Yêu Em Hao Hết Cơ Mưu
-
Chương 11
Gió hiu hiu thổi, cuốn mái tóc dài của cô tung bay, quần áo cuốn lên, hai tay cô túm bờ tường thấp, hơi ngả thân thể ra sau...
"Ái Ái, không!"
Tiền Đường vừa xông lên tầng cao nhất thì lập tức nhìn thấy hình ảnh kinh tâm động phách như vậy.
Khi vệ sĩ gọi điện thoại báo rằng không thấy cô đâu, lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi kinh hoàng, giống như sắp xảy ra một chuyện gì đó... Hắn bỏ hết đối tác của mình lại, điên cuồng gọi điện cho cô, biết cô tới đây thì chạy ngay tới.
"Ái Ái, đừng làm thế..." Hắn từ từ đi về hướng cô, vì sợ hãi nên cả người hắn đều run rẩy.
"Em mau xuống, đến bên cạnh anh, được không em..."
Lộ Thiên Ái lắc đầu nguầy nguậy, những giọt nước mắt tủi hờn làm nhòa mắt cô. "Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Các người giỏi thật... Có phải các người muốn giết chết tôi rồi mới có thể dừng tay đúng không..."
"Không phải! Không phải... Không phải như những gì em nghĩ đâu..." Tiền Đường từ từ đến gần bức tường thấp, thử tóm lấy Lộ Thiên Ái.
"Anh dừng lại đây!" Lộ Thiên Ái buông một tay ra, khiến Tiền Đường sợ tới mức vội dừng chân lại.
"Anh yêu em mà Thiên Ái, em cũng yêu anh, đúng không? Vất vả lắm chúng mình mới biết được lòng của đối phương. Anh đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Anh muốn cho em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới..." Hốc mắt hắn đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào.
Lộ Thiên Ái nhẹ giọng nỉ non. "Anh không yêu tôi thật lòng, anh chỉ muốn chinh phục tôi, thế nên mới hùa với ba tôi lừa gạt tôi..." Nghĩ đến sự phản bội của người thân, nước mắt cô càng chảy hăng hơn.
"Không phải! Anh yêu em thật mà, anh đã yêu em mười mấy năm rồi..."
"Bố mẹ có thể chứng mình!" Lúc này Lộ Hạo Đông và Lộ phu nhân cũng chạy tới, thấy tình trạng của con, chân Lộ phu nhân mềm nhũn cả ra.
"Thiên Ái, con đừng xúc động. Tất cả những chuyện này đều do ba sắp đặt. Con đừng trách Mãn Đa. Nó thật sự yêu con đấy..."
"Mãn Đa?" Lộ Thiên Ái ngừng khóc, đầu óc quay mòng mòng. "Tiền Mãn Đa? Là tên heo đó hả?"
"Đúng! Anh chính là Tiền Mãn Đa, em nhớ không? Từ nhỏ chúng mình đã chơi cùng nhau. Từ lúc đó anh đã rất thích em rồi..." Tiền Đường hao hết tâm tư chứng minh tình yêu của mình. "Mấy năm xa cách em, anh vẫn không thể quên em, dù em đã từng trêu chọc anh..."
Lộ Thiên Ái nhớ tới chuyện cô đã từng nêu ý kiến lột sạch quần áo Tiền Mãn đa với đám bạn gái... Không thể ngờ được, Tiền Đường chính là Tiền Mãn Đa!
"Thế nên anh mới muốn trả thù tôi, mới nghĩ ra biện pháp này để làm nhục tôi?" Rốt cuộc Thiên Ái cũng biết mục đích của hắn.
"Không phải vậy!" Tiền Đường thét to phản đối. "Anh chưa bao giờ muốn trả thù em, bởi vì anh luôn yêu em..."
Lộ Hạo Đông ngắt lời Tiền Đường. "Thiên Ái, thật sự những chuyện này không phải do Tiền Đường sắp đặt, nó chỉ vừa khéo tham dự mà thôi..."
Tiếp đó, Lộ Hạo Đông kể lại từ đầu đến cuối câu truyện -------
Sau khi Lộ Thiên Ái bỏ trốn cùng với Hình Kiện, Lộ Hạo Đông bắt đầu hối hận đã chiều hư con gái, tạo nên tính tình xốc nổi và sự ngây thơ không rõ sự đời của cô. Đối với con gái, Hình Kiện chính là một món đồ chơi hào nhoáng, con gái thậm chí không biết tình yêu là gì.
Lộ Hạo Đông đã 70 tuổi, lo tính cách con gái như thế sẽ bị chịu thiệt, cũng muốn bắt đầu tìm người nối nghiệp, vừa khéo công ty khống chế cổ phần của Tiền Đường đã kéo chi nhánh sang Đài Loan, mà hắn cũng yêu con gái mình. Thế nên Lộ Hạo Đông quyết định giao công ty cho Tiền Đường kinh doanh, cũng ra điều kiện rằng hắn phải tham gia kế hoạch giáo dục con gái, để hắn đóng vai kẻ áp bức cướp đoạt tài sản nhà họ Lộ. Nếu trong tình huống đấy mà con gái có thể yêu hắn, thì sẽ đồng ý gả con gái cho hắn.
"Cho nên, Mãn Đa bị bắt phối hợp. Mấy lần nó đau lòng con, muốn rút khỏi kế hoạch. Nhưng vì bố cứ khăng khăng muốn nó diễn tiếp. Thế nên mới nghĩ ra phương pháp như vậy để tôi luyện con, để con càng kiên cường hơn..."
Lộ Hạo Đông nói xong thì rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào không nói thành lời, Lộ phu nhân khóc lóc bên cạnh cũng vội nói hùa.
"Đúng vậy! Thiên Ái, ba mẹ biết thời gian gần đây rất tủi cho con. Nhưng biểu hiện của con làm ba mẹ thấy rất kinh ngạc, ba mẹ tự hào vì con. Ba con cũng chỉ là dụng tâm lương khổ, mấy lần khóc thầm, chính là đau lòng con đó!"
"Ba Ba..."
Thì ra đây là sự thật! Rốt cục, Lộ Thiên Ái cũng biết ý đồ của cha. Hai mấy tuổi đầu con để ba mẹ quan tâm như vây, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
"Ái Ái, em đừng trách cô chú. Tất cả là lỗi của anh. Anh không nên khăng khăng giữ em ở bên. Chỉ cần em vui, em muốn thế nào anh cũng đều tôn trọng em hết... Tuy anh luyến tiếc, nhưng anh nguyện ý buông tay em ra. Chỉ mong em đừng làm chuyện dại dột, được không em?" Tiền Đường vội vơ trách nhiệm về mình.
"Đường..." Lộ Thiên Ái hô lên một tiếng, trong lòng dạt dào yêu thương. Anh ấy thật sự yêu mình. Bởi vì yêu không phải là chiếm giữ, mà là hy vọng người mình yêu có được hạnh phúc.
"Con gái, ba thật sự may mắn khi có người con gái như con. Nếu ngày nào đó ba gần đất xa trời, ba cũng rất yên tâm. Bởi vì con gái của ba cực kỳ kiên cường, không gian nan nào có thể gục ngã con của ba cả..." Lộ Hạo Đông vươn hai tay ra. "Nào, Thiên Ái, đến bên cạnh ba này..."
Trước đây Lộ Thiên Ái thích nhất là cái ôm của ba. Chỉ cần ba cô giơ hay tay ra, nhất định cô sẽ không hề suy nghĩ mà xông thẳng lên phía trước.
"Ba Ba!" Lộ Thiên Ái khóc vì mọi chuyện đều tiêu tan.
Cô vội vã trèo xuống tường, định nhào vào lòng cha mình. Nhưng nào ngờ, chân cô trượt, cả người ngã ra bên ngoài...
"Thiên Ái!" Tâm thần Tiền Đường như vỡ nứt ra, nhắm thẳng về phía bức tường, sau đó nhảy xuống, không chần chờ một giây nào cả.
"Mãn Đa!" Cha mẹ Thiên Ái cũng lao về phía bức tường, nhưng lại bị nhân viên đội cứu hộ giữ chặt, đỡ bọn họ ra bên tường nhìn xem. Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lộ Thiên Ái và Tiền Đường đang nằm trên tấm đệm mà đội cứu hộ đã chuẩn bị sẵn.
"Ái Ái!" Tiền Đường nằm trên tấm đệm, thở hổn hển. Mặc kệ xương cốt đau điếng như sắp nứt vỡ, hắn vội vã đứng lên kiếm tìm bóng hình của Lộ Thiên Ái.
Âm thanh yếu ớt vọng lại từ phía sau hắn. "Đường... Em ở đây..." Lộ Thiên Ái nằm trên tấm đệm, trong lòng vẫn đang sợ hãi.
"Ái Ái, em có sao không?" Tiền Đường nhào vội đến bên cạnh cô, khẩn trương kiểm tra thân thể của cô. Thật may là không bị thương.
"Em không sao, chỉ là sợ đến mức không còn sức lực..." Lộ Thiên Ái cười yếu ớt nhìn hắn. "Anh có sao không?"
Tiền Đường không trả lời, mà kích động ôm cô vào ngực, "Đừng làm anh sợ như thế... Đừng làm anh sợ như thế... Anh không thể để mất em được... Anh yêu em!" Vùi đầu vào mái tóc cô, giọng hắn nghẹn ngào, thân hình cường tráng không ngừng run rẩy.
Vào khoảnh khắc ngã xuống kia, hắn cảm thấy toàn thế giới đã nứt toác ra dưới chân hắn. Hắn chỉ biết rằng, nếu mất cô, hắn không thể nào sống vạ vật được nữa. Vì thế hắn không hề suy nghĩ, lao ngay theo cô. Cho dù đuổi tới suối vàng, hắn cũng không rời xa cô.
"Em biết... Em cũng yêu anh..." Cảm nhận được sự sợ hãi của hắn, Thiên Ái đau lòng cho sự ngốc nghếch của hắn, cũng cảm động vì tình yêu mà hắn dành cho cô.
Thiên Ái không thể ngờ được hắn sẽ nhảy xuống theo cô. Là tình yêu đậm sâu nhường nào mới có thể khiến hắn làm ra hành động như vậy?
Cô không còn nghi ngờ gì nữa.
"Lần sau đừng ngốc như thế..." Lộ Thiên Ái nâng mặt Tiền Đường, hôn lên những giọt lệ anh hùng* quý giá. (*: nguyên văn là 'anh hùng lệ', có câu nam nhi đổ máu không đổ lệ)
Tiền Đường cũng lau nước mắt cho cô, vội vàng muốn có được lời cam đoan của cô. "Đừng làm anh sợ nữa được không? Em có thể hung hăng đánh anh, mắng anh, hoặc là không yêu anh, chứ đừng tổn thương bản thân mình. Bởi nếu thế anh sẽ đau lòng chết mất..."
Lộ Thiên Ái nghĩ đến sự mạo hiểm ban nãy, ngượng ngùng thè lưỡi. "Thật ra em chưa bao giờ nảy ra ý định tự sát trong đầu cả. Em chỉ muốn giả bộ như thế để mọi người nói sự thật ra. Ai bảo mọi người đùa giỡn em lâu như vậy? Vừa nãy em định xuống dưới, nhưng mà không may trượt chân, thế nên mới..."
"Em đấy!" Bọn họ hao hết cơ mưu tính kế, không ngờ lại bị Lộ thiên Ái đùa giỡn. Nhân viên của đội cứu hộ đã sớm đặt sẵn đệm cứu hộ, thấy hai người họ không bị sao, mặc dù không đành lòng chen ngang đôi tình nhân sống chết bên nhau nhưng mà Lộ tiên sinh và Lộ phu nhân vẫn đang vội muốn biết tình huống của bọn họ đây!
"Mệnh hai người coi như lớn, may mà có người đã báo động sẵn, mới có thể chuẩn bị kịp đệm cứu hộ như vậy..." Nhân viên cứu hộ dìu hai người, khuyên: "Đừng làm những chuyện dại dột như vậy nữa, lần sau không còn may như thế này đâu..."
Có người đã báo động sẵn?
Tiền Đường nghi hoặc nhìn Lộ Thiên Ái, kết quả là thấy cô cười chột dạ.
Hắn ôm ghì lấy cô, nở nụ cười yêu chiều.
Xem ra, Ái Ái của hắn đã thật sự nghĩ thông rồi
HẾT
"Ái Ái, không!"
Tiền Đường vừa xông lên tầng cao nhất thì lập tức nhìn thấy hình ảnh kinh tâm động phách như vậy.
Khi vệ sĩ gọi điện thoại báo rằng không thấy cô đâu, lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi kinh hoàng, giống như sắp xảy ra một chuyện gì đó... Hắn bỏ hết đối tác của mình lại, điên cuồng gọi điện cho cô, biết cô tới đây thì chạy ngay tới.
"Ái Ái, đừng làm thế..." Hắn từ từ đi về hướng cô, vì sợ hãi nên cả người hắn đều run rẩy.
"Em mau xuống, đến bên cạnh anh, được không em..."
Lộ Thiên Ái lắc đầu nguầy nguậy, những giọt nước mắt tủi hờn làm nhòa mắt cô. "Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Các người giỏi thật... Có phải các người muốn giết chết tôi rồi mới có thể dừng tay đúng không..."
"Không phải! Không phải... Không phải như những gì em nghĩ đâu..." Tiền Đường từ từ đến gần bức tường thấp, thử tóm lấy Lộ Thiên Ái.
"Anh dừng lại đây!" Lộ Thiên Ái buông một tay ra, khiến Tiền Đường sợ tới mức vội dừng chân lại.
"Anh yêu em mà Thiên Ái, em cũng yêu anh, đúng không? Vất vả lắm chúng mình mới biết được lòng của đối phương. Anh đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Anh muốn cho em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới..." Hốc mắt hắn đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào.
Lộ Thiên Ái nhẹ giọng nỉ non. "Anh không yêu tôi thật lòng, anh chỉ muốn chinh phục tôi, thế nên mới hùa với ba tôi lừa gạt tôi..." Nghĩ đến sự phản bội của người thân, nước mắt cô càng chảy hăng hơn.
"Không phải! Anh yêu em thật mà, anh đã yêu em mười mấy năm rồi..."
"Bố mẹ có thể chứng mình!" Lúc này Lộ Hạo Đông và Lộ phu nhân cũng chạy tới, thấy tình trạng của con, chân Lộ phu nhân mềm nhũn cả ra.
"Thiên Ái, con đừng xúc động. Tất cả những chuyện này đều do ba sắp đặt. Con đừng trách Mãn Đa. Nó thật sự yêu con đấy..."
"Mãn Đa?" Lộ Thiên Ái ngừng khóc, đầu óc quay mòng mòng. "Tiền Mãn Đa? Là tên heo đó hả?"
"Đúng! Anh chính là Tiền Mãn Đa, em nhớ không? Từ nhỏ chúng mình đã chơi cùng nhau. Từ lúc đó anh đã rất thích em rồi..." Tiền Đường hao hết tâm tư chứng minh tình yêu của mình. "Mấy năm xa cách em, anh vẫn không thể quên em, dù em đã từng trêu chọc anh..."
Lộ Thiên Ái nhớ tới chuyện cô đã từng nêu ý kiến lột sạch quần áo Tiền Mãn đa với đám bạn gái... Không thể ngờ được, Tiền Đường chính là Tiền Mãn Đa!
"Thế nên anh mới muốn trả thù tôi, mới nghĩ ra biện pháp này để làm nhục tôi?" Rốt cuộc Thiên Ái cũng biết mục đích của hắn.
"Không phải vậy!" Tiền Đường thét to phản đối. "Anh chưa bao giờ muốn trả thù em, bởi vì anh luôn yêu em..."
Lộ Hạo Đông ngắt lời Tiền Đường. "Thiên Ái, thật sự những chuyện này không phải do Tiền Đường sắp đặt, nó chỉ vừa khéo tham dự mà thôi..."
Tiếp đó, Lộ Hạo Đông kể lại từ đầu đến cuối câu truyện -------
Sau khi Lộ Thiên Ái bỏ trốn cùng với Hình Kiện, Lộ Hạo Đông bắt đầu hối hận đã chiều hư con gái, tạo nên tính tình xốc nổi và sự ngây thơ không rõ sự đời của cô. Đối với con gái, Hình Kiện chính là một món đồ chơi hào nhoáng, con gái thậm chí không biết tình yêu là gì.
Lộ Hạo Đông đã 70 tuổi, lo tính cách con gái như thế sẽ bị chịu thiệt, cũng muốn bắt đầu tìm người nối nghiệp, vừa khéo công ty khống chế cổ phần của Tiền Đường đã kéo chi nhánh sang Đài Loan, mà hắn cũng yêu con gái mình. Thế nên Lộ Hạo Đông quyết định giao công ty cho Tiền Đường kinh doanh, cũng ra điều kiện rằng hắn phải tham gia kế hoạch giáo dục con gái, để hắn đóng vai kẻ áp bức cướp đoạt tài sản nhà họ Lộ. Nếu trong tình huống đấy mà con gái có thể yêu hắn, thì sẽ đồng ý gả con gái cho hắn.
"Cho nên, Mãn Đa bị bắt phối hợp. Mấy lần nó đau lòng con, muốn rút khỏi kế hoạch. Nhưng vì bố cứ khăng khăng muốn nó diễn tiếp. Thế nên mới nghĩ ra phương pháp như vậy để tôi luyện con, để con càng kiên cường hơn..."
Lộ Hạo Đông nói xong thì rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào không nói thành lời, Lộ phu nhân khóc lóc bên cạnh cũng vội nói hùa.
"Đúng vậy! Thiên Ái, ba mẹ biết thời gian gần đây rất tủi cho con. Nhưng biểu hiện của con làm ba mẹ thấy rất kinh ngạc, ba mẹ tự hào vì con. Ba con cũng chỉ là dụng tâm lương khổ, mấy lần khóc thầm, chính là đau lòng con đó!"
"Ba Ba..."
Thì ra đây là sự thật! Rốt cục, Lộ Thiên Ái cũng biết ý đồ của cha. Hai mấy tuổi đầu con để ba mẹ quan tâm như vây, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
"Ái Ái, em đừng trách cô chú. Tất cả là lỗi của anh. Anh không nên khăng khăng giữ em ở bên. Chỉ cần em vui, em muốn thế nào anh cũng đều tôn trọng em hết... Tuy anh luyến tiếc, nhưng anh nguyện ý buông tay em ra. Chỉ mong em đừng làm chuyện dại dột, được không em?" Tiền Đường vội vơ trách nhiệm về mình.
"Đường..." Lộ Thiên Ái hô lên một tiếng, trong lòng dạt dào yêu thương. Anh ấy thật sự yêu mình. Bởi vì yêu không phải là chiếm giữ, mà là hy vọng người mình yêu có được hạnh phúc.
"Con gái, ba thật sự may mắn khi có người con gái như con. Nếu ngày nào đó ba gần đất xa trời, ba cũng rất yên tâm. Bởi vì con gái của ba cực kỳ kiên cường, không gian nan nào có thể gục ngã con của ba cả..." Lộ Hạo Đông vươn hai tay ra. "Nào, Thiên Ái, đến bên cạnh ba này..."
Trước đây Lộ Thiên Ái thích nhất là cái ôm của ba. Chỉ cần ba cô giơ hay tay ra, nhất định cô sẽ không hề suy nghĩ mà xông thẳng lên phía trước.
"Ba Ba!" Lộ Thiên Ái khóc vì mọi chuyện đều tiêu tan.
Cô vội vã trèo xuống tường, định nhào vào lòng cha mình. Nhưng nào ngờ, chân cô trượt, cả người ngã ra bên ngoài...
"Thiên Ái!" Tâm thần Tiền Đường như vỡ nứt ra, nhắm thẳng về phía bức tường, sau đó nhảy xuống, không chần chờ một giây nào cả.
"Mãn Đa!" Cha mẹ Thiên Ái cũng lao về phía bức tường, nhưng lại bị nhân viên đội cứu hộ giữ chặt, đỡ bọn họ ra bên tường nhìn xem. Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lộ Thiên Ái và Tiền Đường đang nằm trên tấm đệm mà đội cứu hộ đã chuẩn bị sẵn.
"Ái Ái!" Tiền Đường nằm trên tấm đệm, thở hổn hển. Mặc kệ xương cốt đau điếng như sắp nứt vỡ, hắn vội vã đứng lên kiếm tìm bóng hình của Lộ Thiên Ái.
Âm thanh yếu ớt vọng lại từ phía sau hắn. "Đường... Em ở đây..." Lộ Thiên Ái nằm trên tấm đệm, trong lòng vẫn đang sợ hãi.
"Ái Ái, em có sao không?" Tiền Đường nhào vội đến bên cạnh cô, khẩn trương kiểm tra thân thể của cô. Thật may là không bị thương.
"Em không sao, chỉ là sợ đến mức không còn sức lực..." Lộ Thiên Ái cười yếu ớt nhìn hắn. "Anh có sao không?"
Tiền Đường không trả lời, mà kích động ôm cô vào ngực, "Đừng làm anh sợ như thế... Đừng làm anh sợ như thế... Anh không thể để mất em được... Anh yêu em!" Vùi đầu vào mái tóc cô, giọng hắn nghẹn ngào, thân hình cường tráng không ngừng run rẩy.
Vào khoảnh khắc ngã xuống kia, hắn cảm thấy toàn thế giới đã nứt toác ra dưới chân hắn. Hắn chỉ biết rằng, nếu mất cô, hắn không thể nào sống vạ vật được nữa. Vì thế hắn không hề suy nghĩ, lao ngay theo cô. Cho dù đuổi tới suối vàng, hắn cũng không rời xa cô.
"Em biết... Em cũng yêu anh..." Cảm nhận được sự sợ hãi của hắn, Thiên Ái đau lòng cho sự ngốc nghếch của hắn, cũng cảm động vì tình yêu mà hắn dành cho cô.
Thiên Ái không thể ngờ được hắn sẽ nhảy xuống theo cô. Là tình yêu đậm sâu nhường nào mới có thể khiến hắn làm ra hành động như vậy?
Cô không còn nghi ngờ gì nữa.
"Lần sau đừng ngốc như thế..." Lộ Thiên Ái nâng mặt Tiền Đường, hôn lên những giọt lệ anh hùng* quý giá. (*: nguyên văn là 'anh hùng lệ', có câu nam nhi đổ máu không đổ lệ)
Tiền Đường cũng lau nước mắt cho cô, vội vàng muốn có được lời cam đoan của cô. "Đừng làm anh sợ nữa được không? Em có thể hung hăng đánh anh, mắng anh, hoặc là không yêu anh, chứ đừng tổn thương bản thân mình. Bởi nếu thế anh sẽ đau lòng chết mất..."
Lộ Thiên Ái nghĩ đến sự mạo hiểm ban nãy, ngượng ngùng thè lưỡi. "Thật ra em chưa bao giờ nảy ra ý định tự sát trong đầu cả. Em chỉ muốn giả bộ như thế để mọi người nói sự thật ra. Ai bảo mọi người đùa giỡn em lâu như vậy? Vừa nãy em định xuống dưới, nhưng mà không may trượt chân, thế nên mới..."
"Em đấy!" Bọn họ hao hết cơ mưu tính kế, không ngờ lại bị Lộ thiên Ái đùa giỡn. Nhân viên của đội cứu hộ đã sớm đặt sẵn đệm cứu hộ, thấy hai người họ không bị sao, mặc dù không đành lòng chen ngang đôi tình nhân sống chết bên nhau nhưng mà Lộ tiên sinh và Lộ phu nhân vẫn đang vội muốn biết tình huống của bọn họ đây!
"Mệnh hai người coi như lớn, may mà có người đã báo động sẵn, mới có thể chuẩn bị kịp đệm cứu hộ như vậy..." Nhân viên cứu hộ dìu hai người, khuyên: "Đừng làm những chuyện dại dột như vậy nữa, lần sau không còn may như thế này đâu..."
Có người đã báo động sẵn?
Tiền Đường nghi hoặc nhìn Lộ Thiên Ái, kết quả là thấy cô cười chột dạ.
Hắn ôm ghì lấy cô, nở nụ cười yêu chiều.
Xem ra, Ái Ái của hắn đã thật sự nghĩ thông rồi
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook