YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY
-
Chương 36
Tống Từ Nhất mở hai mắt ra, cảm thấy đầu không quá choáng váng, thế nhưng trên người lại ướt đẫm mồ hôi.
Tống Từ Nhất cau mày, chậm rãi đứng dậy, sau đó đi tắm rồi thay một bộ quần áo khác, lúc đẩy cửa phòng ra ngoài thì không khỏi ngơ ngắn.
Mùi thơm nhàn nhạt của cháo bay từ phòng bếp ra, cũng có thể nghe được âm thanh bận rộn trong bếp.
Tống Từ Nhất nghi hoặc, Sở Hiên chưa đi? Tống Từ Nhất vừa định đi xem thì An Hảo đi ra khỏi bếp, trên người là tạp dề, tóc cũng quấn gọi lên, lộ ra cổ trắng tuyết.
Tay áo được kéo gọn lên.
Tầm mắt hai người đối diện, An Hảo lập tức cứng đờ.
Tống Từ Nhất vừa thấy An Hảo như vậy, cổ họng giật giật, ánh mắt cũng bắt đầu nóng dần lên.
An Hảo lấy lại tinh thần trước, nói: “Em nấu cháo rồi, anh ăn một chút.”
Sau đó bước vội vào bếp như chạy trốn.
Tống Từ Nhất ngẩn người, nhưng anh vẫn đến ngồi xuống trước bàn ăn.
Chỉ chốc lát sau, An Hảo bưng bát cháo ra, đặt ở trước mặt Tống Từ Nhá.
Tống Từ Nhất nhìn bát cháo trước mặt, cháo còn nóng hồi, mùi thơm bay khắp phòng.
Trong nháy mắt, lòng anh sinh ra cảm giác kỳ diệu.
An Hảo thấy Tống Từ Nhát ngắn người như đi vào cõi thần tiên, cô bèn đẩy cái muỗng một cái rồi nói: “Nếm thử một chút, em đã cố ý nấu mềm hơn đấy.”
Tống Từ Nhất lấy lại tinh thần, nhắc tay cầm muỗng lên quấy đều bát cháo.
Sau đó uống một ngụm, một dòng nước ấm áp lập tức lan tràn trong lòng.
An Hảo hỏi: “Như thế nào?” Tống Từ Nhất chớp mắt, thản nhiên nói: “Cái gì như thế nào, chính là mùi vị cháo trắng thôi.”
An Hảo nghe tháy thì liếc nhìn một cái, đây là lần đầu tiên cô nấu cháo cho người khác, thật là không biết phải trải.
Tống Từ Nhất quấy nhẹ một cái, hỏi: “Sao em lại tới?” An Hảo trầm mặc vài giây, sau đó trả lời: “Em sợ anh chết rồi.”
Tống Từ Nhất nghe thấy cô nói vậy thì cảm thấy buồn cười: “Sở Hiên cho em chìa khóa?” An Hảo có hơi tức giận: “Nếu không thì sao? Em không đến cho anh uống thuốc thì anh thật sự đã chết „ rồi.
Tống Từ Nhất nhớ tới bản thân mơ màng cảm giác được có người nói chuyện bên tai, còn có hơi thở quen thuộc kia, thì ra không phải nằm mơ.
Mắt Tống Từ Nhất sầm lại, lạnh giọng mở miệng nói: “Không chết được, có lẽ chết đi sẽ tốt hơn.”
An Hảo nghe vậy thì cau mày quay đầu nói: “Tống Từ Nhất, anh có thể yêu quý bản thân mình hơn được không?” Tống Từ Nhất nhéch môi cười giễu cợt, “Làm sao, em đau lòng à?” An Hảo hơi nghẹn lại, người này sao lại nghe không hiểu lời người khác nói thế này.
An Hảo mím môi một cái, quay đầu đi không nói thêm gì nữa.
Tống Từ Nhất thấy An Hảo phản ứng như vậy, đáy lòng lập tức lạnh xuống, cắn răng ném cái muỗng lên bàn.
Thật đúng là chỉ đơn thuần sợ mình chết.
An Hảo bị tiếng vang dọa sợ hết hồn, “Anh có bệnh à?” Tống Từ Nhất quay lưng về phía An Hảo, lạnh lùng mở miệng nói: “Cút.”
An Hảo nghe anh nói như vậy, đôi mắt mở to, tức giận đến đầu bốc khói: “Anh nói gì?” Cô lo lắng muốn chết, vội vàng tới đây, cho anh uống thuốc, còn nấu cháo cho anh.
Anh không biết phải trải cũng được thôi, thế mà anh còn nói cô cút? Tống Từ Nhất không quay đầu lại, “Làm sao? Cô nghe không hiểu?” An Hảo tức giận nói: “Con mẹ nó, tôi cũng không nên tới quản anh, để anh tự sinh tự diệt là tốt nhất.”
Tống Từ Nhất nghe thế thì quay đầu, cười giễu cọt, “Quản tôi? Tôi cũng không nghĩ cô có thể tới quản tôi, dẫu sao cô cũng bận nhiều việc như vậy, quen nhiều người như vậy, làm sao còn thời gian nhớ tới tôi?” An Hảo nhìn nụ cười giễu cọt của Tống Từ Nhất, nghe giọng điệu của anh, trong lòng như bị nhéo đau.
Cảm giác tủi thân lập tức trào dâng, gì chứ, mình tới đây để nghe những lời tổn thương người như vậy sao? Tống Từ Nhất thấy An Hảo ngớ ra, liền đến gần cô, nói: “Làm sao? Cô thừa nhận?” An Hảo ngắng đầu nhìn Tống Từ Nhất, lạnh lùng mở miệng, “Tống Từ Nhất, anh thật khiến lòng tôi nguội lạnh.”
Tống Từ Nhất cau mày, nắm chặt hai tay, giọng nói khàn khàn: “Tôi khiến lòng cô nguội lạnh? Vậy bọn họ thì sao? Sẽ khiến cô đau lòng phải không?” An Hảo nghe thế thì căn môi, cô không muốn nghe những lời như vậy nữa, bèn cầm áo khoác trên ghế rồi quay người muốn rời đi.
Tống Từ Nhất thấy thé liền vội kéo An Hảo lại.
An Hảo bị anh kéo đột ngột mà lảo đảo quay người, ngã nhào vào ngực Tống Từ Nhất.
Mũi đau nhói khi đập vào ngực Tống Từ Nhất.
Cô cau mày kêu: “Tống Từ Nhát, mẹ nó, anh có bệnh à?” Tống Từ Nhất nắm chặt cổ tay An Hảo, con ngươi đỏ rực, giọng nói khàn khàn, “Đúng, tôi có bệnh….”
Cổ tay An Hảo bị anh năm đến phát đau, cô tránh ra, “Đúng, anh còn bị bệnh không nhẹ, mẹ nó, đừng có lây cho tôi, buông tôi ra!” Tống Từ Nhất lại nắm chặt hơn, hai tròng mắt đỏ bừng khiến nó càng trở nên dữ tợn hơn, cả cơ thể căng chặt, ở bờ vực chực chờ bùng nỗ.
An Hảo mới vừa nói hết câu liền bị Tống Từ Nhất ôm eo kéo về phía trước.
Anh cúi người xuống, hôn lên môi cô, thô bạo gặm cắn, mang theo mục đích phát tiết, giống như muốn nuốt con mồi trước mắt vào bụng.
An Hảo cảm nhận được đôi môi lạnh ngắt của Tống Từ Nhắt,cô lập tức trợn to mắt, một cánh tay để trên ngực anh, dùng sức đắm.
Lại bị Tống Từ Nhất kéo lại ôm chặt hơn.
Tống Từ Nhất giống như phát điên, anh mắt khống chế, ngay khoảnh khắc đụng vào môi cô kia, lý trí của anh tất cả đều đóng băng.
Mềm mại tốt đẹp như vậy, anh không thể dừng lại được.
An Hảo căn mạnh vào môi Tống Từ Nhát, trong nháy mắt, hương vị máu tươi tràn ngập khoang miệng.
Tống Từ Nhất buông lỏng tay, An Hảo lập tức tránh khỏi sự trói buộc của anh, trở tay cho Tống Từ Nhất một bạt tai, cái tát này cô dùng rất nhiều sức, âm thanh vang dội càng trở nên chói tai khi ở không gian rộng lớn trồng trải này.
Tống Từ Nhất bị đánh mạnh, đầu quay sang một bên, trên môi cũng nhuộm đỏ máu tươi.
An Hảo run rầy nói: “Tống Từ Nhất, anh thật khiến tôi cảm thấy kinh tởm.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tống Từ Nhất nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, anh liếm môi một cái, mặt đau rát, giọng nói khàn khàn: “Kinh tởm… Ha…” Cô ấy cảm thấy mình kinh tởm? Tim Tống Từ Nhất tựa như bị xé ra từng mảnh nhỏ, máu rỉ ra không ngừng.
An Hảo đi ra khỏi nhà Tống Từ Nhất, cô lảo đảo đi xuống dưới, nghĩ đến lời nói của Tống Từ Nhất vừa rồi, còn có cái hôn kia nữa.
An Hảo vô lực ngồi xuống, nhìn tay của mình, mới vừa nãy đã dùng hết sức, bây giờ vẫn còn tê rần.
Vành mắt An Hảo đỏ ửng, nắm chặt hai tay.
Lúc này, Sở Hiên gọi điện thoại tới, An Hảo nhìn tháy, hít một hơi sâu rồi nghe điện thoại.
*“A lô? An Hảo, cô đang ở đâu?” Sở Hiên hỏi, An Hảo chậm chạp mở miệng, giọng nói có phần run rầy, “Anh tự đi xem đi, đừng tìm tôi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Sở Hiên nghe ra được giọng An Hảo không đúng, cậu hơi sửng sốt, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai người này lại xảy ra chuyện? Nghe ý của An Hảo, xem ra là đã đến nhà Tống Từ Nhất.
Thôi, mình tự đi xem một chút đi.
Tống Từ Nhất chán chường ngồi uống rượu ở hành lang.
Hai tròng mắt ảm đạm không ánh sáng, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì.
Sở Hiên hấp tấp đi vào nhà, thấy Tống Từ Nhất ngồi ở ngoài hành lang, ngay cả quần áo cũng không mặc tử tế.
Nhíu mày đi tới, hỏi: “Cậu làm gì vậy? Cậu không biết mình đang bị bệnh à?” Nói xong bèn cúi đầu kéo Tống Từ Nhất một cái.
Tống Từ Nhất cầm theo chai rượu, bị Sở Hiên kéo thất thểu vào ghé sô pha.
Sở Hiên nhìn dáng vẻ mắt hồn của Tống Từ Nhất, trong lòng vô cùng khó chịu, “Anh Nhất, cậu thích An Hảo cái gì?” Nghe đến tên An hảo, tròng mắt vốn đang ảm đạm của Tống Từ Nhất lập tức sáng lên, chậm rãi nghẹn giọng nói: “Tôi không biết…… Sở Hiên nắm chặt hai tay, thở dài, nếu như hai người chỉ biết làm đối phương tổn thương thì thà không quen nhau còn hơn.
Tống Từ Nhất thật sự không biết mình thích An Hảo ở điểm gì, anh chỉ cảm thấy An Hảo rất ám áp, là ánh sáng chen vào sinh mạng bị bóng tối bao trùm của anh.
Cho dù ấm áp không phải xuất phát từ việc yêu anh, anh cũng muốn nắm chặt không buông.
Dù muốn thịt nát xương tan cũng không nuối tiếc, không muốn quay đầu.
Tống Từ Nhất cau mày, chậm rãi đứng dậy, sau đó đi tắm rồi thay một bộ quần áo khác, lúc đẩy cửa phòng ra ngoài thì không khỏi ngơ ngắn.
Mùi thơm nhàn nhạt của cháo bay từ phòng bếp ra, cũng có thể nghe được âm thanh bận rộn trong bếp.
Tống Từ Nhất nghi hoặc, Sở Hiên chưa đi? Tống Từ Nhất vừa định đi xem thì An Hảo đi ra khỏi bếp, trên người là tạp dề, tóc cũng quấn gọi lên, lộ ra cổ trắng tuyết.
Tay áo được kéo gọn lên.
Tầm mắt hai người đối diện, An Hảo lập tức cứng đờ.
Tống Từ Nhất vừa thấy An Hảo như vậy, cổ họng giật giật, ánh mắt cũng bắt đầu nóng dần lên.
An Hảo lấy lại tinh thần trước, nói: “Em nấu cháo rồi, anh ăn một chút.”
Sau đó bước vội vào bếp như chạy trốn.
Tống Từ Nhất ngẩn người, nhưng anh vẫn đến ngồi xuống trước bàn ăn.
Chỉ chốc lát sau, An Hảo bưng bát cháo ra, đặt ở trước mặt Tống Từ Nhá.
Tống Từ Nhất nhìn bát cháo trước mặt, cháo còn nóng hồi, mùi thơm bay khắp phòng.
Trong nháy mắt, lòng anh sinh ra cảm giác kỳ diệu.
An Hảo thấy Tống Từ Nhát ngắn người như đi vào cõi thần tiên, cô bèn đẩy cái muỗng một cái rồi nói: “Nếm thử một chút, em đã cố ý nấu mềm hơn đấy.”
Tống Từ Nhất lấy lại tinh thần, nhắc tay cầm muỗng lên quấy đều bát cháo.
Sau đó uống một ngụm, một dòng nước ấm áp lập tức lan tràn trong lòng.
An Hảo hỏi: “Như thế nào?” Tống Từ Nhất chớp mắt, thản nhiên nói: “Cái gì như thế nào, chính là mùi vị cháo trắng thôi.”
An Hảo nghe tháy thì liếc nhìn một cái, đây là lần đầu tiên cô nấu cháo cho người khác, thật là không biết phải trải.
Tống Từ Nhất quấy nhẹ một cái, hỏi: “Sao em lại tới?” An Hảo trầm mặc vài giây, sau đó trả lời: “Em sợ anh chết rồi.”
Tống Từ Nhất nghe thấy cô nói vậy thì cảm thấy buồn cười: “Sở Hiên cho em chìa khóa?” An Hảo có hơi tức giận: “Nếu không thì sao? Em không đến cho anh uống thuốc thì anh thật sự đã chết „ rồi.
Tống Từ Nhất nhớ tới bản thân mơ màng cảm giác được có người nói chuyện bên tai, còn có hơi thở quen thuộc kia, thì ra không phải nằm mơ.
Mắt Tống Từ Nhất sầm lại, lạnh giọng mở miệng nói: “Không chết được, có lẽ chết đi sẽ tốt hơn.”
An Hảo nghe vậy thì cau mày quay đầu nói: “Tống Từ Nhất, anh có thể yêu quý bản thân mình hơn được không?” Tống Từ Nhất nhéch môi cười giễu cợt, “Làm sao, em đau lòng à?” An Hảo hơi nghẹn lại, người này sao lại nghe không hiểu lời người khác nói thế này.
An Hảo mím môi một cái, quay đầu đi không nói thêm gì nữa.
Tống Từ Nhất thấy An Hảo phản ứng như vậy, đáy lòng lập tức lạnh xuống, cắn răng ném cái muỗng lên bàn.
Thật đúng là chỉ đơn thuần sợ mình chết.
An Hảo bị tiếng vang dọa sợ hết hồn, “Anh có bệnh à?” Tống Từ Nhất quay lưng về phía An Hảo, lạnh lùng mở miệng nói: “Cút.”
An Hảo nghe anh nói như vậy, đôi mắt mở to, tức giận đến đầu bốc khói: “Anh nói gì?” Cô lo lắng muốn chết, vội vàng tới đây, cho anh uống thuốc, còn nấu cháo cho anh.
Anh không biết phải trải cũng được thôi, thế mà anh còn nói cô cút? Tống Từ Nhất không quay đầu lại, “Làm sao? Cô nghe không hiểu?” An Hảo tức giận nói: “Con mẹ nó, tôi cũng không nên tới quản anh, để anh tự sinh tự diệt là tốt nhất.”
Tống Từ Nhất nghe thế thì quay đầu, cười giễu cọt, “Quản tôi? Tôi cũng không nghĩ cô có thể tới quản tôi, dẫu sao cô cũng bận nhiều việc như vậy, quen nhiều người như vậy, làm sao còn thời gian nhớ tới tôi?” An Hảo nhìn nụ cười giễu cọt của Tống Từ Nhất, nghe giọng điệu của anh, trong lòng như bị nhéo đau.
Cảm giác tủi thân lập tức trào dâng, gì chứ, mình tới đây để nghe những lời tổn thương người như vậy sao? Tống Từ Nhất thấy An Hảo ngớ ra, liền đến gần cô, nói: “Làm sao? Cô thừa nhận?” An Hảo ngắng đầu nhìn Tống Từ Nhất, lạnh lùng mở miệng, “Tống Từ Nhất, anh thật khiến lòng tôi nguội lạnh.”
Tống Từ Nhất cau mày, nắm chặt hai tay, giọng nói khàn khàn: “Tôi khiến lòng cô nguội lạnh? Vậy bọn họ thì sao? Sẽ khiến cô đau lòng phải không?” An Hảo nghe thế thì căn môi, cô không muốn nghe những lời như vậy nữa, bèn cầm áo khoác trên ghế rồi quay người muốn rời đi.
Tống Từ Nhất thấy thé liền vội kéo An Hảo lại.
An Hảo bị anh kéo đột ngột mà lảo đảo quay người, ngã nhào vào ngực Tống Từ Nhất.
Mũi đau nhói khi đập vào ngực Tống Từ Nhất.
Cô cau mày kêu: “Tống Từ Nhát, mẹ nó, anh có bệnh à?” Tống Từ Nhất nắm chặt cổ tay An Hảo, con ngươi đỏ rực, giọng nói khàn khàn, “Đúng, tôi có bệnh….”
Cổ tay An Hảo bị anh năm đến phát đau, cô tránh ra, “Đúng, anh còn bị bệnh không nhẹ, mẹ nó, đừng có lây cho tôi, buông tôi ra!” Tống Từ Nhất lại nắm chặt hơn, hai tròng mắt đỏ bừng khiến nó càng trở nên dữ tợn hơn, cả cơ thể căng chặt, ở bờ vực chực chờ bùng nỗ.
An Hảo mới vừa nói hết câu liền bị Tống Từ Nhất ôm eo kéo về phía trước.
Anh cúi người xuống, hôn lên môi cô, thô bạo gặm cắn, mang theo mục đích phát tiết, giống như muốn nuốt con mồi trước mắt vào bụng.
An Hảo cảm nhận được đôi môi lạnh ngắt của Tống Từ Nhắt,cô lập tức trợn to mắt, một cánh tay để trên ngực anh, dùng sức đắm.
Lại bị Tống Từ Nhất kéo lại ôm chặt hơn.
Tống Từ Nhất giống như phát điên, anh mắt khống chế, ngay khoảnh khắc đụng vào môi cô kia, lý trí của anh tất cả đều đóng băng.
Mềm mại tốt đẹp như vậy, anh không thể dừng lại được.
An Hảo căn mạnh vào môi Tống Từ Nhát, trong nháy mắt, hương vị máu tươi tràn ngập khoang miệng.
Tống Từ Nhất buông lỏng tay, An Hảo lập tức tránh khỏi sự trói buộc của anh, trở tay cho Tống Từ Nhất một bạt tai, cái tát này cô dùng rất nhiều sức, âm thanh vang dội càng trở nên chói tai khi ở không gian rộng lớn trồng trải này.
Tống Từ Nhất bị đánh mạnh, đầu quay sang một bên, trên môi cũng nhuộm đỏ máu tươi.
An Hảo run rầy nói: “Tống Từ Nhất, anh thật khiến tôi cảm thấy kinh tởm.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tống Từ Nhất nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, anh liếm môi một cái, mặt đau rát, giọng nói khàn khàn: “Kinh tởm… Ha…” Cô ấy cảm thấy mình kinh tởm? Tim Tống Từ Nhất tựa như bị xé ra từng mảnh nhỏ, máu rỉ ra không ngừng.
An Hảo đi ra khỏi nhà Tống Từ Nhất, cô lảo đảo đi xuống dưới, nghĩ đến lời nói của Tống Từ Nhất vừa rồi, còn có cái hôn kia nữa.
An Hảo vô lực ngồi xuống, nhìn tay của mình, mới vừa nãy đã dùng hết sức, bây giờ vẫn còn tê rần.
Vành mắt An Hảo đỏ ửng, nắm chặt hai tay.
Lúc này, Sở Hiên gọi điện thoại tới, An Hảo nhìn tháy, hít một hơi sâu rồi nghe điện thoại.
*“A lô? An Hảo, cô đang ở đâu?” Sở Hiên hỏi, An Hảo chậm chạp mở miệng, giọng nói có phần run rầy, “Anh tự đi xem đi, đừng tìm tôi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Sở Hiên nghe ra được giọng An Hảo không đúng, cậu hơi sửng sốt, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai người này lại xảy ra chuyện? Nghe ý của An Hảo, xem ra là đã đến nhà Tống Từ Nhất.
Thôi, mình tự đi xem một chút đi.
Tống Từ Nhất chán chường ngồi uống rượu ở hành lang.
Hai tròng mắt ảm đạm không ánh sáng, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì.
Sở Hiên hấp tấp đi vào nhà, thấy Tống Từ Nhất ngồi ở ngoài hành lang, ngay cả quần áo cũng không mặc tử tế.
Nhíu mày đi tới, hỏi: “Cậu làm gì vậy? Cậu không biết mình đang bị bệnh à?” Nói xong bèn cúi đầu kéo Tống Từ Nhất một cái.
Tống Từ Nhất cầm theo chai rượu, bị Sở Hiên kéo thất thểu vào ghé sô pha.
Sở Hiên nhìn dáng vẻ mắt hồn của Tống Từ Nhất, trong lòng vô cùng khó chịu, “Anh Nhất, cậu thích An Hảo cái gì?” Nghe đến tên An hảo, tròng mắt vốn đang ảm đạm của Tống Từ Nhất lập tức sáng lên, chậm rãi nghẹn giọng nói: “Tôi không biết…… Sở Hiên nắm chặt hai tay, thở dài, nếu như hai người chỉ biết làm đối phương tổn thương thì thà không quen nhau còn hơn.
Tống Từ Nhất thật sự không biết mình thích An Hảo ở điểm gì, anh chỉ cảm thấy An Hảo rất ám áp, là ánh sáng chen vào sinh mạng bị bóng tối bao trùm của anh.
Cho dù ấm áp không phải xuất phát từ việc yêu anh, anh cũng muốn nắm chặt không buông.
Dù muốn thịt nát xương tan cũng không nuối tiếc, không muốn quay đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook