Yêu Chiều Fan Hâm Mộ
-
Chương 34: Thẩm NGU
Edit: Hinh
Beta: TH
Nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, trên bậc thang vừa rồi không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn, ông mặc quần dài trơn màu trắng và áo sơ mi bằng len, thân thể khỏe mạnh, trên gương mặt có thể thấy vẻ anh tuấn khi còn trẻ in hằn dấu vết của năm tháng.
Trình Như Ca không đáp lại người phụ nữ trước mặt, anh kéo Thẩm Ý Nùng đi về phía trước người đàn ông, thản nhiên gọi một tiếng, "Ba."
"Hừ." Người đàn ông đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, một tiếng hừ lạnh cũng phát ra từ mũi, sau đó chuyển lực chú ý sang Thẩm Ý Nùng bên cạnh.
"Không giới thiệu một chút?" Ông là nói với Trình Như Ca, ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi người cô.
"Thanh Thanh." Trình Như Ca đưa tay về phía Thẩm Ý Nùng ý giới thiệu, lại chỉ chỉ người đàn ông phía trước.
"Ba anh."
Chỉ có hai từ xưng hô vô cùng đơn giản, sau đó thì không nói nữa, người đàn ông lại thở không thông, trừng lớn mắt. Ông ta vừa định nói gì đó, phía sau đã truyền đến âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp của người phụ nữ.
"Quân Hạo, chúng ta đi vào trước đi, bên ngoài gió lớn." Bà ta đi lên phía trước, giọng nói mềm mại.
"Gần đây không phải sức khoẻ của ông không tốt à, cứ ho khan mãi."
Trình Quân Hạo thấy thế thì biểu cảm trên mặt cũng giãn ra, nhưng nhìn đến bộ dạng bình thản của Trình Như Ca thì vẫn bất mãn, chắp tay sau lưng xoay người trở về nhà.
Bữa cơm này rất im lặng, người vui nhất là Trình Hi. Từ đầu đến cuối luôn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Trình Như Ca, cái miệng nhỏ nhắn cứ líu ríu, thỉnh thoảng được đáp lại vài chữ thì vui vẻ không thôi, trên mặt bày ra nụ cười thật to.
Cặp mắt hạnh cong thành hình trăng khuyết.
Giống như đúc với mẹ cậu nhóc, nhất là bộ dáng khi cười.
Quả nhiên là di truyền từ mẹ.
"Quân Hạo, canh cá đậu hũ này là tôi kêu dì Lý hầm cho ông đấy, nhạt miệng dễ tiêu, ông nếm thử đi." Bà ta bưng chén lên rồi dùng muỗng khuấy, động tác cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Trình Quân Hạo. Hành vi cử chỉ cực kỳ giống một cô vợ chu đáo đạt tiêu chuẩn, nói trong nói ngoài đều là quan tâm chồng.
Sau khi làm xong, bà rút tay lại, nhìn về phía Trình Như Ca, vẫn là bộ dáng dịu dàng hòa nhã như trước.
"Như Ca có muốn uống một chút không, mấy ngày nay trời lạnh, uống chút canh nóng cho ấm bụng."
Nói xong, bà liền nâng tay muốn cầm chén, Trình Như Ca không cần nghĩ ngợi mà từ chối.
"Không cần, tôi không thích uống canh."
Người phụ nữ giật mình, từ từ rút tay về, ánh mắt Thẩm Ý Nùng dừng một chút, cảm giác anh không hề che giấu sự bài xích.
Mỗi khi hai bọn họ ăn cơm ở nhà, canh luôn là thứ không thể thiếu.
Chắc là tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện này, nhất thời bầu không khí trở nên cứng ngắc. Ngay cả tiếng chén đũa va chạm cũng biến mất trong nháy mắt, chỉ có nét mặt Trình Như Ca vẫn như thường.
Cuối cùng vẫn là Trình Quân Hạo lên tiếng, trầm thấp uy nghiêm.
"Tiểu Ngu, nhớ hỏi cô diễn viên này thích ăn cái gì rồi chiêu đãi cho tốt."
"A dạ, không cần..." Thẩm Ý Nùng vừa xua tay đã thấy Thẩm Ngu cười cười với cô, độ cong khóe miệng vừa vặn.
"Cô Thẩm, không biết đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị của cô không. Đây là tôi chuẩn bị theo thói quen ăn uống bình thường. Nếu không hợp thì lát nữa tôi sẽ kêu dì Lý chuẩn bị giúp cô mấy món ăn lót dạ."
"Không cần." Trình Như Ca lập tức từ chối thay cô.
"Bọn tôi ăn xong sẽ đi về ngay."
"Cơm nước xong thì lên thư phòng ba một chuyến." Trình Quân Hạo nghe xong lập tức ngẩng mặt lên nói, giọng nghiêm túc, Trình Như Ca tạm dừng vài giây, gật đầu.
"Được."
Mọi người tiếp tục ăn cơm, phần sau dường như tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Trình Quân Hạo là người đầu tiên buông đũa xuống, cầm một cái ly lên uống nước.
Trình Như Ca theo sát mà kết thúc, khi kéo ghế ra chuẩn bị lên lầu thì dừng động tác một chút, nhìn về phía Trình Hi uống canh xong đang khôn khéo lau miệng, đột nhiên lên tiếng.
"Trình Hi, em ăn xong thì đưa chị Thanh Thanh đi dạo trong vườn hoa một vòng, vừa ăn xong không nên ngồi lâu."
"Dạ! Anh!" Trình Hi lập tức ngồi thẳng dậy, như vừa nhận được sứ mệnh gì đó rất vinh dự vĩ đại, ưỡn ngực thẳng lưng cất tiếng đồng ý, trong mắt là ánh sáng lóng lánh.
Cậu bé thật sự rất thích người anh trai Trình Như Ca này.
Thẩm Ý Nùng thầm nghĩ.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất sau cầu thang. Trình Hi cũng chuẩn bị gần hết, uống nước xong lập tức vội vã đứng dậy khỏi ghế, dựa theo phân phó của Trình Như Ca đưa cô đi ra ngoài tản bộ. Có điều vừa mới đứng dậy đã bị Thẩm Ngu bên cạnh đè vai ngồi xuống lại.
"Hi Hi, để chị ấy nghỉ ngơi một lát đã, vừa mới ăn xong mà." Bà ta mềm mỏng nói, mặt mày dịu dàng. Quả nhiên Trình Hi nghe xong lập tức lộ ra chút chần chừ, lựa chọn nhìn sang Thẩm Ý Nùng.
"Thật ra cũng không sao." Theo bản năng, Thẩm Ý Nùng không muốn ngồi ở đây quá lâu, cô cười uyển chuyển nói. Vả lại ý nhắn nhủ của Trình Như Ca ban nãy cô cũng hiểu, anh không muốn hai người tiếp xúc quá nhiều.
"Không có gì, uống chút trà nữa đã." Bà ta bưng trà hoa hồng vừa mới châm xong trên bàn đổ từ từ vào tách trà trắng sứ. Nước trà hồng nhạt tỏa ra mùi hoa, giọng của bà ta truyền đến cùng với hơi nóng.
"Không biết cô Thẩm đây quen với Như Ca thế nào vậy?"
"À..." Thẩm Ý Nùng trầm ngâm, "Bọn cháu quen nhau khi quay phim ạ."
"Ồ? Là bộ phim điện ảnh 《 Xuất sơn 》 phải không?" Bà ta vậy mà lại là bộ dáng rõ như lòng bàn tay, Thẩm Ý Nùng đè xuống chút kinh ngạc trong lòng.
"Đúng vậy ạ." Cô bình tĩnh gật đầu.
"Không biết hai người ở bên nhau đã bao lâu rồi? Cảm giác rất ăn ý với nhau." Ý của bà ta đại khái chính là chỉ động tác gắp rau cho cô của Trình Như Ca lúc ăn cơm ban nãy. Chuyện hai người làm cùng nhau nhiều nhất chính là ăn cơm và ngủ, trên bàn cơm đương nhiên sẽ vô cùng ăn ý rồi.
Giọng điệu và biểu cảm của bàta đều cực kỳ tự nhiên, cứ như bạn bè gặp nhau cùng nói chuyện vậy. Nhưng không hiểu tại sao Thẩm Ý Nùng lại cảm thấy có chút không thoải mái, cô mím môi cười, mơ hồ đáp.
"Bên nhau vài tháng." Lần này Thẩm Ý Nùng nói xong, không đợi bà ta mở miệng nữa, lập tức nhìn về phía Trình Hi, giọng nhẹ nhàng.
"Tiểu Hi, nghỉ ngơi xong chưa nào? Chúng ta ra ngoài vườn hoa dạo đi."
"Đi thôi chị." Trình Hi lập tức trượt xuống ghế, tự nhiên thân thiết dắt tay cô đi ra ngoài, cũng không quên tạm biệt với Thẩm Ngu ngồi chỗ kia.
"Mẹ, con đưa chị ấy đi tản bộ đây!"
"Đi đi." Thẩm Ngu dịu dàng cười, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, tư thế tuyệt đẹp.
Vườn hoa bên ngoài biệt thự rất phong phú, các loại cây cối được người làm vườn chăm sóc tươi tốt. Bây giờ chỉ mới tháng 3 nhưng đã có vài cành lá xuất hiện nụ hoa đầu xuân, con đường mòn bằng đá cong cong vòng vòng.
Thẩm Ý Nùng nắm lấy bàn tay mềm mại của Trình Hi, cảm giác bản thân cũng trở nên mềm như bông, bị lôi cuốn bởi mùi cây cỏ và ngọn gió đêm thổi qua, cả người thoải mái hẳn. Sự nặng nề ban nãy như trở thành hư không.
"Tiểu Hi, sao em lại thích anh em thế?" Cô không nhịn được hỏi điều thắc mắc đặt ở đáy lòng mấy ngày nay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Hi đầy suy tư, thốt lên.
"Anh trai rất giỏi, có thể đóng phim, có thể chơi bóng, còn có thể tự mở công ty! Cái gì cũng không làm khó được anh ấy, là Superman không gì không làm được!"
"..." Thẩm Ý Nùng bị thân hình nho nhỏ ngập tràn sùng bái này làm bật cười, cố ý nói.
"Nhưng mà anh trai em không phải cái gì cũng làm được đâu, anh ấy cũng có chuyện không làm được." Ví dụ như ăn cay.
"Cái này rất bình thường! Siêu nhân cũng không phải cái gì cũng làm được!" Anh bạn nhỏ dõng dạc mở miệng. Thẩm Ý Nùng cuối cùng cũng xác nhận được, thằng bé này chính là một fan não tàn của Trình Như Ca, cũng không biết tại sao tên đàn ông chết tiệt này lại có sức hấp dẫn đến thế nữa.
"Anh trai quay phim siêu đẹp! Anh ấy có thể bay tới bay lui trên bầu trời, còn có thể đánh nhau, tất cả mọi người đều sợ anh ấy, anh ấy siêu đẹp trai luôn!" Cậu nhóc nắm chặt tay, vẻ mặt ngập tràn sùng bái, trong đôi mắt to tròn chứa đầy sao.
Thẩm Ý Nùng cười xong, quay lại, "ồ" một tiếng, "Sao em có thể xem phim của anh trai được?"
Những bộ phim Trình Như Ca đóng vai chính đều có nội dung rất ý nghĩa, nhưng đồng thời cũng có hơi nặng nề khó hiểu. Trong đó còn có mấy cảnh đánh nhau, có chút bạo lực tanh mùi máu, cậu bé chỉ lớn từng này căn bản xem không hiểu. Ba mẹ bình thường đều chỉ cho bọn nhóc xem phim hoạt hình thôi.
"Em đi xem với mẹ!" Trình Hi không chút do dự trả lời, giòn tan nói: "Mẹ thường xuyên đưa em đi xem phim của anh trai lắm."
Câu hỏi quái dị quanh quẩn dưới đáy lòng cả đêm cuối cùng cũng tìm được đáp án, Thẩm Ý Nùng nhớ lại gương mặt của bà ấy, gương mặt khó chịu.
Trong đầu mơ hồ hiện lên một suy đoán, cô không yên lòng đi dạo một vòng vườn hoa với Trình Hi rồi trở về, trong phòng khách to lớn lại không một bóng người.
"Mẹ đâu rồi?" Trình Hi nói xong thì chạy đến phòng bếp và xung quanh để tìm kiếm, dì Lý vội vàng đi đến dắt thằng bé.
"Phu nhân vừa mới đi ra ngoài, con ngồi xem TV chờ bà ấy đi."
Sau khi bà dắt Trình Hi lại sô pha ngồi xong, thì nhìn về phía Thẩm Ý Nùng đứng chờ bên kia, nhỏ giọng nói: "Cậu Như Ca vừa mới đi tìm cô, sau đó phu nhân cũng đi ra ngoài theo cậu ấy, hẳn là đi về hướng vườn hoa."
"À, vâng ạ." Thẩm Ý Nùng bất ngờ, vội vàng nói lời cảm ơn với bà, "Cảm ơn dì."
Thẩm Ý Nùng đi theo phương hướng lúc nãy của bọn họ, vì khi trở về cô và Trình Hi đi đường khác nên chắc là trùng hợp không gặp được anh.
Cô vừa đi, vừa mở số của Trình Như Ca ra chuẩn bị gọi. Trước mặt có vài cành hoa và cây cối tươi tốt, cành lá sum suê che khuất tầm mắt. Khi Thẩm Ý Nùng đang định quẹo qua, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
Giữa khe hở của các nhánh cây, cô nhìn thấy có hai người đứng ở hành lang cách đó không xa. Trình Như Ca mặt không đổi sắc đứng ở đấy, Thẩm Ngu đứng trước người anh, gương mặt xinh đẹp cau lại, ánh mắt đầy bi thương.
"Như Ca, anh thích cô ta à?"
"Bà Thẩm, chuyện này không liên quan đến cô." Trình Như Ca lạnh nhạt nói.
"Hai người sẽ kết hôn ư?" Thẩm Ngu như không nghe thấy, lại tự cụp mắt, tự hỏi mình. Trên mặt Trình Như Ca lộ vẻ không kiên nhẫn, không liếc cô ta nhiều thêm một giây, lập tức xoay người.
Người phụ nữ phía sau đột nhiên nâng tay kéo ống tay áo anh lại, để lộ một nụ cười còn khó coi hơn khóc lóc.
"Như Ca, ngay cả chỉ liếc nhìn em một cái mà anh không cũng muốn sao?"
"Xin cô tự trọng." Anh đẩy tay cô ta ra, không chút lưu luyến rời đi, lời nói thản nhiên truyền đến.
"Nếu Trình Hi nhìn thấy bộ dạng này của mẹ nó, thì sẽ có cảm nghĩ gì đây."
Bóng dáng Trình Như Ca biến mất cuối con đường, Thẩm Ngu vẫn đứng tại chỗ không động đậy, cúi đầu, vừa khóc vừa cười tự thì thào một mình.
"Tôi còn bộ dạng gì nữa..."
"Tôi vốn chính là bộ dáng này... Vẫn luôn vậy..."
Cả hành lang trống rỗng chỉ có một mình cô ta đắm chìm trong nơi nào. Khi thì bi thương khóc, khi thì lại không tiếng động cười to, bả vai run run, như rơi vào một loại cảm xúc không thể thoát ra.
Thẩm Ý Nùng đứng một bên không hiểu sao lại rùng mình một cái, nhanh chóng nắm chặt điện thoại xoay người quay về.
Khi đến cửa, nhìn thấy Trình Như Ca nôn nóng đi lên đi xuống bậc thang, trong tay cầm điện thoại, cùng lúc đó, Thẩm Ý Nùng cảm giác được điện thoại trong tay mình rung lên.
Cô nhận điện thoại, nói, "Nhìn phía trước."
Trình Như Ca đứng ở kia ngẩng đầu lên, sau khi ánh mắt nhìn đến cô thì thả lỏng, cúp điện thoại nhanh chóng đi về phía cô.
"Em đi đâu vậy? Dì Lý nói em đi tìm bọn anh?" Trình Như Ca nắm chặt tay cô nói, ánh mắt đánh giá xung quanh người cô, bộ dạng rất căng thẳng, Thẩm Ý Nùng không nhịn được trêu ghẹo.
"Anh sốt ruột vậy làm gì?" Cô nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
"Có phải là làm chuyện gì áy náy nên sợ em phát hiện không?"
Trình Như Ca bất đắc dĩ, gõ lên trán cô một cái rồi nói: "Trở về sẽ giải thích với em."
Thẩm Ý Nùng vô cùng chờ mong, kết quả trên đường trở về Trình Như Ca không ngừng nhận điện thoại, cô nghe ra từ mấy lời nói chuyện không e dè của anh là đang nhắc đến chuyện chuyển cổ phần.
Nếu là chuyện công việc quan trọng, Thẩm Ý Nùng cũng không tiện làm phiền. Cô nhịn sự hiếu kỳ của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên điện thoại rung lên.
"Chu Mẫn, cậu có biết người tên Thẩm Ngu không?" Tin nhắn được gửi đi, cô không dời mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cũng may, bên kia trả lời lại ngay.
"Sao thế?"
"Hôm nay tôi nhìn thấy cô ta, cảm giác có hơi là lạ."
"?"
"Cô thấy cô ta ở đâu?"
"Có nói chuyện không?"
"Nói chuyện gì?"
Châu Mẫn gửi cô liên tiếp mấy tin nhắn, ngực Thẩm Ý Nùng hơi phập phồng, từ từ đánh chữ gửi lại.
"Ở nhà ba của thầy Trình, chỉ nói hai câu, cô ta hỏi về phương diện tình cảm của bọn tôi."
"Không cần để ý đến cô ta!" Cảm xúc bên kia rất kích động, gửi đoạn voice chat đứt quãng đến.
"Cô ta là đồ thần kinh!"
"Trước kia là fan Như Ca, tâm lý có chút vấn đề, còn vì cậu ấy mà tự sát. Sau đó lại ở bên ba cậu ấy, ghê tởm muốn chết. Cũng chính vì chuyện này nên Như Ca mới không đóng phim nữa, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với ba cậu ấy."
"Dù sao ba cậu ấy cũng không phải thứ tốt lành gì, trước khi mẹ Như ca bị tai nạn xe đã ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Thẩm Ngu thì mặc dù có hơi thần kinh nhưng khuôn mặt đó đúng là rất ít người có thể bì lại. Vậy nên ba cậu ấy mới thích điểm đó, rồi hai người họ liền cấu kết với nhau ngoại tình."
"Ghê tởm ghê tởm ghê tởm muốn chết!"
Giữa những hàng chữ đều lộ ra được sự không chấp nhận và chán ghét của Chu Mẫn. Thẩm Ý Nùng vô thức nhìn sang Trình Như Ca đang nói chuyện điện thoại bên cạnh, là đương sự trong chuyện đó, anh phải trải qua bao lâu mới có thể bình tĩnh lạnh nhạt như bây giờ đây.
Ánh mắt của cô có quá chăm chú, Trình Như Ca phát hiện, nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi. Thẩm Ý Nùng lắc đầu cười cười với anh, đưa tay qua đặt lên bàn tay anh trên đầu gối.
Beta: TH
Nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, trên bậc thang vừa rồi không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn, ông mặc quần dài trơn màu trắng và áo sơ mi bằng len, thân thể khỏe mạnh, trên gương mặt có thể thấy vẻ anh tuấn khi còn trẻ in hằn dấu vết của năm tháng.
Trình Như Ca không đáp lại người phụ nữ trước mặt, anh kéo Thẩm Ý Nùng đi về phía trước người đàn ông, thản nhiên gọi một tiếng, "Ba."
"Hừ." Người đàn ông đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, một tiếng hừ lạnh cũng phát ra từ mũi, sau đó chuyển lực chú ý sang Thẩm Ý Nùng bên cạnh.
"Không giới thiệu một chút?" Ông là nói với Trình Như Ca, ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi người cô.
"Thanh Thanh." Trình Như Ca đưa tay về phía Thẩm Ý Nùng ý giới thiệu, lại chỉ chỉ người đàn ông phía trước.
"Ba anh."
Chỉ có hai từ xưng hô vô cùng đơn giản, sau đó thì không nói nữa, người đàn ông lại thở không thông, trừng lớn mắt. Ông ta vừa định nói gì đó, phía sau đã truyền đến âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp của người phụ nữ.
"Quân Hạo, chúng ta đi vào trước đi, bên ngoài gió lớn." Bà ta đi lên phía trước, giọng nói mềm mại.
"Gần đây không phải sức khoẻ của ông không tốt à, cứ ho khan mãi."
Trình Quân Hạo thấy thế thì biểu cảm trên mặt cũng giãn ra, nhưng nhìn đến bộ dạng bình thản của Trình Như Ca thì vẫn bất mãn, chắp tay sau lưng xoay người trở về nhà.
Bữa cơm này rất im lặng, người vui nhất là Trình Hi. Từ đầu đến cuối luôn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Trình Như Ca, cái miệng nhỏ nhắn cứ líu ríu, thỉnh thoảng được đáp lại vài chữ thì vui vẻ không thôi, trên mặt bày ra nụ cười thật to.
Cặp mắt hạnh cong thành hình trăng khuyết.
Giống như đúc với mẹ cậu nhóc, nhất là bộ dáng khi cười.
Quả nhiên là di truyền từ mẹ.
"Quân Hạo, canh cá đậu hũ này là tôi kêu dì Lý hầm cho ông đấy, nhạt miệng dễ tiêu, ông nếm thử đi." Bà ta bưng chén lên rồi dùng muỗng khuấy, động tác cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Trình Quân Hạo. Hành vi cử chỉ cực kỳ giống một cô vợ chu đáo đạt tiêu chuẩn, nói trong nói ngoài đều là quan tâm chồng.
Sau khi làm xong, bà rút tay lại, nhìn về phía Trình Như Ca, vẫn là bộ dáng dịu dàng hòa nhã như trước.
"Như Ca có muốn uống một chút không, mấy ngày nay trời lạnh, uống chút canh nóng cho ấm bụng."
Nói xong, bà liền nâng tay muốn cầm chén, Trình Như Ca không cần nghĩ ngợi mà từ chối.
"Không cần, tôi không thích uống canh."
Người phụ nữ giật mình, từ từ rút tay về, ánh mắt Thẩm Ý Nùng dừng một chút, cảm giác anh không hề che giấu sự bài xích.
Mỗi khi hai bọn họ ăn cơm ở nhà, canh luôn là thứ không thể thiếu.
Chắc là tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện này, nhất thời bầu không khí trở nên cứng ngắc. Ngay cả tiếng chén đũa va chạm cũng biến mất trong nháy mắt, chỉ có nét mặt Trình Như Ca vẫn như thường.
Cuối cùng vẫn là Trình Quân Hạo lên tiếng, trầm thấp uy nghiêm.
"Tiểu Ngu, nhớ hỏi cô diễn viên này thích ăn cái gì rồi chiêu đãi cho tốt."
"A dạ, không cần..." Thẩm Ý Nùng vừa xua tay đã thấy Thẩm Ngu cười cười với cô, độ cong khóe miệng vừa vặn.
"Cô Thẩm, không biết đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị của cô không. Đây là tôi chuẩn bị theo thói quen ăn uống bình thường. Nếu không hợp thì lát nữa tôi sẽ kêu dì Lý chuẩn bị giúp cô mấy món ăn lót dạ."
"Không cần." Trình Như Ca lập tức từ chối thay cô.
"Bọn tôi ăn xong sẽ đi về ngay."
"Cơm nước xong thì lên thư phòng ba một chuyến." Trình Quân Hạo nghe xong lập tức ngẩng mặt lên nói, giọng nghiêm túc, Trình Như Ca tạm dừng vài giây, gật đầu.
"Được."
Mọi người tiếp tục ăn cơm, phần sau dường như tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Trình Quân Hạo là người đầu tiên buông đũa xuống, cầm một cái ly lên uống nước.
Trình Như Ca theo sát mà kết thúc, khi kéo ghế ra chuẩn bị lên lầu thì dừng động tác một chút, nhìn về phía Trình Hi uống canh xong đang khôn khéo lau miệng, đột nhiên lên tiếng.
"Trình Hi, em ăn xong thì đưa chị Thanh Thanh đi dạo trong vườn hoa một vòng, vừa ăn xong không nên ngồi lâu."
"Dạ! Anh!" Trình Hi lập tức ngồi thẳng dậy, như vừa nhận được sứ mệnh gì đó rất vinh dự vĩ đại, ưỡn ngực thẳng lưng cất tiếng đồng ý, trong mắt là ánh sáng lóng lánh.
Cậu bé thật sự rất thích người anh trai Trình Như Ca này.
Thẩm Ý Nùng thầm nghĩ.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất sau cầu thang. Trình Hi cũng chuẩn bị gần hết, uống nước xong lập tức vội vã đứng dậy khỏi ghế, dựa theo phân phó của Trình Như Ca đưa cô đi ra ngoài tản bộ. Có điều vừa mới đứng dậy đã bị Thẩm Ngu bên cạnh đè vai ngồi xuống lại.
"Hi Hi, để chị ấy nghỉ ngơi một lát đã, vừa mới ăn xong mà." Bà ta mềm mỏng nói, mặt mày dịu dàng. Quả nhiên Trình Hi nghe xong lập tức lộ ra chút chần chừ, lựa chọn nhìn sang Thẩm Ý Nùng.
"Thật ra cũng không sao." Theo bản năng, Thẩm Ý Nùng không muốn ngồi ở đây quá lâu, cô cười uyển chuyển nói. Vả lại ý nhắn nhủ của Trình Như Ca ban nãy cô cũng hiểu, anh không muốn hai người tiếp xúc quá nhiều.
"Không có gì, uống chút trà nữa đã." Bà ta bưng trà hoa hồng vừa mới châm xong trên bàn đổ từ từ vào tách trà trắng sứ. Nước trà hồng nhạt tỏa ra mùi hoa, giọng của bà ta truyền đến cùng với hơi nóng.
"Không biết cô Thẩm đây quen với Như Ca thế nào vậy?"
"À..." Thẩm Ý Nùng trầm ngâm, "Bọn cháu quen nhau khi quay phim ạ."
"Ồ? Là bộ phim điện ảnh 《 Xuất sơn 》 phải không?" Bà ta vậy mà lại là bộ dáng rõ như lòng bàn tay, Thẩm Ý Nùng đè xuống chút kinh ngạc trong lòng.
"Đúng vậy ạ." Cô bình tĩnh gật đầu.
"Không biết hai người ở bên nhau đã bao lâu rồi? Cảm giác rất ăn ý với nhau." Ý của bà ta đại khái chính là chỉ động tác gắp rau cho cô của Trình Như Ca lúc ăn cơm ban nãy. Chuyện hai người làm cùng nhau nhiều nhất chính là ăn cơm và ngủ, trên bàn cơm đương nhiên sẽ vô cùng ăn ý rồi.
Giọng điệu và biểu cảm của bàta đều cực kỳ tự nhiên, cứ như bạn bè gặp nhau cùng nói chuyện vậy. Nhưng không hiểu tại sao Thẩm Ý Nùng lại cảm thấy có chút không thoải mái, cô mím môi cười, mơ hồ đáp.
"Bên nhau vài tháng." Lần này Thẩm Ý Nùng nói xong, không đợi bà ta mở miệng nữa, lập tức nhìn về phía Trình Hi, giọng nhẹ nhàng.
"Tiểu Hi, nghỉ ngơi xong chưa nào? Chúng ta ra ngoài vườn hoa dạo đi."
"Đi thôi chị." Trình Hi lập tức trượt xuống ghế, tự nhiên thân thiết dắt tay cô đi ra ngoài, cũng không quên tạm biệt với Thẩm Ngu ngồi chỗ kia.
"Mẹ, con đưa chị ấy đi tản bộ đây!"
"Đi đi." Thẩm Ngu dịu dàng cười, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, tư thế tuyệt đẹp.
Vườn hoa bên ngoài biệt thự rất phong phú, các loại cây cối được người làm vườn chăm sóc tươi tốt. Bây giờ chỉ mới tháng 3 nhưng đã có vài cành lá xuất hiện nụ hoa đầu xuân, con đường mòn bằng đá cong cong vòng vòng.
Thẩm Ý Nùng nắm lấy bàn tay mềm mại của Trình Hi, cảm giác bản thân cũng trở nên mềm như bông, bị lôi cuốn bởi mùi cây cỏ và ngọn gió đêm thổi qua, cả người thoải mái hẳn. Sự nặng nề ban nãy như trở thành hư không.
"Tiểu Hi, sao em lại thích anh em thế?" Cô không nhịn được hỏi điều thắc mắc đặt ở đáy lòng mấy ngày nay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Hi đầy suy tư, thốt lên.
"Anh trai rất giỏi, có thể đóng phim, có thể chơi bóng, còn có thể tự mở công ty! Cái gì cũng không làm khó được anh ấy, là Superman không gì không làm được!"
"..." Thẩm Ý Nùng bị thân hình nho nhỏ ngập tràn sùng bái này làm bật cười, cố ý nói.
"Nhưng mà anh trai em không phải cái gì cũng làm được đâu, anh ấy cũng có chuyện không làm được." Ví dụ như ăn cay.
"Cái này rất bình thường! Siêu nhân cũng không phải cái gì cũng làm được!" Anh bạn nhỏ dõng dạc mở miệng. Thẩm Ý Nùng cuối cùng cũng xác nhận được, thằng bé này chính là một fan não tàn của Trình Như Ca, cũng không biết tại sao tên đàn ông chết tiệt này lại có sức hấp dẫn đến thế nữa.
"Anh trai quay phim siêu đẹp! Anh ấy có thể bay tới bay lui trên bầu trời, còn có thể đánh nhau, tất cả mọi người đều sợ anh ấy, anh ấy siêu đẹp trai luôn!" Cậu nhóc nắm chặt tay, vẻ mặt ngập tràn sùng bái, trong đôi mắt to tròn chứa đầy sao.
Thẩm Ý Nùng cười xong, quay lại, "ồ" một tiếng, "Sao em có thể xem phim của anh trai được?"
Những bộ phim Trình Như Ca đóng vai chính đều có nội dung rất ý nghĩa, nhưng đồng thời cũng có hơi nặng nề khó hiểu. Trong đó còn có mấy cảnh đánh nhau, có chút bạo lực tanh mùi máu, cậu bé chỉ lớn từng này căn bản xem không hiểu. Ba mẹ bình thường đều chỉ cho bọn nhóc xem phim hoạt hình thôi.
"Em đi xem với mẹ!" Trình Hi không chút do dự trả lời, giòn tan nói: "Mẹ thường xuyên đưa em đi xem phim của anh trai lắm."
Câu hỏi quái dị quanh quẩn dưới đáy lòng cả đêm cuối cùng cũng tìm được đáp án, Thẩm Ý Nùng nhớ lại gương mặt của bà ấy, gương mặt khó chịu.
Trong đầu mơ hồ hiện lên một suy đoán, cô không yên lòng đi dạo một vòng vườn hoa với Trình Hi rồi trở về, trong phòng khách to lớn lại không một bóng người.
"Mẹ đâu rồi?" Trình Hi nói xong thì chạy đến phòng bếp và xung quanh để tìm kiếm, dì Lý vội vàng đi đến dắt thằng bé.
"Phu nhân vừa mới đi ra ngoài, con ngồi xem TV chờ bà ấy đi."
Sau khi bà dắt Trình Hi lại sô pha ngồi xong, thì nhìn về phía Thẩm Ý Nùng đứng chờ bên kia, nhỏ giọng nói: "Cậu Như Ca vừa mới đi tìm cô, sau đó phu nhân cũng đi ra ngoài theo cậu ấy, hẳn là đi về hướng vườn hoa."
"À, vâng ạ." Thẩm Ý Nùng bất ngờ, vội vàng nói lời cảm ơn với bà, "Cảm ơn dì."
Thẩm Ý Nùng đi theo phương hướng lúc nãy của bọn họ, vì khi trở về cô và Trình Hi đi đường khác nên chắc là trùng hợp không gặp được anh.
Cô vừa đi, vừa mở số của Trình Như Ca ra chuẩn bị gọi. Trước mặt có vài cành hoa và cây cối tươi tốt, cành lá sum suê che khuất tầm mắt. Khi Thẩm Ý Nùng đang định quẹo qua, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
Giữa khe hở của các nhánh cây, cô nhìn thấy có hai người đứng ở hành lang cách đó không xa. Trình Như Ca mặt không đổi sắc đứng ở đấy, Thẩm Ngu đứng trước người anh, gương mặt xinh đẹp cau lại, ánh mắt đầy bi thương.
"Như Ca, anh thích cô ta à?"
"Bà Thẩm, chuyện này không liên quan đến cô." Trình Như Ca lạnh nhạt nói.
"Hai người sẽ kết hôn ư?" Thẩm Ngu như không nghe thấy, lại tự cụp mắt, tự hỏi mình. Trên mặt Trình Như Ca lộ vẻ không kiên nhẫn, không liếc cô ta nhiều thêm một giây, lập tức xoay người.
Người phụ nữ phía sau đột nhiên nâng tay kéo ống tay áo anh lại, để lộ một nụ cười còn khó coi hơn khóc lóc.
"Như Ca, ngay cả chỉ liếc nhìn em một cái mà anh không cũng muốn sao?"
"Xin cô tự trọng." Anh đẩy tay cô ta ra, không chút lưu luyến rời đi, lời nói thản nhiên truyền đến.
"Nếu Trình Hi nhìn thấy bộ dạng này của mẹ nó, thì sẽ có cảm nghĩ gì đây."
Bóng dáng Trình Như Ca biến mất cuối con đường, Thẩm Ngu vẫn đứng tại chỗ không động đậy, cúi đầu, vừa khóc vừa cười tự thì thào một mình.
"Tôi còn bộ dạng gì nữa..."
"Tôi vốn chính là bộ dáng này... Vẫn luôn vậy..."
Cả hành lang trống rỗng chỉ có một mình cô ta đắm chìm trong nơi nào. Khi thì bi thương khóc, khi thì lại không tiếng động cười to, bả vai run run, như rơi vào một loại cảm xúc không thể thoát ra.
Thẩm Ý Nùng đứng một bên không hiểu sao lại rùng mình một cái, nhanh chóng nắm chặt điện thoại xoay người quay về.
Khi đến cửa, nhìn thấy Trình Như Ca nôn nóng đi lên đi xuống bậc thang, trong tay cầm điện thoại, cùng lúc đó, Thẩm Ý Nùng cảm giác được điện thoại trong tay mình rung lên.
Cô nhận điện thoại, nói, "Nhìn phía trước."
Trình Như Ca đứng ở kia ngẩng đầu lên, sau khi ánh mắt nhìn đến cô thì thả lỏng, cúp điện thoại nhanh chóng đi về phía cô.
"Em đi đâu vậy? Dì Lý nói em đi tìm bọn anh?" Trình Như Ca nắm chặt tay cô nói, ánh mắt đánh giá xung quanh người cô, bộ dạng rất căng thẳng, Thẩm Ý Nùng không nhịn được trêu ghẹo.
"Anh sốt ruột vậy làm gì?" Cô nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
"Có phải là làm chuyện gì áy náy nên sợ em phát hiện không?"
Trình Như Ca bất đắc dĩ, gõ lên trán cô một cái rồi nói: "Trở về sẽ giải thích với em."
Thẩm Ý Nùng vô cùng chờ mong, kết quả trên đường trở về Trình Như Ca không ngừng nhận điện thoại, cô nghe ra từ mấy lời nói chuyện không e dè của anh là đang nhắc đến chuyện chuyển cổ phần.
Nếu là chuyện công việc quan trọng, Thẩm Ý Nùng cũng không tiện làm phiền. Cô nhịn sự hiếu kỳ của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên điện thoại rung lên.
"Chu Mẫn, cậu có biết người tên Thẩm Ngu không?" Tin nhắn được gửi đi, cô không dời mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cũng may, bên kia trả lời lại ngay.
"Sao thế?"
"Hôm nay tôi nhìn thấy cô ta, cảm giác có hơi là lạ."
"?"
"Cô thấy cô ta ở đâu?"
"Có nói chuyện không?"
"Nói chuyện gì?"
Châu Mẫn gửi cô liên tiếp mấy tin nhắn, ngực Thẩm Ý Nùng hơi phập phồng, từ từ đánh chữ gửi lại.
"Ở nhà ba của thầy Trình, chỉ nói hai câu, cô ta hỏi về phương diện tình cảm của bọn tôi."
"Không cần để ý đến cô ta!" Cảm xúc bên kia rất kích động, gửi đoạn voice chat đứt quãng đến.
"Cô ta là đồ thần kinh!"
"Trước kia là fan Như Ca, tâm lý có chút vấn đề, còn vì cậu ấy mà tự sát. Sau đó lại ở bên ba cậu ấy, ghê tởm muốn chết. Cũng chính vì chuyện này nên Như Ca mới không đóng phim nữa, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với ba cậu ấy."
"Dù sao ba cậu ấy cũng không phải thứ tốt lành gì, trước khi mẹ Như ca bị tai nạn xe đã ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Thẩm Ngu thì mặc dù có hơi thần kinh nhưng khuôn mặt đó đúng là rất ít người có thể bì lại. Vậy nên ba cậu ấy mới thích điểm đó, rồi hai người họ liền cấu kết với nhau ngoại tình."
"Ghê tởm ghê tởm ghê tởm muốn chết!"
Giữa những hàng chữ đều lộ ra được sự không chấp nhận và chán ghét của Chu Mẫn. Thẩm Ý Nùng vô thức nhìn sang Trình Như Ca đang nói chuyện điện thoại bên cạnh, là đương sự trong chuyện đó, anh phải trải qua bao lâu mới có thể bình tĩnh lạnh nhạt như bây giờ đây.
Ánh mắt của cô có quá chăm chú, Trình Như Ca phát hiện, nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi. Thẩm Ý Nùng lắc đầu cười cười với anh, đưa tay qua đặt lên bàn tay anh trên đầu gối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook