Yêu Đôi Môi Em
-
Chương 12: Tình yêu không lời
Tới cổng Tòa nhà Thương mại đường số 3 khu Hương Xá, Triệu Nhan Lỗi đỗ xe cẩn thận rồi cùng Lạc Tiểu Phàm xuống xe. Trước cửa tòa nhà đều là những chiếc ô tô bóng loáng đắt tiền, thi thoảng lại có một quý cô hay quý bà trang điểm cầu kỳ từ trong bước ra, xung quanh còn mấy người đi theo, giúp họ xách các túi lớn túi nhỏ.
Đây là nơi mà những người giàu có thích tới nhất, luôn đi đầu trào lưu, cho dù là hàng hiệu nổi tiếng cỡ nào, người ta đều có thể tìm thấy ở nơi đây, giá cả đương nhiên cũng tương xứng với tầm cỡ của nó, một bộ quần áo bình thường với mức lương của Lạc Tiểu Phàm cả tháng, có lẽ cũng chỉ đủ mua một bộ.
Lạc Tiểu Phàm nhìn sự xa hoa ở nơi này, bắt đầu thấy hơi đố kị với những người giàu có, món đồ nào cũng là hàng hiệu, hàng độc, chắc chắn không thể tìm được món thứ hai ở những chợ thông thường, không lo phải đụng hàng với người khác. Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy một chiếc chân váy màu hồng phấn, màu sắc tươi tắn, chất liệu mềm mại, trên có thêu những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, ở thắt lưng còn có một cái nơ bướm nhỏ, đẹp tới mức cô không thể nhìn đi chỗ khác. Lạc Tiểu Phàm đưa tay ra, theo thói quen xem giá của chiếc áo, suýt chút nữa thì đã hét lên, trước tiên cô nhìn thấy mấy số 0 đằng sau, rồi nhìn thấy số 3 đứng trước, một chiếc váy mà tới 3 vạn tệ, Lạc Tiểu Phàm thở dài, cho dù không ăn không uống thì cũng phải để dành tiền lương trong 5 tháng, cô mới mua được chiếc váy này.
Nhân viên trong tiệm mặc dù đã được đào tạo là đối xử với mọi khách hàng ngang nhau, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm và bộ quần áo rẻ tiền mà cô mặc, tự nhiên thái độ đón tiếp cũng không mấy nhiệt tình, chỉ đứng nguyên ở trong quầy thu ngân. Lạc Tiểu Phàm thận trọng cất chiếc váy đi, trong lòng mặc dù không nỡ, nhưng bỏ ra 3 vạn tệ để mua một chiếc váy thì cô lại không làm được. Triệu Nhan Lỗi vẫn đứng ở phía sau, thấy Lạc Tiểu Phàm nhìn chiếc váy xuất thần thì ra nói vài lời vào tai nhân viên quản lý, người đó gật gật đầu.
Đồ tốt đúng là đồ tốt, bình thường đi mua quần áo, chẳng mấy khi chọn được đồ mình ưng ý, tới đây, nhìn thấy cái gì cô cũng thích, chỉ tiếc là mình không có tiền nên chỉ biết thở dài. Nhìn thấy nhưng lại không thể chiếm làm của riêng, chẳng thà không nhìn còn hơn, để đỡ phải đau lòng. Lạc Tiểu Phàm nhìn ngó một lúc, không muốn xem nữa bèn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, mặt phụng phịu như đứa trẻ đang dỗi mẹ, nhìn những người phụ nữ lắm tiền không thèm mặc thử quần áo, cứ thế vứt lên bàn gói lại, nghĩ tới mình có một bộ đồ cũng không mua được thì tâm trạng lại càng buồn rầu hơn.
Triệu Nhan Lỗi chỉ đứng bên cạnh cười cười, sau đó vẫy tay về phía sau, có hai người gần đó vội vàng xách túi lớn túi bé đi tới trước mặt Lạc Tiểu Phàm:
- Thưa cô, những bộ quần áo cô thích đều ở trong này. – Nói rồi đặt mấy túi đồ lên ghế rồi bỏ đi. Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc há hốc miệng, nhìn thấy chiếc váy màu hồng phấn mà mình thích, tưởng tượng ra mình được mặc bộ váy đó, nhưng lại cảm thấy như vậy không ổn, nhìn Triệu Nhan Lỗi, hơi đỏ mặt:
- Tôi thấy ngại lắm, bắt anh phải chi tiền.
Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt vô cùng dịu dàng:
- Cô quên rồi sao, đây đâu phải tôi trả tiền, là ba tôi trả, ai bảo cô trở thành con dâu tương lai mà ba tôi thích! Ông ấy đã thích cô như thế thì tôi cô cứ tạm làm con dâu của ông một ngày đi, không vì tôi thì cũng vì mấy bộ quần áo này. – Lạc Tiểu Phàm còn đang định từ chối thì Triệu Nhan Lỗi đã mỉm cười nắm tay cô, cầm chiếc váy màu hồng phấn và một chiếc áo lên, nói, - Mau đi thay quần áo đi, tôi muốn xem cô mặc đẹp như thế nào.
Lạc Tiểu Phàm vốn dĩ không định lấy, nhưng đa số những cô gái đều có thể chống đỡ lại với cám dỗ của tiền bạc, nhưng lại không chống nổi cám dỗ từ những bộ quần áo đẹp, Lạc Tiểu Phàm cũng không ngoại lệ. Trù trừ một lúc lâu, cô vẫn mang quần áo đi theo nhân viên phục vụ vào phòng thử đồ.
Triệu Nhan Lỗi đang ngồi trên ghế, không biết trầm tư suy nghĩ điều gì. Bỗng dưng có ai vỗ mạnh lên vai anh:
- Anh hai, anh làm gì ở đây? Không phải là tới cùng với chị dâu tương lai của em đấy chứ! – Triệu Nhan Lỗi quay đầu lại, thấy em gái đang đi cùng với Lâm Nam Vũ. Sắc mặt Lâm Nam Vũ hơi khó coi, hình như bực bội cái gì đó, nhưng em gái anh thì tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Em gái anh mặc kệ Lâm Nam Vũ đối với cô thế nào, chỉ cần được ở bên anh là cô đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Nhưng Triệu Nhan Lỗi nhìn thấy những điều đó thì lại thấy trái tim mình đau nhói.
Lâm Nam Vũ nhướng mày:
- Lỗi, chắc là không ngồi một mình ở đây chứ! Có người đẹp nào thì mời ra cho bọn tôi xem.
Triệu Nhan Lỗi cười:
- Cô ấy vào thay quần áo rồi, nếu muốn biết mặt thì ở lại. Có điều nhìn thấy rồi đừng tỏ ra thất vọng nhé, nhất là Vũ, đừng có nổi giận.
Lâm Nam Vũ bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó, hai con mắt như tóe lửa, quay người định bỏ đi, nghe thấy câu nói cuối cùng của Triệu Nhan Lỗi lại dừng lại. Anh sợ cái gì?
Nếu cô đã quyết định cùng với người đàn ông khác thì việc gì anh phải quan tâm tới cô. Anh đưa tay ra, cố ý ôm chặt vòng eo nhỏ của Triệu Tiểu Mạn:
- Tôi việc gì phải nổi giận, tôi không hiểu anh nói thế là có ý gì. – Mặc dù nói như vậy, nhưng sắc mặt anh tái xanh.
Triệu Nhan Lỗi cũng không quan tâm tới Lâm Nam Vũ, chỉ cười lạnh lùng.
Nhân viên phục vụ mở cửa phòng thay đồ ra, Lạc Tiểu Phàm e lệ bước ra ngoài, tóc tháo tung ra khiến đôi má đỏ ửng càng thêm nổi bật. Khuôn mặt cô càng trở nên xinh đẹp, nhất là đôi mắt, vì quá hưng phấn nên sáng ngời khác thường, nhìn cô như một ngôi sao sáng chói nhất trên một bầu trời đầy sao, thu hút ánh mắt của mọi người. Rất nhiều người đi qua đều nhìn cô, chiếc vest màu trắng kết hợp hoàn hảo với chân váy màu hồng. Lạc Tiểu Phàm vốn dĩ cao ráo nên mặc bộ đồ này vào, nhìn cô càng thêm xinh đẹp.
Triệu Nhan Lỗi ngẩn ngơ nhìn Lạc Tiểu Phàm, trái tim bỗng đập lỗi một nhịp, nhưng anh lại cố nén lại, liếc mắt sang nhìn Lâm Nam Vũ, chỉ thấy ánh mắt anh như hai đốm lửa chuẩn bị đốt cháy Lạc Tiểu Phàm. Lạc Tiểu Phàm lúc đầu không nhìn thấy Lâm Nam Vũ, chỉ soi mình trong gương, càng nhìn càng thấy thích, mỉm cười rạng rỡ.
Lâm Nam Vũ lại càng giận hơn. Anh cho cô tiền cô không thèm nhận, còn trả lại anh một cái bạt tai, Triệu Nhan Lỗi chỉ mua cho cô một bộ quần áo, vậy mà cô đã cười tươi như thế? Chả trách cô đối xử với mình thật lạnh nhạt, thì ra là thích một người có tiền, có tài hơn anh, chỉ trách anh quá si tình, ai mà ngờ cô cũng chẳng khác gì những người đàn bà khác! Anh càng nghĩ càng giận.
Triệu Tiểu Mạn không nhận ra Lạc Tiểu Phàm, thứ nhất là vì hôm đó ánh đèn trong quán bar quá tối, thứ hai là vì cách ăn mặc của Lạc Tiểu Phàm ngày hôm nay cũng khác hẳn hôm đó, thứ ba là lần đầu tiên gặp một người lạ mặt, cô rất dễ dàng quên đi. Bởi vậy Triệu Tiểu Mạn không nhận ra Lạc Tiểu Phàm, chỉ có điều thấy Lạc Tiểu Phàm quá xinh đẹp thì trong lòng hơi ghen ghét, nhưng lại nghĩ đó là người yêu của anh trai, là chị dâu tương lai của mình, xinh đẹp thì càng khiến cô nở mày nở mặt thêm chứ sao.
Triệu Nhan Lỗi nắm tay Lạc Tiểu Phàm, đặt lên trán cô một nụ hôn, ánh mắt rất dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ:
- Tiểu Phàm, em đẹp quá, lần đầu tiên anh nhìn thấy con gái mặc váy đẹp như vậy.
Lạc Tiểu Phàm bị Triệu Nhan Lỗi hôn ngay trước mắt mọi người thì thấy không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt:
- Cảm ơn, cảm ơn cả chiếc váy mà anh tặng nữa.
Lâm Nam Vũ giận điên người, lạnh lùng hừ một tiếng:
- Lỗi, bạn gái mới mà không giới thiệu hả, sao tôi thấy quen mặt thế, hình như từng gặp ở đâu rồi.
Lúc này Lạc Tiểu Phàm mới nhìn thấy Lâm Nam Vũ, thấy mặt anh có vẻ khác thường, trông như bánh bao nhúng nước, lạnh lùng như băng, ánh mắt thì tóe lửa như sắp sửa nuốt chửng cô đến nơi. Lạc Tiểu Phàm cũng không ngờ lại gặp Lâm Nam Vũ ở đây, cô không hy vọng Lâm Nam Vũ sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Triệu Nhan Lỗi. Nhưng nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn đứng cạnh anh, cô lại nghĩ, anh đã có vị hôn thê rồi, dựa vào cái gì mà quản lý tôi, tôi là gì của anh? Mặt cô lập tức hếch lên, làm nũng:
- Em khát rồi, chúng ta đi uống trà sữa đi!
Triệu Nhan Lỗi khoác vai Lạc Tiểu Phàm, âu yếm véo mũi cô:
- Được, em nói gì anh cũng nghe cả. Đi thôi, anh biết dưới lầu có một quán trà sữa ngon lắm, chúng ta tới đó nhé! Ở chỗ họ còn có bánh đậu xanh nữa, chắc chắn em sẽ thích ăn.
Thấy hai người thân mật, ngọt ngào với nhau, Lâm Nam Vũ tức điên lên. Lạc Tiểu Phàm chẳng buồn nhìn anh thêm một cái, cứ như thể anh không hề tồn tại, Lâm Nam Vũ thực sự muốn cho cô mấy cái bạt tai, nhưng mình dựa vào cái gì mà quản lý cô?
Triệu Nhan Lỗi nhìn Lâm Nam Vũ, đáy mắt thoáng cười:
- Nam Vũ, đi cùng chúng tôi nhé, đông người cho vui.
Triệu Tiểu Mạn thấy khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của anh trai thì kéo tay Lâm Nam Vũ:
- Anh hai, em với anh Vũ không đi nữa, anh với chị dâu chơi vui nhé.
Thấy Triệu Tiểu Mạn cũng hiểu lầm, Lạc Tiểu Phàm càng muốn giải thích hơn, nhưng nhìn sắc mặt của Lâm Nam Vũ, cô lại chán không buồn nói nữa, trong lòng nghĩ, giải thích cái gì? Anh ấy đã có vị hôn thê, hiểu lầm cũng đâu có sao! Lâm Nam Vũ ôm chặt vai Triệu Tiểu Mạn, hôn nhẹ lên má cô:
- Anh cũng thấy khát nước, thôi chúng ta đi cùng đi! Càng đông càng vui, đừng phụ lại lòng tốt của Lỗi.
Người nào cũng có tâm sự riêng của mình nhưng đều không chịu để lộ ra ngoài. Chỉ có Triệu Tiểu Mạn còn nhỏ tuổi, không có nhiều kinh nghiệm sống nên không hiểu gì, chỉ dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, âm thầm với niềm vui của riêng mình.
Tới quán trà sữa, mọi người ngồi xuống, gọi trà xong còn gọi thêm mấy loại điểm tâm. Lâm Nam Vũ đang ngồi đối diện với Lạc Tiểu Phàm, càng nhìn thấy cô càng giận, thò chân đạp Lạc Tiểu Phàm một cái, Lạc Tiểu Phàm đau quá, suýt chút nữa thì bật lên tiếng kêu.
Lâm Nam Vũ vẫn thản nhiên, đút cho Triệu Tiểu Mạn một miếng bánh. Lạc Tiểu Phàm mặc dù rất bực mình nhưng còn ngại Triệu Nhan Lỗi nên không phát tác, chỉ xoa xoa chân, cơn đau như chạy thẳng vào tim. Triệu Nhan Lỗi nhìn sắc mặt Lạc Tiểu Phàm có vẻ không bình thường, quan tâm hỏi:
- Sao thế? Có phải em không khỏe không?
Lạc Tiểu Phàm chán nản lắc đầu:
- Không sao, không sao.
- Ha ha ha… Lỗi, anh nhặt được ở đâu cô vợ xinh đẹp này hả, lần đầu tiên thấy anh quan tâm tới phụ nữ như thế, tôi thực sự rất tò mò đấy, có thể kể cho chúng tôi nghe không, hai người quen nhau như thế nào, trong khách sạn hay là quán bar.
Sắc mặt Triệu Nhan Lỗi lập tức thay đổi, nhưng lại nhanh chóng trở về bình thường, nói nửa đùa nửa thật:
- Đây là bí mật giữa tôi và Tiểu Phàm, không thể nói cho cậu nghe được. Ngộ nhỡ cậu cướp mất Tiểu Phàm của tôi thì làm thế nào?
Lâm Nam Vũ nhướng mày, khóe miệng mỉm cười chế giễu:
- Tôi chỉ sợ anh coi người ta là bảo bối, nhưng người ta lại chỉ coi anh như cây cỏ, tôi sợ Lỗi của chúng ta lần đầu tiên thích người khác đã…
- Không cần cậu phải lo, chỉ cần cậu đối xử tốt với em gái tôi là được rồi. – Triệu Nhan Lỗi ngắt lời, sầm mặt lại.
Lạc Tiểu Phàm bị kẹp giữa hai người họ, không biết phải làm thế nào, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mải mê ăn thức ăn, coi như hai người đang đùa cợt với nhau. Triệu Tiểu Mạn thấy anh trai mình và Lâm Nam Vũ sắp cãi nhau đến nơi thì vội ngăn lại:
- Được rồi, hai anh thật là, cứ gặp mặt là cãi nhau, kiếp trước chắc là oan gia của nhau. – Lạc Tiểu Phàm nghe hai người họ cãi nhau cũng thấy khó chịu nên cầm khăn lau miệng rồi đứng lên:
- Em đi vệ sinh, mọi người cứ ăn tự nhiên.
Lâm Nam Vũ cũng đứng lên:
- Tôi ra ngoài hóng gió.
Sắc mặt Triệu Nhan Lỗi càng khó coi hơn, nhìn dáng vẻ vô tư của em gái, lửa giận bốc lên, nhưng lại sợ làm tổn thương tới em gái mình, không muốn cô biết nên cố nén lửa giận xuống, không nói gì nữa.
Đây là nơi mà những người giàu có thích tới nhất, luôn đi đầu trào lưu, cho dù là hàng hiệu nổi tiếng cỡ nào, người ta đều có thể tìm thấy ở nơi đây, giá cả đương nhiên cũng tương xứng với tầm cỡ của nó, một bộ quần áo bình thường với mức lương của Lạc Tiểu Phàm cả tháng, có lẽ cũng chỉ đủ mua một bộ.
Lạc Tiểu Phàm nhìn sự xa hoa ở nơi này, bắt đầu thấy hơi đố kị với những người giàu có, món đồ nào cũng là hàng hiệu, hàng độc, chắc chắn không thể tìm được món thứ hai ở những chợ thông thường, không lo phải đụng hàng với người khác. Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy một chiếc chân váy màu hồng phấn, màu sắc tươi tắn, chất liệu mềm mại, trên có thêu những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, ở thắt lưng còn có một cái nơ bướm nhỏ, đẹp tới mức cô không thể nhìn đi chỗ khác. Lạc Tiểu Phàm đưa tay ra, theo thói quen xem giá của chiếc áo, suýt chút nữa thì đã hét lên, trước tiên cô nhìn thấy mấy số 0 đằng sau, rồi nhìn thấy số 3 đứng trước, một chiếc váy mà tới 3 vạn tệ, Lạc Tiểu Phàm thở dài, cho dù không ăn không uống thì cũng phải để dành tiền lương trong 5 tháng, cô mới mua được chiếc váy này.
Nhân viên trong tiệm mặc dù đã được đào tạo là đối xử với mọi khách hàng ngang nhau, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm và bộ quần áo rẻ tiền mà cô mặc, tự nhiên thái độ đón tiếp cũng không mấy nhiệt tình, chỉ đứng nguyên ở trong quầy thu ngân. Lạc Tiểu Phàm thận trọng cất chiếc váy đi, trong lòng mặc dù không nỡ, nhưng bỏ ra 3 vạn tệ để mua một chiếc váy thì cô lại không làm được. Triệu Nhan Lỗi vẫn đứng ở phía sau, thấy Lạc Tiểu Phàm nhìn chiếc váy xuất thần thì ra nói vài lời vào tai nhân viên quản lý, người đó gật gật đầu.
Đồ tốt đúng là đồ tốt, bình thường đi mua quần áo, chẳng mấy khi chọn được đồ mình ưng ý, tới đây, nhìn thấy cái gì cô cũng thích, chỉ tiếc là mình không có tiền nên chỉ biết thở dài. Nhìn thấy nhưng lại không thể chiếm làm của riêng, chẳng thà không nhìn còn hơn, để đỡ phải đau lòng. Lạc Tiểu Phàm nhìn ngó một lúc, không muốn xem nữa bèn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, mặt phụng phịu như đứa trẻ đang dỗi mẹ, nhìn những người phụ nữ lắm tiền không thèm mặc thử quần áo, cứ thế vứt lên bàn gói lại, nghĩ tới mình có một bộ đồ cũng không mua được thì tâm trạng lại càng buồn rầu hơn.
Triệu Nhan Lỗi chỉ đứng bên cạnh cười cười, sau đó vẫy tay về phía sau, có hai người gần đó vội vàng xách túi lớn túi bé đi tới trước mặt Lạc Tiểu Phàm:
- Thưa cô, những bộ quần áo cô thích đều ở trong này. – Nói rồi đặt mấy túi đồ lên ghế rồi bỏ đi. Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc há hốc miệng, nhìn thấy chiếc váy màu hồng phấn mà mình thích, tưởng tượng ra mình được mặc bộ váy đó, nhưng lại cảm thấy như vậy không ổn, nhìn Triệu Nhan Lỗi, hơi đỏ mặt:
- Tôi thấy ngại lắm, bắt anh phải chi tiền.
Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt vô cùng dịu dàng:
- Cô quên rồi sao, đây đâu phải tôi trả tiền, là ba tôi trả, ai bảo cô trở thành con dâu tương lai mà ba tôi thích! Ông ấy đã thích cô như thế thì tôi cô cứ tạm làm con dâu của ông một ngày đi, không vì tôi thì cũng vì mấy bộ quần áo này. – Lạc Tiểu Phàm còn đang định từ chối thì Triệu Nhan Lỗi đã mỉm cười nắm tay cô, cầm chiếc váy màu hồng phấn và một chiếc áo lên, nói, - Mau đi thay quần áo đi, tôi muốn xem cô mặc đẹp như thế nào.
Lạc Tiểu Phàm vốn dĩ không định lấy, nhưng đa số những cô gái đều có thể chống đỡ lại với cám dỗ của tiền bạc, nhưng lại không chống nổi cám dỗ từ những bộ quần áo đẹp, Lạc Tiểu Phàm cũng không ngoại lệ. Trù trừ một lúc lâu, cô vẫn mang quần áo đi theo nhân viên phục vụ vào phòng thử đồ.
Triệu Nhan Lỗi đang ngồi trên ghế, không biết trầm tư suy nghĩ điều gì. Bỗng dưng có ai vỗ mạnh lên vai anh:
- Anh hai, anh làm gì ở đây? Không phải là tới cùng với chị dâu tương lai của em đấy chứ! – Triệu Nhan Lỗi quay đầu lại, thấy em gái đang đi cùng với Lâm Nam Vũ. Sắc mặt Lâm Nam Vũ hơi khó coi, hình như bực bội cái gì đó, nhưng em gái anh thì tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Em gái anh mặc kệ Lâm Nam Vũ đối với cô thế nào, chỉ cần được ở bên anh là cô đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Nhưng Triệu Nhan Lỗi nhìn thấy những điều đó thì lại thấy trái tim mình đau nhói.
Lâm Nam Vũ nhướng mày:
- Lỗi, chắc là không ngồi một mình ở đây chứ! Có người đẹp nào thì mời ra cho bọn tôi xem.
Triệu Nhan Lỗi cười:
- Cô ấy vào thay quần áo rồi, nếu muốn biết mặt thì ở lại. Có điều nhìn thấy rồi đừng tỏ ra thất vọng nhé, nhất là Vũ, đừng có nổi giận.
Lâm Nam Vũ bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó, hai con mắt như tóe lửa, quay người định bỏ đi, nghe thấy câu nói cuối cùng của Triệu Nhan Lỗi lại dừng lại. Anh sợ cái gì?
Nếu cô đã quyết định cùng với người đàn ông khác thì việc gì anh phải quan tâm tới cô. Anh đưa tay ra, cố ý ôm chặt vòng eo nhỏ của Triệu Tiểu Mạn:
- Tôi việc gì phải nổi giận, tôi không hiểu anh nói thế là có ý gì. – Mặc dù nói như vậy, nhưng sắc mặt anh tái xanh.
Triệu Nhan Lỗi cũng không quan tâm tới Lâm Nam Vũ, chỉ cười lạnh lùng.
Nhân viên phục vụ mở cửa phòng thay đồ ra, Lạc Tiểu Phàm e lệ bước ra ngoài, tóc tháo tung ra khiến đôi má đỏ ửng càng thêm nổi bật. Khuôn mặt cô càng trở nên xinh đẹp, nhất là đôi mắt, vì quá hưng phấn nên sáng ngời khác thường, nhìn cô như một ngôi sao sáng chói nhất trên một bầu trời đầy sao, thu hút ánh mắt của mọi người. Rất nhiều người đi qua đều nhìn cô, chiếc vest màu trắng kết hợp hoàn hảo với chân váy màu hồng. Lạc Tiểu Phàm vốn dĩ cao ráo nên mặc bộ đồ này vào, nhìn cô càng thêm xinh đẹp.
Triệu Nhan Lỗi ngẩn ngơ nhìn Lạc Tiểu Phàm, trái tim bỗng đập lỗi một nhịp, nhưng anh lại cố nén lại, liếc mắt sang nhìn Lâm Nam Vũ, chỉ thấy ánh mắt anh như hai đốm lửa chuẩn bị đốt cháy Lạc Tiểu Phàm. Lạc Tiểu Phàm lúc đầu không nhìn thấy Lâm Nam Vũ, chỉ soi mình trong gương, càng nhìn càng thấy thích, mỉm cười rạng rỡ.
Lâm Nam Vũ lại càng giận hơn. Anh cho cô tiền cô không thèm nhận, còn trả lại anh một cái bạt tai, Triệu Nhan Lỗi chỉ mua cho cô một bộ quần áo, vậy mà cô đã cười tươi như thế? Chả trách cô đối xử với mình thật lạnh nhạt, thì ra là thích một người có tiền, có tài hơn anh, chỉ trách anh quá si tình, ai mà ngờ cô cũng chẳng khác gì những người đàn bà khác! Anh càng nghĩ càng giận.
Triệu Tiểu Mạn không nhận ra Lạc Tiểu Phàm, thứ nhất là vì hôm đó ánh đèn trong quán bar quá tối, thứ hai là vì cách ăn mặc của Lạc Tiểu Phàm ngày hôm nay cũng khác hẳn hôm đó, thứ ba là lần đầu tiên gặp một người lạ mặt, cô rất dễ dàng quên đi. Bởi vậy Triệu Tiểu Mạn không nhận ra Lạc Tiểu Phàm, chỉ có điều thấy Lạc Tiểu Phàm quá xinh đẹp thì trong lòng hơi ghen ghét, nhưng lại nghĩ đó là người yêu của anh trai, là chị dâu tương lai của mình, xinh đẹp thì càng khiến cô nở mày nở mặt thêm chứ sao.
Triệu Nhan Lỗi nắm tay Lạc Tiểu Phàm, đặt lên trán cô một nụ hôn, ánh mắt rất dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ:
- Tiểu Phàm, em đẹp quá, lần đầu tiên anh nhìn thấy con gái mặc váy đẹp như vậy.
Lạc Tiểu Phàm bị Triệu Nhan Lỗi hôn ngay trước mắt mọi người thì thấy không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt:
- Cảm ơn, cảm ơn cả chiếc váy mà anh tặng nữa.
Lâm Nam Vũ giận điên người, lạnh lùng hừ một tiếng:
- Lỗi, bạn gái mới mà không giới thiệu hả, sao tôi thấy quen mặt thế, hình như từng gặp ở đâu rồi.
Lúc này Lạc Tiểu Phàm mới nhìn thấy Lâm Nam Vũ, thấy mặt anh có vẻ khác thường, trông như bánh bao nhúng nước, lạnh lùng như băng, ánh mắt thì tóe lửa như sắp sửa nuốt chửng cô đến nơi. Lạc Tiểu Phàm cũng không ngờ lại gặp Lâm Nam Vũ ở đây, cô không hy vọng Lâm Nam Vũ sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Triệu Nhan Lỗi. Nhưng nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn đứng cạnh anh, cô lại nghĩ, anh đã có vị hôn thê rồi, dựa vào cái gì mà quản lý tôi, tôi là gì của anh? Mặt cô lập tức hếch lên, làm nũng:
- Em khát rồi, chúng ta đi uống trà sữa đi!
Triệu Nhan Lỗi khoác vai Lạc Tiểu Phàm, âu yếm véo mũi cô:
- Được, em nói gì anh cũng nghe cả. Đi thôi, anh biết dưới lầu có một quán trà sữa ngon lắm, chúng ta tới đó nhé! Ở chỗ họ còn có bánh đậu xanh nữa, chắc chắn em sẽ thích ăn.
Thấy hai người thân mật, ngọt ngào với nhau, Lâm Nam Vũ tức điên lên. Lạc Tiểu Phàm chẳng buồn nhìn anh thêm một cái, cứ như thể anh không hề tồn tại, Lâm Nam Vũ thực sự muốn cho cô mấy cái bạt tai, nhưng mình dựa vào cái gì mà quản lý cô?
Triệu Nhan Lỗi nhìn Lâm Nam Vũ, đáy mắt thoáng cười:
- Nam Vũ, đi cùng chúng tôi nhé, đông người cho vui.
Triệu Tiểu Mạn thấy khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của anh trai thì kéo tay Lâm Nam Vũ:
- Anh hai, em với anh Vũ không đi nữa, anh với chị dâu chơi vui nhé.
Thấy Triệu Tiểu Mạn cũng hiểu lầm, Lạc Tiểu Phàm càng muốn giải thích hơn, nhưng nhìn sắc mặt của Lâm Nam Vũ, cô lại chán không buồn nói nữa, trong lòng nghĩ, giải thích cái gì? Anh ấy đã có vị hôn thê, hiểu lầm cũng đâu có sao! Lâm Nam Vũ ôm chặt vai Triệu Tiểu Mạn, hôn nhẹ lên má cô:
- Anh cũng thấy khát nước, thôi chúng ta đi cùng đi! Càng đông càng vui, đừng phụ lại lòng tốt của Lỗi.
Người nào cũng có tâm sự riêng của mình nhưng đều không chịu để lộ ra ngoài. Chỉ có Triệu Tiểu Mạn còn nhỏ tuổi, không có nhiều kinh nghiệm sống nên không hiểu gì, chỉ dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, âm thầm với niềm vui của riêng mình.
Tới quán trà sữa, mọi người ngồi xuống, gọi trà xong còn gọi thêm mấy loại điểm tâm. Lâm Nam Vũ đang ngồi đối diện với Lạc Tiểu Phàm, càng nhìn thấy cô càng giận, thò chân đạp Lạc Tiểu Phàm một cái, Lạc Tiểu Phàm đau quá, suýt chút nữa thì bật lên tiếng kêu.
Lâm Nam Vũ vẫn thản nhiên, đút cho Triệu Tiểu Mạn một miếng bánh. Lạc Tiểu Phàm mặc dù rất bực mình nhưng còn ngại Triệu Nhan Lỗi nên không phát tác, chỉ xoa xoa chân, cơn đau như chạy thẳng vào tim. Triệu Nhan Lỗi nhìn sắc mặt Lạc Tiểu Phàm có vẻ không bình thường, quan tâm hỏi:
- Sao thế? Có phải em không khỏe không?
Lạc Tiểu Phàm chán nản lắc đầu:
- Không sao, không sao.
- Ha ha ha… Lỗi, anh nhặt được ở đâu cô vợ xinh đẹp này hả, lần đầu tiên thấy anh quan tâm tới phụ nữ như thế, tôi thực sự rất tò mò đấy, có thể kể cho chúng tôi nghe không, hai người quen nhau như thế nào, trong khách sạn hay là quán bar.
Sắc mặt Triệu Nhan Lỗi lập tức thay đổi, nhưng lại nhanh chóng trở về bình thường, nói nửa đùa nửa thật:
- Đây là bí mật giữa tôi và Tiểu Phàm, không thể nói cho cậu nghe được. Ngộ nhỡ cậu cướp mất Tiểu Phàm của tôi thì làm thế nào?
Lâm Nam Vũ nhướng mày, khóe miệng mỉm cười chế giễu:
- Tôi chỉ sợ anh coi người ta là bảo bối, nhưng người ta lại chỉ coi anh như cây cỏ, tôi sợ Lỗi của chúng ta lần đầu tiên thích người khác đã…
- Không cần cậu phải lo, chỉ cần cậu đối xử tốt với em gái tôi là được rồi. – Triệu Nhan Lỗi ngắt lời, sầm mặt lại.
Lạc Tiểu Phàm bị kẹp giữa hai người họ, không biết phải làm thế nào, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mải mê ăn thức ăn, coi như hai người đang đùa cợt với nhau. Triệu Tiểu Mạn thấy anh trai mình và Lâm Nam Vũ sắp cãi nhau đến nơi thì vội ngăn lại:
- Được rồi, hai anh thật là, cứ gặp mặt là cãi nhau, kiếp trước chắc là oan gia của nhau. – Lạc Tiểu Phàm nghe hai người họ cãi nhau cũng thấy khó chịu nên cầm khăn lau miệng rồi đứng lên:
- Em đi vệ sinh, mọi người cứ ăn tự nhiên.
Lâm Nam Vũ cũng đứng lên:
- Tôi ra ngoài hóng gió.
Sắc mặt Triệu Nhan Lỗi càng khó coi hơn, nhìn dáng vẻ vô tư của em gái, lửa giận bốc lên, nhưng lại sợ làm tổn thương tới em gái mình, không muốn cô biết nên cố nén lửa giận xuống, không nói gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook