Yêu Cậu Lớp Trưởng!
-
Chương 5: Cưỡng hôn
Tiếng pháo nổ lên ngay sát con ngựa khiến nó sợ hãi nổi điên lên lao đi, nó chạy lồng lộn lên khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều lo lắng cho cô gái ngồi trên yên ngựa. Nhím cố gắng ghìm cương lại mà không thể vì con ngựa sợ quá trở nên bất trị, cứ thế mà hí lên, cố quật người trên lưng xuống.
Cậu đang vất vả chạy đuổi theo con người, mồ hôi ướt đẫm trán, nghiến răng, đôi mắt đỏ lừ “Chuyện quái quỷ gì vậy?”
Khi chạy tới chỗ con ngựa thì thấy nó đang cố gắng vươn hai chân trước lên để đẩy Nhìm xuống, gương mặt cô sợ hãi tột độ, mới tốc độ chạy này mà bị rơi xuống thì sẽ bị thương nặng, chưa kể đường còn nhiều sỏi đá.
Như muốn phát điên lên, chắc chắn là do thằng cha lúc nãy gây ra rồi, cậu đã linh cảm không tốt mà, chỉ tại cậu quá chủ quan. Khi chạy đến gần quãng đường cua thì bắt gặp một con ngựa ô đang đứng ở đó, chắc có lẽ của cung thủ trước bỏ lại, nó đang thong dong ăn cỏ. Hắc nhảy phắt lên con ngựa đuổi theo con Bạch Mã đang lồng lộn phía trước. Cố gắng lắm mới bắt kịp thi trước mắt lại là sườn thoải.
Cả người lẫn Bạch ngựa đều lao phăng phăng xuống vách, Hắc nhảy ra khỏi ngựa, tay với theo cố bám lấy tay cô nên chính cậu cũng ngã xuống theo nhưng cậu nhanh chí, tay nhanh chóng bắt được tay cô. Chợt cậu nhìn thấy có một thân cây to bằng cổ tay bị gãy đoạn nham nhở, sắc nhọn chọc thẳng lên thì giật mình, dùng sức kéo mạnh cô vào lòng mình, để cô ở phía trên.
Như một lời báo trước, gốc cây sắc nhọn đâm sượt qua bả vai cậu, chảy thấm đỏ một mảng áo rộng. Cô bất ngờ, nép chặt trong tay cậu, nhưng khi thấy cậu bị chảy máu thì lập tức hốt hoảng. Cô lo lắng ngồi vùi dậy khi cả hai người không còn lăn nữa. Cậu tuy đau cũng chỉ nhăn mày lại, cố gắng ngồi dậy.
- Cậu ngồi im đó, để tôi cầm máu giúp cậu
Cô lo lắng giữ chặt tay cậu lại, không cho cậu đứng lên. Loay hoay một hồi, cô giật phăng ống tay áo của mình ra, xé thành hai mảnh bằng nhau rồi buộc lại thành một dải dài.
- Cậu cởi áo ra. – Cô nói
- Không cần đâu, tôi tự làm được.
Khi thấy cô tự xé áo mình, cậu đã thấy giật mình, giờ cô đòi băng bó cho cậu thì vô cùng ngạc nhiên, tim cậu rung nhẹ, lừng khừng không chịu cởi. Nhím cau mày, đưa tay giật hàng cúc áo của cậu ra, đã bị thương rồi còn điệu, cô bực mình. Cậu bị bất ngờ, chỉ biết đứng hình một chỗ, hình như mặt cậu đỏ!
Cô nhẹ nhàng dùng dây vải quấn từng vòng tỉ mỉ để cầm máu cho cậu, gương mặt nhăn nhó vừa sợ vừa lo. Hơn hết là cảm giác áy náy, chính là tại ai mà cậu ra nông nỗi này cơ chứ? Sau khi quấn xong, cô mặc lại áo cho cậu một cách khó khăn vì cậu không thể giơ tay lên được vì đau. Cô kiên nhẫn xỏ từng tay áo cho cậu.
- Này, cài lại cúc vào cho tôi.
Cậu nói khe khẽ, ỏn ẻn, gương mặt cúi xuống, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ai kia, nghe mà dễ thương chết đi được.
- Để đó cho nó mát….
Cô cười cười ranh mãnh, hai mắt cứ di chằm chằm vào ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi của cậu, vừa ngắm vừa xuýt xoa: “tại sao lại có một khuôn ngực đẹp như vậy nhỉ, giá mà được chạm thử một cái thì có chết cũng cam lòng.” Vừa nghĩ vừa cười, hai mắt híp vào.
Cậu ngồi bên cạnh cứ thấy lạnh lạnh lưng và nhìn cái khuôn mặt cười khả ái của cô thì càng thấy lạnh hơn
- Cậu đang làm tôi sợ đấy! – Cậu nói lí nhí
- Thật sao?
Cô vừa nói, vừa ngồi xích xích vô cậu, gương mặt chẳng che nổi sự sung sướng tới phát điên, đôi mắt vẫn không rời khỏi, bỗng nhiên cô đè cậu xuống. Hắc bất ngờ nhưng vì bả vai đau nhói nhất thời không thể chống đỡ được nên bị cô đè xuống dưới, mặt bất giác đỏ lựng lên.
- Cậu… cậu…. làm … làm gì vậy?
Cô chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống, môi chạm lên môi cậu, ngậm chặt. Môi xen môi, cậu đưa bên tay còn lành lặn lên cố đẩy cô ra, Nhím dùng tay mình hất tay cậu ra, mặc sức hôn lấy hôn để, dùng cả răng cắn môi cậu đỏ lên, rớm máu. Cậu bị cưỡng hôn tới mức khó thở, mặt đỏ gay lên thì cô mới chịu buông ra, vừa lúc người của nhà trường trèo xuống tới nơi. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, cô lườm cậu, lầm bầm:
- Lần sau cậu mà còn lấy thân mình ra làm lá chắn cho tôi thì tôi sẽ không để cho cậu yên đâu, cậu bị đau ngoài da, còn tôi thấy cậu như vậy lòng tôi đau lòng lắm, đau muốn điên lên cậu có biết không?
Nhím nói rồi liền được y tá của trường choàng khăn đưa lên trên, cậu cũng được sát trùng băng bó rồi đưa lên ngay sau đó. Từ khi bị cưỡng hôn tới giờ, cậu im lặng, cậu không nói gì, đôi mắt cũng mờ đi: “Tôi làm sao dương mắt nhìn cậu bị thương được, cậu là người thân duy nhất của tôi.”
Nhím lên tới bên trên thì Gia Lạc và Dậu hai đưa bạn thân cùng phòng của cô đã đứng bên trên, Lạc còn mếu máo, nước mắt ngắn nước mắt dài, bên cạnh Hạo Bối nắm tay dỗ dành luôn miệng nói: “Họ ổn mà… ổn mà.” Khi vừa thấy cô, Lạc liền nhào lấy ôn cô, nhìn ngắm cô từ đâu đến cuối xem cô có bị thương ở đâu không, ríu thít hỏi thăm, sợ hãi tới mức nước mắt không kìm lại được. Còn Đậu thì trầm lặng hơn,c hỉ đến bên cô mỉm cười: “không sao là tốt rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.” Mặc dù gương mặt tuoi cười nhưng trong đôi mắt ấy, rõ ràng, cô thấy sự lo lắng chiếm hơn phân nửa.
Nhím được hai người bạn đưa về phòng, trong lòng cũng hỗn độn cảm xúc, quay người lại, thấy cậu được đưa lên an toàn mới yên tâm trở về trường. Cô sợ lắm, cô không thể mất cậu được, cô vốn dĩ đã không có ai bên cạnh chăm sóc, ba cô luôn luôn chỉ có công việc, đi miết từ sáng tới tối, còn mẹ thì bị một căn bên quái ác hành hạ cả chục năm nay đang chữa trị ở nước ngoài. Cô được cậu lo lắng, quan tâm đã vô cùng cảm động, vì thế, cô thà chết chứ không thể nào để cậu bị thương vì cô được, nhất định không thể để cậu hy sinh vì cô thêm nữa.
Tiểu Bạch thấy cậu lên sán lại lấy tay rìu cậu, Hạo Bối cầm lấy chai nước đưa cho Hắc uống
- Sao lại bất cẩn thế? – Bối hỏi
- Tại nhất thời mất bình tĩnh. – Hắc khó khăn mở miệng
Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại, nhìm chăm chăm mặt Hắc, khiến Hạo Bối cũng nghi ngờ mà nhìn theo
- Môi bị sao thế này, chảy máu này. – Bạch nói
Hắc lập tức đưa tay lên miệng lau lau, ngón tay dính chút máu thật, hầy, quỷ nhỏ, làm cậu bị chảy máu môi, cậu tự dưng mặt đỏ tía tai khi nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, nhanh quá cậu chưa có cảm giác gì cả, chỉ biết là, trái tim đến giờ còn đập thình thịch thôi. Cậu nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi, cứ chờ mà xem.
- Chắc va vào đá thôi. – Hắc nói
Vậy là một ngày thể thao khép lại, tuy đã xảy ra nhiều chuyện không hay nhưng trong lòng ai cũng xốn xang. Nằm trwn giường nghĩ lại, Nhím vân còn thất run, không hiểu lúc đó cô đã láy can đảm ở đâu ra mà mãnh liệt thế, chẳng may cậu lại hất ra thì có phải nhục không. Thật mất cặt quá, ai đời con gái con đứa lại đi cưỡng hôn con trai, mà lại nhân lúc người ta bị thương nữa chứ, cô cứ lẩm bẩm: “Bỉ ổi, quá bỉ ổi …” Vừa nói vừa cốc đầu mình.
Trời đêm xuống rất nhanh, bả vai không ngừng đau nhức, tuy đã được khâu tại nhưng vừa tức vừa khó chịu,không thể nằm ngủ một cách nghiêm túc, chỉ có thể nghiêng một bên hoặc nằm sấp lại. Chính vì vậy mà cậu cứ thao thức mãi chưa ngủ được, cộng với dầu óc cứ không thôi nghĩ linh tinh về việc hồi sáng, cậu đã để im cho một cô gái hôn mình, tại sao vậy?
Cậu thừa sức đẩy cô ra, không phải sao? Nhưng cậu không làm vậy, cậu đã để im cho cô muốn làm gì thì làm. Nhục thật đấy, đường hoàng là chí nhân quân tử lại bị một cô gái chân yếu tay mềm cưỡng hôn cho đến nghẹt thở, mặt đỏ hết cả lên, thực là xấu hổ quá. Cậu suy nghĩ mông lung: “Ngày mai phải giáp mặt như thế nào đây.”
Ngón tay cậu bất giác chạm lên môi, thấy ở đó tuy đau mà ngọt ngào khó tả, vị ngọt thơm thơm, ròi ậ lại nghĩ lên đôi môi ấy, chúm chím miết lấy môi cậu. Cái cảm giác tiêng tiếc bỗng dưng lại nổi lên trong lòng, làm cậu muốn nếm lại đóa hoa ngọt ngào ấy môt lần nữa. Sau một hồi mê man suy nghĩ, cậu lấy tay gõ cốp vào đầu mình, tự cảnh cáo bản thân ngưng những suy nghĩ không trong sáng đó lại. Không ngờ, chỉ vì một nụ hôn chẳng đâu với đâu lại khiến cậu thổn thức, hồi hộp như thế. Y như bị xét đánh trúng vậy, lúc nào cũng mơ mơ màng màng.
Buổi sáng hôm sau, cô đến lớp thấy cậu đã ngồi sẵn ở lớp từ lâu rồi, liền đi thẳng xuống chỗ Gia Lạc năn nỉ Hạo Bối:
- Hôm nay cậu lên chỗ tôi ngồi một hôm được không? Tôi xin cậu đó. Hôm nay tôi có chút không tiện.
Hạo Bối nhìn Nhím chần chừ một lúc lâu, định hỏi lý do nhưng lại thôi, không nên nhiều truyện. Tuy đứng lên một cách uể oải thì Hạo Bối vẫn tới được chỗ Nhị Hắc thành công. Cậu tuy không nói gì nhưng trong lòng lửa giận đng ngùn ngụt, đã làm rồi, giờ lại trốn tránh là sao?
Gia Lạc ngạc nhiên khi thấy Nhím mò xuống chỗ mình, bình thường, bám lớp trưởng như sam cơ mà, hôm nay ăn cái gì mà chịu nhả ra vậy?
- Sao đấy, hôm qua ngã nên đầu có vấn đề à? – Lạc hỏi
- Đâu, tại nhớ mày quá ấy mà. – Nhím cười hớn hở mà hơi gượng
Nhím biết thừa ấy, chắc chắn là mắc chuyện gì với lớp trưởng rồi cơ mà chẳng qua không muốn nói ra thôi. Đang ngồi tám chuyện vui vẻ thì lớp trưởng đứng lên, lù lù đi xuống phía dưới thẳng bàn Nhím đang ngồi, gương mặt tuy vẫn bình thản nhưng sâu trong ánh mắt ấy, có một ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt.
Cậu đang vất vả chạy đuổi theo con người, mồ hôi ướt đẫm trán, nghiến răng, đôi mắt đỏ lừ “Chuyện quái quỷ gì vậy?”
Khi chạy tới chỗ con ngựa thì thấy nó đang cố gắng vươn hai chân trước lên để đẩy Nhìm xuống, gương mặt cô sợ hãi tột độ, mới tốc độ chạy này mà bị rơi xuống thì sẽ bị thương nặng, chưa kể đường còn nhiều sỏi đá.
Như muốn phát điên lên, chắc chắn là do thằng cha lúc nãy gây ra rồi, cậu đã linh cảm không tốt mà, chỉ tại cậu quá chủ quan. Khi chạy đến gần quãng đường cua thì bắt gặp một con ngựa ô đang đứng ở đó, chắc có lẽ của cung thủ trước bỏ lại, nó đang thong dong ăn cỏ. Hắc nhảy phắt lên con ngựa đuổi theo con Bạch Mã đang lồng lộn phía trước. Cố gắng lắm mới bắt kịp thi trước mắt lại là sườn thoải.
Cả người lẫn Bạch ngựa đều lao phăng phăng xuống vách, Hắc nhảy ra khỏi ngựa, tay với theo cố bám lấy tay cô nên chính cậu cũng ngã xuống theo nhưng cậu nhanh chí, tay nhanh chóng bắt được tay cô. Chợt cậu nhìn thấy có một thân cây to bằng cổ tay bị gãy đoạn nham nhở, sắc nhọn chọc thẳng lên thì giật mình, dùng sức kéo mạnh cô vào lòng mình, để cô ở phía trên.
Như một lời báo trước, gốc cây sắc nhọn đâm sượt qua bả vai cậu, chảy thấm đỏ một mảng áo rộng. Cô bất ngờ, nép chặt trong tay cậu, nhưng khi thấy cậu bị chảy máu thì lập tức hốt hoảng. Cô lo lắng ngồi vùi dậy khi cả hai người không còn lăn nữa. Cậu tuy đau cũng chỉ nhăn mày lại, cố gắng ngồi dậy.
- Cậu ngồi im đó, để tôi cầm máu giúp cậu
Cô lo lắng giữ chặt tay cậu lại, không cho cậu đứng lên. Loay hoay một hồi, cô giật phăng ống tay áo của mình ra, xé thành hai mảnh bằng nhau rồi buộc lại thành một dải dài.
- Cậu cởi áo ra. – Cô nói
- Không cần đâu, tôi tự làm được.
Khi thấy cô tự xé áo mình, cậu đã thấy giật mình, giờ cô đòi băng bó cho cậu thì vô cùng ngạc nhiên, tim cậu rung nhẹ, lừng khừng không chịu cởi. Nhím cau mày, đưa tay giật hàng cúc áo của cậu ra, đã bị thương rồi còn điệu, cô bực mình. Cậu bị bất ngờ, chỉ biết đứng hình một chỗ, hình như mặt cậu đỏ!
Cô nhẹ nhàng dùng dây vải quấn từng vòng tỉ mỉ để cầm máu cho cậu, gương mặt nhăn nhó vừa sợ vừa lo. Hơn hết là cảm giác áy náy, chính là tại ai mà cậu ra nông nỗi này cơ chứ? Sau khi quấn xong, cô mặc lại áo cho cậu một cách khó khăn vì cậu không thể giơ tay lên được vì đau. Cô kiên nhẫn xỏ từng tay áo cho cậu.
- Này, cài lại cúc vào cho tôi.
Cậu nói khe khẽ, ỏn ẻn, gương mặt cúi xuống, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ai kia, nghe mà dễ thương chết đi được.
- Để đó cho nó mát….
Cô cười cười ranh mãnh, hai mắt cứ di chằm chằm vào ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi của cậu, vừa ngắm vừa xuýt xoa: “tại sao lại có một khuôn ngực đẹp như vậy nhỉ, giá mà được chạm thử một cái thì có chết cũng cam lòng.” Vừa nghĩ vừa cười, hai mắt híp vào.
Cậu ngồi bên cạnh cứ thấy lạnh lạnh lưng và nhìn cái khuôn mặt cười khả ái của cô thì càng thấy lạnh hơn
- Cậu đang làm tôi sợ đấy! – Cậu nói lí nhí
- Thật sao?
Cô vừa nói, vừa ngồi xích xích vô cậu, gương mặt chẳng che nổi sự sung sướng tới phát điên, đôi mắt vẫn không rời khỏi, bỗng nhiên cô đè cậu xuống. Hắc bất ngờ nhưng vì bả vai đau nhói nhất thời không thể chống đỡ được nên bị cô đè xuống dưới, mặt bất giác đỏ lựng lên.
- Cậu… cậu…. làm … làm gì vậy?
Cô chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống, môi chạm lên môi cậu, ngậm chặt. Môi xen môi, cậu đưa bên tay còn lành lặn lên cố đẩy cô ra, Nhím dùng tay mình hất tay cậu ra, mặc sức hôn lấy hôn để, dùng cả răng cắn môi cậu đỏ lên, rớm máu. Cậu bị cưỡng hôn tới mức khó thở, mặt đỏ gay lên thì cô mới chịu buông ra, vừa lúc người của nhà trường trèo xuống tới nơi. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, cô lườm cậu, lầm bầm:
- Lần sau cậu mà còn lấy thân mình ra làm lá chắn cho tôi thì tôi sẽ không để cho cậu yên đâu, cậu bị đau ngoài da, còn tôi thấy cậu như vậy lòng tôi đau lòng lắm, đau muốn điên lên cậu có biết không?
Nhím nói rồi liền được y tá của trường choàng khăn đưa lên trên, cậu cũng được sát trùng băng bó rồi đưa lên ngay sau đó. Từ khi bị cưỡng hôn tới giờ, cậu im lặng, cậu không nói gì, đôi mắt cũng mờ đi: “Tôi làm sao dương mắt nhìn cậu bị thương được, cậu là người thân duy nhất của tôi.”
Nhím lên tới bên trên thì Gia Lạc và Dậu hai đưa bạn thân cùng phòng của cô đã đứng bên trên, Lạc còn mếu máo, nước mắt ngắn nước mắt dài, bên cạnh Hạo Bối nắm tay dỗ dành luôn miệng nói: “Họ ổn mà… ổn mà.” Khi vừa thấy cô, Lạc liền nhào lấy ôn cô, nhìn ngắm cô từ đâu đến cuối xem cô có bị thương ở đâu không, ríu thít hỏi thăm, sợ hãi tới mức nước mắt không kìm lại được. Còn Đậu thì trầm lặng hơn,c hỉ đến bên cô mỉm cười: “không sao là tốt rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.” Mặc dù gương mặt tuoi cười nhưng trong đôi mắt ấy, rõ ràng, cô thấy sự lo lắng chiếm hơn phân nửa.
Nhím được hai người bạn đưa về phòng, trong lòng cũng hỗn độn cảm xúc, quay người lại, thấy cậu được đưa lên an toàn mới yên tâm trở về trường. Cô sợ lắm, cô không thể mất cậu được, cô vốn dĩ đã không có ai bên cạnh chăm sóc, ba cô luôn luôn chỉ có công việc, đi miết từ sáng tới tối, còn mẹ thì bị một căn bên quái ác hành hạ cả chục năm nay đang chữa trị ở nước ngoài. Cô được cậu lo lắng, quan tâm đã vô cùng cảm động, vì thế, cô thà chết chứ không thể nào để cậu bị thương vì cô được, nhất định không thể để cậu hy sinh vì cô thêm nữa.
Tiểu Bạch thấy cậu lên sán lại lấy tay rìu cậu, Hạo Bối cầm lấy chai nước đưa cho Hắc uống
- Sao lại bất cẩn thế? – Bối hỏi
- Tại nhất thời mất bình tĩnh. – Hắc khó khăn mở miệng
Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại, nhìm chăm chăm mặt Hắc, khiến Hạo Bối cũng nghi ngờ mà nhìn theo
- Môi bị sao thế này, chảy máu này. – Bạch nói
Hắc lập tức đưa tay lên miệng lau lau, ngón tay dính chút máu thật, hầy, quỷ nhỏ, làm cậu bị chảy máu môi, cậu tự dưng mặt đỏ tía tai khi nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, nhanh quá cậu chưa có cảm giác gì cả, chỉ biết là, trái tim đến giờ còn đập thình thịch thôi. Cậu nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi, cứ chờ mà xem.
- Chắc va vào đá thôi. – Hắc nói
Vậy là một ngày thể thao khép lại, tuy đã xảy ra nhiều chuyện không hay nhưng trong lòng ai cũng xốn xang. Nằm trwn giường nghĩ lại, Nhím vân còn thất run, không hiểu lúc đó cô đã láy can đảm ở đâu ra mà mãnh liệt thế, chẳng may cậu lại hất ra thì có phải nhục không. Thật mất cặt quá, ai đời con gái con đứa lại đi cưỡng hôn con trai, mà lại nhân lúc người ta bị thương nữa chứ, cô cứ lẩm bẩm: “Bỉ ổi, quá bỉ ổi …” Vừa nói vừa cốc đầu mình.
Trời đêm xuống rất nhanh, bả vai không ngừng đau nhức, tuy đã được khâu tại nhưng vừa tức vừa khó chịu,không thể nằm ngủ một cách nghiêm túc, chỉ có thể nghiêng một bên hoặc nằm sấp lại. Chính vì vậy mà cậu cứ thao thức mãi chưa ngủ được, cộng với dầu óc cứ không thôi nghĩ linh tinh về việc hồi sáng, cậu đã để im cho một cô gái hôn mình, tại sao vậy?
Cậu thừa sức đẩy cô ra, không phải sao? Nhưng cậu không làm vậy, cậu đã để im cho cô muốn làm gì thì làm. Nhục thật đấy, đường hoàng là chí nhân quân tử lại bị một cô gái chân yếu tay mềm cưỡng hôn cho đến nghẹt thở, mặt đỏ hết cả lên, thực là xấu hổ quá. Cậu suy nghĩ mông lung: “Ngày mai phải giáp mặt như thế nào đây.”
Ngón tay cậu bất giác chạm lên môi, thấy ở đó tuy đau mà ngọt ngào khó tả, vị ngọt thơm thơm, ròi ậ lại nghĩ lên đôi môi ấy, chúm chím miết lấy môi cậu. Cái cảm giác tiêng tiếc bỗng dưng lại nổi lên trong lòng, làm cậu muốn nếm lại đóa hoa ngọt ngào ấy môt lần nữa. Sau một hồi mê man suy nghĩ, cậu lấy tay gõ cốp vào đầu mình, tự cảnh cáo bản thân ngưng những suy nghĩ không trong sáng đó lại. Không ngờ, chỉ vì một nụ hôn chẳng đâu với đâu lại khiến cậu thổn thức, hồi hộp như thế. Y như bị xét đánh trúng vậy, lúc nào cũng mơ mơ màng màng.
Buổi sáng hôm sau, cô đến lớp thấy cậu đã ngồi sẵn ở lớp từ lâu rồi, liền đi thẳng xuống chỗ Gia Lạc năn nỉ Hạo Bối:
- Hôm nay cậu lên chỗ tôi ngồi một hôm được không? Tôi xin cậu đó. Hôm nay tôi có chút không tiện.
Hạo Bối nhìn Nhím chần chừ một lúc lâu, định hỏi lý do nhưng lại thôi, không nên nhiều truyện. Tuy đứng lên một cách uể oải thì Hạo Bối vẫn tới được chỗ Nhị Hắc thành công. Cậu tuy không nói gì nhưng trong lòng lửa giận đng ngùn ngụt, đã làm rồi, giờ lại trốn tránh là sao?
Gia Lạc ngạc nhiên khi thấy Nhím mò xuống chỗ mình, bình thường, bám lớp trưởng như sam cơ mà, hôm nay ăn cái gì mà chịu nhả ra vậy?
- Sao đấy, hôm qua ngã nên đầu có vấn đề à? – Lạc hỏi
- Đâu, tại nhớ mày quá ấy mà. – Nhím cười hớn hở mà hơi gượng
Nhím biết thừa ấy, chắc chắn là mắc chuyện gì với lớp trưởng rồi cơ mà chẳng qua không muốn nói ra thôi. Đang ngồi tám chuyện vui vẻ thì lớp trưởng đứng lên, lù lù đi xuống phía dưới thẳng bàn Nhím đang ngồi, gương mặt tuy vẫn bình thản nhưng sâu trong ánh mắt ấy, có một ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook