Yêu Đội
-
Chương 94
Edit + Beta: Vịt
Trên hành lang đã nhìn không thấy người, có thể chạy trốn đã toàn bộ chạy, dựa vào bên cửa sổ phía Bắc ngang dọc tứ tung nằm mấy thi thể của lính đánh thuê, xe bộ dáng là kiệt tác của tay súng bắn tỉa. Thiệu Phi cẩn thận mà dọc theo cầu thang phía nam đi xuống, biết chiến hữu có lẽ lập tức sẽ giết đến, nhưng thời gian 1 phút cũng kéo dài không được, cậu không thể ở tại chỗ chờ đợi.
Phòng vệ sinh lầu 1 quả thực có 1 cửa ngầm, Thiệu Phi lách mình tiến vào, cẩn thận tột cùng mà đi về phía trước.
Đường hầm cực kỳ hẹp, chỉ đủ hai người đi song song, ánh sáng bên trong mờ mờ, nhưng cũng không phải đưa tay không thấy được năm ngón, có ánh sáng nhạt từ mặt đất rò xuống. Thiệu Phi nghe không được bất kỳ tiếng động nào, phán đoán đám người kia đã rời khỏi đường hầm.
Cậu không chút do dự mà chạy, tốc độ cực nhanh, lại cũng không lỗ mãng, mắt thủy chung chuyên chú quan sát bốn phía, phát hiện bất kỳ vật khả nghi nào đều sẽ lập tức dừng lại.
Cậu đoán không sai, họ Vương quả nhiên không có đơn giản mà chạy trốn, cuối hành lang lắp 1 quả bom, nếu muốn mở cửa đường hầm đi thông ra bên ngoài, thì phải gỡ quả bom này.
Nhịp tim Thiệu Phi tăng nhanh, ngồi xổm trên mặt đất nhíu mày quan sát.
Bom bị cố định ở giữa cửa và vách tường, không có máy đếm thời gian, cũng không có trang bị vô tuyến khống chế, nói rõ không phải là bom hẹn giờ, cũng không phải là bom điều khiển từ xa.
Họ Vương không biết các lính đặc chủng có thể đuổi theo hay không, càng không biết lúc nào sẽ đuổi theo, cho nên hẹn giờ và điều khiển từ xa cũng không có dùng, nổ sớm thậm chí sẽ bại lộ tung tích.
Nhưng có một điểm họ Vương nhất định biết, đó chính là lúc cửa và tường tách xa nhau, bom nhất định sẽ nổi tung!
Thiệu Phi đứng dậy, cúi đầu nhìn bom, thấp giọng lẩm bẩm: "Bom lắp thiết bị nằm ngang."
Không nghi ngờ chút nào, bên trong bom này lắp thiết bị nằm ngang, một khi thăng bằng bị phá hư, liền sẽ lập tức nổ tung. Vừa nãy tên lính đánh thuê kia giữa đường trở về, mục đích e rằng không chỉ là giết chết 3 người, còn có lắp quả bom này.
Họ Vương quá âm hiểm, ngay cả lính đánh thuê thân tín của mình cũng hãm hại, mà tên lính đánh thuê kia tâm nhãn có lẽ cũng quá thật, căn bản không nghĩ qua sau khi lắp xong quả bom này, mình cũng không thể nào rời khỏi đường hầm.
Người có thể thành công dỡ bỏ bom lắp thiết bị nằm ngang không nhiều lắm, nếu như không có trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, cho dù thiên phú dị bẩm, cũng không thể bảo đảm bi thép bên trong không có đụng vào vách trong quá trình tháo dỡ.
Mà Thiệu Phi, chính là người chịu qua huấn luyện này.
Cậu quỳ trên mặt đất, lấy ra dao găm Tiểu Lưu cho, cẩn thận đem bom kể cả vỏ ngoài từ trên khóa cửa tróc xuống, sau đó bưng lấy nó xoay người, giống như slow motion trong phim điện ảnh, giữ vững thăng bằng tuyệt đối, đặt nó trên mặt đất.
Sau khi làm xong hết thảy, cậu mới thở dài một hơi.
Năm ngoái ở ngoài phòng làm việc của Tiêu Mục Đình, cậu bị lệnh cưỡng chế hai tay bưng tấm kính dày đặt đầy bi thép đi lại, rơi một viên sẽ phải chịu phạt, khi đó quan hệ của cậu và Tiêu Mục Đình đã càng ngày càng tốt, cậu không tin còn có thể bị đánh, ngay cả rớt mấy viên cũng không sao cả, kết quả lúc khom lưng nhặt bi thép, bị Tiêu Mục Đình một cước đạp tới tê gân, đau tới mức không ngừng lăn lộn.
Có lẽ tất cả nghiêm khắc vô tình, nhưng đều mang theo tình thương sâu nặng.
Thiệu Phi nằm nhoài trên mặt đất, tư thế không khác với lúc nằm nhoài ở cửa phòng Tiêu Mục Đình gắp đậu, dao trong tay lột mở xác ngoài bom, bốn hạt châu tròn trơn tụ giữa tấm kính giày, không có một viên nào đụng vào vách kích phát bốn phía.
Thiệu Phi lấy hạt châu ra, cắt đứt dây dẫn, trang bị tử vong này liền trở thành một hộp phế vật.
Nhưng cậu vẫn không dám lơ là, chỉ sợ ngoài cửa còn có thiết bị giống vậy, nhưng nghĩ lại, tên lính đánh thuê đã chết kia là từ đường hầm trở lại, muốn qua cửa, bên kia không khả năng có bom.
Đánh cược một lần!
2 giây sau, cậu lắc lắc đầu, dùng một con dao găm khác. Không ngờ cầm lấy vừa nhìn, lại phát hiện chuôi dao găm lóe đèn hai màu hồng vàng.
Ánh đèn phòng giải phẫu sáng choang, lúc Tiểu Lưu ném cả dao găm với băng đạn tới, cậu không chú ý tới đèn hai màu, lúc này thân ở trong đất u ám, mới phát hiện đây không phải một con dao găm bình thường, rõ ràng là một máy dò xét chất nổ cỡ nhỏ.
Thiệu Phi hít sâu một hơi, nhớ tới dáng vẻ Tiểu Lưu che vết thương cười thảm, cảm thấy mấy phần thương hại.
Nhưng giờ cũng không phải lúc dừng lại cảm thán vận mệnh cảm thán nhân tính, cậu giơ dao găm lên, cẩn thận che ở trên cửa, từ trên xuống dưới quét hai lần, lúc phát hiện phía ngoài không có chất nổ, quyết đoán cạy mở khóa.
Ngoài cửa là một mảnh rừng rậm, không có tiếng người. Hang ổ của bọn buôn súng ống đạn dược bị cành lá ngăn trở, nhưng tiếng súng lại từ hướng kia liên tiếp không ngừng truyền đến.
Thiệu Phi quay đầu lại nhìn một cái, theo dấu vết không rõ ràng lắm trên mặt đất đuổi theo.
Họ Vương hẳn sẽ không chạy quá xa, loại địa phương nguy hiểm như Kampocha khắp nơi có, trốn vào phạm vi thế lực của bọn buôn súng ống đạn dược khác, có lẽ thảm hơn bị lính đặc chủng bắt được.
Thiệu Phi một bên phỏng đoán tâm lý đối phương, một bên cảnh giác mà tìm kiếm. Đột nhiên, phía trước truyền đến mấy tiếng súng, da đầu cậu tê rần, lập tức núp sau một thân cây, ngừng thở nghe động tĩnh.
Ngoại trừ tiếng súng, còn có tiếng vang khởi động của xe Jeep, cậu mang súng lên, nhờ dụng cụ ngắm quang học quan sát phương hướng thanh âm truyền đến.
Quả nhiên có người!
Bốn tên lính đánh thuê cải trang, trong tay mỗi người đều cầm súng trường.
Thiệu Phi bình tĩnh mà tiếp tục quan sát, nhưng dụng cụ ngắm bắn cực kỳ ảnh hưởng chiều rộng tầm mắt, phải nhanh chóng từ trong rừng phân biệt ra được người mặc đồ ngụy trang cũng không dễ dàng.
Không được gấp. Thiệu Phi nhỏ giọng nói với mình.
Nửa người trên của cậu chỉ có một cái áo lót màu đen, cùng với áo lót chiến thuật cởi xuống từ trên người tên lính đánh thuê, nhưng lúc này mồ hôi rơi xuống, đã thấm ướt áo lót màu đen.
Những người đó không làm sao đi lại, tầm mắt lại bắn về phía các hướng. Thiệu Phi vì để cho tầm mắt rộng hơn, leo lên một thân cây tiếp tục quan sát.
Quyết định này là sáng suốt, ở trên cành cây, cậu thấy được Vương tiên sinh trốn sau một bức tường đổ.
"1, 2, 3, 4, 5, 6......" Thiệu Phi thầm đếm số lính đánh thuê đã phát hiện, suy nghĩ kế tiếp phải làm gì.
Bọn chúng khẳng định đang đợi cứu viện, có thể là xe, có thể là máy bay trực thăng, nếu không bọn chúng sẽ không đợi ở nơi này không đi. Thiệu Phi có chút sốt ruột, hiện tại cậu có thể một súng bắn chết họ Vương, nhưng chỉ cần nổ súng, cậu sẽ nhất định bại lộ bản thân. Lính đánh thuê trước mặt không giống với bị lưu lại, chắc đều là tinh anh, hơn nữa quan hệ với họ Vương không chỉ dừng lại là làm thuê, có nghĩa là sau khi họ Vương chết đi, bọn chúng sẽ không tự mình chạy trối chết, mà là tiếp nhận súng ống đạn được tiếp tục làm hoạt động buôn lậu. Trước mắt đã nhìn thấy có 6 người, không biết có bao nhiêu chưa nhìn thấy.
Thiệu Phi mắt trống rỗng, giết họ Vương, cậu khả năng không tránh được đạn của đối phương. Mà nếu như lúc này không ra tay, một khi người tiếp ứng đến, đối phương liền sẽ tẩu thoát.
Làm sao đây?
Thiệu Phi theo bản năng nhìn về phía lúc đến, không biết Tiểu Lưu còn sống không, có mang lời của cậu cho chiến hữu chạy tới hay không, cũng không biết các chiến hữu lúc nào có thể chạy tới.
Nhưng chính là vừa nhìn một cái này, cậu thấy được một cây mây rủ giống như dây thừng leo tường. Cây mây rủ là thực vật cực kỳ thường gặp của Toffmanka, rất nhiều trong rừng cây đều có, dẻo dai dị thường, có thể chịu được trọng lực mấy trăm cân.
Trong đầu Thiệu Phi linh quang chợt lóe, nhất thời có chủ ý.
Bên cành cây cậu ẩn thân vừa vặn có hai cây mây rủ, mà mật độ mây rủ phụ cận không thấp, cực kỳ thích hợp đu dây bắn.
Nếu như trốn ở trên cây bất động, sau khi nã một phát súng nhất định sẽ bị phát hiện; nếu như dùng chân chạy, tốc độ khẳng định không thể giữ vững, hơn nữa tiếng động lớn, dễ dàng bị bại lộ. Nhưng nếu treo trên cây mây rủ, giống như động vật trong rừng từ cây này bay sang cây khác, thì có thể né tránh truy kích mức độ lớn nhất.
Chỉ là du dây bắn cực kỳ khó khăn, đối với thể năng cũng yêu cầu cao, Thiệu Phi một thân vết thương, mặc dù cũng không thương gân động cốt, cũng không còn mất máu quá niều, nhưng tuyệt đối không thể nói là trạng thái tốt.
Nửa năm trước ở tổng bộ tham gia khảo hạch, lúc trạng thái tốt nhất cũng làm không được từng phát súng trúng mục tiêu, nhưng hiện tại đã không có cách khác.
Đẩy súng lên cò, trong mắt Thiệu Phi giống như có một đám lửa yên lặng bốc cháy. Tiếng súng rung động núi rừng, đạn xuyên qua đỉnh đầu Vương tiên sinh. Đám lính đánh thuê sau kinh ngạc ngắn ngủi nhanh chóng bắn trả, bảy tám viên đạn bay về phía Thiệu Phi, mà Thiệu Phi đã không có ở chỗ đó.
Dừng ở một đầu cành khác, Thiệu Phi mãnh liệt thở dốc, một tay cầm súng, một tay cầm dây mây, trái tim nhảy tới rất nhanh, tiếng vang máu ở trong cơ thể phi nhanh giống như thủy triều.
Quá kích thích quá khẩn trương, nếu như không bắn trúng, nếu như không có bằng tốc độ nhanh nhất rời đi, như vậy hiện tại chết cũng không phải là Vương tiên sinh, mà là cậu.
Nhưng cậu không có thời gian nghỉ ngơi, lính đánh thuê đã bắt đầu lùng sục. Cậu mặc dù không có bại lộ, nhưng có lẽ phương hướng đã bị đám lính đánh thuê phát hiện, phải vừa đánh vừa lui, nhanh chóng rời khỏi.
Lúc lại lần nữa lay động, đạn lại một lần bay ra, bắn vào trên đùi một tên lính đánh thuê.
Tiếng súng càng ngày càng dày đặc, chẳng khác nào nhịp trống đòi mạng. Thiệu Phi ở trong rừng vạch chữ Z, vòng vèo đánh lén, một bên bắn một bên rút lui về phía đường hầm. Có thể bắn bao nhiêu thì bắn bấy nhiêu, xử lý không được cùng lắm thì giao cho chiến hữu sắp chạy tới xử lý.
Nhưng sau khi liên tục bay nhảy hơn mười lần, thể lực của cậu càng thêm không chống đỡ nổi, khoảng cách mỗi lần đu ngắn hơn một lần trước, tay cũng run tới càng thêm lợi hại.
Đúng lúc này, nơi xa truyền tới tiếng vang của máy bay trực thăng.
Thiệu Phi ngẩng đầu nhìn lên, trái tim mạnh mẽ thu lại.
Không phải là chiến hữu, là người tới tiếp ứng Vương tiên sinh!
Đó là một đoàn máy bay trực thăng võ trang, đặc biệt đối phó mục tiêu dưới đất, một khi phát hiện ra cậu, cậu liền không có khả năng trốn thoát.
Hưng phấn vừa rồi dần dần bị sợ hãi thay thế, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, phân không rõ tiếng "Sàn sạt" thực vật bị giẫm đến từ phía trước hay phía sau.
Một thanh âm hỏi: Nếu như chết ở chỗ này......
Cậu ngẩn ra, dùng sức lắc đầu, nhẹ giọng phủ định nói: "Không được! Không thể chết ở chỗ này được!"
Nắm chặt dây mây, cậu hít mạnh một hơi, lại lần nữa đu ra.
Song, không biết là thể lực rốt cục khô kiệt, hay là hoang mang chiếm thượng phong, lần này, cậu thế nhưng không thể leo lên cành cây đối diện.
Một khắc ngã trên mặt đất, cậu nghe thấy tiếng súng làm cho cả người rén run, mà máy bay trực thăng tựa hồ cũng càng ngày càng gần.
Cậu muốn đứng lên băng băng chạy trốn, nhưng lúc rơi xuống đất chuẩn bị không kịp, chân phải trẹo, chút khí lực còn lại của chân trái căn bản không chống nổi thân thể.
Không đứng lên được, chỉ có cúi đầu, liều chết ở trong bụi cỏ bò.
Có đạn bắn vào chỗ cách cậu không xa, lính đánh thuê tới rồi!
Cậu siết chặt nắm đấm, biết trốn không thoát, nhưng nhắm mắt lại, tiếp tục bò về phía lúc đến.
Đột nhiên, tiếng súng quen thuộc vang lên, súng trường bắn tỉa 88, súng trường tự động 95!
Đạn từ phía trước bắn tới, một viên nối tiếp một viên, mỗi một viên đều chính xác bắt vào thân thể đám lính đánh thuê.
Cùng lúc đó, không trung nổ tung một tiếng vang thật lớn, cơ pháo của chiến xa bộ binh chính giữa máy bay trực thăng, tia lửa cắm vào bãi cát bên sông phía Tây rừng rậm, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Trong ù tai nghiêm trọng, Thiệu Phi nghe thấy một trận tiếng bước chân cực nhanh.
Tiếng bước chân kia cậu quá quen thuộc, cho dù giẫm trong bùn lầy bụi cỏ dị quốc, cậu cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Nhìn về phương hướng tiếng bước chân, nhìn thấy người thiếu chút nữa đã không gặp được.
Tiêu Mục Đình xách súng trường chạy về phía cậu, hốc mắt cậu ướt, nhìn không rõ vẻ mặt Tiêu Mục Đình.
Cậu khó khăn chống thân thể, giọng khàn khàn mà hô tiếng "Đội trưởng", còn muốn hô nữa, đôi môi đã bị hung hăng ngăn lại.
Trên hành lang đã nhìn không thấy người, có thể chạy trốn đã toàn bộ chạy, dựa vào bên cửa sổ phía Bắc ngang dọc tứ tung nằm mấy thi thể của lính đánh thuê, xe bộ dáng là kiệt tác của tay súng bắn tỉa. Thiệu Phi cẩn thận mà dọc theo cầu thang phía nam đi xuống, biết chiến hữu có lẽ lập tức sẽ giết đến, nhưng thời gian 1 phút cũng kéo dài không được, cậu không thể ở tại chỗ chờ đợi.
Phòng vệ sinh lầu 1 quả thực có 1 cửa ngầm, Thiệu Phi lách mình tiến vào, cẩn thận tột cùng mà đi về phía trước.
Đường hầm cực kỳ hẹp, chỉ đủ hai người đi song song, ánh sáng bên trong mờ mờ, nhưng cũng không phải đưa tay không thấy được năm ngón, có ánh sáng nhạt từ mặt đất rò xuống. Thiệu Phi nghe không được bất kỳ tiếng động nào, phán đoán đám người kia đã rời khỏi đường hầm.
Cậu không chút do dự mà chạy, tốc độ cực nhanh, lại cũng không lỗ mãng, mắt thủy chung chuyên chú quan sát bốn phía, phát hiện bất kỳ vật khả nghi nào đều sẽ lập tức dừng lại.
Cậu đoán không sai, họ Vương quả nhiên không có đơn giản mà chạy trốn, cuối hành lang lắp 1 quả bom, nếu muốn mở cửa đường hầm đi thông ra bên ngoài, thì phải gỡ quả bom này.
Nhịp tim Thiệu Phi tăng nhanh, ngồi xổm trên mặt đất nhíu mày quan sát.
Bom bị cố định ở giữa cửa và vách tường, không có máy đếm thời gian, cũng không có trang bị vô tuyến khống chế, nói rõ không phải là bom hẹn giờ, cũng không phải là bom điều khiển từ xa.
Họ Vương không biết các lính đặc chủng có thể đuổi theo hay không, càng không biết lúc nào sẽ đuổi theo, cho nên hẹn giờ và điều khiển từ xa cũng không có dùng, nổ sớm thậm chí sẽ bại lộ tung tích.
Nhưng có một điểm họ Vương nhất định biết, đó chính là lúc cửa và tường tách xa nhau, bom nhất định sẽ nổi tung!
Thiệu Phi đứng dậy, cúi đầu nhìn bom, thấp giọng lẩm bẩm: "Bom lắp thiết bị nằm ngang."
Không nghi ngờ chút nào, bên trong bom này lắp thiết bị nằm ngang, một khi thăng bằng bị phá hư, liền sẽ lập tức nổ tung. Vừa nãy tên lính đánh thuê kia giữa đường trở về, mục đích e rằng không chỉ là giết chết 3 người, còn có lắp quả bom này.
Họ Vương quá âm hiểm, ngay cả lính đánh thuê thân tín của mình cũng hãm hại, mà tên lính đánh thuê kia tâm nhãn có lẽ cũng quá thật, căn bản không nghĩ qua sau khi lắp xong quả bom này, mình cũng không thể nào rời khỏi đường hầm.
Người có thể thành công dỡ bỏ bom lắp thiết bị nằm ngang không nhiều lắm, nếu như không có trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, cho dù thiên phú dị bẩm, cũng không thể bảo đảm bi thép bên trong không có đụng vào vách trong quá trình tháo dỡ.
Mà Thiệu Phi, chính là người chịu qua huấn luyện này.
Cậu quỳ trên mặt đất, lấy ra dao găm Tiểu Lưu cho, cẩn thận đem bom kể cả vỏ ngoài từ trên khóa cửa tróc xuống, sau đó bưng lấy nó xoay người, giống như slow motion trong phim điện ảnh, giữ vững thăng bằng tuyệt đối, đặt nó trên mặt đất.
Sau khi làm xong hết thảy, cậu mới thở dài một hơi.
Năm ngoái ở ngoài phòng làm việc của Tiêu Mục Đình, cậu bị lệnh cưỡng chế hai tay bưng tấm kính dày đặt đầy bi thép đi lại, rơi một viên sẽ phải chịu phạt, khi đó quan hệ của cậu và Tiêu Mục Đình đã càng ngày càng tốt, cậu không tin còn có thể bị đánh, ngay cả rớt mấy viên cũng không sao cả, kết quả lúc khom lưng nhặt bi thép, bị Tiêu Mục Đình một cước đạp tới tê gân, đau tới mức không ngừng lăn lộn.
Có lẽ tất cả nghiêm khắc vô tình, nhưng đều mang theo tình thương sâu nặng.
Thiệu Phi nằm nhoài trên mặt đất, tư thế không khác với lúc nằm nhoài ở cửa phòng Tiêu Mục Đình gắp đậu, dao trong tay lột mở xác ngoài bom, bốn hạt châu tròn trơn tụ giữa tấm kính giày, không có một viên nào đụng vào vách kích phát bốn phía.
Thiệu Phi lấy hạt châu ra, cắt đứt dây dẫn, trang bị tử vong này liền trở thành một hộp phế vật.
Nhưng cậu vẫn không dám lơ là, chỉ sợ ngoài cửa còn có thiết bị giống vậy, nhưng nghĩ lại, tên lính đánh thuê đã chết kia là từ đường hầm trở lại, muốn qua cửa, bên kia không khả năng có bom.
Đánh cược một lần!
2 giây sau, cậu lắc lắc đầu, dùng một con dao găm khác. Không ngờ cầm lấy vừa nhìn, lại phát hiện chuôi dao găm lóe đèn hai màu hồng vàng.
Ánh đèn phòng giải phẫu sáng choang, lúc Tiểu Lưu ném cả dao găm với băng đạn tới, cậu không chú ý tới đèn hai màu, lúc này thân ở trong đất u ám, mới phát hiện đây không phải một con dao găm bình thường, rõ ràng là một máy dò xét chất nổ cỡ nhỏ.
Thiệu Phi hít sâu một hơi, nhớ tới dáng vẻ Tiểu Lưu che vết thương cười thảm, cảm thấy mấy phần thương hại.
Nhưng giờ cũng không phải lúc dừng lại cảm thán vận mệnh cảm thán nhân tính, cậu giơ dao găm lên, cẩn thận che ở trên cửa, từ trên xuống dưới quét hai lần, lúc phát hiện phía ngoài không có chất nổ, quyết đoán cạy mở khóa.
Ngoài cửa là một mảnh rừng rậm, không có tiếng người. Hang ổ của bọn buôn súng ống đạn dược bị cành lá ngăn trở, nhưng tiếng súng lại từ hướng kia liên tiếp không ngừng truyền đến.
Thiệu Phi quay đầu lại nhìn một cái, theo dấu vết không rõ ràng lắm trên mặt đất đuổi theo.
Họ Vương hẳn sẽ không chạy quá xa, loại địa phương nguy hiểm như Kampocha khắp nơi có, trốn vào phạm vi thế lực của bọn buôn súng ống đạn dược khác, có lẽ thảm hơn bị lính đặc chủng bắt được.
Thiệu Phi một bên phỏng đoán tâm lý đối phương, một bên cảnh giác mà tìm kiếm. Đột nhiên, phía trước truyền đến mấy tiếng súng, da đầu cậu tê rần, lập tức núp sau một thân cây, ngừng thở nghe động tĩnh.
Ngoại trừ tiếng súng, còn có tiếng vang khởi động của xe Jeep, cậu mang súng lên, nhờ dụng cụ ngắm quang học quan sát phương hướng thanh âm truyền đến.
Quả nhiên có người!
Bốn tên lính đánh thuê cải trang, trong tay mỗi người đều cầm súng trường.
Thiệu Phi bình tĩnh mà tiếp tục quan sát, nhưng dụng cụ ngắm bắn cực kỳ ảnh hưởng chiều rộng tầm mắt, phải nhanh chóng từ trong rừng phân biệt ra được người mặc đồ ngụy trang cũng không dễ dàng.
Không được gấp. Thiệu Phi nhỏ giọng nói với mình.
Nửa người trên của cậu chỉ có một cái áo lót màu đen, cùng với áo lót chiến thuật cởi xuống từ trên người tên lính đánh thuê, nhưng lúc này mồ hôi rơi xuống, đã thấm ướt áo lót màu đen.
Những người đó không làm sao đi lại, tầm mắt lại bắn về phía các hướng. Thiệu Phi vì để cho tầm mắt rộng hơn, leo lên một thân cây tiếp tục quan sát.
Quyết định này là sáng suốt, ở trên cành cây, cậu thấy được Vương tiên sinh trốn sau một bức tường đổ.
"1, 2, 3, 4, 5, 6......" Thiệu Phi thầm đếm số lính đánh thuê đã phát hiện, suy nghĩ kế tiếp phải làm gì.
Bọn chúng khẳng định đang đợi cứu viện, có thể là xe, có thể là máy bay trực thăng, nếu không bọn chúng sẽ không đợi ở nơi này không đi. Thiệu Phi có chút sốt ruột, hiện tại cậu có thể một súng bắn chết họ Vương, nhưng chỉ cần nổ súng, cậu sẽ nhất định bại lộ bản thân. Lính đánh thuê trước mặt không giống với bị lưu lại, chắc đều là tinh anh, hơn nữa quan hệ với họ Vương không chỉ dừng lại là làm thuê, có nghĩa là sau khi họ Vương chết đi, bọn chúng sẽ không tự mình chạy trối chết, mà là tiếp nhận súng ống đạn được tiếp tục làm hoạt động buôn lậu. Trước mắt đã nhìn thấy có 6 người, không biết có bao nhiêu chưa nhìn thấy.
Thiệu Phi mắt trống rỗng, giết họ Vương, cậu khả năng không tránh được đạn của đối phương. Mà nếu như lúc này không ra tay, một khi người tiếp ứng đến, đối phương liền sẽ tẩu thoát.
Làm sao đây?
Thiệu Phi theo bản năng nhìn về phía lúc đến, không biết Tiểu Lưu còn sống không, có mang lời của cậu cho chiến hữu chạy tới hay không, cũng không biết các chiến hữu lúc nào có thể chạy tới.
Nhưng chính là vừa nhìn một cái này, cậu thấy được một cây mây rủ giống như dây thừng leo tường. Cây mây rủ là thực vật cực kỳ thường gặp của Toffmanka, rất nhiều trong rừng cây đều có, dẻo dai dị thường, có thể chịu được trọng lực mấy trăm cân.
Trong đầu Thiệu Phi linh quang chợt lóe, nhất thời có chủ ý.
Bên cành cây cậu ẩn thân vừa vặn có hai cây mây rủ, mà mật độ mây rủ phụ cận không thấp, cực kỳ thích hợp đu dây bắn.
Nếu như trốn ở trên cây bất động, sau khi nã một phát súng nhất định sẽ bị phát hiện; nếu như dùng chân chạy, tốc độ khẳng định không thể giữ vững, hơn nữa tiếng động lớn, dễ dàng bị bại lộ. Nhưng nếu treo trên cây mây rủ, giống như động vật trong rừng từ cây này bay sang cây khác, thì có thể né tránh truy kích mức độ lớn nhất.
Chỉ là du dây bắn cực kỳ khó khăn, đối với thể năng cũng yêu cầu cao, Thiệu Phi một thân vết thương, mặc dù cũng không thương gân động cốt, cũng không còn mất máu quá niều, nhưng tuyệt đối không thể nói là trạng thái tốt.
Nửa năm trước ở tổng bộ tham gia khảo hạch, lúc trạng thái tốt nhất cũng làm không được từng phát súng trúng mục tiêu, nhưng hiện tại đã không có cách khác.
Đẩy súng lên cò, trong mắt Thiệu Phi giống như có một đám lửa yên lặng bốc cháy. Tiếng súng rung động núi rừng, đạn xuyên qua đỉnh đầu Vương tiên sinh. Đám lính đánh thuê sau kinh ngạc ngắn ngủi nhanh chóng bắn trả, bảy tám viên đạn bay về phía Thiệu Phi, mà Thiệu Phi đã không có ở chỗ đó.
Dừng ở một đầu cành khác, Thiệu Phi mãnh liệt thở dốc, một tay cầm súng, một tay cầm dây mây, trái tim nhảy tới rất nhanh, tiếng vang máu ở trong cơ thể phi nhanh giống như thủy triều.
Quá kích thích quá khẩn trương, nếu như không bắn trúng, nếu như không có bằng tốc độ nhanh nhất rời đi, như vậy hiện tại chết cũng không phải là Vương tiên sinh, mà là cậu.
Nhưng cậu không có thời gian nghỉ ngơi, lính đánh thuê đã bắt đầu lùng sục. Cậu mặc dù không có bại lộ, nhưng có lẽ phương hướng đã bị đám lính đánh thuê phát hiện, phải vừa đánh vừa lui, nhanh chóng rời khỏi.
Lúc lại lần nữa lay động, đạn lại một lần bay ra, bắn vào trên đùi một tên lính đánh thuê.
Tiếng súng càng ngày càng dày đặc, chẳng khác nào nhịp trống đòi mạng. Thiệu Phi ở trong rừng vạch chữ Z, vòng vèo đánh lén, một bên bắn một bên rút lui về phía đường hầm. Có thể bắn bao nhiêu thì bắn bấy nhiêu, xử lý không được cùng lắm thì giao cho chiến hữu sắp chạy tới xử lý.
Nhưng sau khi liên tục bay nhảy hơn mười lần, thể lực của cậu càng thêm không chống đỡ nổi, khoảng cách mỗi lần đu ngắn hơn một lần trước, tay cũng run tới càng thêm lợi hại.
Đúng lúc này, nơi xa truyền tới tiếng vang của máy bay trực thăng.
Thiệu Phi ngẩng đầu nhìn lên, trái tim mạnh mẽ thu lại.
Không phải là chiến hữu, là người tới tiếp ứng Vương tiên sinh!
Đó là một đoàn máy bay trực thăng võ trang, đặc biệt đối phó mục tiêu dưới đất, một khi phát hiện ra cậu, cậu liền không có khả năng trốn thoát.
Hưng phấn vừa rồi dần dần bị sợ hãi thay thế, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, phân không rõ tiếng "Sàn sạt" thực vật bị giẫm đến từ phía trước hay phía sau.
Một thanh âm hỏi: Nếu như chết ở chỗ này......
Cậu ngẩn ra, dùng sức lắc đầu, nhẹ giọng phủ định nói: "Không được! Không thể chết ở chỗ này được!"
Nắm chặt dây mây, cậu hít mạnh một hơi, lại lần nữa đu ra.
Song, không biết là thể lực rốt cục khô kiệt, hay là hoang mang chiếm thượng phong, lần này, cậu thế nhưng không thể leo lên cành cây đối diện.
Một khắc ngã trên mặt đất, cậu nghe thấy tiếng súng làm cho cả người rén run, mà máy bay trực thăng tựa hồ cũng càng ngày càng gần.
Cậu muốn đứng lên băng băng chạy trốn, nhưng lúc rơi xuống đất chuẩn bị không kịp, chân phải trẹo, chút khí lực còn lại của chân trái căn bản không chống nổi thân thể.
Không đứng lên được, chỉ có cúi đầu, liều chết ở trong bụi cỏ bò.
Có đạn bắn vào chỗ cách cậu không xa, lính đánh thuê tới rồi!
Cậu siết chặt nắm đấm, biết trốn không thoát, nhưng nhắm mắt lại, tiếp tục bò về phía lúc đến.
Đột nhiên, tiếng súng quen thuộc vang lên, súng trường bắn tỉa 88, súng trường tự động 95!
Đạn từ phía trước bắn tới, một viên nối tiếp một viên, mỗi một viên đều chính xác bắt vào thân thể đám lính đánh thuê.
Cùng lúc đó, không trung nổ tung một tiếng vang thật lớn, cơ pháo của chiến xa bộ binh chính giữa máy bay trực thăng, tia lửa cắm vào bãi cát bên sông phía Tây rừng rậm, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Trong ù tai nghiêm trọng, Thiệu Phi nghe thấy một trận tiếng bước chân cực nhanh.
Tiếng bước chân kia cậu quá quen thuộc, cho dù giẫm trong bùn lầy bụi cỏ dị quốc, cậu cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Nhìn về phương hướng tiếng bước chân, nhìn thấy người thiếu chút nữa đã không gặp được.
Tiêu Mục Đình xách súng trường chạy về phía cậu, hốc mắt cậu ướt, nhìn không rõ vẻ mặt Tiêu Mục Đình.
Cậu khó khăn chống thân thể, giọng khàn khàn mà hô tiếng "Đội trưởng", còn muốn hô nữa, đôi môi đã bị hung hăng ngăn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook