Yêu Chiều
-
Chương 22
"Cảm ơn chủ tịch khích lệ, cháu sẽ cố gắng công tác." Lưu Khả lễ phép cười với ba Lạc. Về phần Lạc Thần nói anh là người tốt, ha ha, anh không có tốt như Lạc Thần nói, nhưng đương nhiên không thể là người xấu. Đúng rồi, anh cũng chẳng biết Lạc Thần định nghĩa người tốt như thế nào, tựa như thấy vừa lòng là nói, nếu thế thì Lạc Thần khá là đơn thuần nhỉ?
"Được rồi. Đã sắp tới giờ cơm trưa. Lưu Khả cháu ở lại dùng cơm trưa đi." Mẹ Lạc nhiệt tình mời Lưu Khả ở lại dùng cơm trưa.
"Cảm ơn ý tốt của phu nhân, cháu còn việc phải làm ở công ty, nào có thể chậm trễ, phải không phu nhân?" Lưu Khả cười xin miễn, nói đùa, sắp tới giờ dùng cơm, tương đương với việc boss anh sẽ đi tìm vợ cưng bảo bối dùng cơm trưa, còn cần anh ở đây góp mặt à? Không thể không nói, làm trợ lý đắc lực của boss có áp lực thật lớn!!
(Lưu Khả: boss, tôi muốn kháng nghị, ngài chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của tôi, sai khiến tôi làm chuyện không nằm trong chức trách. Tôi muốn kháng nghị!
Boss Lạc không nhanh không chậm nói: tiền lương tháng này gấp đôi.
Lưu Khả: boss, tôi lập tức đi làm việc!
Bạc tác giả: Tui khinh thường thím
-_-
Lưu Khả: cút đi, tại không ai hiểu lòng tôi thôi >.<)
"Ách, vậy được rồi. Lưu Khả lần sau lại đến nhé. Thần Thần, con tiễn Lưu Khả đi." Mẹ Lạc cũng không ép ở lại dùng cơm, con nhà người ta nhiệt tình yêu cuồng làm việc, đúng là rất giỏi.
"Phu nhân, không cần làm phiền cậu Lạc. Cháu xin cáo từ ạ." Lưu Khả lễ phép trả lời.
"Vậy cậu Lạc, hẹn gặp lại." Lưu Khả vậy mà lại lễ phép nói lời tạm biệt với Lạc Thần.
"Ách, được, hẹn gặp lại." Lạc Thần vẫy vẫy cánh tay nhỏ trắng nõn tạm biệt Lưu Khả.
Đợi Lưu Khả lái xe đi rồi, Lạc Thần mới tri giác hậu giác nhớ tới, hình như nãy giờ chưa thấy chị dâu.
"Mẹ, sao nãy giờ không thấy chị dâu?" Lạc Thần đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra miệng.
"Chị dâu con đang đi học. Buổi chiều mới về. Làm sao vậy?"
"Không có gì, con chỉ muốn xem người mà anh hai yêu chiều đặt trên đầu quả tim là như thế nào thôi." Lạc Thần nào dám nói với mẹ Lạc cậu sở dĩ muốn mau chóng nhìn thấy chị dâu là vì em Land Rover của mình. "A đúng rồi, ba mẹ, đây là quà con mua cho ba mẹ và chị dâu." Lạc Thần chỉ vào bốn túi đồ ăn vặt, mặt làm như đấy là vật hiếm lạ.
Mẹ Lạc tiến lên nhìn cái túi gì đó, khá lắm, tất cả đều là đồ ăn vặt, chắc là do đứa nhỏ này muốn ăn -_-|| nhưng bà vẫn ghi nhận tấm lòng của nó, chỉ cần nhớ tới bọn họ, làm cái gì cũng được.
"Được, Thần Thần có tâm, mẹ và ba con đều thích. Phải không hả chồng?"
Ba Lạc cầm tờ báo, ngay cả mí mắt cũng không nâng, "Đúng, thích."
"Ba mẹ thích là tốt rồi, vậy chị dâu cũng thích?" Lạc Thần còn lâu bị ba cậu làm như thế mà cảm thấy mất mát, quen dồi, ba cậu chính là như thế =v=
"Ừ, Tiểu Hàm nhất định sẽ thích." Mẹ Lạc trả lời chắc nịch, con dâu bà cũng thích ăn vặt mà.
"Hên quá." Lạc Thần rất cao hứng, quả nhiên đồ ăn ngon là có người thích ngay.
Lạc Thần và mẹ Lạc hàn huyên tán gẫu về những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống.
....
"Ông chủ, bà chủ, cậu chủ, cơm trưa đã chuẩn bị xong, đã có thể dùng cơm." Đã chuẩn bị xong cơm trưa, dì Trương đánh gãy cuộc trò chuyện của hai mẹ con.
"Được, đi ăn cơm. Chị Trương vất vả rồi."
"Không vất vả, đây là bổn phận của tôi." Dì Trương cười đáp, đúng là vận khí tốt, có thể làm việc dưới trướng người tốt như thế.
"Dì Trương, dì Trương, dì Trương có nhớ con không? Con rất nhớ dì Trương đó." Lạc Thần tiến lên cho dì Trương một cái ôm.
"Ha ha, dì Trương đương nhiên rất nhớ cậu." Dì Trương cười, vỗ vỗ Lạc Thần, bà đã dõi theo hai anh em Lạc Thần và Lạc Thần Dật lớn lên, bà đương nhiên thương hai anh em này, bà cũng rất thích mợ chủ, ôn nhu không tỏ vẻ, đối với người hầu bọn họ rất tốt.
"Ha ha, Thần Thần đi ăn cơm đi con. Ăn xong rồi hẵn ôn chuyện với dì Trương." Mẹ Lạc làm sao không biết cái tâm tư be bé của Lạc Thần, nó chỉ muốn chị Trương làm nhiều đồ ăn cho nó thôi. Đúng là cũng có nhớ chị Trương, nhưng muốn ăn đồ ăn chắc chắn chiếm nhiều phần trăm hơn =v=
"Dạ, dì Trương. Ăn cơm xong con với dì tán gẫu." Lạc Thần gật đầu, nói với dì Trương.
"Dạ cậu chủ, cậu hãy dùng cơm đi ạ."
"Ưm."
Phòng ăn.
"Ưm, ưm ưm ưm ưm cá chua cay này ăn thật ngon. Ưm ưm, món này món này cũng ngon." Lạc Thần ăn đến độ mặt đầy thoả mãn, ưm, vẫn là đồ ăn trong nhà ngon, a ~, cậu muốn ăn nhiều một chút. Vừa nghĩ, Lạc Thần lại gắp mấy đũa đồ ăn.
"Thần Thần, ăn từ từ. Đồ ăn còn nhiều, ăn kiểu đó mắc nghẹn bây giờ." Mẹ Lạc mặt đầy bất đắc dĩ nhìn Lạc Thần, ăn nhanh quá kẻo nghẹn thì không tốt.
"Ứ ứ." Miệng đầy đồ ăn nên Lạc Thần không thể nói, đành gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Chờ Lạc Thần nuốt xuống đồ ăn trong miệng, lại uống thêm miếng nước, cậu mới mở miệng nói: "Tại đồ ăn ngon quá, lâu rồi con chưa được ăn ngon đến vậy. Từ khi ra nước ngoài không lần nào được ăn món Trung Quốc chính tông. Ưm, nhà hàng Trung Quốc bên đó cũng chả nấu được món nào ra hồn. Ăn đi ăn lại vẫn không ra cái cảm giác này. Con nhất định phải ăn một trận no nê." Dứt lời, Lạc Thần lại dấn thân vào sự nghiệp ăn uống của mình.
"..." Mẹ Lạc thấy Lạc Thần như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, quên đi, đồ ăn ngon có sức thu hút rất lớn đối với thằng nhỏ, còn về phần mấy người xung quanh, nó sẽ tự khắc xem nhẹ -_-||
"Mau ăn đi." Ba Lạc gắp mấy món mẹ Lạc yêu thích bỏ vào trong chén bà, "Tính của Thần Thần em đâu phải chưa biết. Vợ mau ăn đi, kẻo nguội thì không ăn được nữa đâu."
"Dạ, cảm ơn chồng." Mẹ Lạc nhìn đồ ăn trong chén, hạnh phúc nở nụ cười.
Người nhà họ Lạc dùng cơm chiều xong, Lạc Thần gọi người hầu lên thu dẹp chén đũa, sau đó tìm dì Trương ôn chuyện, được rồi, mục đích chính của cậu là nhờ dì Trương làm thêm vài món điểm tâm ngọt =v=
"Dì Trương, dì làm bánh đậu xanh cho con ăn đi. Đã lâu không ăn, con rất nhớ hương vị của bánh đó." Lạc Thần đi sau lưng dì Trương nói.
"Vâng, tôi sẽ làm ngay đây." Dì Trương cười.
"Dạ, cảm ơn dì Trương." Lạc Thần cực kỳ vui vẻ, lại có đồ ngon để ăn, "Thế thì con lên phòng khách xem TV nha dì." Nói xong, Lạc Thần lết từ từ lên phòng khách, ngồi xem TV trong khi chờ món bánh được dâng lên.
"Haizzz. Tiết mục này dở quá." Lạc Thần cầm remote TV chuyển kênh rồi lại chuyển kênh, chậc, chẳng có gì hay để coi, quên đi, bằng không lên xem tiểu thuyết.
Lạc Thần lấy máy tính bảng của mình ra, gõ tên vài bộ tiểu thuyết.
"Hửm? Lưu Tô Đại Đại có hàng mới, thật tốt!" Lạc Thần vui vẻ xem chương mới. Chả còn cách nào, Đại Đại rất ít khi nào ra chương mới, cậu đã đợi nhiều cái hai tuần lắm rồi. Bữa nay cậu định tìm tới tận nhà hành hung người luôn á chứ, không ngờ Đại Đại ra chương mới, cậu rất vui! Lạc Thần thì không để ý tới giọng văn cho lắm, cậu chính là muốn coi diễn biến như thế nào!!
"Má nó, Lục Giai Minh này rất khốn nạn. Trương Trừng cũng quá là tiện nhân, fuck, có cần ngược tâm đến thế không!!" Lạc Thần hít cái mũi, sắp khóc mất thôi, "Shit, tra công này còn lên giường với người thứ ba trước mặt Trương Trừng. Lục Giai Minh đã nói không yêu, Trương Trừng còn thích hắn, vậy mà không từ bỏ ý định!"
Đúng, các bạn không hề nhìn lầm, Lạc Thần xem là tiểu thuyết đam mỹ, cậi là một hủ nam cô đơn, đặc biệt thích xem tra công tiện thụ văn, còn đặc biệt thích tình tiết A yêu B, B yêu C, C yêu A.
Ngay tại thời điểm Lạc Thần đang đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết thì dì Trương bưng đĩa bánh vào phòng khách.
"Cậu chủ, bánh đậu xanh đã làm xong." Dì Trương đặt đĩa bánh đậu xanh lên bàn, khẽ gọi, "Có bánh rồi, cậu chủ."
"Dạ? Cảm ơn dì Trương." Giọng Lạc Thần có chứa chút nghẹn ngào vang lên.
"Hả, cậu chủ, sao cậu lại khóc?" Dì Trương thấy hốc mắt Lạc Thần đỏ lên, lo lắng hỏi.
"Được rồi. Đã sắp tới giờ cơm trưa. Lưu Khả cháu ở lại dùng cơm trưa đi." Mẹ Lạc nhiệt tình mời Lưu Khả ở lại dùng cơm trưa.
"Cảm ơn ý tốt của phu nhân, cháu còn việc phải làm ở công ty, nào có thể chậm trễ, phải không phu nhân?" Lưu Khả cười xin miễn, nói đùa, sắp tới giờ dùng cơm, tương đương với việc boss anh sẽ đi tìm vợ cưng bảo bối dùng cơm trưa, còn cần anh ở đây góp mặt à? Không thể không nói, làm trợ lý đắc lực của boss có áp lực thật lớn!!
(Lưu Khả: boss, tôi muốn kháng nghị, ngài chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của tôi, sai khiến tôi làm chuyện không nằm trong chức trách. Tôi muốn kháng nghị!
Boss Lạc không nhanh không chậm nói: tiền lương tháng này gấp đôi.
Lưu Khả: boss, tôi lập tức đi làm việc!
Bạc tác giả: Tui khinh thường thím
-_-
Lưu Khả: cút đi, tại không ai hiểu lòng tôi thôi >.<)
"Ách, vậy được rồi. Lưu Khả lần sau lại đến nhé. Thần Thần, con tiễn Lưu Khả đi." Mẹ Lạc cũng không ép ở lại dùng cơm, con nhà người ta nhiệt tình yêu cuồng làm việc, đúng là rất giỏi.
"Phu nhân, không cần làm phiền cậu Lạc. Cháu xin cáo từ ạ." Lưu Khả lễ phép trả lời.
"Vậy cậu Lạc, hẹn gặp lại." Lưu Khả vậy mà lại lễ phép nói lời tạm biệt với Lạc Thần.
"Ách, được, hẹn gặp lại." Lạc Thần vẫy vẫy cánh tay nhỏ trắng nõn tạm biệt Lưu Khả.
Đợi Lưu Khả lái xe đi rồi, Lạc Thần mới tri giác hậu giác nhớ tới, hình như nãy giờ chưa thấy chị dâu.
"Mẹ, sao nãy giờ không thấy chị dâu?" Lạc Thần đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra miệng.
"Chị dâu con đang đi học. Buổi chiều mới về. Làm sao vậy?"
"Không có gì, con chỉ muốn xem người mà anh hai yêu chiều đặt trên đầu quả tim là như thế nào thôi." Lạc Thần nào dám nói với mẹ Lạc cậu sở dĩ muốn mau chóng nhìn thấy chị dâu là vì em Land Rover của mình. "A đúng rồi, ba mẹ, đây là quà con mua cho ba mẹ và chị dâu." Lạc Thần chỉ vào bốn túi đồ ăn vặt, mặt làm như đấy là vật hiếm lạ.
Mẹ Lạc tiến lên nhìn cái túi gì đó, khá lắm, tất cả đều là đồ ăn vặt, chắc là do đứa nhỏ này muốn ăn -_-|| nhưng bà vẫn ghi nhận tấm lòng của nó, chỉ cần nhớ tới bọn họ, làm cái gì cũng được.
"Được, Thần Thần có tâm, mẹ và ba con đều thích. Phải không hả chồng?"
Ba Lạc cầm tờ báo, ngay cả mí mắt cũng không nâng, "Đúng, thích."
"Ba mẹ thích là tốt rồi, vậy chị dâu cũng thích?" Lạc Thần còn lâu bị ba cậu làm như thế mà cảm thấy mất mát, quen dồi, ba cậu chính là như thế =v=
"Ừ, Tiểu Hàm nhất định sẽ thích." Mẹ Lạc trả lời chắc nịch, con dâu bà cũng thích ăn vặt mà.
"Hên quá." Lạc Thần rất cao hứng, quả nhiên đồ ăn ngon là có người thích ngay.
Lạc Thần và mẹ Lạc hàn huyên tán gẫu về những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống.
....
"Ông chủ, bà chủ, cậu chủ, cơm trưa đã chuẩn bị xong, đã có thể dùng cơm." Đã chuẩn bị xong cơm trưa, dì Trương đánh gãy cuộc trò chuyện của hai mẹ con.
"Được, đi ăn cơm. Chị Trương vất vả rồi."
"Không vất vả, đây là bổn phận của tôi." Dì Trương cười đáp, đúng là vận khí tốt, có thể làm việc dưới trướng người tốt như thế.
"Dì Trương, dì Trương, dì Trương có nhớ con không? Con rất nhớ dì Trương đó." Lạc Thần tiến lên cho dì Trương một cái ôm.
"Ha ha, dì Trương đương nhiên rất nhớ cậu." Dì Trương cười, vỗ vỗ Lạc Thần, bà đã dõi theo hai anh em Lạc Thần và Lạc Thần Dật lớn lên, bà đương nhiên thương hai anh em này, bà cũng rất thích mợ chủ, ôn nhu không tỏ vẻ, đối với người hầu bọn họ rất tốt.
"Ha ha, Thần Thần đi ăn cơm đi con. Ăn xong rồi hẵn ôn chuyện với dì Trương." Mẹ Lạc làm sao không biết cái tâm tư be bé của Lạc Thần, nó chỉ muốn chị Trương làm nhiều đồ ăn cho nó thôi. Đúng là cũng có nhớ chị Trương, nhưng muốn ăn đồ ăn chắc chắn chiếm nhiều phần trăm hơn =v=
"Dạ, dì Trương. Ăn cơm xong con với dì tán gẫu." Lạc Thần gật đầu, nói với dì Trương.
"Dạ cậu chủ, cậu hãy dùng cơm đi ạ."
"Ưm."
Phòng ăn.
"Ưm, ưm ưm ưm ưm cá chua cay này ăn thật ngon. Ưm ưm, món này món này cũng ngon." Lạc Thần ăn đến độ mặt đầy thoả mãn, ưm, vẫn là đồ ăn trong nhà ngon, a ~, cậu muốn ăn nhiều một chút. Vừa nghĩ, Lạc Thần lại gắp mấy đũa đồ ăn.
"Thần Thần, ăn từ từ. Đồ ăn còn nhiều, ăn kiểu đó mắc nghẹn bây giờ." Mẹ Lạc mặt đầy bất đắc dĩ nhìn Lạc Thần, ăn nhanh quá kẻo nghẹn thì không tốt.
"Ứ ứ." Miệng đầy đồ ăn nên Lạc Thần không thể nói, đành gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Chờ Lạc Thần nuốt xuống đồ ăn trong miệng, lại uống thêm miếng nước, cậu mới mở miệng nói: "Tại đồ ăn ngon quá, lâu rồi con chưa được ăn ngon đến vậy. Từ khi ra nước ngoài không lần nào được ăn món Trung Quốc chính tông. Ưm, nhà hàng Trung Quốc bên đó cũng chả nấu được món nào ra hồn. Ăn đi ăn lại vẫn không ra cái cảm giác này. Con nhất định phải ăn một trận no nê." Dứt lời, Lạc Thần lại dấn thân vào sự nghiệp ăn uống của mình.
"..." Mẹ Lạc thấy Lạc Thần như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, quên đi, đồ ăn ngon có sức thu hút rất lớn đối với thằng nhỏ, còn về phần mấy người xung quanh, nó sẽ tự khắc xem nhẹ -_-||
"Mau ăn đi." Ba Lạc gắp mấy món mẹ Lạc yêu thích bỏ vào trong chén bà, "Tính của Thần Thần em đâu phải chưa biết. Vợ mau ăn đi, kẻo nguội thì không ăn được nữa đâu."
"Dạ, cảm ơn chồng." Mẹ Lạc nhìn đồ ăn trong chén, hạnh phúc nở nụ cười.
Người nhà họ Lạc dùng cơm chiều xong, Lạc Thần gọi người hầu lên thu dẹp chén đũa, sau đó tìm dì Trương ôn chuyện, được rồi, mục đích chính của cậu là nhờ dì Trương làm thêm vài món điểm tâm ngọt =v=
"Dì Trương, dì làm bánh đậu xanh cho con ăn đi. Đã lâu không ăn, con rất nhớ hương vị của bánh đó." Lạc Thần đi sau lưng dì Trương nói.
"Vâng, tôi sẽ làm ngay đây." Dì Trương cười.
"Dạ, cảm ơn dì Trương." Lạc Thần cực kỳ vui vẻ, lại có đồ ngon để ăn, "Thế thì con lên phòng khách xem TV nha dì." Nói xong, Lạc Thần lết từ từ lên phòng khách, ngồi xem TV trong khi chờ món bánh được dâng lên.
"Haizzz. Tiết mục này dở quá." Lạc Thần cầm remote TV chuyển kênh rồi lại chuyển kênh, chậc, chẳng có gì hay để coi, quên đi, bằng không lên xem tiểu thuyết.
Lạc Thần lấy máy tính bảng của mình ra, gõ tên vài bộ tiểu thuyết.
"Hửm? Lưu Tô Đại Đại có hàng mới, thật tốt!" Lạc Thần vui vẻ xem chương mới. Chả còn cách nào, Đại Đại rất ít khi nào ra chương mới, cậu đã đợi nhiều cái hai tuần lắm rồi. Bữa nay cậu định tìm tới tận nhà hành hung người luôn á chứ, không ngờ Đại Đại ra chương mới, cậu rất vui! Lạc Thần thì không để ý tới giọng văn cho lắm, cậu chính là muốn coi diễn biến như thế nào!!
"Má nó, Lục Giai Minh này rất khốn nạn. Trương Trừng cũng quá là tiện nhân, fuck, có cần ngược tâm đến thế không!!" Lạc Thần hít cái mũi, sắp khóc mất thôi, "Shit, tra công này còn lên giường với người thứ ba trước mặt Trương Trừng. Lục Giai Minh đã nói không yêu, Trương Trừng còn thích hắn, vậy mà không từ bỏ ý định!"
Đúng, các bạn không hề nhìn lầm, Lạc Thần xem là tiểu thuyết đam mỹ, cậi là một hủ nam cô đơn, đặc biệt thích xem tra công tiện thụ văn, còn đặc biệt thích tình tiết A yêu B, B yêu C, C yêu A.
Ngay tại thời điểm Lạc Thần đang đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết thì dì Trương bưng đĩa bánh vào phòng khách.
"Cậu chủ, bánh đậu xanh đã làm xong." Dì Trương đặt đĩa bánh đậu xanh lên bàn, khẽ gọi, "Có bánh rồi, cậu chủ."
"Dạ? Cảm ơn dì Trương." Giọng Lạc Thần có chứa chút nghẹn ngào vang lên.
"Hả, cậu chủ, sao cậu lại khóc?" Dì Trương thấy hốc mắt Lạc Thần đỏ lên, lo lắng hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook