Yêu Em Đến Phát Điên
-
Chương 15
******
Thiên Nhã vẫn nằm trong bệnh viện, tâm trạng cô đã ổn hơn nhiều. Nhưng chỉ ổn khi ở bên Thái Uy Vũ, còn nếu có mặt Dương Phong, mọi triệu chứng bất bình tĩnh trở lại.
Dương Phong cũng bắt đầu nản lòng, anh không dám xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ dám nhìn cô qua ô cửa kính phòng bệnh.
Anh căn dặn Thái Uy Vũ đủ điều.
– Bác sĩ Vũ, tôi cho phép anh chăm sóc vợ tôi, không có nghĩa tôi đồng ý để cô ấy đi.
Mỗi lần đến thăm cô, anh mang rất nhiều đồ ăn, toàn những món khoái khẩu của cô, rồi đưa cho Uy Vũ:
– Thiên Nhã thích ăn thịt, đặc biệt là gà rán! Nhưng anh cũng phải bắt em ấy ăn rau. Đừng nuông chiều em ấy quá!
Cứ thế hai ngày qua, Dương Phong chỉ chăm chăm canh chừng Thiên Nhã và Thái Uy Vũ, nhẫn nhịn nhìn cái cách Uy Vũ đút cho cô ăn, kể chuyện rồi hát cô nghe. Tại sao trước kia anh không nghĩ ra mấy chiêu này chứ? Thái Uy Vũ đúng hơn anh ở điểm này.
Dương Phong nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý của anh:
– Tổng giám đốc! Không xong rồi! Hôm nay, K.R đã công bố sản phẩm dự thi của họ tại triển lãm! – Giọng kẻ bên kia vô cùng hốt hoảng.
– Thì sao chứ? Các người phải có niềm tin rằng dự án của chúng ta hơn hẳn họ.
– Không phải giám đốc! Dự án bên đó giống hệt chúng ta. Nhất định có kẻ đã tiết lộ thông tin mật ra ngoài rồi giám đốc. Anh mau về giải quyết đi! Chỉ còn hai ngày nữa là phải thi rồi mà...
Anh nghe xong, cúp máy, vội khoác áo vest vào, miệng vẫn không ngừng nhắc nhở Thái Uy Vũ:
– Tôi nói anh biết! Trong hai ngày tôi đi vắng, anh nhất định không được nhân cơ hội rồi bắt cóc vợ tôi đi! Nghe rõ chưa!
Sau đó, vội vàng rời khỏi bệnh viện. Hoàng Trung chết tiệt đó lại sắp chơi anh một vố đau đớn.
Anh vừa đến nơi, lập tức lên phòng làm việc. Trợ lý Phúc Hải đi theo anh, tâm trạng cũng lo lắng không kém.
– Tạm thời chuyện bị ăn cắp dự án này là bí mật, ngoài tôi và anh ra, không ai được phép biết chuyện này. Đi kiểm tra camera phòng làm việc của tôi.
Trợ lý Hải dạ dạ vâng vâng, rồi đi làm việc ngay lập tức.
Dương Phong ngồi vào bàn, phát hiện chiếc USB của anh đang cắm vào CPU máy tính. Cũng tại anh lo lắng chuyện Thiên Nhã mà quên mất không cất nó đi.
"Tít...tít...". Trợ lý Hải gọi cho anh.
– Sao rồi? Có tìm thấy gì mới không?
– Giám đốc, camera ghi lại hai ngày trước có một cô gái đến phòng anh lục lọi, rồi mở máy tính của anh lên. Tôi gửi anh ảnh cô gái đó rồi, anh mở ra xem đi.
Anh xem hình xong, đương nhiên nhận ra người trong hình. Ả Thiên Hương đó, ngủ được với anh một đêm thì gan đã to bằng trời, dám đến tận đây ăn cắp dự án của công ty. Ngoài miệng thì nói yêu anh, bên trong thì mưu mô xảo quyệt.
– Không sao hết! Giữ kín đoạn ghi hình đó, sắp có kịch hay để xem rồi!
Giọng Dương Phong vô cùng đắc ý nói với trợ lý Hải. Thiên Hương rất thông minh, rất nham hiểm, chỉ có điều làm gì cũng bất cẩn, không tính toán kĩ càng. Nhưng anh sẽ không tố cáo K.R ăn cắp bản quyền vội. Chờ D.C giật được giải "sáng tạo xuất sắc" trong cuộc triển lãm, đến lúc đó tính toán với họ sau. Như vậy, mọi chuyện càng trở nên hấp dẫn.
Thiên Nhã vẫn nằm trong bệnh viện, tâm trạng cô đã ổn hơn nhiều. Nhưng chỉ ổn khi ở bên Thái Uy Vũ, còn nếu có mặt Dương Phong, mọi triệu chứng bất bình tĩnh trở lại.
Dương Phong cũng bắt đầu nản lòng, anh không dám xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ dám nhìn cô qua ô cửa kính phòng bệnh.
Anh căn dặn Thái Uy Vũ đủ điều.
– Bác sĩ Vũ, tôi cho phép anh chăm sóc vợ tôi, không có nghĩa tôi đồng ý để cô ấy đi.
Mỗi lần đến thăm cô, anh mang rất nhiều đồ ăn, toàn những món khoái khẩu của cô, rồi đưa cho Uy Vũ:
– Thiên Nhã thích ăn thịt, đặc biệt là gà rán! Nhưng anh cũng phải bắt em ấy ăn rau. Đừng nuông chiều em ấy quá!
Cứ thế hai ngày qua, Dương Phong chỉ chăm chăm canh chừng Thiên Nhã và Thái Uy Vũ, nhẫn nhịn nhìn cái cách Uy Vũ đút cho cô ăn, kể chuyện rồi hát cô nghe. Tại sao trước kia anh không nghĩ ra mấy chiêu này chứ? Thái Uy Vũ đúng hơn anh ở điểm này.
Dương Phong nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý của anh:
– Tổng giám đốc! Không xong rồi! Hôm nay, K.R đã công bố sản phẩm dự thi của họ tại triển lãm! – Giọng kẻ bên kia vô cùng hốt hoảng.
– Thì sao chứ? Các người phải có niềm tin rằng dự án của chúng ta hơn hẳn họ.
– Không phải giám đốc! Dự án bên đó giống hệt chúng ta. Nhất định có kẻ đã tiết lộ thông tin mật ra ngoài rồi giám đốc. Anh mau về giải quyết đi! Chỉ còn hai ngày nữa là phải thi rồi mà...
Anh nghe xong, cúp máy, vội khoác áo vest vào, miệng vẫn không ngừng nhắc nhở Thái Uy Vũ:
– Tôi nói anh biết! Trong hai ngày tôi đi vắng, anh nhất định không được nhân cơ hội rồi bắt cóc vợ tôi đi! Nghe rõ chưa!
Sau đó, vội vàng rời khỏi bệnh viện. Hoàng Trung chết tiệt đó lại sắp chơi anh một vố đau đớn.
Anh vừa đến nơi, lập tức lên phòng làm việc. Trợ lý Phúc Hải đi theo anh, tâm trạng cũng lo lắng không kém.
– Tạm thời chuyện bị ăn cắp dự án này là bí mật, ngoài tôi và anh ra, không ai được phép biết chuyện này. Đi kiểm tra camera phòng làm việc của tôi.
Trợ lý Hải dạ dạ vâng vâng, rồi đi làm việc ngay lập tức.
Dương Phong ngồi vào bàn, phát hiện chiếc USB của anh đang cắm vào CPU máy tính. Cũng tại anh lo lắng chuyện Thiên Nhã mà quên mất không cất nó đi.
"Tít...tít...". Trợ lý Hải gọi cho anh.
– Sao rồi? Có tìm thấy gì mới không?
– Giám đốc, camera ghi lại hai ngày trước có một cô gái đến phòng anh lục lọi, rồi mở máy tính của anh lên. Tôi gửi anh ảnh cô gái đó rồi, anh mở ra xem đi.
Anh xem hình xong, đương nhiên nhận ra người trong hình. Ả Thiên Hương đó, ngủ được với anh một đêm thì gan đã to bằng trời, dám đến tận đây ăn cắp dự án của công ty. Ngoài miệng thì nói yêu anh, bên trong thì mưu mô xảo quyệt.
– Không sao hết! Giữ kín đoạn ghi hình đó, sắp có kịch hay để xem rồi!
Giọng Dương Phong vô cùng đắc ý nói với trợ lý Hải. Thiên Hương rất thông minh, rất nham hiểm, chỉ có điều làm gì cũng bất cẩn, không tính toán kĩ càng. Nhưng anh sẽ không tố cáo K.R ăn cắp bản quyền vội. Chờ D.C giật được giải "sáng tạo xuất sắc" trong cuộc triển lãm, đến lúc đó tính toán với họ sau. Như vậy, mọi chuyện càng trở nên hấp dẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook