Bệnh đường ruột của Thiên Nhã ngày càng trầm trọng. Cô dường như không ăn nổi thứ gì nữa, vì cứ ăn vào là nôn hết ra. Nhưng cô không dám nói cho Hoàng Trung nghe, sợ ông ta lo.

– Cô chủ! Nếu cô không ăn gì được cũng nên uống chút sữa đi! – Con bé Mai tận tình đưa cô một ly sữa bột pha sẵn.

Thiên Nhã nhìn vào, ngán ngẩm. Nhưng con bé Mai đã có lòng, cô không thể từ chối. Cô cầm lấy, nhấp một ngụm, và kết quả là...

– Ọe!

Con bé Mai sốt ruột đợi cô ở ngoài phòng vệ sinh:

– Trời đất! Cô chủ sao cô ăn gì là nôn đấy vậy? Có khi nào cô có thai rồi không?

Câu nói của con bé Mai như sét đánh ngang tai Thiên Nhã. Cô im lặng đứng trong phòng vệ sinh một hồi. Có thật là cô có thai?

Thấy cô im lặng mãi, con bé Mai bắt đầu cảm thấy mình nói hơi sai sai:

– Cô chủ! Em xin lỗi! Cô chủ đã có chồng đâu mà có con!

Thiên Nhã bước ra:

– Không có gì đâu! Em đừng lo!

Chợt, chuông điện thoại của cô reo lên, Thái Uy Vũ gọi tới.

– Thiên Nhã!

– Có chuyện gì sao?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc:

– Thủy Tiên...nó bị người ta hành hạ đến sảy thai rồi. Giờ anh rất rất sốc khi nhìn thấy nó như vậy! Anh không biết phải làm thế nào nữa?

Giọng Thái Uy Vũ nghẹn lại, tưởng như đau đớn đến nghẹt thở. Anh ta vừa nói, vừa nhìn vào cô em gái của mình ngồi trên giường bệnh, không khỏi xót xa. Giờ trông Thiên Hương chẳng khác gì Thiên Nhã trước đây, ngây ngây ngô ngô, điên điên dại dại, tay cứ bồng cái gối, miệng liên tục lẩm bẩm:

– Con của mẹ! Ba con sắp đến đây rồi! Biết ba con là ai không? Hahaha! Là Dương Phong! Là Dương Phong đó! Hahaha..

Còn cô, nghe xong tin này, ngạc nhiện. Ai có thể hành hạ Thiên Hương đến nỗi sảy thai như vậy? Cô suy nghĩ một hồi. Có khi nào là Dương Phong không? Vì anh muốn chối bỏ trách nhiệm nên sai người làm việc thất đức đó.

– Vũ! Anh đừng lo! Em sẽ thử nói Dương Phong đến thăm Thiên Hương xem sao?

– Được! Cảm ơn em!

Cô suy nghĩ một hồi, quyết định tới tận nơi làm việc của anh hỏi chuyện.

Lúc đó, từ ngoài cửa, cô thấy anh đang bận bàn chuyện gì đó với trợ lý của mình, nét mặt rất vui vẻ. Đứa con của mình bị mất đi rồi, còn có thể vui vẻ đến vậy được sao?

– Phong!

Thấy cô, trợ lý Phúc Hải lập tức bước ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.

– Vợ yêu! Tới rồi sao không vào luôn? Đứng ngoài cửa làm gì? – Giọng anh đầy vẻ bỡn cợt cô.

Cô bước đến trước mặt anh, vào thẳng vấn đề:

– Thiên Hương sảy thai rồi mà anh vẫn bình thản vậy sao?

– Vậy em muốn anh phải thật đau khổ em mới chịu đúng không?

"Đương nhiên là không rồi!" – Cô trả lời thầm trong lòng ngay tức khắc. Rồi chợt nhận ra có gì đó sai sai. Điều cô cảm thấy bực mình nhất bây giờ là cô không ngăn cho mình suy nghĩ những thứ không nên suy nghĩ.

Dương Phong nhìn gương mặt tức tối của cô, thừa biết câu trả lời của cô, khóe miệng nở ra một nụ cười, anh nói:

– Vậy em thì sao?

– Sao là sao chứ?

– Đã có tin vui chưa?

Câu nói của anh làm cô nhớ những lời con bé Mai nói sáng nay. Ý anh là cô có thai chưa sao? Thiên Nhã nhìn xuống bụng của mình, có chút vui mừng. Hóa ra anh không cần con của người khác, chỉ cần con của cô thôi sao? Nhưng cô suy đi tính lại, cô đến đây hình như không phải để anh hỏi chuyện con cái.

– Anh...đã cho người hành hạ Thiên Hương đến sảy thai đúng không?

Dương Phong cười ngả nghiêng:

– Sao em nghi ngờ anh? Còn ba em thì sao? Vợ yêu! Em lắng tai mà nghe cho rõ! Anh không làm!

– Đừng đổ tội cho ba em! Ông ấy thì có liên quan gì? – Cô đến phát bực với anh.

Anh biết đối với cô bây giờ, Hoàng Trung rất quan trọng với một đứa con vô cùng hiếu thảo như cô. Dù anh có giải thích bao nhiêu, cái não nhỏ của cô cũng không bao giờ chứa nổi.

– Sao em cứ thích cãi lời anh thế nhỉ? Có muốn bị anh phạt như lần trước không?

Cả gương mặt Thiên Nhã đỏ bừng nghĩ tới viễn cảnh bị anh hành hạ hôm bữa tiệc. Bây giờ, nếu không đi sớm, thế nào cũng có chuyện. Chỉ cần nghe anh nói anh không làm là cô yên tâm rồi.

– Dù gì anh cũng nên đến thăm Thiên Hương đi! Giờ tôi có việc bận rồi, tôi đi trước!

"Rầm". Cánh cửa bị đóng một cách thô bạo.

Thiên Nhã cố gắng bước chân nhanh ra khỏi địa bàn của anh càng sớm càng tốt. Dương Phong đúng là ngày càng lấn tới, ngày càng không xem cô ra gì. Đối với người khác, anh lúc nào cũng cư xử lịch thiệp. Còn với cô thì có thể vô sỉ đến vậy. Xem ra cô chưa thực sự tuyệt tình với anh nên anh không sợ cô. Lần sau, đừng mong cô nói chuyện với anh nữa.

Tài xế Hoàng Trung thuê riêng cho cô đã trực sẵn ở ngoài đường.

– Cô chủ! Giờ cô muốn đi đâu!

– Tới chỗ ba tôi đi!

Cũng lâu lắm rồi cô chưa bước chân vào K.R, không biết bây giờ nơi đó đã thay đổi ra sao? Chắc vẫn hào nhoáng và lộng lẫy như ngày nào.

Chiếc xe đi một vòng thành phố, băng qua những dãy nhà cao tầng san sát. Cuối cùng, dừng chân trước một tòa nhà lớn hơn cả.

– Làm ơn cho chúng tôi gặp chủ tịch Hoàng Trung! Làm ơn!

Phía trước cổng K.R xuất hiện một đám nhà báo lớn, chen chúc nhau, tay cầm những máy quay, máy ảnh, giấy bút,..Bộ phận bảo vệ phải huy động thật nhiều người để chặn đám người này.

Vừa thấy cô bước xuống xe, đám nhà báo liền chạy tới, hỏi đủ chuyện.

– Cô có phải con gái ông Hoàng Trung không ạ?

– Xin hỏi cô có biết điều gì liên quan tới việc ông Trung hối lộ quan chức cấp cao để trốn thuế không?

...........

Đầu óc Thiên Nhã rối bù, cô không biết làm thế nào, chỉ biết đứng thờ người một chỗ, mặc cho đám phóng viên ồn ào hỏi tới hỏi lui.

Cuối cùng, một người bảo vệ lao xuống thành công giúp cô len lỏi vào trong công ty.

Rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra với ba cô kia chứ? Rốt cuộc ông ấy có bao nhiêu tội danh, bao nhiêu việc làm phạm pháp. Ông ấy gọi đây là quay đầu sao?

Thiên Nhã vội vàng chạy lên phòng làm việc của ông ta, bắt gặp ông ta đang nói chuyện với một đám người.

– Chết tiệt! Sao lại xảy ra chuyện này được chứ? Các người làm ăn kiểu gì vậy? Thông tin quan trọng đó sao có thể lọt ra ngoài. Trong đám các người, chắc chắn có nội gián.

Một lão già trung niên đứng lên nói:

– Xin chủ tịch bình tĩnh! Có khi nào là Lý Hùng!

Hoàng Trung thét:

– Không phải tôi sai mấy người thủ tiêu ông ta rồi sao? Người chết làm sao biết nói?

– Thật ra...thật ra chúng tôi có sai người giết ông ta. Nhưng...nhưng nghe nói ông ta trúng hai phát đạn rồi trốn thoát. Đến giờ, chưa rõ sống chết.

– Các người...ngu hết chỗ nói! Các người có biết Lý Hùng mà rơi vào tay Dương Phong là coi như đám đần đội các người với tôi ngồi tù bóc lịch biết không hả? Còn không mau điều tra đi!

Thiên Nhã đứng ngoài cửa nghe toàn bộ cuộc nói chuyện mà không khỏi sốc nặng. Ba cô nói rằng sẽ cải tà quy chính. Toàn bộ là lừa gạt cô thôi sao? Ông ấy vẫn giết người, vẫn làm ăn kinh doanh phạm pháp.

Chưa hết, cô nghe trong đó có tiếng nói của một tên đàn ông trẻ tuổi nhất trong đó:

– Ông chủ! Việc ông căn dặn tôi làm xong rồi! Ả Thiên Hương đó thực đã sảy thai, hơn nữa, còn hóa điên trong bệnh viện!

Bây giờ, cô biết tất cả rồi. Những gì Dương Phong nói đều là sự thật. Ba cô...vẫn độc ác tàn nhẫn như ngày nào.

Không thể chịu nổi thêm được nữa, cô mở choàng cửa, chạy xộc vào phòng, hét lớn:

– Ba à! Ba dừng lại đi! Như vậy là quá đủ rồi! Nếu ba tiếp tục gây ác nữa, ba sẽ gặp quả báo đó!

Ông ta trừng mắt hốt hoảng nhìn cô:

– Con...con đến đây làm gì?

Hai hàng nước mắt cô rơi rơi xuống, chưa bao giờ cô cảm thấy cay đắng như thế này. Bị người mình tin tưởng nhất lừa dối, hơn nữa còn là máu mủ ruột thịt. Có sự cay đắng nào hơn thế.

– Bây giờ, nếu ba không đi tự thú, con sẽ nói mọi chuyện con nghe được với Dương Phong.

Hoàng Trung vẫn đưa ánh mắt đáng sợ đó nhìn cô một lúc, gằng từng chữ:

– Không bao giờ!

Cô thất vọng hoàn toàn đối với người cha này. Đúng! Cô phải gặp anh, phải nói cho anh chuyện này.

Đôi chân Thiên Nhã nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng hắc ám kia. Từ đằng sau, cô nghe tiếng Hoàng Trung thúc đám người kia:

– Mấy người còn đứng đó làm gì? Bắt nó lại!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương