Yêu Em Cuồng Si
Chương 8

“Con vẫn chơi bóng rổ với sĩ quan Matthews à?” Ba ngày rồi cô không gặp Tucker. Anh thậm chí còn không thèm liên lạc với cô. Cô đã gọi cho anh hai lần, nhưng anh không hề nghe máy hay gọi lại.

Pippen gật đầu khi cậu lắp hai mẩu Lego lại. “Hôm nay con suýt đã thắng chú ấy ở trận H-O-R-S-E đấy.”

Cô cảm thấy trống rỗng và ghen tị - ghen tị với con trai mình vì cậu được gặp Tucker. Hôm nay là tối thứ Bảy. Đáng ra cô phải thấy thư giãn và hạnh phúc. Salon của cô làm ăn phát đạt, con trai cô khỏe mạnh, và hai hôm tới cô được nghỉ. Thay vì thư giãn, cô cảm thấy bức bối và bồn chồn. “Con có thích chú ấy không?”

“Có ạ, và cả Pinky nữa.”

Anh muốn sống cùng cô. Anh muốn cô quyết định mau chóng hoặc không gì cả. “Con đã vào nhà chú ấy à?”

Pippen lắc đầu. “Pinky ra ngoài và chạy vào sân sau nhà chúng ta như Griffin hồi trước. Con đã mang nó về vì nó còn bé và chẳng có chút kỹ năng sinh tồn nào.”

Cô hồi tưởng lại cảnh Tucker rót sữa vào cái bát con con cho mèo. Phần lớn đàn ông cô quen nói rằng họ ghét mèo. Chỉ một người đàn ông hết sức tự tin mới đặt tên con mèo của mình là Pinky. “Con nghĩ sao nếu thỉnh thoảng chú Tucker sang ăn tối cùng mẹ con mình?” Sự tự tin là một trong những điều cô thích ở anh.

“Chúng ta ăn pizza được không?”

“Chắc chắn rồi.”

“Và có lẽ chú ấy có thể đi chơi bowling cùng chúng ta,” con trai cô gợi ý và lắp cánh vào mô hình Lego. “Dù vậy chắc chú ấy cũng thắng thôi.”

Chắc thế. Cả cô và Pip đều chơi kém. Hồi xưa, Pippen toàn đòi cô rủ Ronnie đi chơi bowling cùng họ. “Thế cha con thì sao?”

Pippen nhún vai. “Cha có bạn gái mới. Nên chắc là một thời gian nữa con sẽ không gặp cha đâu.”

Một nụ cười rầu rĩ nở trên môi Lily khi tim cô đau đớn vì con trai. Mới có mười tuổi mà cậu đã hiểu rõ Ronnie Darlington rồi. “Thế nếu mẹ ra ngoài hẹn hò với chú Tucker thì sao? Nếu chú ấy đưa mẹ đi ăn tối hoặc đâu đó. Chỉ có mẹ và chú ấy thôi. Con có thấy bực mình không?” cô hỏi, dù cho cô khá chắc chắn là Tucker sẽ chẳng bao giờ nói chuyện lại với cô nữa. Cô vẫn nhớ ánh mắt của anh lần cuối cùng họ gặp nhau. Buồn bã. Đặt dấu chấm hết.

Pippen lại lắp thêm vài mẩu Lego nữa vào với nhau. “Không. Mẹ sẽ hôn chú ấy à?”

Cô sẽ thích được hôn anh lắm. “Có lẽ thế.”

Cậu nhăn mặt. “Người lớn làm toàn chuyện kinh khủng. Con không muốn học phổ thông đâu.”

Phổ thông à? “Vì sao?”

“Đó là lúc người ta bắt đầu hôn hít. T.J.Briscoe kể cho con là anh trai cậu ấy lăn lộn và hôn bạn gái cho tới khi bố mẹ họ đi làm về.”

Rồi một ngày suy nghĩ của Pip sẽ thay đổi triệt để. Tạ ơn Chúa là cô còn vài năm nữa trước khi điều đó xảy ra. “Chà, con không phải hôn ai nếu con không muốn.” Lily cắn khóe miệng để khỏi mỉm cười. “Trừ mẹ.”

Cô nhỏm dậy khỏi tràng kỷ và đi vào bếp. Cô nhìn nhà Tucker qua cửa sổ. Đèn đóm tối om và không nghi ngờ gì là anh đang làm việc. Trốn trong một chỗ ưa thích nào đó, chờ những người lái xe vượt tốc độ.

Mẩy ngày qua anh đã trốn tránh cô. Anh đã thành thật về cuộc đời mình. Anh đã kể cho cô tất cả vì anh yêu cô. Cô không thành thật được như vậy. Cô không kể hết cho anh vì... cô không muốn anh rời bỏ cô.

Cô nhắm mắt lại, day day chân mày. Cô không cởi mở và thành thật bởi vì cô không muốn anh rời đi, nhưng anh vẫn sẽ làm thế. Cô không muốn hẹn hò với anh vì lý do tuổi tác. Cô e ngại những gì mọi người sẽ bàn tán. Anh không quan tâm. Anh gan góc và dũng cảm. Cô cũng từng gan góc và dũng cảm. Cô từng yêu bằng cả trái tim, giống Tucker.

Cô bỏ tay xuống và nhìn căn nhà vắng bóng anh. Tim cô nhức nhối và đau đớn. Cô có yêu anh. Cô đã đấu tranh với tình yêu đó, nhưng cô yêu anh bằng cả trái tim nhức nhối, đau đớn của mình. Yêu anh nhiều đến mức cơn đau lan tỏa khắp da thịt và khiến mắt cô rơi lệ. Tâm trí cô mông lung và lo lắng. Cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Chúng quá lớn lao - quá nhiều - nhưng không giống như năm ba mươi tuổi, cô vẫn giữ được lý trí. Cô không thể kiểm soát tình yêu dành cho Tucker, nhưng cô không mất kiểm soát với bản thân mình. Cô biết chính xác mình đang làm gì khi lấy áo và túi xách.

“Pippy, mẹ cần đi ra ngoài.”

“Đi đâu ạ?”

Cô không chắc, nhưng cô có một ý tưởng khá hay ho. “Chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi.”

Cô gọi cho mẹ, nói dối là quên đồ ở salon. Khi bà Louella đi vào, Lily xỏ áo và đi ra ngoài.

Cô nhảy vào chiếc Jeep và hướng đến đường cao tốc 152.

Cô không điên, cô đang theo đuổi thứ mình muốn. Thứ cô đã sợ hãi không dám ước ao từ lâu lắm rồi.

Tucker từng nói anh thích trốn sau biển báo Chào Mừng tới Lovett, chờ những người lái xe quá tốc độ. Cô lái xe đi ngang đó - và đúng là có một xe cảnh sát hạt Potter nằm sau biển báo. Cô quành chữ U, nhấn ga và đạt tới vận tốc tám mươi dặm một giờ khi vọt xe qua. Cô vẫn hoàn toàn kiểm soát tình hình. Không hề cảm thấy điên rồ tí nào. Cô liếc vào gương chiếu hậu và chẳng thấy gì trừ màn đêm mịt mùng.

“Được rồi,” cô nói, vẫn tuyệt đối bình tĩnh và không điên. Cô quành chữ U một lần nữa và lần này lên đến chín sáu dặm. Cô lại nhìn vào gương chiếu hậu và mỉm cười khi ánh đèn đỏ, trắng, xanh rọi sáng màn đêm Texas. Cô dừng lại, chờ đợi. Cô khoanh tay lại và nhìn thẳng về phía trước, chờ đợi. Tim cô đập thình thịch và ngực cô nhức nhối. Nếu không Cẩn thận, cô sẽ lên cơn kích động mất. Một cây đèn pin Maglite gõ vào cửa sổ xe và cô ấn nút mở.

“Lily.”

“Neal?” Cô thò đầu ra ngoài cửa xe và nhìn dọc đường cao tốc. “Anh đang làm gì ở đây?”

“Làm việc. Cô làm gì ngoài này mà lái xe như bị cháy đít thế?”

“Tôi đang tìm người.” Nếu Tucker không có ở đường cao tốc 152 thì anh đang ở đâu?

“Tôi cần bằng lái, giấy đăng ký xe và giấy tờ bảo hiểm của cô.”

Lily há hốc. “Anh sẽ không phạt tôi đấy chứ?”

“Có đấy thưa quý cô. Cô vừa lái đến chín mươi tám dặm một giờ.”

Chín sáu, nhưng ai thèm tính chứ. “Tôi không có thời gian đâu, Neal,” cô nói khi lục lọi hộp đựng đồ lặt vặt của mình. “Anh gửi thư cho tôi được không?” Cô tìm thấy giấy đăng ký xe và đưa cho anh ta cùng bằng lái xe và thẻ bảo hiểm.

“Không. Tôi sẽ quay lại ngay.”

“Nhưng...” Cô không có thời gian ngồi yên tại chỗ. Cô liếc vào gương chiếu hậu và quan sát anh ta đi về phía ô-tô của mình. Cô gọi cho Tucker qua hệ thống UConnect nhưng gác máy khi hộp thư thoại trả lời. Anh có thể đang ở đâu chứ? Cô không muốn đá vào cửa sau một tiệm trang sức nào đó với hy vọng mong manh là anh sẽ nhận báo động. Cô không điên đến thế. Chưa.

Sau vài phút, Neal quay lại. “Ký vào đây,” anh ta nối và chiếu đèn vào tấm vé phạt được kẹp vào một cái bảng nhỏ.

“Tôi vẫn không thể tin là anh đang phạt tôi.”

“Tôi không thể tin là cô phóng vượt tốc độ qua mặt tôi hai lần. Cô làm sao thế?”

“Tôi cứ tưởng anh là người khác.” Cô ký vào vé phạt và trả bút cho anh ta.

“Ai chứ?”

Dẫu sao anh ta cũng sẽ khám phá ra thôi. “Sĩ quan Matthews.”

Neal ngạc nhiên và cười. “Tucker á?”

Lily chẳng biết có gì mà hài hước đến vậy. “Chúng tôi đang hẹn hò.” Cô giơ một tay lên và đặt xuống vô-lăng. “Gần như thế.”

“Anh chàng tội nghiệp. Cô có đâm chiếc Jeep này vào nhà anh ta không?”

“Chuyện đó không vui chút nào đâu, và tôi cũng không thể tin là anh lại lôi nó ra cơ đấy.” Thực ra thì có. Neal là một trong những người đầu tiên đến hiện trường trong cái đêm khủng khiếp đó. Và đây là Lovett. Không một ai có thể quên đi bất cứ chuyện gì.

“Tucker đang ở quán Road Kill với vài người trong sở. Hôm nay là sinh nhật Marty và có người tặng cậu ta một điệu vũ thoát y. Nếu cô tới đó thì đừng có phát điên lên nhé.”

Cô cau mày. “Tôi không còn phát điên nữa rồi.”

“Thế sao cô lại ra đây phóng vượt tốc độ trên đường cao tốc?”

Có thể nhìn bề ngoài thì như vậy, nhưng cô vẫn giữ được lý trí. “Tôi không điên.”

Anh ta xé vé phạt và đưa cho cô.

“Tôi cứ tưởng anh là bạn tôi, Neal.”

“Có đấy. Đó là lý do tôi viết cho cô vé phạt trị giá một trăm hai mươi đô chứ không phải là một trăm tám lăm như đúng tội của cô.”

Lily lại há hốc miệng. “Một trăm hai mươi đô sao?” Cô nhét vé phạt vào túi áo khoác.

“Rất mừng được gặp cô, Lily.”

“Ước gì tôi cũng nói thế được.” Đúng là một tên khốn, nhưng vì đã được nuôi dạy tử tế nên cô miễn cưỡng nói thêm, “Cho tôi hỏi thăm Suzanne và lũ nhóc nhé.”

“Ừ, và đi chậm lại đấy.” Neal lùi lại và Lily đưa xe quay ra đường cao tốc. Quán Road Kill cách đây khoảng hai mươi phút và cô cẩn thận lái đúng tốc độ. Thậm chí cô còn lái dưới tốc độ giới hạn vài dặm, nhưng tâm trí cô thì không thế - quay cuồng và đảo lộn, và tim cô có cảm giác như thể đang tan vỡ. Cô yêu Tucker. Cô hít một hơi thật sâu và thở ra, kiểm tra lại mình. Cô cảm thấy ổn. Vẫn chưa thấy điên. Được rồi, có lẽ là hơi điên, nhưng không đủ để đâm xe vào nhà ai đó. Thế mới là điên. Điên theo một cách phá hoại, nhưng cô không còn là Lily lúc trước nữa.

Bãi đỗ xe rải sỏi của Road Kill chật kín, nhưng cô vẫn tìm được một chỗ gần cửa trước. Cô sẽ đi vào, bảo Tucker rằng cô yêu anh, và tất cả rồi sẽ ổn. Nhất định phải thế... bởi vì cô không muốn nghĩ đến cuộc sống mà không có anh.

Tiếng nhạc đồng quê lọt ra ngoài qua các khe nứt của quán bar và vang vọng ầm ĩ hơn khi cô vào trong. Tất cả mọi người đều biết các phòng phía sau là để cho thuê, và cô đi hết quán bar. Vài người gọi tên cô nên cô vừa giơ tay vẫy chào vừa luồn lách qua đám đông. Đi vào một trong các phòng ở đằng sau, cô lách qua một cánh cửa khi một vũ nữ thoát y mặc quần áo cảnh sát còng tay Marty Dingus vào ghế. Từ máy MP3 vang lên ca khúc Kid Rock hát mời một “cô nàng bé nhỏ xấu tính” ở Baton Rouget[10] đi chơi. Lily nhìn lướt qua khắp phòng cho tới khi thấy Tucker đang đứng ở ngoài rìa. Anh mặc áo phông đen, quần jeans và nghiêng đầu sang một bên như thể anh đang chăm chú ngắm mông cô nàng vũ nữ thoát y.

[10] Thủ phủ của bang Louisiana.

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Lily cứ thế đi qua những ánh mắt sửng sốt của các sĩ quan khác. Tucker đang dán mắt vào cô nàng vũ công và đưa một chai Lone Star lên môi.

“Nghiêm túc đấy à, Tucker?” Cô dừng lại bên anh. “Cadillac Pussy?” Cô chỉ vào máy MP3 và tiếng nhạc vọng ra từ bộ loa nhỏ. “Anh biết em nghĩ sao về thứ ngôn ngữ tục tĩu rồi đấy.”

Anh quay ngoắt lại và hạ chai bia xuống. “Em đang làm gì ở đây, Lily?” Anh trông có vẻ ngỡ ngàng nhưng không mảy may hổ thẹn.

“Hiển nhiên là em đang săn tìm anh.” Cô chỉ vào cô nàng bán khỏa thân đang uốn éo. “Và anh đang xem vũ công thoát y múa mông trên người Marty.”

Tucker lắc đầu. “Chưa đến đoạn múa mông đâu. Sẽ không bao giờ tới cảnh đó cho đến khi cô ta còn mặc mỗi quần lọt khe.” Anh nói như thể không thấy xấu hổ vì mình biết cái thể loại thông tin đó.

Trong khi cô phải nhận vé phạt và hành động có chút bốc đồng, anh lại đang uống bia và ngắm một cô gái bán khỏa thân. Giờ đây... Giờ đây cô đang bắt đầu cảm thấy hơi điên lên rồi đấy. “Nếu anh có thể rời mắt khỏi mông cô vũ nữ đó, em muốn nói vài lời với anh. Ở ngoài?”

“Chắc chắn rồi.” Anh bắt đầu len qua nhóm đàn ông và cô luồn tay vào tay anh. Anh ngoái lại nhìn cô và trao cho cô một cái siết nhẹ mà đến tận sâu trong tim cô cũng cảm nhận được. Họ đi ra một hành lang ngắn rồi ra khỏi cửa sau. Một ban công gỗ đã được xây đằng sau quán bar, nhưng vào thời gian này trong năm thì ở đấy chẳng có ai.

Lily dừng bước cạnh một chiếc bàn nằm nghiêng. Cô hít vào một hơi thật sâu, qua cục nghẹn to tướng trong họng. Ánh đèn trên đầu chiếu sáng bọn họ, nhưng mặt anh chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.

Cô phải thổ lộ hết với anh ngay bây giờ. “Em yêu anh, Tucker. Em yêu anh và em muốn ở bên anh.” Cô nuốt nước bọt thật mạnh và hạ mắt xuống nhìn vết lõm ở cổ anh. “Anh đã rất thành thật với em và kể cho em về quá khứ của anh, về con người anh, nhưng em vẫn chưa kể cho anh về em.” Cô lắc đầu và kể tất tần tật một cách gấp gáp. “Mọi người đều nghĩ em hâm. Em thừa nhận là mình đã làm vài việc hâm hấp trong quá khứ. Những việc mà em phải mất rất nhiều thời gian mới khiến mọi người quên đi được, và em sợ một khi anh biết, anh sẽ rời đi.”

“Anh sẽ không đi đâu hết.” Anh nâng cằm Lily lên để cô nhìn mình. “Anh biết em là ai, Lily. Anh biết tất cả về em. Anh biết suýt nữa em bị bắt theo lệnh 5150 vì đâm xe vào nhà chồng cũ của em. Anh biết rằng em từng suy sụp hoàn toàn vì hắn ta, nhưng em đã tự gượng dậy và thành công. Em nên tự hào vì điều đó.”

“Anh biết em yêu con trai mình và lần đầu tiên thấy em ở cạnh Pippen, anh đã hiểu em yêu cậu bé nhiều đến mức nào. Em đã nói em sẽ giết người vì cậu bé, và anh biết mình muốn yêu và được yêu như vậy.”

Cô chớp mắt. “Anh biết mọi người bảo em bị hâm sao? Sao anh không nói gì?”

“Bởi vì điều đó không phải là sự thật. Em nồng nhiệt, em yêu bằng cả trái tim và linh hồn mình, và anh muốn tình yêu ấy.”

“Thế nếu mọi người nói đúng thì sao? Em đã hết sức cố gắng để không hành xử điên rồ, nhưng em thú nhận là bây giờ em đang cảm thấy hơi nổi điên đây. Tối nay em đã phải nhận một vé phạt tốc độ vì cứ tưởng anh đang núp sau biển báo Chào mừng tới Lovett.”

“Ái chà.” Anh quay đầu sang hai bên. “Gì...”

“Anh cứ lờ em đi và em muốn thu hút sự chú ý của anh. Nên em đã phóng xe trên đường cao tốc.” Cô rút vé phạt ra khỏi túi. “Nhưng đó là Neal.”

Anh ngửa đầu ra sau và cười. Cười ngặt nghẽo, rồi anh ôm cô vào lòng. “Em đã làm đến vậy để thu hút sự chú ý của anh sao?”

“Có điên lắm đâu. Chỉ hơi hơi thôi.”

“Vui đấy.”

“Không hẳn. Giờ thì Neal tưởng em lại phát điên rồi và chắc là anh ta sẽ kể cho các đồng nghiệp của anh.”

“Anh là một cậu bé dũng cảm. Anh có thể xử lý tất cả mọi chuyện, miễn là anh có em.”

“Anh có em, Tucker, nhưng em không chỉ có một mình.”

“Anh biết, và anh cũng biết mình không phải là cha của Pippen. Anh không bao giờ có thể là cha cậu bé. Khỉ thật, anh còn không biết làm cha thế nào nữa, nhưng anh biết mình sẽ không đời nào cư xử tàn tệ, phớt lờ hay bỏ mặc cậu bé. Anh sẽ không bao giờ để Pippen nghĩ rằng mình không quan trọng hay làm cậu bé thất vọng.” Nếu có thể thì tim Lily đã vỡ ra vì xúc động và cô ôm lấy anh. Anh lùi lại và nhìn vào mắt cô. “Anh sẽ làm tất cả vì em, Lily, nhưng anh không thể thay đổi tuổi của mình.”

“Em biết.” Cô kiễng chân lên hôn cổ anh. “Em không quan tâm.”

Anh rùng mình. “Mấy ngày trước em rất quan tâm mà.”

“Mấy ngày trước em sợ hãi. Em sợ những gì người ta sẽ xì xào. Em đã lo sợ rất nhiều chuyện, nhưng anh thì không. Anh gan góc và dũng cảm.”

“Em đang đùa anh đấy à? Suốt từ đầu đến giờ anh đã sợ đến phát điên là em sẽ chẳng bao giờ yêu lại anh.”

Anh chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi - dù đến phát điên hay gì khác. “Hai ngày trước anh đã bảo em phải đưa ra quyết định.” Cô cắn nhẹ tay anh. “Em muốn yêu anh, Tucker. Muốn tất cả của anh. Thật trọn vẹn.” Cô hạ gót xuống và nhìn lên khuôn mặt không còn vô cảm của anh. Nụ cười trên môi anh cũng rạng rỡ như của cô.

“Anh muốn tất cả của em, Lily Darlington.”

“Mọi người sẽ nói anh bị điên đấy.”

“Anh không quan tâm người ta nói gì.” Anh ấn một nụ hôn lên môi cô. “Miễn là anh phát điên vì em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương