Yêu Em Giữa Biển Người
-
Chương 10: Trở về
Kéo trên tay chiếc vali nặng trịch, Rose chậm rãi bước ra ngoài sảnh sân bay, mắt chăm chú nhìn vào đám đông ở dải ngăn cách đang cố gắng chen chúc để đón người thân của mình. Nhìn một lượt nhưng không thấy một khuôn mặt nào quen thuộc với cô. Khẽ thở dài, Rose nặng nề bước tới bên băng ghế ngồi, tựa người vào ghế nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài. Trong đầu cô lại miên man những dòng suy nghĩ.
Cô thấy bầu không khí nơi đây tuy ồn ã, ngột ngạt nhưng vẫn cảm nhận được sự quen thuộc, rất thân thương. Cảm giác bồi hồi, xúc động làm cô hơi nghẹn ngào, cô đã trở về đây rồi, trở về quê hương của cô, nơi đây cô có một gia đình, cô là một người con của đất Việt. Khẽ hít thở bầu không khí quê hương, cô thấy mình như sống lại, sống lại quãng tuổi thơ êm đềm, sống lại với những nỗi niềm thương yêu. Cả thân mình như lại căng tràn ý chí, cô ngồi thẳng dậy, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Mai Tú!”
Tiếng gọi vang lên cắt ngang những dòng suy tưởng của cô. ‘Mai Tú’ Rose khẽ nhắc lại, cái tên mà cô vừa thấy quen thuộc vừa thấy xa lạ. Nhiều lúc cô từng nghĩ, phải chăng cái tên ‘Rose’ và năm năm ở Anh với cô chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà khi cô tỉnh dậy sẽ lại quên đi như mọi giấc mơ khác. Không một dấu tích, không một hồi niệm. Nhưng mọi thứ lại không như vậy, dù cô có tỉnh lại bao nhiêu lần, có lãng quên bao nhiêu lần thì nó vẫn vậy, nó vẫn không phải là mơ. Cô lại phân vân không biết lần trở về này, đối với cô là trở về nhà hay là đang trốn chạy nữa. Chỉ có điều không thay đổi, cô sẽ lại có một cuộc sống khác, dù nó có như thế nào.
Người kia thấy cô không có phản ứng gì, tiến lại gần, giọng điệu quan tâm, hỏi:
“Vừa trở về đã ngồi thơ thẩn cái gì vậy?”
Lúc này cô mới quay sang, cười tươi, đáp:
“Không phải chị đến muộn sao, đến đón người thân mà chẳng có thành ý gì cả.”
Người kia cũng cười, đứng lùi ra:
“Xem ai đến đón em này.”
Trước mặt cô xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc. Người đàn ông đó tiến đến, tay cầm bó hoa tươi, đưa cho cô, rồi ôm cô vào lòng, khẽ nói:
“Mai Tú, cuối cùng em cũng trở về rồi.”
Mai Tú hơi gượng cười, người đàn ông này là Trịnh Phong, anh ta theo đuổi cô cũng rất lâu rồi, nhưng quả thực anh ta rất tốt, lại rất kiên nhẫn mặc cho cô có luôn nói cô chỉ coi anh là một người bạn, một người bạn đúng nghĩa, nhưng câu trả lời duy nhất của Trịnh Phong chỉ là ‘Anh sẽ đợi!’ Mà anh ta có đâu có thấp kém gì, ngoại hình đẹp trai, phong độ, lại có trong tay cả một cơ nghiệp vững chắc. Người đàn ông này, quả thật là một người vô cùng ưu tú. Chỉ là với cô, cô lại không hề có một cảm giác với Trịnh Phong, hơn nữa vì anh ta tốt như vậy nên cô càng không nỡ lừa dối anh ta. Cô lại càng không ngờ, anh ta lại đợi cô những năm năm qua. Bởi khi sang Anh cô nhân cơ hội cắt đứt liên lạc, không còn qua lại, mong anh ta có thể tìm được một tình yêu mới. Nhưng tình huống hiện tại, quả thực làm cô rất khó xử.
Chưa biết đẩy anh ta ra như thế nào, thì cô lại nhìn thấy một chàng trai cao lớn đứng ở sau, và khuôn mặt rất quen thuộc với cô, chàng trai cất lời trêu đùa:
“Hai anh chị diễn cảnh tình cảm đến bao giờ đây, còn không mau về nhà, mẹ đang rất nóng lòng gặp chị đấy.”
Ngay lập tức cô liền đẩy Trịnh Phong ra, nhanh chóng bước tới trước mặt chàng trai ấy.
Trịnh Phong thấy cô như vậy, hơi nuối tiếc, nhưng cũng mỉm cười đỡ chiếc vali cho cô. Mai Tú vừa tới trước mặt chàng trai lập tức giáng cho cậu ta một cú đá, cười cười nói:
“Cậu chào đón chị thế hả, mà nói bao nhiêu lần rồi, chị và Trịnh Phong chỉ là bạn, rõ chưa?”
Không phải cô không nhìn thấy bóng hình cao lớn đang khựng lại của Trần Phong, mà cô muốn anh ta có thể hiểu được tình cảm của cô mà rút lui. Mai Minh Đăng kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó:
“Xem ra mấy năm chưa làm cho chị mất hẳn cái thói côn đồ.”
Minh Nguyệt thấy vậy, cười cười nhắc nhở:
“Chúng ta mau về thôi, kẻo dì Hoan phải đợi.”
Nghe thấy tên mẹ mình, Mai Tú bỗng xúc động, bao cảm giác nhớ nhung trào dâng thành nỗi niềm khôn tả, thấy vậy, cô nhanh chóng giục mọi người lên xe trở về.
Sau bữa cơm liên hoan, mọi người chuyện trò, hỏi thăm cô một lát rồi cũng lần lượt ra về. Ngồi trong phòng mẹ, nhìn sắc mặt xanh xao, mệt mỏi của bà, cô vô cùng đau lòng. Cô biết mấy năm vừa qua bệnh tình của bà không hề thuyên giảm, mà lại càng nặng thêm, bà nói với cô đã đỡ nhiều chỉ là muốn cô không phải lo lắng mà chuyên tâm chuyện học hành. Nhưng làm sao cô không nhận ra cơ chứ, cô biết những lúc Minh Đăng nói bà đã đi ngủ, hay đi qua đâu chơi chỉ là một lời nói dối, giọng nói đầy sự lo lắng, nghẹn ngào của Minh Đăng đã cho cô biết tất cả. Cô rất buồn nhưng không dám nói ra là mình đã biết, cô chỉ mỉm cười dặn dò bao giờ mẹ về thì gọi lại cho cô. Cứ thế hai bên cùng lừa dối, cố không để đối phương biết được, suy cho cùng cũng là lời nói dối đong đầy sự hy sinh của người mẹ và sự nhạy cảm của người con. Cho nên cô lấy đó là động lực cho mình, không ngừng cô gắng…
Năm xưa, khi cô nhận giấy báo nhận được học phần du học, cô vô cùng do dự. Cô rất muốn đi vì đó là ngành học cô rất yêu thích. Nhưng khi đó ba cô vừa mất được hai năm, cô mười tám tuổi còn Minh Đăng mới mười lăm tuổi, mà mẹ cô cũng đổ bệnh. Khó khăn cứ chồng chất khó khăn, tất cả như những hòn đá tảng be kín con đường mơ ước của cô. Lúc ấy, khi cô đã quyết định từ bỏ tất cả, thì người mẹ vĩ đại ấy đã nói cô nhất định phải đi, phải hoàn thành ước mơ của mình, còn cậu em trai bé nhỏ thì nhất quyết vỗ ngực nói rằng có thể chăm sóc tốt cho mẹ. Giây phút ba mẹ con ôm nhau khóc ấy, cô đã nhận ra rằng hai người thân này là tất cả với cô, vì họ cô sẽ không quản ngại bất cứ điều gì. Mùa thu năm ấy, lá vàng rơi trên khắp các con đường ở Hà Nội, người con gái lặng lẽ đi tới một phương trời mới, mang theo bao nỗi niềm mơ ước quyết tâm rời đi…
Mẹ cô không nói gì, chỉ khẽ ôm lấy cô trong lòng, tay kia bà ôm lấy Minh Đăng, mặc kệ thời gian trôi qua, mặc cho bệnh tật đau đớn, bà cảm thấy đã vô cùng mãn nguyện.
Sau một tuần nghỉ ngơi, làm quen lại với cuộc sống nơi đây, cuối cùng thì cũng đến lúc cô cần phải đi tìm việc rồi, Mai Tú khẽ cười, tất cả lại bắt đầu từ con số không. Nơi đây không phải là nước Anh, cô cũng không còn là luật sư nổi tiếng. Cô lại bắt đầu suy nghĩ về công việc với tấm bằng tốt nghiệp loại xuất xắc ở Glasgow. Mai Tú bỗng lại nhớ ra cuộc gọi của Minh Nguyệt hôm trước. Liền lập tức đi chuẩn bị hồ sơ.
Mấy ngày trôi qua có thể nói là những ngày êm đềm nhất trong mấy năm gần đây của Mai Tú, hằng ngày cô ở nhà nói chuyện với mẹ, rồi lại đi chợ, nấu ăn cùng bà, khiến bà rất vui vẻ, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, Landry cũng gọi cho cô mấy lần, đa số là hỏi cô đã gặp được ai ưng ý chưa, đã tìm được việc mới chưa? Ở đâu? Mai Tú cười khổ, cô vừa về mấy ngày đã gặp được ai cơ chứ, có chăng cũng chỉ là Trịnh Phong thường xuyên tới nhà cô chơi mà thôi. Còn công việc thì cô đang chờ kết quả. Sau khi ăn sáng xong, cô trở về phòng lấy máy tính ra kiểm tra Email, thấy có thư từ công ty, cô vội mở ra xem. Thấy dòng chữ đã trúng tuyển, cô liền gọi thông báo cho Minh Nguyệt.
Giọng Minh Nguyệt rất vui mừng:
“Thật sao, chúc mừng em nha, nhưng sao… lại sớm thế chứ? Hồi chị nộp đơn cũng một tháng mới được nhận kết quả.”
Mai Tú mỉm cười:
“Dù sao cũng cám ơn chị đã giới thiệu cho em.”
Minh Nguyệt lại nói:
“Mà kể ra cũng rất kì lạ, tại sao lúc em vừa về nước, là tập đoàn lại cần tuyển một luật sư tư vấn pháp lí từ nước ngoài chứ? Điều kiện họ đưa ra cứ như nhắm vào em vậy, mà nói cho em biết cái này nha, chị nghe nói con trai chủ tịnh vừa trở về đó, liền nhận ngay chức tổng giám đốc, người này cũng rất tài giỏi, một tay cậu ấy lo liệu công việc mở rộng kinh doanh ở nước ngoài đó. Mà như chị nghe còn vô cùng đẹp trai, phong độ…”
Cô thấy bầu không khí nơi đây tuy ồn ã, ngột ngạt nhưng vẫn cảm nhận được sự quen thuộc, rất thân thương. Cảm giác bồi hồi, xúc động làm cô hơi nghẹn ngào, cô đã trở về đây rồi, trở về quê hương của cô, nơi đây cô có một gia đình, cô là một người con của đất Việt. Khẽ hít thở bầu không khí quê hương, cô thấy mình như sống lại, sống lại quãng tuổi thơ êm đềm, sống lại với những nỗi niềm thương yêu. Cả thân mình như lại căng tràn ý chí, cô ngồi thẳng dậy, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Mai Tú!”
Tiếng gọi vang lên cắt ngang những dòng suy tưởng của cô. ‘Mai Tú’ Rose khẽ nhắc lại, cái tên mà cô vừa thấy quen thuộc vừa thấy xa lạ. Nhiều lúc cô từng nghĩ, phải chăng cái tên ‘Rose’ và năm năm ở Anh với cô chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà khi cô tỉnh dậy sẽ lại quên đi như mọi giấc mơ khác. Không một dấu tích, không một hồi niệm. Nhưng mọi thứ lại không như vậy, dù cô có tỉnh lại bao nhiêu lần, có lãng quên bao nhiêu lần thì nó vẫn vậy, nó vẫn không phải là mơ. Cô lại phân vân không biết lần trở về này, đối với cô là trở về nhà hay là đang trốn chạy nữa. Chỉ có điều không thay đổi, cô sẽ lại có một cuộc sống khác, dù nó có như thế nào.
Người kia thấy cô không có phản ứng gì, tiến lại gần, giọng điệu quan tâm, hỏi:
“Vừa trở về đã ngồi thơ thẩn cái gì vậy?”
Lúc này cô mới quay sang, cười tươi, đáp:
“Không phải chị đến muộn sao, đến đón người thân mà chẳng có thành ý gì cả.”
Người kia cũng cười, đứng lùi ra:
“Xem ai đến đón em này.”
Trước mặt cô xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc. Người đàn ông đó tiến đến, tay cầm bó hoa tươi, đưa cho cô, rồi ôm cô vào lòng, khẽ nói:
“Mai Tú, cuối cùng em cũng trở về rồi.”
Mai Tú hơi gượng cười, người đàn ông này là Trịnh Phong, anh ta theo đuổi cô cũng rất lâu rồi, nhưng quả thực anh ta rất tốt, lại rất kiên nhẫn mặc cho cô có luôn nói cô chỉ coi anh là một người bạn, một người bạn đúng nghĩa, nhưng câu trả lời duy nhất của Trịnh Phong chỉ là ‘Anh sẽ đợi!’ Mà anh ta có đâu có thấp kém gì, ngoại hình đẹp trai, phong độ, lại có trong tay cả một cơ nghiệp vững chắc. Người đàn ông này, quả thật là một người vô cùng ưu tú. Chỉ là với cô, cô lại không hề có một cảm giác với Trịnh Phong, hơn nữa vì anh ta tốt như vậy nên cô càng không nỡ lừa dối anh ta. Cô lại càng không ngờ, anh ta lại đợi cô những năm năm qua. Bởi khi sang Anh cô nhân cơ hội cắt đứt liên lạc, không còn qua lại, mong anh ta có thể tìm được một tình yêu mới. Nhưng tình huống hiện tại, quả thực làm cô rất khó xử.
Chưa biết đẩy anh ta ra như thế nào, thì cô lại nhìn thấy một chàng trai cao lớn đứng ở sau, và khuôn mặt rất quen thuộc với cô, chàng trai cất lời trêu đùa:
“Hai anh chị diễn cảnh tình cảm đến bao giờ đây, còn không mau về nhà, mẹ đang rất nóng lòng gặp chị đấy.”
Ngay lập tức cô liền đẩy Trịnh Phong ra, nhanh chóng bước tới trước mặt chàng trai ấy.
Trịnh Phong thấy cô như vậy, hơi nuối tiếc, nhưng cũng mỉm cười đỡ chiếc vali cho cô. Mai Tú vừa tới trước mặt chàng trai lập tức giáng cho cậu ta một cú đá, cười cười nói:
“Cậu chào đón chị thế hả, mà nói bao nhiêu lần rồi, chị và Trịnh Phong chỉ là bạn, rõ chưa?”
Không phải cô không nhìn thấy bóng hình cao lớn đang khựng lại của Trần Phong, mà cô muốn anh ta có thể hiểu được tình cảm của cô mà rút lui. Mai Minh Đăng kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó:
“Xem ra mấy năm chưa làm cho chị mất hẳn cái thói côn đồ.”
Minh Nguyệt thấy vậy, cười cười nhắc nhở:
“Chúng ta mau về thôi, kẻo dì Hoan phải đợi.”
Nghe thấy tên mẹ mình, Mai Tú bỗng xúc động, bao cảm giác nhớ nhung trào dâng thành nỗi niềm khôn tả, thấy vậy, cô nhanh chóng giục mọi người lên xe trở về.
Sau bữa cơm liên hoan, mọi người chuyện trò, hỏi thăm cô một lát rồi cũng lần lượt ra về. Ngồi trong phòng mẹ, nhìn sắc mặt xanh xao, mệt mỏi của bà, cô vô cùng đau lòng. Cô biết mấy năm vừa qua bệnh tình của bà không hề thuyên giảm, mà lại càng nặng thêm, bà nói với cô đã đỡ nhiều chỉ là muốn cô không phải lo lắng mà chuyên tâm chuyện học hành. Nhưng làm sao cô không nhận ra cơ chứ, cô biết những lúc Minh Đăng nói bà đã đi ngủ, hay đi qua đâu chơi chỉ là một lời nói dối, giọng nói đầy sự lo lắng, nghẹn ngào của Minh Đăng đã cho cô biết tất cả. Cô rất buồn nhưng không dám nói ra là mình đã biết, cô chỉ mỉm cười dặn dò bao giờ mẹ về thì gọi lại cho cô. Cứ thế hai bên cùng lừa dối, cố không để đối phương biết được, suy cho cùng cũng là lời nói dối đong đầy sự hy sinh của người mẹ và sự nhạy cảm của người con. Cho nên cô lấy đó là động lực cho mình, không ngừng cô gắng…
Năm xưa, khi cô nhận giấy báo nhận được học phần du học, cô vô cùng do dự. Cô rất muốn đi vì đó là ngành học cô rất yêu thích. Nhưng khi đó ba cô vừa mất được hai năm, cô mười tám tuổi còn Minh Đăng mới mười lăm tuổi, mà mẹ cô cũng đổ bệnh. Khó khăn cứ chồng chất khó khăn, tất cả như những hòn đá tảng be kín con đường mơ ước của cô. Lúc ấy, khi cô đã quyết định từ bỏ tất cả, thì người mẹ vĩ đại ấy đã nói cô nhất định phải đi, phải hoàn thành ước mơ của mình, còn cậu em trai bé nhỏ thì nhất quyết vỗ ngực nói rằng có thể chăm sóc tốt cho mẹ. Giây phút ba mẹ con ôm nhau khóc ấy, cô đã nhận ra rằng hai người thân này là tất cả với cô, vì họ cô sẽ không quản ngại bất cứ điều gì. Mùa thu năm ấy, lá vàng rơi trên khắp các con đường ở Hà Nội, người con gái lặng lẽ đi tới một phương trời mới, mang theo bao nỗi niềm mơ ước quyết tâm rời đi…
Mẹ cô không nói gì, chỉ khẽ ôm lấy cô trong lòng, tay kia bà ôm lấy Minh Đăng, mặc kệ thời gian trôi qua, mặc cho bệnh tật đau đớn, bà cảm thấy đã vô cùng mãn nguyện.
Sau một tuần nghỉ ngơi, làm quen lại với cuộc sống nơi đây, cuối cùng thì cũng đến lúc cô cần phải đi tìm việc rồi, Mai Tú khẽ cười, tất cả lại bắt đầu từ con số không. Nơi đây không phải là nước Anh, cô cũng không còn là luật sư nổi tiếng. Cô lại bắt đầu suy nghĩ về công việc với tấm bằng tốt nghiệp loại xuất xắc ở Glasgow. Mai Tú bỗng lại nhớ ra cuộc gọi của Minh Nguyệt hôm trước. Liền lập tức đi chuẩn bị hồ sơ.
Mấy ngày trôi qua có thể nói là những ngày êm đềm nhất trong mấy năm gần đây của Mai Tú, hằng ngày cô ở nhà nói chuyện với mẹ, rồi lại đi chợ, nấu ăn cùng bà, khiến bà rất vui vẻ, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, Landry cũng gọi cho cô mấy lần, đa số là hỏi cô đã gặp được ai ưng ý chưa, đã tìm được việc mới chưa? Ở đâu? Mai Tú cười khổ, cô vừa về mấy ngày đã gặp được ai cơ chứ, có chăng cũng chỉ là Trịnh Phong thường xuyên tới nhà cô chơi mà thôi. Còn công việc thì cô đang chờ kết quả. Sau khi ăn sáng xong, cô trở về phòng lấy máy tính ra kiểm tra Email, thấy có thư từ công ty, cô vội mở ra xem. Thấy dòng chữ đã trúng tuyển, cô liền gọi thông báo cho Minh Nguyệt.
Giọng Minh Nguyệt rất vui mừng:
“Thật sao, chúc mừng em nha, nhưng sao… lại sớm thế chứ? Hồi chị nộp đơn cũng một tháng mới được nhận kết quả.”
Mai Tú mỉm cười:
“Dù sao cũng cám ơn chị đã giới thiệu cho em.”
Minh Nguyệt lại nói:
“Mà kể ra cũng rất kì lạ, tại sao lúc em vừa về nước, là tập đoàn lại cần tuyển một luật sư tư vấn pháp lí từ nước ngoài chứ? Điều kiện họ đưa ra cứ như nhắm vào em vậy, mà nói cho em biết cái này nha, chị nghe nói con trai chủ tịnh vừa trở về đó, liền nhận ngay chức tổng giám đốc, người này cũng rất tài giỏi, một tay cậu ấy lo liệu công việc mở rộng kinh doanh ở nước ngoài đó. Mà như chị nghe còn vô cùng đẹp trai, phong độ…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook