Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 129: 65.2: Các Người Là Ai
Ngải Tử Lam trong lòng vừa khiếp lại vừa gấp, vội vàng lùi về phía sau, cũng không còn cách nào khác, quyết định nhanh chóng là bỏ chạy, không muốn đôi co nhiều với bọn chúng. Ai biết bọn chúng muốn làm gì, mình thân cô thế cô, đối diện với hai tên côn đồ, một cơ may thắng lợi cũng không có.
Đáng tiếc muộn rồi, thấy Ngải Tử Lam định chạy, bọn chúng sớm đã dự liệu, mấy bước đã liền bao vây lấy Ngải Tử Lam, chặn trước chặn sau, căn bản không thể chạy trốn.
Tên hút thuốc sớm đã vứt điếu thuốc xuống đất, một chân hung hăng dẫm lên dập tắt, bàn tay đen bẩn quanh năm hút thuốc không khách khí bám lên vai Ngải Tử Lam.
“Dừng tay! Các người mà còn làm như vậy tôi sẽ kêu lên đó.”
Đột nhiên thấy kẻ xa lạ đụng chạm, hành động như vậy khiến Ngải Tử Lam vô cùng khó chịu, kích động ra sức lắc vai, ném bàn tay của tên hút thuốc ra, đanh giọng quát lớn, cau mày quắc mắt, lại vẫn hiện lên nét tú mỹ kiều lệ.
“Cô kêu nha! Ha ha ha ha.” Há liệu, hai tên này dường như căn bản không thèm để ý Ngải Tử Lam la hay không la, cùng cười to lên, không hề sợ hãi, lại còn một bộ dâm loạn, càn rỡ mà kêu, “Tiểu mỹ nữ, cô la đi, cô càng la chúng ta càng thích.”
Quả thực, bây giờ đang là giờ lên lớp buổi chiều, Ngải Tử Lam vừa lên lớp xong, nhàn rỗi đi dạo, ai ngờ lại đụng trúng hai tên lưu manh này. Chỉ có thấp thoáng mấy bóng người xa xa, căn bản không thay đổi được gì.
Nhưng cho dù là vậy, Ngải Tử Lam cũng sẽ không để mặc cho hai tên lưu manh này kiêu ngạo như vậy, lập tức liền lớn tiếng kêu lên: “Cứu tôi với, có ai không?”
Âm thanh thanh thúy tại khu rừng nhỏ dường như vang dội hơn.
Nói thì nói như vậy, nhưng Ngải Tử Lam thật muốn kêu ra tiếng, hai tên lưu manh không được vui cho lắm, trao cho nhau ánh mắt, liền mỗi tên nắm lấy cánh tay Ngải Tử Lam, vội vàng dùng tay bịt miệng Ngải Tử Lam lại.
Đôi môi đỏ xinh đẹp đột nhiên bị bàn tay dơ bẩn thô ráp chặn lại, Ngải Tử Lam cảm thấy buồn nôn, một cỗ ghê tởm cứ mãi xoáy trong bụng.
Quả nhiên, Ngải Tử Lam sau khi bị bịt miệng lại, âm thanh đột nhiên biến mất, hai tên lưu manh cười cợt, một bộ dương dương đắc ý, nhìn Ngải Tử Lam bị bọn chúng giữ chặt, ấp a ấp úng, chỉ còn chừa lại một đôi mắt mê người hung hăng trợn lên nhìn bọn chúng.
“Hắc hắc.” Hai tên cười không biết trời đất đâu, đôi mắt ngả ngớn chuyển động, hưởng thụ mỹ nhân nơi bàn tay, cảm giác có thể làm bất cứ điều gì chúng muốn.
Đáng tiếc muộn rồi, thấy Ngải Tử Lam định chạy, bọn chúng sớm đã dự liệu, mấy bước đã liền bao vây lấy Ngải Tử Lam, chặn trước chặn sau, căn bản không thể chạy trốn.
Tên hút thuốc sớm đã vứt điếu thuốc xuống đất, một chân hung hăng dẫm lên dập tắt, bàn tay đen bẩn quanh năm hút thuốc không khách khí bám lên vai Ngải Tử Lam.
“Dừng tay! Các người mà còn làm như vậy tôi sẽ kêu lên đó.”
Đột nhiên thấy kẻ xa lạ đụng chạm, hành động như vậy khiến Ngải Tử Lam vô cùng khó chịu, kích động ra sức lắc vai, ném bàn tay của tên hút thuốc ra, đanh giọng quát lớn, cau mày quắc mắt, lại vẫn hiện lên nét tú mỹ kiều lệ.
“Cô kêu nha! Ha ha ha ha.” Há liệu, hai tên này dường như căn bản không thèm để ý Ngải Tử Lam la hay không la, cùng cười to lên, không hề sợ hãi, lại còn một bộ dâm loạn, càn rỡ mà kêu, “Tiểu mỹ nữ, cô la đi, cô càng la chúng ta càng thích.”
Quả thực, bây giờ đang là giờ lên lớp buổi chiều, Ngải Tử Lam vừa lên lớp xong, nhàn rỗi đi dạo, ai ngờ lại đụng trúng hai tên lưu manh này. Chỉ có thấp thoáng mấy bóng người xa xa, căn bản không thay đổi được gì.
Nhưng cho dù là vậy, Ngải Tử Lam cũng sẽ không để mặc cho hai tên lưu manh này kiêu ngạo như vậy, lập tức liền lớn tiếng kêu lên: “Cứu tôi với, có ai không?”
Âm thanh thanh thúy tại khu rừng nhỏ dường như vang dội hơn.
Nói thì nói như vậy, nhưng Ngải Tử Lam thật muốn kêu ra tiếng, hai tên lưu manh không được vui cho lắm, trao cho nhau ánh mắt, liền mỗi tên nắm lấy cánh tay Ngải Tử Lam, vội vàng dùng tay bịt miệng Ngải Tử Lam lại.
Đôi môi đỏ xinh đẹp đột nhiên bị bàn tay dơ bẩn thô ráp chặn lại, Ngải Tử Lam cảm thấy buồn nôn, một cỗ ghê tởm cứ mãi xoáy trong bụng.
Quả nhiên, Ngải Tử Lam sau khi bị bịt miệng lại, âm thanh đột nhiên biến mất, hai tên lưu manh cười cợt, một bộ dương dương đắc ý, nhìn Ngải Tử Lam bị bọn chúng giữ chặt, ấp a ấp úng, chỉ còn chừa lại một đôi mắt mê người hung hăng trợn lên nhìn bọn chúng.
“Hắc hắc.” Hai tên cười không biết trời đất đâu, đôi mắt ngả ngớn chuyển động, hưởng thụ mỹ nhân nơi bàn tay, cảm giác có thể làm bất cứ điều gì chúng muốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook