Yêu Đến Chết Đi Sống Lại
-
73: Tìm Đến Tận Nhà Quấy Phá
Hôm sau khi Lý Bội Ân vừa tan làm về nhà, lúc cô từ bên ngoài đi vào thì lướt ngang một bóng người quen thuộc, không ngờ cô ta cũng theo sát Lý Bội Ân về đến đây nhìn thấy bóng dáng của cô và Tống Khâm đứng nói chuyện bên ngoài trong đầu của Hình Dư lóe lên một suy nghĩ.
“Sao chúng lại ở đây? lại còn ở riêng như vậy?”
Thấy Tống Khâm đã đi vào nhà lúc này Hình Dư đi tới lướt ngang mặt Lý Bội Ân, cô đủ nhận ra người vừa rồi chính là kẻ đã gây rối cô ở trung tâm mua sắm, cô ta còn nhếch môi nở một nụ cười đắc ý rồi dừng lại hỏi Lý Bội Ân.
“Phòng của Tống Khâm ở đây sao?”
“Cô là ai? Sao tôi phải nói cho cô biết?”
Cô nhìn thấy vẻ mặt của cô ta không phải người tốt chút nào thậm chí lần trước cách cô ta nói chuyện xấu về Tống Khâm cũng gây cho cô nhiều ấn tượng xấu.
“Không nói thì thôi.”
Hình dư nhún vai rồi bước tới gõ cửa, Lý Bội Ân vẫn đứng đấy quan sát vẻ mặt không chút vui vẻ gì, cánh cửa bật mở Tống Khâm còn tưởng là Lý Bội Ân nên mới mở cửa nhanh như vậy, nụ cười trên môi cũng dập tắt khi nhìn thấy Hình Dư, anh không nghĩ rằng cô ta dám xuất hiện ở trước mặt anh lúc này.
Hình dư cong môi nở nụ cười gian xảo ánh mắt liếc sang nhìn Lý Bội Ân rồi nhào tới ôm chầm lấy cổ Tống Khâm rồi đưa tay đóng chặt cửa lại, Lý Bội Ân nhìn thấy tình cảnh đó cô liền tò mò rằng cô ta rốt cuộc có mối quan hệ gì với anh mà ngay từ đầu lại nói xấu về anh bây giờ lại còn hành động yêu thương như vậy.
Cô tức không thể đi vào trong để biết được sự việc đó nhưng cô có thể làm được gì chứ? Nếu anh và cô gái kia có mối quan hệ mập mờ thì cũng chẳng dính dáng gì đến cô cả, vì cô...!chỉ là cấp dưới của anh không có tư cách gì để lên tiếng hay tò mò về đời tư của anh, mặc dù hôm qua anh khẳng định mình độc thân nhưng điều đó không có nghĩa là anh đang cô đơn, xung quanh anh có không ít cô gái làm sao mà cô biết cho được.
Cô thở dài một hơi rồi đi về phòng của mình, lúc này Hình Dư bị Tống Khâm ấn chặt vào cửa ánh mắt nguy hiểm như muốn giết cô ta.
“A...cậu lại vậy rồi...”
“Cô tưởng tôi không dám giết cô hả? Cô lại gan lớn mò đến đây?”
Hình Dư chết đến nơi vẫn lớn giọng.
“Chính cậu là người làm cản trở tôi, là cậu cố ý mang con nhỏ kia đến để gây sự chú ý của ba cậu hất hủi tôi đúng chứ?”
Tống Khâm hàm ý như đang cười nhạo cô ta.
“Thì sao? ba tôi thích cái mới mẻ tôi tặng ông ấy thì có gì sai à, ông ấy thích gái còn trinh hơn là hạng gái qua nhiều tay chơi như cô rồi, phải nói ra là đồ phế thải.”
“Ban đầu tôi muốn sống hòa bình với cậu, nhưng cậu hết lần này đến lần khác gây sự với tôi, vậy cậu có muốn biết cảm giác bị gây sự là như thế nào không?”
Hình Dư như muốn làm liều.
“Cô dám làm gì?”
“Tôi còn có thể làm được gì nữa? Ngoài việc này.”
Hình Dư đột ngột đẩy anh ra rồi cởi bỏ quần áo của mình ra trước mặt anh, Tống Khâm như đứng hình anh muốn tiến tới bóp chết con ả điên rồ này.
“Sao hả? Anh đến đây đi, rồi tôi cho mọi người biết rằng anh ***** *** tôi, lúc đó coi cô bạn gái của anh nghĩ về anh như thế nào?”
Tống Khâm đứng lại ánh mắt trở nên u ám, cô ta tỏ vẻ muốn thách thức anh, đôi bàn tay của anh siết chặt lại, cô ta với tay nắm cửa mở ra, vừa lúc đó Lý Bội Ân ở bên phòng bên nghe tiếng động lo lắng cho anh nên đi sang, vừa lúc đó cánh cửa cũng bật mở, Lý Bội Ân đã nhìn thấy Hình Dư ngồi trên sàn nhà co rút người lại khóc lóc.
“Tại sao đối xử với tôi như vậy?”
Lý Bội Ân nhìn quần áo của cô ta rơi vương vãi trên sàn nhà, còn Tống Khâm đúng từ xa gương mặt không có chút cảm xúc, Lý Bội Ân cố gắng trấn tĩnh lại cô nhìn thẳng về phía anh, Hình Dư đột nhiên đứng dậy ôm lấy Lý Bội Ân rồi khóc lóc.
“Anh ta...!anh..ta ***** *** tôi không thành...!nên định giết tôi...!cứu tôi với!”
Anh nhìn cô như muốn giải thích, nhưng tâm trạng của Lý Bội Ân lúc này rất hỗn độn, cô biết con người của Tống Khâm không phải như vậy, với lại anh muốn có được bao nhiêu phụ nữ mà chả được cô gái này cũng chẳng coi là đẹp sắc xảo nhưng cũng xem là có nhan sắc, nhưng trước đây ấn tượng của cô về cô ta không được tốt lắm, cô ta từng nói điều gì đó rất lạ lùng với Lý Bội Ân nên chuyện này cô không thể giải quyết được.
“Cô Lý...!tôi không muốn giải thích, nhưng mong cô nghĩ kĩ con người của tôi không phải loại xấu xa, tôi cần gì phải ***** *** một kẻ lăn giường với ba mình chứ?”
Hình Dư khóc lóc chỉ tay về phía anh.
“Anh nói dối không chớp mắt, anh rõ ràng vì muốn tôi mê anh để bỏ ba của anh nên anh mới dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ tôi, nhưng sau đó không thành lại quay sang cưỡng hiếp tôi.”
Lý Bội Ân nhìn thẳng vào mắt của anh sau đó quay sang nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh, cô nhặt quần áo trên đất khoác lên người cho cô ta rồi lạnh lùng nói.
“Lúc nãy ngoài cửa cô còn lao tới chủ động với anh ấy bây giờ quay ra khóc lóc kể lễ cái gì, anh ta có không ít nữ nhân vây quanh cần gì phải cưỡng hiếp một người tâm địa như cô đây?”
“Cô...cô...”
Hình Dư không ngờ Lý Bội Ân không tin tưởng mình ngược lại cò quay sang trách cứ, Tống Khâm cong môi cười đắc thắng, vì những việc anh không làm anh tự tin rằng mình nắm chắc phần thắng trong tay, kẻ nói dối vẫn mãi là kẻ nói dối, tâm địa xấu xa cũng đòi đấu với anh sao?
“Tôi thì sao? ngay từ đầu gặp cô ở trung tâm mua sắm tôi đã thấy cô nói những lời đụng chạm đến tôi lẫn anh ấy, là lúc gặp vừa rồi tôi đã thấy không tốt lành gì rồi, đừng mang cơ thể ra bôi xấu danh dự người khác.”
“Hai người, được lắm hợp nhau lắm...”
Hình Dư tức giận liền quay lưng rời khỏi đó, sau khi cô ta rời đi Lý Bội Ân chỉ nhìn anh rồi thở dài, cô cúi đầu rồi nói.
“Tôi về phòng đây.”
“Cám ơn cô đã tin tưởng tôi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook