Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh
-
Chương 27: Lời đồn đại
Type: Izumi
Một chuyện rất nhỏ cũng có thể phá hỏng tình yêu, song nó cũng có thể khiến tình yêu trở nên vui vẻ.
-Balzac–
Triệu Thủy Quang ở nhà một tối, sáng sớm hôm sau quay lại trường học.
Ký túc xá vào sáng sớm vô cùng yên tĩnh, Triệu Thủy Quang mở cửa bước vào, bà quản lý ký túc xá đang bỏ quần áo vào máy giặt ở đại sảnh, ngẩng đầu nhìn, Triệu Thủy Quang ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào cô”, rồi không nhìn biểu cảm của bà ta, vội vàng chạy lên tầng.
Đám bà cô này, người nào người nấy đều khó chọc vào, chăn phải gắp vuông vức, bồn nước phải dọn sạch sẽ, buổi trưa không thể ngủ đến hai giờ, chuyện gì cũng quan tâm, không có việc gì làm thì đi buôn chuyện của sinh viên.
Ánh nắng buổi sớm chiếu vào hành lang, Triệu Thủy Quang bước lên tầng, có phòng đã dậy, bắt đầu đánh răng rửa mặt, có phòng người thì ôn chăn ra ngoài phơi trên lan can, kẻ lại ôm sách ra ngoài, có lẽ là đi học.
Triệu Thủy Quang đi đến cửa phòng mình, vừa khéo nghe thấy giọng của Hứa Oánh: “Dương Dương, cậu có đến nhà ăn không? Mua giúp tớ cái bánh bao, thẻ ở trên bàn tớ đấy”.
Triệu Thủy Quang gặp Dương Dương đang định ra ngoài, nói: “Sớm thế này, đi mua đồ ăn sáng à?”.
Dương Dương nói “ừm”, gật đầu qua loa. Triệu Thủy Quang thấy vậy cũng đoán được đại khái, không nói thêm gì, đi vào trong phòng.
Bành Hiểu Hiểu đang ngồi đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Thủy Quang, cười gượng gạo, nói: “Về rồi à?”.
Triệu Thủy Quang nhếch miệng nói: “Ở nhà không có việc gì làm nên tơ về sớm”, rồi quay đầu nhìn Hứa Oánh đang gấp chăn, Hứa Oánh không nhìn cô, chỉ hỏi: “Răng khỏi rồi?”.
Triệu Thủy Quang gật đầu, nói: “Ừm, nhổ rồi”, sau đó ngồi xuống vị trí của mình. Mọi người đều không biết phải nói gì, cả phòng trở nên im lặng.
Triệu Thủy Quang biết, chuyện này không trách được người khác. Mới có mấy tuần mà cả phòng đã thân thiết, chuyện gì cũng lôi ra nói, giống như cô biết bạn trai Hứa Oánh học ở Ninh Ba, Dương Dương có một người bạn trai thanh mai trúc mã, Bành Hiểu Hiểu thì khỏi cần nói, bạn trai cô chính là bạn cùng phòng của Đằng Dương.
Sự thân thiết của con gái luôn bắt đầu từ việc trao đổi bí mật với nhau, chuyện đánh dấu mốc chính là hiểu về lịch sử tình trường của nhau, điều này trái ngược hoàn toàn với việc đánh nhau xong mới thành bạn của con trai.
Triệu Thủy Quang biết, muốn nghe bí mật của người khác, thì phải mang bí mật của mình trao đổi, nhưng không phải cô muốn nghe, huống hồ bí mật của cô còn là bí mật không thể nói ra. Thôi bỏ đi, cô tự nhủ với bản thân rằng, Triệu Thủy Quang, sẽ tốt lên thôi!
Một lát sau, Dương Dương mua đồ ăn sáng về.
Hồi lâu, Dương Dương quả thật không chịu nổi, ‘phịch’ một tiếng, quẳng sách đi, nói: “Tớ không thể nhịn được nữa rồi, Tiểu Quang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả?”.
Chiều qua, Hứa Oánh đưa Triệu Thủy Quang đến phòng y tế trường, sau đó một mình quay về, họ hỏi: “Người đâu?”, Hứa Oánh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ: “Về nhà rồi”. Buổi tối, bạn cùng phòng khác đến chơi, nói đến chuyện này, còn hỏi: “Ây da, các cậu không biết à, không phải chứ?”
Ban đầu Dương Dương không tin, đùa đấy à, Triệu Thủy Quang mặc dù không xấu xí, tính tình cũng rất tốt, nhưng tuyệt đối không thể ở cạnh nhân vật thần kỳ Đàm Thư Mặc được, song nhìn ánh mắt của Hứa Oánh, cô ấy đã hiểu được phân nửa.
Nói không giận tuyệt đối là không thể, bốn người họ ngày ngày dính lấy nhau, chuyện tốt chuyện xấu chưa từng giấu giếm. Bọn họ thật lòng đối đãi người ta, người ta lại giấu giếm chuyện lớn thế này. Dương Dương là người lòng dạ ngay thẳng, dù nghĩ thế nào cũng không thông.
Con gái ở cùng nhau sẽ luôn thảo luận tới thảo luận lui, mồm năm miệng mười, cuối cùng một người đang tốt đẹp cũng nói thành nhiều điểm đáng ngờ, trở nên không quen thuộc nữa.
Triệu Thủy Quang đang đọc sách Tiếng Anh, nhìn tới nhìn lui, một hàng chữ nhìn năm sáu lần không chui vào đầu. Nghe Dương Dương nói vậy, cô ngẩn người. Thấy Dương Dương vẫn gọi cô là Tiểu Quang, vẫn còn đường sống, cô vội vàng ngồi ngay ngắn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, các vị đại nhân, tiểu nhân xưng tội đây, còn chưa được sao?”.
Vừa dứt lời, ba người còn lại đã phì cười, Hứa Oánh chạy đến, cho Triệu Thủy Quang một chưởng sau gáy, nói: “Không được cười đùa, nói cho nghiêm túc”, trong mắt đầy ý cười, khuôn mặt lại giả bộ nghiêm túc.
Hứa Oánh là cô gái kỹ tính. Ngày đầu tiên nhập học, lúc bận đông bận tay thu dọn đồ, lại nhìn thấy cô gái tên Triệu Thủy Quang ngồi trước cửa bình thản nhắn tin, cô nghĩ, suy cho cùng, Triệu Thủy Quang học trường đại học trong thành phố mình, ra vẻ ta đây, chắc chắn không thể chịu khổ.
Nhưng con gái mười tám, ai có nhiều tâm tư như thế. Cùng nhau đến phòng tắm, cùng cười ha hả, Hứa Oánh bỗng cảm thấy cô gái này thì ra cũng rất đáng yêu.
Về sau tiếp xúc, họ đã trở nên thân thiết. Mỗi lần về nhà, Triệu Thủy Quang đều mang bọc lớn bọc nhỏ đồ ăn chia sẻ cùng mọi người. Mấy tháng học cùng nhau, nhóm Hứa Oánh ăn đồ mẹ Triệu nấu còn nhiều hơn đồ mẹ mình nấu. Nhớ lại suy nghĩ của mình trước kia, cô có phần xấu hổ.
Trong phòng, hồi đầu, Triệu Thủy Quang sẽ nói: "Hứa Oánh, có ăn hạnh nhân nữa không?", rồi chia một túi hạt cứng tới trước mặt bạn, Hứa Oánh ngại ăn của người ta nhiều quá, nhưng đều là Triệu Thủy Quang khuyên cô ăn. Sau đó, biến thành Hứa Oánh mặt dày nói: "Triệu Thủy Quang, tớ đói rồi, túi hạnh nhân của cậu đâu?", ngược lại, Triệu Thủy Quang sẽ nói: "Hứa Oánh, cho tớ ăn bọc khoai tây lát mỏng của cậu với".
Nếu có gì đó không ổn, chính là Triệu Thủy Quang quá lười, lấy đồ của Hứa Oánh không thành vấn đề, nhưng nhất định phải giúp cô ấy đặt về chỗ cũ, nếu không chắc chắn sẽ bị càm ràm cả buổi, quần áo các loại cũng phải mang hết về nhà giặt.
Chính vì các sống chung với nhau thế này, nên trong lòng bọn họ mới có khúc mặc về sự giấu giếm của Triệu Thủy Quang. Chẳng phải mọi người đều thân thiết với nhau sao?
Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Hứa Oánh nghĩ, chuyện này cũng không dễ dàng nói ra đến thế.
Người trong phòng đều bê ghế đến ngồi, Triệu Thủy Quang đành phải nói đại khái từ chuyện ở bên Đàm Thư Mặc vào kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba đến hiện tại. Thực ra cô rất ngại khi nhắc đến chuyện này, nhưng không còn cách nào khác.
Nói xong, Dương Dương nắm lấy tay Triệu Thủy Quang, nói: "Tiểu Quang, bạn thật có tài, sau này chúng tớ sẽ chiến đấu cùng bạn."
Triệu Thủy Quang thấy khuôn mặt Bành Hiểu Hiểu cũng kích động, quả thật là không còn lời nào để nói. Dù sao thì cô không phải là người bình thường, cả phòng họ cũng không phải là người bình thường, đồng chí Triệu Thủy Quang đã tin tưởng sâu sắc điểm này.
Nhiều năm về sau, Triệu Thủy Quang vẫn nhớ đến buổi sáng này, cùng buổi sáng tươi mắt khi bước vào phòng ký túc xá ngày ấy.
Đàm Thư Mặc cùng lãnh đạo viện đi dự buổi phỏng vấn, tiễn khách xong, đi qua sân thể dục, lơ đãng liếc nhìn, đúng lúc cô bé đó đang học môn Thể dục tự chọn. Một hàng người đứng đó luyện thái cực quyền. Anh nhớ lần trước, Triệu Thủy Quang học xong Thể dục đến văn phòng của anh chơi, nằm trên sô pha đấm chân, oán trách: "Sớm biết thế này em đã không chọn thái cực quyền, em nói cho thầy biết nhé, giảng viên kia thật quá nhẫn tâm, khởi đầu là chạy bốn vòng, rồi còn phải nhảy ếch nữa! Thầy xem này, em sắp bị huấn luyện thành Schwarzenegger1 rồi! Toàn bắp thịt là bắp thịt thôi!"
Anh đã sớm biết, chạy cự li dài là yếu điểm của cô bé này, thấy cô ở đó vừa đấm vừa phàn nàn, không nén nổi cười, bỏ bút xuống nói: "Bắp thịt ở đâu, để anh xem nào", rồi đến trước mặt cô bày ra tư thế vén quần cô lên. Triệu Thủy Quang hoảng hốt, vội nhảy dựng lên, nói: "Thầy Đàm, nào nào, em sẽ khoa chân múa tay cho thầy xem một chút" Cô duỗi hai chân ra, nói: "Vẽ một quả dưa to này", cô vẽ vòng tròn trên không, miệng lẩm bẩm: "Một nửa cho thầy này", một tay cắt thẳng xuống, một nửa đẩy về bên trái, lại nói: "Một nửa cho em", chưa thực hiện xong đã kêu toáng lên: "Hôi chết đi được, em đi tắm đây", hệt như con chuột chuồn ra khỏi cửa.
Đàm Thư Mặc tựa vào sô pha bụm miệng cười. Cô bé này sợ hãi, nhưng lại muốn thể hiện mình không cố ý làm vậy, sợ tổn thương lòng tự tôn của anh sao? Đúng thật là quá buồn cười.
Đó đã là chuyện rất lâu về trước, giờ Đàm Thư nghĩ lại, trong lòng vẫn ngập ý cười. Anh đứng phía xa, nheo mắt nhìn cô bé vẽ một quả dưa hấu to trong không trung, khóe miệng không khỏi cong lên thành nụ cười, giờ cô làm tốt hơn lúc đó nhiều rồi.
"Chính là cô bé này sao?"
1 Vận động viên thể dục thể hình.
Đàm Thư Mặc thu lại nụ cười, quay người, nhìn thấy viện trưởng mập mạp đứng phía sau đang cười híp mắt, nhìn về phía anh thả hồn tới sân thể dục, Đàm Thư Mặc gật đầu chào: "Cháu chào bác Tiền". Viện trưởng Tiền là bề trên thân quen, lúc riêng tư, anh đều gọi ông là "bác Tiền".
Viện trưởng Tiền đã ngoài năm mươi, có thể làm đến vị trí này trong viện, suy cho cùng cũng có chút bản lĩnh, ông đã trải qua nhiều sóng gió, nên có thể bình thản đối mặt với mọi chuyện.
Lúc Viện trưởng Tiền lên phương Bắc học, được ông nội Đàm Thư Mặc là Đàm Trung Kỳ giúp đỡ. Có thể bái lạy làm học trò của ngôi sao sáng trong giới văn đan như Đàm Trung Kỳ, Viện trưởng Tiền cả đời đều ghi nhớ ơn tri ngộ này.
Sau này, khi biết Đàm Thư Mặc là cháu trai thứ hai của Đàm Trung Kỳ, Viện trưởng Tiền hận không thể nỗ lực đề bạt Đàm Thư Mặc, báo đáp công ơn. Nhưng ông không ngờ Đàm Thư Mặc cứng cỏi như vậy, trình bày đề tài, luận văn nghiên cứu đều tự làm, không ỷ lại, không gian lận. Ông không khỏi cảm khái, suy cho cùng anh cũng xuất thân thế gia, quả nhiên mang tác phong của ông cha.
Viện trưởng Tiền cũng không sốt sắng, người như vậy mới có thể được nhận vào viện của họ, công thành danh toại chỉ là chuyện sớm muộn. Quả nhiên, luận văn kinh tế của Đàm Thư Mặc liên tiếp được phát biểu tại nước ngoài. Viện trưởng Tiền cũng biết Đàm Thư Mặc là nhân vật quyền thế trong vai trò làm tư vấn trong giới doanh nghiệp, quả đúng là tre già măng mọc.
Nhưng ông không ngờ người tài như thế lại gây nên lời đồn đại nhường này. Viện trưởng Tiền vốn không tin, nhưng ông là người từng trải, từ xa nhìn thấy ánh mắt nồng nhiệt kia, lòng thầm cả kinh.
Viện trưởng Tiền nói: "Tiểu Mặc, cháu cũng được coi là người mà bác chứng kiến trưởng thành, gần đây có một vài lời đồn đại không hay".
Đôi đồng tử của Đàm Thư Mặc trước sau như một: "Bác Tiền, cháu biết chừng mực", rồi mỉm cười nói tiếp: "Trường không quy định cấm thấy thầy giáo và sinh viên yêu nhau phải không ạ?"
Viện trưởng Tiền "khụ" một tiếng, nhìn khuôn mặt bày mưu lập kế của người trẻ tuổi, nói: "Tiểu Mặc, bác cũng là người từng trải, cháu hà tất phải như vậy chứ? Tiền đồ tốt đẹp, không lý do gì lại để người ta dị nghị đàm tiếu".
Đàm Thư Mặc không chớp mắt, chẳng mảy may do dự: "Bác Tiền, những điều bác nói cháu đều hiểu, cháu chỉ đưa ra lựa chọn mà một người thường nên làm. Nếu chuyện đó thật sự như bác nói, chỉ có thể chứng minh cái người ta xem trọng không phải là học vấn, mà là chuyện riêng của Đàm Thư Mặc cháu, chi bằng nên sớm bứt ra", nghũ một lát anh nói tiếp: "Bác Tiền, cám ơn bác, cháu phân biệt được rõ ràng điều gì đáng để trân trọng nhất."
Đàm Thư Mặc ban đầu không nghĩ mình sẽ luôn gắn bó với nghề giáo viên, nhưng không nỡ bỏ cô bé Triệu Thủy Quang. Anh vốn là người cao ngạo, đâu có gì đáng để sợ hãi, cục diện ngày hôm nay cũng là điều trong dự tính. Nếu thực sự không làm giáo viện nữa, dựa vào kinh nghiệm của anh, quả thật là không lo không có nơi nào để đi.
Thấy anh trấn tĩnh như vậy, Viện trưởng Tiền cảm thấy rất đau đầu, chuyện hóc búa nhất chính là gặp người không sợ vinh nhục thế này. Quả thật không biết có gì có thể lay động anh, ông vỗ vai anh, vội nói: "Tiểu Mặc à, bác không có ý đó, nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ, có đáng không?"
Thời đại của Viện trưởng Tiền, hôn nhân thường do cha mẹ sắp đặt, có người vợ giỏi giang, không nói được yêu nhiều bao nhiêu, nhưng đời người mà, chẳng phải là sống qua ngày, đàn ông có gia đình ổn định, để người ta cảm thấy là người có trách nhiệm, sự nghiệp ngày một phát triển hay sao? Ông thực tình không thể lý giải nổi thanh niên hiện nay làm sao, cứ yêu tới yêu lui. Ông vốn tưởng Đàm Thư Mặc là người có nhận thức, không ngờ anh lại như vậy. Ông vốn muốn nói cô gái trẻ thế thì hiểu gì? Nhưng nghe xong lời Đàm Thư Mặc nói, ông hiểu cô bé kia chiếm một phần không nhỏ trong lòng Đàm Thư Mặc, bèn chuyển đề tài câu chuyện.
Đàm Thư Mặc nghiêng người, tay thọc vào túi quần, nhìn Triệu Thủy Quang phía không xa đang nhắm mắt luyện tập. Tiếng luyện tập trong sân thể dục tựa như xa xôi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trên đỉnh nhà tập thể dục, tay cô không ngừng phác nên các tư thế. Ánh nắng loang lổ rải trên mái tóc mềm mượt, trên bàn tay khua múa, trên khuôn mặt mịn màng của cô, khiến cả người cô toát lên sự ấm áp dễ chịu, bỗng chốc khiến lòng anh trỗi dậy niềm hạnh phúc ấm áp.
Đàm Thư Mặc nhắm mắt, nói: "Bác Tiền, bác là bậc tiền bối trong giới văn học, bác có nhớ nhà thơ Neruda từng nói "Khi phiến lá hoa lệ rơi xuống, mạch sinh mệnh mới rõ rành" rành không ạ?"".
Anh chỉ về điểm phía xa: "Cô bé kia giống như thân cây nơi phương Bắc, rõ nét, dũng cảm, kiên cường."
Rất nhiều người hỏi anh tại sao lại theo đuổi một tình yêu non trẻ như vậy, anh chỉ cười.
Thuở nhỏ, Đàm Thư Mặc theo gia đình đến sống tại Bắc Kinh, sau đó xin đi du học Anh, rồi về Giang Nam công tác. Hai mươi tám năm vào Nam ra Bắc, những chuyện anh từng gặp, sóng gió đã trải qua có thể xuất bản thành sách. Đối với phụ nữ, anh đã gặp nhiều, nhưng rất ít khi để tâm đến gia cảnh, dung mạo của họ. Với anh, chỉ cần tâm đầu ý hợp là được. Nhưng anh trước giờ thông minh, quá dễ để nhìn thấu con người, sự vật. Yêu đương với người cùng kiểu, anh quá mệt mỏi. Người giỏi mưu tính, chỉ cần có một là đủ. Đương nhiên, anh cũng không phải là kiểu người "trâu già gặm cỏ non", nếu thật sự thích những cô gái trẻ, anh đã lựa chọn từ sớm rồi.
Triệu Thủy Quang nhạy bén hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều. Thoạt đầu, cô giống như lá cây phương Nam, rung rinh cành lá, sắc xuân dạt dào. Xích gần lại, mới chạm đến cành cây xanh non, thực ra, cô là một đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm, nhưng lại kiên cường mang theo hồi ức, mỉm cười với nó. Ở bên cô, anh chạm đến từng cành xanh non ấy, mỗi hành động nhỏ nhặt của cô đều khiến anh ấm lòng. Lúc thích, cô sẽ khoa chân múa tay biểu đạt niềm yêu thích của mình. Khi không thích, cô sẽ lặng lẽ ngồi đó. Để tránh làm tổn thương người khác, cô cũng không nói nhiều. Tất thảy đều là sự chân thành anh đã không gặp từ lâu.
Thích một người, luôn có một khoảnh khắc chạm đến đáy lòng. Nhìn cô, anh bất chợt nhớ đến hồi nhỏ ông nội dẫn anh ngồi tàu hỏa đi Thiên Tân. Ngày hôm ấy, trời đông giá rét, nhìn thấy chạc cây rắn chắc chắn xoẹt qua cửa xe, lòng anh dạt dào niềm cảm động không tên.
Con người tuổi càng lớn càng dễ che giấu bản thân, học được cách nói những lời không thật lòng, ép bản thân đi làm những chuyện mình không thích.Dần dà, tất thảy hành vi đều trở nên tự nhiên. Có lúc còn gật gù đắc ý khi giở chút mưu đồ vì bản thân, và rồi, thấy người ta cố chấp như vậy, ngược lại cho rằng người ta không bình thường, quên mất việc bản thân cũng đã từng là một người trẻ tuổi.
Rốt cuộc thì cái gì là đáng, cái gì là không đáng, anh chưa từng suy xét. Anh có sự kiên trì của anh, đối với chuyện của Triệu Thủy Quang, anh tuyệt đối không buông tay.
Đàm Thư Mặc đứng thẳng người, nhìn Triệu Thủy Quang ở đằng xa, cất lời: "Không có chuyện đáng hay không đáng, đối với cô ấy, cháu cam tâm tình nguyện!".
Viện trưởng Tiền không nói gì thêm, thở dài, chắp tay ra sau bỏ đi.
Đàm Thư Mặc tựa người vào cây, cong khóe miệng, nghĩ, Triệu Thủy Quang ơi Triệu Thủy Quang, vì em, anh đã nói cạn những lời sến súa cả một đời này rồi đấy!
Buổi chiều là giờ giảng của Đàm Thư Mặc, Triệu Thủy Quang vừa đặt chân vào lớp là muốn văng tục. Lớp học bậc thang thường ngày không chật chội lắm hôm này đã chật ních người. Dương Dương chớp mắt với cô, nói: "Biết rồi, sức quyến rũ của Đàm Ưu Chất1, scandal của hai người còn lan tràn nhanh hơn cả dịch cúm gia cầm!" Vừa dứt lời, Dương Dương đã bị Hứa Oánh nhéo: "Cái gì mà scandal, có biết nói chuyện không vậy hả!"
1 Đàm "chất lượng tốt".
Triệu Thủy Quang cười lắc đầu, dưới ánh mắt của mọi người, vất vả lắm cô mới tìm được chỗ ngồi.
Học kỳ này Đàm Thư Mặc dạy môn Tài chính Thương mại Quốc tế. Với chuyện có nhiều người đến lớp thế kia, anh vờ như không nhìn thấy, vẫn chú tâm giảng bài, cuối cùng nói: "Hai tuần nữa là thi cuối kỳ, nội dung ôn tập từ chương đầu tiên đến chương Chín, bốn mươi đề lựa chọn, năm đề lớn, có vấn đề gì thứ Năm đến văn phòng tìm tôi"", rồi thu dọn sách vở, rời đi.
Ngay tức khắc, trong phòng học tiếng oán hờn dậy đất, Đàm Thư Mặc vốn nổi tiếng trong việc ra đề thi, không ai dám xin anh vạch trọng điểm, không ai dám cò kè mặc cả.
Nhóm Triệu Thủy Quang cất vở đi ra ngoài, đi phía sau, nghe thấy nữ sinh bên cạnh nói: “Bạn kia chính là Triệu Thủy Quang của lớp (1)”.
Triệu Thủy Quang mặt không đổi sắc cùng bạn cùng phòng đi lướt qua hai người kia. Cô cảm thấy bản thân sắp luyện thành một thân kim cương bất hoại! Chỉ là cô buồn bực nghĩ, ngày tháng như vậy, cuối cùng vẫn tới.
Nữ sinh phía sau nói: “Hả, cũng chẳng ra sao mà”.
Hứa Oánh nghe vậy, quay đầu trừng mắt dữ dằn, Dương Dương và Bành Hiểu Hiểu cũng suýt chút nữa trừng mắt với cô ta.
Hứa Oánh nhìn Triệu Thủy Quang đang cầm điện thoại đọc tin nhắn, vẻ mặt sóng lớn không kinh hãi, nhưng động tác ấn bàn phím cáu kỉnh đã bán đứng cô. Hứa Oánh không hiểu vì sao đám con gái kia lúc nào cũng trông mặt đặt tên. Theo cô thấy, có cô gái rất đẹp nhưng không thể thành mỹ nữ, bởi vì không có khí chất của mỹ nữ. Có cô gái không phải rất đẹp nhưng lại có khí chất đặc biệt, tuyệt đối có thể xưng là mỹ nữ.
Triệu Thủy Quang thuộc vế sau.
Đúng lúc, một hàng nữ sinh phía trước cũng đang nói về Triệu Thủy Quang: “Bạn gái của Đàm Thư Mặc thì thi cử không phải lo, chắc chắn là một trăm điểm rồi!”.
Hứa Oánh bực mình, nói mát: “Có một số ngươi không làm được bài, còn muốn vìn cớ thối tha”. Nữ sinh phía trước hoảng sợ quay đầu lại.
Triệu Thủy Quang kéo Hứa Oánh, không phải cô không để tâm người ta nói gì, bản thân cô hận không thể xông lên cho họ vài cái bạt tai, nhưng cái miệng mọc trên người người ta, cô càng để tâm càng có người nói.
Cô làm bài thi không tốt, có người nói Đàm Thư Mặc sao lại có bạn gái kiểu này; cô làm bài thi tốt, người ta bảo Đàm Thư Mặc gian lận.
Ai quy định con cái của giáo viên nhất định phải học giỏi? Thật tức chết cô mất! Cuối tuần này đừng nghĩ đến chơi nữa, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở thư viện thì hơn.
Triệu Thủy Quang ra khỏi cổng trường, nói tạm biệt với bạn cùng phòng, rồi bước lên chiếc 530LI của Đàm Thư Mặc dưới con mắt trợn trừng của đám người.
Đàm Thư Mặc vừa lái xe vừa hỏi cô: “Vừa rồi sao lại đồng ý để anh qua đón?”.
Đàm Thư Mặc đến đón Triệu Thủy Quang tới bệnh viện truyền dịch. Anh trước giờ đều đợi cô ngoài trường một đoạn, tan làm mới nhắn tin: Anh đợi em ở cổng trường.
Tưởng rằng cô sẽ phản đối, không ngờ cô lại trả lời: Vâng. Thế nên anh đợi cô ở đây thật.
Triệu Thủy Quang quẳng cặp sách về phía sau xe, nói: “Em ngồi xe của thầy có người nói, không ngồi xe của thầy cũng có người nói, chi bằng tiết kiệm vài bước”, cô nhìn anh bằng ánh mắt oán hận, đều do anh bày kế.
Đàm Thư Mặc một tay đặt lên vô lăng, một tay gác lên cửa xe, ngẩng đầu thấp giọng cười. Triệu Thủy Quang phiền não vô cùng, huých Đàm Thư Mặc, bị anh bắt lấy khuỷu tay, nhướng mày hỏi: “Giận rồi à?”.
Triệu Thủy Quang thu tay về, thấy anh nhìn chằm chằm về phía trước, chú tâm lái xe, liền buông tiếng thở dài: “Không có, ai hơi đâu mà lải nhải truyện của người khác lâu như vậy, em đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay rồi. Không sao hết!”.
Cũng không phải diễn viên thần tượng, điên mới có người đến tìm cô đàm phán. Hơn nữa thế giới rộng lớn như vậy, ngoài người thân và lũ bạn ra, ai thật lòng quan tâm bạn lâu như thế, muốn buôn chuyện thì cứ buôn đi. Triệu Thủy Quang không vì chút trắc trở này mà bỏ lỡ người tuyệt vời như anh đâu!
Sực nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Thầy không có chuyện gì chứ ạ?”.
Đàm Thư Mặc nghiên đầu, cười nói: “Anh có thể có chuyện gì?”
Cô bé này, không ngờ còn lo lắng cho anh, anh có thể có chuyện gì chứ.
Đàm Thư Mặc có thể lường trước những khó khăn mà cô bé phải chịu đựng. Nhưng là một người đàn ông, là thầy giáo của cô, anh không thể nói gì cho cô, có những thứ cô phải tự đối diện! Điều anh có thể làm chỉ có đứng bên cạnh cô, đưa ra lời nhắc nhở.
Điều này đối với cô mà nói cũng là một rèn luyện, anh tình nguyện buông tay nhìn cô trải nghiệm, may mắn là, cô có thể ứng phó.
Nhìn chằm chằm vào đường nét khuôn mặt nghiêng anh tuấn của anh, Triệu Thủy Quang mỉm cười nói: “Ít ra hiện giờ em có thể ngồi vào xe của anh giữa ban ngày ban mặt, sau này có thể đi thẳng tới văn phòng tìm anh. Lúc rảnh rỗi, anh có thể cùng em ăn cơm trưa. Nếu anh có thời gian, chúng ta cũng có thể tản bộ trong vườn trường, như vậy là đủ rồi”.
Cam lòng, cam lòng, có mất mới có được, cô hiểu đạo lý nào. Cô hiểu, thực ra, cô đã có rất nhiều thứ.
Đàm Thư Mặc thoáng thấy nét mặt tươi cười thõa mãn của cô, bèn dừng xe, đỗ sang một bên.
Anh trước giờ chưa từng học đại học trong nước, không hiểu lắm về các cặp tình nhân đại học thông thường làm những gì, hôm nay mới biết thì ra cô thích một cuộc sống như vậy, nhưng lại luôn suy nghĩ cho hai người nên không đề cặp đến.
Thì ra, những chuyện vụn vặt bình thường trong tình yêu đã là chuyện cực kỳ xa xỉ.
Trong lòng không khỏi trỗi dậy bao yêu thương, anh đưa tay ra, nâng mặt cô lên, đầu ngón tay nóng rực cọ vào bên má mềm mịn của cô, làn da dưới tay anh phớt đỏ, khẽ vén tóc trước trán cô lên.
Triệu Thủy Quang thấy những chấm sáng rực rỡ trong mắt anh, sáng rỡ đến độ tim cô đập thình thịch, khuôn mặt ửng đỏ như muốn phun lửa, nhìn chằm chằm vào khóe môi đẹp của anh kề gần, lành lạnh áp lên trán cô. Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ cảm thấy trên trán như bị người ta đóng dấu nóng bỏng.
Xe xung quanh chạy vụt qua, người đi đường như mắc cửi, phản chiếu lên kính thủy tinh màu nâu nhạt, cánh môi mỏng gợi cảm của anh in lên trán cô một nụ hôn thuần khiết.
Trên gương mặt phớt đỏ trong ánh tà dương, thân xe màu bạc ánh lên niềm hạnh phúc lấp lánh sắc vàng.
Một chuyện rất nhỏ cũng có thể phá hỏng tình yêu, song nó cũng có thể khiến tình yêu trở nên vui vẻ.
-Balzac–
Triệu Thủy Quang ở nhà một tối, sáng sớm hôm sau quay lại trường học.
Ký túc xá vào sáng sớm vô cùng yên tĩnh, Triệu Thủy Quang mở cửa bước vào, bà quản lý ký túc xá đang bỏ quần áo vào máy giặt ở đại sảnh, ngẩng đầu nhìn, Triệu Thủy Quang ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào cô”, rồi không nhìn biểu cảm của bà ta, vội vàng chạy lên tầng.
Đám bà cô này, người nào người nấy đều khó chọc vào, chăn phải gắp vuông vức, bồn nước phải dọn sạch sẽ, buổi trưa không thể ngủ đến hai giờ, chuyện gì cũng quan tâm, không có việc gì làm thì đi buôn chuyện của sinh viên.
Ánh nắng buổi sớm chiếu vào hành lang, Triệu Thủy Quang bước lên tầng, có phòng đã dậy, bắt đầu đánh răng rửa mặt, có phòng người thì ôn chăn ra ngoài phơi trên lan can, kẻ lại ôm sách ra ngoài, có lẽ là đi học.
Triệu Thủy Quang đi đến cửa phòng mình, vừa khéo nghe thấy giọng của Hứa Oánh: “Dương Dương, cậu có đến nhà ăn không? Mua giúp tớ cái bánh bao, thẻ ở trên bàn tớ đấy”.
Triệu Thủy Quang gặp Dương Dương đang định ra ngoài, nói: “Sớm thế này, đi mua đồ ăn sáng à?”.
Dương Dương nói “ừm”, gật đầu qua loa. Triệu Thủy Quang thấy vậy cũng đoán được đại khái, không nói thêm gì, đi vào trong phòng.
Bành Hiểu Hiểu đang ngồi đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Thủy Quang, cười gượng gạo, nói: “Về rồi à?”.
Triệu Thủy Quang nhếch miệng nói: “Ở nhà không có việc gì làm nên tơ về sớm”, rồi quay đầu nhìn Hứa Oánh đang gấp chăn, Hứa Oánh không nhìn cô, chỉ hỏi: “Răng khỏi rồi?”.
Triệu Thủy Quang gật đầu, nói: “Ừm, nhổ rồi”, sau đó ngồi xuống vị trí của mình. Mọi người đều không biết phải nói gì, cả phòng trở nên im lặng.
Triệu Thủy Quang biết, chuyện này không trách được người khác. Mới có mấy tuần mà cả phòng đã thân thiết, chuyện gì cũng lôi ra nói, giống như cô biết bạn trai Hứa Oánh học ở Ninh Ba, Dương Dương có một người bạn trai thanh mai trúc mã, Bành Hiểu Hiểu thì khỏi cần nói, bạn trai cô chính là bạn cùng phòng của Đằng Dương.
Sự thân thiết của con gái luôn bắt đầu từ việc trao đổi bí mật với nhau, chuyện đánh dấu mốc chính là hiểu về lịch sử tình trường của nhau, điều này trái ngược hoàn toàn với việc đánh nhau xong mới thành bạn của con trai.
Triệu Thủy Quang biết, muốn nghe bí mật của người khác, thì phải mang bí mật của mình trao đổi, nhưng không phải cô muốn nghe, huống hồ bí mật của cô còn là bí mật không thể nói ra. Thôi bỏ đi, cô tự nhủ với bản thân rằng, Triệu Thủy Quang, sẽ tốt lên thôi!
Một lát sau, Dương Dương mua đồ ăn sáng về.
Hồi lâu, Dương Dương quả thật không chịu nổi, ‘phịch’ một tiếng, quẳng sách đi, nói: “Tớ không thể nhịn được nữa rồi, Tiểu Quang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả?”.
Chiều qua, Hứa Oánh đưa Triệu Thủy Quang đến phòng y tế trường, sau đó một mình quay về, họ hỏi: “Người đâu?”, Hứa Oánh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ: “Về nhà rồi”. Buổi tối, bạn cùng phòng khác đến chơi, nói đến chuyện này, còn hỏi: “Ây da, các cậu không biết à, không phải chứ?”
Ban đầu Dương Dương không tin, đùa đấy à, Triệu Thủy Quang mặc dù không xấu xí, tính tình cũng rất tốt, nhưng tuyệt đối không thể ở cạnh nhân vật thần kỳ Đàm Thư Mặc được, song nhìn ánh mắt của Hứa Oánh, cô ấy đã hiểu được phân nửa.
Nói không giận tuyệt đối là không thể, bốn người họ ngày ngày dính lấy nhau, chuyện tốt chuyện xấu chưa từng giấu giếm. Bọn họ thật lòng đối đãi người ta, người ta lại giấu giếm chuyện lớn thế này. Dương Dương là người lòng dạ ngay thẳng, dù nghĩ thế nào cũng không thông.
Con gái ở cùng nhau sẽ luôn thảo luận tới thảo luận lui, mồm năm miệng mười, cuối cùng một người đang tốt đẹp cũng nói thành nhiều điểm đáng ngờ, trở nên không quen thuộc nữa.
Triệu Thủy Quang đang đọc sách Tiếng Anh, nhìn tới nhìn lui, một hàng chữ nhìn năm sáu lần không chui vào đầu. Nghe Dương Dương nói vậy, cô ngẩn người. Thấy Dương Dương vẫn gọi cô là Tiểu Quang, vẫn còn đường sống, cô vội vàng ngồi ngay ngắn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, các vị đại nhân, tiểu nhân xưng tội đây, còn chưa được sao?”.
Vừa dứt lời, ba người còn lại đã phì cười, Hứa Oánh chạy đến, cho Triệu Thủy Quang một chưởng sau gáy, nói: “Không được cười đùa, nói cho nghiêm túc”, trong mắt đầy ý cười, khuôn mặt lại giả bộ nghiêm túc.
Hứa Oánh là cô gái kỹ tính. Ngày đầu tiên nhập học, lúc bận đông bận tay thu dọn đồ, lại nhìn thấy cô gái tên Triệu Thủy Quang ngồi trước cửa bình thản nhắn tin, cô nghĩ, suy cho cùng, Triệu Thủy Quang học trường đại học trong thành phố mình, ra vẻ ta đây, chắc chắn không thể chịu khổ.
Nhưng con gái mười tám, ai có nhiều tâm tư như thế. Cùng nhau đến phòng tắm, cùng cười ha hả, Hứa Oánh bỗng cảm thấy cô gái này thì ra cũng rất đáng yêu.
Về sau tiếp xúc, họ đã trở nên thân thiết. Mỗi lần về nhà, Triệu Thủy Quang đều mang bọc lớn bọc nhỏ đồ ăn chia sẻ cùng mọi người. Mấy tháng học cùng nhau, nhóm Hứa Oánh ăn đồ mẹ Triệu nấu còn nhiều hơn đồ mẹ mình nấu. Nhớ lại suy nghĩ của mình trước kia, cô có phần xấu hổ.
Trong phòng, hồi đầu, Triệu Thủy Quang sẽ nói: "Hứa Oánh, có ăn hạnh nhân nữa không?", rồi chia một túi hạt cứng tới trước mặt bạn, Hứa Oánh ngại ăn của người ta nhiều quá, nhưng đều là Triệu Thủy Quang khuyên cô ăn. Sau đó, biến thành Hứa Oánh mặt dày nói: "Triệu Thủy Quang, tớ đói rồi, túi hạnh nhân của cậu đâu?", ngược lại, Triệu Thủy Quang sẽ nói: "Hứa Oánh, cho tớ ăn bọc khoai tây lát mỏng của cậu với".
Nếu có gì đó không ổn, chính là Triệu Thủy Quang quá lười, lấy đồ của Hứa Oánh không thành vấn đề, nhưng nhất định phải giúp cô ấy đặt về chỗ cũ, nếu không chắc chắn sẽ bị càm ràm cả buổi, quần áo các loại cũng phải mang hết về nhà giặt.
Chính vì các sống chung với nhau thế này, nên trong lòng bọn họ mới có khúc mặc về sự giấu giếm của Triệu Thủy Quang. Chẳng phải mọi người đều thân thiết với nhau sao?
Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Hứa Oánh nghĩ, chuyện này cũng không dễ dàng nói ra đến thế.
Người trong phòng đều bê ghế đến ngồi, Triệu Thủy Quang đành phải nói đại khái từ chuyện ở bên Đàm Thư Mặc vào kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba đến hiện tại. Thực ra cô rất ngại khi nhắc đến chuyện này, nhưng không còn cách nào khác.
Nói xong, Dương Dương nắm lấy tay Triệu Thủy Quang, nói: "Tiểu Quang, bạn thật có tài, sau này chúng tớ sẽ chiến đấu cùng bạn."
Triệu Thủy Quang thấy khuôn mặt Bành Hiểu Hiểu cũng kích động, quả thật là không còn lời nào để nói. Dù sao thì cô không phải là người bình thường, cả phòng họ cũng không phải là người bình thường, đồng chí Triệu Thủy Quang đã tin tưởng sâu sắc điểm này.
Nhiều năm về sau, Triệu Thủy Quang vẫn nhớ đến buổi sáng này, cùng buổi sáng tươi mắt khi bước vào phòng ký túc xá ngày ấy.
Đàm Thư Mặc cùng lãnh đạo viện đi dự buổi phỏng vấn, tiễn khách xong, đi qua sân thể dục, lơ đãng liếc nhìn, đúng lúc cô bé đó đang học môn Thể dục tự chọn. Một hàng người đứng đó luyện thái cực quyền. Anh nhớ lần trước, Triệu Thủy Quang học xong Thể dục đến văn phòng của anh chơi, nằm trên sô pha đấm chân, oán trách: "Sớm biết thế này em đã không chọn thái cực quyền, em nói cho thầy biết nhé, giảng viên kia thật quá nhẫn tâm, khởi đầu là chạy bốn vòng, rồi còn phải nhảy ếch nữa! Thầy xem này, em sắp bị huấn luyện thành Schwarzenegger1 rồi! Toàn bắp thịt là bắp thịt thôi!"
Anh đã sớm biết, chạy cự li dài là yếu điểm của cô bé này, thấy cô ở đó vừa đấm vừa phàn nàn, không nén nổi cười, bỏ bút xuống nói: "Bắp thịt ở đâu, để anh xem nào", rồi đến trước mặt cô bày ra tư thế vén quần cô lên. Triệu Thủy Quang hoảng hốt, vội nhảy dựng lên, nói: "Thầy Đàm, nào nào, em sẽ khoa chân múa tay cho thầy xem một chút" Cô duỗi hai chân ra, nói: "Vẽ một quả dưa to này", cô vẽ vòng tròn trên không, miệng lẩm bẩm: "Một nửa cho thầy này", một tay cắt thẳng xuống, một nửa đẩy về bên trái, lại nói: "Một nửa cho em", chưa thực hiện xong đã kêu toáng lên: "Hôi chết đi được, em đi tắm đây", hệt như con chuột chuồn ra khỏi cửa.
Đàm Thư Mặc tựa vào sô pha bụm miệng cười. Cô bé này sợ hãi, nhưng lại muốn thể hiện mình không cố ý làm vậy, sợ tổn thương lòng tự tôn của anh sao? Đúng thật là quá buồn cười.
Đó đã là chuyện rất lâu về trước, giờ Đàm Thư nghĩ lại, trong lòng vẫn ngập ý cười. Anh đứng phía xa, nheo mắt nhìn cô bé vẽ một quả dưa hấu to trong không trung, khóe miệng không khỏi cong lên thành nụ cười, giờ cô làm tốt hơn lúc đó nhiều rồi.
"Chính là cô bé này sao?"
1 Vận động viên thể dục thể hình.
Đàm Thư Mặc thu lại nụ cười, quay người, nhìn thấy viện trưởng mập mạp đứng phía sau đang cười híp mắt, nhìn về phía anh thả hồn tới sân thể dục, Đàm Thư Mặc gật đầu chào: "Cháu chào bác Tiền". Viện trưởng Tiền là bề trên thân quen, lúc riêng tư, anh đều gọi ông là "bác Tiền".
Viện trưởng Tiền đã ngoài năm mươi, có thể làm đến vị trí này trong viện, suy cho cùng cũng có chút bản lĩnh, ông đã trải qua nhiều sóng gió, nên có thể bình thản đối mặt với mọi chuyện.
Lúc Viện trưởng Tiền lên phương Bắc học, được ông nội Đàm Thư Mặc là Đàm Trung Kỳ giúp đỡ. Có thể bái lạy làm học trò của ngôi sao sáng trong giới văn đan như Đàm Trung Kỳ, Viện trưởng Tiền cả đời đều ghi nhớ ơn tri ngộ này.
Sau này, khi biết Đàm Thư Mặc là cháu trai thứ hai của Đàm Trung Kỳ, Viện trưởng Tiền hận không thể nỗ lực đề bạt Đàm Thư Mặc, báo đáp công ơn. Nhưng ông không ngờ Đàm Thư Mặc cứng cỏi như vậy, trình bày đề tài, luận văn nghiên cứu đều tự làm, không ỷ lại, không gian lận. Ông không khỏi cảm khái, suy cho cùng anh cũng xuất thân thế gia, quả nhiên mang tác phong của ông cha.
Viện trưởng Tiền cũng không sốt sắng, người như vậy mới có thể được nhận vào viện của họ, công thành danh toại chỉ là chuyện sớm muộn. Quả nhiên, luận văn kinh tế của Đàm Thư Mặc liên tiếp được phát biểu tại nước ngoài. Viện trưởng Tiền cũng biết Đàm Thư Mặc là nhân vật quyền thế trong vai trò làm tư vấn trong giới doanh nghiệp, quả đúng là tre già măng mọc.
Nhưng ông không ngờ người tài như thế lại gây nên lời đồn đại nhường này. Viện trưởng Tiền vốn không tin, nhưng ông là người từng trải, từ xa nhìn thấy ánh mắt nồng nhiệt kia, lòng thầm cả kinh.
Viện trưởng Tiền nói: "Tiểu Mặc, cháu cũng được coi là người mà bác chứng kiến trưởng thành, gần đây có một vài lời đồn đại không hay".
Đôi đồng tử của Đàm Thư Mặc trước sau như một: "Bác Tiền, cháu biết chừng mực", rồi mỉm cười nói tiếp: "Trường không quy định cấm thấy thầy giáo và sinh viên yêu nhau phải không ạ?"
Viện trưởng Tiền "khụ" một tiếng, nhìn khuôn mặt bày mưu lập kế của người trẻ tuổi, nói: "Tiểu Mặc, bác cũng là người từng trải, cháu hà tất phải như vậy chứ? Tiền đồ tốt đẹp, không lý do gì lại để người ta dị nghị đàm tiếu".
Đàm Thư Mặc không chớp mắt, chẳng mảy may do dự: "Bác Tiền, những điều bác nói cháu đều hiểu, cháu chỉ đưa ra lựa chọn mà một người thường nên làm. Nếu chuyện đó thật sự như bác nói, chỉ có thể chứng minh cái người ta xem trọng không phải là học vấn, mà là chuyện riêng của Đàm Thư Mặc cháu, chi bằng nên sớm bứt ra", nghũ một lát anh nói tiếp: "Bác Tiền, cám ơn bác, cháu phân biệt được rõ ràng điều gì đáng để trân trọng nhất."
Đàm Thư Mặc ban đầu không nghĩ mình sẽ luôn gắn bó với nghề giáo viên, nhưng không nỡ bỏ cô bé Triệu Thủy Quang. Anh vốn là người cao ngạo, đâu có gì đáng để sợ hãi, cục diện ngày hôm nay cũng là điều trong dự tính. Nếu thực sự không làm giáo viện nữa, dựa vào kinh nghiệm của anh, quả thật là không lo không có nơi nào để đi.
Thấy anh trấn tĩnh như vậy, Viện trưởng Tiền cảm thấy rất đau đầu, chuyện hóc búa nhất chính là gặp người không sợ vinh nhục thế này. Quả thật không biết có gì có thể lay động anh, ông vỗ vai anh, vội nói: "Tiểu Mặc à, bác không có ý đó, nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ, có đáng không?"
Thời đại của Viện trưởng Tiền, hôn nhân thường do cha mẹ sắp đặt, có người vợ giỏi giang, không nói được yêu nhiều bao nhiêu, nhưng đời người mà, chẳng phải là sống qua ngày, đàn ông có gia đình ổn định, để người ta cảm thấy là người có trách nhiệm, sự nghiệp ngày một phát triển hay sao? Ông thực tình không thể lý giải nổi thanh niên hiện nay làm sao, cứ yêu tới yêu lui. Ông vốn tưởng Đàm Thư Mặc là người có nhận thức, không ngờ anh lại như vậy. Ông vốn muốn nói cô gái trẻ thế thì hiểu gì? Nhưng nghe xong lời Đàm Thư Mặc nói, ông hiểu cô bé kia chiếm một phần không nhỏ trong lòng Đàm Thư Mặc, bèn chuyển đề tài câu chuyện.
Đàm Thư Mặc nghiêng người, tay thọc vào túi quần, nhìn Triệu Thủy Quang phía không xa đang nhắm mắt luyện tập. Tiếng luyện tập trong sân thể dục tựa như xa xôi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trên đỉnh nhà tập thể dục, tay cô không ngừng phác nên các tư thế. Ánh nắng loang lổ rải trên mái tóc mềm mượt, trên bàn tay khua múa, trên khuôn mặt mịn màng của cô, khiến cả người cô toát lên sự ấm áp dễ chịu, bỗng chốc khiến lòng anh trỗi dậy niềm hạnh phúc ấm áp.
Đàm Thư Mặc nhắm mắt, nói: "Bác Tiền, bác là bậc tiền bối trong giới văn học, bác có nhớ nhà thơ Neruda từng nói "Khi phiến lá hoa lệ rơi xuống, mạch sinh mệnh mới rõ rành" rành không ạ?"".
Anh chỉ về điểm phía xa: "Cô bé kia giống như thân cây nơi phương Bắc, rõ nét, dũng cảm, kiên cường."
Rất nhiều người hỏi anh tại sao lại theo đuổi một tình yêu non trẻ như vậy, anh chỉ cười.
Thuở nhỏ, Đàm Thư Mặc theo gia đình đến sống tại Bắc Kinh, sau đó xin đi du học Anh, rồi về Giang Nam công tác. Hai mươi tám năm vào Nam ra Bắc, những chuyện anh từng gặp, sóng gió đã trải qua có thể xuất bản thành sách. Đối với phụ nữ, anh đã gặp nhiều, nhưng rất ít khi để tâm đến gia cảnh, dung mạo của họ. Với anh, chỉ cần tâm đầu ý hợp là được. Nhưng anh trước giờ thông minh, quá dễ để nhìn thấu con người, sự vật. Yêu đương với người cùng kiểu, anh quá mệt mỏi. Người giỏi mưu tính, chỉ cần có một là đủ. Đương nhiên, anh cũng không phải là kiểu người "trâu già gặm cỏ non", nếu thật sự thích những cô gái trẻ, anh đã lựa chọn từ sớm rồi.
Triệu Thủy Quang nhạy bén hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều. Thoạt đầu, cô giống như lá cây phương Nam, rung rinh cành lá, sắc xuân dạt dào. Xích gần lại, mới chạm đến cành cây xanh non, thực ra, cô là một đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm, nhưng lại kiên cường mang theo hồi ức, mỉm cười với nó. Ở bên cô, anh chạm đến từng cành xanh non ấy, mỗi hành động nhỏ nhặt của cô đều khiến anh ấm lòng. Lúc thích, cô sẽ khoa chân múa tay biểu đạt niềm yêu thích của mình. Khi không thích, cô sẽ lặng lẽ ngồi đó. Để tránh làm tổn thương người khác, cô cũng không nói nhiều. Tất thảy đều là sự chân thành anh đã không gặp từ lâu.
Thích một người, luôn có một khoảnh khắc chạm đến đáy lòng. Nhìn cô, anh bất chợt nhớ đến hồi nhỏ ông nội dẫn anh ngồi tàu hỏa đi Thiên Tân. Ngày hôm ấy, trời đông giá rét, nhìn thấy chạc cây rắn chắc chắn xoẹt qua cửa xe, lòng anh dạt dào niềm cảm động không tên.
Con người tuổi càng lớn càng dễ che giấu bản thân, học được cách nói những lời không thật lòng, ép bản thân đi làm những chuyện mình không thích.Dần dà, tất thảy hành vi đều trở nên tự nhiên. Có lúc còn gật gù đắc ý khi giở chút mưu đồ vì bản thân, và rồi, thấy người ta cố chấp như vậy, ngược lại cho rằng người ta không bình thường, quên mất việc bản thân cũng đã từng là một người trẻ tuổi.
Rốt cuộc thì cái gì là đáng, cái gì là không đáng, anh chưa từng suy xét. Anh có sự kiên trì của anh, đối với chuyện của Triệu Thủy Quang, anh tuyệt đối không buông tay.
Đàm Thư Mặc đứng thẳng người, nhìn Triệu Thủy Quang ở đằng xa, cất lời: "Không có chuyện đáng hay không đáng, đối với cô ấy, cháu cam tâm tình nguyện!".
Viện trưởng Tiền không nói gì thêm, thở dài, chắp tay ra sau bỏ đi.
Đàm Thư Mặc tựa người vào cây, cong khóe miệng, nghĩ, Triệu Thủy Quang ơi Triệu Thủy Quang, vì em, anh đã nói cạn những lời sến súa cả một đời này rồi đấy!
Buổi chiều là giờ giảng của Đàm Thư Mặc, Triệu Thủy Quang vừa đặt chân vào lớp là muốn văng tục. Lớp học bậc thang thường ngày không chật chội lắm hôm này đã chật ních người. Dương Dương chớp mắt với cô, nói: "Biết rồi, sức quyến rũ của Đàm Ưu Chất1, scandal của hai người còn lan tràn nhanh hơn cả dịch cúm gia cầm!" Vừa dứt lời, Dương Dương đã bị Hứa Oánh nhéo: "Cái gì mà scandal, có biết nói chuyện không vậy hả!"
1 Đàm "chất lượng tốt".
Triệu Thủy Quang cười lắc đầu, dưới ánh mắt của mọi người, vất vả lắm cô mới tìm được chỗ ngồi.
Học kỳ này Đàm Thư Mặc dạy môn Tài chính Thương mại Quốc tế. Với chuyện có nhiều người đến lớp thế kia, anh vờ như không nhìn thấy, vẫn chú tâm giảng bài, cuối cùng nói: "Hai tuần nữa là thi cuối kỳ, nội dung ôn tập từ chương đầu tiên đến chương Chín, bốn mươi đề lựa chọn, năm đề lớn, có vấn đề gì thứ Năm đến văn phòng tìm tôi"", rồi thu dọn sách vở, rời đi.
Ngay tức khắc, trong phòng học tiếng oán hờn dậy đất, Đàm Thư Mặc vốn nổi tiếng trong việc ra đề thi, không ai dám xin anh vạch trọng điểm, không ai dám cò kè mặc cả.
Nhóm Triệu Thủy Quang cất vở đi ra ngoài, đi phía sau, nghe thấy nữ sinh bên cạnh nói: “Bạn kia chính là Triệu Thủy Quang của lớp (1)”.
Triệu Thủy Quang mặt không đổi sắc cùng bạn cùng phòng đi lướt qua hai người kia. Cô cảm thấy bản thân sắp luyện thành một thân kim cương bất hoại! Chỉ là cô buồn bực nghĩ, ngày tháng như vậy, cuối cùng vẫn tới.
Nữ sinh phía sau nói: “Hả, cũng chẳng ra sao mà”.
Hứa Oánh nghe vậy, quay đầu trừng mắt dữ dằn, Dương Dương và Bành Hiểu Hiểu cũng suýt chút nữa trừng mắt với cô ta.
Hứa Oánh nhìn Triệu Thủy Quang đang cầm điện thoại đọc tin nhắn, vẻ mặt sóng lớn không kinh hãi, nhưng động tác ấn bàn phím cáu kỉnh đã bán đứng cô. Hứa Oánh không hiểu vì sao đám con gái kia lúc nào cũng trông mặt đặt tên. Theo cô thấy, có cô gái rất đẹp nhưng không thể thành mỹ nữ, bởi vì không có khí chất của mỹ nữ. Có cô gái không phải rất đẹp nhưng lại có khí chất đặc biệt, tuyệt đối có thể xưng là mỹ nữ.
Triệu Thủy Quang thuộc vế sau.
Đúng lúc, một hàng nữ sinh phía trước cũng đang nói về Triệu Thủy Quang: “Bạn gái của Đàm Thư Mặc thì thi cử không phải lo, chắc chắn là một trăm điểm rồi!”.
Hứa Oánh bực mình, nói mát: “Có một số ngươi không làm được bài, còn muốn vìn cớ thối tha”. Nữ sinh phía trước hoảng sợ quay đầu lại.
Triệu Thủy Quang kéo Hứa Oánh, không phải cô không để tâm người ta nói gì, bản thân cô hận không thể xông lên cho họ vài cái bạt tai, nhưng cái miệng mọc trên người người ta, cô càng để tâm càng có người nói.
Cô làm bài thi không tốt, có người nói Đàm Thư Mặc sao lại có bạn gái kiểu này; cô làm bài thi tốt, người ta bảo Đàm Thư Mặc gian lận.
Ai quy định con cái của giáo viên nhất định phải học giỏi? Thật tức chết cô mất! Cuối tuần này đừng nghĩ đến chơi nữa, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở thư viện thì hơn.
Triệu Thủy Quang ra khỏi cổng trường, nói tạm biệt với bạn cùng phòng, rồi bước lên chiếc 530LI của Đàm Thư Mặc dưới con mắt trợn trừng của đám người.
Đàm Thư Mặc vừa lái xe vừa hỏi cô: “Vừa rồi sao lại đồng ý để anh qua đón?”.
Đàm Thư Mặc đến đón Triệu Thủy Quang tới bệnh viện truyền dịch. Anh trước giờ đều đợi cô ngoài trường một đoạn, tan làm mới nhắn tin: Anh đợi em ở cổng trường.
Tưởng rằng cô sẽ phản đối, không ngờ cô lại trả lời: Vâng. Thế nên anh đợi cô ở đây thật.
Triệu Thủy Quang quẳng cặp sách về phía sau xe, nói: “Em ngồi xe của thầy có người nói, không ngồi xe của thầy cũng có người nói, chi bằng tiết kiệm vài bước”, cô nhìn anh bằng ánh mắt oán hận, đều do anh bày kế.
Đàm Thư Mặc một tay đặt lên vô lăng, một tay gác lên cửa xe, ngẩng đầu thấp giọng cười. Triệu Thủy Quang phiền não vô cùng, huých Đàm Thư Mặc, bị anh bắt lấy khuỷu tay, nhướng mày hỏi: “Giận rồi à?”.
Triệu Thủy Quang thu tay về, thấy anh nhìn chằm chằm về phía trước, chú tâm lái xe, liền buông tiếng thở dài: “Không có, ai hơi đâu mà lải nhải truyện của người khác lâu như vậy, em đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay rồi. Không sao hết!”.
Cũng không phải diễn viên thần tượng, điên mới có người đến tìm cô đàm phán. Hơn nữa thế giới rộng lớn như vậy, ngoài người thân và lũ bạn ra, ai thật lòng quan tâm bạn lâu như thế, muốn buôn chuyện thì cứ buôn đi. Triệu Thủy Quang không vì chút trắc trở này mà bỏ lỡ người tuyệt vời như anh đâu!
Sực nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Thầy không có chuyện gì chứ ạ?”.
Đàm Thư Mặc nghiên đầu, cười nói: “Anh có thể có chuyện gì?”
Cô bé này, không ngờ còn lo lắng cho anh, anh có thể có chuyện gì chứ.
Đàm Thư Mặc có thể lường trước những khó khăn mà cô bé phải chịu đựng. Nhưng là một người đàn ông, là thầy giáo của cô, anh không thể nói gì cho cô, có những thứ cô phải tự đối diện! Điều anh có thể làm chỉ có đứng bên cạnh cô, đưa ra lời nhắc nhở.
Điều này đối với cô mà nói cũng là một rèn luyện, anh tình nguyện buông tay nhìn cô trải nghiệm, may mắn là, cô có thể ứng phó.
Nhìn chằm chằm vào đường nét khuôn mặt nghiêng anh tuấn của anh, Triệu Thủy Quang mỉm cười nói: “Ít ra hiện giờ em có thể ngồi vào xe của anh giữa ban ngày ban mặt, sau này có thể đi thẳng tới văn phòng tìm anh. Lúc rảnh rỗi, anh có thể cùng em ăn cơm trưa. Nếu anh có thời gian, chúng ta cũng có thể tản bộ trong vườn trường, như vậy là đủ rồi”.
Cam lòng, cam lòng, có mất mới có được, cô hiểu đạo lý nào. Cô hiểu, thực ra, cô đã có rất nhiều thứ.
Đàm Thư Mặc thoáng thấy nét mặt tươi cười thõa mãn của cô, bèn dừng xe, đỗ sang một bên.
Anh trước giờ chưa từng học đại học trong nước, không hiểu lắm về các cặp tình nhân đại học thông thường làm những gì, hôm nay mới biết thì ra cô thích một cuộc sống như vậy, nhưng lại luôn suy nghĩ cho hai người nên không đề cặp đến.
Thì ra, những chuyện vụn vặt bình thường trong tình yêu đã là chuyện cực kỳ xa xỉ.
Trong lòng không khỏi trỗi dậy bao yêu thương, anh đưa tay ra, nâng mặt cô lên, đầu ngón tay nóng rực cọ vào bên má mềm mịn của cô, làn da dưới tay anh phớt đỏ, khẽ vén tóc trước trán cô lên.
Triệu Thủy Quang thấy những chấm sáng rực rỡ trong mắt anh, sáng rỡ đến độ tim cô đập thình thịch, khuôn mặt ửng đỏ như muốn phun lửa, nhìn chằm chằm vào khóe môi đẹp của anh kề gần, lành lạnh áp lên trán cô. Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ cảm thấy trên trán như bị người ta đóng dấu nóng bỏng.
Xe xung quanh chạy vụt qua, người đi đường như mắc cửi, phản chiếu lên kính thủy tinh màu nâu nhạt, cánh môi mỏng gợi cảm của anh in lên trán cô một nụ hôn thuần khiết.
Trên gương mặt phớt đỏ trong ánh tà dương, thân xe màu bạc ánh lên niềm hạnh phúc lấp lánh sắc vàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook