Tối hôm qua còn ngọt ngào thân mật, bây giờ mới qua mấy giờ, Đường Diệc Sâm nhất thời cảm thấy trời đất giống như nứt toác ra. Trời đất quay cuồng để hình dung tư thế đứng hiện tại của anh tuyệt không quá đáng. Trong lòng giống như có một khối u lớn, đau đến anh khó nói nên lời.

Nhân viên cứu hộ cũng không vì vậy mà đồng ý thỉnh cầu cho anh vào, cũng dùng tiếng Anh trả lời anh: “Thưa anh, còn có khả năng xảy ra lở tuyết, mong anh bình tĩnh lại. Đội cứu hộ chuyên nghiệp của chúng tôi đã lên đó thăm dò nghĩ cách cứu hộ rồi, mong anh kiên nhẫn chờ tin tức.”

“Làm ơn, tôi nhất định phải tìm được vợ tôi.”

Cảnh sát lắc đầu, quả quyết từ chối Đường Diệc Sâm, “Xin lỗi, không được! Có tin tức mới nhất chúng tôi sẽ ngay lập tức công bố.”

Bất đắc dĩ, Đường Diệc Sâm bị ép lui về sau dây an toàn, lòng của anh một giây cũng không thể bình tĩnh trở lại, nhíu mày lo lắng bình tĩnh ngắm nhìn cánh rừng bị tuyết trắng mênh mang bao phủ. Anh đứng thẳng bất an, mỗi lần nhìn thấy đội cứu hộ khiêng người bị thương xuống cấp cứu, anh đều là người đầu tiên bổ nhào qua xem, chỉ cần không phải Thủy Tâm Nhu, anh sẽ nhẹ nhõm một chút.

Không có tin tức có lẽ chính là tin tức tốt đi, anh hy vọng cô không gặp tai nạn hoặc nằm trong danh sách người bị thương.

Sợ hãi cùng bối rối trong lòng trước giờ chưa bao giờ có, giờ khắc này toàn bộ viết trên đường nét tuấn tú của anh.

Anh một mực chờ đợi…

——————-

Tùy hứng phóng túng một tháng, Thủy Tâm Nhu vẫn lựa chọn quay về Hong Kong đối mặt hết thảy. Cô là nữ vương tự tin, kiêu ngạo, cô không nên làm binh lính đào ngũ.

Mang đôi giày cao mười tấc, đeo kính râm, Thủy Tâm Nhu đẩy hành lý ra khỏi sân bay. Cô vốn muốn đi trượt tuyết, lại nhất thời nghĩ thông suốt, liền mua vé máy bay quay về.

Ngày hôm sau, cô đúng hạn đi làm.

Từ trong miệng Thủy Thịnh Duệ biết được Hoa Thiên Tầm đã chuyển tới trung tâm thành phố, cô còn mở một tiệm hoa. Cô dự định khi tan làm đến tiệm hoa của cô ấy xem thử.

“Bà Vũ Văn, bà có thấy hài lòng với sản phẩm của Vạn Huy làm không? Xin lỗi, bởi vì một chút chuyện riêng, tôi xin nghỉ một tháng, vẫn may là không trễ tiến độ, đồ trang sức bà đặt ở chỗ chúng tôi đã đúng hạn làm xong rồi.” Chuyện đầu tiên sau khi cô quay lại là giao hàng cho mợ lớn nhà Vũ Văn.

“Nếu như không hài lòng có thể đổi một chút.”

Nhan Dĩ Hiên nhìn rất cẩn thận, bộ trang sức này bà thật thích, cũng rất hài lòng với thiết kế tỉ mỉ của Thủy Tâm Nhu

Bên môi nở nụ cười nhẹ, Nhan Dĩ Hiên trong nháy mắt nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, “Cô Đường thiết kế tôi rất hài lòng, không cần đổi.”

Bà thưởng thức cô, thông minh khéo léo.

Thủy Tâm Nhu gật đầu một cái, “Tôi giúp bà cất vào trong tủ sắt, mật mã do bà tự đặt.”

Viên kim cương này giá trị ngàn vạn, quyết không thể qua loa.

“Được, làm phiền cô Đường rồi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu cũng nở nụ cười yếu ớt, có thể nghe thấy mợ lớn Vũ Văn luôn gọi cô là cô Đường, nội tâm cô có cảm giác đặc biệt, hàng mày đẹp không khỏi nhíu lại.

Đường Diệc Sâm tên khốn kia không biết đã quay lại hay chưa?

Hừ…. chuyện này thì mắc mớ gì tới cô?

Ai nha… Cô suy nghĩ nhiều rồi, cô lại không bảo anh đợi cô!

Cô nên quan tâm thỏa thuận ly hôn của bọn họ lúc nào có thể ký.

Bảo vệ Vạn Huy hộ tống Nhan Dĩ Hiên đi rồi, Thủy Tâm Nhu giật mình ngẩn người trong văn phòng, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút sau đó lại để xuống.

—————–

Buổi chiều không có chuyện gì làm, Thủy Tâm Nhu cầm túi xách lên đi tới tiệm hoa của Hoa Thiên Tầm.

“Có ai không?” Thủy Tâm Nhu đi vào, cũng không nhìn thấy có người, cô gọi một tiếng.

“Có, xin hỏi cô muốn mua hoa gì sao?” Hoa Thiên Tầm mang tạp dề từ quầy thu ngân kia đứng dậy nói. Vừa nhìn thấy là Thủy Tâm Nhu, cô có chút kinh ngạc.

“Gói cho em một bó hoa hồng xanh đi.” Thủy Tâm Nhu tươi cười.

Khóe miệng giật giật, Hoa Thiên Tầm lập tức thay Thủy Tâm Nhu bó một chùm hoa hồng xanh.

“Xin lỗi, em tới chậm rồi. Hôm qua mới nghe Thịnh Duệ nói chị mở tiệm hoa, cho nên hôm nay liền đến giúp đỡ một chút.”

“Không cần khách khí, em hỗ trợ chăm sóc thằng bé chị đã rất vui rồi. Thật sự cảm ơn em.”

Thủy Tâm Nhu tiếp nhận hoa, trả tiền, Hoa Thiên Tầm làm thế nào cũng không chịu nhận.

“Chị cầm đi, đừng khách khí với em, coi em là khách hàng là được rồi. Còn nữa, chị nên vì bản thân dự định một chút, cũng không thể để Thịnh Duệ nhớ mẹ. Có ba không có mẹ thật đáng thương, huống hồ ba mẹ ruột vẫn tốt hơn, chị hiểu ý của em rồi ha.”

Thủy Tâm Nhu quả thực kín đáo đưa tiền cho Hoa Thiên Tầm, trong vô thức, cô liếc mắt nhìn khuôn mặt cô, chờ mong có thể từ đó đọc hiểu cảm xúc của cô.

Cô không tin cô ấy không yêu anh cả, nếu không làm sao lại sinh con cho anh, còn tự mình nuôi dưỡng. Chuyện cho tới bây giờ, cô ngược lại hy vọng cô ấy có thể vì bản thân cùng con trai làm chút gì, cô không hy vọng anh cả cũng không vui.

Hoa Thiên Tầm như không có việc gì mỉm cười miễn cưỡng, “Tâm Nhu, em là người tốt. Chuyện của chị với anh trai em đã là quá khứ rồi, anh ấy bây giờ muốn ở cùng ai, chị nên chúc phúc cho anh ấy.”

“Có lẽ chị có nỗi khổ tâm của riêng mình, nhưng chị cảm thấy như vậy anh ấy cũng sẽ hạnh phúc sao? Tháng sau anh ấy kết hôn với Bối Kỳ, vợ anh ấy là người khác rồi.”

“…”

“Chị hẳn nên chủ động vì mình cùng con mà tìm kiếm hạnh phúc, không thử làm sao biết không thể nào. Anh em là một người đàn ông, một người đàn ông cô đơn bốn năm, đúng bệnh hốt thuốc mới có thể được.”

“…”

Thủy Tâm Nhu hơi thở dài, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoa Thiên Tầm có chút đờ đẫn, “Chị nên suy nghĩ lời của em một chút.”

“Nhu Nhu, em cũng ở đây à, thật khéo quá!”

Giọng nói Bối Kỳ vừa vang lên lập tức thu hút ánh mắt Thủy Tâm Nhu cùng Hoa Thiên Tầm, các cô không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa ra vào, trông thấy Thủy Mộ Hàn đang đẩy cô vào.

“Ừ, quả thật là khéo!” Giọng nói Thủy Tâm Nhu không tự chủ lạnh như băng.

Tới phô trương bản thân sắp trở thành mợ cả đời tiếp theo nhà họ Thủy sao? Không biết xấu hổ.

“Chị và anh em đang muốn tìm tiệm hoa cung ứng hoa tươi cho hôn lễ, nghe nói Thiên Tầm mở tiệm hoa cho nên tụi chị dự định để cuộc làm ăn này cho cô ấy.”

Thủy Tâm Nhu nhìn Bối Kỳ, ánh mắt không khỏi toát lên sự khinh bỉ, là chính cô muốn làm Hoa Thiên Tầm khó chịu đi, còn không biết xấu hổ lôi vị hôn phu của mình ra làm mục tiêu, đê tiện!

“Tâm Nhu, không phải em có chuyện gì sao? Em đi trước đi, có rảnh lại đến chỗ chị chơi.” Ngửi được mùi thuốc súng, Hoa Thiên Tầm muốn nghĩ cách đuổi Thủy Tâm Nhu đi.

Dù sao Thủy Mộ Hàn cũng ở nơi này, tương lai Bối Kỳ là chị dâu cô, cô với cô ta trở mặt không tốt.

“Chuyện của em lát có thể làm, em còn muốn chọn thêm một ít hoa, hơn nữa, bọn họ đặt trước hoa em cũng có thể cho chút ý kiến.”

“Anh, đúng không?”

Thủy Mộ Hàn chỉ hơi nhếch mắt liếc Hoa Thiên Tầm, khuôn mặt băng hàn không chút nào tăng ấm.

Từ lúc anh đẩy Bối Kỳ vào đây, Hoa Thiên Tầm liền siết chặt nắm tay, đau giống như bị kim đâm. Khóe miệng cô không tự chủ run rẩy một chút, cô còn phải miễn cưỡng cười với bọn họ, “Có gì có thể giúp hai người sao?”

Bối Kỳ nhàn nhạt cười, nụ cười của cô mềm mại đáng yêu cực kỳ, cô ngoái nhìn Thủy Mộ Hàn, hỏi, “Hàn, hôn lễ chúng ta dùng hoa hồng Champagne có được hay không?”

Đối diện với Bối Kỳ, khóe môi lạnh lẽo của Thủy Mộ Hàn cong lên, cả người cảm giác như hoàn toàn thay đổi, bộ mặt lạnh lùng cũng nhu hòa không ít, khuôn mặt tuấn tú kia càng thêm gợi cảm, đôi mắt cũng dịu dàng hơn.

“Em thích là được rồi, đều theo ý em.”

“Anh, hoa hồng Champagne tầm thường lắm, người ta hiện đang thịnh hành lan hồ điệp cùng hoa bách hợp, em cho rằng vẫn là giống bốn năm trước anh cùng chị Thiên Tầm kết hôn a?”

Lời nói Thủy Tâm Nhu trực tiếp đâm tới chỗ đau của Bối Kỳ, đáy mắt cô nháy mắt nổi sóng mãnh liệt, ẩn giấu ánh sáng u tối. Giật giật khóe miệng, cô làm nũng nói: “Hàn, em chỉ thích hoa hồng Champagne.”

Thủy Mộ Hàn liếc Thủy Tâm Nhu, ra hiệu cho cô ngậm miệng.

“Em chỉ đưa ý kiến cá nhân thôi, dù sao cũng không phải em kết hôn, hai người thích làm sao làm, cho dù biến hôn lễ thành tang lễ em cũng không để ý.” Thủy Tâm Nhu gây hấn nhún vai, không sợ đối đầu ánh mắt lạnh băng của Thủy Mộ Hàn.

“Tâm Nhu, không phải muốn tìm mấy loại hoa sao, chị giới thiệu cho em. Mộ Hàn, anh cùng Bối Kỳ có thể xem thử cách bố trí hội trường trước, thương lượng xong lại nói cho tôi biết là được.” Hoa Thiên Tầm nhanh tay kéo Thủy Tâm Nhu ra.

“Wa, hôm nay thật là người tốt đầy đủ, chị dâu cũng ở đây, Thủy tổng cũng ở đây.” Ỷ Kình Thiên vừa đến liền ngửi được mùi thuốc súng không tầm thường, ánh mắt của anh quét qua Hoa Thiên Tầm cùng Thủy Tâm Nhu.

“Anh Ỷ đến mua hoa hồng sao? Hôm nay hoa rất tươi, tôi giúp anh chọn.”

“Vậy phiền cô chủ giúp tôi chọn một bó như trước đi.” Ỷ Kình Thiên gật đầu với Thủy Mộ Hàn, anh đi tới chỗ Hoa Thiên Tầm cùng Thủy Tâm Nhu.

“A….. ui……” Tay có chút run rẩy, lúc Hoa Thiên Tầm cắt cành hồng không cẩn thận bị đâm, chảy ra ít máu.

“Tôi xem chút, lỡ như bị cái gai kia đâm vào thì không tốt.” Nói xong, Ỷ Kình Thiên cầm ngón tay Hoa Thiên Tầm hút máu ra, rất cẩn thận tìm gai nhọn kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương