Yêu Em Đậm Sâu
-
Quyển 1 - Chương 3: Tôi là cô gái tốt
Nếu không phải vì chuyện ngày hôm qua, tôi chắc chắn sẽ mắng cậu ta, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình không đủ tư cách, tôi cảm thấy tôi mới là người phải xin lỗi cậu ta. Hắng giọng một cái, tôi nói, “Em ở nhà Ngải Lị, anh biết không? Tối qua anh ngủ ở đâu?”
Vừa nghĩ đến chuyện hôm qua trước khi đi tôi còn tịch thu hết tiền trong ví của cậu ta, tôi bắt đầu lo lắng, trong người cậu ta không có một đồng thì đi đâu được.
Tôi suy nghĩ một lát liền hiểu ra, cậu ta nhất định là đi khắp nơi tìm tôi, suốt cả đêm.
“Vậy anh nói cho em biết anh đang ở đâu, em đến tìm anh ngay đây.”
Sau khi cúp máy, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để đến chỗ Lộ Phi ngồi, vừa xuống xe tôi liền thấy cậu ta đứng cúi đầu ủ rũ bên vệ đường.
“Thẩm Lam, xin lỗi.”
Tôi lắc đầu, nhìn bộ dạng sa sút của anh mà đau lòng tột độ, nước mắt bắt đầu lã chã.
Lộ Phi cực kỳ thích ôm hôn tôi, chúng tôi còn đang trên đường đi, anh đã cúi đầu xuống, cắn mút môi tôi. Trước khi ngủ tôi có tắm, nhưng không nhớ là có đánh răng, mặc dù miệng tôi không hôi lắm, thế nhưng cái tôi thật sự sợ chính là cảm giác hôn môi người đàn ông ngày hôm qua.
Hôn chán chê, chúng tôi đi tìm ngay một quán rượu, trong lòng tôi không yên, những kí ức ngắt quãng kia bắt đầu bay lượn chu du trong đầu tôi. Vậy mà còn phải tỏ ra vẻ không có chuyện gì trước mặt Lộ Phi. Toét miệng cười với anh, nhân tiện tha hồ tưởng tượng ra tương lai tươi đẹp.
Anh đã sớm thay xong quần áo, hơn nữa còn chăm chút rất gọn gàng, diện mạo hiên ngang của chàng thiếu niên anh tuấn.
“Anh phải đi tìm việc?” Tôi vuốt mặt hỏi, nhân tiện ngắm nghía cơ thể Lộ Phi một lượt, thật sự đẹp trai quá đi.
Lộ Phi nhíu mày, sau đó khổ sở mở miệng, “Thẩm Lam,chúng ta về nhà đi, hôm qua anh gọi điện về cho mẹ, bà ấy nói tìm được một công việc ở quê cho anh rồi, thu nhập cũng không tệ.”
“Hả.”
Tôi chặn Lộ Phi, quay người vùi mình vào trong chăn. Tôi không muốn về, nhất là vào thời điểm khó khăn như bây giờ. Thế là cuối cùng, tôi vẫn im lặng đứng lên, thay đồ ngay trước mặt Lộ Phi, sau đó trả phòng, đứng trên xe chạy đường dài.
Mắt bên phải của tôi, giật liên tục không biết mệt.
Mỗi khi chúng tôi ngồi chung xe, Lộ Phi thường có thói quen để tôi ngồi phía trong, lần này cũng không ngoại lệ. Ngày trước tôi còn thầm vui vẻ vì hành động nhỏ nhặt này, nhưng bây giờ bất kể thế nào cũng không liên lạc được với hai chữ cảm động trước mắt kia.
Thậm chí ngay cả lúc Lộ Phi đưa bữa sáng cho tôi, tôi cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ không thèm để ý đến cậu ta.
Sau khi xe khởi động, Lộ Phi cũng đánh một giấc ngủ vội vàng. Tôi biết anh mệt, tìm tôi cả đêm, trong nháy mắt, những trách móc trước đó bỗng tan thành mây khói.
Nhớ lại khi Lộ Phi cầm trên tay một đống tiền lẻ đi mua vé, tôi thở dài một cái. Sau đó tôi lén lấy ví da của cậu ta, rồi mở ví của mình ra, rút hai tờ chủ tịch Mao bỏ vào, nhìn lại cảm thấy hơi ít, thế là bỏ thêm hai tờ nữa. Cuối cùng, tôi nhét hết tiền vào.
Tất cả mọi người đều cho rằng Lộ Phi là duy nhất của tôi ở thời điểm này, chỉ có Ngải Lị nói rằng tôi mới là người bị Lộ Phi nắm chắc cái đó, bây giờ nghĩ lại, cô ấy thật đúng là có mắt nhìn đời.
Vừa nghĩ đến chuyện hôm qua trước khi đi tôi còn tịch thu hết tiền trong ví của cậu ta, tôi bắt đầu lo lắng, trong người cậu ta không có một đồng thì đi đâu được.
Tôi suy nghĩ một lát liền hiểu ra, cậu ta nhất định là đi khắp nơi tìm tôi, suốt cả đêm.
“Vậy anh nói cho em biết anh đang ở đâu, em đến tìm anh ngay đây.”
Sau khi cúp máy, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để đến chỗ Lộ Phi ngồi, vừa xuống xe tôi liền thấy cậu ta đứng cúi đầu ủ rũ bên vệ đường.
“Thẩm Lam, xin lỗi.”
Tôi lắc đầu, nhìn bộ dạng sa sút của anh mà đau lòng tột độ, nước mắt bắt đầu lã chã.
Lộ Phi cực kỳ thích ôm hôn tôi, chúng tôi còn đang trên đường đi, anh đã cúi đầu xuống, cắn mút môi tôi. Trước khi ngủ tôi có tắm, nhưng không nhớ là có đánh răng, mặc dù miệng tôi không hôi lắm, thế nhưng cái tôi thật sự sợ chính là cảm giác hôn môi người đàn ông ngày hôm qua.
Hôn chán chê, chúng tôi đi tìm ngay một quán rượu, trong lòng tôi không yên, những kí ức ngắt quãng kia bắt đầu bay lượn chu du trong đầu tôi. Vậy mà còn phải tỏ ra vẻ không có chuyện gì trước mặt Lộ Phi. Toét miệng cười với anh, nhân tiện tha hồ tưởng tượng ra tương lai tươi đẹp.
Anh đã sớm thay xong quần áo, hơn nữa còn chăm chút rất gọn gàng, diện mạo hiên ngang của chàng thiếu niên anh tuấn.
“Anh phải đi tìm việc?” Tôi vuốt mặt hỏi, nhân tiện ngắm nghía cơ thể Lộ Phi một lượt, thật sự đẹp trai quá đi.
Lộ Phi nhíu mày, sau đó khổ sở mở miệng, “Thẩm Lam,chúng ta về nhà đi, hôm qua anh gọi điện về cho mẹ, bà ấy nói tìm được một công việc ở quê cho anh rồi, thu nhập cũng không tệ.”
“Hả.”
Tôi chặn Lộ Phi, quay người vùi mình vào trong chăn. Tôi không muốn về, nhất là vào thời điểm khó khăn như bây giờ. Thế là cuối cùng, tôi vẫn im lặng đứng lên, thay đồ ngay trước mặt Lộ Phi, sau đó trả phòng, đứng trên xe chạy đường dài.
Mắt bên phải của tôi, giật liên tục không biết mệt.
Mỗi khi chúng tôi ngồi chung xe, Lộ Phi thường có thói quen để tôi ngồi phía trong, lần này cũng không ngoại lệ. Ngày trước tôi còn thầm vui vẻ vì hành động nhỏ nhặt này, nhưng bây giờ bất kể thế nào cũng không liên lạc được với hai chữ cảm động trước mắt kia.
Thậm chí ngay cả lúc Lộ Phi đưa bữa sáng cho tôi, tôi cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ không thèm để ý đến cậu ta.
Sau khi xe khởi động, Lộ Phi cũng đánh một giấc ngủ vội vàng. Tôi biết anh mệt, tìm tôi cả đêm, trong nháy mắt, những trách móc trước đó bỗng tan thành mây khói.
Nhớ lại khi Lộ Phi cầm trên tay một đống tiền lẻ đi mua vé, tôi thở dài một cái. Sau đó tôi lén lấy ví da của cậu ta, rồi mở ví của mình ra, rút hai tờ chủ tịch Mao bỏ vào, nhìn lại cảm thấy hơi ít, thế là bỏ thêm hai tờ nữa. Cuối cùng, tôi nhét hết tiền vào.
Tất cả mọi người đều cho rằng Lộ Phi là duy nhất của tôi ở thời điểm này, chỉ có Ngải Lị nói rằng tôi mới là người bị Lộ Phi nắm chắc cái đó, bây giờ nghĩ lại, cô ấy thật đúng là có mắt nhìn đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook