Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng
-
Chương 19: Có ai từng nói rằng anh rất khốn nạn chưa?
Ngày thứ nhất sau khi đóng máy, Chúc Lương Cơ lên game kêu gọi mọi người đại khai sát giới trong hẻm núi; ngày thứ hai, cũng đại khai sát giới. Ngày thứ ba ngồi không, Tiêu Dương đứng ngồi không yên, một cuộc điện thoại gọi tới khiến Chúc Lương Cơ phải đi tham gia casting cho quảng cáo nước hoa nam của Niklaus. Nếu như thuận lợi cậu có thể trở thành người đại diện mới tại khu vực Châu Á của Niklaus.
Bên kia đã sớm lên kế hoạch tiếp xúc với những nghệ sĩ phù hợp, tham gia casting còn có hai nghệ sĩ khác, một người trong đó là Khương Hạo. Chúc Lương Cơ không quên tia cảnh giác xẹt qua trong mắt Khương Hạo lúc nhìn thấy cậu, cậu gật đầu chào hỏi với Khương Hạo, người kia nở một nụ cười xán lạn: “Trùng hợp vậy.”
Tiêu Dương đưa kịch bản quảng cáo cho Chúc Lương Cơ. Câu chuyện rất đơn giản, bọn họ muốn nam chính đóng vai ma cà rồng, ban ngày ma cà rồng ngụy trang thành một mọt sách đeo kính che mắt mọi người, ban đêm thì khôi phục nguyên hình ra ngoài săn mồi. Mỗi lần trước khi ra khỏi cửa hắn đều sử dụng nước hoa nam Niklaus.
Tiêu Dương thấp giọng nói bên tai Chúc Lương Cơ: “Bọn họ chủ yếu là thử tạo hình, nếu như ngoại hình và khí chất đều phù hợp, lại có thêm kỹ năng diễn xuất cơ bản thì quyết định ngay.”
Sau khi được trang điểm tỉ mỉ, nhiếp ảnh gia chụp hình cho bọn họ, một tạo hình thì toát lên vẻ đam mê vi tính và lập trình, một tạo hình khác cho ban đêm thì mặc âu phục kiểu Âu. Sau một lúc lâu trang điểm kĩ lưỡng, đôi mắt của Chúc Lương Cơ vô cùng thích hợp với tạo hình, lúc cậu thử cảm giác trước ống kính thì đôi mắt của người chỉ đạo sáng lên. Chúc Lương Cơ làm động tác xịt nước hoa theo yêu cầu trước ống kính. Sau khi kết thúc người chỉ đạo bảo bọn họ trở về chờ thông báo.
“Mùi này rất dễ ngửi.” Trở lại trên xe, Chúc Lương Cơ lật qua lật lại sản phẩm giới thiệu Tiêu Dương lấy được. Chai nước hoa này có hương đầu là hương cam bergamot và hồng trà, hương giữa là ngải giấm, hương cuối thì ấm trở lại, phảng phất như mùi thuốc lá: “Khi nào tung ra thị trường thì mua một chai.”
“Khi nào làm đại diện bọn họ sẽ đưa cho.”
“Làm sao anh biết em có thể nhận được?” Chúc Lương Cơ mở Weibo: “Còn có Khương Hạo cùng một nghệ sĩ khác nữa.”
“Khương Hạo mà cậu còn không có tự tin?” Tiêu Dương nói: “Đừng nói cậu do anh dẫn dắt, mất mặt.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Vừa mở Weibo ra, xem bảng hot search hôm nay, Chúc Lương Cơ trừng mắt nhìn.
Sau chủ đề #bạn gái Hạ Tê Xuyên# là chữ 【bạo】 đỏ như máu. Lần gần nhất cậu nhìn thấy chữ【bạo】 là ba tháng trước một nữ minh tinh nào đó công khai. Chúc Lương Cơ mở chủ đề ra.
Vị trí được chụp trong bức ảnh là một nhà hàng dưới đáy biển nhân tạo ở trung tâm thành phố, có thể nhìn ra là chụp trộm. Không thể nghi ngờ, dùng bữa ở độ sâu năm mét tại nhà hàng dưới đáy biển là một việc rất lãng mạn, hơn nữa nhà hàng này nổi danh là “Muốn ăn cơm ở đây thì phải ngoan ngoãn hẹn trước ba tháng”, mà Hạ Tê Xuyên cùng cô gái trẻ tuổi đối diện hắn trong ảnh nhìn thế nào cũng giống như đang hẹn hò.
Chúc Lương Cơ kéo xuống, không ngoài dự liệu, giang cư mận thần thông quảng đại đã tra ra thân phận của cô gái này, Phương Tịnh Văn, tên tiếng Anh là Swan. Là người mẫu châu Á đang được chú ý ở quốc tế trong mấy năm gần đây. Có người trên mạng tự xưng mình và Swan đều là lưu học sinh, Swan không chỉ có khí chất cùng vẻ ngoài xinh đẹp, trong cộng đồng du học sinh cũng là một người nổi bật.
Trai tài gái sắc, chứng cứ xác thực. Chúc Lương Cơ do dự có nên gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Tê Xuyên để kiểm chứng hay không, nhưng cậu cảm thấy nếu như gửi tin tức cùng ảnh chụp này cho đối phương hỏi có thật hay không tựa hồ không được hay cho lắm, trực tiếp chúc mừng cũng không được. Lúc cậu đang xoắn xuýt, Tiêu Dương quay đầu: “Chỗ nước hoa kia có kết quả rồi.”
“?”
“Bọn họ chọn cậu, ngày mốt chụp quảng cáo.” Tiêu Dương lật xem bản kế hoạch vừa nhận được: “Sẽ có người mẫu nữ hợp tác với cậu.”
“Đẹp không?”
“Không phải là người đẹp mắt to theo truyền thống, nhưng mà nhìn cũng rất đẹp,” Tiêu Dương nhìn ảnh: “Tên là Phương Tịnh Văn, tên tiếng Anh là Swan.”
Ngày chụp hình đó Chúc Lương Cơ thức dậy từ rất sớm, bên trong studio, nhân viên công tác đang bố trí hiện trường, sau khi cậu bắt đầu trang điểm không lâu thì cạnh cửa truyền đến tiếng động. Một cô gái với vóc người cao gầy đi vào, cô rất gầy, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, đôi chân dài mang đôi giày Oxford. Nghe thấy nhân viên công tác gọi cô là Swan, Chúc Lương Cơ ngẩng đầu, đối phương vừa vặn tháo kính râm xuống, bốn mắt nhìn nhau, cô thân thiện đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Phương Tịnh Văn.”
“Chúc Lương Cơ.”
“Tôi biết cậu,” Swan cười với cậu: “Người thật so với ảnh chụp nhìn đẹp hơn.”
Con gái xinh đẹp lại thẳng thắn không ai không thích, Chúc Lương Cơ vốn nửa tin nửa ngờ đối với tin tức kia, sau khi tự mình nhìn thấy người thật thì cậu tin đến bảy, tám phần.
Bắt đầu quay chụp chính thức, ống kính theo sát Chúc Lương Cơ một đường không rời, từ mọt sách cúi đầu khom lưng đến ma cà rồng gợi cảm ban đêm, cậu thể hiện hai nhân vật trái ngược vô cùng xuất sắc, đặc biệt là cảnh cậu xịt nước hoa bên cổ rồi chỉnh cà vạt sau, ánh nhìn về phía ống kính làm cho tất cả phái nữ ở đây nhìn không chớp mắt. Swan mặc dù có chút cứng ngắc, biểu hiện cũng coi như tạm chấp nhạn được. Qua nửa ngày, đã chụp được hơn nửa phân cảnh.
Lúc nghỉ trưa gọi đồ ăn ngoài, Chúc Lương Cơ nghịch điện thoại di động ở phòng hóa trang dành cho mình. Sau khi ăn cơm xong, mở WeChat vừa vang lên thông báo có tin nhắn, cậu nhìn thấy một tin nhắn do Hạ Tê Xuyên gửi đến.
【Cậu nhận đại ngôn nước hoa Niklaus?】
【Ừm,】 Chúc Lương Cơ hỏi: 【Sao anh biết?】
【Trong vòng bạn bè của Phương Tịnh Văn】.
Như vậy Hạ Tê Xuyên với Swan là ván đã đóng thuyền, Chúc Lương Cơ gõ chữ: 【Cô ấy rất đẹp, người cũng rất tốt.】
Nghĩ đến mình đã từng cùng Hạ Tê Xuyên có một đêm mây mưa, câu khen này nhìn thế nào cũng thấy hơi có vẻ ghen ăn tức ở, Chúc Lương Cơ tìm gửi thêm một nhãn dán. Được rồi, giờ thì nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Người thường nghe thấy bạn bè khen bạn gái mình đều sẽ đùa lại, ít nhiều cũng sẽ nói tiếng cám ơn, ngàn lần không nghĩ tới, Hạ Tê Xuyên thế mà gửi lại cho cậu một dấu chấm hỏi. Cậu còn chưa nghĩ ra phải trả lời như nào, Lê Kháp gọi cậu quay lại quay chụp, Chúc Lương Cơ chỉ có thể gõ câu【Đang làm việc lát nói chuyện sau】 rồi để điện thoại di động xuống.
Chụp hình đến buổi chiều mới kết thúc, lúc Chúc Lương Cơ đang tẩy trang thì nghe thấy tiếng gõ cửa, kèm theo vài tiếng thốt kinh ngạc kìm nén, Chúc Lương Cơ mơ hồ nghe thấy người chỉ đạo gọi tên Hạ Tê Xuyên. Cậu đi tới cửa, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tê Xuyên đeo kính râm cúi đầu nghịch điện thoại di động, mặc dù đối phương chỉ lộ ra một đoạn nhỏ dưới chiếc cằm hoàn mỹ nhưng từ thân hình có thể nhận ra. Swan nhìn thấy Hạ Tê Xuyên thì hai, ba bước chạy tới, cô cười rất vui vẻ, như một bé gái.
Nhân viên công tác xung quanh xì xào bàn tán, hiển nhiên cảm thấy hứng thú với scandal của ảnh đế vô cùng. Hạ Tê Xuyên nhận lấy chiếc túi xách hàng hiệu trong tay Swan, hắn đi tới chỗ Chúc Lương Cơ, sau khi ngửi thấy mùi hương trong không khí người đàn ông cụp mắt: “Mùi hương hình như hơi nồng.”
“Lúc trước xịt nước hoa có bị NG mấy lần.”
“Chỗ này,” tay Hạ Tê Xuyên khảy khảy ở cuối sợi tóc Chúc Lương Cơ: “Trên tóc dính phấn nền.”
Chúc Lương Cơ theo bản năng ngẩng đầu nhìn Swan bị bỏ lại phía sau, trên mặt nữ người mẫu vẫn duy trì mỉm cười, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ. Chúc Lương Cơ có chút lúng túng khó hiểu: “Anh tới đón Swan à?”
Hạ Tê Xuyên gật đầu.
“Bỏ bạn gái lại phía sau đi nói chuyện với bạn bè là không được,” Chúc Lương Cơ bỏ qua mất mát trong lòng: “Anh mau quay lại đi.”
“Cô ấy là đối tượng xem mắt mẹ tôi tìm cho tôi,” Hạ Tê Xuyên nói lời kinh người: “Không phải bạn gái.”
“Xem mắt?” Nói cách khác, ở dạ tiệc lần trước Hạ Tê Xuyên nói gia đình hắn ép kết hôn là thật?
Nghe Hạ Tê Xuyên nói như vậy, cậu thế mà lại hơi vui vui. Nhớ tới fan only của Hạ Tê Xuyên đã bùng nổ được một ngày, Chúc Lương Cơ vò tóc.
E rằng, đại khái, có khả năng cậu đã từ fanboy vô tư tiến hóa thành fan only không muốn thấy thần tượng hẹn hò?
“Tôi đi trước.”
“Ồ… Bye bye.”
Hạ Tê Xuyên đi tới, Swan tựa như muốn khoát tay hắn, nhưng Hạ Tê Xuyên cúi đầu nói gì đó với cô, người kia buông xuống cánh tay đã duỗi được một nửa, nếu như không phải Chúc Lương Cơ vẫn luôn chú ý tới bên kia, đại khái sẽ không có ai phát hiện hai người kia không bình thường.
“Vui mừng gì đấy,” Tiêu Dương lại gần: “Thất tình không cần miễn cưỡng vui cười, cậu có cần anh cho mượn bờ vai không?”
“?”
“Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương Hạ Tê Xuyên.”
“Thầy tiêu,” Chúc Lương Cơ nói: “Hình như anh diễn hơi lố.”
Tiêu Dương thu lại dáng vẻ cợt nhả, anh quan sát Chúc Lương Cơ một chút, sau nhiều lần thì xác định nghệ sĩ mà mình dẫn dắt quả thực không có bất kỳ cảm xúc không nên có nào, đáy lòng Tiêu Dương thầm thở phào nhẹ nhõm: “Anh đây không phải là lo lắng cho cậu à.”
Chúc Lương Cơ cùng Hạ Tê Xuyên có khoảng cách rất xa, người trước chỉ là một người bình thường anh nhặt được, người sau thân ở trung tâm giới giải trí nhiều năm mà chưa bao giờ có bất kỳ scandal nào, nước trong quá thì không có cá, Hạ Tê Xuyên giống như một ẩn số to lớn, đến gần một chút thì có thể xương cốt cũng không còn. Anh liếc nhìn Chúc Lương Cơ, nhóc con này không tim không phổi quen rồi, có lẽ cũng chính vì loại tính cách đặc biệt này mà khiến cho ảnh đế nguyện ý tiếp cận?
Chúc Lương Cơ lướt WeChat, phát hiện Swan đăng một bài viết mới lên vòng bạn bè, thời gian là hai mươi phút trước. Phía dưới là tấm ảnh cô cùng Chúc Lương Cơ chụp chung: 【Kết thúc công việc, bạn mới quen rất đẹp trai! ~】
Chúc Lương Cơ nhìn một lát, không biết ôm tâm tình gì mà nhấn like cho tấm ảnh.
Tiêu Dương không nhịn được lắm miệng như mọi ngày: “Cao, thật sự rất cao, ôm hận nhấn like tỏ vẻ không quan tâm.”
Chúc Lương Cơ: “Anh thật sự rất phiền.”
Hạ Tê Xuyên mở cửa xe cho Swan, đặt túi xách trong tay vào ghế sau rồi lên xe thắt chặt đai an toàn. Người đàn ông liếc mắt nhìn Swan cúi đầu nghịch điện thoại di động, giọng điệu nhàn nhạt: “Cô có thể xóa bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè kia không?”
“Cái gì?”
“WeChat của cô kết bạn với không ít blogger, nửa tiếng nữa bình luận bên dưới sẽ rất dữ dội.”
“Tê… anh Hạ, anh rõ ràng đã đồng ý với dì giúp em mở rộng mối quan hệ ở trong nước,” Swan cắn cắn môi dưới, trong mắt toát ra vẻ điềm đạm đáng yêu: “Cậu ta là bạn anh, em chụp với cậu ta một tấm cũng không được à?”
“Chuyện giữa hai chúng ta thì không nên kéo người không liên quan vào.” Hạ Tê Xuyên nói rất bình tĩnh, mà một khắc kia, cô cảm thấy mình giống như bị bài xích. Người đàn ông nở nụ cười với cô: “Cô xem có đúng không, Phương tiểu thư?”
Swan nhắm mắt lại, lần nữa bình ổn lại tâm tình mình: “Có ai từng nói rằng anh rất khốn nạn chưa?”
“Không ít,” Hạ Tê Xuyên nói: “Nhưng mà so với Phương tiểu thư liên hệ phóng viên chụp trộm ở nhà hàng, mua bản thảo, đẩy hot search Weibo, có lẽ tôi vẫn không được tính là đặc biệt khốn nạn nhỉ?”
Hắn thấy khuôn mặt cô gái cứng đờ, không nói gì thêm.
Bên kia đã sớm lên kế hoạch tiếp xúc với những nghệ sĩ phù hợp, tham gia casting còn có hai nghệ sĩ khác, một người trong đó là Khương Hạo. Chúc Lương Cơ không quên tia cảnh giác xẹt qua trong mắt Khương Hạo lúc nhìn thấy cậu, cậu gật đầu chào hỏi với Khương Hạo, người kia nở một nụ cười xán lạn: “Trùng hợp vậy.”
Tiêu Dương đưa kịch bản quảng cáo cho Chúc Lương Cơ. Câu chuyện rất đơn giản, bọn họ muốn nam chính đóng vai ma cà rồng, ban ngày ma cà rồng ngụy trang thành một mọt sách đeo kính che mắt mọi người, ban đêm thì khôi phục nguyên hình ra ngoài săn mồi. Mỗi lần trước khi ra khỏi cửa hắn đều sử dụng nước hoa nam Niklaus.
Tiêu Dương thấp giọng nói bên tai Chúc Lương Cơ: “Bọn họ chủ yếu là thử tạo hình, nếu như ngoại hình và khí chất đều phù hợp, lại có thêm kỹ năng diễn xuất cơ bản thì quyết định ngay.”
Sau khi được trang điểm tỉ mỉ, nhiếp ảnh gia chụp hình cho bọn họ, một tạo hình thì toát lên vẻ đam mê vi tính và lập trình, một tạo hình khác cho ban đêm thì mặc âu phục kiểu Âu. Sau một lúc lâu trang điểm kĩ lưỡng, đôi mắt của Chúc Lương Cơ vô cùng thích hợp với tạo hình, lúc cậu thử cảm giác trước ống kính thì đôi mắt của người chỉ đạo sáng lên. Chúc Lương Cơ làm động tác xịt nước hoa theo yêu cầu trước ống kính. Sau khi kết thúc người chỉ đạo bảo bọn họ trở về chờ thông báo.
“Mùi này rất dễ ngửi.” Trở lại trên xe, Chúc Lương Cơ lật qua lật lại sản phẩm giới thiệu Tiêu Dương lấy được. Chai nước hoa này có hương đầu là hương cam bergamot và hồng trà, hương giữa là ngải giấm, hương cuối thì ấm trở lại, phảng phất như mùi thuốc lá: “Khi nào tung ra thị trường thì mua một chai.”
“Khi nào làm đại diện bọn họ sẽ đưa cho.”
“Làm sao anh biết em có thể nhận được?” Chúc Lương Cơ mở Weibo: “Còn có Khương Hạo cùng một nghệ sĩ khác nữa.”
“Khương Hạo mà cậu còn không có tự tin?” Tiêu Dương nói: “Đừng nói cậu do anh dẫn dắt, mất mặt.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Vừa mở Weibo ra, xem bảng hot search hôm nay, Chúc Lương Cơ trừng mắt nhìn.
Sau chủ đề #bạn gái Hạ Tê Xuyên# là chữ 【bạo】 đỏ như máu. Lần gần nhất cậu nhìn thấy chữ【bạo】 là ba tháng trước một nữ minh tinh nào đó công khai. Chúc Lương Cơ mở chủ đề ra.
Vị trí được chụp trong bức ảnh là một nhà hàng dưới đáy biển nhân tạo ở trung tâm thành phố, có thể nhìn ra là chụp trộm. Không thể nghi ngờ, dùng bữa ở độ sâu năm mét tại nhà hàng dưới đáy biển là một việc rất lãng mạn, hơn nữa nhà hàng này nổi danh là “Muốn ăn cơm ở đây thì phải ngoan ngoãn hẹn trước ba tháng”, mà Hạ Tê Xuyên cùng cô gái trẻ tuổi đối diện hắn trong ảnh nhìn thế nào cũng giống như đang hẹn hò.
Chúc Lương Cơ kéo xuống, không ngoài dự liệu, giang cư mận thần thông quảng đại đã tra ra thân phận của cô gái này, Phương Tịnh Văn, tên tiếng Anh là Swan. Là người mẫu châu Á đang được chú ý ở quốc tế trong mấy năm gần đây. Có người trên mạng tự xưng mình và Swan đều là lưu học sinh, Swan không chỉ có khí chất cùng vẻ ngoài xinh đẹp, trong cộng đồng du học sinh cũng là một người nổi bật.
Trai tài gái sắc, chứng cứ xác thực. Chúc Lương Cơ do dự có nên gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Tê Xuyên để kiểm chứng hay không, nhưng cậu cảm thấy nếu như gửi tin tức cùng ảnh chụp này cho đối phương hỏi có thật hay không tựa hồ không được hay cho lắm, trực tiếp chúc mừng cũng không được. Lúc cậu đang xoắn xuýt, Tiêu Dương quay đầu: “Chỗ nước hoa kia có kết quả rồi.”
“?”
“Bọn họ chọn cậu, ngày mốt chụp quảng cáo.” Tiêu Dương lật xem bản kế hoạch vừa nhận được: “Sẽ có người mẫu nữ hợp tác với cậu.”
“Đẹp không?”
“Không phải là người đẹp mắt to theo truyền thống, nhưng mà nhìn cũng rất đẹp,” Tiêu Dương nhìn ảnh: “Tên là Phương Tịnh Văn, tên tiếng Anh là Swan.”
Ngày chụp hình đó Chúc Lương Cơ thức dậy từ rất sớm, bên trong studio, nhân viên công tác đang bố trí hiện trường, sau khi cậu bắt đầu trang điểm không lâu thì cạnh cửa truyền đến tiếng động. Một cô gái với vóc người cao gầy đi vào, cô rất gầy, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, đôi chân dài mang đôi giày Oxford. Nghe thấy nhân viên công tác gọi cô là Swan, Chúc Lương Cơ ngẩng đầu, đối phương vừa vặn tháo kính râm xuống, bốn mắt nhìn nhau, cô thân thiện đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Phương Tịnh Văn.”
“Chúc Lương Cơ.”
“Tôi biết cậu,” Swan cười với cậu: “Người thật so với ảnh chụp nhìn đẹp hơn.”
Con gái xinh đẹp lại thẳng thắn không ai không thích, Chúc Lương Cơ vốn nửa tin nửa ngờ đối với tin tức kia, sau khi tự mình nhìn thấy người thật thì cậu tin đến bảy, tám phần.
Bắt đầu quay chụp chính thức, ống kính theo sát Chúc Lương Cơ một đường không rời, từ mọt sách cúi đầu khom lưng đến ma cà rồng gợi cảm ban đêm, cậu thể hiện hai nhân vật trái ngược vô cùng xuất sắc, đặc biệt là cảnh cậu xịt nước hoa bên cổ rồi chỉnh cà vạt sau, ánh nhìn về phía ống kính làm cho tất cả phái nữ ở đây nhìn không chớp mắt. Swan mặc dù có chút cứng ngắc, biểu hiện cũng coi như tạm chấp nhạn được. Qua nửa ngày, đã chụp được hơn nửa phân cảnh.
Lúc nghỉ trưa gọi đồ ăn ngoài, Chúc Lương Cơ nghịch điện thoại di động ở phòng hóa trang dành cho mình. Sau khi ăn cơm xong, mở WeChat vừa vang lên thông báo có tin nhắn, cậu nhìn thấy một tin nhắn do Hạ Tê Xuyên gửi đến.
【Cậu nhận đại ngôn nước hoa Niklaus?】
【Ừm,】 Chúc Lương Cơ hỏi: 【Sao anh biết?】
【Trong vòng bạn bè của Phương Tịnh Văn】.
Như vậy Hạ Tê Xuyên với Swan là ván đã đóng thuyền, Chúc Lương Cơ gõ chữ: 【Cô ấy rất đẹp, người cũng rất tốt.】
Nghĩ đến mình đã từng cùng Hạ Tê Xuyên có một đêm mây mưa, câu khen này nhìn thế nào cũng thấy hơi có vẻ ghen ăn tức ở, Chúc Lương Cơ tìm gửi thêm một nhãn dán. Được rồi, giờ thì nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Người thường nghe thấy bạn bè khen bạn gái mình đều sẽ đùa lại, ít nhiều cũng sẽ nói tiếng cám ơn, ngàn lần không nghĩ tới, Hạ Tê Xuyên thế mà gửi lại cho cậu một dấu chấm hỏi. Cậu còn chưa nghĩ ra phải trả lời như nào, Lê Kháp gọi cậu quay lại quay chụp, Chúc Lương Cơ chỉ có thể gõ câu【Đang làm việc lát nói chuyện sau】 rồi để điện thoại di động xuống.
Chụp hình đến buổi chiều mới kết thúc, lúc Chúc Lương Cơ đang tẩy trang thì nghe thấy tiếng gõ cửa, kèm theo vài tiếng thốt kinh ngạc kìm nén, Chúc Lương Cơ mơ hồ nghe thấy người chỉ đạo gọi tên Hạ Tê Xuyên. Cậu đi tới cửa, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tê Xuyên đeo kính râm cúi đầu nghịch điện thoại di động, mặc dù đối phương chỉ lộ ra một đoạn nhỏ dưới chiếc cằm hoàn mỹ nhưng từ thân hình có thể nhận ra. Swan nhìn thấy Hạ Tê Xuyên thì hai, ba bước chạy tới, cô cười rất vui vẻ, như một bé gái.
Nhân viên công tác xung quanh xì xào bàn tán, hiển nhiên cảm thấy hứng thú với scandal của ảnh đế vô cùng. Hạ Tê Xuyên nhận lấy chiếc túi xách hàng hiệu trong tay Swan, hắn đi tới chỗ Chúc Lương Cơ, sau khi ngửi thấy mùi hương trong không khí người đàn ông cụp mắt: “Mùi hương hình như hơi nồng.”
“Lúc trước xịt nước hoa có bị NG mấy lần.”
“Chỗ này,” tay Hạ Tê Xuyên khảy khảy ở cuối sợi tóc Chúc Lương Cơ: “Trên tóc dính phấn nền.”
Chúc Lương Cơ theo bản năng ngẩng đầu nhìn Swan bị bỏ lại phía sau, trên mặt nữ người mẫu vẫn duy trì mỉm cười, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ. Chúc Lương Cơ có chút lúng túng khó hiểu: “Anh tới đón Swan à?”
Hạ Tê Xuyên gật đầu.
“Bỏ bạn gái lại phía sau đi nói chuyện với bạn bè là không được,” Chúc Lương Cơ bỏ qua mất mát trong lòng: “Anh mau quay lại đi.”
“Cô ấy là đối tượng xem mắt mẹ tôi tìm cho tôi,” Hạ Tê Xuyên nói lời kinh người: “Không phải bạn gái.”
“Xem mắt?” Nói cách khác, ở dạ tiệc lần trước Hạ Tê Xuyên nói gia đình hắn ép kết hôn là thật?
Nghe Hạ Tê Xuyên nói như vậy, cậu thế mà lại hơi vui vui. Nhớ tới fan only của Hạ Tê Xuyên đã bùng nổ được một ngày, Chúc Lương Cơ vò tóc.
E rằng, đại khái, có khả năng cậu đã từ fanboy vô tư tiến hóa thành fan only không muốn thấy thần tượng hẹn hò?
“Tôi đi trước.”
“Ồ… Bye bye.”
Hạ Tê Xuyên đi tới, Swan tựa như muốn khoát tay hắn, nhưng Hạ Tê Xuyên cúi đầu nói gì đó với cô, người kia buông xuống cánh tay đã duỗi được một nửa, nếu như không phải Chúc Lương Cơ vẫn luôn chú ý tới bên kia, đại khái sẽ không có ai phát hiện hai người kia không bình thường.
“Vui mừng gì đấy,” Tiêu Dương lại gần: “Thất tình không cần miễn cưỡng vui cười, cậu có cần anh cho mượn bờ vai không?”
“?”
“Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương Hạ Tê Xuyên.”
“Thầy tiêu,” Chúc Lương Cơ nói: “Hình như anh diễn hơi lố.”
Tiêu Dương thu lại dáng vẻ cợt nhả, anh quan sát Chúc Lương Cơ một chút, sau nhiều lần thì xác định nghệ sĩ mà mình dẫn dắt quả thực không có bất kỳ cảm xúc không nên có nào, đáy lòng Tiêu Dương thầm thở phào nhẹ nhõm: “Anh đây không phải là lo lắng cho cậu à.”
Chúc Lương Cơ cùng Hạ Tê Xuyên có khoảng cách rất xa, người trước chỉ là một người bình thường anh nhặt được, người sau thân ở trung tâm giới giải trí nhiều năm mà chưa bao giờ có bất kỳ scandal nào, nước trong quá thì không có cá, Hạ Tê Xuyên giống như một ẩn số to lớn, đến gần một chút thì có thể xương cốt cũng không còn. Anh liếc nhìn Chúc Lương Cơ, nhóc con này không tim không phổi quen rồi, có lẽ cũng chính vì loại tính cách đặc biệt này mà khiến cho ảnh đế nguyện ý tiếp cận?
Chúc Lương Cơ lướt WeChat, phát hiện Swan đăng một bài viết mới lên vòng bạn bè, thời gian là hai mươi phút trước. Phía dưới là tấm ảnh cô cùng Chúc Lương Cơ chụp chung: 【Kết thúc công việc, bạn mới quen rất đẹp trai! ~】
Chúc Lương Cơ nhìn một lát, không biết ôm tâm tình gì mà nhấn like cho tấm ảnh.
Tiêu Dương không nhịn được lắm miệng như mọi ngày: “Cao, thật sự rất cao, ôm hận nhấn like tỏ vẻ không quan tâm.”
Chúc Lương Cơ: “Anh thật sự rất phiền.”
Hạ Tê Xuyên mở cửa xe cho Swan, đặt túi xách trong tay vào ghế sau rồi lên xe thắt chặt đai an toàn. Người đàn ông liếc mắt nhìn Swan cúi đầu nghịch điện thoại di động, giọng điệu nhàn nhạt: “Cô có thể xóa bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè kia không?”
“Cái gì?”
“WeChat của cô kết bạn với không ít blogger, nửa tiếng nữa bình luận bên dưới sẽ rất dữ dội.”
“Tê… anh Hạ, anh rõ ràng đã đồng ý với dì giúp em mở rộng mối quan hệ ở trong nước,” Swan cắn cắn môi dưới, trong mắt toát ra vẻ điềm đạm đáng yêu: “Cậu ta là bạn anh, em chụp với cậu ta một tấm cũng không được à?”
“Chuyện giữa hai chúng ta thì không nên kéo người không liên quan vào.” Hạ Tê Xuyên nói rất bình tĩnh, mà một khắc kia, cô cảm thấy mình giống như bị bài xích. Người đàn ông nở nụ cười với cô: “Cô xem có đúng không, Phương tiểu thư?”
Swan nhắm mắt lại, lần nữa bình ổn lại tâm tình mình: “Có ai từng nói rằng anh rất khốn nạn chưa?”
“Không ít,” Hạ Tê Xuyên nói: “Nhưng mà so với Phương tiểu thư liên hệ phóng viên chụp trộm ở nhà hàng, mua bản thảo, đẩy hot search Weibo, có lẽ tôi vẫn không được tính là đặc biệt khốn nạn nhỉ?”
Hắn thấy khuôn mặt cô gái cứng đờ, không nói gì thêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook