Tết âm lịch, ngày lễ mà người Trung Quốc coi trọng nhất, rất nhanh đã đến, thời tiết vẫn âm u, giống như sắp có tuyết rơi, công việc của Thế An cũng nhiều không ít, tuy rằng Nhan Minh Húc nói lại lần nữa là trong nhà không có vị khách nào đến, hiện tại vật dụng dư thừa không cần phải mua thêm đồ dự trữ, trong nhà tổng cộng chỉ có hai người hết thảy đề được giản lược, cậu vẫn dựa theo dặn dò bác Tôn, mua hết vật phẩm cần dùng cho lễ mừng năm mới, thậm chí bao gồm cả hạt dưa, kẹo đậu phộng và vân vân.

Đên ngày trước khi hết năm, Nhan Minh Húc nhận điện thoại, là Nhan Minh Duệ gọi tới, hai người nói chuyện khoảng nửa giờ, Thế An vẫn dựng thẳng cái lỗ tai, kinh hãi lớn mật chờ đợi tin tức không biết là xấu hay tốt, kết quả Nhan Minh Húc đặt điện thoại xuống nói cho cậu biết: “Năm nay tôi không quay về nhà đón năm mới.”

“A!” Thế An còn chưa kịp thở phào, một câu sau lại làm cho trái tim cậu nảy bật lên, “Minh Duệ nói phải nói mấy câu với cậu.”

Nơm nớp lo sợ tiếp nhận microphone, Thế An nhẹ giọng trả lời: “Ngài Nhan, là tôi…”

Dường như ngoài ý muốn, Nhan Minh Duệ cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản dặn dò vài câu, sau đó liền cúp điện thoại, Thế An quả thực không thể tin được vận khí mình tốt, âm thầm hứa nguyện nhất định phải đi mua pháo trừ tà.

Hôm nay là đêm trừ tịch, rốt cục tuyết rơi, buổi trưa rải rác trong khu vang lên tiếng pháo, Thế An một bên ở trong bếp chuẩn bị cơm tất niên, một bên nhìn bong tuyết từ không trung xám xịt rơi xuống, rất nhanh liền nhiễm trắng mảng đất lớn, thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe, có lẽ là mọi người vội vã trở về đoàn tụ cùng người nhà chăng?

Không biết cha và mẹ đêm nay sẽ làm gì… Trong nhà không có điện thoại, cậu cũng không dám xin phép trở về nhìn họ một lúc, hơn nữa, nhìn được rồi thì có ích lợi gì đâu? Hiện tại cậu làm việc còn chưa đầy một tháng, tiền lương cũng chưa lấy được, chẳng lẽ tay không trở về ôm đầu khóc rống cùng mẹ sao? Không, làm một người đàn ông, cậu có thể làm chính là làm thật tốt công việc của mình, sau đó dùng tiền mình kiếm được giúp cha mẹ có một cuộc sống thoải mái hơn.

Còn bảy ngày… là tròn một tháng, khấu trừ năm trăm đồng lúc đầu Nhan Minh Húc cho cậu mua đồ, cậu còn hai ngàn năm trăm đồng có thể đưa cho cha mẹ, không biết có thể dùng vào việc gì? Cha luôn la hét phải Đông Sơn tái khởi việc kinh doanh một lần nữa, cậu lại không thể giúp ông làm được gì, mẹ có thể mua một ít ăn ngon bồi bổ thân thể, tuổi bà cũng lớn, sóng gió lần này thật sự khiến bà chịu sức ép không nhỏ, chỉ hy vọng có thể càng ngày càng tốt…

“Tiểu An?” Thanh âm Nhan Minh Húc ở bên ngoài vang lên, cậu vội vàng đóng nắp ***g hấp, lau hai tay lên quần áo, chạy ra: “Ngài Nhan? Thực xin lỗi tôi không nghe thấy, ngài muốn thêm nước trà sao?”

Không xong, mới vừa rồi chính mình còn thề phải làm một quản gia tốt, thế nhưng cuối cùng lại thất thần không nghe thấy tiếng chuông gọi cậu, thật sự là rất mất mặt!

Nhan Minh Húc mặc bên trong quần áo hàng ngày thoải mái, mỉm cười đứng ở trên hành lang: “Không, tôi không rung chuông, xuống dưới chính là nhìn xem, tuyết rơi phải không?”

“A… Phải a! Ngài Nhan làm sao ngài biết!?” Thế An ngạc nhiên nói, cậu biết trời mưa sẽ có âm thanh, Nhan Minh Húc nghe thấy không ngạc nhiên, chính là tuyết rơi một chút âm thanh cũng không có a!

“Ha ha, bí mật.” Nhan Minh Húc mỉm cười nói, “Tôi đi vào trong vườn một lát, tuyết rơi vào lễ mừng năm mới là dấu hiệu tốt nha.”

Thế An vội vàng chạy đến giá áo lấy áo khoác của anh, mở cửa thông ra sau vườn, không quên đưa tay dìu anh: “Ngài Nhan, lúc ngài bước xuống bậc thềmcẩn thận một chút… Ai nha!”

Cậu lo dặn dò Nhan Minh Húc, không phát hiện dưới chân có một khối băng mỏng, thân mình nghiêng sang một bên, suýt nữa trượt chân, may mắn Nhan Minh Húc nhanh nhẹn đưa tay bắt được cánh tay cậu, một bàn tay thực nhẹ nhàng kéo cậu lên: “Tiểu An, cẩn thận một chút.”

Vẻ mặt đỏ bừng đứng vững thân mình, tim Thế An lại nhảy loạn lên, cậu thở hổn hển, lắc đầu: “Không… Tôi không sao, Nngài Nhan.”

Nhan Minh Húc buông tay, cười sờ đầu cậu: “Cậu đi vào trước đi, tuyết rơi sẽ không thể đi tản bộ, tôi chỉ đi hít thở không khí.”

Tim Thế An đập nhanh chưa bình phục lại, khúm núm vào bếp tiếp tục chuẩn bị cơm chiều hôm nay, trên cánh tay, chỗ bị Nhan Minh Húc nắm có loại cảm giác khác thường, đau… đau đớn mang theo ấm áp ngọt ngào, cậu cuộn tay áo lên nhìn, nhưng không có bất cứ dấu vết gì.

Ấm áp như vậy cùng đau đớn, đều là tồn tại sâu trong lòng mình sao?

Thế An nghĩ như vậy, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ, anh mặc áo khoác màu đen, bó quanh dáng người cao lớn khỏe mạnh, vai rộng chân dài, anh tạo cho người có cảm giác an tâm khác thường, viì ngửa đầu, bông tuyết bay xuống đậu trên cái mũi cao thẳng của anh, trên đôi môi hoàn mỹ, khóe môi vẫn như thói khẽ cong lên, mang theo ý cười sung sướng.

Nếu anh không có mất đi thị lực… Vậy anh hẳn là giống như Nhan Minh Duệ, là tổng tài công ty Nhan gia? Hô mưa gọi gió, bày mưu tính kế.

Hoặc là, anh sẽ tình nguyện buông tha cho thân phận của mình, làm một người đàn ông bình thường của gia đình, đổi lấy bằng hai mắt?

Thế An không khỏi hỏi mình, nếu ngược lại là chính mình, hiện tại có một cơ hội, phải dùng đôi mắt của mình để đổi lấy cuộc sống phú quý, cậu sẽ đổi không?

Không biết… Suy nghĩ nửa ngày, Thế An thành thực tự nói với mình: cậu không có cách lựa chọn.

Sắc trời bắt đầu tối, bông tuyết càng rơi nhiều hơn, Thế An bận rộn làm xong công việc, lúc chạy ra ngoài xem xét, cậu phát hiện Nhan Minh Húc chạy tới gần hàng rào gần đường, 『 nhìn 』 phương xa, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, cậu chạy vội tới, khẩn trương hỏi: “Ngài Nhan? Làm sao vậy? Trở về đi, lập tức liền ăn cơm.”

“Tiểu An.” Nhan Minh Húc nghiêng tai nghe, nghi hoặc hỏi, “Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”

” Âm thanh? Không có nha!”

Nhan Minh Húc không nói gì, đi vào bước về bên trái, chuẩn xác tìm được cửa sau, đẩy ra, đi ra ngoài, Thế An theo sát ở phía sau, một mặt hết nhìn đông tới nhìn tây một mặt bất an hỏi: “Vậy ngài nghe được âm thanh gì?”

“Tôi không thể xác định, hẳn là ở hướng này.” Nhan Minh Húc đi nhanh đi về phía trước, thỉnh thoảng dừng lại chăm chú nghe, Thế An cũng đi theo anh, rẽ vào một khúc cua, cậu chợt nghe thấy tiếng khóc mỏng manh yếu ớt thê thảm, không cần Nhan Minh Húc nhắc nhở, cậu chạy vội về hướng phát ra âm thanh, thì ra là một con chó con ở bên cạnh thùng rác, nửa người bị chôn vùi trong tuyết, nó đang ra sức giãy dụa muốn thoát ra ngoài, con mắt đen lúng liếng vừa nhìn thấy cậu liền nữa nở kêu lớn hơn.

“Ai nha, con chó nhỏ!” Thế An lao tới ôm lấy thân thể mềm mại của con chó nhỏ vào trong ngực, nhóc con này bị đông lạnh rồi, liên tục chui vào trong lòng cậu, cậu quay đầu lớn tiếng báo cáo với Nhan Minh Húc: “Là một con chó nhỏ, rất nhỏ nha, còn giống như chưa cai sữa.”

Nhan Minh Húc đi tới, bàn tay to sờ soạng vào trong lòng ngực của cậu, con chó nhỏ nâng lên cái mũi ướt sũng dùng sức ngửi, tiếp tục nức nở.

Vỗ đầu con chó nhỏ, Nhan Minh Húc suy nghĩ trong chốc lát: “Từ khu này theo hướng đông đi hơn năm trăm thước có một bệnh viện thú cưng, cũng thu dưỡng chó đi lạc, có điều hiện tại chắc đã đóng cửa.”

Thế An ngẩn người: “Ngài Nhan, chúng ta không thể nuôi nó sao?”

Khi cậu thấy con chó nhỏ trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là bản năng phải lưu lại nuôi, nhỏ như vậy, đáng thương như vậy, đêm ba mươi tuyết đổ lớn như vậy, nó lại cô đơn bị vứt ở bên ngoài, xem nó vừa lạnh vừa đói vừa sợ hãi, thật muốn cho nó một cái tổ ấm áp giúp nó không còn run cầm cập như vậy nữa.

Nhan gia… Không đến mức không nuôi nổi một con chó nhỏ chứ? Chính là theo ý tứ của Nhan Minh Húc hình như là không muốn nuôi, tại sao có thể như vậy? Này không giống như là chuyện anh sẽ làm nha.

“Này chỉ là con chó còn nhỏ, nếu chúng ta mặc kệ nó, nó sẽ chết! Không có cái gì ăn, cũng không có mẹ chăm sóc nó, nó khó có thể sống được!” Thế An sốt ruột, nói năng có chút lộn xộn, Nhan Minh Húc hiển nhiên đã nhận ra, trấn an nói: “Chúng ta đương nhiên có thể bắt nó mang về trước, chờ bệnh viện thú cưng mở cửa thì amng nó qua.”

“Thật sự… Không thể nuôi nó sao?” Tthanh âm thấp Thế An xuống, ôm chặt con chó nhỏ trong lòng, nhóc con này đang phát run, vươn đầu lưỡi hồng nhạt ngắn ngủn liếm tay cậu, đói bụng lắm đây… Đừng lo, mày sẽ không đói chết đâu, Nhan Minh Húc nói có thể mang mày trở về, ít nhất để tao chăm sóc cho mày… ngày nào đó sẽ phải bỏ mày đi, thực xin lỗi, tao rất muốn nuôi mày, nhưng lời tao nói không tác dụng nha, tao chỉ là một quản gia mà thôi.

“Cậu muốn nuôi nó sao?” Nhan Minh Húc hỏi.

Thế An lập tức gật đầu: “Phải! Thực đáng yêu, vàng vàng, ngài xem, còn biết liếm người…” Nói đến một nửa cậu mới nhớ tới Nhan Minh Húc căn bản không nhìn thấy, mau chóng đổi cách nói, “Thoạt nhìn thực thông minh, màu lông cũng tốt lắm… Á…”

Muốn chết, mày đang nói cái gì thế, những điều này phải dùng mắt để nhìn, đối với Nhan Minh Húc có ích lợi gì.

Cậu đang ở vắt hết óc nghĩ lý do, Nhan Minh Húc đã thoải mái đồng ý: “Nếu như vậy thì nuôi nó đi, nhưng là nếu cậu muốn tốt, nuôi thú cưng không phải chỉ là hứng thú nhất thời, cậu không thể bởi vì ham chơi liền giữ lại nó, sau lại không chịu trách nhiệm, ngại nó phiền toái, như vậy không tốt, vì lí do đó mà tạo thành rất nhiều chó lạc.”

“Sẽ không!” Thế An nghe được tin tức tốt, thanh âm tràn đầy vui sướng, “Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt! Tuyệt đối sẽ không nửa đường buông tha cho nó! Ngài Nhan ngài yên tâm, mọi vấn đề về nó tôi sẽ tự mình giải quyết!”

Cúi đầu bắt gặp đôi mắt đen vô tội của con chó nhỏ, Thế An ở trong lòng trộm nói: dù sao tao cũng phải ở trong này làm mười năm, thời gian mười năm này tao sẽ nuôi mày, nhóc con ạ.

“Chúng ta trở về đi.” Nhan Minh Húc mỉm cười tự nói một câu, “Quả nhiên cậu vẫn là có chút cô đơn, hy vọng có bạn sao?”

Thế An đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không… Không phải, ngài Nhan, tôi không có… Không có cảm thấy cô đơn, tôi chính là cảm thấy nó rất đáng thương.”

“Ha ha, được rồi, tôi biết tôi là là người rất nhàm chán, cậu lại không giống bác Tôn, người trẻ tuổi luôn hiếu động, có con chó nhỏ cho cậu làm bạn cũng tốt.” Nhan Minh Húc cởi áo khoác khoác lên người cậu, “Lại không có mặc áo khoác liền chạy đến phải không?”

Thế An đã không còn thấy ngạc nhiên vì sao Nhan Minh Húc có thể cảm giác được cậu không mặc áo khoác, thuận theo khoác áo khoác anh, ôm con chó nhỏ, đạp tuyết đi phía sau anh trở về, trước mặt là dáng hình cao lớn đáng tin cậy của người đàn ông, áo khoác trên người mang theo độ ấm thân thể của Nhan Minh Húc làm cho thân thể cậu bị gió lạnh thổi cứng còng nhanh chóng ấm lại, thân thể mang theo một loại thống khổ bén nhọn mà ngọt ngào…

Sau khi trở về, Thế An vội vàng mang cho chó nhỏ sữa nóng, chuẩn bị khăn cũ quấn quanh người nó, chờ cho nhóc con ăn uống no đủ bắt đầu buồn ngủ nằm vào ổ chó trên sàn nhà ở trong phòng của cậu xong đã là tám rưỡi tối, lúc này cậu mới nhớ còn chưa chuẩn bị cơm tất niên, chính mình đói bụng cũng không sao, chính là mỗi ngày Nhan Minh Húc đều phải ăn ba bữa cố định nha!

Luống cuống tay chân mà đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt bưng lên bàn, còn thiếu chút nữa làm đổ vài thứ, Thế An đỏ mặt đi mời Nhan Minh Húc, cúi đầu giải thích: “Thực xin lỗi, ngài Nhan, cơm chiều đã muộn…”

“Sao vẫn không thay đổi vậy, đừng động chút là lại xin lỗi như thế, vừa rồi tôi không có trách cậu, nhóc con kia đã ngủ chưa?”

“Rồi! Nó uống xong hai bao sữa, tôi không dám cho nó đi tắm, chỉ dùng khăn mặt lau qua, hiện tại đã ngủ, tôi đặt nó ở bên cạnh lò sưởi, sẽ không bị đông lạnh.” Thế An bởi vì con chó nhỏ mà hoạt bát không ít, nói cũng nhiều hơn, bước chân nhanh nhẹn đi ở phía trước anh, “Ngài Nhan đặt cho nó một cái tên được không?”

“Cậu tự đặt đi, trong đầu tôi đầy những con số, không nghĩ ra cái tên gì hay.” Nhan Minh Húc mỉm cười nói.

“Vậy tôi sẽ từ từ nghĩ. Cơm tất niên hôm nay tôi chuẩn bị tám món ăn, hai món canh, còn có cơm bát bảo (xôi ngọt thập cẩm: thức ăn ngọt gồm gạo nếp, hạt sen, long nhãn và 1 số nhân hoa quả khô như: nho khô v.v… trộn lẫn rồi đồ chín)… A, như vậy gọi là Bát Bảo Phạn thế nào? Thực may mắn nha.” Thế An vừa nói, một bên thè lưỡi, mình hơn nửa năm nay cũng không có chuyện nào vui vẻ, cho nên nhặt được một con chó nhỏ liền mừng rỡ đến choáng váng vậy sao? Giống như là đã uống rượu vậy, bắt đầu lung lay không rõ ràng rồi.

Nhan Minh Húc buồn bã nở nụ cười nói: ” Bát Bảo Phạn? Cũng tốt, như cậu nói, may mắn.”

Thế An ngượng ngùng sờ đầu, vốn là cậu chỉ đùa một chút, nhưng bị Nhan Minh Húc nói như thế, cậu quyết định lấy tên này! Anh cũng đồng ý nha!

“Còn có rượu?” Nhan Minh Húc đột nhiên hỏi.

“Phải! Bác Tôn nói, cái bình rượu nhỏ kia là chuẩn bị riêng vì năm mới, tôi dùng nước nóng hâm lại, lập tức là có thể uống.” Thế An kéo ghế dựa ra để anh ngồi xuống, cậu chạy qua cẩn thận bưng bầu rượu trắng rót cho anh, “Bác ấy còn nói không thể uống nhiều, chỉ có thể uống một bình.”

“Ha ha, muốn uống nhiều cũng không có, đây là rượu dương mai do chính bác Tôn tự mình ủ, sang năm sẽ không được uống nữa.”

Thế An dừng tay, vội vàng nói: “Ngài Nhan, ngài có biết ủ như thế nào không? Sang năm tôi sẽ làm, tôi cũng có thể học!”

“Tiểu An, này… Ai, Tiểu An, cậu ngồi xuống.” Nhan Minh Húc chỉ chỉ cái ghế dựa bên người, “Tôi đã nói với cậu, bác Tôn là bác Tôn, cậu là cậu, cậu không cần nhất định phải học theo bác, hiện tại cậu là người trong nhà, muốn làm việc gì cậu có thể dựa tùy theo ý cậu mà làm, vì sai nhất định phải chiếu theo quy củ mà làm? Tôi cũng không yêu cầu hàng năm nhất định phải uống rượu dương mai có phải hay không?”

Thế An bất an nhìn anh, nói ấp a ấp úng: “Tôi sợ… Tôi làm không tốt…”

“Đứa ngốc, cậu làm rất khá.” Bàn tay to của Nhan Minh Húc lại sờ lên đầu cậu, động tác rất nhẹ nhàng, “Có quản gia như cậu là phúc khí của tôi, cậu rất tốt, thật sự, Tiểu An.”

Thế An cắn môi, được anh khen cậu biến thành có chút không biết làm sao, mặt cậu chậm rãi hồng lên, hồng đến nóng lên, cậu hạ tầm mắt, ngón tay đùa nghịch chiếc đũa trên bàn, lòng đang một tiếng một tiếng kêu lên, toàn bộ thân thể đã có chút cảm giác như nhũn ra… Tựa như uống rượu…

Nhất định là ngửi được mùi rượu, cho nên mới như vậy… Cậu nghĩ như vậy.

Loại cảm giác này, trước nay chưa từng cảm thấy, là cái gì? Cậu không biết, cũng không muốn biết, duy nhất cậu biết đến chính là, cậu thực thích cảm giác hiện tại, cậu thích… ở cùng một chỗ với Nhan Minh Húc… mottj mình cùng anh…

“Nào, cụng ly, năm mới vui vẻ.” Nhan Minh Húc giơ chén rượu lên, Thế An cuống quít giơ lên cái chén không của mình, nhẹ nhàng cụng li với anh.

“Năm mới vui vẻ.” Cậu thấp giọng nói, theo bản năng làm động tác nâng chén đến bên miệng giống Nhan Minh Húc, ánh mắt tham lam nhìn khuôn mặt Nhan Minh Húc, một chút cũng không phát hiện kỳ thật cái chén của cậu trống không.

Đây là tết âm lịch đầu tiên, về sau, tôi sẽ còn cùng anh trải qua chín lần tết âm lịch như vậy…

Tôi sẽ dùng mười năm đẹp nhất của cuộc đời tôi, đến làm bạn với anh…

Chúng ta, cùng nhau vượt qua… Mười năm…

“Chúc mừng phát tài, cầm lấy tiền lì xì!” Sáng sớm đã tiếng pháo ồn ào ở bên ngoài đánh thức, Thế An buồn ngủ đứng lên, Bát Bảo Phạn sớm đã tỉnh, phe phẩy cái đuôi ở bên giường xoay quanh, cặp mắt đen đen nhìn cậu chằm chằm, ư ư đòi ăn, Thế An lắc lắc đầu, thuận tay bật radio bác Tôn để lại, một bên nghe ca khúc chúc tết đài đang phát một bên vọt vào phòng tắm đi rửa mặt, không quên sờ đầu Bát Bảo Phạn: “Sao còn có thể ăn nha! Ban đêm không phải đã cho mày ăn rồi sao?”

Đánh răng rửa mặt, đi vào bếp, trước cho Bát Bảo Phạn uống sữa nóng, sau đó lấy thịt trộn nhân đậu xanh làm ngày hôm qua chuẩn bị làm bánh trôi làm bữa sáng, chó nhỏ uống no sữa dùng bốn chân ngắn ngủn còn chưa rắn chắc nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chạy lui ở bên chân cậu, bỗng nhiên ngẩng đầu, nghe nghe, vui vẻ chạy ra ngoài hành lang.

Thế An không có thời gian đi chú ý nó làm cái gì, ngâm nga vo tròn mười hai cái bánh trôi, tám cái cho Nhan Minh Húc, bốn cái cho mình, bật lửa đun nước, sau đó nhấc điện thoại nội bộ nối đến phòng ngủ của Nhan Minh Húc, nói cho anh đồ ăn đã chuẩn bị xong.

Một năm mới bắt đầu, vạn vật đổi mới, sum vầy đoàn tụ, vận may như ý, mà vận may đối với cậu mà nói chính là vừa ở một bên trông nồi một bên nhìn bánh trôi trắng trắng mập mập nổi bập bềnh, tâm tình khoái trá chờ ăn cơm.

Trước kia trải qua tết âm lịch nhà, đầu bếp luôn theo yêu cầu của mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bữa sáng cũng không ngoại lệ, mẹ nói như vậy mới khí phái, nhưng mà bà suốt đêm đánh bài, khi đó buổi sáng vốn không ăn uống, cha hoặc là say rượu chưa tỉnh, hoặc là sáng sớm đã ra ngoài xã giao, trong nhà chỉ còn lại cậu đối mặt với cái bàn đầy nem rán, bánh chẻo, canh tổ yến và vân vân, nhìn là phát ngán.

Giống như vậy, ăn vô cùng đơn giản, trải qua một năm không phải rất tốt hay sao? Năm nay mẹ không có cơ hội đi đánh bài, bà có thể cũng ở nhà ăn bánh trôi hay không? Có thể đi, từ sau khi cha gặp chuyện không may mẹ liền càng ngày càng mê tín, làm gì cũng dựa vào điềm tốt, ngày đầu tiên của năm mới nhất định phải ăn.

Ai sẽ làm bọn họ ăn đây? Bọn họ sẽ không làm, nhất định là đi mua đồ đông lạnh đi… Nếu như mình ở nhà thì tốt rồi, có thể cho cha mẹ ăn bánh trôi mình tự tay làm…

Mang theo một chút thương cảm, cậu múc bánh trôi ra, hai cái bát một lớn một nhỏ bưng lên bàn ăn cơm, Nhan Minh Húc từ lầu hai đi xuống vào nhà ăn, mỉm cười chào hỏi cậu: “Tiểu An, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới, ngài Nhan.”

“Tôi chuẩn bị tiền lì xì cho cậu…A…” Nhan Minh Húc bỗng nhiên dừng bước, Thế An có chút kỳ quái nhìn anh, mặc dù mình có thể được tiền lì xì cậu có chút mừng rỡ, nhưng là vì sao biểu tình trên mặt anh lại kỳ quái như vậy?

Qua vài giây đồng hồ, Nhan Minh Húc chậm rãi nói: “Tiểu An, cậu giúp ta nhìn xem dưới lòng bàn chân, có phải giẫm lên cái gì hay không?”

“A!” Thế An thét chói tai, cậu thấy Bát Bảo Phạn lén lén lút lút chạy tới bên chân Nhan Minh Húc ngửi, cậu lập tức hiểu được tên nhóc này đã gây ra họa gì, lúng túng muốn nói mà không nói nên lời, cậu lao đến nó liền chạy ra ngoài, chạy vào trong phòng mình rồi cậu lại chạy như nhanh trở về, áy náy nói: “Thực xin lỗi, ngài Nhan! Thực xin lỗi… Tôi lau sạch cho ngài, không… tôi đi lấy cho ngài đôi giày khác…”

Sau khi thu dọn sạch sẽ xong mọi thứ, bánh trôi trên bàn cơm đều đã lạnh, Thế An trộm nhìn sắc mặt của Nhan Minh Húc, anh sẽ không tức giận chứ, ngày đầu tiên của năm mới liền giẫm phải cứt chó, không có lập tức phát giận đã là không tệ rồi.

“Tiểu An?”

“Vâng!” Cậu cả người căng thẳng, nhìn anh không chuyển mắt, sợ câu tiếp theo của Nhan Minh Húc chính là 『 vứt con chó đi cho tôi! 』

“Con chó nhỏ không thể bị nhốt ở trong phòng, như vậy rất đáng thương, cậu thả nó ra.” Nhan Minh Húc bình tĩnh ăn bánh trôi, nhìn không ra dáng vẻ đang phẫn nộ.

“A?” Thế An không rõ cắn thìa, sau đó vểnh tai nghe, ngoài bếp từ phòng của cậu truyền đến tiếng chó nhỏ kêu ô ô, cùng với tiếng cào cửa mỏng manh.

Cậu chần chờ nhìn Nhan Minh Húc, không ngoài dự liệu cậu nhìn thấy nụ cười ôn nhu của anh: “Cậu cho là tôi tức giận?”

“… Thực xin lỗi, ngài Nhan.”

“Chó nhỏ là phải dạy, nó còn nhỏ như vậy, biết cái gì, ở trong lòng cậu, tôi là người chỉ vì chuyện như vậy liền giận chó đánh mèo sao?” Nhan Minh Húc nói làm cho Thế An đỏ mặt, dùng sức lắc đầu: “Tôi không có!”

“Không có là tốt rồi, nhanh ăn đi, đều lạnh cả rồi, nếu quyết định phải nuôi, dạy nó quy củ cũng là trách nhiệm của cậu nha, đúng rồi, tuy rằng cửa hàng thú cưng không mở cửa, siêu thị hẳn là có bán thức ăn cho chó, cậu vất vả một chút, đi một chuyến đi.Tiền cứ rút ra từ thẻ.”

Đúng rồi, nuôi một con chó, không phải cho nó uống sữa, mặc quần áo ngủ trên mặt đất là có thể, Thế An nhíu mày nghĩ, phải mua rất nhiều đồ vật này nọ, nước khử mùi hôi, sữa tắm, thức ăn cho chó, gậy nhựa, đồ chơi cho chó… Nhớ trước kia mẹ từng nuôi một con thú cưng may mắn, mua một đống đồ về, kết quả chơi được nửa năm lại mất hứng, đem cho cho bảo mẫu mang về nhà.

Ngày hôm qua bản thân thật sự chính là nhất thời xúc động, Nhan Minh Húc thế mà cái gì cũng đều nghĩ tới, cậu không khỏi có chút xấu hổ.

“Có phải tiền không đủ hay không?” Nhan Minh Húc không nghe thấy câu trả lời của cậu, quan tâm hỏi, “Là tôi sơ sót, lễ mừng năm mới nhất định mua rất nhiều đồ, so với bình thường tiêu phí hơn rất nhiều đúng hay không?”

“A, không có! Còn tiền mà!” Thông thường chi tiêu là trực tiếp mỗi tháng rút từ thẻ ra, năm nghìn đồng, dùng đẻ chi cho đồ dùng hàng ngày cùng đồ ăn, đối với mức độ cuộc sống trước mắt mà nói, đã là dư dả, hiển nhiên lấy tài sản Nhan Minh Duệ mà nói, số lượng này có chút keo kiệt, nhưng mà Nhan Minh Húc vẫn luôn ở nhà, anh có cần dùng tiền đâu?

Phải nha, nhiều tiền hơn nữa thì có ích lợi gì chứ? Mua TV LCD màn ảnh siêu lớn sao? Anh không nhìn thấy. Mua xe thể thao phong cách sao? Anh không thể lái. Đi du lịch sao? Phong cảnh có ý nghĩa với anh đâu?

Nhan Minh Húc đương nhiên sẽ không biết suy nghĩ trong đầu của Thế An, gật gật đầu nói: “Thiếu tiền liền nói với tôi một tiếng.”

“Vâng, lập tức lấy ra mười lăm hào, tôi sẽ báo cáo sổ sách với ngài!” Thế An nhai hai ba cái liền nuốt bánh trôi, đứng lên thu dọn bát đũa, vui vẻ nói: “Lễ mừng năm mới nên ăn ngọt, tôi sẽ không làm bánh ngọt, buổi chiều làm đề lạp mễ tô (cái này là bó tay nà) cho ngài được không?”

Nhan Minh Húc mỉm cười gật đầu, chờ tiếng bước chân vui sướng của cậu thiếu niên đi xa, anh thấp giọng lập lại một câu: “Đề lạp mễ tô, mùi vị của thiên đường nha…”

Ý cười của anh càng thêm sâu sắc, ôn nhu tựa như bông tuyết bay xuống trước cửa sổ.

Bát Bảo Phạn sau khi ăn no, thể hiện lực phá hoại kinh người của một con chó con chưa được huấn luyện, thời gian bảy ngày tết âm lịch ngắn ngủn, giầy bị cắn phá hỏng, khăn mặt, quần áo cũng có thể xếp thành một toà núi nhỏ, có một lần thừa dịp Thế An đưa trà nó còn trộm tiến vào phòng đọc sách, cắn nát một quyển sách chữ nổi thật dày.

Thế An bị biến thành sứt đầu mẻ trán, tuy rằng biết Nhan Minh Húc sẽ không tức giận, nhưng Bát Bảo Phạn nghịch như vậy nữa cậu cũng chịu không nổi, thế nhưng con chó nhỏ thoạt nhìn thông minh, ngay cả đi tiểu nơi ở cố định cũng không học được, cậu nghĩ hết các loại biện pháp, nhưng mà nó vẫn không thèm quan tâm, sau khi gặp rắc rối cũng không chạy trốn, nghiêng đầu nháy đôi mắt đen lúng liếng, ngốc ngốc nhảy lên lấy lòng cậu, cậu đánh mạnh vài cái, con chó nhỏ một không phản kháng hai không né tránh, chính là thấp giọng nức nở, ngoan ngoãn vươn người ra chịu đánh.

“Mày đừng có gây họa nữa.” Cậu mới vừa thu dọn xong uế vật ở cửa đại sảnh, lo lắng nắm chân trước của chó nhỏ, đối diện với nó, “Phải ngoan ngoãn, bằng không bọn tao sẽ không nuôi mày nữa… Nhan Minh Húc sẽ tức giận, mày đã cắn hỏng vài đôi giày của người ta… Đều là hàng hiệu đó! Đem mày bán đi cũng bồi thường không nổi đâu.”

Nhan Minh Húc không biết khi nào đã đứng ở phía sau cậu, nghe vậy nở nụ cười: “Tôi xấu xa như vậy sao? Cậu lấy tôi đến hù dọa chó nhỏ?” Thế An vội vàng đứng dậy, lúng túng đỏ mặt, liên tục xua tay: “Không phải… Tôi… Tôi thuận miệng nói thế. Ngài Nhan ngài cần cái gì?”

“À, hệ thống giọng nói trong máy tính của tôi không biết sao lại hỏng, cậu gọi giúp tôi người đến sửa.” Nhan Minh Húc cảm giác động tác dụi dụi người của chó nhỏbên chân mình, cười hỏi: “Nuôi vài ngày, còn không biết là giống gì, Tiểu An, cậu biết không?”

“Vần…” Đầu óc Thế An nhanh nhẹnchuyển động, nhìn Bát Bảo Phạn như vậy, thật sự không phải là giống quý báu gì, nhưng mà, nếu như nói nó quý một chút, có phải sẽ tốt hơn không?

”Phải.. là Kim mao! Tôi cảm thấy là kim mao, nhìn xem, lông nó là màu vàng!” Thế An lại nhìn Bát Bảo Phạn, chó nhỏ đang ngồi dưới đất dùng chân ôm đầu, nếu là kim mao, vóc dáng có phải quá nhỏ một chút hay không, “Là loại kim mao thường thấy! Ừm!”

“Ồ.” Nhan Minh Húc như có điều suy nghĩ gật đầu, “Này không tồi nha.”

Thế An mặt mày nhất thời hớn hở: “Tôi đây đi gọi điện thoại, ngài Nhan.”

Tiếng bước chân của cậu xa rồi, Nhan Minh Húc xoay người chuẩn xác túm lấy gáy có nhỏ đang ngáp, bắt nó lên: “Kim mao?”

Bát Bảo Phạn ngẩng đầu ngửi ngửi, sau đó rũ xuống bốn chân cùng cái đuôi tỏ ra vô tội.

“Ngài Nhan, bên sửa chữa người ta nói còn đang nghỉ, công nhân của bọn họ chưa trở về, phải đến ngày mốt đi làm mới có thể tới đây sửa, hay là chúng ta mang tới chỗ của họ cũng được.”

Nhan Minh Húc buông chó nhỏ, nhíu mày: “Vậy không được, ừm, cậu gọi điện thoại cho Lợi Hảo giúp tôi, hỏi cô ấy có thời gian hay không.”

Thế An theo lời bấm số di động của Đinh Lợi Hảo, tắt máy.

Nhan Minh Húc còn nói vài dãy số, gọi rồi đi không phải tắt máy thì là không ở trong vùng phủ dóng, nhìn sắc mặt của anh ít khi nghiêm trọng như vậy, Thế An sợ hãi an ủi anh: “Ngài Nhan, bây giờ là lễ mừng năm mới, rất khó tìm được người.”

“Phải rồi, cậu nói đúng, đành phải đợi.” Nhan Minh Húc thở dài, đi lên lầu, tiếng thở dài của anh làm cho lòng Thế An khổ sở như bị mèo cào, không cần suy nghĩ liền vọt đến, xung phong nhận việc nói: “Bằng không tôi thay ngài xem đi, biết đâu là bệnh nhỏ thì sao?”

Con trai ở tuổi này, cơ hồ không hiểu máy tính là vật quý, cậu lại mê, trong nhà lại dung túng dù cho cậu có coi máy tính như món đồ chơi cũng không ai quản, nếu thật là một chút bệnh nhỏ, không có chuyện cậu không giải quyết được.

“Được, cậu thử xem đi.” Nhan Minh Húc cũng không có nghĩ nhiều, vui vẻ gật đầu, mang theo cậu đi vào phòng đọc sách, tay Thế An nắm chặt con chuột, cảm giác quen thuộc nhất thời theo ngón tay truyền khắp toàn thân, làm cho cậu có chút kích động phát run.

Rất nhiều ngày không dùng máy tính, càng không có tiền đi lướt mạng, trước kia cậu chưa từng nghĩ đến mình có thể kiên trì một thời gian dài như vậy, nhớ lại bạn học chung quanh, lúc bảo vệ trò chơi đều khó chịunhư có lửa đốt, thời kì bị cấm lên mạng trong kì thi lại giống như bị nghiện nặng, trèo tường, nói dối, thức đêm, mặc kệ như thế nào cũng phải lên mạng chơi game, a, trước kia cũng không nghĩ tới, cậu đã hơn nửa năm không động vào máy tính thế mà vẫn còn có thể sống được, xem ra khả năng tiềm tàng của con người thật sự là vô tận, chỉ là không không có khám phá ra mà thôi. (??? đoạn này không hiểu lắm nên Shjn chỉ có thể viết lại theo ý hiểu, có thể đọc không hiểu =.=)

Cậu một bên nghĩ tự giễu, một bên kiểm tra, vấn đề rất đơn giản, phần mềm âm thanh không biết sao lại bị hỏng, cậu kiểm tra lại phần mềm, thay bằng một cái phần mềm mới nhất, cài đặt, bật lại, trong loa phát ra giọng nữ dễ nghe như bình thường: “Xin chào, lão đại, hôm nay là Thứ tư, ngày mười lăm, tháng hai.”

Cậu quay đầu lại nhìn Nhan Minh Húc, người ở phía sau làm động tác không biết làm sao: “Trình tự là Lợi Hảo giúp đỡ vận hành.”

“Vậy nếu đã có thể dùng rồi, tôi xin phép ra ngoài làm việc! Ngài Nhan hôm nay muốn ăn cái gì? Rau hẹ xào trứng chim, bánh nướng chua ngọt (?), đậu xào thịt khô được không? Tôi đun một nồi canh xương có thể bỏ thêm cải trắng vào nấu cùng.” Nội tâm Thế An không biết vì sao mà tràn ngập hạnh phúc, dường như là vì bản thân có thể giải quyết một chút vấn đề vì Nhan Minh Húc, nhìn sắc mặt anh trầm đã buông lỏng chính là niềm vui lớn nhất của cậu.

“Được, do cậu quyết định đi.” Nụ cười của anh trong mắt Thế An giống như là vinh quang cao nhất đối với cậu, Thế An cơ hồ là nhảy nhót chạy vội ra ngoài.

Thời gian rảnh rỗi sau cơm trưa, Nhan Minh Húc bưng chén trà đứng ở phía trước cửa sổ, mỉm cười nghe Thế An mang theo Bát Bảo Phạn vui đùa ầm ĩ ở trong sân, tuyết đã ngừng, ngày nghỉ cũng chưa chấm dứt, trong khu thực im lặng, thiếu đi tiếng còi ô tô đi chúc tết như mấy ngày hôm trước, im lặng lắng nghe, chỉ có tiếng cười trầm bổng của thiếu niên ở quanh quẩn, tiếng thở dốc của chó nhỏ đang ra sức nhảy lên chạy trốn.

Thật sự là một hình ảnh gia đình thực bình yên, anh nghĩ ở trong lòng, khuôn mặt bị kính râm che khuất mang chút ảm đạm, đứa nhỏ rất tốt, quản gia tài giỏi, nhưng mà…

Bầu trời của cậu, hiển nhiên không phải ở trong này.

Thế An cảm thấy lượng vận động của Bát Bảo Phạn ngày hôm nay đã đủ rồi, cậu mang theo nó trở lại trong phòng, một bên chịu khó nhìn xem ấm trà của anh có cần thêm nước hay không, một bên báo cáo với anh: “Tôi cảm thấy Bát Bảo Phạn có huyết thống của loài kéo xe, chạy rất nhanh!”

“Vậy sao?” Nhan Minh Húc thủy chung lộ vẻ mỉm cười, đợi lúc cậu bước tới cầm ấm trà anh huých lên mu bàn tay Thế An, “Mải chơi, cẩn thận cảm lạnh.”

Thế An lè lưỡi ngượng ngùng: cậu không mang áo khoác theo, trước kia ra ngoài chính là ngồi xe, trong nhà cũng ấm áp.

Trong trường học đều có hệ thống máy sưởi, hôm nay là rất có hứng mới có thể chơi một thời gian dài ở bên ngoài cùng Bát Bảo Phạn như vậy, mồ hôi toát ra bị gió lạnh thổi qua đích xác có chút khó chịu. Nghĩ đến Nhan Minh Húc quan tâm mình, cậu lại vui vẻ, dùng sức gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ đi uống thật nhiều nước ấm!”

Nhan Minh Húc cười vỗ đầu cậu, vừa muốn nói gì đó, một tiếng còi ô tô chói tai vang lên, anh ngẩng đầu: “Lợi Hảo?”

Thế An thăm dò… Ý, quả nhiên là con xe Saab Phonenix đỏ rực của Đinh Lợi Hảo, động lượng quá lớn, bánh xe bị chôn thật sâu trong tuyết.

“Tôi đi mở cửa cho Đinh tiểu thư.” Cậu chạy như bay ra ngoài, trước ném Bát Bảo Phạn vào gian phòng của mình, sau đó chạy đến trước cửa, Đinh Lợi Hảo đâng không kiên nhẫn ấn chuông cửa, sắc mặt cô rất kỳ dị, cắn răng, trực tiếp vọt vào, áo khoác cũng chưa cởi, xông lên bậc thang như gió thổi, lúc nhìn thấy Nhan Minh Húc, cô mếu máo, khóc nức nở kêu lên: “Lão đại!”

“Sai rồi? Tiến vào nói đi.” Thanh âm Nhan Minh Húc ôn hòa phảng phất có một loại lực lượng bình ổn kỳ dị, sắc mặt Đinh Lợi Hảo vốn đỏ bừng hơi dịu đi một chút, quay đầu nói với Thế An: “Phiền cậu cho tôi một ly cà phê.”

Thế An đi chuẩn bị cà phê có nghi hoặc, chuyện gì có thể làm cho vị thiên chi kiêu nữ này thất thố chạy tới như thế, liếc mắt một cái cũng biết là phải chịu ấm ức ở đâu đó, lập tức cậu lại thoải mái, với thân phận của chị gái nhỏ nhắn xinh xắn này, từ lúc sinh ra đến nay chỉ sợ là muốn cái gì là có cái đó, khó khăn một chút đã cho rằng ấm ức rất lớn, tựa như mình thì hay rồi, không phải việc lớn gì cả.

Cậu bưng cà phê vào phòng, Đinh Lợi Hảo đang nghẹn ngào, trong tay là một cái khăn tay nam màu lam, không hỏi cũng biết là của Nhan Minh Húc, thấy cậu tiến vào, cô còn không quên lời nói: “Đã làm phiền.” Sau đó không biết nhớ ra cái gì đó, miệng dẹt ra, khóc lên: “Lão đại! Đại Hùng nói y thích nam giới!”

Thế An sợ tới mức thiếu chút nữa đánh rơi tách cà phê cầm trên tay, theo bản năng nhìn Nhan Minh Húc một cái, sau đó cúi đầu nhanh chóng lui ra ngoài, ngay tại lúc cậu định khép lại cửa, cậu nghe thấy Đinh Lợi Hảo khóc lóc kể lể: “Vì sao đàn ông tốt đều là đồng tính luyến ái? Anh cũng vậy, Đại Hùng cũng thế!”

Nhan Minh Húc là đồng tính luyến ái?! Những lời này giống như một tia sét nổ vang trong đầu cậu, đầu óc Thế An mơ hồ trở lại phòng mình, Bát Bảo Phạn đang nằm úp sấp ở trên sàn nhà cắn xé cái gì, thấy cậu, nó vui mừng chạy tới.

Một phen nắm lấy thân thể mềm mại của chó nhỏ, cả người cậu ngồi ở trên sàn nhà, dựa lưng vào cửa, tim Thế An đập nhanh hơn mọi lần, cậu cố gắng tiêu hóa tin tức mới vừa nghe được: Nhan Minh Húc là đồng tính luyến ái?

Anh thích đàn ông? Anh là đồng tính luyến ái thích đàn ông?

Quả thực… Không thể tưởng tượng… Thế An liều mạng nhớ lại những đồng tính luyến ái trong nhận thức của cậu, này đã vượt ra ngoài phạm vi mười tám năm cuộc sống, là kiểu đàn ông dáng điệu ẻo lả ở trên TV sao? Là nhân vật chính trong những buổi nghị luận lén lút về phương thức *** kì quái của đám học sinh nữ sao? … Chính là thoạt nhìn anh không phải như vậy.

Nhan Minh Húc là đồng tính luyến ái, anh thích đàn ông… Nhan Minh Duệ khẳng định cũng biết! Cho nên hắn mới ép cậu ký cái bản hợp đồng 『chăm sóc bên người hai mươi bốn giờ』kia, thì ra là chuyện như vậy! Trách không được ngày đầu tiên hắn liền gọi điện thoại yêu cầu cậu ngủ ở trong phòng Nhan Minh Húc!

Trách không được Nhan Minh Húc đối tốt với cậu như vậy, còn ôm cậu, còn kéo tay cậu…

Sau khi biết rõ mọi việc, hiện tại nhớ lại những việc đã từng xảy ra cậu cảm thấy thật đáng sợ, cả người cậu chán ghét phát run, ôm chặt lấy chó nhỏ trong lòng, đáy lòng nổi lên ý lạnh.

Không… Sẽ không! Nhan Minh Húc là người tốt, tuyệt đối đúng vậy, anh đối với cậu cũng chỉ là thói quen chăm sóc mà thôi, căn bản sẽ không pha lẫn ý niệm dơ bẩn này trong đầu, đúng vậy! Thế An không ngừng tự nói với mình, cậu nên tin tưởng Nhan Minh Húc, anh không làm ra hành động gì vượt mức, cũng không thân thể thân thiết tiếp xúc… Anh không phải là đồng tính luyến ái đ!

Có thể là Đinh Lợi Hảo nói dối, cô bị kích thích, cho nên nói lời không suy nghĩ, nhất định là như vậy!

Cậu liều mạng an ủi chính mình, một tay đỡ tường, lung lay đứng lên, Bát Bảo Phạn nhìn cậu chằm chằm, vươn đầu lưỡi liếm tay cậu, lúc này mới làm cho cậu tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn chó nhỏ, nhớ tới nụ cười dịu dàng bên môi của Nhan Minh Húc, Thế An nghiến răng nghiến lợi nói với bản thân: “Tôi không tin! Tôi không tin!”

Đinh Lợi Hảo cũng không có ở lại lâu, không biết Nhan Minh Húc khuyên cô cái gì, uống xong một ly cà phê, tuy mắt vẫn còn đỏ hồng nhưng tinh thần đã hồi phục lên nhiều rời đi, Thế An yên lặng nhìn xe ô tô đỏ rực rời đi, ước chừng qua nửa giờ cậu mới như ở trong mộng trở về tiếp tục làm chuyện của mình.

“Đinh tiểu thư dường như rất đau lòng?” Lúc vào phòng đọc sách đổi nước trà cho Nhan Minh Húc, cậu giống như không lòng dạ nào hỏi, Nhan Minh Húc ngồi ở trước bàn, sờ một quyển sách chữ nổi, ngẩng đầu nhìn hoáng qua nơi cậu đứng, cẩn thận nói: “Phải, gặp phải chuyện không hài lòng.”

“Cũng đúng, thoạt nhìn Đinh tiểu thư xuất thân rất tốt, hẳn là vẫn luôn được như ý. Là một cô gái, có chút mỏng manh.” Thế An không ngờ lời mình nói ra lại có thể chua như vậy, cậu âm thầm cắn chặt răng, lần đầu không dám nhìn thẳng Nhan Minh Húc, sợ anh thấy rõ ý nghĩ của mình.

Nhan Minh Húc buông sách, hơi kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu nói Lợi Hảo? Cô ấy không phải là cô gái bé nhỏ yếu đuối, lúc đi học cũng rất cố gắng, trong công việc lại rất nỗ lực, rất nhiều đồng sự nam cũng không bằng cô ấy.”

“Vậy sao?” Thế An cố gắng áp chế ý niệm ác độc đang bốc lên trong lòng mình, miễn cưỡng cười nói: “Ngài Nhan thực hiểu cô ấy.”

Anh là đồng tính luyến ái sao? Anh thật là sao? Cho nên ngay cả người có điều kiện tốt như cô ấy anh cũng chỉ coi là em gái mà không phải một đối tượng hôn nhân đúng không?

Cảm giác giống như rắn cắn vào tim của cậu, không thể không nói, lúc trước Nhan Minh Húc nói ra câu nói kia, cậu không hiểu nên thấy thật vui, nhưng hôm nay, nhớ tới những hàm nghĩa sau những lời này, cậu càng bắt đầu khó chịu đến không hiểu nổi.

“Phải, Lợi Hảo con gái của thầy tôi, lúc trước có rất nhiều sách không có chữ nổi, vào lúc nghỉ hè cô ấy thường ngồi ở trong phòng sách, một câu một câu đọc cho tôi nghe, tôi ngồi ghi chép lại, suốt bốn năm.” Bên môi Nhan Minh Húc nổi lên nụ cười trìu mến, “Những cô gái khác thì dành thời gian cùng với bạn trai, thế nhưng cô ấy vẫn ở cùng tôi, nói là kiếm tiêu vặt tiền, tôi nào có nhiều tiền mời con gái duy nhất của thầy đến làm người đọc như vậy… Lên đại học, cô ấy nhân nghỉ hè tự trả tiền đi đến phố Wall, Luân Đôn quan sát sàn giao dịch, đúng rồi, hiện tại cô ấy chính là giám đốc xinh đẹp trẻ tuổi nổi tiếng nhất của công ty tài chính quốc tế khu Đông Á đó, thật giỏi phải không?”

Thế An nghe nửa hiểu nửa không, tuy rằng cha cũng là người làm kinh doanh, nhưng với cậu lúc trước, tài chính, đầu tư, cổ phiếu có thể nói là dốt đặc cán mai, với cậu tiền có được là rất dễ dàng, việc gì phải đi nghiên cứu những việc mà cậu chẳng bao giờ phải để ý đến? Dù sao tương lai của cậu là làm ông chủ, khi cần thuê chuyên gia đến làm việc mới là biện pháp thuận lợi nhất. Thao bàn thủ là cái gì? Liên quan đến cổ phiếu sao? Nghe dường như rất giỏi nha, chính là, đó thật sự là Đinh Lợi Hảo lúc nào cũng cười ha ha sao? Thoạt nhìn không giống nha.

Có điều, có giỏi hay khôn cũng chả lien quan đến cậu… Thế An cúi thấp đầu xuống, đương nhiên cậu không có dũng khí hỏi Nhan Minh Húc: anh thích đàn ông sao? Hơn nữa, hỏi rồi thế nào, lại càng them khó xử, hợp đồng của cậu còn đó, Nhan Minh Duệ suýt là trói tay chân cậu chân ném lên giường Nhan Minh Húc, anh thừa nhận thì làm sao bây giờ? Dù cậu có chán ghét cũng không trốn thoát.

Cậu nhìn thoáng qua khuôn mặt Nhan Minh Húc giấu sau kính râm, cái gì cũng đều không thay đổi, ngũ quan tuấn lãng, nụ cười ấm áp, cái mũi thẳng cao… Chán ghét sao?

Hình như… Cũng không phải… Nếu như là anh…

Không không không, mình không phải là đồng tính luyến ái! Mình không thích đàn ông, cho dù là Nhan Minh Húc cũng không được! Mình chỉ là không ghét Anh… Nếu như là anh…

Cậu đang miên man suy nghĩ, Nhan Minh Húc kinh ngạc kêu cậu vài lần: “Tiểu An?”

“A! Ngài Nhan, tôi muốn báo cáo với ngài koanr chi tháng này, hiện tại có thể chứ?” Thế An thuận miệng tìm lý do, cũng may Nhan Minh Húc không nhìn thấy cậu đang chật vật, gật đầu: “Có thể.”

Bác Tôn có nói báo cáo sổ sách rất đơn giản, Thế An cũng hiểu được đúng vậy, dù nói thì Nhan Minh Húc vốn cũng không nhìn thấy, mỗi tháng năm nghìn đồng là cố định, cậu chỉ cần báo cáo sổ sách dùng trong ngày là được, tiền củi, gạo, dầu, muối, năm hào mua hành, mấy đồng tiền một mớ cải trắng, chẳng lẽ anh sẽ chăm chú mà nghe sao? Chính là nghe xong thì thế nào? Lại lấy máy tính ra tính sao?

Cậu không yên mà ghi nhớ, suy nghĩ xem đêm nay ăn cái gì, nếu ăn cá phải cẩn thận giúp Nhan Minh Húc lọc xương, hay là làm tôm? Bóc vỏ tôm sẽ dễ dàng hơn. Hay là lấy nửa con gà còn lại đem rang lên…

“Tổng chi của tháng này là bốn ngàn chín trăm bảy mươi bốn đồng ba hào lục.” Cậu nhẩm ra con số cuối cùng, khép lại sổ sách.

Nhan Minh Húc giống như đang lơ đãng, tay cầm chén trà, ngón tay thon dài ở trên cái chén chậm rãi xoa, chờ sau khi cậu nói xong, đột nhiên nói ra một câu: “Sai rồi.”

“A?” Thế An kinh ngạc nhìn anh, nói cái gì? Sai rồi?

” Ngày đó hai mươi tám hào là ghi sai rồi, hơn một ngàn sáu, ghi là cá pecca, chắc là lúc làm phép tính cậu tính sai rồi, ừm, có lẽ thế nên mới ghi chép bị sai? À, tôi nghe bác Tôn nói, ông chủ bán cá là người tốt lắm, thường xuyên tặng không cho bác hành và gừng, có phải cậu đem phàn này tính vào không?”

“A?!” Thế An cúi đầu tính toàn cá pecca, lúc phát hiện đích thật là mình tính sai cậu giật nảy người, nghe được lời Nhan Minh Húc nói thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Đúng rồi! Ngày đó ông chủ Lý còn tặng không cho tôi một vốc hành gừng, còn dạy tôi hấp cá như thế nào…”

Cậu kinh ngạc lại bội phục nhìn Nhan Minh Húc: “Ngài Nhan, ngài… Làm sao ngài biết?”

Nhan Minh Húc cười cười, đặt chén trà xuống: “Cậu tuyệt đừng nghĩ nhiều, không phải tôi cố ý khảo sát cậu, chỉ là tôi có điểm mẫn cảm đối với mấy con số, cho nên lúc cậu đọc lên, tôi có thể tính nhẩm ở trong lòng, ha ha, này có lẽ là bản năng, không phải nhằm vào cậu.”

Kính nể ban đầu qua đi lúc sau, Thế An âm thầm sợ hãi ở trong lòng, mặc kệ ở nhà ai, quản gia báo cáo thu chi hơn thực tế là không thể tha thứ, tuy rằng lần này số lượng thật sự quá nhỏ, nhưng nếu truy cứu, khó tránh khỏi là sai lầm của mình, may mắn là anh… anh chắc là sẽ không trách cậu đâu.

Có điều, Nhan Minh Húc một chút là có thể phát giác! Anh cũng quá giỏi đi?!

Còn nói bản thân mẫn cảm với những con số, mẫn cảm thế nào mà mới nháy mắt là có thể tính toán chi tiết sổ sách như vậy, chính cậu mỗi ngày còn phải dùng bút ghi lên giấy để tính toán, xem ra phải lấy cái máy tính của bác Tôn để lại ra dùng, về sau không thể qua loa như vậy nữa.

“Sao rồi?” Nhan Minh Húc ôn nhu hỏi, “Ủ rũ rồi sao? Dù sao cũng mới sai một lần, không cần để ở trong lòng.”

“Không —— không có, tôi đang suy nghĩ, hôm nay nên dẫn Bát Bảo Phạn đi phòng khám thú cưng xem một chút, tiêm thuốc và vân vân, còn phải tẩy giun, ngài Nhan ngài muốn dặn dò cái gì sao?”

”À, tôi không dặn dò gì, cậu đi sớm về sớm, chú ý an toàn trên đường, mặc nhiều một chút.” Nhan Minh Húc theo thói quen đứng lên xoa đầu cậu, hành động vốn thực bình thường, bởi vì vừa rồi miên man suy nghĩ, Thế An theo bản năng ngiêng đầu né đi, sau đó cậu mới phát hiện mình làm như vậy rất không ổn, mặt trắng không còn chút máu, không biết nên nói cái gì cho phải.

Trông khoảnh khắc hụt tay, Nhan Minh Húc hơi ngẩn người, nhưng anh rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, như trước vẫn duy trì nụ cười nói: “Đi thôi.”

Ngược lại Thế An lại cảm thấy xấu hổ, lúng túng đáp lại rồi chạy ra khỏi phòng, mặc áo khoác, ôm lấy Bát Bảo Phạn còn ngủ không biết gì, chạy trốn ra cửa, chạy một hơi đến con đường bị tuyết đọng bao trùm mới dừng lại.

Quay đầu nhìn lại, tòa nhà hai tầng bị tuyết bao trùm đang yên tĩnh mà trầm mặc, không có gì nguy hiểm, tựa như Nhan Minh Húc ở bên trong liếc mắt một cái, Thế An xoa cái mũi, nhíu mày buồn rầu với chó nhỏ đang tò mò mở lớn con mắt trong lòng: “Anh là chủ nhân tốt, đúng không?”

Bát Bảo Phạn vươn đầu lưỡi vui vẻ liếm mặt của cậu.

Thế An thở dài, ôm chặt chó nhỏ đi ra ngoài khu, ở trong lòng nhẹ giọng hỏi bản thân: anh là chủ nhân tốt, đúng không?

Không hề nghi ngờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương