Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo
-
Chương 42: Em có dám thử xem không?
“Nói miệng không bằng chứng, em có dám thử xem không?” Ánh mắt Đường Diệc Sâm giống như khiêu khích không an phận lưu chuyển trên người Thuỷ Tâm Nhu, lời nói ra tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng, cũng cực có khí phách.
Cổ áo sơ mi của Thuỷ Tâm Nhu vẫn rộng mở, bạch ngọc nõn nà nơi đó, tác phẩm hoàn mỹ nơi đó, vừa lộ đã không thoát được dao động trong mắt anh.
Không tự chủ, yết hầu Đường Diệc Sâm trở nên khô khốc, hầu kết run rẩy chuyển động.
“Ngưng, Đường Diệc Sâm, tôi sẽ không trúng bẫy của anh, lại càng không mắc câu.” Khinh thường cùng bực bội liếc mắt Đường Diệc Sâm một cái, sau đó Thuỷ Tâm Nhu hướng quầy bar nhỏ đi tới.
Mặt nóng bỏng, thậm chí cô cảm thấy miệng khô, cầm một cái ly đế cao, cô uống một ngụm rượu vang đỏ tinh khiết và thơm vào bụng.
Tựa hồ vẫn không hết khát, cô làm thêm một ly khác.
Dù sao là rượu đỏ, chỉ uống hai ly, cô không say được.
Chờ cô ngoái đầu nhìn lại, lại nhìn không thấy bóng dáng Đường Diệc Sâm.
—————–
Ngồi một hồi ở quầy bar nhỏ, cũng hứng thú nhấm nháp mấy ly rượu Laffey năm 82, Thuỷ Tâm Nhu đứng dậy.
Cô nhìn xung quanh một chút, sau đó thần tốc tìm kiếm quần áo Đường Diệc Sâm ném ở trên ghế sofa.
Đến gần, không có điện thoại.
Cô lại cầm lấy điện thoại bàn, vừa nghe, điện thoại không có bất kỳ tín hiệu nào.
Nhìn kỹ, dây điện thoại đã bị cắt đứt.
Đôi mắt loé sáng của Thuỷ Tâm Nhu hiện lên u ám, vốn tính đi đến ban công hít thở không khí, không nghĩ tới ngoài ban công có một bể bơi ngoài trời.
Đường Diệc Sâm thực sự biết hưởng thụ nha, mặc dù là bơi cũng có thể thu hết cảnh đêm mê người của Hongkong vào mắt.
“Này, Đường Diệc Sâm, tôi phải về nhà rồi. Anh lên đưa tôi về đi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu ửng đỏ như hoa, có lẽ sự ngượng ngùng khó xử ngay lúc đầu chưa từng biến mất.
Cô dẫm giày cao gót, ngạo nghễ đi tới bên cạnh bể bơi lớn tiếng nói.
Buổi tối lạnh như vậy, nước lạnh như băng như thế, không thể tưởng tượng được Đường Diệc Sâm lại có hứng bơi lội.
Trong nước Đường Diệc Sâm tựa hồ không có nghe thấy, anh tiếp tục bơi lội thoả thích, tạo ra từng đoàn bọt nước xinh đẹp.
“Đường Diệc Sâm…” Thuỷ Tâm Nhu không vui nhíu mi, đột nhiên, cô đề cao ngữ điệu, mang theo một tia lửa giận.
Đường Diệc Sâm không trả lời, bơi về hướng cô, sau đó dừng trước mặt cô.
Đưa tay vuốt nước trên mặt xuống, thở nhẹ, anh chăm chú nhìn đôi má ửng hồng của Thuỷ Tâm Nhu.
Bỗng dưng, ánh mắt sâu không thấy đáy nguy hiểm nhíu lại, thình lình, giữa bốn phía yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Thuỷ Tâm Nhu.
“A…” Cùng với tiếng hét là tiếng ‘bùm’ lúc cô rơi xuống bể bơi.
“Đường Diệc Sâm, tên khốn kiếp nhà anh!” Từ trong nước lạnh buốt đứng lên, đưa tay vén mái tóc ướt, toàn thân ướt đẫm Thuỷ Tâm Nhu lập tức chửi ầm lên.
Cái áo khoác tây trang cô khoác kia cũng rơi xuống nước cùng cô, trôi nổi cách bọn họ không xa.
Nước rất lạnh, cô tuyệt không thích ứng kịp, lập tức rùng mình một cái.
Tức giận thở ra, hàm răng Thuỷ Tâm Nhu cắn vào nhau ‘cạch cạch’, ánh mắt tràn đầy lửa giận sáng rực hung hăng ứa nước ra.
Tức chết cô, kéo cô xuống nước, anh lại còn không biết xấu hổ mà trưng ra vẻ mặt tươi cười tà mị.
Càng nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng khéo léo của anh kia, cô càng cảm thấy vô cùng chói mắt.
“A a a…..” Thuỷ Tâm Nhu tức giận hất nước về phía Đường Diệc Sâm.
Vốn dĩ cổ áo rộng mở của cô đã đủ mê người, sau khi toàn thân ướt đẫm, áo sơ mi màu trắng dán sát vào đường cong lung linh.
Khát vọng từ trong lòng đột nhiên trỗi dậy, so với mong muốn còn mãnh liệt hơn, ánh mắt Đường Diệc Sâm nhìn Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên trở nên u ám.
Phát tiết xong, Thuỷ Tâm Nhu ném chiếc giày lên bờ, cô cũng bơi tới cạnh bể bơi.
Còn chưa kịp leo lên, cô lại bị Đường Diệc Sâm túm lấy kéo vào trong bờ ngực rắn chắc, lấy tư thế sét đánh chiếm lấy cánh môi cô.
——————–
Đường Diệc Sâm quá nguy hiểm, chưa kịp thở, tay chân có phần như nhũn ra, Thuỷ Tâm Nhu giống như chạy trốn leo lên bờ.
Thừa dịp còn kịp khống chế, cô muốn rời xa hành động làm càn của Đường Diệc Sâm, nhìn ánh mắt đen thùi dài hẹp của anh, anh tuyệt đối đã nói là làm.
Nhặt lên giày cao gót ướt đẫm, Thuỷ Tâm Nhu đi vào trong nhà.
Theo sát phía sau, Dường Diệc Sâm cũng leo lên, theo đuôi Thuỷ Tâm Nhu đi vào trong nhà.
“Ắt xì… ắt xì…..” Toàn thân ướt đẫm, Thuỷ Tâm nhu lên bờ vẫn run cầm cập.
Mấp máy môi, Đường Diệc Sâm ném một cái khăn tắm tới cho cô. “Lau người trước đi, trong phòng tắm của anh còn có một bộ áo tắm, em ngâm nước nóng đi, thay quần áo ướt ra, bằng không rất dễ bị cảm lạnh.”
“Đường Diệc Sâm, là anh cố ý?” Thuỷ Tâm Nhu tức giận rồi thành xấu hổ trừng mắt, đôi mắt đẹp như nước thoáng hiện chút phức tạp.
Đường Diệc Sâm lưu manh nhún nhún vai, “Một chút, vì tình mà động, em…. lúc đó chẳng phải cũng có cảm giác sao?”
Thuỷ Tâm Nhu oán hận hừ một tiếng, cực kỳ không vui lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, “Tôi đi tắm một cái, anh nói người ta đưa một bộ quần áo khác tới cho tôi. Chờ chút nữa tôi phải về nhà, chúng ta tạm biệt tại đây, về sau cũng không cần gặp lại.”
“À… phòng ở đâu?” Mặc dù là phẫn nộ, cô vẫn không thể không coi trọng sức khoẻ của bản thân.
Khoé miệng gợi lên một độ cung tối tăm, Đường Diệc Sâm cực kỳ ga lăng giúp cô mở cửa.
Cổ áo sơ mi của Thuỷ Tâm Nhu vẫn rộng mở, bạch ngọc nõn nà nơi đó, tác phẩm hoàn mỹ nơi đó, vừa lộ đã không thoát được dao động trong mắt anh.
Không tự chủ, yết hầu Đường Diệc Sâm trở nên khô khốc, hầu kết run rẩy chuyển động.
“Ngưng, Đường Diệc Sâm, tôi sẽ không trúng bẫy của anh, lại càng không mắc câu.” Khinh thường cùng bực bội liếc mắt Đường Diệc Sâm một cái, sau đó Thuỷ Tâm Nhu hướng quầy bar nhỏ đi tới.
Mặt nóng bỏng, thậm chí cô cảm thấy miệng khô, cầm một cái ly đế cao, cô uống một ngụm rượu vang đỏ tinh khiết và thơm vào bụng.
Tựa hồ vẫn không hết khát, cô làm thêm một ly khác.
Dù sao là rượu đỏ, chỉ uống hai ly, cô không say được.
Chờ cô ngoái đầu nhìn lại, lại nhìn không thấy bóng dáng Đường Diệc Sâm.
—————–
Ngồi một hồi ở quầy bar nhỏ, cũng hứng thú nhấm nháp mấy ly rượu Laffey năm 82, Thuỷ Tâm Nhu đứng dậy.
Cô nhìn xung quanh một chút, sau đó thần tốc tìm kiếm quần áo Đường Diệc Sâm ném ở trên ghế sofa.
Đến gần, không có điện thoại.
Cô lại cầm lấy điện thoại bàn, vừa nghe, điện thoại không có bất kỳ tín hiệu nào.
Nhìn kỹ, dây điện thoại đã bị cắt đứt.
Đôi mắt loé sáng của Thuỷ Tâm Nhu hiện lên u ám, vốn tính đi đến ban công hít thở không khí, không nghĩ tới ngoài ban công có một bể bơi ngoài trời.
Đường Diệc Sâm thực sự biết hưởng thụ nha, mặc dù là bơi cũng có thể thu hết cảnh đêm mê người của Hongkong vào mắt.
“Này, Đường Diệc Sâm, tôi phải về nhà rồi. Anh lên đưa tôi về đi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu ửng đỏ như hoa, có lẽ sự ngượng ngùng khó xử ngay lúc đầu chưa từng biến mất.
Cô dẫm giày cao gót, ngạo nghễ đi tới bên cạnh bể bơi lớn tiếng nói.
Buổi tối lạnh như vậy, nước lạnh như băng như thế, không thể tưởng tượng được Đường Diệc Sâm lại có hứng bơi lội.
Trong nước Đường Diệc Sâm tựa hồ không có nghe thấy, anh tiếp tục bơi lội thoả thích, tạo ra từng đoàn bọt nước xinh đẹp.
“Đường Diệc Sâm…” Thuỷ Tâm Nhu không vui nhíu mi, đột nhiên, cô đề cao ngữ điệu, mang theo một tia lửa giận.
Đường Diệc Sâm không trả lời, bơi về hướng cô, sau đó dừng trước mặt cô.
Đưa tay vuốt nước trên mặt xuống, thở nhẹ, anh chăm chú nhìn đôi má ửng hồng của Thuỷ Tâm Nhu.
Bỗng dưng, ánh mắt sâu không thấy đáy nguy hiểm nhíu lại, thình lình, giữa bốn phía yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Thuỷ Tâm Nhu.
“A…” Cùng với tiếng hét là tiếng ‘bùm’ lúc cô rơi xuống bể bơi.
“Đường Diệc Sâm, tên khốn kiếp nhà anh!” Từ trong nước lạnh buốt đứng lên, đưa tay vén mái tóc ướt, toàn thân ướt đẫm Thuỷ Tâm Nhu lập tức chửi ầm lên.
Cái áo khoác tây trang cô khoác kia cũng rơi xuống nước cùng cô, trôi nổi cách bọn họ không xa.
Nước rất lạnh, cô tuyệt không thích ứng kịp, lập tức rùng mình một cái.
Tức giận thở ra, hàm răng Thuỷ Tâm Nhu cắn vào nhau ‘cạch cạch’, ánh mắt tràn đầy lửa giận sáng rực hung hăng ứa nước ra.
Tức chết cô, kéo cô xuống nước, anh lại còn không biết xấu hổ mà trưng ra vẻ mặt tươi cười tà mị.
Càng nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng khéo léo của anh kia, cô càng cảm thấy vô cùng chói mắt.
“A a a…..” Thuỷ Tâm Nhu tức giận hất nước về phía Đường Diệc Sâm.
Vốn dĩ cổ áo rộng mở của cô đã đủ mê người, sau khi toàn thân ướt đẫm, áo sơ mi màu trắng dán sát vào đường cong lung linh.
Khát vọng từ trong lòng đột nhiên trỗi dậy, so với mong muốn còn mãnh liệt hơn, ánh mắt Đường Diệc Sâm nhìn Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên trở nên u ám.
Phát tiết xong, Thuỷ Tâm Nhu ném chiếc giày lên bờ, cô cũng bơi tới cạnh bể bơi.
Còn chưa kịp leo lên, cô lại bị Đường Diệc Sâm túm lấy kéo vào trong bờ ngực rắn chắc, lấy tư thế sét đánh chiếm lấy cánh môi cô.
——————–
Đường Diệc Sâm quá nguy hiểm, chưa kịp thở, tay chân có phần như nhũn ra, Thuỷ Tâm Nhu giống như chạy trốn leo lên bờ.
Thừa dịp còn kịp khống chế, cô muốn rời xa hành động làm càn của Đường Diệc Sâm, nhìn ánh mắt đen thùi dài hẹp của anh, anh tuyệt đối đã nói là làm.
Nhặt lên giày cao gót ướt đẫm, Thuỷ Tâm Nhu đi vào trong nhà.
Theo sát phía sau, Dường Diệc Sâm cũng leo lên, theo đuôi Thuỷ Tâm Nhu đi vào trong nhà.
“Ắt xì… ắt xì…..” Toàn thân ướt đẫm, Thuỷ Tâm nhu lên bờ vẫn run cầm cập.
Mấp máy môi, Đường Diệc Sâm ném một cái khăn tắm tới cho cô. “Lau người trước đi, trong phòng tắm của anh còn có một bộ áo tắm, em ngâm nước nóng đi, thay quần áo ướt ra, bằng không rất dễ bị cảm lạnh.”
“Đường Diệc Sâm, là anh cố ý?” Thuỷ Tâm Nhu tức giận rồi thành xấu hổ trừng mắt, đôi mắt đẹp như nước thoáng hiện chút phức tạp.
Đường Diệc Sâm lưu manh nhún nhún vai, “Một chút, vì tình mà động, em…. lúc đó chẳng phải cũng có cảm giác sao?”
Thuỷ Tâm Nhu oán hận hừ một tiếng, cực kỳ không vui lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, “Tôi đi tắm một cái, anh nói người ta đưa một bộ quần áo khác tới cho tôi. Chờ chút nữa tôi phải về nhà, chúng ta tạm biệt tại đây, về sau cũng không cần gặp lại.”
“À… phòng ở đâu?” Mặc dù là phẫn nộ, cô vẫn không thể không coi trọng sức khoẻ của bản thân.
Khoé miệng gợi lên một độ cung tối tăm, Đường Diệc Sâm cực kỳ ga lăng giúp cô mở cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook