Yêu Em Đến Đau Lòng
-
Chương 2-1
Mạnh Chấn Sênh bước vào thang máy bệnh viện, ngẩng đầu nhìn số tầng, nghĩ đến người mình sắp đến thăm khóe miệng bất giác nở nụ cười. Anh nghĩ, hẳn là anh thật sự thích Diệp Bằng Huyên rồi!
Lúc đầu chịu trách nhiệm đưa cô đến bệnh viện là phong độ , là sự cảm thông , muốn chịu tiền thuốc men cho cô, thu xếp vật dụng cho cô nằm viện có thể nói là mỗi ngày làm một việc thiện nhưng ngày ngày đến thăm, nán lại hơn nửa ngày, những thứ này đều không tính. Nhưng bó hoa đẹp đang cầm trên tay , anh đặc biệt đi đường vòng để mua, sau khi chọn lựa kỹ càng , chú trọng gói lại là vì cái gì?
Ngay cả anh cũng cảm thấy hành độngcủa mình rất kỳ lạ,không phủ nhận tình cảm của mình đối với cô có thể chỉ là ảo giác mà xác định rõ tình cảm của mình.
Một loại tình cảm đột nhiên đến nhưng cũng rất mãnh liệt.
Nhất định là vì thích cô nên hai ngày nay trong đầu anh luôn hiện lên hình dáng của cô, vừa thức dậy liền muốn đến bệnh viện, tự nhiên anh lại muốn chăm sóc cho cô, muốn thay cô thu xếp mọi chuyện, nhìn thấy cô cười trong lòng liền cảm thấy vui vẻ , ấm áp.
Cô không xinh đẹp động lòng người nhưng mái tóc tự nhiên, đôi mắt to tròn biết nói, chiếc mũi cao , cánh môi thanh tú , những cái đó hợp lại lại khiến anh động lòng.
Có lẽ còn bởi vì tính tình dịu dàng yểu điệu của cô lại hợp với ý anh .
Khi đến phòng bệnh của Diệp Bằng Huyên, anh hạ quyết tâm sẽ bắt đầu theo đuổi cô. Anh vui vẻ đi vào phòng bệnh của Diệp Bằng Huyên.
" Chấn Sênh, anh đến à! " Nghe thấy tiếng động ở cửa, Diệp Bằng Huyên dời tầm mắt, phát hiện là Mạnh Chấn Sênh , cô lập tức tươi cười chào hỏi anh.
Anh thấy cô đang ngồi ở mép giường , sắc mặt hồng hào , mỉm cười duyên dáng, mái tóc dài xõa xuống , xem ra tinh thần rất sảng khoái, như một cô gái ngây thơ.
" Hôm nay tinh thần của em tốt hơn nhiều rồi."
" Bởi vì em đã khỏe hơn nhiều rồi !" Cô cười đáp lại.
Thật ra là vì tối hôm qua liên lạc với bạn trai, anh ấy đồng ý với cô khoảng giờ này đến thăm cô vì vậy cô đặc biệt chăm chút bản thân tránh cho mình vì mấy ngày nằm viện mà trông tiều tụy lôi thôi, phá hỏng hình ảnh bình thường.
Cũng bởi vì thế nên lúc Mạnh Chấn Sênh bước vào phòng cô còn tưởng là bạn trai đến thăm mình, tim cũng đập nhanh hơn. Mặc dù nói như vậy thật có lỗi với Mạnh Chấn Sênh nhưng cô phải thừa nhận rằng khi phát hiện người đến không phải là người bạn trai mà mình đang chờ mong trong lòng cô thật sự có chút thất vọng.
" Tặng em hoa, anh giúp em tìm chỗ để." Anh giơ bó hoa được gói trang nhã lên cho cô xem.
"Oa, thật là đẹp! Để bên cửa sổ đi, hoa tươi thích hợp để ở nơi có ánh nắng mặt trời." Cảnh đẹp ý vui, bó hoa khiến cho tâm tình của cô càng tốt hơn.
Anh đi đến cửa sở, quan tâm hỏi: " Buổi sáng bác sĩ kiểm tra nói như thế nào?"
"Đã không còn việc gì rồi, gãy xương và chấn động não hai,ba ngày nữa sẽ ổn, thật ra em không cần phải nằm viện nữa, về nhà tịnh dưỡng cũng được, cứ nằm viện thế này cả người ngược lại đau nhức, còn giống như mập hơn nữa." Cô nhìn anh nói.
Việc cô nằm viện là do anh kiên quyết muốn, lúc đầu cô không cự tuyệt bởi vì cảm thấy bản thân không thoải mái, nhưng nằm viện đã ba ngày rồi, tình hình cũng chuyển biến tốt hơn , có thể chống nạng tự mình đi được rồi.
"Thật sao? Bác sĩ nói có thể xuất viện à?" Anh không tin tưởng hỏi.
Bạn thân của Bằng Huyên là Tào Ánh Hồng buổi sáng còn phải đi làm, mà anh thì gần giữa trưa mới đến bệnh viện vì vậy lúc bác sĩ kiểm tra , trong phòng đúng lúc chỉ có một mình cô, điều này khiến anh không khỏi hoài nghi có phải vì cô muốn xuất viện nên mới cố ý nói như vậy không.
Cô giương mắt : " Thật mà thật mà, không tin thì anh cứ đi hỏi."
" Vậy ngày mai em đợi anh đến làm thủ tục xuất viện." Nếu tình huống như vậy , anh đồng ý thuận theo ý cô.
" Hô... thật tốt quá." Cô như được đại xá thở ra một hơi, cười híp mắt. Anh nhếch môi liếc mắt nhìn cô.
Anh thích nụ cười của cô, mỗi khi nhìn thấy đều giống như cơn gió nhẹ trong lòng anh , gây xôn xao sâu thẳm lòng anh, khiến khát vọng của mình trỗi lên.
" Vui như vậy sao?" Anh đi qua giường bệnh bước đến nhà vệ sinh, lúc nãy giơ hoa nên giờ phải đi rửa tay.
" Đương nhiên là vui rồi! Tuy phòng bệnh này rất thoải mái nhưng dù sao vẫn không bằng nhà của mình mà, hơn nữa ở bệnh viện rất bất tiện..."
Anh vào nhà vệ sinh, cô vẫn tự nói, một lúc sau cửa truyền đến tiếng cốc cốc, liền có người bước vào , người đến nhất thời khiến mắt cô sáng lên.
" Huyên Huyên!" Bước chân chần chừ, sau khi xác định trong phòng có người liền bước nhanh đến.
Người lên tiếng chính là Mạnh Tổ Minh, anh chính là người bạn trai đã qua lại với Diệp Bằng Huyên gần một năm nay, dáng vẻ khí phách, dáng người tráng kiện, lớn hơn Diệp Bằng Huyên sáu tuổi, năm nay Diệp Bằng Huyên hai mươi lăm tuổi, đang là giám đốc bộ phận xây dựng công trình của công ty xây dựng Viễn Hồng trong nước .
" Tổ Minh!" Cô ngạc nhiên mừng rỡ gọi.
Mấy ngày không gặp bạn trai, nếu không phải chân bị thương chưa lành, Diệp Bằng Huyên nhất định sẽ mừng rỡ ,hưng phấn đứng dậy chào đón anh.
Mạnh Tổ Minh nhanh chóng bước đến gần, cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của cô, sau đó nâng gương mặt của cô lên kiểm tra quan sát.
"Trời ạ! Mới mấy ngày không gặp, xem em chăm sóc bản thân như thế nào kìa?" Anh đau lòng nói.
" Còn nói nữa, hai ngày trước em gọi điện thoại tìm anh nhưng không được!" Đôi mắt xinh đẹp , trong giọng nói còn mang chút giận dỗi, nhịn không được cong môi trách móc, đây chính là dáng vẻ làm nũng với người yêu.
" Xin lỗi, anh đến Nam Bộ thị sát, điện thoại cá nhân lại quên mang theo." Ánh mắt lóe ra một chút che giấu, thể hiện sự xin lỗi áy náy trên mặt.
" Em biết là nhất định do anh bận việc ....nhưng, em không tùy tiện gọi điện thoại ầm ĩ với anh, về sau lúc em kiếm đừng để em tìm anh không được có được không?" Cô lắp bắp năn nỉ.
Bình thường cô không hề ỷ lại vào anh, hai người ba,năm ngày mới gặp nhau một lần, tuy đã qua lại gần một năm nhưng số lần ở cùng nhau lại rất ít. Cô có thể thông cảm vì công việc của anh bận rộn mà không có cách nào gặp mặt nhưng ít nhất cũng phải giữ liên lạc , mỗi ngày gọi điện thoại một lần, nếu không thì trong lòng cô luôn xuất hiện cảm giác không an toàn.
Là bạn gái của anh, cô yêu cầu như vậy hẳn là không quá đáng chứ?
" Được được, sau này anh mở máy 24 tiếng đợi lệnh , như vậy có được hay không?" Anh thương yêu cưng chiều nói, hoàn toàn xứng đáng 100% là người bạn trai tốt.
" Ừ." Diệp Bằng Huyên gật gật đầu, khóe miệng xinh đẹp nở nụ cười. Mạnh Tổ Minh động lòng cúi người hôn lên đôi môi mê người kia.
Mạnh Chấn Sênh từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy trong phòng có thêm một người không khỏi bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã thấy người đàn ông kia cúi đầu xuống hôn Diệp Bằng Huyên, lòng anh nhất thời chấn động, đầu óc trống rỗng, cả người hóa đá, đứng tại chỗ ngơ ngác. Người đàn ông này từ đâu xuất hiện vậy?
Tại sao anh vào nhà vệ sinh chưa đến hai phút mà tình huống thay đổi đột ngột vậy, cô...... có bạn trai? Khẳng định chính là vậy.
Dựa vào việc cô vui vẻ đáp lại nụ hôn của đối phương, không có chút kháng cự nào xem ra quan hệ giữa cô và người đàn ông đó không phải bình thường.
" Khụ..." Ngoài việc kinh ngạc ra còn có chút lúng túng xấu hổ, anh chỉ cố gắng lấy lại giọng nói của mình, nhắc nhở hai người đang nồng nhiệt hôn nhau kia rằng trong phòng còn có người thứ ba.
Người thứ ba... đúng vậy, hóa ra anh là người thứ ba, một người tự mình đa tình, còn chưa làm rõ tình huống đã tự ý động lòng làm người thứ ba!
"Ối..." Trong lúc hôn nồng nhiệt Diệp Bằng Huyên tỉnh táo hô nhỏ, xấu hổ vội vàng đẩy Mạnh Tổ Minh ra : " Có người."
Mất mặt quá, cô lại quên Mạnh Chấn Sênh lúc nào cũng có thể từ nhà vệ sinh bước ra chứ, không cự tuyệt nụ hôn của Tổ Minh! Mạnh Tổ Minh đưa mắt đến nơi phát ra âm thanh, thật không ngờ đến lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
" Chấn Sênh ?"
" Tổ Minh ? “
Mạnh Chấn Sênh cũng kinh ngạc không thua anh, hai người cũng lúc gọi tên của đối phương.
" Hai người biết nhau sao?" Diệp Bằng Huyên nghi vấn hỏi, thấy bọn họ không hẹn mà cùng gọi tên đối phương, cô vô cùng kinh ngạc.
" Không chỉ là biết mà bọn anh thân đến không thể thân hơn nữa." Mạnh Tổ Minh tươi cười, vừa trả lời vừa đi đến chỗ Mạnh Chấn Sênh.
Cô nháy mắt mấy cái nghi hoặc : " Trùng hợp như vậy sao?"
" Bọn anh là anh em họ." Mạnh Chấn Sênh tiếp tục bổ sung , đồng thời cũng bước lên phía trước ôm Mạnh Tổ Minh chào hỏi.
Ba của Mạnh Tổ Minh là chú của anh cũng đảm nhiệm chức vụ trong công ty xây dựng Viễn Hồng vì vậy lúc nhỏ hai anh em bọn họ thường có cơ hội gặp mặt nhau, sau này bởi vì học hành, tham gia quân ngũ.... và nhiều nguyên nhân khác nên không thân như trước, nhưng nghiêm túc mà nói tình cảm của hai người cũng không đến mức quá kém.
" Vậy thì thật đúng là thân đến không thể thân hơn nữa!” Cô hiểu ra , thấy bọn họ vô tình gặp nhau cô vui vẻ cười.
Khó trách cô đối với Mạnh Chấn Sênh có cảm giác thân thiết không rõ, vì ra anh và bạn trai của cô lại là quan hệ thân thích, lần này để hiểu rõ bạn trai , cô càng phải xây dựng tình bạn tốt với Mạnh Chấn Sênh mới được.
" Anh nghe nói tháng sau cậu mới về Đài Loan, như thế nào về sớm vậy?" Mạnh Tổ Minh vỗ Mạnh Chấn Sênh, nhiệt tình hàn thuyên.
Mạnh Chấn Sênh mỉm cười " Ở Mỹ đã bốn năm, em đã sớm mong muốn trở về rồi, dĩ nhiên có thể về sớm liền về sớm chứ!"
Anh học kiến trúc , ra nước ngoài học để bổ sung kiến thức cho bản thân, bây giờ học xong trở về nước, anh chính là đang chờ phát huy ,thể hiện bản thân, cống hiến việc học của mình cho công ty của nhà, để ông nội , ba có thể thấy được thành tích xuất sắc mà anh tích lũy nhiều năm.
" Về khi nào vậy? Cũng không nói một tiếng! " Tổ Minh liếc xéo trách anh không suy nghĩ.
Mạnh Chấn Sênh hất hất cằm về hướng Diệp Bằng Huyên
" Ngày thứ ba sau khi trở về thì xảy ra chuyện ngoài ý, do cảm thấy có lỗi với cô ấy nên chăm sóc, vì thế bận đến tận bây giờ không đi chào hỏi mọi người được."
Mạnh Tổ Minh hiểu rõ gật đầu một cái.
Trong điện thoại anh cũng nghe Bằng Huyên kể ngắn gọn việc xảy ra nhưng cô không nhắc đến họ tên, nếu không anh đã sớm biết là Chấn Sênh rồi.
" Thật là trùng hợp, không ngờ người cô ấy đụng trúng lại là cậu." Anh nói xong chợt nhớ mình chưa giới thiệu cô với Chấn Sênh, anh đi đến bên giường bạn gái , công khai khoác vai cô : " Đúng rồi, anh giới thiệu với cậu một chút, cô ấy là bạn gái của anh, là chị dâu của cậu tương lai!"
Lời của anh Diệp Bằng Huyên nghe được, không nghi ngờ gì đó chính là một lời hứa hẹn cam kết, khiến cô thẹn thùng đỏ bừng mặt, lại nhịn không được cười vui sướng. Nhìn Diệp Bằng Huyên như chim nhỏ dựa vào người Tổ Minh, Mạnh Chấn Sênh nhướn mày, chậm rãi vuốt cằm , vẻ mặt hứng thú trêu chọc. Nhưng thực tế , chỉ có bản thân anh biết vẻ mặt kia cứng ngắc như thế nào!
Bởi vì anh không có cách nào trêu ghẹo gọi cô một tiếng chị dâu, cũng khhông thể bày ra dáng vẻ thất vọng, anh không biết nên làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể bày ra mặt ứng phó để người khác không nghi ngờ. Nén chua sót vào ngực , hóa thành tấm lưới vô hình che kín lòng anh .... Mạnh Chấn Sênh ý thực được tình huống không ổn-- Anh lại thích cô nhiều so với tưởng tượng của mình.
Diệp Bằng Huyên thấy vẻ mặt trêu chọc của Mạnh Chấn Sênh càng xấu hổ, xoay bả vai đẩy bàn tay Mạnh Tổ Minh đang trên vai ra
" Ai nói muốn gả cho anh chứ! " Cô giận dữ nói.
"À ? Không gả cho anh vậy em muốn gả cho ai vậy?" Mạnh Tổ Minh giả bộ kinh ngạc trố mắt nhìn, kỳ thật anh cực kỳ tự tin đối với bản thân mình , đối với Diệp Bằng Huyên cũng nắm chắc. Dù sao xét về điều kiện của mình nhiều thiên kim tiểu thư còn muốn, làm sao Diệp Bằng Huyên nhỏ bé lại không đây?
" Em không nhất định là phải lập gia đình mà!" Diệp Bằng Huyên cong đôi môi xinh đẹp trả lời.
"Nhưng anh là con trai duy nhất đó.... " Mạnh Tổ Minh khiển trách, từng chữ đều biểu thị thái độ chung tình với Diệp Bằng Huyên.
Bọn họ xem như bên cạnh không có người bắt đầu liếc mắt đưa tình, tuy bên ngoài Mạnh Chấn Sênh vui vẻ tươi cười nhìn bọn họ nhưng ngực trái lại đâu giống như bị lăng trì.
Lúc này mà không rời đi giống như bản thân mình không hiểu đạo lý. Dù sao anh chờ đợi cũng là dư thừa , vẫn nên thức thời rời đi trước thì tốt hơn.
" Đúng rồi, nếu Tổ Minh đã ở lại , đúng lúc tôi có một số việc còn chưa làm, vậy nơi này giao lại cho anh, tôi đi trước đây." Anh thuận miệng nói , thần sắc như thường, không ai phát hiện cảm xúc nội tâm của anh dao động.
" OK , không thành vấn đề, mấy ngày nay cảm ơn cậu chăm sóc Bằng Huyên giúp tôi." Mạnh Tổ Minh giơ tay ra dấu OK . " Khi nào đến công ty nhớ tìm tôi."
" Biết rồi, bye." Mạnh Chấn Sênh khoát tay, tiêu sái rời đi.
Đây là quả thật là một trò cười , anh phải mau chóng kết thúc nó.
Nếu người anh thích là bạn gái của người khác thì không nói, nhưng Diệp Bằng Huyên không phải là bạn gái của người khác mà là bạn gái của anh họ anh. Khó khi động lòng nhưng vẫn chưa kịp thổ lộ đã bị tuyên ái chọn sai đối tượng.... ông trời thật biết trêu đùa anh, có hơi đùa quá rồi không?
Ở đâu mà không có cỏ thơm, nếu Bằng Huyên với Tổ Minh là một đôi , hai người họ vui vẻ hạnh phúc bên nhau , anh lập tức không xem vào, không thể để chuyển vào nước đục trong. Có lẽ, càng sớm điều chỉnh tâm tình của mình mới là lựa chọn của lý trí.
Lúc đầu chịu trách nhiệm đưa cô đến bệnh viện là phong độ , là sự cảm thông , muốn chịu tiền thuốc men cho cô, thu xếp vật dụng cho cô nằm viện có thể nói là mỗi ngày làm một việc thiện nhưng ngày ngày đến thăm, nán lại hơn nửa ngày, những thứ này đều không tính. Nhưng bó hoa đẹp đang cầm trên tay , anh đặc biệt đi đường vòng để mua, sau khi chọn lựa kỹ càng , chú trọng gói lại là vì cái gì?
Ngay cả anh cũng cảm thấy hành độngcủa mình rất kỳ lạ,không phủ nhận tình cảm của mình đối với cô có thể chỉ là ảo giác mà xác định rõ tình cảm của mình.
Một loại tình cảm đột nhiên đến nhưng cũng rất mãnh liệt.
Nhất định là vì thích cô nên hai ngày nay trong đầu anh luôn hiện lên hình dáng của cô, vừa thức dậy liền muốn đến bệnh viện, tự nhiên anh lại muốn chăm sóc cho cô, muốn thay cô thu xếp mọi chuyện, nhìn thấy cô cười trong lòng liền cảm thấy vui vẻ , ấm áp.
Cô không xinh đẹp động lòng người nhưng mái tóc tự nhiên, đôi mắt to tròn biết nói, chiếc mũi cao , cánh môi thanh tú , những cái đó hợp lại lại khiến anh động lòng.
Có lẽ còn bởi vì tính tình dịu dàng yểu điệu của cô lại hợp với ý anh .
Khi đến phòng bệnh của Diệp Bằng Huyên, anh hạ quyết tâm sẽ bắt đầu theo đuổi cô. Anh vui vẻ đi vào phòng bệnh của Diệp Bằng Huyên.
" Chấn Sênh, anh đến à! " Nghe thấy tiếng động ở cửa, Diệp Bằng Huyên dời tầm mắt, phát hiện là Mạnh Chấn Sênh , cô lập tức tươi cười chào hỏi anh.
Anh thấy cô đang ngồi ở mép giường , sắc mặt hồng hào , mỉm cười duyên dáng, mái tóc dài xõa xuống , xem ra tinh thần rất sảng khoái, như một cô gái ngây thơ.
" Hôm nay tinh thần của em tốt hơn nhiều rồi."
" Bởi vì em đã khỏe hơn nhiều rồi !" Cô cười đáp lại.
Thật ra là vì tối hôm qua liên lạc với bạn trai, anh ấy đồng ý với cô khoảng giờ này đến thăm cô vì vậy cô đặc biệt chăm chút bản thân tránh cho mình vì mấy ngày nằm viện mà trông tiều tụy lôi thôi, phá hỏng hình ảnh bình thường.
Cũng bởi vì thế nên lúc Mạnh Chấn Sênh bước vào phòng cô còn tưởng là bạn trai đến thăm mình, tim cũng đập nhanh hơn. Mặc dù nói như vậy thật có lỗi với Mạnh Chấn Sênh nhưng cô phải thừa nhận rằng khi phát hiện người đến không phải là người bạn trai mà mình đang chờ mong trong lòng cô thật sự có chút thất vọng.
" Tặng em hoa, anh giúp em tìm chỗ để." Anh giơ bó hoa được gói trang nhã lên cho cô xem.
"Oa, thật là đẹp! Để bên cửa sổ đi, hoa tươi thích hợp để ở nơi có ánh nắng mặt trời." Cảnh đẹp ý vui, bó hoa khiến cho tâm tình của cô càng tốt hơn.
Anh đi đến cửa sở, quan tâm hỏi: " Buổi sáng bác sĩ kiểm tra nói như thế nào?"
"Đã không còn việc gì rồi, gãy xương và chấn động não hai,ba ngày nữa sẽ ổn, thật ra em không cần phải nằm viện nữa, về nhà tịnh dưỡng cũng được, cứ nằm viện thế này cả người ngược lại đau nhức, còn giống như mập hơn nữa." Cô nhìn anh nói.
Việc cô nằm viện là do anh kiên quyết muốn, lúc đầu cô không cự tuyệt bởi vì cảm thấy bản thân không thoải mái, nhưng nằm viện đã ba ngày rồi, tình hình cũng chuyển biến tốt hơn , có thể chống nạng tự mình đi được rồi.
"Thật sao? Bác sĩ nói có thể xuất viện à?" Anh không tin tưởng hỏi.
Bạn thân của Bằng Huyên là Tào Ánh Hồng buổi sáng còn phải đi làm, mà anh thì gần giữa trưa mới đến bệnh viện vì vậy lúc bác sĩ kiểm tra , trong phòng đúng lúc chỉ có một mình cô, điều này khiến anh không khỏi hoài nghi có phải vì cô muốn xuất viện nên mới cố ý nói như vậy không.
Cô giương mắt : " Thật mà thật mà, không tin thì anh cứ đi hỏi."
" Vậy ngày mai em đợi anh đến làm thủ tục xuất viện." Nếu tình huống như vậy , anh đồng ý thuận theo ý cô.
" Hô... thật tốt quá." Cô như được đại xá thở ra một hơi, cười híp mắt. Anh nhếch môi liếc mắt nhìn cô.
Anh thích nụ cười của cô, mỗi khi nhìn thấy đều giống như cơn gió nhẹ trong lòng anh , gây xôn xao sâu thẳm lòng anh, khiến khát vọng của mình trỗi lên.
" Vui như vậy sao?" Anh đi qua giường bệnh bước đến nhà vệ sinh, lúc nãy giơ hoa nên giờ phải đi rửa tay.
" Đương nhiên là vui rồi! Tuy phòng bệnh này rất thoải mái nhưng dù sao vẫn không bằng nhà của mình mà, hơn nữa ở bệnh viện rất bất tiện..."
Anh vào nhà vệ sinh, cô vẫn tự nói, một lúc sau cửa truyền đến tiếng cốc cốc, liền có người bước vào , người đến nhất thời khiến mắt cô sáng lên.
" Huyên Huyên!" Bước chân chần chừ, sau khi xác định trong phòng có người liền bước nhanh đến.
Người lên tiếng chính là Mạnh Tổ Minh, anh chính là người bạn trai đã qua lại với Diệp Bằng Huyên gần một năm nay, dáng vẻ khí phách, dáng người tráng kiện, lớn hơn Diệp Bằng Huyên sáu tuổi, năm nay Diệp Bằng Huyên hai mươi lăm tuổi, đang là giám đốc bộ phận xây dựng công trình của công ty xây dựng Viễn Hồng trong nước .
" Tổ Minh!" Cô ngạc nhiên mừng rỡ gọi.
Mấy ngày không gặp bạn trai, nếu không phải chân bị thương chưa lành, Diệp Bằng Huyên nhất định sẽ mừng rỡ ,hưng phấn đứng dậy chào đón anh.
Mạnh Tổ Minh nhanh chóng bước đến gần, cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của cô, sau đó nâng gương mặt của cô lên kiểm tra quan sát.
"Trời ạ! Mới mấy ngày không gặp, xem em chăm sóc bản thân như thế nào kìa?" Anh đau lòng nói.
" Còn nói nữa, hai ngày trước em gọi điện thoại tìm anh nhưng không được!" Đôi mắt xinh đẹp , trong giọng nói còn mang chút giận dỗi, nhịn không được cong môi trách móc, đây chính là dáng vẻ làm nũng với người yêu.
" Xin lỗi, anh đến Nam Bộ thị sát, điện thoại cá nhân lại quên mang theo." Ánh mắt lóe ra một chút che giấu, thể hiện sự xin lỗi áy náy trên mặt.
" Em biết là nhất định do anh bận việc ....nhưng, em không tùy tiện gọi điện thoại ầm ĩ với anh, về sau lúc em kiếm đừng để em tìm anh không được có được không?" Cô lắp bắp năn nỉ.
Bình thường cô không hề ỷ lại vào anh, hai người ba,năm ngày mới gặp nhau một lần, tuy đã qua lại gần một năm nhưng số lần ở cùng nhau lại rất ít. Cô có thể thông cảm vì công việc của anh bận rộn mà không có cách nào gặp mặt nhưng ít nhất cũng phải giữ liên lạc , mỗi ngày gọi điện thoại một lần, nếu không thì trong lòng cô luôn xuất hiện cảm giác không an toàn.
Là bạn gái của anh, cô yêu cầu như vậy hẳn là không quá đáng chứ?
" Được được, sau này anh mở máy 24 tiếng đợi lệnh , như vậy có được hay không?" Anh thương yêu cưng chiều nói, hoàn toàn xứng đáng 100% là người bạn trai tốt.
" Ừ." Diệp Bằng Huyên gật gật đầu, khóe miệng xinh đẹp nở nụ cười. Mạnh Tổ Minh động lòng cúi người hôn lên đôi môi mê người kia.
Mạnh Chấn Sênh từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy trong phòng có thêm một người không khỏi bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã thấy người đàn ông kia cúi đầu xuống hôn Diệp Bằng Huyên, lòng anh nhất thời chấn động, đầu óc trống rỗng, cả người hóa đá, đứng tại chỗ ngơ ngác. Người đàn ông này từ đâu xuất hiện vậy?
Tại sao anh vào nhà vệ sinh chưa đến hai phút mà tình huống thay đổi đột ngột vậy, cô...... có bạn trai? Khẳng định chính là vậy.
Dựa vào việc cô vui vẻ đáp lại nụ hôn của đối phương, không có chút kháng cự nào xem ra quan hệ giữa cô và người đàn ông đó không phải bình thường.
" Khụ..." Ngoài việc kinh ngạc ra còn có chút lúng túng xấu hổ, anh chỉ cố gắng lấy lại giọng nói của mình, nhắc nhở hai người đang nồng nhiệt hôn nhau kia rằng trong phòng còn có người thứ ba.
Người thứ ba... đúng vậy, hóa ra anh là người thứ ba, một người tự mình đa tình, còn chưa làm rõ tình huống đã tự ý động lòng làm người thứ ba!
"Ối..." Trong lúc hôn nồng nhiệt Diệp Bằng Huyên tỉnh táo hô nhỏ, xấu hổ vội vàng đẩy Mạnh Tổ Minh ra : " Có người."
Mất mặt quá, cô lại quên Mạnh Chấn Sênh lúc nào cũng có thể từ nhà vệ sinh bước ra chứ, không cự tuyệt nụ hôn của Tổ Minh! Mạnh Tổ Minh đưa mắt đến nơi phát ra âm thanh, thật không ngờ đến lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
" Chấn Sênh ?"
" Tổ Minh ? “
Mạnh Chấn Sênh cũng kinh ngạc không thua anh, hai người cũng lúc gọi tên của đối phương.
" Hai người biết nhau sao?" Diệp Bằng Huyên nghi vấn hỏi, thấy bọn họ không hẹn mà cùng gọi tên đối phương, cô vô cùng kinh ngạc.
" Không chỉ là biết mà bọn anh thân đến không thể thân hơn nữa." Mạnh Tổ Minh tươi cười, vừa trả lời vừa đi đến chỗ Mạnh Chấn Sênh.
Cô nháy mắt mấy cái nghi hoặc : " Trùng hợp như vậy sao?"
" Bọn anh là anh em họ." Mạnh Chấn Sênh tiếp tục bổ sung , đồng thời cũng bước lên phía trước ôm Mạnh Tổ Minh chào hỏi.
Ba của Mạnh Tổ Minh là chú của anh cũng đảm nhiệm chức vụ trong công ty xây dựng Viễn Hồng vì vậy lúc nhỏ hai anh em bọn họ thường có cơ hội gặp mặt nhau, sau này bởi vì học hành, tham gia quân ngũ.... và nhiều nguyên nhân khác nên không thân như trước, nhưng nghiêm túc mà nói tình cảm của hai người cũng không đến mức quá kém.
" Vậy thì thật đúng là thân đến không thể thân hơn nữa!” Cô hiểu ra , thấy bọn họ vô tình gặp nhau cô vui vẻ cười.
Khó trách cô đối với Mạnh Chấn Sênh có cảm giác thân thiết không rõ, vì ra anh và bạn trai của cô lại là quan hệ thân thích, lần này để hiểu rõ bạn trai , cô càng phải xây dựng tình bạn tốt với Mạnh Chấn Sênh mới được.
" Anh nghe nói tháng sau cậu mới về Đài Loan, như thế nào về sớm vậy?" Mạnh Tổ Minh vỗ Mạnh Chấn Sênh, nhiệt tình hàn thuyên.
Mạnh Chấn Sênh mỉm cười " Ở Mỹ đã bốn năm, em đã sớm mong muốn trở về rồi, dĩ nhiên có thể về sớm liền về sớm chứ!"
Anh học kiến trúc , ra nước ngoài học để bổ sung kiến thức cho bản thân, bây giờ học xong trở về nước, anh chính là đang chờ phát huy ,thể hiện bản thân, cống hiến việc học của mình cho công ty của nhà, để ông nội , ba có thể thấy được thành tích xuất sắc mà anh tích lũy nhiều năm.
" Về khi nào vậy? Cũng không nói một tiếng! " Tổ Minh liếc xéo trách anh không suy nghĩ.
Mạnh Chấn Sênh hất hất cằm về hướng Diệp Bằng Huyên
" Ngày thứ ba sau khi trở về thì xảy ra chuyện ngoài ý, do cảm thấy có lỗi với cô ấy nên chăm sóc, vì thế bận đến tận bây giờ không đi chào hỏi mọi người được."
Mạnh Tổ Minh hiểu rõ gật đầu một cái.
Trong điện thoại anh cũng nghe Bằng Huyên kể ngắn gọn việc xảy ra nhưng cô không nhắc đến họ tên, nếu không anh đã sớm biết là Chấn Sênh rồi.
" Thật là trùng hợp, không ngờ người cô ấy đụng trúng lại là cậu." Anh nói xong chợt nhớ mình chưa giới thiệu cô với Chấn Sênh, anh đi đến bên giường bạn gái , công khai khoác vai cô : " Đúng rồi, anh giới thiệu với cậu một chút, cô ấy là bạn gái của anh, là chị dâu của cậu tương lai!"
Lời của anh Diệp Bằng Huyên nghe được, không nghi ngờ gì đó chính là một lời hứa hẹn cam kết, khiến cô thẹn thùng đỏ bừng mặt, lại nhịn không được cười vui sướng. Nhìn Diệp Bằng Huyên như chim nhỏ dựa vào người Tổ Minh, Mạnh Chấn Sênh nhướn mày, chậm rãi vuốt cằm , vẻ mặt hứng thú trêu chọc. Nhưng thực tế , chỉ có bản thân anh biết vẻ mặt kia cứng ngắc như thế nào!
Bởi vì anh không có cách nào trêu ghẹo gọi cô một tiếng chị dâu, cũng khhông thể bày ra dáng vẻ thất vọng, anh không biết nên làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể bày ra mặt ứng phó để người khác không nghi ngờ. Nén chua sót vào ngực , hóa thành tấm lưới vô hình che kín lòng anh .... Mạnh Chấn Sênh ý thực được tình huống không ổn-- Anh lại thích cô nhiều so với tưởng tượng của mình.
Diệp Bằng Huyên thấy vẻ mặt trêu chọc của Mạnh Chấn Sênh càng xấu hổ, xoay bả vai đẩy bàn tay Mạnh Tổ Minh đang trên vai ra
" Ai nói muốn gả cho anh chứ! " Cô giận dữ nói.
"À ? Không gả cho anh vậy em muốn gả cho ai vậy?" Mạnh Tổ Minh giả bộ kinh ngạc trố mắt nhìn, kỳ thật anh cực kỳ tự tin đối với bản thân mình , đối với Diệp Bằng Huyên cũng nắm chắc. Dù sao xét về điều kiện của mình nhiều thiên kim tiểu thư còn muốn, làm sao Diệp Bằng Huyên nhỏ bé lại không đây?
" Em không nhất định là phải lập gia đình mà!" Diệp Bằng Huyên cong đôi môi xinh đẹp trả lời.
"Nhưng anh là con trai duy nhất đó.... " Mạnh Tổ Minh khiển trách, từng chữ đều biểu thị thái độ chung tình với Diệp Bằng Huyên.
Bọn họ xem như bên cạnh không có người bắt đầu liếc mắt đưa tình, tuy bên ngoài Mạnh Chấn Sênh vui vẻ tươi cười nhìn bọn họ nhưng ngực trái lại đâu giống như bị lăng trì.
Lúc này mà không rời đi giống như bản thân mình không hiểu đạo lý. Dù sao anh chờ đợi cũng là dư thừa , vẫn nên thức thời rời đi trước thì tốt hơn.
" Đúng rồi, nếu Tổ Minh đã ở lại , đúng lúc tôi có một số việc còn chưa làm, vậy nơi này giao lại cho anh, tôi đi trước đây." Anh thuận miệng nói , thần sắc như thường, không ai phát hiện cảm xúc nội tâm của anh dao động.
" OK , không thành vấn đề, mấy ngày nay cảm ơn cậu chăm sóc Bằng Huyên giúp tôi." Mạnh Tổ Minh giơ tay ra dấu OK . " Khi nào đến công ty nhớ tìm tôi."
" Biết rồi, bye." Mạnh Chấn Sênh khoát tay, tiêu sái rời đi.
Đây là quả thật là một trò cười , anh phải mau chóng kết thúc nó.
Nếu người anh thích là bạn gái của người khác thì không nói, nhưng Diệp Bằng Huyên không phải là bạn gái của người khác mà là bạn gái của anh họ anh. Khó khi động lòng nhưng vẫn chưa kịp thổ lộ đã bị tuyên ái chọn sai đối tượng.... ông trời thật biết trêu đùa anh, có hơi đùa quá rồi không?
Ở đâu mà không có cỏ thơm, nếu Bằng Huyên với Tổ Minh là một đôi , hai người họ vui vẻ hạnh phúc bên nhau , anh lập tức không xem vào, không thể để chuyển vào nước đục trong. Có lẽ, càng sớm điều chỉnh tâm tình của mình mới là lựa chọn của lý trí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook