Yêu Em Đến Phát Điên
-
Chương 21
Phiên tòa xét xử Thiên Hương ngày 17 tháng 1 năm XXXX. Cả Hoàng Trung cũng bị gọi đến với tội danh đồng phạm.
Mọi thứ vẫn không có tiến triển gì ngoài những lời biện minh không có lí lẽ của luật sư, những câu hỏi gần như moi được chút chứng cứ gì đó từ hai kẻ dối trá, nhưng lại vấp phải sự không hợp tác từ họ.
Thiên Hương chỉ có ba chữ phát ra từ miệng liên hồi:
– Tôi không biết!
Còn Hoàng Trung than thở, khổ tâm:
– Mấy người làm ơn đi đó là con gái tôi, còn người chết là vợ tôi, sao có thể chứ?
Cho đến khi nhân chứng – dì Lan được đưa vào.
– Nhân chứng! Bà hãy trả lời thành thật! Có đúng những gì anh Đoàn Dương Phong tố cáo là sự thật không?
Dì Lan lướt qua ánh mắt anh, thấy rõ sự mong chờ câu trả lời thành thật từ dì. Và rồi, dì quay sang Hoàng Trung, mặt mày tái mét, bờ môi run run phát ra từng chữ:
– Tất cả...đều là bịa đặt! Ông chủ tôi rất yêu bà chủ, cả cô chủ cũng hiếu thảo với bà. Họ là ruột thịt. Sao có thể làm ra chuyện tày trời như vậy!
Nghe xong câu trả lời từ dì, Đoàn Dương Phong từ hụt hẫng đến ngạc nhiên. Dì Lan rõ ràng kiên quyết muốn lấy lại công bằng cho bà Quyên. Cuối cùng, dì khai sai sự thật, phản bội anh.
– Dì Lan! Dì sao vậy? Dì phải nói thật đi chứ! Dì làm vậy không cảm thấy có lỗi với bà chủ của dì trên trời sao?
Dì Lan mắt rưng rưng:
– Cậu Phong! Xin cậu đấy! Cậu đừng gây rối cho ông chủ với cô chủ tôi nữa!
– Dì...
Anh chưa kịp nói ra thì bị chủ tòa chặn họng:
– Đề nghị người tố cáo giữ trật tự!
Hoàng Trung khẽ nhếch miệng nhìn sự lúng túng của anh lúc này, cười cái sự ngu ngốc của anh. Dì Lan ở trong nhà ông ta bao lâu nay, bỗng dưng về quê không nói một lời, chuyện bí mật của ông với Thiên Hương suy cho cùng người biết nhiều chỉ có dì. Trước khi phiên tòa bắt đầu, ông ta đã cho người bịt miệng dì lại. Phiên tòa này ngay từ đầu đối với ông ta vốn đã là một trò vui rồi.
Dương Phong cố giữ bình tĩnh, ánh mắt đỏ ngầu. Anh tự nhủ vẫn còn đoạn video Thiên Hương đánh cắp dự án của D.C, nhất định vẫn còn cơ hội.
Nhưng khi đoạn video đó được trình chiếu để lấy chứng cứ thì anh còn bị sốc nặng hơn.
Tiếng cười to của Hoàng Trung vang lên:
– Dương Phong! Cậu sao có thể đem đoạn video ghi lại cuộc triển lãm lần trước ra làm bằng chứng buộc tội K.R chúng tôi ăn cắp ý tưởng? Chàng trai trẻ! Sống phải biết cạnh tranh lành mạnh chứ.
Cả hội trường bàn tán xì xào. Đoạn video đã bị tráo đổi từ lúc nào không hay. Trợ lý Phúc Hải đứng như trời trồng, anh cố gắng giữ nó an toàn nhất có thể, nhưng rốt cuộc vẫn bị tráo đổi là sao?
Phiên tòa kết thúc, Hoàng Trung và Thiên Hương được phán vô tội.
Anh nghe xong mà lòng căm phẫn ngút trời, ngồi xuống ghế, bóp trán. Chết tiệt! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hoàng Trung cười vào mặt anh:
– Đúng là ngựa non háu đá!
Sau đó, ông ta cùng Thiên Hương đóng vai cha con thân tình, mừng rớt nước mắt vì được giải oan, chân thành cảm ơn chủ tọa, rồi nhét thêm mấy cái phong bì cho lão già đó.
Trợ lý Hải đến đỡ lấy Dương Phong, rối rít cúi đầu xin lỗi:
– Xin lỗi! Tôi đã sơ ý để đoạn video bị đánh tráo! Lúc nãy, trên đường đến tòa, tôi bị một người va phải. Chắc chắn người đó đã tráo đổi đoạn video. Thành thật xin lỗi giám đốc! Anh cứ đuổi việc tôi, tôi xin chịu trách nhiệm!
Dương Phong khua khua tay:
– Không sao? Trợ lý Hải, anh đã làm rất tốt! Chỉ là...chỉ là Hoàng Trung quá đê tiện xảo trá!
Nói rồi, anh chạy ra ngoài tìm kiếm dì Lan, thấy dì đã đi ra tận đầu đường, lập tức đuổi theo.
Dì Lan thấy gương mặt tức giận của anh thì vô cùng sợ hãi, khóc lóc, vái tay cầu xin:
– Cậu Phong! Hãy hiểu cho tôi! Mấy bữa trước, thằng con trời đánh của tôi có mượn ông chủ mấy trăm triệu. Nếu tôi không khai như vậy, ông ấy nói sẽ chặt chân con tôi để trả nợ. Tôi là mẹ! Sao có thể để con mình mất một cái chân được?
Nghe xong, anh chẳng biết nói thêm gì nữa, hai tay buông thõng, cay cú. Cứ tưởng mọi thứ sắp thành công, rốt cuộc, là anh quá vội vàng muốn kết thúc tất cả hay một lần nữa, anh lại đánh giá thấp Hoàng Trung.
Như bao người đàn ông khác, khi thất vọng trước tất cả, anh tìm đến rượu, chỉ có rượu mới khiến anh bớt điên lên vì sự ngu ngốc của mình. Từng cốc, từng cốc cứ thế được đổ tràn đầy, anh men theo sự sóng sánh của chất lỏng màu đỏ trong cốc, ngà ngà say theo vị đắng của nó.
Đêm đó, anh say khướt. Cũng may, có trợ lý Hải đi theo lái xe đưa anh về nhà.
Lúc đấy, trong nhà anh đông vui lắm, Thái Uy Vũ biết chuyện Thiên Nhã hết bệnh và đến thăm, trò chuyện vui vẻ với cô.
Bà Mười đỡ anh vào. Vừa bước một chân lên nền nhà, đập vào mắt anh là cái bản mặt đáng ghét của tình địch. Anh không chút ý tứ, chạy đến bên cô, thơm vào má:
– Vợ yêu! Anh về rồi! Cho anh hôn cái nào!
Thiên Nhã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, lập tức đẩy anh ra:
– Trời đất! Anh đi ra đi! Người anh hôi quá!
Cô quay sang Thái Uy Vũ, ngại ngùng nhìn anh ta:
– Xin lỗi! Vũ!
Vừa nói, cô phải vừa lo đẩy miếng keo dán sắt kia ra khỏi người. Anh thật lì lợm! Biết có người ngoài trước mắt, còn cứ dính lấy cô không buông, cánh tay vòng qua eo cô, cử chỉ đầy ám muội.
Thái Uy Vũ nhìn họ cười trừ:
– Vậy anh về trước! Có chuyện gì...
Anh ta chưa kịp ngắt lời, giọng đã cứng lại khi thấy Dương Phong ngang nhiên bế Thiên Nhã lên phòng trước mặt anh ta, còn lẩm bẩm:
– Làm ơn về đi cho vợ chồng người ta đi ngủ!
Hành động của Dương Phong khiến Thiên Nhã vô cùng khó xử. Sao anh không có ý tứ gì hết trơn vậy? Cô thật tức chết với anh mà.
– Đoàn Dương Phong! Anh thả tôi ra!
Cô vùng vẫy khỏi tay anh, ngoái cổ nhìn về phía Thái Uy Vũ ủ rũ thở dài, rồi quay gót ra về, càng cảm thấy có lỗi với anh ta bao nhiêu, càng bực tên chồng vô sỉ nhậu nhẹt say be bét của mình bấy nhiêu.
Vào trong phòng, anh đẩy cô xuống giường, không cần nói cũng biết muốn làm gì.
– Tên khốn này! Anh buông tôi ra! – Thiên Nhã chống cự sức nặng từ cơ thể lớn xác của anh, đồng thời cố gắng thoát khỏi sự ám muội đến từ đôi môi mị hoặc kia nữa.
– Ngoan nào! Vợ yêu!
Thiên Nhã biết mình đã là vợ hợp pháp của anh, cũng biết anh có rất nhiều cái dây đỏ buộc cô lại bên cạnh anh. Nhưng cô không biết mình có yêu anh không, kết hôn mà không có tình yêu thì sống sao nổi? Huống hồ, cô vẫn còn giận, giận anh chuyện quá khứ. Anh cũng có mặt trong danh sách những kẻ cần trả thù của cô. Nhưng cô cảm thấy, chưa làm gì được thì cô đã phải giao nộp cơ thể cho anh mất rồi. Và lần này càng không ngoại lệ, nếu anh đã muốn, cô có trăm ngàn cách chống cự, cũng chỉ biết bất lực để mặc sức anh ngang ngược. Làm sao thoát nổi sự vô sỉ của anh đây?
Sau khi được thỏa mãn, anh chìm trong giấc ngủ say. Bên cạnh anh là một gương mặt vô cùng khó chịu nhăn nhó. Thiên Nhã bước xuống giường, lượm quần áo dưới đất lên mặc vào. Nếu là cô của lúc trước, chắc đã khóc lóc om sòm hết cả lên rồi. Lạ thay lần này cô không như vậy, chỉ thấy bực mình.
"Tít...tít...". Điện thoại của anh reo lên.
Thiên Nhã cầm lên. Số điện thoại gọi tới không đề tên. Cô liền bắt máy, nghe một giọng phụ nữ quen thuộc:
– Đoàn Dương Phong! Anh chắc đang hụt hẫng vì không tống tôi và ba vào tù được chứ gì? Anh cũng thật ngu ngốc! Tố cáo con gái ruột và ba giết mẹ! Ha ha ha! Anh nói xem có ai tin không?
Giết mẹ? Ai bị giết? Thiên Nhã nghe như sét đánh ngang tai, bàn tay run run.
– Này! Anh có nghe tôi nói không đấy! Mà anh đã cho cô vợ điên của anh biết chuyện mẹ cô ta mất chưa? Thật không biết con điên đó sẽ ra sao nhỉ?
"Bộp". Chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt cô.
Mọi thứ vẫn không có tiến triển gì ngoài những lời biện minh không có lí lẽ của luật sư, những câu hỏi gần như moi được chút chứng cứ gì đó từ hai kẻ dối trá, nhưng lại vấp phải sự không hợp tác từ họ.
Thiên Hương chỉ có ba chữ phát ra từ miệng liên hồi:
– Tôi không biết!
Còn Hoàng Trung than thở, khổ tâm:
– Mấy người làm ơn đi đó là con gái tôi, còn người chết là vợ tôi, sao có thể chứ?
Cho đến khi nhân chứng – dì Lan được đưa vào.
– Nhân chứng! Bà hãy trả lời thành thật! Có đúng những gì anh Đoàn Dương Phong tố cáo là sự thật không?
Dì Lan lướt qua ánh mắt anh, thấy rõ sự mong chờ câu trả lời thành thật từ dì. Và rồi, dì quay sang Hoàng Trung, mặt mày tái mét, bờ môi run run phát ra từng chữ:
– Tất cả...đều là bịa đặt! Ông chủ tôi rất yêu bà chủ, cả cô chủ cũng hiếu thảo với bà. Họ là ruột thịt. Sao có thể làm ra chuyện tày trời như vậy!
Nghe xong câu trả lời từ dì, Đoàn Dương Phong từ hụt hẫng đến ngạc nhiên. Dì Lan rõ ràng kiên quyết muốn lấy lại công bằng cho bà Quyên. Cuối cùng, dì khai sai sự thật, phản bội anh.
– Dì Lan! Dì sao vậy? Dì phải nói thật đi chứ! Dì làm vậy không cảm thấy có lỗi với bà chủ của dì trên trời sao?
Dì Lan mắt rưng rưng:
– Cậu Phong! Xin cậu đấy! Cậu đừng gây rối cho ông chủ với cô chủ tôi nữa!
– Dì...
Anh chưa kịp nói ra thì bị chủ tòa chặn họng:
– Đề nghị người tố cáo giữ trật tự!
Hoàng Trung khẽ nhếch miệng nhìn sự lúng túng của anh lúc này, cười cái sự ngu ngốc của anh. Dì Lan ở trong nhà ông ta bao lâu nay, bỗng dưng về quê không nói một lời, chuyện bí mật của ông với Thiên Hương suy cho cùng người biết nhiều chỉ có dì. Trước khi phiên tòa bắt đầu, ông ta đã cho người bịt miệng dì lại. Phiên tòa này ngay từ đầu đối với ông ta vốn đã là một trò vui rồi.
Dương Phong cố giữ bình tĩnh, ánh mắt đỏ ngầu. Anh tự nhủ vẫn còn đoạn video Thiên Hương đánh cắp dự án của D.C, nhất định vẫn còn cơ hội.
Nhưng khi đoạn video đó được trình chiếu để lấy chứng cứ thì anh còn bị sốc nặng hơn.
Tiếng cười to của Hoàng Trung vang lên:
– Dương Phong! Cậu sao có thể đem đoạn video ghi lại cuộc triển lãm lần trước ra làm bằng chứng buộc tội K.R chúng tôi ăn cắp ý tưởng? Chàng trai trẻ! Sống phải biết cạnh tranh lành mạnh chứ.
Cả hội trường bàn tán xì xào. Đoạn video đã bị tráo đổi từ lúc nào không hay. Trợ lý Phúc Hải đứng như trời trồng, anh cố gắng giữ nó an toàn nhất có thể, nhưng rốt cuộc vẫn bị tráo đổi là sao?
Phiên tòa kết thúc, Hoàng Trung và Thiên Hương được phán vô tội.
Anh nghe xong mà lòng căm phẫn ngút trời, ngồi xuống ghế, bóp trán. Chết tiệt! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hoàng Trung cười vào mặt anh:
– Đúng là ngựa non háu đá!
Sau đó, ông ta cùng Thiên Hương đóng vai cha con thân tình, mừng rớt nước mắt vì được giải oan, chân thành cảm ơn chủ tọa, rồi nhét thêm mấy cái phong bì cho lão già đó.
Trợ lý Hải đến đỡ lấy Dương Phong, rối rít cúi đầu xin lỗi:
– Xin lỗi! Tôi đã sơ ý để đoạn video bị đánh tráo! Lúc nãy, trên đường đến tòa, tôi bị một người va phải. Chắc chắn người đó đã tráo đổi đoạn video. Thành thật xin lỗi giám đốc! Anh cứ đuổi việc tôi, tôi xin chịu trách nhiệm!
Dương Phong khua khua tay:
– Không sao? Trợ lý Hải, anh đã làm rất tốt! Chỉ là...chỉ là Hoàng Trung quá đê tiện xảo trá!
Nói rồi, anh chạy ra ngoài tìm kiếm dì Lan, thấy dì đã đi ra tận đầu đường, lập tức đuổi theo.
Dì Lan thấy gương mặt tức giận của anh thì vô cùng sợ hãi, khóc lóc, vái tay cầu xin:
– Cậu Phong! Hãy hiểu cho tôi! Mấy bữa trước, thằng con trời đánh của tôi có mượn ông chủ mấy trăm triệu. Nếu tôi không khai như vậy, ông ấy nói sẽ chặt chân con tôi để trả nợ. Tôi là mẹ! Sao có thể để con mình mất một cái chân được?
Nghe xong, anh chẳng biết nói thêm gì nữa, hai tay buông thõng, cay cú. Cứ tưởng mọi thứ sắp thành công, rốt cuộc, là anh quá vội vàng muốn kết thúc tất cả hay một lần nữa, anh lại đánh giá thấp Hoàng Trung.
Như bao người đàn ông khác, khi thất vọng trước tất cả, anh tìm đến rượu, chỉ có rượu mới khiến anh bớt điên lên vì sự ngu ngốc của mình. Từng cốc, từng cốc cứ thế được đổ tràn đầy, anh men theo sự sóng sánh của chất lỏng màu đỏ trong cốc, ngà ngà say theo vị đắng của nó.
Đêm đó, anh say khướt. Cũng may, có trợ lý Hải đi theo lái xe đưa anh về nhà.
Lúc đấy, trong nhà anh đông vui lắm, Thái Uy Vũ biết chuyện Thiên Nhã hết bệnh và đến thăm, trò chuyện vui vẻ với cô.
Bà Mười đỡ anh vào. Vừa bước một chân lên nền nhà, đập vào mắt anh là cái bản mặt đáng ghét của tình địch. Anh không chút ý tứ, chạy đến bên cô, thơm vào má:
– Vợ yêu! Anh về rồi! Cho anh hôn cái nào!
Thiên Nhã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, lập tức đẩy anh ra:
– Trời đất! Anh đi ra đi! Người anh hôi quá!
Cô quay sang Thái Uy Vũ, ngại ngùng nhìn anh ta:
– Xin lỗi! Vũ!
Vừa nói, cô phải vừa lo đẩy miếng keo dán sắt kia ra khỏi người. Anh thật lì lợm! Biết có người ngoài trước mắt, còn cứ dính lấy cô không buông, cánh tay vòng qua eo cô, cử chỉ đầy ám muội.
Thái Uy Vũ nhìn họ cười trừ:
– Vậy anh về trước! Có chuyện gì...
Anh ta chưa kịp ngắt lời, giọng đã cứng lại khi thấy Dương Phong ngang nhiên bế Thiên Nhã lên phòng trước mặt anh ta, còn lẩm bẩm:
– Làm ơn về đi cho vợ chồng người ta đi ngủ!
Hành động của Dương Phong khiến Thiên Nhã vô cùng khó xử. Sao anh không có ý tứ gì hết trơn vậy? Cô thật tức chết với anh mà.
– Đoàn Dương Phong! Anh thả tôi ra!
Cô vùng vẫy khỏi tay anh, ngoái cổ nhìn về phía Thái Uy Vũ ủ rũ thở dài, rồi quay gót ra về, càng cảm thấy có lỗi với anh ta bao nhiêu, càng bực tên chồng vô sỉ nhậu nhẹt say be bét của mình bấy nhiêu.
Vào trong phòng, anh đẩy cô xuống giường, không cần nói cũng biết muốn làm gì.
– Tên khốn này! Anh buông tôi ra! – Thiên Nhã chống cự sức nặng từ cơ thể lớn xác của anh, đồng thời cố gắng thoát khỏi sự ám muội đến từ đôi môi mị hoặc kia nữa.
– Ngoan nào! Vợ yêu!
Thiên Nhã biết mình đã là vợ hợp pháp của anh, cũng biết anh có rất nhiều cái dây đỏ buộc cô lại bên cạnh anh. Nhưng cô không biết mình có yêu anh không, kết hôn mà không có tình yêu thì sống sao nổi? Huống hồ, cô vẫn còn giận, giận anh chuyện quá khứ. Anh cũng có mặt trong danh sách những kẻ cần trả thù của cô. Nhưng cô cảm thấy, chưa làm gì được thì cô đã phải giao nộp cơ thể cho anh mất rồi. Và lần này càng không ngoại lệ, nếu anh đã muốn, cô có trăm ngàn cách chống cự, cũng chỉ biết bất lực để mặc sức anh ngang ngược. Làm sao thoát nổi sự vô sỉ của anh đây?
Sau khi được thỏa mãn, anh chìm trong giấc ngủ say. Bên cạnh anh là một gương mặt vô cùng khó chịu nhăn nhó. Thiên Nhã bước xuống giường, lượm quần áo dưới đất lên mặc vào. Nếu là cô của lúc trước, chắc đã khóc lóc om sòm hết cả lên rồi. Lạ thay lần này cô không như vậy, chỉ thấy bực mình.
"Tít...tít...". Điện thoại của anh reo lên.
Thiên Nhã cầm lên. Số điện thoại gọi tới không đề tên. Cô liền bắt máy, nghe một giọng phụ nữ quen thuộc:
– Đoàn Dương Phong! Anh chắc đang hụt hẫng vì không tống tôi và ba vào tù được chứ gì? Anh cũng thật ngu ngốc! Tố cáo con gái ruột và ba giết mẹ! Ha ha ha! Anh nói xem có ai tin không?
Giết mẹ? Ai bị giết? Thiên Nhã nghe như sét đánh ngang tai, bàn tay run run.
– Này! Anh có nghe tôi nói không đấy! Mà anh đã cho cô vợ điên của anh biết chuyện mẹ cô ta mất chưa? Thật không biết con điên đó sẽ ra sao nhỉ?
"Bộp". Chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook