Yêu Đội
-
Chương 48
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Vịt
Đoàn xe rạng sáng mới tới điểm nghỉ ngơi, mấy chục km "Chà quần áo theo nhịp đường" cuối cùng xóc nảy đến đây, Thiệu Phi sau khi xuống xe còn cảm thấy người đang trôi trên biển. Bộ đội cao nguyên ở điều kiện không tốt, độ cao so với mặt biển quá cao nước nấu không sôi, phía dưới còn phải dùng nồi áp suất. Cũng may các lính đặc chủng lúc huấn luyện tuyển chọn đều là ở cao nguyên liều mạng qua, chút khổ nhỏ bốn bỏ năm lên này căn bản không tính là "khổ".
Mì vừa múc xong, Thiệu Phi liền tiến lên bưng hai bát, bên trên mỗi bát đều phủ thịt bò bóng nhẫy và trứng rán vàng trắng đan xen, nhưng rau rất ít, chỉ có hai cọng đáng thương. Cậu cầm bát đặt trên bếp lò, từ trong một bát lựa ra hai miếng thịt bò bỏ vào một cái bát khác, nghĩ một lát lại thêm một miếng, sau đó vui vẻ mà bưng tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, đẩy nhiều thịt lên, "Đội trưởng, nhân lúc còn nóng ăn thôi."
Tiêu Mục Đình liếc mắt liền thấy thịt bò trong bát Thiệu Phi ít, thở dài, bảo Thiệu Phi cầm bát nhỏ đổ chút dấm, lại lấy thêm một chén nước sôi để nguội. Thiệu Phi lập tức đi làm theo, lúc trở về Tiêu Mục Đình đã bắt đầu ăn, mà mì trong bát mình tựa hồ bị đảo, thịt bò không đặt chỉnh tề như lúc trước, có miếng ở bên trên, có miếng chắc là bị đảo xuống, nhìn không ra tăng giảm.
Tiêu Mục Đình nói: "Để lâu dễ đóng tảng, tôi đảo giúp cậu, nhanh ăn đi, bên này khẩu vị nặng, khá cay, cậu nếu ăn không quen, thì thêm chút dấm vào."
Giải thích này quả thực hoàn mỹ, Thiệu Phi cao cao hứng hứng ngồi xuống, ăn vài miếng mới phát hiện dưới mì còn đè mấy miếng thịt......
Cậu trí nhớ tốt, đợt trước còn bị Tiêu Mục Đình ép tiến hành một loại huấn luyện quan sát và ghi nhớ có thể nói là biến thái — xem phim, ghi nhớ toàn bộ chi tiết, sau khi xem xong Tiêu Mục Đình hỏi, vấn đề chỉ có cậu không nghĩ tới, không có Tiêu Mục Đình hỏi không ra, tỷ như nữ chính lúc lần thứ 17 đối thoại với nam chính, quần của người đi đường cách xa nam chính nhất là màu gì; đi dạo phố, cũng phải nhớ những cái mắt thấy, sau khi trở về vẫn do Tiêu Mục Đình hỏi, đèn đỏ đầu phố thời gian dài bao nhiêu, từ cửa sổ tòa nhà nào có thể trực tiếp nhìn thấy giá hàng xếp thứ ba của Hải Lan chi gia (*)......
((*) Hải Lan chi gia: một nhãn hiệu thời trang nam cao cấp bên Trung, có trang web là hlamall.cn)
Ban đầu Thiệu Phi hoàn toàn là mông lung, sau đó cắn răng thích ứng, nhờ huấn luyện này ban tặng, cậu còn biết thêm mấy nhãn hiệu quần áo.
Cho nên trong bát vốn là có bao nhiêu miếng, đã ăn bao nhiêu miếng, cậu nhớ rõ ràng, mì nhiều hơn 6 miếng, là Tiêu Mục Đình giấu.
Tiêu Mục Đình đã ăn xong, bưng bát lên đi tới sau bếp. Thiệu Phi hô: "Đội trưởng, ngài bỏ thịt vào bát tôi?"
"Không có." Tiêu Mục Đình ngữ khí bình thường.
"Có!" Thiệu Phi nói: "Tôi đếm!"
Đã có đội viên ở một bên cười, Ngải Tâm nói: "Ăn nhiều thịt còn không cao hứng a? Anh cướp của Tuyết Phong, nó còn không cho anh nài!"
Trần Tuyết Phong né tránh Ngải Tâm: "Máy Bay chú có tục hay không, ăn thịt còn đếm bao nhiêu, chú cùng một bàn với Tiêu đội, còn lo Tiêu đội trộm của chú hay sao?"
"Không phải!" Thiệu Phi ăn vội, mì vừa nóng vừa cay, má đỏ rực, rõ ràng là bị cay đỏ, lúc này lại giống như bị vội đỏ. Tiêu Mục Đình xoay người cười nói: "Được rồi, ăn của cậu, mọi người chỉ đùa chút, xem cậu vội kìa."
Thiệu Phi lúc này cãi không được, mơ hồ cảm thấy Tiêu Mục Đình đang trêu mình, dứt khoát vùi đầu ăn mì, xì xụp mấy cái liền ăn xong, phóng tới sau bếp rửa sạch bát, cùng Tiêu Mục Đình trở lại ký túc xá.
Ký túc xá của bộ đội cao nguyên kém xa nhà khách cơ quan bộ đội Thành Đô, vừa lạnh vừa khô, nước cũng không bao nhiêu, chỉ đủ uống, không đủ dùng. Tiêu Mục Đình cùng các đội viên chen chúc một gian, ngủ chính là giường chung cứng ngắc.
Chạy một ngày đường, sau khi trời sáng còn phải tiếp tục, qua loa rửa mặt sau đó đoàn người đều nằm xuống, Thiệu Phi nhất định muốn bên cạnh Tiêu Mục Đình ngủ, trong ngực còn ôm bình nước gấu trúc đựng đủ nước nóng.
Tiêu Mục Đình mệt mỏi nhu nhu mi tâm: "Cậu ôm nó lên đây làm gì?"
"Để bên gối a." Thiệu Phi nói: "Nửa đêm ngài nếu khát, còn có thể uống hai ngụm. Ở đây lạnh muốn chết, uống nước nóng mới tốt."
Lúc này đèn đã tắt, Tiêu Mục Đình nói: "Nhưng nó là dạ quang, cậu lúc mua không biết?"
"Biết a." Thiệu Phi chôn bình nước ở bên gối, dạ quang cũng không rõ ràng, lại bị gối cản hơn nửa, nhiều nhất có thể sáng đến mắt Tiêu Mục Đình, không ảnh hưởng tới đồng đội xung quanh.
"Biết mà cậu không đổi?"
"Dạ quang đẹp a, sáng trưng, giống như sao." Thiệu Phi nói: "Tôi hồi bé thích đồ dạ quang nhất, nhưng lúc đó dạ minh châu rẻ nhất cũng rất đắt, anh tôi toàn kiếm tiền rất lâu, mới mua cho tôi một cái."
Tiêu Mục Đình ở trong bóng tối hơi mở miệng, vài giây sau kéo kéo chăn cho Thiệu Phi, Thiệu Phi lúc này mới hậu tri hậu giác hỏi: "Đội trưởng, ngài không thích đầu gấu trúc dạ quang a?"
Thanh âm của cậu có chút khẩn trương, Tiêu Mục Đình nghe ra, ôn thanh trấn an nói: "Thích, tôi hồi bé cũng thích dạ minh châu."
Thiệu Phi vừa nghe liền vui vẻ, còn muốn tiếp tục nói chuyện với Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình "suỵt" một tiếng, "Mọi người đều ngủ rồi, tiểu đội trưởng chú ý tố chất, đừng quá hưng phấn."
"Ờ." Thiệu Phi rụt lại trong chăn, qua vài giây lại tiến tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, dùng thanh âm nhẹ nhất nói: "Đội trưởng ngủ ngon."
Tiêu Mục Đình vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, coi như là đáp lại.
Nhiệt độ nửa đêm xuống vài độ, Tiêu Mục Đình ngủ nông, nửa mê nửa tỉnh, Thiệu Phi ngược lại ngủ rất ngon, nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ đến Tiêu Mục Đình, mỗi lần bị cóng liền chen về phía Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình kéo chăn cho cậu mấy lần, lần cuối cùng cậu "Ưm" hai tiếng, tay tung một cái, lại kéo chăn mình ra, phủ ở trên người Tiêu Mục Đình, 2 giây sau, chân cũng vắt ngang hông Tiêu Mục Đình.
Tư thế này có chút buồn cười, cũng chứa ý vị mạo phạm. Tiêu Mục Đình hơi cứng đờ, muốn đẩy Thiệu Phi ra, tay đã áp trên đùi Thiệu Phi rồi, chợt nghe Thiệu Phi lẩm bẩm nói: "Lạnh......"
Lạnh còn cuộn chăn lên người tôi. Tiêu Mục Đình thở dài, để cho Thiệu Phi chen một lát, mới động tác nhẹ nhàng mà dịch chân Thiệu Phi xuống, dịch tốt chăn, để cho Thiệu Phi tựa vào trên người mình.
Khu Tây Bộ trời sáng muộn, Tiêu Mục Đình ngủ không ngon, rất sớm đã tỉnh, cầm lấy bình nước giữa gối hai người uống ít nước nóng, cảm khái cái bình nước này thật đúng là phái được công dụng.
Thiệu Phi ngủ ngon, cả đêm không tỉnh, mơ mấy giấc mơ đẹp — cùng Tiêu Mục Đình đắp tấm chăn nài, ôm Tiêu Mục Đình vào trong ngực nài, sau đó còn hình như được Tiêu Mục Đình ôm lại một lần? Nhớ không rõ lắm.
Trải qua ở chung một ngày trước, các lính đặc chủng mặc dù vẫn là đối với nhiệm vụ "giao hàng" này rất có phê bình kín đáo, nhưng đã hòa mình với các binh lái xe. Trước khi lên đường, binh lái xe theo thường lệ chặt chẽ kiểm tra tình hình xe cộ, các lính đặc chủng đi theo trợ thủ, thuận tiện cũng có thể học được một vài bí quyết lái xe cao nguyên rất hay. Thiệu Phi bận rộn rót nước vào bình gấu trúc, không quên cũng tích đủ nước nóng cho Lưu đội. Tiêu Mục Đình thấy cậu cắp bình nước từ ban cấp dưỡng chạy tới, trong lòng ấm áp, thuận miệng hỏi: "Hôm qua ngủ ngon không?"
"Ngon a." Thiệu Phi chui lên xe Jeep: "Đội trưởng, tôi ngủ đàng hoàng chứ?"
"Đàng cái gì mà hoàng, chăn đều tốc vài lần."
Ánh mắt Thiệu Phi thu lại: "Tôi đá chăn?"
Không phải sao? Tiêu Mục Đình nghĩ, không chỉ đá chăn, một chân còn đè lên người tôi.
"Nhưng lúc tôi dậy chăn đắp rất kín mà." Thiệu Phi hăng hái ngẩng cao mà truy hỏi: "Là ngài đắp cho tôi?"
Tiêu Mục Đình nhìn nhìn Thiệu Phi, đều sắp bị vui vẻ cậu tỏa ra lây nhiễm, lát sau cười nói: "Không đắp kín cho cậu, cậu bị cảm làm sao bây giờ? Cao nguyên cảm mạo không thể so với đồng bằng, có bao nghiêm trọng lúc huấn luyện tuyển chọn Lương đội khẳng định đã nói với các cậu."
Thiệu Phi nghe tới hốt hoảng, phía sau căn bản không có nghe rõ, không nghĩ tới Tiêu Mục Đình đắp chăn cho mình, còn tự chủ trương mà khoa trương một chút — đội trưởng cả đêm đều bận rộn đắp chăn cho tui!
Cái này......
Thiệu Phi đột nhiên đỏ mặt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Lúc trước cậu không chắc nhất chính là Tiêu Mục Đình đối với cậu có tí xíu loại ý nghĩ này hay không. Nếu như xíu xíu cũng không có, cậu sẽ cắn chết bí mật "Thích", vĩnh viễn không mở miệng. Nhưng nếu như có tí xíu......
Cậu muốn tí xíu dần dần biến thành lớn hơn chút.
Đội trưởng đắp chăn cho tui, tốc bao lần liền đắp bấy nhiêu lần! Thiệu Phi chống bình nước gấu trúc ở ngực, trái tim đang ở nơi đó vui mừng mà nhảy lên.
Mặt trời mọc treo ở chân trời, Thiệu Phi mắt trống rỗng nhìn, bỗng dưng có mấy phần dũng khí tỏ tình.
Đội trưởng ôn nhu như thế, cho dù không thích, có phải cũng sẽ không đuổi tui đi hay không?
Từ thời gian này, đường trở nên càng thêm khó đi. Một đêm trước các chiến sĩ đã cảm thụ qua cái gì gọi là "Chà quần áo theo nhịp đường", vốn tưởng chỉ là một đoạn ngắn, kiên trì đi qua là tốt rồi, vậy mà sau đó "Chà quần áo theo nhịp đường" chỉ nhiều không ít, xóc tới mức người chỉ cảm thấy linh hồn thủng lỗ chỗ.
Tiêu Mục Đình để cho Thiệu Phi theo Lưu đội học lái đoạn đường tuyết lở, đất đá trôi trên cao nguyên, cùng Lưu đội lái hồi lâu, Thiệu Phi lúc trước không phục Lưu đội, mình sau khi lái mấy tiếng "Chà quần áo theo nhịp đường" triệt để tòng phục, mà Lưu đội cũng không im lặng như ngày thứ nhất, lời càng ngày càng nhiều, lúc dạy Thiệu Phi một chút cũng không bận tâm đội trưởng của người ta còn đang ngồi phía sau. Thiệu Phi ở sân huấn luyện đại doanh Liệp Ưng quen lái xe tốc độ bão tố, chân ga vừa giẫm liền hãm không được, nhưng ở trên "Chà quần áo theo nhịp đường" quyết không thể đem tính mạng đùa giỡn. Đường thật sự quá xóc, cho dù khống chế tay lái như nào, xe vẫn là lắc lư, Thiệu Phi lái mấy tiếng, cơ bắp toàn thân căng thẳng, sức lực toàn bộ áp lên tay, áo lót mồ hôi ướt, lại không cách nào thay, gió thổi qua liền run rẩy.
Sau khi đổi lại Lưu đội lái, Tiêu Mục Đình hỏi: "Áo bên trong ẩm?"
Thiệu Phi cảm thấy xấu hổ, "Không a, không ẩm."
"Một thân mồ hôi." Tiêu Mục Đình vứt một cái khăn lông cho Thiệu Phi: "Lau lau mặt với đầu."
Thiệu Phi trong đất kính chiếu hậu vừa nhìn, thầm nghĩ hỏng bét, trên mặt trên đầu toàn là mồ hôi, nhìn qua giống như lão hán vừa từ trong đất cấy mạ về. Rõ ràng lái đều là "Chà quần áo theo nhịp đường", người Lưu đội lại không chật vật như vậy.
Lưu Đội tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cậu: "Quen tay hay việc, binh lái xe bọn tôi quanh năm suốt tháng đều chạy trên loại đường này, nhắm mắt cũng biết chỗ nào có uốn khúc chỗ nào có hố, giống như các cậu luyện súng vậy, có thể so sánh, lại không thể so sánh."
Thiệu Phi cảm thấy lời này không Logic, thật sự rất mệt mỏi, lười so đo. Vừa rồi lúc lái xe, hai mắt cậu còn mệt mỏi hơn tay, hết sức chăm chú nhìn phía trước, lúc này xót trướng khó chịu, chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi chút.
Còn chưa chợp mắt, vai đã bị vỗ vỗ.
Tiêu Mục Đình cầm trong tay một cái khăn lông khô lớn hơn, "Quần áo vén lên, cách lưng một chút."
"A?" Thiệu Phi có chút kinh ngạc, "cách lưng" đã là ký ức tuổi thơ, hồi đó cậu vung chân chạy loạn, đi về ra một thân mồ hôi, Thiệu Vũ liền ấn cậu ở mép giường, kéo áo cậu ra, kê một cái khăn lông sạch sẽ vào, bà ngoại ở một bên nói: "Ra mồ hôi phải cách lưng, nếu không dễ cảm......"
Ký ức quá lâu rồi, thế cho nên nhất thời không kịp phản ứng.
Tiêu Mục Đình thấy cậu không động, lại nói: "Không biết cách lưng là cái gì?"
"Biết!" Thiệu Phi hai tay túm vạt áo, trái phải nhìn nhìn, lại cảm thấy động tác không hay lắm. Chỗ ngồi phía sau khá hẹp, cậu phải nằm nhoài, Tiêu Mục Đình mới lót khăn lông sau lưng và giữa quần áo cậu. Nhưng thử hai lần, đều có chút khó chịu, lập tức lại lăn qua lăn lại ra một thân mồ hôi.
Tiêu Mục Đình cũng không hiện thao tác không tốt, do dự một lát, vỗ vỗ chân mình, "Nằm trên đùi tôi được rồi."
Tư thế này ngược lại dễ làm, vài giây đã kê xong khăn lông, còn giúp cậu kéo tốt quần áo, "Được rồi."
Được rồi, nhưng Thiệu Phi không nguyện ý dậy.
Tiêu Mục Đình ở ngang hông cậu vỗ vỗ, ra hiệu cậu dậy, cậu ỳ bất động, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, tôi mệt."
Lưu Đội thật thà mà phụ họa: "Lần đầu lái loại đường này, mệt lắm. Tôi lúc lần đầu lái a, đổi lại đã tê liệt rồi, chân đều mềm nhũn, eo cũng không thẳng được, dựa vào ai cũng không muốn động."
Tiêu Mục Đình cười cười: "Quả thực rất vất vả."
Có lẽ là gối trên đùi Tiêu Mục Đình thoải mái, có lẽ là chuyện đắp chăn cho ám hiệu tâm lý, Thiệu Phi lúc này được voi đòi tiên, nằm nhoài không nhúc nhích: "Đội trưởng, ngài để cho tôi nằm nhoài tý đi, chỉ một lát."
Ngón tay Tiêu Mục Đình hơi ngừng lại, rũ mắt nhìn phần gáy Thiệu Phi lộ ra ngoài, trong lúc xuất thần, Thiệu Phi đã nằm nhoài rất thật rất ngoan.
Thôi vậy, Tiêu Mục Đình đưa tay đặt trên lưng Thiệu Phi, lại lần nữa mềm lòng thỏa hiệp, nhẹ nói: "Ngủ đi."
Thiệu Phi nhắm mắt lại, một ý niệm từ trong lòng toát ra — đội trưởng có lẽ cũng......
Thích mình!
_____________
Bình nước gấu trúc:
Edit + Beta: Vịt
Đoàn xe rạng sáng mới tới điểm nghỉ ngơi, mấy chục km "Chà quần áo theo nhịp đường" cuối cùng xóc nảy đến đây, Thiệu Phi sau khi xuống xe còn cảm thấy người đang trôi trên biển. Bộ đội cao nguyên ở điều kiện không tốt, độ cao so với mặt biển quá cao nước nấu không sôi, phía dưới còn phải dùng nồi áp suất. Cũng may các lính đặc chủng lúc huấn luyện tuyển chọn đều là ở cao nguyên liều mạng qua, chút khổ nhỏ bốn bỏ năm lên này căn bản không tính là "khổ".
Mì vừa múc xong, Thiệu Phi liền tiến lên bưng hai bát, bên trên mỗi bát đều phủ thịt bò bóng nhẫy và trứng rán vàng trắng đan xen, nhưng rau rất ít, chỉ có hai cọng đáng thương. Cậu cầm bát đặt trên bếp lò, từ trong một bát lựa ra hai miếng thịt bò bỏ vào một cái bát khác, nghĩ một lát lại thêm một miếng, sau đó vui vẻ mà bưng tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, đẩy nhiều thịt lên, "Đội trưởng, nhân lúc còn nóng ăn thôi."
Tiêu Mục Đình liếc mắt liền thấy thịt bò trong bát Thiệu Phi ít, thở dài, bảo Thiệu Phi cầm bát nhỏ đổ chút dấm, lại lấy thêm một chén nước sôi để nguội. Thiệu Phi lập tức đi làm theo, lúc trở về Tiêu Mục Đình đã bắt đầu ăn, mà mì trong bát mình tựa hồ bị đảo, thịt bò không đặt chỉnh tề như lúc trước, có miếng ở bên trên, có miếng chắc là bị đảo xuống, nhìn không ra tăng giảm.
Tiêu Mục Đình nói: "Để lâu dễ đóng tảng, tôi đảo giúp cậu, nhanh ăn đi, bên này khẩu vị nặng, khá cay, cậu nếu ăn không quen, thì thêm chút dấm vào."
Giải thích này quả thực hoàn mỹ, Thiệu Phi cao cao hứng hứng ngồi xuống, ăn vài miếng mới phát hiện dưới mì còn đè mấy miếng thịt......
Cậu trí nhớ tốt, đợt trước còn bị Tiêu Mục Đình ép tiến hành một loại huấn luyện quan sát và ghi nhớ có thể nói là biến thái — xem phim, ghi nhớ toàn bộ chi tiết, sau khi xem xong Tiêu Mục Đình hỏi, vấn đề chỉ có cậu không nghĩ tới, không có Tiêu Mục Đình hỏi không ra, tỷ như nữ chính lúc lần thứ 17 đối thoại với nam chính, quần của người đi đường cách xa nam chính nhất là màu gì; đi dạo phố, cũng phải nhớ những cái mắt thấy, sau khi trở về vẫn do Tiêu Mục Đình hỏi, đèn đỏ đầu phố thời gian dài bao nhiêu, từ cửa sổ tòa nhà nào có thể trực tiếp nhìn thấy giá hàng xếp thứ ba của Hải Lan chi gia (*)......
((*) Hải Lan chi gia: một nhãn hiệu thời trang nam cao cấp bên Trung, có trang web là hlamall.cn)
Ban đầu Thiệu Phi hoàn toàn là mông lung, sau đó cắn răng thích ứng, nhờ huấn luyện này ban tặng, cậu còn biết thêm mấy nhãn hiệu quần áo.
Cho nên trong bát vốn là có bao nhiêu miếng, đã ăn bao nhiêu miếng, cậu nhớ rõ ràng, mì nhiều hơn 6 miếng, là Tiêu Mục Đình giấu.
Tiêu Mục Đình đã ăn xong, bưng bát lên đi tới sau bếp. Thiệu Phi hô: "Đội trưởng, ngài bỏ thịt vào bát tôi?"
"Không có." Tiêu Mục Đình ngữ khí bình thường.
"Có!" Thiệu Phi nói: "Tôi đếm!"
Đã có đội viên ở một bên cười, Ngải Tâm nói: "Ăn nhiều thịt còn không cao hứng a? Anh cướp của Tuyết Phong, nó còn không cho anh nài!"
Trần Tuyết Phong né tránh Ngải Tâm: "Máy Bay chú có tục hay không, ăn thịt còn đếm bao nhiêu, chú cùng một bàn với Tiêu đội, còn lo Tiêu đội trộm của chú hay sao?"
"Không phải!" Thiệu Phi ăn vội, mì vừa nóng vừa cay, má đỏ rực, rõ ràng là bị cay đỏ, lúc này lại giống như bị vội đỏ. Tiêu Mục Đình xoay người cười nói: "Được rồi, ăn của cậu, mọi người chỉ đùa chút, xem cậu vội kìa."
Thiệu Phi lúc này cãi không được, mơ hồ cảm thấy Tiêu Mục Đình đang trêu mình, dứt khoát vùi đầu ăn mì, xì xụp mấy cái liền ăn xong, phóng tới sau bếp rửa sạch bát, cùng Tiêu Mục Đình trở lại ký túc xá.
Ký túc xá của bộ đội cao nguyên kém xa nhà khách cơ quan bộ đội Thành Đô, vừa lạnh vừa khô, nước cũng không bao nhiêu, chỉ đủ uống, không đủ dùng. Tiêu Mục Đình cùng các đội viên chen chúc một gian, ngủ chính là giường chung cứng ngắc.
Chạy một ngày đường, sau khi trời sáng còn phải tiếp tục, qua loa rửa mặt sau đó đoàn người đều nằm xuống, Thiệu Phi nhất định muốn bên cạnh Tiêu Mục Đình ngủ, trong ngực còn ôm bình nước gấu trúc đựng đủ nước nóng.
Tiêu Mục Đình mệt mỏi nhu nhu mi tâm: "Cậu ôm nó lên đây làm gì?"
"Để bên gối a." Thiệu Phi nói: "Nửa đêm ngài nếu khát, còn có thể uống hai ngụm. Ở đây lạnh muốn chết, uống nước nóng mới tốt."
Lúc này đèn đã tắt, Tiêu Mục Đình nói: "Nhưng nó là dạ quang, cậu lúc mua không biết?"
"Biết a." Thiệu Phi chôn bình nước ở bên gối, dạ quang cũng không rõ ràng, lại bị gối cản hơn nửa, nhiều nhất có thể sáng đến mắt Tiêu Mục Đình, không ảnh hưởng tới đồng đội xung quanh.
"Biết mà cậu không đổi?"
"Dạ quang đẹp a, sáng trưng, giống như sao." Thiệu Phi nói: "Tôi hồi bé thích đồ dạ quang nhất, nhưng lúc đó dạ minh châu rẻ nhất cũng rất đắt, anh tôi toàn kiếm tiền rất lâu, mới mua cho tôi một cái."
Tiêu Mục Đình ở trong bóng tối hơi mở miệng, vài giây sau kéo kéo chăn cho Thiệu Phi, Thiệu Phi lúc này mới hậu tri hậu giác hỏi: "Đội trưởng, ngài không thích đầu gấu trúc dạ quang a?"
Thanh âm của cậu có chút khẩn trương, Tiêu Mục Đình nghe ra, ôn thanh trấn an nói: "Thích, tôi hồi bé cũng thích dạ minh châu."
Thiệu Phi vừa nghe liền vui vẻ, còn muốn tiếp tục nói chuyện với Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình "suỵt" một tiếng, "Mọi người đều ngủ rồi, tiểu đội trưởng chú ý tố chất, đừng quá hưng phấn."
"Ờ." Thiệu Phi rụt lại trong chăn, qua vài giây lại tiến tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, dùng thanh âm nhẹ nhất nói: "Đội trưởng ngủ ngon."
Tiêu Mục Đình vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, coi như là đáp lại.
Nhiệt độ nửa đêm xuống vài độ, Tiêu Mục Đình ngủ nông, nửa mê nửa tỉnh, Thiệu Phi ngược lại ngủ rất ngon, nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ đến Tiêu Mục Đình, mỗi lần bị cóng liền chen về phía Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình kéo chăn cho cậu mấy lần, lần cuối cùng cậu "Ưm" hai tiếng, tay tung một cái, lại kéo chăn mình ra, phủ ở trên người Tiêu Mục Đình, 2 giây sau, chân cũng vắt ngang hông Tiêu Mục Đình.
Tư thế này có chút buồn cười, cũng chứa ý vị mạo phạm. Tiêu Mục Đình hơi cứng đờ, muốn đẩy Thiệu Phi ra, tay đã áp trên đùi Thiệu Phi rồi, chợt nghe Thiệu Phi lẩm bẩm nói: "Lạnh......"
Lạnh còn cuộn chăn lên người tôi. Tiêu Mục Đình thở dài, để cho Thiệu Phi chen một lát, mới động tác nhẹ nhàng mà dịch chân Thiệu Phi xuống, dịch tốt chăn, để cho Thiệu Phi tựa vào trên người mình.
Khu Tây Bộ trời sáng muộn, Tiêu Mục Đình ngủ không ngon, rất sớm đã tỉnh, cầm lấy bình nước giữa gối hai người uống ít nước nóng, cảm khái cái bình nước này thật đúng là phái được công dụng.
Thiệu Phi ngủ ngon, cả đêm không tỉnh, mơ mấy giấc mơ đẹp — cùng Tiêu Mục Đình đắp tấm chăn nài, ôm Tiêu Mục Đình vào trong ngực nài, sau đó còn hình như được Tiêu Mục Đình ôm lại một lần? Nhớ không rõ lắm.
Trải qua ở chung một ngày trước, các lính đặc chủng mặc dù vẫn là đối với nhiệm vụ "giao hàng" này rất có phê bình kín đáo, nhưng đã hòa mình với các binh lái xe. Trước khi lên đường, binh lái xe theo thường lệ chặt chẽ kiểm tra tình hình xe cộ, các lính đặc chủng đi theo trợ thủ, thuận tiện cũng có thể học được một vài bí quyết lái xe cao nguyên rất hay. Thiệu Phi bận rộn rót nước vào bình gấu trúc, không quên cũng tích đủ nước nóng cho Lưu đội. Tiêu Mục Đình thấy cậu cắp bình nước từ ban cấp dưỡng chạy tới, trong lòng ấm áp, thuận miệng hỏi: "Hôm qua ngủ ngon không?"
"Ngon a." Thiệu Phi chui lên xe Jeep: "Đội trưởng, tôi ngủ đàng hoàng chứ?"
"Đàng cái gì mà hoàng, chăn đều tốc vài lần."
Ánh mắt Thiệu Phi thu lại: "Tôi đá chăn?"
Không phải sao? Tiêu Mục Đình nghĩ, không chỉ đá chăn, một chân còn đè lên người tôi.
"Nhưng lúc tôi dậy chăn đắp rất kín mà." Thiệu Phi hăng hái ngẩng cao mà truy hỏi: "Là ngài đắp cho tôi?"
Tiêu Mục Đình nhìn nhìn Thiệu Phi, đều sắp bị vui vẻ cậu tỏa ra lây nhiễm, lát sau cười nói: "Không đắp kín cho cậu, cậu bị cảm làm sao bây giờ? Cao nguyên cảm mạo không thể so với đồng bằng, có bao nghiêm trọng lúc huấn luyện tuyển chọn Lương đội khẳng định đã nói với các cậu."
Thiệu Phi nghe tới hốt hoảng, phía sau căn bản không có nghe rõ, không nghĩ tới Tiêu Mục Đình đắp chăn cho mình, còn tự chủ trương mà khoa trương một chút — đội trưởng cả đêm đều bận rộn đắp chăn cho tui!
Cái này......
Thiệu Phi đột nhiên đỏ mặt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Lúc trước cậu không chắc nhất chính là Tiêu Mục Đình đối với cậu có tí xíu loại ý nghĩ này hay không. Nếu như xíu xíu cũng không có, cậu sẽ cắn chết bí mật "Thích", vĩnh viễn không mở miệng. Nhưng nếu như có tí xíu......
Cậu muốn tí xíu dần dần biến thành lớn hơn chút.
Đội trưởng đắp chăn cho tui, tốc bao lần liền đắp bấy nhiêu lần! Thiệu Phi chống bình nước gấu trúc ở ngực, trái tim đang ở nơi đó vui mừng mà nhảy lên.
Mặt trời mọc treo ở chân trời, Thiệu Phi mắt trống rỗng nhìn, bỗng dưng có mấy phần dũng khí tỏ tình.
Đội trưởng ôn nhu như thế, cho dù không thích, có phải cũng sẽ không đuổi tui đi hay không?
Từ thời gian này, đường trở nên càng thêm khó đi. Một đêm trước các chiến sĩ đã cảm thụ qua cái gì gọi là "Chà quần áo theo nhịp đường", vốn tưởng chỉ là một đoạn ngắn, kiên trì đi qua là tốt rồi, vậy mà sau đó "Chà quần áo theo nhịp đường" chỉ nhiều không ít, xóc tới mức người chỉ cảm thấy linh hồn thủng lỗ chỗ.
Tiêu Mục Đình để cho Thiệu Phi theo Lưu đội học lái đoạn đường tuyết lở, đất đá trôi trên cao nguyên, cùng Lưu đội lái hồi lâu, Thiệu Phi lúc trước không phục Lưu đội, mình sau khi lái mấy tiếng "Chà quần áo theo nhịp đường" triệt để tòng phục, mà Lưu đội cũng không im lặng như ngày thứ nhất, lời càng ngày càng nhiều, lúc dạy Thiệu Phi một chút cũng không bận tâm đội trưởng của người ta còn đang ngồi phía sau. Thiệu Phi ở sân huấn luyện đại doanh Liệp Ưng quen lái xe tốc độ bão tố, chân ga vừa giẫm liền hãm không được, nhưng ở trên "Chà quần áo theo nhịp đường" quyết không thể đem tính mạng đùa giỡn. Đường thật sự quá xóc, cho dù khống chế tay lái như nào, xe vẫn là lắc lư, Thiệu Phi lái mấy tiếng, cơ bắp toàn thân căng thẳng, sức lực toàn bộ áp lên tay, áo lót mồ hôi ướt, lại không cách nào thay, gió thổi qua liền run rẩy.
Sau khi đổi lại Lưu đội lái, Tiêu Mục Đình hỏi: "Áo bên trong ẩm?"
Thiệu Phi cảm thấy xấu hổ, "Không a, không ẩm."
"Một thân mồ hôi." Tiêu Mục Đình vứt một cái khăn lông cho Thiệu Phi: "Lau lau mặt với đầu."
Thiệu Phi trong đất kính chiếu hậu vừa nhìn, thầm nghĩ hỏng bét, trên mặt trên đầu toàn là mồ hôi, nhìn qua giống như lão hán vừa từ trong đất cấy mạ về. Rõ ràng lái đều là "Chà quần áo theo nhịp đường", người Lưu đội lại không chật vật như vậy.
Lưu Đội tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cậu: "Quen tay hay việc, binh lái xe bọn tôi quanh năm suốt tháng đều chạy trên loại đường này, nhắm mắt cũng biết chỗ nào có uốn khúc chỗ nào có hố, giống như các cậu luyện súng vậy, có thể so sánh, lại không thể so sánh."
Thiệu Phi cảm thấy lời này không Logic, thật sự rất mệt mỏi, lười so đo. Vừa rồi lúc lái xe, hai mắt cậu còn mệt mỏi hơn tay, hết sức chăm chú nhìn phía trước, lúc này xót trướng khó chịu, chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi chút.
Còn chưa chợp mắt, vai đã bị vỗ vỗ.
Tiêu Mục Đình cầm trong tay một cái khăn lông khô lớn hơn, "Quần áo vén lên, cách lưng một chút."
"A?" Thiệu Phi có chút kinh ngạc, "cách lưng" đã là ký ức tuổi thơ, hồi đó cậu vung chân chạy loạn, đi về ra một thân mồ hôi, Thiệu Vũ liền ấn cậu ở mép giường, kéo áo cậu ra, kê một cái khăn lông sạch sẽ vào, bà ngoại ở một bên nói: "Ra mồ hôi phải cách lưng, nếu không dễ cảm......"
Ký ức quá lâu rồi, thế cho nên nhất thời không kịp phản ứng.
Tiêu Mục Đình thấy cậu không động, lại nói: "Không biết cách lưng là cái gì?"
"Biết!" Thiệu Phi hai tay túm vạt áo, trái phải nhìn nhìn, lại cảm thấy động tác không hay lắm. Chỗ ngồi phía sau khá hẹp, cậu phải nằm nhoài, Tiêu Mục Đình mới lót khăn lông sau lưng và giữa quần áo cậu. Nhưng thử hai lần, đều có chút khó chịu, lập tức lại lăn qua lăn lại ra một thân mồ hôi.
Tiêu Mục Đình cũng không hiện thao tác không tốt, do dự một lát, vỗ vỗ chân mình, "Nằm trên đùi tôi được rồi."
Tư thế này ngược lại dễ làm, vài giây đã kê xong khăn lông, còn giúp cậu kéo tốt quần áo, "Được rồi."
Được rồi, nhưng Thiệu Phi không nguyện ý dậy.
Tiêu Mục Đình ở ngang hông cậu vỗ vỗ, ra hiệu cậu dậy, cậu ỳ bất động, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, tôi mệt."
Lưu Đội thật thà mà phụ họa: "Lần đầu lái loại đường này, mệt lắm. Tôi lúc lần đầu lái a, đổi lại đã tê liệt rồi, chân đều mềm nhũn, eo cũng không thẳng được, dựa vào ai cũng không muốn động."
Tiêu Mục Đình cười cười: "Quả thực rất vất vả."
Có lẽ là gối trên đùi Tiêu Mục Đình thoải mái, có lẽ là chuyện đắp chăn cho ám hiệu tâm lý, Thiệu Phi lúc này được voi đòi tiên, nằm nhoài không nhúc nhích: "Đội trưởng, ngài để cho tôi nằm nhoài tý đi, chỉ một lát."
Ngón tay Tiêu Mục Đình hơi ngừng lại, rũ mắt nhìn phần gáy Thiệu Phi lộ ra ngoài, trong lúc xuất thần, Thiệu Phi đã nằm nhoài rất thật rất ngoan.
Thôi vậy, Tiêu Mục Đình đưa tay đặt trên lưng Thiệu Phi, lại lần nữa mềm lòng thỏa hiệp, nhẹ nói: "Ngủ đi."
Thiệu Phi nhắm mắt lại, một ý niệm từ trong lòng toát ra — đội trưởng có lẽ cũng......
Thích mình!
_____________
Bình nước gấu trúc:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook