Hỏi không ra nguyên do vì sao, Phí Lạc rầu rĩ không vui cúp điện thoại. Anh biết anh rể khẳng định biết Thủy Tâm Nhu đi đâu, tính tình của anh cũng khôn vô cùng, chuyện anh không nói anh tuyệt đối không để lộ ra.

Đường Diệc Sâm đáng chết, khốn con mẹ nó kiếp!

Anh không ở Hong Kong mà còn xáo trộn cục diện của anh, khiến cho anh cõng theo một đám hỏi.

Anh ngủ với cô ta lúc nào chứ? Vớ vẩn!

A…kêu anh đi cưới cái cô Châu Mạt gì gì…ờ, không phải, là Chu Mạt!

Không có cửa đâu!

Cho dù anh không theo đuổi được Thủy Tâm Nhu, anh bằng lòng cả đời độc thân, tùy tiện nhét bừa một người phụ nữ cho anh kiên quyết không được!

Thật ngại quá, anh không có ý định thừa nhận tiệc đính hôn anh không có mặt kia. Cái người phụ nữ họ Chu kia, anh khinh thường.

Phí Lạc cầm gói thuốc lá lên tùy ý rút ra một điếu thuốc ngậm ở bên miệng, châm lửa, đôi mắt đen thui như vực sâu híp lại, hai chân bắt chéo gác lên mặt bàn làm việc.

Ngước đầu, môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch, một đám khói trắng lượn lờ mà ra. Khói trắng phun ra rồi nhưng lòng anh vẫn thật là phiền não, cảm xúc phiền muộn chiếm giữ lồng ngực anh.

———————–

Tan tầm đã thật lâu, Đường Diệc Sâm còn ngây ngốc ngồi trong phòng làm việc, anh kêu Đoạn Vô Ngân về trước, không cần chờ anh. Trong văn phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng lóe ra từ trên màn hình máy tính.

Ánh sáng xanh trên màn hình máy tính chiếu lên mặt anh khiến khuôn mặt lạnh lùng đờ đẫn càng thêm u ám, ngay cả ánh mắt như chim ưng ngày thường cũng mất đi ánh sáng.

Hai ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, trầm tư, thỉnh thoảng khẽ hít một hơi, sau đó phun khói thuốc trắng ra thành một đoàn sương lượn lờ. Cuối cùng hút xong một điếu thuốc, tiện tay ném tàn thuốc vào gạt tàn, Đường Diệc Sâm đứng lên, chậm rãi đi về hướng tủ rượu. Cầm ly lên, anh rót cho mình một ly Whisky cực cay lại mạnh, không chút chần chừ trút vào trong cổ họng, chất lỏng nồng đậm theo yết hầu thiêu đốt dạ dày. Uống hết một ly, anh lại rót cho mình một ly đầy. Đang muốn cầm lên uống, điện thoại di động anh thình lình vang lên.

Vừa nhìn lại là tên khốn Dạ Vũ Dực kia gọi điện thoại cho mình, Đường Diệc Sâm tức giận bắt máy, lập tức rống: “Dạ Vũ Dực, anh còn muốn chết sao? Có phải lần trước cả một phòng đầy phụ nữ không khiến anh thoải mái? Mẹ nó, anh quả thực còn đúng giờ hơn bọn cho vay nặng lãi, mỗi ngày gọi điện tới thúc giục. Có gan anh cũng đừng trốn đến đại lục, quay lại xem tôi thu thập anh thế nào. Nói rồi, tôi không ký tên, tôi không ly hôn!”

Không đợi Dạ Vũ Dực ở đầu kia điện thoại lên tiếng, Đường Diệc Sâm cúp điện thoại cũng nhấn nút tắt máy.

Cho dù anh ta xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần nhận được điện thoại của anh ta, anh đã cảm thấy tâm phiền. Lại rót một ly Whisky cay độc vào bụng, Đường Diệc Sâm chua chát giật khóe miệng, anh đi đến cạnh ghế sofa nằm xuống, nhắm nghiền hai mắt.

Bây giờ anh nhớ vợ, đừng ai quấy rầy anh!

Cầm điện thoại gọi mấy lần, Dạ Vũ Dực cũng không gọi được cho Đường Diệc Sâm.

“Móa, tên khốn này giận thực rồi!”

“Xì… quỷ hẹp hòi, đùa anh chút cũng không được. Mẹ nó, lại còn nhét cho tôi một phòng phụ nữ sao?” May mà anh nhanh chân chạy, nếu không anh khẳng định bị đám phụ nữ nhìn như hổ đói khát ăn tươi nuốt sống, bây giờ còn khiến anh ngay cả nhà cũng không dám về.

“A… là chính anh không nghe điện thoại của tôi, anh cũng đừng trách tôi không nói cho anh biết vợ anh bây giờ đang ở Paris. Đáng đời, để anh chịu khổ một chút trước đi, ai bảo anh đối với tôi như vậy.” Anh là một luật sư lớn có tiếng là tốt có được không, bị biến thành khốn kiếp như vậy anh cũng rất đáng thương.

Mặc kệ, đại lục có đồ ăn ngon có chỗ vui chơi, vẫn là thoải mái ở một thời gian trước rồi về lại Hong Kong.

Vứt email Thủy Tâm Nhu gửi hôm nay sang một bên, Dạ Vũ Dực lấy một bộ thường giả vest, liền đi ra khỏi khách sạn, hoàn toàn không thèm quan tâm đến Đường Diệc Sâm.

———————–

Chậm rãi bước nhẹ tới văn phòng Tổng giám đốc, ở cửa ra vào kia, Nguyễn Hàm dừng bước, thấy cửa không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy ra đi vào. Theo cô biết, Thủy Tâm Nhu không chỉ muốn ly hôn với Đường Diệc Sâm, hơn nữa hiện tại cũng không ở Hong Kong.

Rất tốt, là thời cơ cô có thể thân cận Đường Diệc Sâm, cô há có thể buông tha.

Phòng làm việc ngay cả đèn cũng không mở, chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt chiếu ra từ máy tính, đây đã đủ để Nguyễn Hàm thấy rõ Đường Diệc Sâm nhắm mắt nằm trên ghế sofa. Đôi chân dài vẫn gác lên trên bàn trà, mi tâm nhíu chặt, lông mày thanh tú cũng không giãn ra.

Anh hẳn là đang suy nghĩ chuyện gì phải không, nhìn ra được anh đang phiền lòng!

Nguyễn Hàm chậm rãi đi tới, đi đến chỗ bàn làm việc cầm lấy áo vest của Đường Diệc Sâm đắp lên người anh.

Đường Diệc Sâm mở mắt, ánh mắt sắc bén như báo săn nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm.

Cô nở nụ cười nhạt, dáng vẻ cực kỳ thong dong nhìn anh, “Em nghe Vô Ngân nói anh còn đang tăng ca, cho nên đến xem thử. Thấy anh ngủ rồi, vốn không định quấy rầy anh, chỉ đắp áo khoác cho anh sẽ đi, không nghĩ tới làm anh tỉnh rồi, xin lỗi.”

“Em cũng tăng ca sao?” Đường Diệc Sâm ngồi dậy, lưng dựa vào ghế sofa, đôi mắt sâu không thấy đáy lóe sáng trong đêm tối.

“Ừ, em đang suy nghĩ cách đàm phán vụ kiện với Thương mại điện tử Hoàn Vũ sáng mai. Theo ý kiến của anh, Thương mại điện tử Hoàn Vũ công khai xin lỗi sau đó tiếp tục hợp tác với chúng ta sao? Đúng rồi, sao anh lại đột nhiên muốn rút đơn kiện? Luật sư nói chúng ta nắm chắc phần thắng lần này.”

“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, mọi việc không cần tuyệt tình như vậy. Em không phải nói danh tiếng của Thương mại điện tử Hoàn Vũ tốt sao? Nếu tốt, cần gì phải đi đổi đây. Ngày mai đối tượng em đàm phán là Phí Đằng, chỉ cần không đề cập yêu cầu quá mức, ông ta sẽ chấp nhận”

“Anh chắc chắn như vậy?”

“Khuya rồi, em về trước đi.”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Nguyễn Hàm cũng không vì vậy mà ngừng lại, tiếp tục hỏi, “Sam, anh còn không định tan làm sao? Hiện tại đã khuya rồi, có phải gần đây anh có chuyện phiền lòng không? Nếu như không ngại, em sẵn lòng lắng nghe, thậm chí còn có thể đưa ra ý kiến cho anh.”

Cô biết anh đã khiến cho Lam Thấm Vi cùng bạn trai cô ta không cách nào đặt chân ở Hong Kong, nghe nói hai người bọn họ trong đêm tránh về đại lục. Đến nay, ở Hong Kong không có một trung tâm môi giới nào nghe qua tên hai người bọn họ.

“Nguyễn Hàm, em nghĩ nhiều rồi, anh thì có chuyện gì phiền lòng được chứ? Em đi đi, anh muốn yên tĩnh một mình.” Ánh mắt sắc bén hiện lên chút giận dữ, vẻ mặt Đường Diệc Sâm càng thêm lạnh nhạt.

Phát hiện Đường Diệc Sâm không vui, Nguyễn Hàm đành phải rời đi trước. Ngón tay cô siết chặt, một giây kia cửa đóng lại, tiếng lộc cộc lộc cộc vang lên.

——————

Đường Diệc Sâm cũng không có ngủ say, Nguyễn Hàm vừa đến anh liền biết. Đặc biệt lúc cô tới gần anh, cái mũi nhạy bén của anh ngửi được mùi hương không phải Thủy Tâm Nhu, trong phút chốc anh mở mắt.

Nước hoa trên người Thủy Tâm Nhu là anh tự tay điều chế cho cô, chỉ cho cô sử dụng, anh biết mùi hương thoang thoảng đặc biệt kia làm từ cái gì, anh ngửi ra được.

Bầu trời đầy sao, lúc Đường Diệc Sâm rời khỏi Liên Khải lại không hề bận tâm, anh bắt một chiếc taxi, đi tới biệt thự ở vịnh Du Cảnh.

Lúc này ở Paris Pháp, Thủy Tâm Nhu đang đứng ở cầu khóa, sửng sốt mà nhìn chằm chằm vào cái khóa có khắc tên cô cùng Đường Diệc Sâm. Cô đứng đã lâu.

Lưỡng lự ở Luân Đôn mấy lần, do dự ở Paris mấy ngày, cô rốt cuộc nghĩ kỹ rồi, cho dù không có chìa khóa gỡ nó xuống, cô cũng phải lấy nó xuống. Cô không muốn có bất kỳ liên quan gì với Đường Diệc Sâm, cô chán ghét anh, cô cũng chán ghét luôn cái ổ khóa này. Cô không hy vọng chiếc khóa tình yêu này sẽ khóa cô cùng Đường Diệc Sâm, cô muốn phân rõ giới tuyến với anh, cô không muốn cùng anh có duyên phận chết tiệt gì.

Đôi mắt đẹp nhìn bốn phía một chút, Thủy Tâm Nhu bỗng dưng lấy từ trong túi xách một cái búa sắt đã mua mấy ngày trước, nhắm mắt làm ngơ, cô giơ lên nện xuống ổ khóa từng cái.

Cây cầu kia vốn dĩ bị khóa sắt treo đã chịu không nổi sức nặng rồi, Thủy Tâm Nhu lại nện xuống từng nhát, lan can cầu bắt đầu lung lay chuyển động.

Nơi này hồi tháng Sáu đúng là có một khúc lan can bị rớt xuống, chính quyền đã không khuyến khích các cặp đôi treo khóa hẹn ước nữa, mà ở trên cầu khóa chụp ảnh chung lưu niệm là được.

Hành động điên cuồng này của Thủy Tâm Nhu không thể nghi ngờ khiến người chung quanh khó có thể tin được.

“Stop! Crazy!”

Du khách chung quanh thật sự quá khiếp sợ, nhao nhao kinh ngạc nhìn Thủy Tâm Nhu, cũng khó tin lắc đầu. Thủy Tâm Nhu đã đến tình trạng điên cuồng, giống như không có việc gì ra sức đập vào, cô đột nhiên cảm thấy một cỗ áp bách rất mãnh liệt. Quay đầu lại, cô nhìn thấy du khách xông tới, cách đó không xa cảnh sát cũng đang chạy về hướng cầu khóa.

“Shit!” Chuyện rất không ổn, hành động điên cuồng của cô gây nên phẫn nộ cho mọi người, tay cầm búa, đầu đội mũ lưỡi trai, Thủy Tâm Nhu thô bạo xông ra khỏi đám người, cô vội vàng chạy trốn.

“Đứng lại, đừng chạy!” Phía sau cảnh sát dùng tiếng Pháp cảnh cáo cô.

Mẹ nó, cô ngốc vậy sao? Cảnh sát đuổi theo nào có đạo lý không chạy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương