Yêu Em Đến Vứt Bỏ Sinh Mệnh
-
Chương 1
Hắn ôm lấy cô từ sau lưng, thó thé:
- Em sinh cho anh một đứa con được không?
Cô hơi giật mình, mắt lóe lên tia lo sợ. Nhưng rồi cô lại bình tĩnh trả lời hắn:
- Có thể từ từ được không?...
Hắn mỉm cười nhẹ, hôn lên má cô:
- Được chứ! Anh có thể chờ!
Nói rồi hắn xoay lưng bước đi khỏi phòng làm việc.
Có một chuyện hắn không biết, rằng cô vô sinh.
Là vô sinh, vô sinh đó!
***
Hắn leo lên giường, bàn tay khẽ luồn vào trong váy ngủ mỏng kia:
- Anh muốn có con!
Cô ngần ngại đẩy tay hắn ra, hơi nhói lòng:
- Em chưa sẵn sàng...
- Nhưng anh thật sự rất muốn có con!
Hắn vẫn tiếp tục lần mò sâu hơn. Cô bất giác sợ hãi, vội xô hắn ra xa. Hắn ngạc nhiên nhìn cô. Cô lắp bắp rời khỏi giường, không dám nhìn vào mắt hắn:
- Em...em còn công việc nữa! Lúc này vẫn chưa là lúc thích hợp để sinh...
Hắn thở dài, buồn rầu:
- Được! Anh có thể chờ em!
Cô gật đầu, khẽ khàng chạy ra ngoài.
Làm sao cô có thể nói, cả đời này cô cũng không có cơ hội sinh con cho hắn đây?
Làm sao cô có thể nói, đứa con mà hắn mong ước, chỉ có thể được mang lại bởi một người phụ nữ khác?
Cô chỉ có thể bắt hắn chờ, chờ đợi và đợi chờ.
***
"Mẹ mong con có thể rút khỏi chuyện này!"
- Vâng! Con hiểu mẹ muốn nói gì!
"Con dâu ngoan. Cuộc sống của Phong Gia sau này nhờ con."
Cô cười nhạt nhẽo tắt máy. Mẹ chồng cô biết chuyện cô bị vô sinh rồi.
Bà ấy muốn cô rời xa Phong Tử, để hắn tới với một cô gái khác nguyên vẹn hơn...
Nghĩ tới đây, nước mắt cô bất giác chảy đều.
***
Cô hòa một ít xuân dược vào ly nước, tay run run khi cầm nó đưa cho hắn.
Nhìn hắn uống một hơi gần hết, cô lại kìm không nổi lòng mà muốn đưa tay hất đi.
Không được! Mọi chuyện vốn đã được sắp đặt rồi!
Cô mỉm cười đón lấy cái ly rỗng, thật nhanh chạy ra ngoài. Kế đó cô đẩy cô gái đã được chọn vào, khóa chốt bên ngoài lại.
Ban đầu còn có tiếng ném vỡ và la hét. Nhưng một lát sau tiếng thở dốc và rên rỉ đã vang lên dồn dập.
Cô gục xuống tại chỗ, đưa tay bịt miệng không cho tiếng khóc xuyên tạt bầu không khí nóng bỏng trong kia.
Em xin lỗi! Không phải là em yếu đuối, mà là em không có tư cách để mạnh mẽ.
Còn gì tệ hơn khi một người vợ, một người con dâu không thể sinh con, sinh cháu chứ?
Em mong sau đêm nay anh và cô gái kia sẽ có một cốt nhục - thứ mà em vĩnh viễn không thể cho anh.
Giờ thì em phải đi rồi. Tạm biệt anh! Tạm biệt anh!
Tạm biệt người chồng mà em luôn yêu nhất!
Hi vọng chúng ta chỉ là đoạn đường song song, không bao giờ gặp lại.
- Em sinh cho anh một đứa con được không?
Cô hơi giật mình, mắt lóe lên tia lo sợ. Nhưng rồi cô lại bình tĩnh trả lời hắn:
- Có thể từ từ được không?...
Hắn mỉm cười nhẹ, hôn lên má cô:
- Được chứ! Anh có thể chờ!
Nói rồi hắn xoay lưng bước đi khỏi phòng làm việc.
Có một chuyện hắn không biết, rằng cô vô sinh.
Là vô sinh, vô sinh đó!
***
Hắn leo lên giường, bàn tay khẽ luồn vào trong váy ngủ mỏng kia:
- Anh muốn có con!
Cô ngần ngại đẩy tay hắn ra, hơi nhói lòng:
- Em chưa sẵn sàng...
- Nhưng anh thật sự rất muốn có con!
Hắn vẫn tiếp tục lần mò sâu hơn. Cô bất giác sợ hãi, vội xô hắn ra xa. Hắn ngạc nhiên nhìn cô. Cô lắp bắp rời khỏi giường, không dám nhìn vào mắt hắn:
- Em...em còn công việc nữa! Lúc này vẫn chưa là lúc thích hợp để sinh...
Hắn thở dài, buồn rầu:
- Được! Anh có thể chờ em!
Cô gật đầu, khẽ khàng chạy ra ngoài.
Làm sao cô có thể nói, cả đời này cô cũng không có cơ hội sinh con cho hắn đây?
Làm sao cô có thể nói, đứa con mà hắn mong ước, chỉ có thể được mang lại bởi một người phụ nữ khác?
Cô chỉ có thể bắt hắn chờ, chờ đợi và đợi chờ.
***
"Mẹ mong con có thể rút khỏi chuyện này!"
- Vâng! Con hiểu mẹ muốn nói gì!
"Con dâu ngoan. Cuộc sống của Phong Gia sau này nhờ con."
Cô cười nhạt nhẽo tắt máy. Mẹ chồng cô biết chuyện cô bị vô sinh rồi.
Bà ấy muốn cô rời xa Phong Tử, để hắn tới với một cô gái khác nguyên vẹn hơn...
Nghĩ tới đây, nước mắt cô bất giác chảy đều.
***
Cô hòa một ít xuân dược vào ly nước, tay run run khi cầm nó đưa cho hắn.
Nhìn hắn uống một hơi gần hết, cô lại kìm không nổi lòng mà muốn đưa tay hất đi.
Không được! Mọi chuyện vốn đã được sắp đặt rồi!
Cô mỉm cười đón lấy cái ly rỗng, thật nhanh chạy ra ngoài. Kế đó cô đẩy cô gái đã được chọn vào, khóa chốt bên ngoài lại.
Ban đầu còn có tiếng ném vỡ và la hét. Nhưng một lát sau tiếng thở dốc và rên rỉ đã vang lên dồn dập.
Cô gục xuống tại chỗ, đưa tay bịt miệng không cho tiếng khóc xuyên tạt bầu không khí nóng bỏng trong kia.
Em xin lỗi! Không phải là em yếu đuối, mà là em không có tư cách để mạnh mẽ.
Còn gì tệ hơn khi một người vợ, một người con dâu không thể sinh con, sinh cháu chứ?
Em mong sau đêm nay anh và cô gái kia sẽ có một cốt nhục - thứ mà em vĩnh viễn không thể cho anh.
Giờ thì em phải đi rồi. Tạm biệt anh! Tạm biệt anh!
Tạm biệt người chồng mà em luôn yêu nhất!
Hi vọng chúng ta chỉ là đoạn đường song song, không bao giờ gặp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook