Yêu Em Đến Phát Điên
-
Chương 8
Thiên Nhã đứng giữa đường vắng, liếc mắt nhìn xung quanh, cô không thấy mẹ, Thiên Hương cũng đi mất hút rồi. Bây giờ, bên cạnh cô chỉ có con gấu bông mẹ tặng, đám cây bụi bên đường và xa xa là cái nghĩa trang vắng tanh hiu quạnh.
Trời đã nhá nhem tối, cô vẫn đứng đó, ngơ ngác chờ một hồi, cô sợ mẹ đến nơi hẹn không thấy cô. Rồi cuối cùng, cô òa khóc, men theo con đường, chạy đi thật nhanh, vừa đi vừa gọi:
– Mẹ ơi...bà ơi...quái vật ơi...!
Cô đơn, vô vọng, bất lực, bị vứt bỏ, đặc biệt là bị vứt bỏ, những thứ cô luôn sợ hãi lần lượt ập tới. Trong màn đêm đang xuống dần, Thiên Nhã cứ hoảng sợ chạy khắp nơi như thế.
Bảy giờ tối, Đoàn Dương Phong mới đi làm về. Anh cảm thấy căn nhà hôm nay yên ắng lạ thường. Cái giọng nói trong suốt cứ lảm nhảm những thứ vớ vẩn của cô gái điên với con gấu bông của mình không còn. Anh chỉ thấy mỗi bà Mười đang cặm cụi trong bếp.
– Cậu chủ về rồi à?
– Thiên Nhã lại trốn tôi rồi à?
Anh vừa ngắt lời, đôi đũa trong tay bà đột nhiên rơi xuống – một điềm báo chẳng lành. Bà quay ra nhìn anh, mỉm cười:
– À! Cái của nợ của cậu ấy hả! Con bé đi rồi! Tôi mừng quá cậu chủ ạ! Cuối cùng, người nhà con bé cũng đón con bé về nhà với mẹ rồi!
Nghe bà nói, anh bắt đầu thấy không ổn. Không nói không rằng, ném cặp táp cùng áo vest xuống đất, chạy đến chỗ bà Mười gấp gáp hỏi cho rõ:
– Bà nói ai đưa Thiên Nhã đi?
– Cái cô tên Thiên Hương, em gái Thiên Nhã ấy!
Thiên Hương sao? Người đàn bà độc ác muốn biến anh thành trai bao, hơn nữa, còn độc địa đưa ra điều kiện bắt anh đuổi Thiên Nhã ra khỏi nhà, cô ta sao có thể ngoan ngoãn đưa Thiên Nhã về nhà chứ? Thậm chí cho dù Thiên Nhã đổi ý muốn về nhà vì nhớ mẹ, anh cũng không cho. Ở đó, có Hoàng Trung, có thêm một Thiên Hương nữa, cô sao chịu nổi thêm đả kích? Thiên Nhã càng đau khổ, tội nghiệt của anh càng thêm nặng.
Nghĩ tới điều trên, anh không thể chần chừ thêm chút nữa, lái xe lao tới nhà Hoàng Trung ngay lập tức. Anh nhất định đòi bằng được Thiên Nhã trở về.
– Mở cửa! Mở cửa! – Anh đập tay vào cái chuông nhỏ trước cửa nhà, tâm trí không ổn định chút nào.
Dì Lan ra mở cửa cho anh.
– Xin lỗi! Cậu Phong! Cậu không được phép vào nhà!
Mặc kệ lời người phụ nữ giúp việc đó, anh bất chấp xông vào phòng khách. Khi ấy, Hoàng Trung và Thiên Hương đang ngồi bàn chuyện làm ăn. Thấy anh, Hoàng Trung không chút lo sợ, dù gì sau chuyện lần trước, ông ta chỉ xem anh như thằng nhãi mới lớn ngông cuồng, chỉ Thiên Hương liếc ngang liếc dọc, sợ hãi.
– Các người đem Thiên Nhã đi đâu mất rồi!
Hoàng Trung không thèm nhìn anh một cái, nhấp ngụm trà:
– Phong! Thiên Nhã là ai? Tôi không biết. Cậu vào nhầm nhà rồi! Đây không phải nhà Thiên Nhã!
Anh trừng mắt quay sang nhìn Thiên Hương, giọng nói lạnh băng:
– Hoàng Thiên Hương! Cô đem Thiên Nhã đi đâu rồi! Nói mau!
Thiên Hương giật bắn người, ánh mắt sợ hãi nhìn Hoàng Trung đang cắm đầu vào đống bản thảo dự án cầu cứu, thật không biết nói dối ra sao?
Ngay lúc đó, bà Quyên từ trên lầu xuống, nghe trọn được cuộc nói chuyện, hớt ha hớt hải chạy đến chỗ anh:
– Cậu nói sao? Thiên Nhã bị Thiên Hương đem đi đâu? Con bé hiện tại đang ở đâu? Con tôi...con tôi... – Bà vừa nói, giọng vừa nghẹn lại, không thốt thành câu nữa, một tay vỗ vỗ ngực, trái tim bà đau nhói.
Dì Lan chạy tới đỡ bà Quyên:
– Phu nhân! Bà bình tĩnh đi!
Bà Quyên là người duy nhất yêu quý Thiên Nhã trong căn nhà này, nếu không cô ngốc đó cũng không suốt ngày lảm nhảm tên bà. Ngay cả bà cũng không biết Thiên Nhã ở đâu, chứng tỏ cô hiện tại không có trong nhà. Vậy cô đi đâu mất rồi, anh như phát điên lên mất.
– Thiên Hương! Rốt cuộc cô đưa Thiên Nhã đi đâu rồi?
Hoàng Trung buông tờ giấy xuống, thái độ bực tức:
– Đoàn Dương Phong! Thiên Hương cả ngày ở cạnh tôi, con bé không liên quan. Có khi có người biết chuyện gia đình tôi, giả danh con bé, lừa đem Thiên Nhã đi bán cho bọn buôn nội tạng cũng nên? Nếu cậu tìm Thiên Nhã thì tôi thấy cậu nên đi tìm đi. Cậu còn lằng nhằng ở đây, Thiên Nhã của cậu chết lúc nào không hay!
Anh nghe xong mà khinh bỉ. Chuyện gia đình ông ta ngoài người nhà ông ta, dì giúp việc kia với anh thì còn ai biết nữa. Giả định không có căn cứ gì hết. Ông ta rõ đang viện cớ bảo vệ ả tiện nhân kia. Nhưng ông ta nói không sai, anh phải đi kiếm cô ngay mới được.
– Thiên Hương! Cô chờ đó! Tôi mà tìm được Thiên Nhã sẽ không tha cho cô đâu!
Anh chạy vội ra ngoài xe, đầu óc rối tung. Anh hận bản thân từ sớm tới tối bận họp hành, tắt di động 24/24, giá anh nghe bà Mười gọi một cuộc báo việc Thiên Nhã có người đưa đi, cô đã không lưu lạc ngoài đường vào ban khuya rồi. Thế giới rộng lớn như vậy, anh biết tìm cô ở đâu. Lỡ cô gặp kẻ xấu xảy ra chuyện gì, anh có dành cả đời để chuộc tội cũng không hết.
Bà Quyên nhìn theo bóng anh chạy ra ngoài, tay liên tục vỗ vỗ ngực:
– Thiên Hương! Cô sao có thể ăn ở thất nhân thất đức như vậy! Mau trả Thiên Nhã cho tôi đi! Mau trả con bé cho tôi!
Thiên Hương đứng phắt dậy, Đoàn Dương Phong không ở đây nữa, cô ta có thể nói dối trắng trợn:
– Con biết gì đâu! Con tính đem Thiên Nhã yêu dấu về cho mẹ. Mà giữa đường, chị ta đòi dừng xe, xong nhân cơ hội chạy khỏi xe luôn. Con làm sao biết chị ở đâu? Đúng! Chỉ có chị mới là con của mẹ. Còn con, chỉ là đứa thấp hèn, đê tiện thôi đúng không?
Bà Quyên nghe xong, chỉ tay vào mặt Thiên Hương, thở không ra hơi, giọng nói mất hẳn, bà lên cơn đau tim dữ dội. Dì Lan chạy đến, vuốt vuốt ngực cho bà.
Hoàng Trung gắt lên:
– Đủ rồi! Cô Lan! Cô đem phu nhân lên lầu nghỉ ngơi đi!
Dì Lan dạ dạ vâng vâng, rồi đỡ bà Quyên lên lầu.
Khi hai người kia hoàn toàn đi khỏi, ông ta mới quay sang nhìn Thiên Hương tức giận:
– Thiên Hương! Đừng hòng lừa ta. Con rõ ràng đem Thiên Nhã vứt đi rồi. Dạo này, con làm ta rất không hài lòng. Tốt nhất! Ta khuyên con, chúng ta đang ngồi trên một con thuyền, ta mất thì con cũng sống không xong đâu. Đừng để ta biết con phản bội ta, nếu không kết cục sẽ rất thảm bại.
Cả người Thiên Hương bỗng run lạnh, toát mồ hôi khi nhớ lại những gì ông ta đã từng làm với cô ta.
– Con biết mà! Con vẫn luôn trung thành. Giờ con mệt rồi, con đi ngủ.
Nói đến Dương Phong đang điên cuồng chạy hết nẻo đường đến nẻo đường khác tìm Thiên Nhã. Cả đêm hôm ấy, anh không về nhà, tốc độ xe luôn giữ ở mức cao nhất. Anh thầm cầu nguyện ba mẹ mình dưới suối vàng sẽ phù hộ anh tìm thấy cô.
Còn Thiên Nhã? Cô vẫn vô thức lang thang đi khắp nơi, chiếc váy trắng đã vấy đầy bùn đất, gương mặt tái mép không còn chút sức sống, tóc tai bù xù, cô chưa có gì vào bụng cả. Hai mắt sưng húp, đỏ hoe vì khóc, giọng nói khàn đặc, yếu dần:
– Mẹ ơi...bà ơi...quái vật ơi...Thiên Nhã đói...Thiên Nhã sợ...Thiên Nhã muốn về nhà...
Cuối cùng, cô cũng đi ra đến đường lớn. Cứ thế đờ đẫn, bước qua đường rồi dừng lại ở đấy. Đằng xa, có hai đốm sáng chói đang tiếng về phía cô.
– Này cô ơi! Tránh đường! – Người đàn ông mặc áo trắng trong xe hốt hoảng phát hiện ra cô đứng ở phía trước.
Cô đờ mặt nhìn người trong xe, miệng vẫn lẩm bẩm câu nói lúc nãy, không còn sức để chạy nữa, cứ đứng đó chờ tử thần mang cô đi thật xa khỏi thế gian tội lỗi này.
Người trong xe bất lực, vừa hét vừa đạp phanh thắng gấp, nhưng không kịp, chiếc xe va vào Thiên Nhã. Cô nằm xuống đó, trên trán rỉ ra một dòng máu. Đôi mắt đỏ hoe cứ thể mờ dần rồi nhắm hẳn.
Trời đã nhá nhem tối, cô vẫn đứng đó, ngơ ngác chờ một hồi, cô sợ mẹ đến nơi hẹn không thấy cô. Rồi cuối cùng, cô òa khóc, men theo con đường, chạy đi thật nhanh, vừa đi vừa gọi:
– Mẹ ơi...bà ơi...quái vật ơi...!
Cô đơn, vô vọng, bất lực, bị vứt bỏ, đặc biệt là bị vứt bỏ, những thứ cô luôn sợ hãi lần lượt ập tới. Trong màn đêm đang xuống dần, Thiên Nhã cứ hoảng sợ chạy khắp nơi như thế.
Bảy giờ tối, Đoàn Dương Phong mới đi làm về. Anh cảm thấy căn nhà hôm nay yên ắng lạ thường. Cái giọng nói trong suốt cứ lảm nhảm những thứ vớ vẩn của cô gái điên với con gấu bông của mình không còn. Anh chỉ thấy mỗi bà Mười đang cặm cụi trong bếp.
– Cậu chủ về rồi à?
– Thiên Nhã lại trốn tôi rồi à?
Anh vừa ngắt lời, đôi đũa trong tay bà đột nhiên rơi xuống – một điềm báo chẳng lành. Bà quay ra nhìn anh, mỉm cười:
– À! Cái của nợ của cậu ấy hả! Con bé đi rồi! Tôi mừng quá cậu chủ ạ! Cuối cùng, người nhà con bé cũng đón con bé về nhà với mẹ rồi!
Nghe bà nói, anh bắt đầu thấy không ổn. Không nói không rằng, ném cặp táp cùng áo vest xuống đất, chạy đến chỗ bà Mười gấp gáp hỏi cho rõ:
– Bà nói ai đưa Thiên Nhã đi?
– Cái cô tên Thiên Hương, em gái Thiên Nhã ấy!
Thiên Hương sao? Người đàn bà độc ác muốn biến anh thành trai bao, hơn nữa, còn độc địa đưa ra điều kiện bắt anh đuổi Thiên Nhã ra khỏi nhà, cô ta sao có thể ngoan ngoãn đưa Thiên Nhã về nhà chứ? Thậm chí cho dù Thiên Nhã đổi ý muốn về nhà vì nhớ mẹ, anh cũng không cho. Ở đó, có Hoàng Trung, có thêm một Thiên Hương nữa, cô sao chịu nổi thêm đả kích? Thiên Nhã càng đau khổ, tội nghiệt của anh càng thêm nặng.
Nghĩ tới điều trên, anh không thể chần chừ thêm chút nữa, lái xe lao tới nhà Hoàng Trung ngay lập tức. Anh nhất định đòi bằng được Thiên Nhã trở về.
– Mở cửa! Mở cửa! – Anh đập tay vào cái chuông nhỏ trước cửa nhà, tâm trí không ổn định chút nào.
Dì Lan ra mở cửa cho anh.
– Xin lỗi! Cậu Phong! Cậu không được phép vào nhà!
Mặc kệ lời người phụ nữ giúp việc đó, anh bất chấp xông vào phòng khách. Khi ấy, Hoàng Trung và Thiên Hương đang ngồi bàn chuyện làm ăn. Thấy anh, Hoàng Trung không chút lo sợ, dù gì sau chuyện lần trước, ông ta chỉ xem anh như thằng nhãi mới lớn ngông cuồng, chỉ Thiên Hương liếc ngang liếc dọc, sợ hãi.
– Các người đem Thiên Nhã đi đâu mất rồi!
Hoàng Trung không thèm nhìn anh một cái, nhấp ngụm trà:
– Phong! Thiên Nhã là ai? Tôi không biết. Cậu vào nhầm nhà rồi! Đây không phải nhà Thiên Nhã!
Anh trừng mắt quay sang nhìn Thiên Hương, giọng nói lạnh băng:
– Hoàng Thiên Hương! Cô đem Thiên Nhã đi đâu rồi! Nói mau!
Thiên Hương giật bắn người, ánh mắt sợ hãi nhìn Hoàng Trung đang cắm đầu vào đống bản thảo dự án cầu cứu, thật không biết nói dối ra sao?
Ngay lúc đó, bà Quyên từ trên lầu xuống, nghe trọn được cuộc nói chuyện, hớt ha hớt hải chạy đến chỗ anh:
– Cậu nói sao? Thiên Nhã bị Thiên Hương đem đi đâu? Con bé hiện tại đang ở đâu? Con tôi...con tôi... – Bà vừa nói, giọng vừa nghẹn lại, không thốt thành câu nữa, một tay vỗ vỗ ngực, trái tim bà đau nhói.
Dì Lan chạy tới đỡ bà Quyên:
– Phu nhân! Bà bình tĩnh đi!
Bà Quyên là người duy nhất yêu quý Thiên Nhã trong căn nhà này, nếu không cô ngốc đó cũng không suốt ngày lảm nhảm tên bà. Ngay cả bà cũng không biết Thiên Nhã ở đâu, chứng tỏ cô hiện tại không có trong nhà. Vậy cô đi đâu mất rồi, anh như phát điên lên mất.
– Thiên Hương! Rốt cuộc cô đưa Thiên Nhã đi đâu rồi?
Hoàng Trung buông tờ giấy xuống, thái độ bực tức:
– Đoàn Dương Phong! Thiên Hương cả ngày ở cạnh tôi, con bé không liên quan. Có khi có người biết chuyện gia đình tôi, giả danh con bé, lừa đem Thiên Nhã đi bán cho bọn buôn nội tạng cũng nên? Nếu cậu tìm Thiên Nhã thì tôi thấy cậu nên đi tìm đi. Cậu còn lằng nhằng ở đây, Thiên Nhã của cậu chết lúc nào không hay!
Anh nghe xong mà khinh bỉ. Chuyện gia đình ông ta ngoài người nhà ông ta, dì giúp việc kia với anh thì còn ai biết nữa. Giả định không có căn cứ gì hết. Ông ta rõ đang viện cớ bảo vệ ả tiện nhân kia. Nhưng ông ta nói không sai, anh phải đi kiếm cô ngay mới được.
– Thiên Hương! Cô chờ đó! Tôi mà tìm được Thiên Nhã sẽ không tha cho cô đâu!
Anh chạy vội ra ngoài xe, đầu óc rối tung. Anh hận bản thân từ sớm tới tối bận họp hành, tắt di động 24/24, giá anh nghe bà Mười gọi một cuộc báo việc Thiên Nhã có người đưa đi, cô đã không lưu lạc ngoài đường vào ban khuya rồi. Thế giới rộng lớn như vậy, anh biết tìm cô ở đâu. Lỡ cô gặp kẻ xấu xảy ra chuyện gì, anh có dành cả đời để chuộc tội cũng không hết.
Bà Quyên nhìn theo bóng anh chạy ra ngoài, tay liên tục vỗ vỗ ngực:
– Thiên Hương! Cô sao có thể ăn ở thất nhân thất đức như vậy! Mau trả Thiên Nhã cho tôi đi! Mau trả con bé cho tôi!
Thiên Hương đứng phắt dậy, Đoàn Dương Phong không ở đây nữa, cô ta có thể nói dối trắng trợn:
– Con biết gì đâu! Con tính đem Thiên Nhã yêu dấu về cho mẹ. Mà giữa đường, chị ta đòi dừng xe, xong nhân cơ hội chạy khỏi xe luôn. Con làm sao biết chị ở đâu? Đúng! Chỉ có chị mới là con của mẹ. Còn con, chỉ là đứa thấp hèn, đê tiện thôi đúng không?
Bà Quyên nghe xong, chỉ tay vào mặt Thiên Hương, thở không ra hơi, giọng nói mất hẳn, bà lên cơn đau tim dữ dội. Dì Lan chạy đến, vuốt vuốt ngực cho bà.
Hoàng Trung gắt lên:
– Đủ rồi! Cô Lan! Cô đem phu nhân lên lầu nghỉ ngơi đi!
Dì Lan dạ dạ vâng vâng, rồi đỡ bà Quyên lên lầu.
Khi hai người kia hoàn toàn đi khỏi, ông ta mới quay sang nhìn Thiên Hương tức giận:
– Thiên Hương! Đừng hòng lừa ta. Con rõ ràng đem Thiên Nhã vứt đi rồi. Dạo này, con làm ta rất không hài lòng. Tốt nhất! Ta khuyên con, chúng ta đang ngồi trên một con thuyền, ta mất thì con cũng sống không xong đâu. Đừng để ta biết con phản bội ta, nếu không kết cục sẽ rất thảm bại.
Cả người Thiên Hương bỗng run lạnh, toát mồ hôi khi nhớ lại những gì ông ta đã từng làm với cô ta.
– Con biết mà! Con vẫn luôn trung thành. Giờ con mệt rồi, con đi ngủ.
Nói đến Dương Phong đang điên cuồng chạy hết nẻo đường đến nẻo đường khác tìm Thiên Nhã. Cả đêm hôm ấy, anh không về nhà, tốc độ xe luôn giữ ở mức cao nhất. Anh thầm cầu nguyện ba mẹ mình dưới suối vàng sẽ phù hộ anh tìm thấy cô.
Còn Thiên Nhã? Cô vẫn vô thức lang thang đi khắp nơi, chiếc váy trắng đã vấy đầy bùn đất, gương mặt tái mép không còn chút sức sống, tóc tai bù xù, cô chưa có gì vào bụng cả. Hai mắt sưng húp, đỏ hoe vì khóc, giọng nói khàn đặc, yếu dần:
– Mẹ ơi...bà ơi...quái vật ơi...Thiên Nhã đói...Thiên Nhã sợ...Thiên Nhã muốn về nhà...
Cuối cùng, cô cũng đi ra đến đường lớn. Cứ thế đờ đẫn, bước qua đường rồi dừng lại ở đấy. Đằng xa, có hai đốm sáng chói đang tiếng về phía cô.
– Này cô ơi! Tránh đường! – Người đàn ông mặc áo trắng trong xe hốt hoảng phát hiện ra cô đứng ở phía trước.
Cô đờ mặt nhìn người trong xe, miệng vẫn lẩm bẩm câu nói lúc nãy, không còn sức để chạy nữa, cứ đứng đó chờ tử thần mang cô đi thật xa khỏi thế gian tội lỗi này.
Người trong xe bất lực, vừa hét vừa đạp phanh thắng gấp, nhưng không kịp, chiếc xe va vào Thiên Nhã. Cô nằm xuống đó, trên trán rỉ ra một dòng máu. Đôi mắt đỏ hoe cứ thể mờ dần rồi nhắm hẳn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook