Lâm Giai được thông báo tới hiện trường, không lâu sau Lý Hoài Nhân cũng nhận được điện thoại.

Bốn người một xe tới nơi ở của Lăng giáo sư, là một biệt thự nhỏ dựa núi, không có bảo vệ, không có cửa an toàn.

Anh chàng đẹp trai nhất cục cảnh sát đang canh giữ bên ngoài giải phân cách ngăn cản nhóm phóng viên điên cuồng. Khi nhóm phóng viên giải tán gần hết cảnh sát mới tới bắt người, gõ cửa mà Lăng giáo sư không đáp, cảnh sát phá cửa vào, phát hiện thi thể của ông ta dựa vào cửa sổ tầng hai.

“Có chút máu me, cẩn thận một chút.” Khi đi vào, đệ nhất soái ca nhìn La Bích nói.

Du Kinh nhìn anh ta một cách đầy ẩn ý, đệ nhất soái ca hơi hoảng loạn cúi đầu.

“Cảm ơn.” La Bích khách sáo đáp lại.

Bước qua cửa, ngăn cách tiếng ồn và ánh đèn loang loáng bên ngoài, trong phòng có vẻ yên tĩnh một cách quỷ dị, mùi máu tươi thoang thoảng ùa vào trong mũi La Bích, cơm canh vừa ăn dường như đang cuộn trào trong dạ dày cô. La Bích không nói khó chịu, mà theo chân lên tầng hai.

Có hai cảnh sát ở tầng một cùng bốn người đi lên, lên hết cầu thang, bên phải là một hành lang, cuối hành lang là một cửa sổ lớn bằng thủy tinh, thi thể Lăng giáo sư được phát hiện ở gần chỗ này.

Cũng bị cắt động mạch chủ, quần áo trên người thấm đẫm máu tươi, máu chảy xuôi trên sàn nhà, trên mặt Lăng giáo sư mang vẻ hoảng sợ.

La Bích không chịu nổi nữa, chạy thẳng xuống lầu, tìm được một nhà vệ sinh rồi chạy vào nôn.

Những thứ vừa mới ăn no bị nôn ra hết, La Bích cảm thấy dạ dày nóng rát. Một giây ngay sau khi La Bích xoay người xuống lầu, Du Kinh lập tức đi theo. Thấy cô nôn đến mức sắc mặt trắng bệch, anh nhớ ra cái gì.

“Tiểu Trà, kinh nguyệt của em muộn rồi.” Vừa vỗ sau lưng La Bích anh vừa nhẹ giọng nói.

Một câu nói nhắc nhở La Bích đang nôn khan tỉnh táo lại, gần đây cô thật sự ăn nhiều, còn ngủ nhiều.

Súc miệng xong, La Bích đột nhiên ôm lấy Du Kinh.

Du Kinh cũng ôm cô, thấy Lâm Giai và Lý Hoài Nhân đều đi xuống, anh bèn gọi Lâm Giai một tiếng.

“Cô biết xem mạch đúng không? Qua xem giúp Tiểu Trà chút đi.” Du Kinh trực tiếp hạ lệnh.

Lâm Giai có vẻ không bằng lòng, nhưng nhìn sắc mặt Du Kinh lại không từ chối được, cô nhăn nhó đi tới cầm lấy tay La Bích, đè xuống cảm nhận được cái gì.

“La Bích thế nào rồi?” Lý Hoài Nhân tương đối căng thẳng, bởi từ khi quen La Bích đến nay, đàn em của anh chưa từng bị bệnh.

Sắc mặt Lâm Giai có phần khó coi, không tình nguyện xác nhận lại mấy lần.

“Có thai.” Lâm Giai buông tay La Bích, giọng nói mang theo một chút mất mát.

“Em có thai?” La Bích không thể tin nổi, hai người mới kết hôn hơn một tháng, chính cô còn đang học nghiên cứu sinh mà đã làm mẹ. Hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, cô có chút xúc động.

Du Kinh nghe vậy vẻ mặt không biểu lộ gì, trong lòng lại không nhịn nổi vui vẻ.

“Em về trước đi, anh gọi mẹ tới chăm sóc em, em không nên nhìn thấy những cảnh này, không tốt cho con.” Du Kinh lại hạ lệnh, rồi trực tiếp gọi điện cho mẹ.

Hai người đã từng thương lượng nếu có thai sẽ thế nào, lúc đó La Bích nói, “Vậy thì sinh thôi, dù sao học nghiên cứu sinh không yêu cầu không được có con.”

Đối với đứa trẻ, Du Kinh mang theo tâm trạng rất mâu thuẫn. Nếu có con, thế giới hai người biến thành thế giới ba người, hơn nữa, La Bích chắc chắn sẽ dành thời gian cho con nhiều hơn cho anh.

Bên kia, bà Du nhận được điện thoại liền hưng phấn muốn bay lên, Du Kinh báo địa chỉ để bà Du cử người tới đón con dâu, bà Du lập tức đồng ý.

Dù La Bích rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô càng hy vọng đứa bé được khỏe mạnh, vì thế cô cũng đồng ý không hề do dự.

“Lát nữa mẹ tới đón em, hai mẹ con tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận lại lần nữa.” Du Kinh bảo La Bích ngồi xuống, hôn lên trán cô.

“Vâng, em nghỉ ngơi một lúc sẽ ra ngoài, mùi này em chịu không nổi.” La Bích nhếch đôi môi tái nhợt, nở nụ cười.

Du Kinh có chút đau lòng, có điều hiện giờ không phải lúc nói chuyện yêu đương, anh chỉ xoa gò má La Bích rồi lên lầu.

Lâm Giai đã ở trên lầu kiểm tra, trên phương diện chuyên nghiệp, Lâm Giai thật sự là một người tài, cô rất chuyên nghiệp, cũng không vì những chuyện khác mà phân tâm, mặc dù La Bích có con của Du Kinh thật sự không phải chuyện cô có thể khống chế, sự thật này cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì với phán đoán hiện nay của cô.

Cũng chính vì vậy, Du Kinh vẫn luôn hợp tác với cô rất ăn ý.

“Có phát hiện gì không?” Lý Hoài Nhân cúi người bên cạnh hỏi.

“Vết thương đúng là bị cắt động mạch chủ, nhưng rất thô ráp, không thể bằng trình độ của Cổ Vinh Đạt.” Lâm Giai cẩn thận lật thi thể ra, “Hung thủ gây tê cho Lăng giáo sư nên ông ta không cách nào di chuyển.”

“Dựa theo trình tự giết người và nguyên nhân tử vong thì giống nhau, nhưng kiểm tra cẩn thận thì chi tiết không giống.” Lâm Giai nói, “Có khi nào là gây án mô phỏng không?”

Lâm Giai nghĩ như vậy cũng có lý, trong lịch sử có rất nhiều vụ án được mô phỏng từ những vụ phạm tội khác, tuy tên hung thủ Cổ Vinh Đạt không phải quá nổi danh, nhưng vụ án này ngay từ đầu đã được người dân quan tâm, được đưa tin liên tục hai tuần, độ quan tâm của mọi người rất cao, chưa nói đến quá trình gây án.

“Nhưng người biết chuyện về Lăng giáo sư không nhiều, cũng chỉ hôm nay mới bị đào lên.” Hơn nữa, ngoại trừ ba bọn họ đi lục soát tài liệu, không ai khác biết tin tức thật sự, Lý Hoài Nhân cảm thấy mối nghi ngờ càng lúc càng lớn.

Du Kinh đứng bên cạnh, nhìn chỗ dựa núi phía sau, tưởng tượng anh làm thế nào bò lên cửa sổ cao ba, bốn mét, giết người rồi im lặng bỏ đi mà không bị phát hiện.

Là phóng viên!

Du Kinh lao ra khỏi cửa, phóng viên đã bị cảnh sát giải tán đi phần lớn, chỉ còn lại mấy người đang bất khuất tiếp tục hỏi. Nhìn bọn họ đi xa, rốt cục ai là hung thủ sát hại Lăng giáo sư, mục đích của kẻ đó là gì?

Du Kinh được bà Du thông báo Tiểu Trà đã được đón đến căn phòng trước kia anh ở tại Bích Hải, bởi như vậy tiện chăm sóc cô hơn. Du Kinh nghĩ thấy cũng đúng, về nhà thu dọn một ít quần áo rồi cũng tới Bích Hải.

La Bích đã ngủ, mấy ngày nay cô luôn kêu mệt, ngủ rất sớm. Du Kinh tắm rửa xong ra nhìn La Bích, anh ngồi xổm xuống, song song với mặt cô, không biết nhìn bao lâu, La Bích chép miệng một tiếng, tỉnh lại.

“Em đói.” Câu nói đầu tiên của cô khi nhìn thấy Du Kinh. Du Kinh nhìn nụ cười vô tội của La Bích, gọi điện bảo nhà bếp làm một bát mì đưa tới phòng.

“Ở nơi này có quen không?” Du Kinh không ngại La Bích đi chân trần xuống đất, bởi vì nền nhà nơi này chỗ nào cũng trải thảm.

“Anh biết hưởng thụ thế này thì làm sao khó chịu được.” La Bích ôm anh nói.

“Tối nay bác sĩ nói như thế nào?” Du Kinh dịu dàng hỏi.

Thật ra anh đã biết từ mẹ anh, nhưng anh càng muốn nghe chính cô nói về tin tức của baby.

“Ừm, chúng ta có con rồi, bây giờ còn là một phôi thai thôi, thật khó tin.” Không biết do thời gian ở bên Du Kinh trôi qua quá nhanh hay thời gian ở bên nhau quá ngắn, La Bích cảm thấy bọn họ đang hoàn thành từng chuyện lời của đời người với tốc độ ánh sáng.

“Vậy rất tót, khi em tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bé con cũng tốt nghiệp cùng em.” Du Kinh tưởng tưởng cảnh tượng kia.

“Không thể nào tưởng tượng được, nửa năm trước em còn độc thân, bây giờ chồng con đã có đủ rồi.” La Bích bĩu môi.

“Em không vui?” Du Kinh nhướng mày hỏi.

“Vui, vui đến đói cả bụng.” La Bích ngửi thấy mùi thơm ngoài cửa, tự động đi tới mở cửa.

Nhận lấy bát mì, cô nói tiếng cảm ơn, vất vả.

Khi đang ăn mì, La Bích hỏi về vụ án. Du Kinh vốn không muốn nói cho cô, nhưng nhìn dáng vẻ kia của cô bèn nói qua loa cho cô về tình hình.

“Em không cần nghĩ quá nhiều, hiện giờ trọng điểm là em.”

“Ừm, em quan tâm anh một chút thôi mà.”

Thật sự không phải vì nghĩ tới vụ án sao? Du Kinh bất đắc dĩ.

“Tạm thời em đừng đi cùng anh, em ngoan ngoãn đi học đi.” Du Kinh ra lệnh. La Bích cũng hiểu chuyện, không phản đối, có điều điều kiện là phải kể cho cô tình hình tiến triển của vụ án.

“Đúng rồi, em nói cho bố rồi. Bố nói ngày mai bố sẽ tới.” La Bích vừa ăn một đũa mì nóng hổi vừa nói.

“Chi bằng em nhân cơ hội này bảo bố ở lại đây luôn đi?” Du Kinh ôm lấy cô từ phía sau, lười biếng gối đầu lên vai cô.

“Biện pháp tốt.” La Bích vui vẻ nuốt miếng mì trong miệng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương