Yêu Đương Không Bằng Kết Hôn
-
Chương 11
Giang Yến khẽ nhướng lông mày, trên mặt viết hai chữ sáng ngời
Là nó?
Một con búp bê bị hỏng muốn đổi lấy chiếc túi phiên bản giới hạn của L.
Cô gái nhỏ tên Giang Nhu này thật biết cách kinh doanh.
Người đàn ông thản nhiên bỏ con búp bê cầu nắng vào túi quần và không trả lời Giang Nhu.
Anh đi đến ghế sô pha ngồi xuống, hai chân dài bắt chéo lên nhau một cách lười biết.
Anh nhớ đến con búp bê màu vàng chanh
"Dù sao em cũng không thật lòng, em nên cho anh cơ hội lựa chọn con này hay con kia"
Giang Nhu lè lưỡi: "Đó là của Giang Phàm"
Giọng điệu từ đầu đến cuối như đang bao che đứa con nhỏ, Giang Yến nghe đến lỗ tai đau nhứt.
Anh không thật sự thích con búp bê màu vàng chanh kia mà chỉ muốn trêu chọc Giang Nhu.
Trong lúc chờ đợi chú hai và Giang Phàm, Giang Yến trò chuyện cùng Giang Nhu về thời gian cô đi du học.
Nhân tiện nói đến kế hoạch sau này của Giang Nhu sau khi về nước.
Vốn dĩ Giang Yến muốn cô đến tập đoàn làm việc, giữ một chức vụ nhàn rỗi.
Không nghĩ tới Giang Nhu rất có tham vọng.
"Em đã lên kế hoạch cho việc trở về nước lần này.
Em sẽ dành hết tâm sức chuẩn bị trong một năm, sang năm sẽ báo danh thi lên thạc sĩ"
"Chờ em tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ thi công chức trở thành bác sĩ pháp y!"
Cô gái đầy kiêu hãnh và tham vọng khiến trái tim Giang Yến như thắt lại.
Đặc biệt lúc cô nói muốn trở thành bác sĩ pháp y, anh chợt nhớ đến ước mơ nghề nghiệp ban đầu của mình.
Khi đó cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, anh có thể tự do làm những gì mình thích.
Khi được hỏi về tương lai, anh cũng sẽ mang vẻ mặt tự hào nói với đối phương mình sẽ trở thành cảnh sát hình sự.
Đáng tiếc, không phải ai trên thế giới này cũng có thể giữ vững ý định ban đầu của mình và tiến về phía trước.
Ít nhất thì Giang Yến đã không giữ vững được ước mơ ban đầu của mình, anh đã dấn thân vào vòng kinh doanh đầy phức tạp và đầy mưu mô.
"Anh cả, anh thấy kế hoạch của em thế nào? Thấy em có khí chất của bác sĩ pháp y không?"
Giang Nhu vừa nói vừa đứng dậy, cầm vạt áo thời trang cao cấp của mình xoay một vòng trước mặt Giang Yến và ông nội.
Giang Phàm lúc này đã xuất hiện ở bên kia cầu thang.
Khác với dáng vẻ cao ráo thường ngày, anh lặng lẽ đứng trên bậc thềm và nhìn vào phòng khách với vẻ mặt phức tạp.
Nhìn thấy cô gái mặc váy tím nhạt xoay tròn, trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trong nháy mắt, nó như sao băng xuyên qua bầu trời đêm liền biến mất.
Đôi mắt phượng kia cũng trở về vẻ bình tĩnh cùng u tối vô hạn.
Khi Giang Yến nhìn thoáng qua anh, đôi mắt trở trên thâm trầm.
Dường như nhìn thấy sự do dự của Giang Phàm, người đàn ông trầm giọng nói
"Trở về rồi sao không lên tiếng? Đứng đó như bóng ma làm gì?"
Giang Phàm căng da đầu đi qua, ánh mắt bắt gặp Giang Nhu đang nhìn anh, liền vội vàng dời đi.
Sau đó đáp lời Giang Yến
"Người ta gọi đó là ăn miếng trả miếng, ai là người lần trước ngồi trong phòng khách nhưng không bậc đèn dọa sợ em"
Giang Yến không quan tâm đến anh, đứng dậy dìu Giang lão gia lên lầu.
Anh định báo cáo tình hình hiện tại của công ty với ông cụ trước khi chú hai quay lại.
Vì thế trong phòng khách chỉ còn lại một vòng tròn, Giang Nhu uyển chuyển trở về ngồi trên ghế sô pha, Giang Phàm vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Sự im lặng lan tỏa giữa hai người.
Chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh Giang Yến cùng Giang lão gia tán gẫu đi lên lầu.
Mãi cho đến khi âm thanh kia hoàn toàn biến mất, Giang Nhu lao vào ngực Giang Phàm như một chú thỏ điên.
Cô ôm chặt eo người đàn ông, khuôn mặt nhỏ chôn trước ngực anh cọ nhẹ.
"Giang Phàm, em nhớ anh!"
"Rất lâu rồi anh không gọi điện thoại cho em, anh có biết không hả?"
Người đàn ông thân hình cứng đờ, hai tay chống lên ghế sô pha để cô gái tùy ý ôm mình.
Nhưng anh không dám vươn tay ôm lại cô, ngay cả giọng nói cũng mang theo vẻ lạnh lùng
"Tiểu Nhu, đừng như vậy, chúng ta đều không phải là trẻ con nữa.."
"Tốt xấu gì em cũng phải chú ý chút hình tượng"
Nói xong, Giang Phàm duỗi tay chuẩn bị kéo Giang Nhu ra khỏi ngực mình.
Kết quả là cô gái kêu lên đau đớn, Giang Phàm sợ tới mức vội vàng buông ra, lại bị cô gái ôm chặt.
Trong một lúc, khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, không rõ do gấp hay vì lý do nào khác.
"Anh cho em ôm một lát thì có bị mất khối thịt nào không?"
"Vừa rồi khi em ôm anh cả, anh ấy không giãy giụa chút nào, hơn nữa còn hứa mua cho em một cái túi!"
Giang Nhu nhắm mắt lại, cách lồng ngực chăm chú lắng nghe tiếng nhịp tim.
Từ tốc độ chậm đều chuyển sang dần dần tăng nhanh, nhịp tim của Giang Phàm lúc này hoàn toàn hỗn loạn.
Tựa như âm thanh lách tách của cơn mưa rào ập đến gõ mạnh vào máy ngói.
"Anh cả là anh cả, anh là anh, đừng luôn so sánh anh ấy với anh.."
Giọng nói mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Anh cau mày, muốn đẩy cô gái ra khỏi ngực nhưng lại sợ làm tổn thương cô lần nữa.
Cho dù biết cô đang giả vờ, Giang Phàm cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Giang Nhu cũng nhận ra điều này cho nên ăn vạ trong lòng anh không chịu tránh ra
"Thế nào? Anh thừa nhận anh không xem em như em gái đúng không?"
"Nếu anh thừa nhận, em sẽ lập tức rời khỏi anh"
Giang Phàm: "..."
"Tất nhiên tôi..
Tất nhiên tôi xem em như em gái, trong cái đầu nhỏ của em suốt ngày suy nghĩ gì thế?"
Giọng nam vừa cất lên, hành lang bên kia truyền đến tiếng bước chân.
Giây tiếp theo, Giang Phàm liền kéo Giang Nhu ra khỏi ngực mình.
Hai người ngồi ngay ngắn trên sô pha, người đàn ông cẩn thận nhìn về phía bậc thềm, một lúc sau, anh nhìn thấy bóng dáng của chú hai - Giang Khải Minh.
Giang Phàm chào hỏi, lấy cớ lên phòng làm việc trên lầu tìm Giang Yến và ông nội.
Để lại hai cha con Giang Nhu ngồi ôn chuyện.
* * *
Trong phòng làm việc trên lầu hai, Giang Yến vừa mới báo cáo tình hình hiện tại của công ty cho Giang lão gia.
Sau đó anh dìu ông cụ về phòng nghỉ ngơi, nói đến giờ cơm sẽ lại gọi ông.
Khi quay lại, anh thấy Giang Phàm đang đi lên hành lang bên kia, trên mặt anh thoáng chút ửng hồng, vẻ mặt có chút bối rối.
Khi nhìn thấy Giang Yến, Giang Phàm theo bản năng đưa tay vỗ vỗ mặt mình, nở nụ cười cợt nhở tiến đến gần anh
"Anh cả, ông nội đâu?"
"Mệt mỏi, đã trở về phòng nghỉ ngơi"
Anh đưa tay vào túi quần chạm vào con búp bê cầu nắng mà Giang Nhu đã tặng.
Giang Phàm hiểu ý gật gật đầu, chống cằm nhìn về phía sân thượng
"Chú hai tới rồi, đang ở dưới nhà"
Dứt lời, hai anh em ngầm hiểu ý đi về hướng bên kia.
Giang Phàm muốn châm một điếu thuốc, nhưng Giang Yến không hút thuốc uống rượu, là người đàn ông ba tốt điển hình.
Anh cũng không thích mùi khói thuốc.
Vì vậy Giang Phàm đành gạt bỏ suy nghĩ này, thuận miệng hỏi về công việc ở Ireland của Giang Yến.
Nghĩ đến điều gì đó, Giang Phàm dựa lưng vào lan can
"Nếu em nhớ không lầm, cô gái Ôn Noãn kia cũng nói sẽ cùng bạn trai đến Ireland du lịch"
"Cũng không biết bọn họ tiến triển thế nào, đã vượt qua rào cản tâm lý hay chưa"
Giang Yến vốn dĩ tinh thần đang uể oải, đáy mắt âm trầm.
Lông mày khẽ nhíu lại, ngay lập tức lấy lại tinh thần
"Em biết bọn họ muốn đi du lịch?"
"Đương nhiên, cô gái kia là bệnh nhân của em, là em đề nghị bọn họ nên đi du lịch bồi dưỡng tình cảm, tận hưởng lãng mạn"
Tuy rằng Giang Phàm không tiện tiết lộ bệnh tình cụ thể của Ôn Noãn, nhưng những chuyện vặt vãnh như vậy vẫn có thể cùng Giang Yến nói chuyện phiếm vài câu.
Anh cũng phát hiện ra khi anh nhắc đến việc của Ôn Noãn thì anh cả nhà mình lại hứng thú trò chuyện hơn trước đó.
"Thật ra em vẫn thấy lo lắng cho cô ấy"
"Hy vọng cô ấy sẽ thu được kết quả tốt, sớm thoát khỏi bóng ma tâm lý và có cuộc sống tốt hơn"
Giang Phàm nghiêng người dựa vào lan can, hai chân dài bắt chéo, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Nhà cũ nằm ở khu vực ngoại ô phía nam thành phố, khung cảnh yên tĩnh tao nhã, bầu trời đêm càng tối
Và trong lành hơn so với trung tâm thành phố.
Hơn nữa đêm nay lại có sao, không khí tốt, gió đêm thổi hiu hiu, Giang Phàm thoải mái thở dài một hơi.
Bên cạnh Giang Yến dáng người thẳng đứng, vẻ mặt nghiêm túc.
Anh vẫn đang cân nhắc ý tứ trong lời nói của Giang Phàm, kết hợp với tình hình hiện tại của Ôn Noãn và Lục Tư Minh, trong lòng anh có chút lo lắng.
Luôn có dự cảm không tốt, cảm giác trạng thái hiện tại của Ôn Noãn giống như bình yên trước cơn bão.
Giang Yến lại hỏi thêm vài câu, nói bóng nói gió muốn từ Giang Phàm biết thêm về hoàn cảnh gia đình của Ôn Noãn.
Biết được cha mẹ cô cũng mất sớm, Giang Yến cảm thấy đau nhói trong lòng mà không rõ lý do.
So với Ôn Noãn, có lẽ anh đã may mắn hơn nhiều.
Mặc dù không có cha mẹ bên cạnh nhưng anh vẫn còn ông nội và một đứa em trai.
Ít nhất trên đời này anh vẫn còn có người thân.
Trong khoảng thời gian sau đó ở nhà cũ, Giang Yến vẫn luôn thất thần.
Trong bữa cơm, có mấy lần anh không đáp lời chú hai, bị kích thích vài câu cũng không có phản ứng.
Sau bữa cơm, nghe thấy chú hai nhắc đến cô Lý, Giang Yến trực tiếp né tránh không muốn nói tới.
Vội vàng kiếm cớ để đi trước, hơn nữa lý do lại vô cùng buồn cười.
"Bảo mẫu trong nhà nói có thể Đao Muội sắp sinh" – Đây là lý do mà Giang Yến nói với Giang lão gia.
Lúc đó Giang Phàm cũng có mặt, nghe lý do của anh trai, vẻ mặt anh sững sờ.
Thiếu chút nữa anh đã không nhịn được mà hỏi Giang Yến, rốt cuộc ai mới là cha của Đao Muội, tại sao Đao Muội sắp sinh mà anh lại không biết.
* * *
Sau khi Giang Yến lái xe rời khỏi nhà cũ, anh lập tức về thẳng biệt thự mà anh cùng Giang Phàm đang sống.
Mặc dù nói dối việc Đao Muội sắp sinh nhưng bảo mẫu gọi điện là sự thật.
Bảo mẫu nói Đao Muội có điểm bất thường.
Giang Yến đã đưa ra một quyết định dứt khoát, nhanh chóng trở về đưa nó đến phòng khám thú y Thượng Duyệt.
Trước khi đến phòng khám, Giang Yến cuối cùng thu hết can đảm gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Kể từ lúc lưu số điện thoại của Ôn Noãn, đây cũng là lần đầu tiên anh gọi cho cô.
Tiếng chuông reo lên một lúc bên kia mới có người trả lời.
Giọng cô có chút thở hổn hển, như vừa mới tập thể dục hay vận động gì đó.
Nhưng giọng nữ hổn hển có chút nhẹ nhàng lại nhu mì, trong chốc lát đã thiêu đốt lỗ tai Giang Yến.
Anh sững sờ một lúc, cho đến khi trong điện thoại lại lần nữa truyền đến giọng nói của Ôn Noãn
"Anh Giang?"
Đây là lần thứ hai Ôn Noãn gọi anh.
Trước đó cô đã gọi anh một lần, hỏi xem anh gọi điện cho cô có việc gì.
Người đàn ông không trả lời, vì thế Ôn Noãn đành đặt tạm cây lau nhà trong tay lên cạnh cửa, thử điều khiển khuếch đại âm thanh điện thoại.
"Là tôi!"
Trong phòng khám yên tĩnh đột nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp.
Ôn Noãn cảm thấy may mắn vì lúc này mọi người đều đã tan tầm, chỉ còn cô ở lại phòng khám, cô muốn trước khi đi ngủ sẽ lau sạch sàn nhà.
Nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, cô cũng sững sờ trong giây lát.
Sau đó cô cong cong khóe môi
"Tôi biết là anh"
"Tôi muốn hỏi đã muộn thế này anh tìm tôi có việc gì sao?"
Giọng nói của Ôn Noãn cách ống nghe truyền đến tai Giang Yến rất rõ ràng, anh liếc nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi.
Hóa ra thời gian này đối với cô đã là quá muộn.
So với thời gian nghỉ ngơi và làm việc của các cô gái nhỏ thời nay thì không giống nhau.
"Là Đao Muội, nó có chút khác thường"
"Dự tính ngày sinh có lẽ rơi vào hai ngày nay, không biết có phải là sắp sinh hay không?"
Người đàn ông dứt lời, một tay nắm chặt tay lái, liếc nhìn chiếc túi không gian được anh đặt ở ghế lái phụ.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Ôn Noãn:
"Lúc ăn cơm thế nào? Còn tinh thần trạng thái thế nào?"
"Nếu có thể thì anh hãy đưa nó đến trực tiếp phòng khám được không?"
Giang Yến vốn dĩ dự định như thế, sở dĩ anh gọi điện thoại là chỉ muốn đến phòng khám để gặp Ôn Noãn.
Nghĩ đến đây, lỗ tai anh lại nóng lên, ngay cả hô hấp cũng khô nóng hơn bình thường
"Em biết đó, Đao Muội nó..
Nó có vẻ thích em hơn"
"Nếu em đang ở phòng khám, tôi cũng tương đối.." Yên tâm.
"Tôi đang ở phòng khám, anh trực tiếp tới đây đi"
"Tôi bên này sẽ chuẩn bị trước thật ổn thỏa, đề phòng vạn nhất"
Ôn Noãn nói xong liền chào hỏi Giang Yến sau đó cúp máy.
Cô nhanh chóng lau xong phần sàn nhà cuối cùng, lập tức bố trí phòng sinh.
Về phần Giang Yến, sau khi cúp điện thoại, anh cúi đầu dựa vào tay lái khẽ cắn môi mỏng, lén lút mỉm cười.
Mãi đến khi Đao Muội trong túi vũ trụ kêu to một tiếng, anh mới nổ máy và lái xe rời khỏi biệt thự.
Đi thẳng đến phòng khám thú cưng Thượng Duyệt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook