Yêu Điên Cuồng
-
Chương 20
Tôi là trong tiếng huyên náo tỉnh lại.
Tường màu trắng,giường bệnh màu trắng,ga giường màu trắng cùng tôi … màu trắng.
Tôi lẳng lặng nằm,phòng bệnh truyền ra ngoài tiếng kêu khóc của nữ nhân và âm thanh xin lỗi của ba.
“Con trai anh rõ ràng là người điên,vì sao không đưa vào bệnh viện tâm thần,muốn cho nó ở bên ngoài chạy loạn,nó lấy dao đâm con tôi anh có biết hay không? Con tôi nếu là có cái gì vạn nhất,tôi sẽ không bỏ qua cho cha con các ngươi…”
“Xin lỗi,xin lỗi,Mưa nhỏ đều không phải cố ý,nó vẫn luôn là rất bình thường,là đột phát tính…”
“Hắn con trai họ Phong cùng cái người vợ họ Phong kia như nhau,lúc nào phát điên ai cũng không biết,anh muốn hắn đem toàn bộ người khu này đều giết sạch,mới đưa nó đến bệnh viện tâm thần sao?”
“Xin lỗi,xin lỗi…Van xin các ngươi,rời đi trước,Mưa nhỏ nó còn không có tỉnh lại nữa…”
“Nó ngay cả mọi người dám giết,thì sợ gì? Nó căn bản là người điên,người điên…Nó có bản lĩnh ngay cả tôi cũng giết,dù thế nào nữa người điên giết người không cần ngồi tù…”
Thanh âm của ba ba bắt đầu nghẹn ngào.
…
Tôi lẳng lặng nằm rơi lệ,ba ba,con điên thật rồi sao? Con đã giết người sao? Vì sao thanh âm của ba như vậy hèn mọn,như vậy thấp chìm.Đây là vận mệnh sao? Số phận,tôi đã từng lấy cho tôi có thể chiến thắng,kết quả là tôi một mực lừa gạt chính mình a … Tôi bắt đầu cười,cất tiếng cười to.
Ba ba thật nhanh lao tới cửa xông vào,đi theo phía sau ba chính là một nữ nhân xấu xí tôi chưa từng gặp.
Không đợi ba ba đi tới trước mặt tôi,nữ nhân kia liền đẩy ba ba ra,bắt lại cổ áo tôi,”Mày cái đứa điên này,mày muốn phát điên rồi,làm hại ai không được,tại sao muốn làm hại con của tao …” (Bà đùa tôi à,thế người khác thì được à “=.=)
Tay bà mạnh mẽ nắm chặt cổ áo của tôi,tôi hầu như hít thở không thông,tôi như một con búp bê vải rách nát bị người cầm lấy lay động.
Ba ba xông lại,nắm tay nữ nhân kích động,cầu khẩn nói:”Van xin bà,nó còn đang sinh bệnh,buông nó ra…”
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng tất cả đều tiến lên đây,lôi kéo tay của bà khuyên giải an ủi.
Trong giãy dụa,bà dùng sức cho tôi một cái tát.
“Ba”
Tôi bưng mặt bị đánh,ngực đột nhiên có một phẫn nộ đè nén vô pháp thăng lên,các ngươi dựa vào cái gì đối với ta như vậy,dựa vào cái gì…Cho dù ta điên thật rồi,các ngươi không có quyền lợi đối với ta như vậy…
Tôi điên rồi sao? Chính xác,tôi đã sớm điên rồi,tôi có thể không điên sao? Mặc kệ ta điên hay không điên,các ngươi không phải đều là xem ta như thế này sao? Ta chính là người điên…
“Đúng,tôi là điên rồi,tôi không chỉ muốn giết con của bà,tôi cũng muốn giết bà,tôi muốn đem các ngươi toàn bộ giết sạch…”
Tôi miệng không chọn nói,nhào tới,dùng móng tay bén nhọn hướng mặt bà khoét,tôi vô pháp dẹp loạn lửa giận nội tâm,hay là đều không phải lửa giận,chỉ là tôi vô pháp nhịn lại,tôi muốn thương tổn,không chỉ là làm hại người khác,có lẽ cũng là làm hại chính mình.
“Mưa nhỏ…”
Ba ba kinh sợ mà gọi tôi,tôi nghe được,đối với người giả bộ không nghe được,tôi rống lên,có vô số hai tay đưa qua lại muốn đè tôi lại,tôi tránh,không,tôi không bao giờ…nữa muốn là một đứa nhỏ thông minh,cho dù tôi quái thai,nói nghe nữa,tôi vẫn chỉ là người điên,tôi đáng ghét ánh mắt chán ghét của mọi người,tôi cũng chán ghét ánh mắt lạnh lùng và đề phòng của mọi người,tôi chán ghét hơn bọn họ ở sau lưng tôi chỉ trò,tôi chán ghét hết thảy,tôi thống hận hết thảy…
Thế nhưng,tất cả mọi người đang cùng tôi đối kháng,đều ngăn tôi,đều nỗ nực bắt được tôi,cánh tay bị bắt được,chân bị đè xuống,bọn họ lực đạo thật lớn,đặt tại trên người tôi,mỗi một tấc đầu khớp xương đều đang đau,có thể còn có cố ý hoặc vô tình nắm tay đấm ở bụng của tôi…
Sau đó là ống tiêm lạnh như bằng đâm vào trên cánh tay của tôi,kim tiêm bén nhọn,không chút lưu tình nào đâm qua da tôi,tôi giãy dụa trong quấy nhiễu,đau quá a,thực sự đau quá…
Tôi thực sự điên rồi,tôi cười,xem ra,là sự thật.
Tường màu trắng,giường bệnh màu trắng,ga giường màu trắng cùng tôi … màu trắng.
Tôi lẳng lặng nằm,phòng bệnh truyền ra ngoài tiếng kêu khóc của nữ nhân và âm thanh xin lỗi của ba.
“Con trai anh rõ ràng là người điên,vì sao không đưa vào bệnh viện tâm thần,muốn cho nó ở bên ngoài chạy loạn,nó lấy dao đâm con tôi anh có biết hay không? Con tôi nếu là có cái gì vạn nhất,tôi sẽ không bỏ qua cho cha con các ngươi…”
“Xin lỗi,xin lỗi,Mưa nhỏ đều không phải cố ý,nó vẫn luôn là rất bình thường,là đột phát tính…”
“Hắn con trai họ Phong cùng cái người vợ họ Phong kia như nhau,lúc nào phát điên ai cũng không biết,anh muốn hắn đem toàn bộ người khu này đều giết sạch,mới đưa nó đến bệnh viện tâm thần sao?”
“Xin lỗi,xin lỗi…Van xin các ngươi,rời đi trước,Mưa nhỏ nó còn không có tỉnh lại nữa…”
“Nó ngay cả mọi người dám giết,thì sợ gì? Nó căn bản là người điên,người điên…Nó có bản lĩnh ngay cả tôi cũng giết,dù thế nào nữa người điên giết người không cần ngồi tù…”
Thanh âm của ba ba bắt đầu nghẹn ngào.
…
Tôi lẳng lặng nằm rơi lệ,ba ba,con điên thật rồi sao? Con đã giết người sao? Vì sao thanh âm của ba như vậy hèn mọn,như vậy thấp chìm.Đây là vận mệnh sao? Số phận,tôi đã từng lấy cho tôi có thể chiến thắng,kết quả là tôi một mực lừa gạt chính mình a … Tôi bắt đầu cười,cất tiếng cười to.
Ba ba thật nhanh lao tới cửa xông vào,đi theo phía sau ba chính là một nữ nhân xấu xí tôi chưa từng gặp.
Không đợi ba ba đi tới trước mặt tôi,nữ nhân kia liền đẩy ba ba ra,bắt lại cổ áo tôi,”Mày cái đứa điên này,mày muốn phát điên rồi,làm hại ai không được,tại sao muốn làm hại con của tao …” (Bà đùa tôi à,thế người khác thì được à “=.=)
Tay bà mạnh mẽ nắm chặt cổ áo của tôi,tôi hầu như hít thở không thông,tôi như một con búp bê vải rách nát bị người cầm lấy lay động.
Ba ba xông lại,nắm tay nữ nhân kích động,cầu khẩn nói:”Van xin bà,nó còn đang sinh bệnh,buông nó ra…”
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng tất cả đều tiến lên đây,lôi kéo tay của bà khuyên giải an ủi.
Trong giãy dụa,bà dùng sức cho tôi một cái tát.
“Ba”
Tôi bưng mặt bị đánh,ngực đột nhiên có một phẫn nộ đè nén vô pháp thăng lên,các ngươi dựa vào cái gì đối với ta như vậy,dựa vào cái gì…Cho dù ta điên thật rồi,các ngươi không có quyền lợi đối với ta như vậy…
Tôi điên rồi sao? Chính xác,tôi đã sớm điên rồi,tôi có thể không điên sao? Mặc kệ ta điên hay không điên,các ngươi không phải đều là xem ta như thế này sao? Ta chính là người điên…
“Đúng,tôi là điên rồi,tôi không chỉ muốn giết con của bà,tôi cũng muốn giết bà,tôi muốn đem các ngươi toàn bộ giết sạch…”
Tôi miệng không chọn nói,nhào tới,dùng móng tay bén nhọn hướng mặt bà khoét,tôi vô pháp dẹp loạn lửa giận nội tâm,hay là đều không phải lửa giận,chỉ là tôi vô pháp nhịn lại,tôi muốn thương tổn,không chỉ là làm hại người khác,có lẽ cũng là làm hại chính mình.
“Mưa nhỏ…”
Ba ba kinh sợ mà gọi tôi,tôi nghe được,đối với người giả bộ không nghe được,tôi rống lên,có vô số hai tay đưa qua lại muốn đè tôi lại,tôi tránh,không,tôi không bao giờ…nữa muốn là một đứa nhỏ thông minh,cho dù tôi quái thai,nói nghe nữa,tôi vẫn chỉ là người điên,tôi đáng ghét ánh mắt chán ghét của mọi người,tôi cũng chán ghét ánh mắt lạnh lùng và đề phòng của mọi người,tôi chán ghét hơn bọn họ ở sau lưng tôi chỉ trò,tôi chán ghét hết thảy,tôi thống hận hết thảy…
Thế nhưng,tất cả mọi người đang cùng tôi đối kháng,đều ngăn tôi,đều nỗ nực bắt được tôi,cánh tay bị bắt được,chân bị đè xuống,bọn họ lực đạo thật lớn,đặt tại trên người tôi,mỗi một tấc đầu khớp xương đều đang đau,có thể còn có cố ý hoặc vô tình nắm tay đấm ở bụng của tôi…
Sau đó là ống tiêm lạnh như bằng đâm vào trên cánh tay của tôi,kim tiêm bén nhọn,không chút lưu tình nào đâm qua da tôi,tôi giãy dụa trong quấy nhiễu,đau quá a,thực sự đau quá…
Tôi thực sự điên rồi,tôi cười,xem ra,là sự thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook