Hai người im lặng một lúc lâu, sau đó Bạc Kha Nhiễm nghe thấy âm thanh thông báo bắt đầu làm việc từ đầu dây bên kia truyền tới.
Cô biết anh bề bộn nhiều việc liền bảo anh cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm đem bữa sáng đã ăn xong dọn dẹp sạch sẽ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành.

Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản .

Thường bản sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu thập gọn gàng, cô gọi điện cho Hạ Thời Xuân nói rằng mình sẽ về nhà ăn cơm.
Lúc trước cô còn bận rộn đóng phim ở trường quay, không thể trở về thăm bố mẹ cũng là việc có thể thông cảm nhưng bây giờ thật vất vả mới có một chút thời gian nghỉ ngơi, về tình về lý nên về thăm hai người.
Hạ Thời Xuân nghe cô muốn trở về dùng cơm, vô cùng vui mừng, cách điện thoại di động cô thậm chí còn có thể cảm nhận được.
Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị một chút liền lái xe đến Bạc gia.
Người mở cửa cho cô là thím Lý.
“Thím Lý, mẹ cháu đâu ạ?’’
“Phu nhân đang ở trong phòng bếp nấu cơm.’’ Thím Lý cười híp mắt nói.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành.

Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản .

Thường bản sẽ không đầy đủ.


Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên mặt Bạc Kha Nhiễm lộ ra chút nghi ngờ.
Mẹ cô đang nấu cơm?
Mẹ cô đã bao lâu rồi chưa nấu cơm?
“Cô hiếm khi trở về nhà một lần, phu nhân vô cùng vui vẻ.’’ Thím Lý cười nói.
Nghe thím Lý nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Hiếm khi…
Cô suy nghĩ một chút, quả thực khi lịch trình công việc trở nên dày đặc, có thể trở về nhà là một việc vô cùng xa xỉ.
“Ai, không nói chuyện này nữa, cô mau đi qua đi.’’
“Vâng.’’
Khi Bạc Kha Nhiễm đi vào trong, Hạ Thời Xuân còn đang bận rộn trong phòng bếp.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, bà quay đầu lại.
“Đói bụng rồi sao, sẽ xong nhanh thôi.’’
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu một cái, “Thật ra thì cũng không đói lắm ạ.’’
Cô vừa mới ăn bữa sáng xong không bao lâu, cho nên bây giờ cũng không cảm thấy đói bụng cho lắm.
“Mẹ, bố đâu ạ?’’
“Bố con đến quân khu.’’
Bạc Kha Nhiễm vâng một tiếng.
“Nhưng mà lát nữa ông ấy sẽ trở về ăn cơm đấy.’’ Hạ Thời Xuân tiếp tục nói.
Bạc Kha Nhiễm có chút kinh ngạc, ở trong ký ức của cô rất ít có chuyện gì có thể đem ông ấy từ trong quân khu trở về nhà, từ khi còn nhỏ, cô đều cảm thấy trong lòng Bạc Lập, sợ là những thứ trong bộ đội kia còn quan trọng hơn cả cô.
Hạ Thời Xuân quay người nhìn Bạc Kha Nhiễm một cái, sau đó giống như vô tình nói:
“Vừa rồi mẹ gọi điện cho bố con, nói con hôm nay về nhà ăn cơm, ông ấy nói sẽ trở về sớm một chút.’’
Bố… Là bởi vì cô mới về nhà dùng cơm sao?
Trong lòng Bạc Kha Nhiễm bỗng dưng có một cảm giác không thể nói thành lời.
“Giờ này không sai biệt lắm chắc cũng sắp trở lại, hay là con ra nhìn một chút.’’
Ha Thời Xuân vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng còi xe.

Bạc Kha Nhiễm đi đến bên cửa sổ nhìn ra, quả nhiên thấy một chiếc SUV đang từ cửa tiến vào.
Chính là xe của Bạc Lập.
Thật là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
“Kha Nhiễm, con đi mở cửa cho bố đi.’’
“Vâng.’’
Bạc Kha Nhiễm đi ra mở cửa, rồi đứng bên trong đợi ông.
Cô chăm chú nhìn Bạc Lập đang đi tới.
Trên người ông đang mặc một bộ quân trang, tấm lưng thẳng tắp, trong lúc bước đi toàn thân mang một loại khí thế bất nộ tự uy * đậm chất của một người lãnh đạo.
Khi ông đi đến bên cạnh cô, Bạc Kha Nhiễm vội vàng kêu một tiếng:
“Bố.’’
Nhưng Bạc Lập cũng không có ngay lập tức trả lời cô, chẳng qua là dùng ánh mắt tựa như chim ưng kia dừng lại trên khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm thật lâu.
Bạc Kha Nhiễm không hiểu tại sao Bạc Lập lại phải nhìn cô như vậy, mặc dù không làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm nhưng trong lòng vẫn không thể khống chế được có chút sợ hãi, có thể loại sợ hãi này đã mang theo từ lúc nhỏ cho đến bây giờ.
Ngay khi cô quả thực không thể chịu nổi không khí quỷ dị này nữa thì Bạc Lập đã lên tiếng:
Ông xụ mặt xuống, chân mày nhíu chặt như chụm lại với nhau:
“Tại sao lại gầy đi nhiều như thế, đoàn làm phim không cho con ăn đầy đủ sao?’’
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có.’’
Đoàn làm phim làm sao có thể không cho cô ăn cơm, cái tội danh lớn như vậy cô cũng không dám chụp lên đầu họ đâu.
“Có thể là do quá mệt mỏi, ăn cũng không thể hấp thu tốt một chút ạ.’’ Cô giải thích.
Bạc Lập nhìn cô hai giây, sau đó đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói:
“Công việc tất nhiên quan trọng, nhưng đừng quên thân thể mới là nguồn gốc của cách mạng.’’
Bạc Kha Nhiễm trố mắt ngạc nhiên một lúc.
Từ sau khi cô không không chùn bước bất chấp cãi lại mệnh lệnh của ông bước vào làng giải trí, đây là lần đầu tiên bố cô nói với cô những lời như vậy.
Bạc Kha Nhiễm nửa ngày vẫn không thể phản ứng lại.
Dường như cô cảm thấy Bạc Lập có chút khác thường, nhưng cho dù là khác thường cô cũng không dám nói ra.
“Còn đứng ngây người đó làm gì, còn không mau vào đi.’’
Âm thanh Bạc Lập vang lên.

Bạc Kha Nhiễm vội vàng thu lại những suy nghĩ rối loạn trong đầu, nhanh bóng bước đi theo.
Bạc Lập ngồi ở trên ghế sofa, Bạc Kha Nhiễm cũng theo đó ngồi vào chiếc ghế đối diện, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, ông không nói gì, cô tất nhiên cũng không nói một lời.
Bạc Lập nhìn vào khuôn mặt khẩn trương của con gái mình ở đối diện, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.
Rõ ràng hai người bọn họ hơn bất kỳ ai trên thế giới này có mối quan hệ thân thiết nhất, nhưng khi ngồi lại một chỗ lại thành ra như này.
“Công việc ở trường quay rất cực khổ sao?’’ Ông chủ động hỏi.
Bạc Kha Nhiễm chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạc Lập.
Có lẽ đây là lần đầu tiên ông hỏi thăm cô về tình hình công việc, hơn nữa còn dùng những lời lẽ quan tâm như thế này.
Bạc Lập ngồi ở phía đối diện hiển nhiên cũng nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của cô.
Từ kinh ngạc đến không thể tin nổi rồi đến thụ sủng nhược kinh ở phía sau.
Chỉ bởi vì một câu nói ngắn ngủi này của ông, trong ngắn ngủi mấy giây, cô đã thay đổi ba trạng thái biểu cảm.
Bạc Lập đột nhiên nghĩ đến những lời nói của Thẩm Dữ lúc trước.
Ông cho đến bây giờ dường như chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu thế giới của đứa con gái này của mình, người làm cha như ông thậm chí còn không hiểu rõ con mình bằng cậu ta.
Ông thừa nhận từ nhỏ đến lớn, yêu cầu của ông đối với Bạc Kha Nhiễm đúng là nghiêm khắc, thậm chí còn đặc biệt nghiêm khắc, luôn luôn áp đặt những tiêu chuẩn của chỉnh bản thân mình lên người cô, cũng không để ý liệu có thể làm được hay không?
Nhưng mà trên thế gian này có người làm cha nào không yêu thương con mình.
Cô là đứa con gái ruột thịt duy nhất của ông, làm sao có thể không yêu?
Bạc Lập ông muốn đem tất cả những điều tốt nhất trên thế giới này cho cô, nhưng ông nghĩ điều ấy là tốt nhất, cô cũng có nghĩ như vậy hay không?
Ông lại quên hỏi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạc Lập không khỏi có chút khó chịu.
Đúng lúc này từ trong bếp lại truyền đến âm thanh Hạ Thời Xuân.
“Thức ăn đã xong xuôi rồi, nhanh tới bưng ra.’’
Nghe vậy, ông thuận thế từ trên ghế sofa đứng lên, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.’’
Bạc Kha Nhiễm vâng một tiếng rồi đi theo sau.
Lúc ăn cơm, Hạ Thời Xuân lanh mắt chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Bạc Kha Nhiễm.
“Thẩm Dữ đưa nó cho con sao?’’
Bạc Kha Nhiễm nhìn chiếc nhẫn một cái, sau đó gật đầu.
“Vâng.’’
Bạc Lập cũng đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô.
Xem ra tiểu tử này vẫn có tâm.
Bạc Kha Nhiễm thấy Bạc Lập nhìn chiếc nhẫn của mình, trong lòng có chút lo lắng ông sẽ hỏi mình về kế hoạch của cô và Thẩm Dữ.
Nhưng mà cô thấp thỏm lo âu một hồi, cũng không thấy ông mở miệng hỏi vấn đề này.
Trong suốt bữa cơm, Bạc Lập hỏi cô một số chuyện, ông hỏi cái gì cô liền đáp cái đó nhưng mà một lần cũng không hề đề cập đến chuyện của hai người bọn họ.

Ăn cơm xong, Bạc Kha Nhiễm thấy Hạ Thời Xuân vẫn còn ở trong phòng bếp bận bịu, cô nhìn bà đem một con gà đã được làm sạch bỏ vào trong nồi để hầm, lại cho thêm gừng cùng với một chút gia vị.
“Mẹ, mẹ bây giờ hầm canh gà cho ai vậy?’’
Món canh gà này đã được hầm trong vài giờ, cho nên hiển nhiên không phải là cho cô dùng.
“Cho A Dữ nha.’’ Hạ Thời Xuân nói.
“Anh ấy ư?’’
“Ừ, mẹ thấy gần đây nó gầy đi không ít, chắc là công việc rất vất vả cho nên hầm cho nó một chút canh.’’
“Anh ấy gần đây có đến sao?’’ Bạc Kha Nhiễm nghi ngờ hỏi.
Hạ Thời Xuân liếc cô một cái rồi nói: “Hầu như tuần nào cũng đến một lần.’’
Bạc Kha Nhiễm ngẩn người.
Nói cách khác, anh ấy mỗi tuần cũng sẽ đến thăm bố mẹ cô?
Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không thể nói thành lời.
Chua xót xen lẫn cảm động.
Hạ Thời Xuân rửa sạch tay, nhìn cô:
“Buổi chiều con về nhà nhớ mang theo canh gà, buổi tối A Dữ trở về thì nhớ hâm lại cho nóng để nó uống, bồi bổ thân thể biết không?’’
“Vâng.’’
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói với bà.
“Mẹ, hay là mẹ dạy cho con nấu đi, con học được sẽ hầm cho anh ấy.’’
Cô vừa dứt lời, lập tức nhận được ánh mắt ghét bỏ của Hạ Thời Xuân.
Bạc Kha Nhiễm không hiểu, tại sao mẹ cô lại nhìn cô bằng ánh mắt này?
“Quên điều đó đi, mẹ không muốn để con rể của mẹ nằm viện.’’
Bạc Kha Nhiễm, “ ……….”
Đây là mẹ ruột của cô sao?
Buổi chiều lúc trở về, Hạ Thời Xuân giúp cô đem canh gà bỏ vào trong xe.
“Vậy con trở về đi, trên đường lái xe cẩn thận một chút.’’
Nếu như là trước đây, bà chắc chắn sẽ bảo cô ở lại mấy ngày.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, con gái bà bây giờ đã kết hôn hơn nữa còn có gia đình riêng của mình.
Sau khi hai vợ chồng nó bận bịu, khó khăn lắm với có chút thời gian ở bên nhau, làm sao bà có thể bảo cô ở lại?
- -------------------------------
Chú thích:
Bất nộ tự uy: Không giận tự uy là dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương