Kiều Thế An phải mất một lúc lâu mới mơ mơ hồ hồ hồi tưởng lại cái buổi chiều xấu hổ kia.

Cái thời gian mà công việc làm ăn của cha phát triển bừng bừng, người cũng tinh thần phấn chấn, cười ha ha nói chuyện với mẹ: “Cái lão Nhan ấy mà! Kinh doanh bảy tám năm rồi rốt cục cũng mua được cái nhà, còn tưởng rằng lão sẽ tiếp tục ở lại thành Bắc chứ… Thế nào? Có muốn qua đó chơi một lát không? Dù sao cũng nên cho lão chút mặt mũi, bạn bè cũ mà.”

Mẹ không nhịn được đẩy ra bàn tay của Thế An đang sờ loạn trên áo ngủ bằng tơ tằm của bà, một bên giương giọng gọi bảo mẫu đến dẫn cậu đi, một bên lười biếng nói: “Đương nhiên đi rồi, tôi là vợ của ông, đương nhiên nên cùng ông lao lực đến những nơi xã giao. Sớm biết mệt như thế này, còn không bằng đi làm, ít nhất … Sáng chin tối năm (đây là chỉ giờ đi làm của công nhân viên chức thời nay), còn được nghỉ ngơi đúng giờ.”

Thế An ba tuổi cũng không rõ xảy ra chuyện gì, sau bữa trưa tài xế lái chiếc xe có rèm che màu đen mới mua đi tới, mẹ mang theo cậu ngồi vào trong xe, cậu thấy mệt, quơ tay chân đòi kháng nghị, thế nhưng vẫn là bị nhét vào xe, ngửi thấy trên y quần áo của mẹ đầy mùi nước hoa nồng nặc, cậu bắt đầu cáu kỉnh không yên, phải đến sau này cậu mới hiểu được loại cảm giác này là 『 khó chịu 』.

Nhà mới, không có gì ngạc nhiên, từ khi cậu sinh ra, công việc của cha càng làm càng lớn, phòng ở một năm đổi một căn, cũng càng đổi càng lớn, cậu thường thường thấy như chính mình chỉ vừa ngủ một giấc mà thôi, mở mắt ra trong nhà liền trở nên lớn hơn, càng xa hoa hơn.

Nhà của bác Nhan ngược lại không mới như cậu nghĩ, không có mùi vị của các thiết bị lắp đặt mà cậu ghét, trên tường treo đầy những cái dây màu xanh biếc, người một nhà ở trước cửa sân lớn nghênh tiếp bọn họ, cha theo thường lệ chiếm vị trí chủ động khoa tay múa chân xoi mói phòng ở một phen, mẹ thì thân thiết kéo cánh tay bác gái Nhan, trò chuyện cười như hoa khoe ra mình một thân hàng hiệu, con trai của bọn họ là một đứa trẻ rất dễ nhìn, thờ ơ đứng ở phía sau, mặt không biểu tình, Thế An lôi kéo góc váy của mẹ, ngơ ngác nhìn, bàn tay nhỏ bé xoa con mắt, cảm thấy rất buồn chán.

Sau đó như thế nào? Thế An không có nhớ rõ, hình như có người lôi kéo tay cậu dẫn cậu vào phòng, trần nhà rất cao, hai bên có rất nhiều cửa phòng đều đóng chặt, ánh sáng không tốt lắm, tối om, cậu sợ, giãy khỏi cái tay đang lôi kéo cậu, bắt đầu chạy loạn, hàng lang lớn như vậy, góc tối như vậy, vì sao từ đầu đến cuối đều không có một người có thể đi ra?

Ngay lúc cậu tích đủ sợ hãi cùng bất mãn, chuẩn bị khóc lớn thì cậu chạy qua một cái chỗ ngoặt, rốt cục nhìn thấy sân thượng, ngập nắng, thân ảnh một niên thiếu (trẻ tuổi) thon gầy đứng ở nơi đó, ánh mặt trời màu vàng sau mười hai giờ chiếu lên áo sơmi màu trắng của anh, ấm áp vô cùng, nghe được thanh âm, anh cũng không quay đầu lại.

Thế An không vui, từ khi cậu mới sinh ra đã là bảo bối trong mắt mọi người, ai cũng đều nâng niu cậu dỗ dành cậu, đối với cái loại rõ rang là ngó lơ này, cậu rầm rầm chạy tới, dùng sức nắm lấy được tay cậu thiếu niên đung đua: “Anh ơi! Mang em đi ra ngoài, em muốn đi ra ngoài!”

Mới ba tuổi, giọng nói của cậu còn có chút không rõ ràng, nhưng đủ để tinh tường biểu đạt ra mong muốn của bản thân. Ngoài dự liệu của cậu, anh không chỉ có không hề động, thậm chí căn bản không có để ý tới cậu, vẫn như cũ nhìn sân vườn bên ngoài, giống như thể cậu ở bên cạnh căn bản không tồn tại.

Cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu, khóc lên, dùng toàn bộ khí lực toàn thân nắm lấy cánh tay đang bị mình cầm lấy: “Em muốn đi ra ngoài! Mang em đi ra ngoài đi… Ô ô…”

“Không… Anh cái kia…” Anh rốt cục mở miệng rồi, thanh âm rất êm tai, mang theo chút hoảng loạn, nỗ lực giải thích cái gì đó, nhưng Thế An không thèm quan tâm, lay lay cánh tay anh, tức giận giậm giậm chân: “Em muốn đi ra ngoài! Em muốn… Oa!”

Trong khoảnh khắc lúc anh cúi người nhìn về phía cậu, cậu kinh hoàng nhìn thấy khuôn mặt anh, cái khác không có gì để lưu ý, nhưng ánh mắt này… Con mắt trầm trầm không hề có thần thái, chỗ trống phảng phất của vật chết, càng thêm dọa người chính là có một con mắt còn che phủ mây đen u ám, trở nên trắng bệch.

Tròng mắt đảo qua nhìn cậu…

“Oa ~! Mẹ… Mẹ ơi…” Thế An kinh hoảng hét ầm lên, liều mạng bỏ tay anh ra, gào khóc chạy về phía sau, “Con sợ… Người mù! Người mù xấu! … Mẹ ơi…”

Sau đó xảy ra chuyện gì cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ cậu bị mẹ gắt gao ôm vào trong ngực dỗ dành 『 không dọa bảo bối của mẹ 』. Cha vẻ mặt khó chịu đang nói cái gì đó, thanh âm rất lớn.

Chuyện này cớ lẽ đã trở thành bóng ma duy nhất lúc nhỏ của Kiều Thế An, chỉ là cậu thật không ngờ, vài chục năm sau, cậu lại phải đối mặt với cái bóng ma này lần thứ hai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương