Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh
-
Chương 22
Lời cự tuyệt
Type: Mai Hoàng
Yêu đương không phải là sự nghiệp từ thiện, cho nên không thể khẳng khái bố thí.
-George Bernard Shaw-
Cậu ta nói: “Không phải là cậu, không nhận ra tớ thích cậu đấy chứ?”.
Triệu Thủy Quang thật sự không biết phải nói thế nào, chỉ nghĩ tên Đằng Dương này thật quá xảo quyệt. nếu như cậu ta không nói rõ ràng, bản thân còn tiện nói chen vào, đùa giỡn chút là xong. Cục diện thế này bảo cô phải làm sao cho ổn thỏa đây?
Đằng Dương không đợi cô trả lời, nói tiếp: “Triệu Thủy Quang, chúng ta nói chuyện đi, tám giờ tối nay, gặp nhau ở bãi đất trống sau thư viện, ấy nhé!”, rồi cúp máy.
Triệu Thủy Quang đứng ngẩn người ra đó, mãi đến khi Dương Dương vỗ cô một cái: “Đang nghĩ gì thế hả?”.
Triệu Thủy Quang cất điện thoại, nói: “Không có gì”.
Đằng Dương không bảo chuyện này có được nói cho người khác biết hay không, nhưng Triệu Thủy Quang nghĩ, đối với người có tính cách hiếu thắng như cậu ta, chuyện này đương nhiên không nên nói thì ít hơn.
Tám giờ tối, thảm cỏ sau thư viện là thiên đường tình yêu của các cặp tình nhân. Mỗi trường đại học đều có một nơi kinh điển như thế.
Ngoại trừ có hôm dậy sớm đọc bài buổi sáng bị kéo đến đây ra thì Triệu Thủy Quang chưa từng đến thêm lần nào nữa. Dọc đường đến đây, cô có chút ngượng ngùng.
Đằng Dương ngồi trên lan can đá bên bờ sông, thấy Triệu Thủy Quang đi tới, liền nhảy xuống, khuôn mặt trẻ con dưới ngọn đèn đường cười đến độ những ngôi sao cũng phải rớt xuống.
Triệu Thủy Quang nghĩ, từ hồi học đại học sao lại chưa từng gặp nhân vật thế này nhỉ, nhưng thứ đẹp đẽ chỉ cần nhìn một lát là được.
Cô lui lại, nói: “Xin lỗi, tớ thích người khác rồi”.
Đôi mắt Đằng Dương phát sáng, nhìn cô cười nói: “Tớ biết ngay là cậu sẽ nói thế, nhưng người trong phòng cậu nói cậu vẫn chưa ở bên anh ta, không phải sao? Tớ cũng thấy cậu không giống dáng điệu của người có bạn trai”.
Triệu Thủy Quang thật muốn xông về phòng đá bay tên lắm mồm lắm miệng kia, trong lòng càu nhàu nhưng ngoài miệng vẫn nói đúng lý hợp tình: “Tớ có người mình thích rồi. làm sao cậu biết bọn tớ không ở bên nhau chứ? Hơn nữa, bất kể có ở bên nhau hay không, tớ đều không dự định ở cạnh bất kỳ ai khác lúc này, xin lỗi!”.
Cô không thể nói: Người yêu hiện tại của tớ chính là Đàm Thư Mặc, là thầy Đàm. Trong lòng nín nhịn, nhưng nghĩ đây là con đường do mình chọn, cô buộc phải kiên trì.
Đằng Dương cúi đầu, Triệu Thủy Quang đứng bên bờ sông bị gió thổi đến độ đầu óc đông cứng, tưởng là chuyện đã kết thúc, đang chuẩn bị ra về, Đằng Dương bỗng gọi giật cô lại: “Triệu Thủy Quang”.
Cô quay đầu, cậu nam sinh kia cười má lúm bên phải rõ nét đến lay lòng người, sự kiên trì ẩn chứa trong đôi mắt, vô cùng kiên quyết, nói: “Tớ không để tâm cậu có người mình thích. Ở độ tuổi của chúng ta sao có thể không có người mình thích cơ chứ. Tóm lại, cậu suy nghĩ rồi nói cho tớ biết sau”.
Cậu ta quay người, bỏ đi.
Triệu Thủy Quang trợn mắt há mồm đứng đó. Cô từng nghe nói ở đại học, có rất nhiều cặp tình nhân yêu nhau, ở quê vẫn có bạn trai bạn gái, nhưng cả hai bên đều không để tâm đến chuyện đó. Triệu Thủy Quang cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thích một người sao có thể không để tâm? Tình yêu đâu phải là hình tam giác không đổi?
Cô trờ về phòng, chuyện này chỉ có thể nín nhịn.
Qua vài hôm mới biết, kẻ phản bội chính là Bành Hiểu Hiểu. ai kêu bạn trai cô ấy lại ở cùng phòng với Đằng Dương.
Kể ra sự đời thật diệu kỳ, thì ra ngày hôm đó vừa gặp nhau ở lớp học, đã có hạt mầm đâm chồi nở hoa thật.
Nữ sinh ăn nói nhỏ nhẹ của vùng đất Vô Tích làm chuyện gì cũng thích nói: “Có hứng” hoặc “Không có hứng”.
Ban đầu, Triệu Thủy Quang thực tình không thể hiểu nôi, ví dụ, nói với Bành Hiểu Hiểu là: “Bành Bành, đi mua cơm không?”.
Bành Hiểu Hiểu nói: “Mới tan học, người đông, không có hứng đi bây giờ”.
Triệu Thủy Quang quen dùng tiếng Nam Kinh rồi, thật không hiểu, ăn bữa cơm còn có hứng với chẳng không có hứng. Chẳng lẽ hôm nay không có hứng thì không ăn à?
Hồi đầu, cô cảm thấy không thoải mái, sau nghe quen, mới biết người ta thường nói chuyện như vậy.
Một tỉnh ở Giang Tô, nói chuyện lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược, tỉ như câu “Hôm nay trời rất nóng”, có các cách nói khác nhau điển hình.
Người Nam Kinh nói: “Cái ngày quỷ quái này sao lại nóng đến thế cơ chứ”, ngữ điệu nghi vấn.
Người Thường Châu nói: “Trời nóng quá nóng quá”, thanh điệu số ba.
Người Tô Châu nói: “Ngày hôm nay, nóng quá đi!”, lên giọng.
Trong đại học mới có thể học được những điều này!
Thế là, phòng của Triệu Thủy Quang mấy ngày nay giống như đi chơi hội, bạn trai mới nhậm chức đương nhiên phải phục vụ toàn bộ phòng ký túc. Ăn uống, hát karaoke là chuyện không tránh được, buổi tối còn có màn ăn đêm. Triệu Thủy Quang bắt buộc phải tham dự, khiến cô vô cùng lúng túng, Đằng Dương lại như không có chuyện gì, chỉ là, lén lút đối đãi chu đáo với Triệu Thủy Quang.
Phòng con gái tắt đèn rồi vẫn còn chuyện chưa kể hết, Dương Dương nói: “Triệu Thủy Quang, cậu mau thu nhận Đằng Dương đi”.
Hứa Oánh nói: “Cậu xem Bành Bành kìa, bữa sáng có người mang cho, lấy nước có người xách, tốt biết bao”.
Triệu Thủy Quang nói: “Được rồi, được rồi, các cậu muốn tuyển người giúp việc à. Không nói nữa. Ngủ!”.
Đắp chăn lên người, không phải Triệu Thủy Quang chưa từng nghĩ, nếu như năm lớp Mười hai, cô không gặp Đàm Thư Mặc, thì bây giờ sẽ thế nào? Nhưng không có Đàm Thư Mặc, thì cũng sẽ không có Triệu Thủy Quang của hiện tại. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy như đang sỉ nhục Đàm Thư Mặc.
Những đôi yêu nhau trong trường đại học vốn không biết ý tứ là gì, yêu đương lúc đó hận không thể chiêu cáo thiên hạ. Triệu Thủy Quang nhìn thấy cảnh tượng ấy, không phải chưa từng tưởng tượng có người cùng ăn cơm trong nhà ăn, cùng đi lấy nước, cùng tự học buổi tối, cùng nắm tay nhau tản bộ trong vườn trường như thể chẳng có ai xung quanh. Nhưng cô nói với bản thân, nếu đã lựa chọn ở bên Đàm Thư Mặc thì phải biết trân trọng những gì mình có. Đàm Thư Mặc dùng tình yêu hơn cô chín tuổi để dành tặng cô, cái cô có thể có báo dáp đương nhiên không giống. Triệu Thủy Quang cô có thể tiếp nhận được kiểu yêu đương thế này!
Dù là yêu đương, hay làm việc, cái quan trọng chính là chịu đựng được sự cô đơn.
Đối với sự nhẫn lại của Đằng Dương, Triệu Thủy Quang cuối cùng đã bùng nổ trong một buổi tối không trăng, không sao, gió lớn. Ngày hôm ấy kể ra cũng lạ, điện thoại của Triệu Thủy Quang bị khóa cuộc gọi thật. Cô hận, không ngờ câu nói ấy nay đã trở thành sự thật! Cô nghĩ, hai ngày nữa là về nhà, đến lúc đó cầm thẻ ở nhà đi nạp vậy.
Một lát sau, điện thoại rung, cô mở ra xem: Quý khách sử dụng dịch vụ di động thân mến,…(tự động tỉnh lược số lượng từ ở trên), điện thoại của quý khách đã nạp thành công một trăm tệ.
Triệu Thủy Quang cảm thấy kỳ lạ, bèn gửi tin nhắn cho Đàm Thư Mặc. Vừa rồi anh có gọi điện cho em không?
Một lát sau, Đàm Thư Mặc nhắn lại: Không có, sao vậy?
Người này trước giờ gửi tin nhắn cực kỳ ngắn gọn, Triệu Thủy Quang biết không phải là anh nạp, bèn trả lời: Không có gì, em hỏi vậy thôi.
Triệu Thủy Quang biết Đàm Thư Mặc có tiền, nhưng với cá tính của Triệu Thủy Quang, cô chưa từng chủ động đòi hỏi gì. Từ trước tới giờ, cô cho rằng Đàm Thư Mặc có tiền là chuyện của Đàm Thư Mặc. chuyện tình cảm, dây dưa đến tiền sẽ bắt đầu trở nên không rõ ràng.
Tuy Triệu Thủy Quang cô chưa trải qua những chuyện này, nhưng điểm này cô vẫn hiểu rõ.
Triệu Thủy Quang nằm bò trên bàn nghĩ, có thật là miếng bánh từ trên trời rơi xuống không?
Một lát sau, hung thủ đã tự chui đầu vào lưới: “Cậu đã nhận được tin nhắn chưa? Đằng Dương”.
Triệu Thủy Quang không nói lời nào, bấm số gọi: “Đằng Dương à? Năm phút sau cậu xuống tầng nhé, tớ có chuyện muốn nói với cậu”.
Cô rút ra tám mươi tệ tiền mặt trong ví, hỏi mượn Hứa Oánh hai mươi tệ, xông xuống tầng.
Lần đầu tiên đứng đợi ở ký túc xa nam, Triệu Thủy Quang có hơi ngại ngùng. Nam sinh đi qua đi lại đều quay đầu nhìn. Đa phần đều là nam sinh đợi nữ sinh dưới tầng. chuyện nữ sinh đứng đợi thế này là vô cùng hiếm.
May mà một lát sau, Đằng Dương đi xuống. Triệu Thủy Quang không lên tiếng, hai người đi được một đoạn, người qua lại đã ít hơn.
Triệu Thủy Quang mới quay đầu nói: “Đằng Dương, cảm ơn cậu, nhưng số tiền này tớ không thể nhận”, cô chìa tay đưa tiền cho cậu ta.
Đằng Dương cũng là chàng trai nóng nảy, quay đầu đi chỗ khác: “Tớ không cần, tớ giúp cậu, nạp đã nạp rồi, cậu đừng trả tớ, không cần thì cậu bỏ đi”, khuôn mặt cười đùa tí tửng thường ngày bỗng xị xuống.
Triệu Thủy Quang có chút bực tức: “Tiền này không phải là tiền à”, rồi nhét vào tay cậu ta.
Cô tận tình khuyên bảo: “Đằng Dương, tớ vẫn giữ câu trả lời kia. Tớ có người mình thích rồi. Hơn nữa, tớ ở bên người ấy, chuyện này không cần người khác phải biết rõ ràng, phải vậy không? Tin hay không tùy cậu. Còn nữa, cậu nghĩ kỹ xem, cậu thật sự thích tớ sao? Chí ít đối với tớ mà nói, tớ không cảm thấy vậy”.
Kể ra cũng buồn cười, có những người thích bạn bởi vì bạn không thích người ta, thứ không thể đạt được luôn là tốt nhất. Thực ra cô hiểu, với tính cách hiếu thắng của Đằng Dương, cậu ta rất có khả năng là kiểu người này.
Cũng có thể, Đằng Dương không giống những gì cô nghĩ, nhưng Triệu Thủy Quang không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa. trong sinh mệnh gặp được một Đàm Thư Mặc, những người khác đối với Triệu Thủy Quang đều chỉ là khách qua đường.
Đằng Dương quay mặt đi, nhìn nữ sinh kia, khuôn mặt dưới ánh trăng trắng nõn, ngũ quan không nổi trội nhưng vô cùng hai hòa, đôi mắt phát sáng rực rỡ, lúc đó chẳng phải cậu ta bị ánh mắt này mê hoặc sao?
Hồi nhỏ, chúng ta luôn tưởng tượng tới một ngày, có người có thể đứng trước bạn, nhìn vào đôi mắt bạn, nói với bạn rằng: “Tớ thích cậu”. Luôn mong chờ bản thân có thể nhận được sự yêu mến của nhiều người. Chúng ta của ngày ấy không hề biết rằng, được người khác thích không phải là chuyện vui vẻ đến thế. Thứ tình cảm không thể báo đáp, lời từ chối bất luận có dễ nghe nhường nào, mãi luôn là một sự xúc phạm.
Type: Mai Hoàng
Yêu đương không phải là sự nghiệp từ thiện, cho nên không thể khẳng khái bố thí.
-George Bernard Shaw-
Cậu ta nói: “Không phải là cậu, không nhận ra tớ thích cậu đấy chứ?”.
Triệu Thủy Quang thật sự không biết phải nói thế nào, chỉ nghĩ tên Đằng Dương này thật quá xảo quyệt. nếu như cậu ta không nói rõ ràng, bản thân còn tiện nói chen vào, đùa giỡn chút là xong. Cục diện thế này bảo cô phải làm sao cho ổn thỏa đây?
Đằng Dương không đợi cô trả lời, nói tiếp: “Triệu Thủy Quang, chúng ta nói chuyện đi, tám giờ tối nay, gặp nhau ở bãi đất trống sau thư viện, ấy nhé!”, rồi cúp máy.
Triệu Thủy Quang đứng ngẩn người ra đó, mãi đến khi Dương Dương vỗ cô một cái: “Đang nghĩ gì thế hả?”.
Triệu Thủy Quang cất điện thoại, nói: “Không có gì”.
Đằng Dương không bảo chuyện này có được nói cho người khác biết hay không, nhưng Triệu Thủy Quang nghĩ, đối với người có tính cách hiếu thắng như cậu ta, chuyện này đương nhiên không nên nói thì ít hơn.
Tám giờ tối, thảm cỏ sau thư viện là thiên đường tình yêu của các cặp tình nhân. Mỗi trường đại học đều có một nơi kinh điển như thế.
Ngoại trừ có hôm dậy sớm đọc bài buổi sáng bị kéo đến đây ra thì Triệu Thủy Quang chưa từng đến thêm lần nào nữa. Dọc đường đến đây, cô có chút ngượng ngùng.
Đằng Dương ngồi trên lan can đá bên bờ sông, thấy Triệu Thủy Quang đi tới, liền nhảy xuống, khuôn mặt trẻ con dưới ngọn đèn đường cười đến độ những ngôi sao cũng phải rớt xuống.
Triệu Thủy Quang nghĩ, từ hồi học đại học sao lại chưa từng gặp nhân vật thế này nhỉ, nhưng thứ đẹp đẽ chỉ cần nhìn một lát là được.
Cô lui lại, nói: “Xin lỗi, tớ thích người khác rồi”.
Đôi mắt Đằng Dương phát sáng, nhìn cô cười nói: “Tớ biết ngay là cậu sẽ nói thế, nhưng người trong phòng cậu nói cậu vẫn chưa ở bên anh ta, không phải sao? Tớ cũng thấy cậu không giống dáng điệu của người có bạn trai”.
Triệu Thủy Quang thật muốn xông về phòng đá bay tên lắm mồm lắm miệng kia, trong lòng càu nhàu nhưng ngoài miệng vẫn nói đúng lý hợp tình: “Tớ có người mình thích rồi. làm sao cậu biết bọn tớ không ở bên nhau chứ? Hơn nữa, bất kể có ở bên nhau hay không, tớ đều không dự định ở cạnh bất kỳ ai khác lúc này, xin lỗi!”.
Cô không thể nói: Người yêu hiện tại của tớ chính là Đàm Thư Mặc, là thầy Đàm. Trong lòng nín nhịn, nhưng nghĩ đây là con đường do mình chọn, cô buộc phải kiên trì.
Đằng Dương cúi đầu, Triệu Thủy Quang đứng bên bờ sông bị gió thổi đến độ đầu óc đông cứng, tưởng là chuyện đã kết thúc, đang chuẩn bị ra về, Đằng Dương bỗng gọi giật cô lại: “Triệu Thủy Quang”.
Cô quay đầu, cậu nam sinh kia cười má lúm bên phải rõ nét đến lay lòng người, sự kiên trì ẩn chứa trong đôi mắt, vô cùng kiên quyết, nói: “Tớ không để tâm cậu có người mình thích. Ở độ tuổi của chúng ta sao có thể không có người mình thích cơ chứ. Tóm lại, cậu suy nghĩ rồi nói cho tớ biết sau”.
Cậu ta quay người, bỏ đi.
Triệu Thủy Quang trợn mắt há mồm đứng đó. Cô từng nghe nói ở đại học, có rất nhiều cặp tình nhân yêu nhau, ở quê vẫn có bạn trai bạn gái, nhưng cả hai bên đều không để tâm đến chuyện đó. Triệu Thủy Quang cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thích một người sao có thể không để tâm? Tình yêu đâu phải là hình tam giác không đổi?
Cô trờ về phòng, chuyện này chỉ có thể nín nhịn.
Qua vài hôm mới biết, kẻ phản bội chính là Bành Hiểu Hiểu. ai kêu bạn trai cô ấy lại ở cùng phòng với Đằng Dương.
Kể ra sự đời thật diệu kỳ, thì ra ngày hôm đó vừa gặp nhau ở lớp học, đã có hạt mầm đâm chồi nở hoa thật.
Nữ sinh ăn nói nhỏ nhẹ của vùng đất Vô Tích làm chuyện gì cũng thích nói: “Có hứng” hoặc “Không có hứng”.
Ban đầu, Triệu Thủy Quang thực tình không thể hiểu nôi, ví dụ, nói với Bành Hiểu Hiểu là: “Bành Bành, đi mua cơm không?”.
Bành Hiểu Hiểu nói: “Mới tan học, người đông, không có hứng đi bây giờ”.
Triệu Thủy Quang quen dùng tiếng Nam Kinh rồi, thật không hiểu, ăn bữa cơm còn có hứng với chẳng không có hứng. Chẳng lẽ hôm nay không có hứng thì không ăn à?
Hồi đầu, cô cảm thấy không thoải mái, sau nghe quen, mới biết người ta thường nói chuyện như vậy.
Một tỉnh ở Giang Tô, nói chuyện lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược, tỉ như câu “Hôm nay trời rất nóng”, có các cách nói khác nhau điển hình.
Người Nam Kinh nói: “Cái ngày quỷ quái này sao lại nóng đến thế cơ chứ”, ngữ điệu nghi vấn.
Người Thường Châu nói: “Trời nóng quá nóng quá”, thanh điệu số ba.
Người Tô Châu nói: “Ngày hôm nay, nóng quá đi!”, lên giọng.
Trong đại học mới có thể học được những điều này!
Thế là, phòng của Triệu Thủy Quang mấy ngày nay giống như đi chơi hội, bạn trai mới nhậm chức đương nhiên phải phục vụ toàn bộ phòng ký túc. Ăn uống, hát karaoke là chuyện không tránh được, buổi tối còn có màn ăn đêm. Triệu Thủy Quang bắt buộc phải tham dự, khiến cô vô cùng lúng túng, Đằng Dương lại như không có chuyện gì, chỉ là, lén lút đối đãi chu đáo với Triệu Thủy Quang.
Phòng con gái tắt đèn rồi vẫn còn chuyện chưa kể hết, Dương Dương nói: “Triệu Thủy Quang, cậu mau thu nhận Đằng Dương đi”.
Hứa Oánh nói: “Cậu xem Bành Bành kìa, bữa sáng có người mang cho, lấy nước có người xách, tốt biết bao”.
Triệu Thủy Quang nói: “Được rồi, được rồi, các cậu muốn tuyển người giúp việc à. Không nói nữa. Ngủ!”.
Đắp chăn lên người, không phải Triệu Thủy Quang chưa từng nghĩ, nếu như năm lớp Mười hai, cô không gặp Đàm Thư Mặc, thì bây giờ sẽ thế nào? Nhưng không có Đàm Thư Mặc, thì cũng sẽ không có Triệu Thủy Quang của hiện tại. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy như đang sỉ nhục Đàm Thư Mặc.
Những đôi yêu nhau trong trường đại học vốn không biết ý tứ là gì, yêu đương lúc đó hận không thể chiêu cáo thiên hạ. Triệu Thủy Quang nhìn thấy cảnh tượng ấy, không phải chưa từng tưởng tượng có người cùng ăn cơm trong nhà ăn, cùng đi lấy nước, cùng tự học buổi tối, cùng nắm tay nhau tản bộ trong vườn trường như thể chẳng có ai xung quanh. Nhưng cô nói với bản thân, nếu đã lựa chọn ở bên Đàm Thư Mặc thì phải biết trân trọng những gì mình có. Đàm Thư Mặc dùng tình yêu hơn cô chín tuổi để dành tặng cô, cái cô có thể có báo dáp đương nhiên không giống. Triệu Thủy Quang cô có thể tiếp nhận được kiểu yêu đương thế này!
Dù là yêu đương, hay làm việc, cái quan trọng chính là chịu đựng được sự cô đơn.
Đối với sự nhẫn lại của Đằng Dương, Triệu Thủy Quang cuối cùng đã bùng nổ trong một buổi tối không trăng, không sao, gió lớn. Ngày hôm ấy kể ra cũng lạ, điện thoại của Triệu Thủy Quang bị khóa cuộc gọi thật. Cô hận, không ngờ câu nói ấy nay đã trở thành sự thật! Cô nghĩ, hai ngày nữa là về nhà, đến lúc đó cầm thẻ ở nhà đi nạp vậy.
Một lát sau, điện thoại rung, cô mở ra xem: Quý khách sử dụng dịch vụ di động thân mến,…(tự động tỉnh lược số lượng từ ở trên), điện thoại của quý khách đã nạp thành công một trăm tệ.
Triệu Thủy Quang cảm thấy kỳ lạ, bèn gửi tin nhắn cho Đàm Thư Mặc. Vừa rồi anh có gọi điện cho em không?
Một lát sau, Đàm Thư Mặc nhắn lại: Không có, sao vậy?
Người này trước giờ gửi tin nhắn cực kỳ ngắn gọn, Triệu Thủy Quang biết không phải là anh nạp, bèn trả lời: Không có gì, em hỏi vậy thôi.
Triệu Thủy Quang biết Đàm Thư Mặc có tiền, nhưng với cá tính của Triệu Thủy Quang, cô chưa từng chủ động đòi hỏi gì. Từ trước tới giờ, cô cho rằng Đàm Thư Mặc có tiền là chuyện của Đàm Thư Mặc. chuyện tình cảm, dây dưa đến tiền sẽ bắt đầu trở nên không rõ ràng.
Tuy Triệu Thủy Quang cô chưa trải qua những chuyện này, nhưng điểm này cô vẫn hiểu rõ.
Triệu Thủy Quang nằm bò trên bàn nghĩ, có thật là miếng bánh từ trên trời rơi xuống không?
Một lát sau, hung thủ đã tự chui đầu vào lưới: “Cậu đã nhận được tin nhắn chưa? Đằng Dương”.
Triệu Thủy Quang không nói lời nào, bấm số gọi: “Đằng Dương à? Năm phút sau cậu xuống tầng nhé, tớ có chuyện muốn nói với cậu”.
Cô rút ra tám mươi tệ tiền mặt trong ví, hỏi mượn Hứa Oánh hai mươi tệ, xông xuống tầng.
Lần đầu tiên đứng đợi ở ký túc xa nam, Triệu Thủy Quang có hơi ngại ngùng. Nam sinh đi qua đi lại đều quay đầu nhìn. Đa phần đều là nam sinh đợi nữ sinh dưới tầng. chuyện nữ sinh đứng đợi thế này là vô cùng hiếm.
May mà một lát sau, Đằng Dương đi xuống. Triệu Thủy Quang không lên tiếng, hai người đi được một đoạn, người qua lại đã ít hơn.
Triệu Thủy Quang mới quay đầu nói: “Đằng Dương, cảm ơn cậu, nhưng số tiền này tớ không thể nhận”, cô chìa tay đưa tiền cho cậu ta.
Đằng Dương cũng là chàng trai nóng nảy, quay đầu đi chỗ khác: “Tớ không cần, tớ giúp cậu, nạp đã nạp rồi, cậu đừng trả tớ, không cần thì cậu bỏ đi”, khuôn mặt cười đùa tí tửng thường ngày bỗng xị xuống.
Triệu Thủy Quang có chút bực tức: “Tiền này không phải là tiền à”, rồi nhét vào tay cậu ta.
Cô tận tình khuyên bảo: “Đằng Dương, tớ vẫn giữ câu trả lời kia. Tớ có người mình thích rồi. Hơn nữa, tớ ở bên người ấy, chuyện này không cần người khác phải biết rõ ràng, phải vậy không? Tin hay không tùy cậu. Còn nữa, cậu nghĩ kỹ xem, cậu thật sự thích tớ sao? Chí ít đối với tớ mà nói, tớ không cảm thấy vậy”.
Kể ra cũng buồn cười, có những người thích bạn bởi vì bạn không thích người ta, thứ không thể đạt được luôn là tốt nhất. Thực ra cô hiểu, với tính cách hiếu thắng của Đằng Dương, cậu ta rất có khả năng là kiểu người này.
Cũng có thể, Đằng Dương không giống những gì cô nghĩ, nhưng Triệu Thủy Quang không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa. trong sinh mệnh gặp được một Đàm Thư Mặc, những người khác đối với Triệu Thủy Quang đều chỉ là khách qua đường.
Đằng Dương quay mặt đi, nhìn nữ sinh kia, khuôn mặt dưới ánh trăng trắng nõn, ngũ quan không nổi trội nhưng vô cùng hai hòa, đôi mắt phát sáng rực rỡ, lúc đó chẳng phải cậu ta bị ánh mắt này mê hoặc sao?
Hồi nhỏ, chúng ta luôn tưởng tượng tới một ngày, có người có thể đứng trước bạn, nhìn vào đôi mắt bạn, nói với bạn rằng: “Tớ thích cậu”. Luôn mong chờ bản thân có thể nhận được sự yêu mến của nhiều người. Chúng ta của ngày ấy không hề biết rằng, được người khác thích không phải là chuyện vui vẻ đến thế. Thứ tình cảm không thể báo đáp, lời từ chối bất luận có dễ nghe nhường nào, mãi luôn là một sự xúc phạm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook