Yêu Đôi Môi Em
-
Chương 8: Cô người yêu đanh đá
Các tình yêu thân mến, kể từ chương này trở đi tình cảm của chị Phàm và Anh Vũ có vẻ khá khẩm hơn, thuận buồm xuôi gio, Tình cũ không rủ mà tới, Khương Hạo gặp lại Chị Phàm, Anh Vũ thể hiện sự ga lăng--> Đón chờ nào!
Lâm Nam Vũ kéo Lạc Tiểu Phàm lên xe, còn dịu dàng thắt dây an toàn cho cô, thoang thoảng ngửi thấy mùi hoa rất dịu trên người cô. Hình như có một cuốn sách nói rằng, thích một người thì sẽ thích cả mùi hương của người đó. Anh chỉ lái xe bằng một tay, tay còn lại nắm chặt tay Lạc Tiểu Phàm, kéo cô vào lòng mình, cằm anh cọ cọ lên tóc cô, trên đó có mùi của ánh mặt trời, vô cùng dễ chịu, khiến trái tim anh cảm thấy thật dịu dàng:
- Em có thích đồ ăn Hàn Quốc không? Ở đường 3 khu Hương Xá mới mở một nhà hàng, khẩu vị khá được, chúng ta đi ăn nhé?
Lạc Tiểu Phàm thoải mái nằm trong lòng Lâm Nam Vũ, nghịch nghịch vạt áo anh, thi thoảng lại sờ mấy sợi râu mới mọc ra trên cằm anh:
- Ừm, tóm lại là em không có tiền, có người mời ăn gì thì em ăn nấy.
- Ha ha ha… Thế sao em còn có tiền để mua tình một đêm? – Lâm Nam Vũ lại ôm chặt lấy Lạc Tiểu Phàm, đôi môi đậu lên trên trán cô, bàn tay nghịch ngợm luồn vào trong áo cô. Lạc Tiểu Phàm thản nhiên chớp mắt, lè lưỡi:
- Chính vì mua tình một đêm nên mới hết tiền ăn cơm. Nếu biết sớm thì đã mua con lợn, ít nhất cũng có thịt lợn mà ăn.
Lâm Nam Vũ không nhịn được, lại bật cười, giờ anh không thèm so đo những lời nói của Lạc Tiểu Phàm nữa. Anh yêu thương hôn lên tay cô, nói với cô bằng giọng nửa như đùa cợt, nửa như thăm dò:
- Vậy thì em kiếm lại tiền, nói không chừng còn lãi mấy chục lần nữa! Suy nghĩ đi! – Anh cảm thấy cơ thể Lạc Tiểu Phàm trong tay anh thoáng cứng lên, Lâm Nam Vũ lập tức chuyển chủ đề. – Nhưng anh không nỡ để em vất vả kiếm tiền đâu, anh có thể nuôi em, nếu không có cơm ăn thì anh nấu cho em. – Lâm Nam Vũ miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm ức, cố nuốt lửa giận xuống, Lạc Tiểu Phàm chết tiệt, sớm muộn cũng có một ngày Lâm Nam Vũ tôi đòi món nợ này về, cô cứ chờ xem!
Xe đi vào đường 3 khu Hương Xá, đây là con phố có rất nhiều hàng quán kiểu Hàn Quốc. Lâm Nam Vũ thả Lạc Tiểu Phàm xuống trước cửa nhà hàng Quỳnh Vũ Xá, thân mật hôn lên trán cô:
- Ngoan, em vào trong chờ anh, anh đỗ xe đã. – Lạc Tiểu Phàm gật đầu.
Đây là một nhà hàng do cặp vợ chồng người Hàn Quốc mở ra, mặc dù quy mô nhỏ nhưng việc buôn bán lại rất thịnh vượng, hai bên nhà hàng là hai hàng bàn ăn đã kín người ngồi.
- Chồng ơi, chúng ta ngồi chỗ đó đi! Người ở đây đông quá. – Một giọng nói nũng nịu lọt vào tai, ngay sau đó là một âm thanh quen thuộc:
- Được, vợ anh ngoan quá!
Cả người Lạc Tiểu Phàm lập tức đông cứng lại, đôi mắt nóng lên, quay người muốn đi.
- Ai da! Chồng ơi! Anh xem ai kìa, đó chẳng phải là bạn gái cũ của anh, Lạc Tiểu Phàm sao? – Bước chân lập tức dừng lại, Lạc Tiểu Phàm cảm thấy có một đôi mắt nóng bỏng đang dừng lại trên người cô. Lạc Tiểu Phàm cố nén cảm giác đau đớn trong lòng, quay người lại, nhìn thấy người đó, chiếc áo vest màu trắng lịch sự, cái quần âu màu đen thẳng nếp, đôi mắt đen láy, luôn luôn đọng lại một cái gì đó u buồn, khiến người ta thấy đau lòng. Lần đầu tiên Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy đôi mắt đó, cô đã yêu chủ nhân của đôi mắt, một người mà Lạc Tiểu Phàm sẵn sàng vì anh ta mà vào sinh ra tử.
Một người đàn bà luống tuổi dựa vào lòng anh, khuôn mặt như chế giễu:
- Ai da! Khó khăn lắm mới gặp nhau, ăn cơm cùng với nhau đi! Tôi rộng lượng lắm, không biết cô Lạc Tiểu Phàm thì sao?
Khương Hạo nhìn khuôn mặt gầy gò và đôi mắt hơi sưng của Lạc Tiểu Phàm thì xót xa.
- Ái Hân, anh thấy thôi đi, nói không chừng Tiểu Phàm đi cùng với bạn, làm thế thì không tiện.
Một giọng nói kỳ lạ vang lên:
- Tiểu Phàm? Sao gọi thân mật thế! Nhưng em tin là cô Lạc chắc chắn sẽ ăn cơm cùng chúng ta, cứ cho là cô ấy ghét em thì cũng đâu có ghét anh! Nói không chừng còn muốn nói chuyện với anh nữa chứ.
Sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm tái nhợt:
- Tôi tới cùng với bạn, không cần nữa.
- Ồ, bạn như thế nào? Có đẹp trai bằng Khương Hạo của tôi không?
Toàn thân Lạc Tiểu Phàm run rẩy, nước mắt sắp lăn ra khỏi khóe mắt, đúng lúc này, một đôi tay lớn và ấm áp ôm lấy thân hình run rẩy của Lạc Tiểu Phàm, đỡ cô vào lòng. Lâm Nam Vũ vừa bước vào đã thấy khuôn mặt mỗi lúc một trắng bệch của Lạc Tiểu Phàm, rồi nghe thấy những lời độc địa của người đàn bà đó, vả cả khuôn mặt bất lực lẫn đau đớn của gã đàn ông ngồi cạnh.
Rất nhiều người đều quay lại nhìn Lâm Nam Vũ, thi thoảng lại thốt lên:
- Wa, đẹp trai quá, anh ấy có phải ngôi sao không? Thích quá đi mất!
Trên mặt Lâm Nam Vũ là một nụ cười tươi tắn, đủ để đánh gục trái tim bất kỳ người phụ nữ nào. Anh vuốt nhẹ mái tóc Lạc Tiểu Phàm, giọng nói dịu dàng và yêu thương:
- Ngoan, sao còn chưa ngồi xuống? – Sau đó anh đặt đôi môi quyến rũ của mình lên trán Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt dịu dàng. – Chẳng biết nghe lời gì cả, cẩn thận anh đánh em nhé.
Hai gò má Lạc Tiểu Phàm thoáng ửng hồng, dưới ánh mắt của mọi người, đặc biệt là ánh mắt kinh ngạc của Khương Hạo. Lạc Tiểu Phàm muốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Nam Vũ nhưng lại bị anh ôm thật chặt. Khóe miệng anh nhếch lên, hài lòng nhìn hai đôi mắt từ đố kỵ tới kinh ngạc rồi thất vọng của hai người trước mặt:
- Hay là chúng ta cùng ăn cơm với nhau! Tôi với Phàm Phàm ăn cũng thấy hơi chán.
Không có vòng tay của Lâm Nam Vũ, Lạc Tiểu Phàm thực sự không biết trốn vào đâu, cô bắt đầu thấy cảm kích Lâm Nam Vũ, cho dù những hành động vừa rồi của anh chỉ là đang diễn kịch, nhưng cô cũng nghe thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn.
Đường Ái Hân nhìn người đàn ông trước mặt, chị ta chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai và có sức hấp dẫn như vậy, so sánh người đàn ông của mình với anh, mọi thứ đều không thể bằng được, trong lòng chị ta thoáng thất vọng:
- Anh là gì của cô Lạc…
- Bạn trai, Phàm Phàm là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp, cũng là cô gái mà tôi yêu thương nhất. Bởi vậy chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi. – Lâm Nam Vũ cười vui vẻ, nói. Lạc Tiểu Phàm muốn cười, nhìn khuôn mặt hài hước của Lâm Nam Vũ, nụ cười không có chút gì là gượng ép, nói dối mà không đỏ mặt, đúng là giỏi, nói cứ như thật vậy.
Lạc Tiểu Phàm đá mạnh chân Lâm Nam Vũ dưới gầm bàn, nói nhỏ:
- Anh giỏi thật, khâm phục!
Lâm Nam Vũ đau đớn cau mày, vuốt nhẹ mũi Lạc Tiểu Phàm:
- Nhóc con, làm gì mà đá chân anh? Về nhà anh sẽ dạy bảo lại em, không cho em ăn cơm nữa. – Những lời nói này lọt vào tai người khác, ý nghĩa thật là đen tối.
Đường Ái Hân mỉm cười đố kỵ, nhìn thấy chiếc áo màu hồng phấn trên người Lâm Nam Vũ, khóe miệng châm chọc:
- Vậy không biết anh làm việc ở đâu, không phải là…
Chị ta cố tình không nói tiếp, Lâm Nam Vũ cười cười:
- Tôi chỉ buôn bán nhỏ thôi, chuyên về phần mềm.
- Ồ, chuyên về phần mềm à, có tiền đồ lắm, công ty anh ở đâu? – Hai mắt Đường Ái Hân lập tức sáng lên.
- Tập đoàn Lâm Thế, Tòa nhà Hương Xá.
- Vậy anh chính là anh chàng đa tình Lâm…
Sắc mặt Lâm Nam Vũ lập tức trở nên khó coi hơn, người đàn bà đối diện biết điều ngậm miệng lại. Nhưng Lạc Tiểu Phàm thì cười, cười rất vui vẻ.
Đường Ái Hân xoa xoa đôi tay ngọc ngà của mình, cố ý nói:
- Chẳng phải tôi nghe nói anh Lâm có hôn ước với tiểu thư của Tập đoàn Triệu Thế sao? Sao cô Lạc lại trở thành người phụ nữ mà Tổng giám đốc Lâm yêu nhất vậy, lại còn chuẩn bị kết hôn? Lẽ nào anh Lâm với cô Triệu Tiểu Mạn chia tay rồi sao? Sao tôi không nghe ai nói nhỉ?
Sắc mặt Lâm Nam Vũ càng lúc càng khó coi hơn, anh nheo mắt đáp:
- Cô nói nhiều thật, lại toàn nói linh tinh, người đàn bà như cô mà có người thích, đúng là hiếm hoi.
- Anh… - Đường Ái Hân muốn trở mặt, nhưng nghĩ tới thế lực của ba Lâm Nam Vũ, nhà mình vẫn còn phải dựa vào nhà họ Lâm, đành nén lửa giận trong lòng xuống. Chị ta không dám dây vào Lâm Nam Vũ, bèn quay sang tát mạnh chồng mình, chửi, - Anh là lợn hay sao? Thấy vợ mình bị người ta bắt nạt mà không nói gì cả, đồ vô dụng!
Khương Hạo nhìn Lạc Tiểu Phàm, thấy nụ cười nhạt dần trên khuôn mặt cô rồi nước mắt trào ra, cứ như thể cái tát này là dành cho cô vậy. Khương Hạo đứng lên, cắn chặt môi, lao ra khỏi phòng.
- Đồ vô dụng, sao lúc đó tôi lại thích anh cơ chứ? Đúng là mất mặt! Sao tôi lại cưới một gã vô dụng như anh? – Đường Ái Hân vẫn ngồi chửi chồng trước mặt mọi người.
- Chị đừng có chửi anh ấy được không? Anh ấy không vô dụng, anh ấy là người đàn ông ưu tú nhất, tốt bụng nhất thế giới này. – Nước mắt của Lạc Tiểu Phàm không ngừng rơi ra, trái tim cô quặn đau. Cô luôn tưởng rằng Khương Hạo sống rất hạnh phúc, rất vui vẻ, bởi vậy cô mới buông anh ra. Cô không bao giờ nỡ làm anh đau dù chỉ một chút, vậy mà con đàn bà đó lại dám tát anh.
Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm khóc vì một người đàn ông không bằng mình thì cảm giác đau lòng, khó chịu lại dâng lên. Anh ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, chỉ tay vào người đàn bà trước mặt:
- Cút, lập tức biến mất khỏi mắt tôi, nếu không thì tự chịu lấy hậu quả.
Đường Ái Hân hoảng hốt đứng lên, hừ giọng với Lâm Nam Vũ:
- Hừ! Có gì đâu mà giỏi giang, chẳng phải chỉ có vài đồng tiền thôi sao? Tôi không sợ anh đâu! – Nhưng chị ta vẫn vội vã xỏ giày vào rồi đi.
Lâm Nam Vũ vỗ vai Lạc Tiểu Phàm, an ủi:
- Được rồi, đừng khóc nữa. – Sau đó chua xót nói. – Anh còn đẹp trai hơn hắn, vậy mà chưa thấy em đối xử với anh như thế bao giờ, đau lòng thật. Mắt mũi em để đâu mà lại thích gã đàn ông như thế.
- Sao cô ta dám đánh anh ấy? Sao cô ta dám?
Nghe Lạc Tiểu Phàm cứ lẩm bẩm mãi câu đó, Lâm Nam Vũ chỉ hận là không thể khâu miệng cô lại:
- Đồ đàn bà chết tiệt, nói đủ chưa hả? Em không biết là có người sẽ ghen sao?
Lạc Tiểu Phàm ôm chặt Lâm Nam Vũ, nói:
- Anh có biết không? Bọn em lớn lên bên nhau, đi học cùng nhau, cùng tới thành phố khác lập nghiệp, cùng đi Anh quốc, anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, em không cho phép người khác làm tổn thương tới anh ấy, tuyệt đối không cho phép!
Lâm Nam Vũ giận dữ dùng miệng mình ngăn những câu nói của cô lại, để cô không nói ra những lời khiến anh không thoải mái nữa:
- Từ nay về sau em chỉ được nhìn anh, không được nghĩ tới người đàn ông khác, trừ phi gã đó giỏi giang hơn anh, nếu không thì hãy ngậm miệng lại, biết chưa?
Nhân viên phục vụ mang trà tới rồi mang một vài món lạnh, sau đó là mang gia vị và rau sống, rồi anh ta đặt thịt vào lò nướng, thịt nướng chín để sang một bên. Lâm Nam Vũ lấy một cọng rau sống, cuộn tỏi, tương ớt, hạt tiêu với thịt nướng vào rồi đặt vào tay Lạc Tiểu Phàm:
- Đói chưa? Mau ăn đi! Đồ ăn Hàn Quốc ở quán này là chính tông đấy, mùi vị của canh cũng ngon lắm.
Lạc Tiểu Phàm nhét miếng thức ăn vào miệng, cảm giác cay nóng
trong miệng khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn nhiều.
Lâm Nam Vũ mỉm cười dịu dàng:
- Thế nào, có ngon không? Đây là món ăn mà anh thích nhất. Anh cũng biết làm, lần sau sẽ làm cho em ăn.
Lạc Tiểu Phàm không lên tiếng, chỉ ăn hết chỗ thức ăn trên bàn, cứ như thể số thịt đó được cắt từ người đàn bà đó ra vậy.
Lâm Nam Vũ nhìn tướng ăn xấu xí của Lạc Tiểu Phàm, thở dài lắc đầu:
- Lợn, em đúng là lợn! Không thể ăn nhỏ nhẹ một chút được sao? Em có thấy người khác đều đang nhìn em không? Sao anh lại thích một con lợn hả, đúng là mắt mình càng ngày càng tệ. – Vừa nói xong, đầu anh lập tức bị cái thìa trong tay Lạc Tiểu Phàm gõ vào:
- Không nói chuyện thì không ai tưởng anh câm đâu! Anh bảo ai là lợn, anh hả? Anh không những có bản tính của một con lợn mà còn có thú tính của một con lợn.
Lâm Nam Vũ xoa đầu, cau mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn Lạc Tiểu Phàm, một nét đau đớn thoảng qua khóe miệng:
- Anh là lợn, vậy hắn ta là cái gì? Một gã không đẹp trai bằng anh, em có mắt không hả? Lẽ nào không phân biệt được ai đẹp trai hơn sao? Có cần anh dạy cho em không, để em không gọi bừa anh là lợn nữa. Em nói đi, có phải em vẫn nhớ tới hắn không? Chẳng nhẽ hắn tốt hơn anh sao?
- Đúng, tốt hơn anh một nghìn lần, một vạn lần! Bởi vì anh không thể nào so sánh với anh ấy được! – Lạc Tiểu Phàm vừa nói xong đã đứng lên, đáy mắt ánh lên sự đau đớn.
Lâm Nam Vũ cũng đứng lên:
- Hừ, bất quá hắn chỉ là một gã đàn ông ăn bám, tôi chẳng thấy hắn có chỗ nào tốt đẹp cả.
- Anh… - Lạc Tiểu Phàm cười. – Chẳng phải anh cũng ăn bám đó sao? Chỉ có điều anh ăn bám của bố mẹ anh, anh tưởng rằng bán cái bộ mặt của anh đi thì đáng tiền lắm sao?
- Em… Lạc Tiểu Phàm!
Lạc Tiểu Phàm không nói gì nữa, đi thẳng ra cửa, xì một tiếng rõ dài. Cô nên hận anh mới đúng, nên hy vọng anh bị mụ đàn bà đó bỏ rơi, để anh nếm trải cảm giác đau đớn khi thất tình, nhưng khi chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra trước mắt cô, cô lại hy vọng anh sẽ sống vui vẻ.
Lâm Nam Vũ kéo Lạc Tiểu Phàm lên xe, hai người không ai nói với ai lời nào. Chiếc xe lái thẳng tới Câu lạc bộ KS, Lâm Nam Vũ cười lạnh lùng:
- Xuống đi! Lợn, không phải vì gã đàn ông đó mà quên mất lời hẹn của chúng ta chứ! Hay là em sợ rồi?
- Em không quên lời hẹn đâu, bởi vì em đang cần tìm người để phát tiết, nếu mà không phải mất tiền thì càng tốt! – Lạc Tiểu Phàm nhảy khỏi xe, liếc xéo Lâm Nam Vũ.
- Hừ, ha ha, đồ đàn bà chết tiệt, lẽ nào em chỉ biết dùng miệng mình để phát tiết thôi sao? – Lâm Nam Vũ đã quyết định là sẽ dạy dỗ cho người đàn bà không biết trời cao đất dày này một trận nên thân.
Lâm Nam Vũ đi thay quần áo, một bộ đồ Taekwondo màu trắng viền đen, ở giữa thắt một cái đai đen, mặc bộ quần áo này lên người khiến anh càng trở nên nam tính hơn, khuôn mặt đẹp trai cùng với đôi mắt đẹp như dòng suối khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Lạc Tiểu Phàm đi từ phía khác lại, bộ võ phục trắng tinh và một sợi đai đen thắt ngang hông càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn nà, đôi mắt hơi nheo lại, trong sáng và sâu thẳm như một con suối nằm trong rừng sâu, như không vương chút tạp chất nào, đôi môi căng mọng gợi cảm. Cô lắc lắc đầu, vừa đi vừa nhảy để thực hiện động tác khởi động.
“Người trong nghề vừa xuất thủ là biết có được hay không”. – Lâm Nam Vũ nhìn tư thế tập luyện thành thục của cô, cũng thắt đai đen như mình, hôm nay anh gặp được đúng đối thủ rồi. Ánh mắt Lạc Tiểu Phàm như thách thức Lâm Nam Vũ:
- Sao hả, Lâm đại thiếu gia, có dám lên không? Bây giờ biết sợ vẫn còn kịp, vì khuôn mặt quyến rũ của anh, em cho rằng anh nên suy nghĩ lại, có chấp nhận lời thách đấu của em không?
Ánh mắt Lâm Nam Vũ thoáng lạnh lẽo, nụ cười kiêu ngạo, thi thoảng lại tung ra một đòn hờ, nói lớn:
- Anh chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ hãi, hay là em nói cho anh biết đi! Hoặc để anh nói cho em biết, làm thế nào mới gọi là đàn bà.
Mấy thanh niên đang tập Taekwondo ở đó thấy hai người chuẩn bị thi đấu với nhau, hơn nữa lại là một anh chàng đẹp trai và một cô nàng xinh gái thì bắt đầu vây lại, ngay cả huấn luyện viên cũng tò mò đứng xem.
Lạc Tiểu Phàm không muốn nói nhiều với Lâm Nam Vũ, bắt đầu xuất chiêu, tóm chặt hai vai của Lâm Nam Vũ, bước lên quật Lâm Nam Vũ ngã xuống đất. Lâm Nam Vũ không kịp phòng bị nên để Lạc Tiểu Phàm chiếm được ưu thế, lửa giận bốc lên, anh đứng lên khỏi mặt đất, hai tay nắm chặt vai Lạc Tiểu Phàm, chân chỉ đá nhẹ vào hạ bàn của Lạc Tiểu Phàm, Lạc Tiểu Phàm không giữ được thăng bằng, cũng ngã xuống. Cuối cùng hai người đã thăm dò xong thực lực của đối phương, lại nhào vào nhau, lần này cả hai đều đã phòng bị trước, anh tới tôi tránh, không thể nào đánh trúng được đối phương. Mồ hôi của Lạc Tiểu Phàm bắt đầu tuôn ra, nỗi đau trong trái tim dường như cũng trôi ra theo. Lâm Nam Vũ không khá khẩm hơn, tưởng rằng người phụ nữ này chỉ biết vài đường võ cơ bản, không ngờ đúng là tay võ thứ thiệt, bởi vậy trong lòng thầm kêu khổ.
Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: Đàn ông đẹp trai chẳng có ai ra gì cả! Cô đấm mạnh một đấm lên mặt Lâm Nam Vũ, máu miệng của anh trào ra. Lâm Nam Vũ ôm mặt:
- Em… - Thấy nụ cười khinh khỉnh nơi khóe miệng Lạc Tiểu Phàm, anh cũng không hề khách khí, đánh trả lại một đấm. Một khi đã thực sự bắt đầu, cả hai đều không khách sáo với nhau nữa, bắt đầu quấn lấy nhau. Thế này đâu gọi là thi đấu mà là liều mạng.
Lạc Tiểu Phàm ôm khuôn mặt sưng vù của mình, nghiến răng, cảm giác xương cốt toàn thân của mình như rời ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Nam Vũ, cô không nhịn được bật cười lớn, bây giờ ai dám nói Tổng giám đốc Lâm đẹp trai nữa nào? Lạc Tiểu Phàm cô là người đầu tiên “tẩn” anh, cứ cho là cô không “tẩn” anh thì những người xung quanh cũng sẽ dùng nước bọt để nhấn chìm lấy anh.
Lâm Nam Vũ miễn cưỡng lắm mới đứng vững được, khuôn mặt đau đớn tới mức gần như không thể mở mắt ra nổi, thấy Lạc Tiểu Phàm cười sung sướng, anh thực sự muốn đấm cô một phát nữa, nếu hôm nay anh vẫn còn tâm trạng để nhớ tới chuyện đó thì anh đúng là súc sinh. Vào phòng thay đồ thay quần áo xong, nhìn bộ dạng thê thảm của mình trong gương, một bên má bị sưng húp, khóe miệng chảy máu, hai mắt không mở ra nổi, Lâm Nam Vũ thở dài. Thế này thì anh về nhà làm sao được! Trời ơi! Anh đắc tội ai đây! Đau quá! Từ khi gặp Lạc Tiểu Phàm, anh không có một ngày nào yên ổn cả. Anh ôm mặt, chẳng thèm quan tâm tới Lạc Tiểu Phàm nữa, một mình lái xe bỏ đi, đeo kính râm lên mắt, anh sợ hình dạng của mình sẽ khiến người đi đường khiếp đảm. Công ty không thể về được, chỉ đành về nhà để nghe mẹ anh cằn nhằn thôi.
Kiều Ngọc Phượng nhìn thấy con trai, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, đau lòng xoa xoa vết thương trên mặt Lâm Nam Vũ:
- Trời ơi! Vũ, con đánh nhau với ai vậy, sao mặt con lại thành thế nào? Từ nhỏ đến lớn con đã bao giờ đánh nhau đâu!
- Đàn bà. – Lâm Nam Vũ mệt mỏi đáp, nét mặt ủ rũ.
- Ồ, đúng rồi, Tiểu Mạn gọi điện thoại cho con, con không nghe, nó gọi điện tới nhà, bảo là mai từ Anh trở về, bảo con tới sân bay đón nó.
Lâm Nam Vũ không hề thấy vui vẻ với tin tức này chút nào, sầm mặt xuống:
- Con không đi, con như thế này thì ra khỏi nhà sao được? Ông nội với ba đâu?
- Ông nội con đang ở vườn sau, ba con ra ngoài làm việc rồi.
Lâm Nam Vũ đẩy cánh cổng dẫn ra vườn sau, lập tức ngửi thấy một mùi thơm rất đậm, cả khu vườn tràn ngập trong mùi hương của mẫu đơn, hoa hồng và nguyệt quế, giờ đang là mùa nở hoa, khu vườn được tô điểm bằng những bông hoa rực rỡ, vô cùng bắt mắt. Ông nội đang ngồi trên một mảnh đất trống cách đó không xa, không hiểu đang làm việc gì.
- Ông nội…
Lâm Chấn Nam vừa quay đầu lại, nhìn thấy mặt cháu trai, giật nảy mình rồi sau đó lại cười:
- Ha ha, tình hình chiến sự căng thẳng lắm hả?
Lâm Nam Vũ ấm ức:
- Ông nội, cháu chưa bao giờ gặp phải người đàn bà nào như vậy, chẳng có lý có tình gì cả, thật là đáng ghét, ra tay thì nặng, không biết kiêng kị cho khuôn mặt người ta chút nào.
Lâm Chấn Nam cười:
- Ha ha ha… cháu nói chuyện lý lẽ với đàn bà, chi bằng nói chuyện với hoa còn hơn. Nhưng ông nội có một câu hỏi muốn hỏi cháu, cháu có thích cô gái đó không?
- Không biết. – Lâm Nam Vũ lắc đầu. Cảm giác của anh với Lạc Tiểu Phàm, ngay cả anh cũng không nói rõ được đó là thích hay ghét.
Lâm Chấn Nam cười cười quay đầu lại:
- Ông nội nói cho cháu biết, hồi ông còn nhỏ cũng thích một cô gái, nhà cô ấy là nhà võ, bởi vậy võ thuật của cô ấy cũng giỏi lắm. Hồi ấy ông ở nhà cô ấy, theo ba cô ấy học võ. Khi đó cô ấy còn là sư tỷ của ông, thế nên thường xuyên bị cô ấy đánh, ngày nào mặt mũi cũng sưng vù, nhưng bây giờ nhớ lại, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của ông.
Lâm Nam Vũ há hốc miệng, không dám tin vào những gì Lâm Chấn Nam nói:
- Ông, có phải ông hồ đồ rồi không? Bị đánh mà còn nói là quãng thời gian vui vẻ nhất? Ông nội, có phải đầu óc ông có vấn đề không? Cháu không thích giống ông ngày nào cũng bị đánh như thế đâu, một lần này là đủ lắm rồi, đau chết đi được.
Lâm Chấn Nam đưa xô nước cho Lâm Nam Vũ, nói:
- Giúp ông tưới cây, sau này cháu sẽ biết. Bị một người phụ nữ đánh là một chuyện rất hạnh phúc.
Lâm Nam Vũ khen ngợi:
- Ông, ông nói chuyện càng ngày càng giống ông Tiên rồi!
- Thư ký Sử phải không? – Sử Phi Phi vừa nhấc điện thoại lên nghe đã giật mình, giọng nói trong điện thoại thật xa lạ.
- Tôi là mẹ của Lâm Nam Vũ.
- Ồ! Bác gái, bác có chuyện gì không ạ? – Sử Phi Phi hơi ngạc
nhiên, cô không ngờ Kiều Ngọc Phượng lại gọi điện cho mình, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, lẽ nào đã có chuyện gì rồi sao?
- Tôi muốn biết Nam Vũ nhà chúng tôi gần đây đang qua lại với cô gái nào? Tôi biết mối quan hệ giữa cô và nó rất tốt, có chuyện gì nó cũng không giấu cô, tôi hy vọng cô nói thật với tôi.
Mồ hôi trên trán Sử Phi Phi bắt đầu túa ra:
- Việc này… Tổng giám đốc Lâm biết bác tìm cháu không ạ?
- Lẽ nào tôi tìm cô lại cần được con trai đồng ý sao? – Kiều Ngọc Phượng tỏ vẻ không vui.
Sử Phi Phi im lặng một hồi lâu rồi mới nói:
- Lạc Tiểu Phàm của Công ty Kate.
Lạc Tiểu Phàm không được tốt số như Lâm Nam Vũ, có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi, không cần đi làm, cô vẫn phải tới chỗ Lão Béo bán mạng, hay nói một cách chính xác thì cô phải bán mạng cho mấy đồng tiền trong túi cô.
Cô ngồi trên ghế xoa xoa mặt mình, nói:
- Ôi! Đau quá, cái gã đó ra tay nặng thật, cả người bị gã đánh cho mỏi nhừ, nhưng tâm trạng thì khá hơn nhiều rồi.
Lý Giai bịt miệng cười thầm:
- Không phải là cậu vừa mới ra khỏi cửa đã để cho anh chàng đẹp trai hôn thành thế này chứ! Thế thì thảm hại quá! Lẽ nào cậu gặp vợ sắp cưới của anh ta rồi? Nghe nói Triệu Tiểu Mạn là một cô nàng chanh chua và bướng bỉnh, nếu để cô ta biết cậu lằng nhằng với chồng người ta, tớ thấy tới lúc đó phiền phức của cậu càng lớn hơn đấy.
- Vậy sao? Nếu đã chanh chua bướng bỉnh thì tốt nhất là hãy quản lý thật chặt gã khốn nạn đó, để hắn ta đỡ chạy lung tung ngoài đường như con chó điên rồi cắn người ta! – Lạc Tiểu Phàm xoa xoa khuôn mặt đã biến dạng của mình, hậm hực nói.
Lý Giai lắc đầu:
- Thế thì cậu không biết rồi, Triệu Tiểu Mạn phải mất 10 năm mới tán đổ được Lâm Nam Vũ, cô ta không dám làm gì anh ta đâu, có điều những người đàn bà khác của Lâm Nam Vũ thì khó nói lắm.
Lạc Tiểu Phàm ngước khuôn mặt sưng vù của mình lên, nói:
- Thứ nhất, tớ không phải là những người đàn bà khác của gã khốn nạn đó. Thứ hai, Lâm Nam Vũ còn một ngày chưa phải chồng của cô ta thì những người đàn bà khác có thể làm gì anh ta thì làm, nếu không muốn bị người ta cướp chồng thì tốt nhất là giấu kỹ anh ta ở nhà, để người khác không nhìn thấy, tự nhiên sẽ không ai thèm ăn anh ta nữa.
Lý Giai dở khóc dở cười nhìn Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:
- Logic gì vậy hả, cũng chỉ có mỗi Lạc Tiểu Phàm cậu là dám nói mấy câu chẳng có lý lẽ gì như vậy, đã thế lại còn nói rất thuận miệng chứ. Tớ đúng là phục cậu!
- Ai là Lạc Tiểu Phàm? – Đúng vào lúc này, một người phụ nữ trung niên kiêu ngạo lên tiếng. Lý Giai giật mình lè lưỡi, nghĩ thầm: “Không phải vừa nói Tào Tháo tới, Tào Tháo tới luôn chứ? Giọng nói đáng sợ thật, mình nghĩ mình chuồn trước tốt hơn”.
Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa, dáng vẻ rất sang trọng, nước da được chăm sóc tốt nên vẫn còn căng mịn, bộ quần áo lụa màu đen được cắt may khéo léo tôn thêm những đường nét cao quý của bà, vừa nhìn cũng biết bà là người giàu có:
- Là tôi ạ, bà tìm tôi có việc gì không?
Kiều Ngọc Phượng cười lạnh lùng, nhìn khuôn mặt sưng vù như cái bánh bao của cô gái xấu xí trước mặt, đôi mắt cô nheo lại chỉ còn hai đường chỉ, bộ quần áo mấy chục tệ bán đầy trên đường, không có thân hình đẹp, cũng chẳng có khuôn mặt đẹp, sao Nam Vũ nhà bà lại thích người con gái như vậy chứ?
Nhìn khuôn mặt dửng dưng của người phụ nữ trước mặt, Lạc Tiểu Phàm xoa xoa mặt mình, bực mình nói:
- Có chuyện gì thì nói mau, phiền bà đừng nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy, rõ là không lịch sự, biết không hả? Hơn nữa tôi rất bận, không có thời gian nhìn qua nhìn lại với bà, bởi vậy có chuyện gì thì nói mau, không nói thì biến!
Kiều Ngọc Phượng giận dữ tới không thốt lên lời:
- Ồ! Ồ! Hỗn láo, mẹ cô không dạy cô phải nói chuyện với người lớn như thế nào sao?
- Xin lỗi, mẹ tôi chết rồi, nhưng khi còn sống mẹ tôi dạy, khi nói chuyện với người không lịch sự thì không cần phải khách sáo. – Lạc Tiểu Phàm thấy người phụ nữ đó giận dữ tới mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng thì rất muốn cười, nhưng vừa định cười thì khuôn mặt đã đau đớn không chịu nổi, chỉ biết nhe răng ra.
- Được, tôi không thèm nói nhiều lời với loại người vô học như cô. Tôi hỏi cô, vết thương trên mặt con trai tôi có phải là do cô đánh không? – Kiều Ngọc Phượng hằn học lườm Lạc Tiểu Phàm.
Lạc Tiểu Phàm xoa xoa cổ mình, rồi vuốt vuốt mái tóc, dửng dưng nhìn Kiều Ngọc Phượng rồi nói:
- Phiền bà nói rõ một chút? Con trai bà là ai? Tôi quen nhiều đàn ông lắm, làm sao tôi biết ai là con trai bà chứ?
Kiều Ngọc Phượng tức quá thở hổn hển, cố nén ngọn lửa giận trong lòng, nói:
- Con trai tôi là Lâm Nam Vũ, chắc là cô có quen nó chứ?
Lạc Tiểu Phàm hừ một tiếng, nhìn Kiều Ngọc Phượng từ trên xuống dưới, chả trách cái gã khố nạn đó ngông cuồng như thế, thì ra là vì có một bà mẹ bất lịch sự như thế này. Cô chép miệng:
- Ồ! Tôi còn tưởng bà đang nói tới ai! Thì ra là gã khốn nạn Lâm Nam Vũ à! Đúng, đúng là tôi đánh đấy, sao hả? Lần sau nếu tôi còn gặp hắn, tôi sẽ còn đánh cho hắn sưng vù mặt mũi lên lần nữa.
- Cô… Kiều Ngọc Phượng giơ cao tay lên, định giáng cho Lạc Tiểu Phàm một cái tát nhưng Lạc Tiểu Phàm đã nhanh chóng nắm chặt tay bà, ngẩng cao mặt, hai mắt nheo lại, kiêu ngạo nói:
- Bà già đoán thử xem, vết thương trên mặt tôi là do ai đánh?
Kiều Ngọc Phượng nhìn khuôn mặt còn sưng hơn mặt Lâm Nam Vũ của Lạc Tiểu Phàm, trong lòng thầm kêu khổ, bụm miệng:
- Là…
- Đúng rồi, là con trai bà, chính là gã khốn nạn con trai bà đánh mặt tôi ra nông nỗi này, tôi còn chưa tìm con trai bà tính sổ, bà đã tự tìm đến, vậy thì chúng ta nói lý lẽ với nhau xem sao.
Đây chính là Lạc Tiểu Phàm, chữ “lý” dường như luôn đứng về phía cô. Kiều Ngọc Phượng kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Phàm, nhìn hàm răng trắng đều đặn của cô, thực sự sợ cô sẽ cắn mình, nếu vậy thì chẳng phải dung nhan của mình sẽ bị hủy hoại sao? Bà thấy hơi hối hận khi tới tìm người con gái này, một lúc sau mới thốt lên một câu:
- Sau này cô đừng có tới gần con trai tôi nữa.
Lạc Tiểu Phàm ghé sát mặt vào tai Kiều Ngọc Phượng:
- Nói chuyện cẩn thận một chút, là con trai bà cứ dính lấy tôi! Còn nữa, tôi ngủ với con trai bà đã trả tiền đầy đủ. Phiền bà quản lý hắn cho tôi, OK?
Kiều Ngọc Phượng há hốc mồm, một lúc lâu sau mới như người mộng du tỉnh lại:
- Trả tiền? Bán? Trời ơi! Ai với ai hả? – Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt như ác quỷ của Lạc Tiểu Phàm, bà bỏ chạy luôn, trong lòng thầm nghĩ: “Sao con trai mình lại thích một đứa con gái như thế này, thật là đáng sợ!”.
Lạc Tiểu Phàm đứng sau lưng bật cười sảng khoái, chỉ có điều mặt cô đau quá, cô dùng tay xoa bóp mấy vết thương trên mặt, lẩm bẩm:
- Cái gã này ra tay nặng thật, đau chết mất!
- Tiểu Phàm, tớ thực sự khâm phục cậu, lòng khâm phục này không ngòi bút nào tả xiết… - Lý Giai không biết từ xó xỉnh nào chui ra, hai tay đặt trước ngực, đôi mắt khép hờ, làm ra vẻ đang say. Lạc Tiểu Phàm cầm tập tài liệu trên bàn đập lên đầu cô ta:
- Lúc cần cậu cứu thì không biết cậu chạy đi đâu, bây giờ sao ra nhanh thế!
Lý Giai không hề giận dữ, ôm chặt vai Lạc Tiểu Phàm, tò mò hỏi:
- Rốt cuộc cậu có mối quan hệ gì với gã đa tình đó? Nói đi, cậu trói anh ta như thế nào? Anh ta không phải hạng người dễ bị phụ nữ quyến rũ đâu, cậu có biết không? Nghe nói ngay cả ngôi sao Kiều Tiểu Nghiên cũng theo đuổi anh ta mấy năm trời mà không được. – Cô ra sức lắc mạnh vai Lạc Tiểu Phàm. – Cậu kể đi, cậu làm thế nào để đưa anh ta lên giường được.
Lạc Tiểu Phàm nguýt bạn, giận dữ đứng lên:
- Sao cậu nhiều chuyện thế? Lúc làm việc chẳng bao giờ thấy cậu tích cực như vậy cả, mau đi làm việc đi, nếu không tiền thưởng tháng này sẽ lại rơi vào tay kẻ khác đấy.
- Đúng thế! Tiểu Phàm, cậu nói với bọn mình đi! Nói chuyện của cậu và Lâm Nam Vũ đi. – Lạc Tiểu Phàm vừa quay đầu lại đã giật nảy mình, trong phòng làm việc của cô chen chúc có tới một nửa nhân viên của công ty, tất cả đều nghển cao cổ, háo hức nhìn cô cứ như thể cô là động vật kỳ dị vậy. Lạc Tiểu Phàm trừng mắt:
- Không làm việc sao? Làm việc xong rồi không muốn ăn cơm hả? Cái gì mà anh chàng đa tình, rõ ràng là kẻ tồi tệ nhất mà tôi từng thấy! Hắn ta có gì mà kỳ lạ, chỉ là đồ rác rưởi, nếu muốn tìm hiểu thì các cô xuống dưới lầu mà xem, có vài thùng ở đó đó! Nếu thích thì bới rác ra xem, có mùi vị gì thì nếm thử cũng được. – Lạc Tiểu Phàm còn chưa nói xong, mấy người đã không nhịn được, bắt đầu nôn ọe.
Lý Văn của phòng Tài vụ một nửa là đố kỵ, một nửa là chế giễu, chép miệng:
- Tiểu Phàm, nghe nói vị hôn thê của Lâm Nam Vũ đanh đá lắm, nhà cô ta lại có thế lực, cậu có biết anh trai cô ta là ai không? Chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Triệu Thế, khách hàng lớn của công ty chúng ta, cẩn thận anh ta mà giết chết em rể mình thì cậu cũng không giữ được công việc hiện tại đâu.
Lạc Tiểu Phàm cười tít mắt, nhìn cô ta:
- Da của cậu gần đây cũng không đẹp lắm, chả trách chồng nuôi bồ nhí, tớ thấy nếu cậu có thời gian để chăm sóc cho bản thân thì tốt hơn, hà khắc quá sẽ khiến phụ nữ nhanh già đấy.
Sắc mặt Lý Văn lập tức thay đổi:
- Cậu… Đúng là không biết điều! – Nói rồi quay người bỏ đi luôn. Nhưng người khác cũng thấy mất hứng nên dần dần biến hết. Lý Giai giận dỗi gí tay vào đầu Lạc Tiểu Phàm:
- Tớ thấy người hà khắc nhất công ty này là cậu đấy, nói chuyện chẳng chịu che đậy gì cả, cậu như thế sẽ đắc tội với người khác đấy! Hình như không phải mình cậu biết chồng Lý Văn ngoại tình, nhưng nói trước mặt mọi người như thế thì cô ta biết để mặt mũi vào đâu.
Lạc Tiểu Phàm cười lớn, sau đó nín bặt, khuôn mặt u buồn, ánh mắt phảng phất điều gì đó:
- Hừ, đàn bà là động vật ngu ngốc nhất, rõ ràng là gã đàn ông đó không còn yêu cô ta nữa, vậy mà vẫn hy vọng hắn hồi tâm chuyển ý, ngốc tới đáng thương, đáng buồn, đáng hận, tớ làm như vậy là để nhắc nhở cô ta.
- Tiểu Phàm, có phải cậu nhìn thấy… - Lạc Tiểu Phàm mà Lý Giai quen biết là một người không sợ trời, không sợ đất, duy chỉ có người đàn ông đó là cô không thể quên được, cô vì anh mà buồn, mà khóc, mà cười, cũng chỉ có anh mới đủ sức khiến Lạc Tiểu Phàm buồn như thế.
- Cậu có biết không? – Lạc Tiểu Phàm kích động nắm chặt tay Lý Giai, đôi mắt đỏ ửng, những giọt nước mắt đua nhau rơi ra. – Anh ấy sống không hạnh phúc, không hạnh phúc chút nào cả, người đàn bà đó dám tát anh ấy ngay trước mặt tớ, anh ấy là người có lòng tự trọng rất cao, sao có thể chịu đựng được? Tớ tưởng là anh ấy sống vui vẻ nên mới buông tay ra, tớ không ngờ…
- Được rồi Tiểu Phàm, cậu có hiểu rõ không hả? Anh ta không cần cậu nữa chứ không phải là cậu đá anh ta, tớ thấy Lâm Nam Vũ tốt hơn anh ta rất nhiều. Sao cậu lại suy nghĩ nông cạn thế! Anh ta có điểm nào đáng để cậu yêu, đáng để cậu đối xử tốt như thế không? Quên anh ta đi! Tất cả những gì của anh ta sau này đều không có liên quan gì tới cậu nữa, cậu là cậu, anh ta là anh ta, không cần phải bắt mình sống trong thế giới của anh ta nữa. – Lý Giai đau xót nhìn Lạc Tiểu Phàm, chỉ có cô là biết Lạc Tiểu Phàm luôn tỏ ra kiên cường, kỳ thực cô yếu đuối như một cốc nước thủy tinh dễ vỡ. Rất nhiều lần, cô thấy Lạc Tiểu Phàm gần như muốn sụp đổ, nhưng cô vẫn làm ra vẻ kiên cường, trong lòng cô thực sự hy vọng Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ có kết quả gì đó, chỉ tiếc là anh ta đã có vợ sắp cưới.
Lạc Tiểu Phàm đau đớn gục mặt lên bàn, giọng nói tắc nghẹn:
- Giai, cậu ra ngoài trước đi! Giúp tớ đóng cửa phòng lại, tớ muốn ngồi một mình.
Lâm Nam Vũ kéo Lạc Tiểu Phàm lên xe, còn dịu dàng thắt dây an toàn cho cô, thoang thoảng ngửi thấy mùi hoa rất dịu trên người cô. Hình như có một cuốn sách nói rằng, thích một người thì sẽ thích cả mùi hương của người đó. Anh chỉ lái xe bằng một tay, tay còn lại nắm chặt tay Lạc Tiểu Phàm, kéo cô vào lòng mình, cằm anh cọ cọ lên tóc cô, trên đó có mùi của ánh mặt trời, vô cùng dễ chịu, khiến trái tim anh cảm thấy thật dịu dàng:
- Em có thích đồ ăn Hàn Quốc không? Ở đường 3 khu Hương Xá mới mở một nhà hàng, khẩu vị khá được, chúng ta đi ăn nhé?
Lạc Tiểu Phàm thoải mái nằm trong lòng Lâm Nam Vũ, nghịch nghịch vạt áo anh, thi thoảng lại sờ mấy sợi râu mới mọc ra trên cằm anh:
- Ừm, tóm lại là em không có tiền, có người mời ăn gì thì em ăn nấy.
- Ha ha ha… Thế sao em còn có tiền để mua tình một đêm? – Lâm Nam Vũ lại ôm chặt lấy Lạc Tiểu Phàm, đôi môi đậu lên trên trán cô, bàn tay nghịch ngợm luồn vào trong áo cô. Lạc Tiểu Phàm thản nhiên chớp mắt, lè lưỡi:
- Chính vì mua tình một đêm nên mới hết tiền ăn cơm. Nếu biết sớm thì đã mua con lợn, ít nhất cũng có thịt lợn mà ăn.
Lâm Nam Vũ không nhịn được, lại bật cười, giờ anh không thèm so đo những lời nói của Lạc Tiểu Phàm nữa. Anh yêu thương hôn lên tay cô, nói với cô bằng giọng nửa như đùa cợt, nửa như thăm dò:
- Vậy thì em kiếm lại tiền, nói không chừng còn lãi mấy chục lần nữa! Suy nghĩ đi! – Anh cảm thấy cơ thể Lạc Tiểu Phàm trong tay anh thoáng cứng lên, Lâm Nam Vũ lập tức chuyển chủ đề. – Nhưng anh không nỡ để em vất vả kiếm tiền đâu, anh có thể nuôi em, nếu không có cơm ăn thì anh nấu cho em. – Lâm Nam Vũ miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm ức, cố nuốt lửa giận xuống, Lạc Tiểu Phàm chết tiệt, sớm muộn cũng có một ngày Lâm Nam Vũ tôi đòi món nợ này về, cô cứ chờ xem!
Xe đi vào đường 3 khu Hương Xá, đây là con phố có rất nhiều hàng quán kiểu Hàn Quốc. Lâm Nam Vũ thả Lạc Tiểu Phàm xuống trước cửa nhà hàng Quỳnh Vũ Xá, thân mật hôn lên trán cô:
- Ngoan, em vào trong chờ anh, anh đỗ xe đã. – Lạc Tiểu Phàm gật đầu.
Đây là một nhà hàng do cặp vợ chồng người Hàn Quốc mở ra, mặc dù quy mô nhỏ nhưng việc buôn bán lại rất thịnh vượng, hai bên nhà hàng là hai hàng bàn ăn đã kín người ngồi.
- Chồng ơi, chúng ta ngồi chỗ đó đi! Người ở đây đông quá. – Một giọng nói nũng nịu lọt vào tai, ngay sau đó là một âm thanh quen thuộc:
- Được, vợ anh ngoan quá!
Cả người Lạc Tiểu Phàm lập tức đông cứng lại, đôi mắt nóng lên, quay người muốn đi.
- Ai da! Chồng ơi! Anh xem ai kìa, đó chẳng phải là bạn gái cũ của anh, Lạc Tiểu Phàm sao? – Bước chân lập tức dừng lại, Lạc Tiểu Phàm cảm thấy có một đôi mắt nóng bỏng đang dừng lại trên người cô. Lạc Tiểu Phàm cố nén cảm giác đau đớn trong lòng, quay người lại, nhìn thấy người đó, chiếc áo vest màu trắng lịch sự, cái quần âu màu đen thẳng nếp, đôi mắt đen láy, luôn luôn đọng lại một cái gì đó u buồn, khiến người ta thấy đau lòng. Lần đầu tiên Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy đôi mắt đó, cô đã yêu chủ nhân của đôi mắt, một người mà Lạc Tiểu Phàm sẵn sàng vì anh ta mà vào sinh ra tử.
Một người đàn bà luống tuổi dựa vào lòng anh, khuôn mặt như chế giễu:
- Ai da! Khó khăn lắm mới gặp nhau, ăn cơm cùng với nhau đi! Tôi rộng lượng lắm, không biết cô Lạc Tiểu Phàm thì sao?
Khương Hạo nhìn khuôn mặt gầy gò và đôi mắt hơi sưng của Lạc Tiểu Phàm thì xót xa.
- Ái Hân, anh thấy thôi đi, nói không chừng Tiểu Phàm đi cùng với bạn, làm thế thì không tiện.
Một giọng nói kỳ lạ vang lên:
- Tiểu Phàm? Sao gọi thân mật thế! Nhưng em tin là cô Lạc chắc chắn sẽ ăn cơm cùng chúng ta, cứ cho là cô ấy ghét em thì cũng đâu có ghét anh! Nói không chừng còn muốn nói chuyện với anh nữa chứ.
Sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm tái nhợt:
- Tôi tới cùng với bạn, không cần nữa.
- Ồ, bạn như thế nào? Có đẹp trai bằng Khương Hạo của tôi không?
Toàn thân Lạc Tiểu Phàm run rẩy, nước mắt sắp lăn ra khỏi khóe mắt, đúng lúc này, một đôi tay lớn và ấm áp ôm lấy thân hình run rẩy của Lạc Tiểu Phàm, đỡ cô vào lòng. Lâm Nam Vũ vừa bước vào đã thấy khuôn mặt mỗi lúc một trắng bệch của Lạc Tiểu Phàm, rồi nghe thấy những lời độc địa của người đàn bà đó, vả cả khuôn mặt bất lực lẫn đau đớn của gã đàn ông ngồi cạnh.
Rất nhiều người đều quay lại nhìn Lâm Nam Vũ, thi thoảng lại thốt lên:
- Wa, đẹp trai quá, anh ấy có phải ngôi sao không? Thích quá đi mất!
Trên mặt Lâm Nam Vũ là một nụ cười tươi tắn, đủ để đánh gục trái tim bất kỳ người phụ nữ nào. Anh vuốt nhẹ mái tóc Lạc Tiểu Phàm, giọng nói dịu dàng và yêu thương:
- Ngoan, sao còn chưa ngồi xuống? – Sau đó anh đặt đôi môi quyến rũ của mình lên trán Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt dịu dàng. – Chẳng biết nghe lời gì cả, cẩn thận anh đánh em nhé.
Hai gò má Lạc Tiểu Phàm thoáng ửng hồng, dưới ánh mắt của mọi người, đặc biệt là ánh mắt kinh ngạc của Khương Hạo. Lạc Tiểu Phàm muốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Nam Vũ nhưng lại bị anh ôm thật chặt. Khóe miệng anh nhếch lên, hài lòng nhìn hai đôi mắt từ đố kỵ tới kinh ngạc rồi thất vọng của hai người trước mặt:
- Hay là chúng ta cùng ăn cơm với nhau! Tôi với Phàm Phàm ăn cũng thấy hơi chán.
Không có vòng tay của Lâm Nam Vũ, Lạc Tiểu Phàm thực sự không biết trốn vào đâu, cô bắt đầu thấy cảm kích Lâm Nam Vũ, cho dù những hành động vừa rồi của anh chỉ là đang diễn kịch, nhưng cô cũng nghe thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn.
Đường Ái Hân nhìn người đàn ông trước mặt, chị ta chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai và có sức hấp dẫn như vậy, so sánh người đàn ông của mình với anh, mọi thứ đều không thể bằng được, trong lòng chị ta thoáng thất vọng:
- Anh là gì của cô Lạc…
- Bạn trai, Phàm Phàm là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp, cũng là cô gái mà tôi yêu thương nhất. Bởi vậy chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi. – Lâm Nam Vũ cười vui vẻ, nói. Lạc Tiểu Phàm muốn cười, nhìn khuôn mặt hài hước của Lâm Nam Vũ, nụ cười không có chút gì là gượng ép, nói dối mà không đỏ mặt, đúng là giỏi, nói cứ như thật vậy.
Lạc Tiểu Phàm đá mạnh chân Lâm Nam Vũ dưới gầm bàn, nói nhỏ:
- Anh giỏi thật, khâm phục!
Lâm Nam Vũ đau đớn cau mày, vuốt nhẹ mũi Lạc Tiểu Phàm:
- Nhóc con, làm gì mà đá chân anh? Về nhà anh sẽ dạy bảo lại em, không cho em ăn cơm nữa. – Những lời nói này lọt vào tai người khác, ý nghĩa thật là đen tối.
Đường Ái Hân mỉm cười đố kỵ, nhìn thấy chiếc áo màu hồng phấn trên người Lâm Nam Vũ, khóe miệng châm chọc:
- Vậy không biết anh làm việc ở đâu, không phải là…
Chị ta cố tình không nói tiếp, Lâm Nam Vũ cười cười:
- Tôi chỉ buôn bán nhỏ thôi, chuyên về phần mềm.
- Ồ, chuyên về phần mềm à, có tiền đồ lắm, công ty anh ở đâu? – Hai mắt Đường Ái Hân lập tức sáng lên.
- Tập đoàn Lâm Thế, Tòa nhà Hương Xá.
- Vậy anh chính là anh chàng đa tình Lâm…
Sắc mặt Lâm Nam Vũ lập tức trở nên khó coi hơn, người đàn bà đối diện biết điều ngậm miệng lại. Nhưng Lạc Tiểu Phàm thì cười, cười rất vui vẻ.
Đường Ái Hân xoa xoa đôi tay ngọc ngà của mình, cố ý nói:
- Chẳng phải tôi nghe nói anh Lâm có hôn ước với tiểu thư của Tập đoàn Triệu Thế sao? Sao cô Lạc lại trở thành người phụ nữ mà Tổng giám đốc Lâm yêu nhất vậy, lại còn chuẩn bị kết hôn? Lẽ nào anh Lâm với cô Triệu Tiểu Mạn chia tay rồi sao? Sao tôi không nghe ai nói nhỉ?
Sắc mặt Lâm Nam Vũ càng lúc càng khó coi hơn, anh nheo mắt đáp:
- Cô nói nhiều thật, lại toàn nói linh tinh, người đàn bà như cô mà có người thích, đúng là hiếm hoi.
- Anh… - Đường Ái Hân muốn trở mặt, nhưng nghĩ tới thế lực của ba Lâm Nam Vũ, nhà mình vẫn còn phải dựa vào nhà họ Lâm, đành nén lửa giận trong lòng xuống. Chị ta không dám dây vào Lâm Nam Vũ, bèn quay sang tát mạnh chồng mình, chửi, - Anh là lợn hay sao? Thấy vợ mình bị người ta bắt nạt mà không nói gì cả, đồ vô dụng!
Khương Hạo nhìn Lạc Tiểu Phàm, thấy nụ cười nhạt dần trên khuôn mặt cô rồi nước mắt trào ra, cứ như thể cái tát này là dành cho cô vậy. Khương Hạo đứng lên, cắn chặt môi, lao ra khỏi phòng.
- Đồ vô dụng, sao lúc đó tôi lại thích anh cơ chứ? Đúng là mất mặt! Sao tôi lại cưới một gã vô dụng như anh? – Đường Ái Hân vẫn ngồi chửi chồng trước mặt mọi người.
- Chị đừng có chửi anh ấy được không? Anh ấy không vô dụng, anh ấy là người đàn ông ưu tú nhất, tốt bụng nhất thế giới này. – Nước mắt của Lạc Tiểu Phàm không ngừng rơi ra, trái tim cô quặn đau. Cô luôn tưởng rằng Khương Hạo sống rất hạnh phúc, rất vui vẻ, bởi vậy cô mới buông anh ra. Cô không bao giờ nỡ làm anh đau dù chỉ một chút, vậy mà con đàn bà đó lại dám tát anh.
Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm khóc vì một người đàn ông không bằng mình thì cảm giác đau lòng, khó chịu lại dâng lên. Anh ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, chỉ tay vào người đàn bà trước mặt:
- Cút, lập tức biến mất khỏi mắt tôi, nếu không thì tự chịu lấy hậu quả.
Đường Ái Hân hoảng hốt đứng lên, hừ giọng với Lâm Nam Vũ:
- Hừ! Có gì đâu mà giỏi giang, chẳng phải chỉ có vài đồng tiền thôi sao? Tôi không sợ anh đâu! – Nhưng chị ta vẫn vội vã xỏ giày vào rồi đi.
Lâm Nam Vũ vỗ vai Lạc Tiểu Phàm, an ủi:
- Được rồi, đừng khóc nữa. – Sau đó chua xót nói. – Anh còn đẹp trai hơn hắn, vậy mà chưa thấy em đối xử với anh như thế bao giờ, đau lòng thật. Mắt mũi em để đâu mà lại thích gã đàn ông như thế.
- Sao cô ta dám đánh anh ấy? Sao cô ta dám?
Nghe Lạc Tiểu Phàm cứ lẩm bẩm mãi câu đó, Lâm Nam Vũ chỉ hận là không thể khâu miệng cô lại:
- Đồ đàn bà chết tiệt, nói đủ chưa hả? Em không biết là có người sẽ ghen sao?
Lạc Tiểu Phàm ôm chặt Lâm Nam Vũ, nói:
- Anh có biết không? Bọn em lớn lên bên nhau, đi học cùng nhau, cùng tới thành phố khác lập nghiệp, cùng đi Anh quốc, anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, em không cho phép người khác làm tổn thương tới anh ấy, tuyệt đối không cho phép!
Lâm Nam Vũ giận dữ dùng miệng mình ngăn những câu nói của cô lại, để cô không nói ra những lời khiến anh không thoải mái nữa:
- Từ nay về sau em chỉ được nhìn anh, không được nghĩ tới người đàn ông khác, trừ phi gã đó giỏi giang hơn anh, nếu không thì hãy ngậm miệng lại, biết chưa?
Nhân viên phục vụ mang trà tới rồi mang một vài món lạnh, sau đó là mang gia vị và rau sống, rồi anh ta đặt thịt vào lò nướng, thịt nướng chín để sang một bên. Lâm Nam Vũ lấy một cọng rau sống, cuộn tỏi, tương ớt, hạt tiêu với thịt nướng vào rồi đặt vào tay Lạc Tiểu Phàm:
- Đói chưa? Mau ăn đi! Đồ ăn Hàn Quốc ở quán này là chính tông đấy, mùi vị của canh cũng ngon lắm.
Lạc Tiểu Phàm nhét miếng thức ăn vào miệng, cảm giác cay nóng
trong miệng khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn nhiều.
Lâm Nam Vũ mỉm cười dịu dàng:
- Thế nào, có ngon không? Đây là món ăn mà anh thích nhất. Anh cũng biết làm, lần sau sẽ làm cho em ăn.
Lạc Tiểu Phàm không lên tiếng, chỉ ăn hết chỗ thức ăn trên bàn, cứ như thể số thịt đó được cắt từ người đàn bà đó ra vậy.
Lâm Nam Vũ nhìn tướng ăn xấu xí của Lạc Tiểu Phàm, thở dài lắc đầu:
- Lợn, em đúng là lợn! Không thể ăn nhỏ nhẹ một chút được sao? Em có thấy người khác đều đang nhìn em không? Sao anh lại thích một con lợn hả, đúng là mắt mình càng ngày càng tệ. – Vừa nói xong, đầu anh lập tức bị cái thìa trong tay Lạc Tiểu Phàm gõ vào:
- Không nói chuyện thì không ai tưởng anh câm đâu! Anh bảo ai là lợn, anh hả? Anh không những có bản tính của một con lợn mà còn có thú tính của một con lợn.
Lâm Nam Vũ xoa đầu, cau mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn Lạc Tiểu Phàm, một nét đau đớn thoảng qua khóe miệng:
- Anh là lợn, vậy hắn ta là cái gì? Một gã không đẹp trai bằng anh, em có mắt không hả? Lẽ nào không phân biệt được ai đẹp trai hơn sao? Có cần anh dạy cho em không, để em không gọi bừa anh là lợn nữa. Em nói đi, có phải em vẫn nhớ tới hắn không? Chẳng nhẽ hắn tốt hơn anh sao?
- Đúng, tốt hơn anh một nghìn lần, một vạn lần! Bởi vì anh không thể nào so sánh với anh ấy được! – Lạc Tiểu Phàm vừa nói xong đã đứng lên, đáy mắt ánh lên sự đau đớn.
Lâm Nam Vũ cũng đứng lên:
- Hừ, bất quá hắn chỉ là một gã đàn ông ăn bám, tôi chẳng thấy hắn có chỗ nào tốt đẹp cả.
- Anh… - Lạc Tiểu Phàm cười. – Chẳng phải anh cũng ăn bám đó sao? Chỉ có điều anh ăn bám của bố mẹ anh, anh tưởng rằng bán cái bộ mặt của anh đi thì đáng tiền lắm sao?
- Em… Lạc Tiểu Phàm!
Lạc Tiểu Phàm không nói gì nữa, đi thẳng ra cửa, xì một tiếng rõ dài. Cô nên hận anh mới đúng, nên hy vọng anh bị mụ đàn bà đó bỏ rơi, để anh nếm trải cảm giác đau đớn khi thất tình, nhưng khi chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra trước mắt cô, cô lại hy vọng anh sẽ sống vui vẻ.
Lâm Nam Vũ kéo Lạc Tiểu Phàm lên xe, hai người không ai nói với ai lời nào. Chiếc xe lái thẳng tới Câu lạc bộ KS, Lâm Nam Vũ cười lạnh lùng:
- Xuống đi! Lợn, không phải vì gã đàn ông đó mà quên mất lời hẹn của chúng ta chứ! Hay là em sợ rồi?
- Em không quên lời hẹn đâu, bởi vì em đang cần tìm người để phát tiết, nếu mà không phải mất tiền thì càng tốt! – Lạc Tiểu Phàm nhảy khỏi xe, liếc xéo Lâm Nam Vũ.
- Hừ, ha ha, đồ đàn bà chết tiệt, lẽ nào em chỉ biết dùng miệng mình để phát tiết thôi sao? – Lâm Nam Vũ đã quyết định là sẽ dạy dỗ cho người đàn bà không biết trời cao đất dày này một trận nên thân.
Lâm Nam Vũ đi thay quần áo, một bộ đồ Taekwondo màu trắng viền đen, ở giữa thắt một cái đai đen, mặc bộ quần áo này lên người khiến anh càng trở nên nam tính hơn, khuôn mặt đẹp trai cùng với đôi mắt đẹp như dòng suối khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Lạc Tiểu Phàm đi từ phía khác lại, bộ võ phục trắng tinh và một sợi đai đen thắt ngang hông càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn nà, đôi mắt hơi nheo lại, trong sáng và sâu thẳm như một con suối nằm trong rừng sâu, như không vương chút tạp chất nào, đôi môi căng mọng gợi cảm. Cô lắc lắc đầu, vừa đi vừa nhảy để thực hiện động tác khởi động.
“Người trong nghề vừa xuất thủ là biết có được hay không”. – Lâm Nam Vũ nhìn tư thế tập luyện thành thục của cô, cũng thắt đai đen như mình, hôm nay anh gặp được đúng đối thủ rồi. Ánh mắt Lạc Tiểu Phàm như thách thức Lâm Nam Vũ:
- Sao hả, Lâm đại thiếu gia, có dám lên không? Bây giờ biết sợ vẫn còn kịp, vì khuôn mặt quyến rũ của anh, em cho rằng anh nên suy nghĩ lại, có chấp nhận lời thách đấu của em không?
Ánh mắt Lâm Nam Vũ thoáng lạnh lẽo, nụ cười kiêu ngạo, thi thoảng lại tung ra một đòn hờ, nói lớn:
- Anh chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ hãi, hay là em nói cho anh biết đi! Hoặc để anh nói cho em biết, làm thế nào mới gọi là đàn bà.
Mấy thanh niên đang tập Taekwondo ở đó thấy hai người chuẩn bị thi đấu với nhau, hơn nữa lại là một anh chàng đẹp trai và một cô nàng xinh gái thì bắt đầu vây lại, ngay cả huấn luyện viên cũng tò mò đứng xem.
Lạc Tiểu Phàm không muốn nói nhiều với Lâm Nam Vũ, bắt đầu xuất chiêu, tóm chặt hai vai của Lâm Nam Vũ, bước lên quật Lâm Nam Vũ ngã xuống đất. Lâm Nam Vũ không kịp phòng bị nên để Lạc Tiểu Phàm chiếm được ưu thế, lửa giận bốc lên, anh đứng lên khỏi mặt đất, hai tay nắm chặt vai Lạc Tiểu Phàm, chân chỉ đá nhẹ vào hạ bàn của Lạc Tiểu Phàm, Lạc Tiểu Phàm không giữ được thăng bằng, cũng ngã xuống. Cuối cùng hai người đã thăm dò xong thực lực của đối phương, lại nhào vào nhau, lần này cả hai đều đã phòng bị trước, anh tới tôi tránh, không thể nào đánh trúng được đối phương. Mồ hôi của Lạc Tiểu Phàm bắt đầu tuôn ra, nỗi đau trong trái tim dường như cũng trôi ra theo. Lâm Nam Vũ không khá khẩm hơn, tưởng rằng người phụ nữ này chỉ biết vài đường võ cơ bản, không ngờ đúng là tay võ thứ thiệt, bởi vậy trong lòng thầm kêu khổ.
Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: Đàn ông đẹp trai chẳng có ai ra gì cả! Cô đấm mạnh một đấm lên mặt Lâm Nam Vũ, máu miệng của anh trào ra. Lâm Nam Vũ ôm mặt:
- Em… - Thấy nụ cười khinh khỉnh nơi khóe miệng Lạc Tiểu Phàm, anh cũng không hề khách khí, đánh trả lại một đấm. Một khi đã thực sự bắt đầu, cả hai đều không khách sáo với nhau nữa, bắt đầu quấn lấy nhau. Thế này đâu gọi là thi đấu mà là liều mạng.
Lạc Tiểu Phàm ôm khuôn mặt sưng vù của mình, nghiến răng, cảm giác xương cốt toàn thân của mình như rời ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Nam Vũ, cô không nhịn được bật cười lớn, bây giờ ai dám nói Tổng giám đốc Lâm đẹp trai nữa nào? Lạc Tiểu Phàm cô là người đầu tiên “tẩn” anh, cứ cho là cô không “tẩn” anh thì những người xung quanh cũng sẽ dùng nước bọt để nhấn chìm lấy anh.
Lâm Nam Vũ miễn cưỡng lắm mới đứng vững được, khuôn mặt đau đớn tới mức gần như không thể mở mắt ra nổi, thấy Lạc Tiểu Phàm cười sung sướng, anh thực sự muốn đấm cô một phát nữa, nếu hôm nay anh vẫn còn tâm trạng để nhớ tới chuyện đó thì anh đúng là súc sinh. Vào phòng thay đồ thay quần áo xong, nhìn bộ dạng thê thảm của mình trong gương, một bên má bị sưng húp, khóe miệng chảy máu, hai mắt không mở ra nổi, Lâm Nam Vũ thở dài. Thế này thì anh về nhà làm sao được! Trời ơi! Anh đắc tội ai đây! Đau quá! Từ khi gặp Lạc Tiểu Phàm, anh không có một ngày nào yên ổn cả. Anh ôm mặt, chẳng thèm quan tâm tới Lạc Tiểu Phàm nữa, một mình lái xe bỏ đi, đeo kính râm lên mắt, anh sợ hình dạng của mình sẽ khiến người đi đường khiếp đảm. Công ty không thể về được, chỉ đành về nhà để nghe mẹ anh cằn nhằn thôi.
Kiều Ngọc Phượng nhìn thấy con trai, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, đau lòng xoa xoa vết thương trên mặt Lâm Nam Vũ:
- Trời ơi! Vũ, con đánh nhau với ai vậy, sao mặt con lại thành thế nào? Từ nhỏ đến lớn con đã bao giờ đánh nhau đâu!
- Đàn bà. – Lâm Nam Vũ mệt mỏi đáp, nét mặt ủ rũ.
- Ồ, đúng rồi, Tiểu Mạn gọi điện thoại cho con, con không nghe, nó gọi điện tới nhà, bảo là mai từ Anh trở về, bảo con tới sân bay đón nó.
Lâm Nam Vũ không hề thấy vui vẻ với tin tức này chút nào, sầm mặt xuống:
- Con không đi, con như thế này thì ra khỏi nhà sao được? Ông nội với ba đâu?
- Ông nội con đang ở vườn sau, ba con ra ngoài làm việc rồi.
Lâm Nam Vũ đẩy cánh cổng dẫn ra vườn sau, lập tức ngửi thấy một mùi thơm rất đậm, cả khu vườn tràn ngập trong mùi hương của mẫu đơn, hoa hồng và nguyệt quế, giờ đang là mùa nở hoa, khu vườn được tô điểm bằng những bông hoa rực rỡ, vô cùng bắt mắt. Ông nội đang ngồi trên một mảnh đất trống cách đó không xa, không hiểu đang làm việc gì.
- Ông nội…
Lâm Chấn Nam vừa quay đầu lại, nhìn thấy mặt cháu trai, giật nảy mình rồi sau đó lại cười:
- Ha ha, tình hình chiến sự căng thẳng lắm hả?
Lâm Nam Vũ ấm ức:
- Ông nội, cháu chưa bao giờ gặp phải người đàn bà nào như vậy, chẳng có lý có tình gì cả, thật là đáng ghét, ra tay thì nặng, không biết kiêng kị cho khuôn mặt người ta chút nào.
Lâm Chấn Nam cười:
- Ha ha ha… cháu nói chuyện lý lẽ với đàn bà, chi bằng nói chuyện với hoa còn hơn. Nhưng ông nội có một câu hỏi muốn hỏi cháu, cháu có thích cô gái đó không?
- Không biết. – Lâm Nam Vũ lắc đầu. Cảm giác của anh với Lạc Tiểu Phàm, ngay cả anh cũng không nói rõ được đó là thích hay ghét.
Lâm Chấn Nam cười cười quay đầu lại:
- Ông nội nói cho cháu biết, hồi ông còn nhỏ cũng thích một cô gái, nhà cô ấy là nhà võ, bởi vậy võ thuật của cô ấy cũng giỏi lắm. Hồi ấy ông ở nhà cô ấy, theo ba cô ấy học võ. Khi đó cô ấy còn là sư tỷ của ông, thế nên thường xuyên bị cô ấy đánh, ngày nào mặt mũi cũng sưng vù, nhưng bây giờ nhớ lại, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của ông.
Lâm Nam Vũ há hốc miệng, không dám tin vào những gì Lâm Chấn Nam nói:
- Ông, có phải ông hồ đồ rồi không? Bị đánh mà còn nói là quãng thời gian vui vẻ nhất? Ông nội, có phải đầu óc ông có vấn đề không? Cháu không thích giống ông ngày nào cũng bị đánh như thế đâu, một lần này là đủ lắm rồi, đau chết đi được.
Lâm Chấn Nam đưa xô nước cho Lâm Nam Vũ, nói:
- Giúp ông tưới cây, sau này cháu sẽ biết. Bị một người phụ nữ đánh là một chuyện rất hạnh phúc.
Lâm Nam Vũ khen ngợi:
- Ông, ông nói chuyện càng ngày càng giống ông Tiên rồi!
- Thư ký Sử phải không? – Sử Phi Phi vừa nhấc điện thoại lên nghe đã giật mình, giọng nói trong điện thoại thật xa lạ.
- Tôi là mẹ của Lâm Nam Vũ.
- Ồ! Bác gái, bác có chuyện gì không ạ? – Sử Phi Phi hơi ngạc
nhiên, cô không ngờ Kiều Ngọc Phượng lại gọi điện cho mình, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, lẽ nào đã có chuyện gì rồi sao?
- Tôi muốn biết Nam Vũ nhà chúng tôi gần đây đang qua lại với cô gái nào? Tôi biết mối quan hệ giữa cô và nó rất tốt, có chuyện gì nó cũng không giấu cô, tôi hy vọng cô nói thật với tôi.
Mồ hôi trên trán Sử Phi Phi bắt đầu túa ra:
- Việc này… Tổng giám đốc Lâm biết bác tìm cháu không ạ?
- Lẽ nào tôi tìm cô lại cần được con trai đồng ý sao? – Kiều Ngọc Phượng tỏ vẻ không vui.
Sử Phi Phi im lặng một hồi lâu rồi mới nói:
- Lạc Tiểu Phàm của Công ty Kate.
Lạc Tiểu Phàm không được tốt số như Lâm Nam Vũ, có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi, không cần đi làm, cô vẫn phải tới chỗ Lão Béo bán mạng, hay nói một cách chính xác thì cô phải bán mạng cho mấy đồng tiền trong túi cô.
Cô ngồi trên ghế xoa xoa mặt mình, nói:
- Ôi! Đau quá, cái gã đó ra tay nặng thật, cả người bị gã đánh cho mỏi nhừ, nhưng tâm trạng thì khá hơn nhiều rồi.
Lý Giai bịt miệng cười thầm:
- Không phải là cậu vừa mới ra khỏi cửa đã để cho anh chàng đẹp trai hôn thành thế này chứ! Thế thì thảm hại quá! Lẽ nào cậu gặp vợ sắp cưới của anh ta rồi? Nghe nói Triệu Tiểu Mạn là một cô nàng chanh chua và bướng bỉnh, nếu để cô ta biết cậu lằng nhằng với chồng người ta, tớ thấy tới lúc đó phiền phức của cậu càng lớn hơn đấy.
- Vậy sao? Nếu đã chanh chua bướng bỉnh thì tốt nhất là hãy quản lý thật chặt gã khốn nạn đó, để hắn ta đỡ chạy lung tung ngoài đường như con chó điên rồi cắn người ta! – Lạc Tiểu Phàm xoa xoa khuôn mặt đã biến dạng của mình, hậm hực nói.
Lý Giai lắc đầu:
- Thế thì cậu không biết rồi, Triệu Tiểu Mạn phải mất 10 năm mới tán đổ được Lâm Nam Vũ, cô ta không dám làm gì anh ta đâu, có điều những người đàn bà khác của Lâm Nam Vũ thì khó nói lắm.
Lạc Tiểu Phàm ngước khuôn mặt sưng vù của mình lên, nói:
- Thứ nhất, tớ không phải là những người đàn bà khác của gã khốn nạn đó. Thứ hai, Lâm Nam Vũ còn một ngày chưa phải chồng của cô ta thì những người đàn bà khác có thể làm gì anh ta thì làm, nếu không muốn bị người ta cướp chồng thì tốt nhất là giấu kỹ anh ta ở nhà, để người khác không nhìn thấy, tự nhiên sẽ không ai thèm ăn anh ta nữa.
Lý Giai dở khóc dở cười nhìn Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:
- Logic gì vậy hả, cũng chỉ có mỗi Lạc Tiểu Phàm cậu là dám nói mấy câu chẳng có lý lẽ gì như vậy, đã thế lại còn nói rất thuận miệng chứ. Tớ đúng là phục cậu!
- Ai là Lạc Tiểu Phàm? – Đúng vào lúc này, một người phụ nữ trung niên kiêu ngạo lên tiếng. Lý Giai giật mình lè lưỡi, nghĩ thầm: “Không phải vừa nói Tào Tháo tới, Tào Tháo tới luôn chứ? Giọng nói đáng sợ thật, mình nghĩ mình chuồn trước tốt hơn”.
Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa, dáng vẻ rất sang trọng, nước da được chăm sóc tốt nên vẫn còn căng mịn, bộ quần áo lụa màu đen được cắt may khéo léo tôn thêm những đường nét cao quý của bà, vừa nhìn cũng biết bà là người giàu có:
- Là tôi ạ, bà tìm tôi có việc gì không?
Kiều Ngọc Phượng cười lạnh lùng, nhìn khuôn mặt sưng vù như cái bánh bao của cô gái xấu xí trước mặt, đôi mắt cô nheo lại chỉ còn hai đường chỉ, bộ quần áo mấy chục tệ bán đầy trên đường, không có thân hình đẹp, cũng chẳng có khuôn mặt đẹp, sao Nam Vũ nhà bà lại thích người con gái như vậy chứ?
Nhìn khuôn mặt dửng dưng của người phụ nữ trước mặt, Lạc Tiểu Phàm xoa xoa mặt mình, bực mình nói:
- Có chuyện gì thì nói mau, phiền bà đừng nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy, rõ là không lịch sự, biết không hả? Hơn nữa tôi rất bận, không có thời gian nhìn qua nhìn lại với bà, bởi vậy có chuyện gì thì nói mau, không nói thì biến!
Kiều Ngọc Phượng giận dữ tới không thốt lên lời:
- Ồ! Ồ! Hỗn láo, mẹ cô không dạy cô phải nói chuyện với người lớn như thế nào sao?
- Xin lỗi, mẹ tôi chết rồi, nhưng khi còn sống mẹ tôi dạy, khi nói chuyện với người không lịch sự thì không cần phải khách sáo. – Lạc Tiểu Phàm thấy người phụ nữ đó giận dữ tới mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng thì rất muốn cười, nhưng vừa định cười thì khuôn mặt đã đau đớn không chịu nổi, chỉ biết nhe răng ra.
- Được, tôi không thèm nói nhiều lời với loại người vô học như cô. Tôi hỏi cô, vết thương trên mặt con trai tôi có phải là do cô đánh không? – Kiều Ngọc Phượng hằn học lườm Lạc Tiểu Phàm.
Lạc Tiểu Phàm xoa xoa cổ mình, rồi vuốt vuốt mái tóc, dửng dưng nhìn Kiều Ngọc Phượng rồi nói:
- Phiền bà nói rõ một chút? Con trai bà là ai? Tôi quen nhiều đàn ông lắm, làm sao tôi biết ai là con trai bà chứ?
Kiều Ngọc Phượng tức quá thở hổn hển, cố nén ngọn lửa giận trong lòng, nói:
- Con trai tôi là Lâm Nam Vũ, chắc là cô có quen nó chứ?
Lạc Tiểu Phàm hừ một tiếng, nhìn Kiều Ngọc Phượng từ trên xuống dưới, chả trách cái gã khố nạn đó ngông cuồng như thế, thì ra là vì có một bà mẹ bất lịch sự như thế này. Cô chép miệng:
- Ồ! Tôi còn tưởng bà đang nói tới ai! Thì ra là gã khốn nạn Lâm Nam Vũ à! Đúng, đúng là tôi đánh đấy, sao hả? Lần sau nếu tôi còn gặp hắn, tôi sẽ còn đánh cho hắn sưng vù mặt mũi lên lần nữa.
- Cô… Kiều Ngọc Phượng giơ cao tay lên, định giáng cho Lạc Tiểu Phàm một cái tát nhưng Lạc Tiểu Phàm đã nhanh chóng nắm chặt tay bà, ngẩng cao mặt, hai mắt nheo lại, kiêu ngạo nói:
- Bà già đoán thử xem, vết thương trên mặt tôi là do ai đánh?
Kiều Ngọc Phượng nhìn khuôn mặt còn sưng hơn mặt Lâm Nam Vũ của Lạc Tiểu Phàm, trong lòng thầm kêu khổ, bụm miệng:
- Là…
- Đúng rồi, là con trai bà, chính là gã khốn nạn con trai bà đánh mặt tôi ra nông nỗi này, tôi còn chưa tìm con trai bà tính sổ, bà đã tự tìm đến, vậy thì chúng ta nói lý lẽ với nhau xem sao.
Đây chính là Lạc Tiểu Phàm, chữ “lý” dường như luôn đứng về phía cô. Kiều Ngọc Phượng kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Phàm, nhìn hàm răng trắng đều đặn của cô, thực sự sợ cô sẽ cắn mình, nếu vậy thì chẳng phải dung nhan của mình sẽ bị hủy hoại sao? Bà thấy hơi hối hận khi tới tìm người con gái này, một lúc sau mới thốt lên một câu:
- Sau này cô đừng có tới gần con trai tôi nữa.
Lạc Tiểu Phàm ghé sát mặt vào tai Kiều Ngọc Phượng:
- Nói chuyện cẩn thận một chút, là con trai bà cứ dính lấy tôi! Còn nữa, tôi ngủ với con trai bà đã trả tiền đầy đủ. Phiền bà quản lý hắn cho tôi, OK?
Kiều Ngọc Phượng há hốc mồm, một lúc lâu sau mới như người mộng du tỉnh lại:
- Trả tiền? Bán? Trời ơi! Ai với ai hả? – Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt như ác quỷ của Lạc Tiểu Phàm, bà bỏ chạy luôn, trong lòng thầm nghĩ: “Sao con trai mình lại thích một đứa con gái như thế này, thật là đáng sợ!”.
Lạc Tiểu Phàm đứng sau lưng bật cười sảng khoái, chỉ có điều mặt cô đau quá, cô dùng tay xoa bóp mấy vết thương trên mặt, lẩm bẩm:
- Cái gã này ra tay nặng thật, đau chết mất!
- Tiểu Phàm, tớ thực sự khâm phục cậu, lòng khâm phục này không ngòi bút nào tả xiết… - Lý Giai không biết từ xó xỉnh nào chui ra, hai tay đặt trước ngực, đôi mắt khép hờ, làm ra vẻ đang say. Lạc Tiểu Phàm cầm tập tài liệu trên bàn đập lên đầu cô ta:
- Lúc cần cậu cứu thì không biết cậu chạy đi đâu, bây giờ sao ra nhanh thế!
Lý Giai không hề giận dữ, ôm chặt vai Lạc Tiểu Phàm, tò mò hỏi:
- Rốt cuộc cậu có mối quan hệ gì với gã đa tình đó? Nói đi, cậu trói anh ta như thế nào? Anh ta không phải hạng người dễ bị phụ nữ quyến rũ đâu, cậu có biết không? Nghe nói ngay cả ngôi sao Kiều Tiểu Nghiên cũng theo đuổi anh ta mấy năm trời mà không được. – Cô ra sức lắc mạnh vai Lạc Tiểu Phàm. – Cậu kể đi, cậu làm thế nào để đưa anh ta lên giường được.
Lạc Tiểu Phàm nguýt bạn, giận dữ đứng lên:
- Sao cậu nhiều chuyện thế? Lúc làm việc chẳng bao giờ thấy cậu tích cực như vậy cả, mau đi làm việc đi, nếu không tiền thưởng tháng này sẽ lại rơi vào tay kẻ khác đấy.
- Đúng thế! Tiểu Phàm, cậu nói với bọn mình đi! Nói chuyện của cậu và Lâm Nam Vũ đi. – Lạc Tiểu Phàm vừa quay đầu lại đã giật nảy mình, trong phòng làm việc của cô chen chúc có tới một nửa nhân viên của công ty, tất cả đều nghển cao cổ, háo hức nhìn cô cứ như thể cô là động vật kỳ dị vậy. Lạc Tiểu Phàm trừng mắt:
- Không làm việc sao? Làm việc xong rồi không muốn ăn cơm hả? Cái gì mà anh chàng đa tình, rõ ràng là kẻ tồi tệ nhất mà tôi từng thấy! Hắn ta có gì mà kỳ lạ, chỉ là đồ rác rưởi, nếu muốn tìm hiểu thì các cô xuống dưới lầu mà xem, có vài thùng ở đó đó! Nếu thích thì bới rác ra xem, có mùi vị gì thì nếm thử cũng được. – Lạc Tiểu Phàm còn chưa nói xong, mấy người đã không nhịn được, bắt đầu nôn ọe.
Lý Văn của phòng Tài vụ một nửa là đố kỵ, một nửa là chế giễu, chép miệng:
- Tiểu Phàm, nghe nói vị hôn thê của Lâm Nam Vũ đanh đá lắm, nhà cô ta lại có thế lực, cậu có biết anh trai cô ta là ai không? Chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Triệu Thế, khách hàng lớn của công ty chúng ta, cẩn thận anh ta mà giết chết em rể mình thì cậu cũng không giữ được công việc hiện tại đâu.
Lạc Tiểu Phàm cười tít mắt, nhìn cô ta:
- Da của cậu gần đây cũng không đẹp lắm, chả trách chồng nuôi bồ nhí, tớ thấy nếu cậu có thời gian để chăm sóc cho bản thân thì tốt hơn, hà khắc quá sẽ khiến phụ nữ nhanh già đấy.
Sắc mặt Lý Văn lập tức thay đổi:
- Cậu… Đúng là không biết điều! – Nói rồi quay người bỏ đi luôn. Nhưng người khác cũng thấy mất hứng nên dần dần biến hết. Lý Giai giận dỗi gí tay vào đầu Lạc Tiểu Phàm:
- Tớ thấy người hà khắc nhất công ty này là cậu đấy, nói chuyện chẳng chịu che đậy gì cả, cậu như thế sẽ đắc tội với người khác đấy! Hình như không phải mình cậu biết chồng Lý Văn ngoại tình, nhưng nói trước mặt mọi người như thế thì cô ta biết để mặt mũi vào đâu.
Lạc Tiểu Phàm cười lớn, sau đó nín bặt, khuôn mặt u buồn, ánh mắt phảng phất điều gì đó:
- Hừ, đàn bà là động vật ngu ngốc nhất, rõ ràng là gã đàn ông đó không còn yêu cô ta nữa, vậy mà vẫn hy vọng hắn hồi tâm chuyển ý, ngốc tới đáng thương, đáng buồn, đáng hận, tớ làm như vậy là để nhắc nhở cô ta.
- Tiểu Phàm, có phải cậu nhìn thấy… - Lạc Tiểu Phàm mà Lý Giai quen biết là một người không sợ trời, không sợ đất, duy chỉ có người đàn ông đó là cô không thể quên được, cô vì anh mà buồn, mà khóc, mà cười, cũng chỉ có anh mới đủ sức khiến Lạc Tiểu Phàm buồn như thế.
- Cậu có biết không? – Lạc Tiểu Phàm kích động nắm chặt tay Lý Giai, đôi mắt đỏ ửng, những giọt nước mắt đua nhau rơi ra. – Anh ấy sống không hạnh phúc, không hạnh phúc chút nào cả, người đàn bà đó dám tát anh ấy ngay trước mặt tớ, anh ấy là người có lòng tự trọng rất cao, sao có thể chịu đựng được? Tớ tưởng là anh ấy sống vui vẻ nên mới buông tay ra, tớ không ngờ…
- Được rồi Tiểu Phàm, cậu có hiểu rõ không hả? Anh ta không cần cậu nữa chứ không phải là cậu đá anh ta, tớ thấy Lâm Nam Vũ tốt hơn anh ta rất nhiều. Sao cậu lại suy nghĩ nông cạn thế! Anh ta có điểm nào đáng để cậu yêu, đáng để cậu đối xử tốt như thế không? Quên anh ta đi! Tất cả những gì của anh ta sau này đều không có liên quan gì tới cậu nữa, cậu là cậu, anh ta là anh ta, không cần phải bắt mình sống trong thế giới của anh ta nữa. – Lý Giai đau xót nhìn Lạc Tiểu Phàm, chỉ có cô là biết Lạc Tiểu Phàm luôn tỏ ra kiên cường, kỳ thực cô yếu đuối như một cốc nước thủy tinh dễ vỡ. Rất nhiều lần, cô thấy Lạc Tiểu Phàm gần như muốn sụp đổ, nhưng cô vẫn làm ra vẻ kiên cường, trong lòng cô thực sự hy vọng Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ có kết quả gì đó, chỉ tiếc là anh ta đã có vợ sắp cưới.
Lạc Tiểu Phàm đau đớn gục mặt lên bàn, giọng nói tắc nghẹn:
- Giai, cậu ra ngoài trước đi! Giúp tớ đóng cửa phòng lại, tớ muốn ngồi một mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook