Yêu Chiều Fan Hâm Mộ
Chương 54: Anh đó

Edit: Tín

Beta: TH

Nhóc đang khóc bị đưa đi. Trước khi đi, cậu nhóc còn nắm vạt áo Trình Như Ca với cặp mắt đỏ hoe, dè dặt bước đến ngồi lên xe. Thẩm Ý Nùng chạy nhanh tới nhét một túi giấy được gói tỉ mỉ vào tay cậu, rồi dặn dò.

"Hồi sáng chị có làm mấy cái bánh quy nhỏ cho em, mang về nhà ăn nha."

"Dạ..." Cậu bé nghẹn ngào, ngực phập phồng lên xuống, run run nói cảm ơn.

"Cảm ơn chị ạ."

"Ngoan nào, đừng khóc." Cô xoa đầu cậu, mái tóc đen mềm mại dưới lòng bàn tay, Trình Hi gật đầu, hít hít mũi.

"Dạ vâng!"

Lúc trở về nhà, Trình Như Ca đi tới đi lui giữa phòng bếp và phòng khách, trên tay cầm li nước, dáng vẻ trông như rất bận rộn.

Thẩm Ý Nùng ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã ôm Tuyết Cầu qua bên cạnh rồi xoa xoa hai chân.

"Em rút lại những lời trước đây." Cô cố ý nói to.

"Anh không dịu dàng với con nít chút nào."

Trình Như Ca đang uống nước, nghe cô nói thì động tác hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.

"Anh về phòng tắm trước." Anh nói bình thường, đặt cốc xuống, đi lên lầu.

Thẩm Ý Nùng hừ nhẹ một tiếng trong lòng, một lúc sau, cũng đi lên.

Trước khi ngủ, đèn ngủ nhẹ, đêm tối hơi lạnh, Trình Như Ca dựa vào đầu giường như đang xem tài liệu của công ty. Khuôn mặt anh trầm tĩnh, trên mặt là cặp kính gọng mỏng.

Ánh sáng vàng ấm áp bao trùm khuôn mặt tuấn tú, khiến mọi người không khỏi nghĩ đến bốn từ.

Nho nhã bại hoại.

Thẩm Ý Nùng kìm lòng không đặng, len lén liếc nhìn thêm hai lần nữa, tim đập loạn nhịp.

Sau lên giường và bật điện thoại lên, cô nhận được tin tức của Trình Hi là đã về nhà an toàn. Cô nhắn lại bằng một loạt những biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon, giả bộ lơ đãng nói.

"Trình Hi nói em ấy đã về nhà an toàn rồi đó."

"Ừ." Trình Như Ca lật một trang tài liệu, sắc mặt vẫn không đổi, tùy ý đáp.

"Anh cũng thật lạnh lùng quá đó." Thẩm Ý Nùng trách, Trình Như Ca mỉm cười, đột nhiên tháo kính ra, ngón tay xoa xoa mi tâm.

"Anh chỉ muốn tốt cho em ấy thôi." Không ngờ anh lại quay đầu lại nghiêm túc giải thích với cô, tròng mắt đen sáng lên.

"Nếu Thẩm Ngu biết được anh đối xử rất tốt với em ấy, Trình Hi sẽ chỉ trở thành một công cụ trong tay cô ta, bị lợi dụng một cách triệt để."

Thẩm Ý Nùng sững sốt, kinh ngạc nhìn anh, chốc lát, tự lẩm bẩm một câu, cũng không biết là đang nói chuyện với ai.

"Thật tội nghiệp quá..."

Trình Như Ca cất đồ trong tay, kéo chăn lên nằm xuống. Thẩm Ý Nùng dịch sang, ôm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thích trẻ con không?"

Trình Như Ca suy nghĩ một lúc, "Tàm tạm?"

"..."

"Bản thân anh ngày thường cũng thích một chút." Cuối cùng, anh nhìn cô đầy thâm ý, Thẩm Ý Nùng lại im lặng.

"..."

Bệnh tình của Trình Quân Hạo phải trải qua một ca phẫu thuật nhỏ, mọi thứ đều thuận lợi, sức khoẻ cũng dần hồi phục. Mặc dù vượt qua giai đoạn khó khăn, nhưng sau lần này đã để lại tổn thương nặng nề đến sức khỏe, tinh thần cũng có vẻ khác so với ngày xưa.

Lúc hai người đến thăm, ngay trước mặt anh, ông nằm trên giường không chút do dự nhìn về phía Trình Như Ca, khó khăn chậm rãi mở miệng.

"Khi nào con xong việc thì đến giúp ba một chút?"

"Phải chờ đến khi ba không còn làm được nữa", Trình Như Ca lạnh nhạt nói. Người trên giường lập tức ho dữ dội, hô hấp dồn dập như không thở nổi. Thẩm Ý Nùng vội vã đi lên phía trước, cầm theo ly nước ấm, dáng vẻ ân cần chăm sóc.

"Như Ca, ba của anh vẫn còn bệnh, không nên nói chuyện như vậy." Cô nhẹ nhàng phê bình, nhưng cũng không hề khiến người khác tức giận. Trình Như Ca vẫn làm như không nghe thấy gì, bình tĩnh nhìn về phía Trình Quân Hạo.

Ông bình tĩnh lại sau cơn ho, trong đôi mắt hiện lên tia tối tăm ảm đạm, nhìn chằm chằm vào con trai cao lớn xuất chúng nhưng lại không nằm trong tầm kiểm soát của ông.

"Ba biết con hận ba." Ông lại nắm tay che trước miệng ho khan, sắc mặt mệt mỏi.

"Ba cũng không mong con sẽ tha thứ cho ba, chỉ là công ty này, một nửa là của mẹ con, nên ba hy vọng sau này con có thể trông coi nó."

"Con biết." Anh vẫn điềm tĩnh như cũ, bình tĩnh nói.

"Điều này con vẫn luôn biết rõ."

"Tốt..." Trình Quân Hạo gật đầu, thì thầm, hai mắt bàng hoàng, như thể bị cuốn vào nỗi ưu tư nào đó.

Trình Như Ca chuẩn bị rời đi, lúc xoay người ra ngoài, dường như nhớ ra điều gì đó, anh dừng bước nghiêng mặt sang một bên, lên tiếng.

"Ba đừng lo lắng, từ xưa đến nay hễ gieo họa sẽ lưu lại ngàn năm sau. Chờ đến khi con tiếp quản, chắc còn là một khoảng thời gian khá dài nữa."

Vào trong xe, bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh. Trình Như Ca ngồi đó một lúc lâu mà không nói gì, Thẩm Ý Nùng lo lắng, ngập ngừng áp tay mình lên đôi tay đang đặt trên đùi của anh.

Lạnh buốt và cứng nhắc.

Cô siết chặt các ngón tay rồi xoa xoa mấy cái, cố gắng dùng nhiệt độ của mình để ủ ấm tay anh. Trình Như Ca như tỉnh dậy sau giấc mộng, lặng lẽ nhìn cô.

Bàn tay phía dưới cầm ngược tay cô lại.

Hai bàn tay lặng lẽ đan nhau, qua vài giây, cô khẽ hỏi: "Anh có sao không?"

"Không." Anh cụp mắt, giọng rất nhỏ.

"Đã quen rồi."

Chiếc xe vững vàng chạy giữa dòng xe cộ đông đúc, đường phố hai bên nhộn nhịp sầm uất với đủ loại biển hiệu và người đi bộ nhanh chóng thoáng qua cửa sổ xe, phía trong xe như ngăn cách với thế giới bên ngoài, đè nén, yên tĩnh.

Bộ dạng này của Trình Như Ca rất hiếm thấy, Thẩm Ý Nùng mím môi lại, chỉ có thể nói một lời an ủi cứng nhắc.

"Đều qua hết rồi."

Anh thoáng mỉm cười, có lẽ nhận ra rằng lúc này cô đang cố gắng an ủi nhưng lại thấy bất lực, sắc mặt thả lỏng một chút.

"Không sao đâu, cũng đã nhiều năm như vậy rồi." Anh ngả người ra sau, liếc nhìn lên đầu xe, giọng hơi buồn.

"Chỉ không ngờ rằng ông ấy sẽ già đi."

"Ai cũng sẽ già."

"Đúng vậy." Ánh mắt Trình Như Ca chuyển hướng, như rơi vào hồi ức. "Nhớ lúc anh còn nhỏ, ông ấy cả ngày cũng không về nhà, em biết không..."

Anh quay đầu lại, tự cười nhạo chính mình.

"Người nhà họ Trình đều có ngoại hình xuất chúng, lúc ông ấy còn trẻ cũng rất đẹp trai tuấn tú, khắp công ty trên dưới không biết bao nhiêu phụ nữ thích ông ấy. Có một lần anh bắt gặp ông ấy đưa thư ký nữ về nhà, anh đã đập vào đầu ông ấy."

"Sau đó, cơ bản là ông ấy sống ở bên ngoài, mẹ anh... có lẽ đã tuyệt vọng rồi, theo anh nhớ là vì không thể quản được ông ấy. Mỗi ngày bà chỉ ở nhà pha trà cắm hoa, sống yên ổn với nhau được mấy năm. Có lần nọ, ông ấy uống say làm loạn lên bắt mẹ anh phải đi đón cho bằng được, nhưng sau đó bà đã gặp tai nạn xe hơi trên đường đi. "

Trình Như Ca bình tĩnh nói: "Từ ngày đó trở anh biết rằng cả đời này sẽ không thể tha thứ cho ông ấy."

"Cho nên, những gì xảy ra sau đó, thật lòng mà nói, không ảnh hưởng quá nhiều đến anh nữa."

"Em trước kia..." Thẩm Ý Nùng vắt óc, cố gắng phá vỡ sự im lặng giữa hai hàng lông mày của anh, vì vậy nghiêng đầu suy nghĩ, tìm ra một câu chuyện.

"Có một người bạn rất thân."

"Sau đó, vì cha cô ấy nghiện rượu mà sinh ra bạo lực gia đình, mẹ em không cho phép em chơi với cô ấy. Một ngày nọ, cô ấy gọi cho em, khóc lóc xin em hãy cứu cô ấy, bên kia cha dượng đang đánh cô ấy. Em muốn đi, nhưng mẹ lại ngăn em, bắt em phải làm cho xong bài tập. "

Cô nhếch môi, đến nay vẫn cảm thấy nực cười.

"Sau đó em liên tục xích mích với gia đình, cúp học, điểm số tụt hạng rất nhiểu."

Trình Như Ca chưa từng nghe về câu chuyện này, trong mắt hiện lên sự tò mò, anh hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Cô như nghĩ về điều gì đó, đôi mắt cong lên, nụ cười hiện lên trên mặt.

"Sau đó, tôi xem được cuộc phỏng vấn của một người nổi tiếng, rốt cục biết mình đã đi lạc đường, thế là cố gắng học hành nghiêm túc mỗi ngày. Đến khi đôi cánh trở nên cứng cáp hơn sẽ bay ra khỏi lòng bàn tay họ."

"Đó là cuộc phỏng vấn của người nổi tiếng nào?" Trình Như Ca ngạc nhiên, thích thú tiếp tục hỏi, Thẩm Ý Nùng giả vờ suy ngẫm, rồi nhìn anh.

"Anh đó."

"Hả?" Anh có vẻ không dám tin.

"Em nói là–" Cô kéo dài giọng nói: "Anh, chốc nữa muốn ăn gì?"

"..."

"Gì cũng được." Trình Như Ca tiếc nuối, cảm thấy như mình hoàn toàn bị lừa.

Hôm đó trở về Bắc Kinh, có không ít chuyện đã xảy ra. Có thể đối với họ không quá lớn nhưng đó chính là một tin tức bùng nổ đối với công chúng.

Hứa Giáng và An Ấu Lê bị khui quan hệ tình cảm.

Những bức ảnh họ nắm tay rõ ràng, bằng chứng rành rành, fan hâm mộ cũng không có cách nào tẩy trắng, mà bên kia chính là fan hâm mộ của couple này đang cuồng loạn cả lên.

Bộ phim truyền hình có hai người đóng vai tình nhân của nhau phát sóng hơn nửa năm phải nói là đã khắc sâu vào trái tim mọi người, giờ phút này đang có rất nhiều fan hâm mộ couple đang rối rít truyền tin chúc mừng, hân hoan khắp chốn.

"Trời má ơi! Là thật đó!!!!!!!!"

Vẫn chưa có động tĩnh từ hai phía, Thẩm Ý Nùng kiểm tra mấy tấm hình bị phóng viên chụp, phóng to rồi to hơn nữa, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đó là trong bãi đậu xe, hai người vừa xuống xe. Hứa Gíang nắm lấy tay của An Ấu Lê, cả hai đều không đội mũ và đeo khẩu trang nên gương mặt hoàn toàn lộ ra trước máy ảnh, nhưng phải công nhận giá trị nhan sắc vẫn không hề suy giảm chút nào.

"Họ bị ai đó theo dõi sao?" Thẩm Ý Nùng nghi ngờ lẩm bẩm. Nói chung, đối với vị trí của bọn họ như bây giờ, nếu như không phải là đối thủ cạnh tranh đang cố ý tìm người phá đám thì tình huống như vậy sẽ hiếm khi xảy ra. Ngay cả khi bị paparazzi bám theo, có khả năng cao là ngôi sao đó tự liên hệ để chi tiền PR.

Trước mắt mọi thứ đang đi quá xa, hot search cũng đang bùng nổ, thậm chí máy chủ đã đình công nhiều lần, chỉ có thể dựa các lập trình viên phải làm việc thêm giờ cả đêm để cứu vãn tình hình lúc này.

Trình Như Ca nghe vậy thì đưa mắt sang, lướt qua những bức ảnh đó, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư suy ngẫm.

"Có lẽ anh ta đã tự tìm một người chụp ảnh mình."

"Hả?!!!" Thẩm Ý Nùng bị lời nói vu vơ đó của anh làm cho nổ tung, trở nên rối rắm.

"Ai? Hứa Gíang hay An Ấu Lê? Mục đích là gì? Hai người họ cũng không hề kém nhau về độ nổi tiếng mà."

Ánh mắt của Trình Như Ca vẫn đặt trên bức ảnh trong màn hình điện thoại của cô, suy nghĩ một lúc lại nói: "Đó là Hứa Gíang."

"Tại sao?"

"Một khi An Ấu Lê đã chủ động công khai chuyện tình cảm thì hại nhiều hơn lợi, hơn nữa với tình hình hiện tại của cô ấy, chắc chắn đang hy vọng càng ít người biết càng tốt, về phần Hứa Giáng..." Trình Như Ca ý tứ không rõ khẽ cười, lắc đầu.

"Đại loại là muốn giành sự nổi tiếng." Anh ung dung mở tờ báo trong tay, khuôn mặt thư thái.

"Muốn An Ấu Lê vì anh ta mà nổi tiếng, tuyên bố rằng anh ta là bạn trai danh chính ngôn thuận." Anh khinh thường nói.

"Ngây thơ."

Thẩm Ý Nùng: "..."

Chó ngáo trừng mắt, xem thế là đủ rồi.

Đúng như dự đoán, chưa đến nửa tiếng sau, người trong cuộc liền xuất hiện, bài đăng Weibo đầu tiên là của Hứa Giáng, rất thản nhiên công khai trạng thái tình yêu.

Hứa Gíang V: Bạn gái [Trái tim] @An Ấu Lê

Gần như cùng lúc, An Ấu Lê cũng đăng Weibo của mình, giống nhau y như đúc.

An Ấu Lê V: Bạn trai [Trái tim] @ Hứa Giáng

Mắt thường cũng có thể thấy được độ hot của bài đăng trên Weibo của hai người, số lượng bình luận tích cực tăng đến hàng ngàn chỉ trong vài phút, có chiều hướng tăng chứ không hề giảm.

Trước đó, Thẩm Ý Nùng ở lại cùng nhóm trong đoàn phim náo động bên ngoài, đạo diễn của "Bạn gái tôi không thể chạm vào" cầm đầu nhóm nhường cho Hứa Giáng phát lì xì, những người khác phía sau cũng bắt đầu nhao nhao, chẳng mấy chốc chính chủ xuất hiện.

Hứa Giáng gửi một hơi cả trăm bao lì xì, mỗi lượng đầy đủ, và đột nhiên màn hình tràn đầy lửa. Mọi người đã được hưởng lợi chúc mừng và lấy ra bộ phim bom tấn lớn như không có tiền.

Bên kia màn hình, tựa hồ cũng có thể thấy được Hứa Gíang đang rất đắc ý.

"Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã chân thành chúc phúc."

Mấy giây sau.

An Ấu Lê: "Hứa Giáng, chuyện hôm nay em còn chưa tính sổ với anh đấy, nhanh cút về cho em."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương