gương mặt thiên thần mà thân hình ma quỷ có lẽ là từ ngữ sinh ra dành cho cô gái này. Từ lúc anh bắt đầu ngồi xuống bên cạnh, cô gái đó vẫn không hề lên tiếng, chỉ hơi di chuyển một chút nhường chỗ ngồi cho anh mà thôi.
“Sao cô lại ngồi một mình như vậy”. Tần Nam chủ động bắt chuyện trước.
“Chẳng phải anh cũng chỉ có một mình thôi sao”.
An Linh không hề nhìn anh ta mà vẫn tiếp tục uống đồ uống của mình.
“Chúng ta có thể so sánh sao, cô là con gái, không nên đến nơi này một mình như vậy”.
Tần Nam có thể nhìn rõ từng đường nét trên mặt cô, cô không hề trang điểm, trang phục trên người cũng chỉ là váy đơn giản, không hề có bộ dạng của mấy cô gái hay đến đây dụ dỗ đàn ông.
An Linh có hứng thú ngước nhìn Tần Nam, cô khẽ mỉm cười khi nghe anh nói vậy.
“Theo tôi thấy thì anh ở đây cũng có chỉ số nguy hiểm không thấp hơn tôi đâu”.
Cô vừa nói vừa hướng mắt nhìn mấy cô gái ăn mặc mát mẻ ngoài kia, nãy giờ bọn họ cứ nhìn chằm chằm chàng trai bên cạnh cô. Chỉ cần cô đứng dậy thì không biết có bao nhiêu người tranh giành vị trí này của cô đâu.
Tần Nam cười lớn, cô bé này nói chuyện cũng thẳng thắn quá đấy, nhưng mà anh lại thích. Anh đưa ly rượu về phía cô.
“Uống thử loại này đi, hương vị khá lạ đấy”.
An Linh nhấp thử một ngụm, hương vị cay nồng lập tức xông thẳng vào mũi, cô không kịp chống đỡ vội vàng ho khan sặc sụa.
“Cô uống từ từ thôi”.
Tần Nam vội đưa khăn giấy cho cô, hai tay vỗ nhẹ lưng cô để cô dễ chịu hơn một chút.
“Uống chẳng ngon chút nào cả, loại này nặng quá, tôi uống không quen”.
An Linh nhìn anh trách móc, hai cánh môi khẽ chu ra bất mãn giống như anh vừa dụ dỗ cô làm chuyện xấu không bằng. Nhìn điệu bộ dễ thương của cô khiến Tần Nam yêu thích không thôi. Anh vội vàng nhận lỗi về mình.
“Xin lỗi, tôi không nghĩ em lại không uống được nó”.
An Linh chẳng thèm đôi co với anh nữa, cô lại tiếp tục trở lại với đồ uống trong ly của mình. Men rượu bắt đầu ngấm, cô cảm thấy hơi choáng nhưng lại không muốn về nhà chút nào cả.
Nhìn điệu bộ mơ hồ của cô, Tần Nam biết cô gái này đã say rồi.
“Em say rồi, có muốn đi về không”.
“Tôi còn muốn ở đây một lát, về nhà càng chán hơn mà thôi, tôi không muốn về”.
“Cô bé, con gái không nên say rượu ở quán bar, sẽ rất nguy hiểm”.
Tần Nam tốt bụng khuyên nhủ cô một chút. Có trời mới biết thực sự thì anh muốn cô ở lại đây luôn với anh cơ, nhưng mỗi lần nhìn vào gương mặt non nớt đó thì anh lại cảm thấy không nỡ.
An Linh không thèm để ý đến lời khuyên của người bên cạnh nữa, cô tò mò hỏi anh:
“Mỗi khi buồn thì anh muốn làm gì”.
“Làm chuyện gì khiến cho bản thân mình vui thích”.
Cũng đúng, nếu như vậy thì sẽ có thể quên đi chuyện mình không muốn nhớ rồi.
“Vậy chuyện anh thích làm là gì”. An Linh tò mò hỏi anh, bờ môi căng mọng khẽ mỉm cười.
Chết tiệt, cô gái này không biết bộ dạng của cô có bao nhiêu quyến rũ hay sao mà còn nhìn anh đắm đuối như vậy. Tần Nam cúi đầu uống rượu, anh hy vọng cô sẽ chuyển đề tài khác.
“Anh nói đi”.
Tần Nam vẫn uống rượu, anh chẳng thèm để ý đến cô nữa.
Thấy bộ dạng anh lơ đẹp mình như vậy, An Linh bất mãn không thôi, cô ngồi gần lại anh hơn, men say khiến cô trở nên mạnh bạo, hai tay lay lay cánh tay của anh ta.
“Anh không thèm trả lời tôi, nói đi, chuyện khiến anh cảm thấy vui thích là gì vậy, nói đi, tôi cũng muốn thử một lần mà, anh…”
Lời nói của An Linh còn chưa nói xong đã bị Tần Nam cắt ngang, môi anh dán chặt lấy môi cô, nuốt lấy tất cả những bất mãn và tức giận của cô lúc đó. Hai cánh môi dây dưa không dứt, đầu lưỡi anh làm loạn trong miệng An Linh khiến cô trầm mê không thôi.
Quán bar vốn là nơi nam nữ có làm ra hành động thân mật như thế nào cũng chẳng bị người khác để ý, huống chi chỗ hai người ngồi lại là một góc khuất. Nụ hôn dây dưa không dứt khiến An Linh như muốn thiêu cháy tất cả, cô chưa từng hôn ai bao giờ cả, nhưng nụ hôn lần này thực sự quá tuyệt vời khiến cô muốn kéo dài mãi không thôi. Đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, thân thể càng ngày càng dán sát vào nhau, mềm mại ngọt ngào đối lập với cứng rắn nóng bỏng, không khí cũng tản ra chút hơi thở tình ái nồng đậm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook