Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm
-
Chương 5: Xấu hổ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Kiểu có thể đại chiến 300 hiệp ấy.”
Lạc Thành Dã đợi một lúc mà vẫn không thấy Tô Vãn Vãn trả lời, anh tưởng mình khoanh nhầm vị trí nên đến sát gần cô, định dùng “kính viễn vọng nhân tạo” để quan sát thử.
Đột nhiên, khuôn mặt anh tuấn của người nào đó gần như dán lên mặt Tô Vãn Vãn, trái tim bé nhỏ của cô như bị ai kia giữ chặt.
Lạc Thành Dã vẫn chưa nhận ra, “Đúng mà.”
Hai người cách nhau cực kỳ gần, Tô Vãn Vãn lơ đãng ừ một tiếng, vội đáp: “Thấy rồi thấy rồi.”
Tô Vãn Vãn nói thấy rồi thì tức là đã thấy, Lạc Thành Dã không mảy may nghi ngờ, anh thu hồi “kính viễn vọng nhân tạo”, thuận miệng phàn nàn: “Thật ra tôi thấy hình dáng của mấy chòm sao này không giống lắm, chắc do buổi tối người xưa thấy chán quá nên mới nhìn lên trời rồi bịa ra những câu chuyện này.”
Tô • lỡ miệng nói đã thấy • Vãn Vãn chột dạ, cô không muốn tiếp tục chủ đề chòm sao Xạ Thủ này nữa, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. Tô Vãn Vãn chỉ sang hai cụm sao bên cạnh ngân hà, hỏi: “Hai cụm sao kia trông giống kẹo bông nhỉ?”
Lạc Thành Dã bật cười: “Đó là đám mây Magellan lớn và đám mây Magellan nhỏ [1], được đặt theo tên của nhà thám hiểm người Bồ Đào Nha Magellan, chỉ có thể nhìn thấy ở Nam Bán cầu.”
[1] Đám mây Magellan lớn và nhỏ
Đám mây Magellan lớn
Đám mây Magellan lớn và nhỏ
Lạc Thành Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi cẩn thận bổ sung, “Gần Xích đạo cũng xem được.”
Tô Vãn Vãn không ngờ hai cụm sao mình chỉ bừa mà Lạc Thành Dã vẫn nhận ra, ánh mắt đang nhìn anh thêm phần kinh ngạc: “Có vẻ anh rất hiểu biết những thứ này nhỉ?”
“So với vũ trụ bao la, những gì tôi biết chỉ là hạt cát mà thôi.” Lạc Thành Dã ngước nhìn bầu trời mênh mông, nét mặt bình tĩnh.
Trong đêm tối, khuôn mặt anh như ẩn như hiện, thứ duy nhất Tô Vãn Vãn có thể thấy rõ chính là đôi mặt tựa ánh sao của anh. Bỗng đôi mắt ấy chuyển sang chỗ cô và nhìn cô chăm chú, trên bầu trời có ngân hà, dưới mặt đất cũng vậy.
“Nhiếp ảnh gia Gâu Gâu, ảnh của cô hấp thụ ánh sáng hơi quá rồi thì phải.”
“….. A!” Tô Vãn Vãn sực tỉnh, vừa la lên vừa nhấn nút chụp, không còn quan tâm đến việc Lạc Thành Dã gọi mình là Gâu Gâu nữa. Cô đứng dậy nhìn máy ảnh của mình, quả nhiên tấm ảnh trắng xóa một mảng.
Tô Vãn Vãn than thở, thế mà lại quên thời gian hấp thụ ánh sáng, đúng là nỗi sỉ nhục của một nhiếp ảnh gia.
May đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, buổi chụp ảnh sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sau hai tiếng chụp ảnh, Tô Vãn Vãn thắng lợi trở về — Thật ra nếu không phải vì trời càng tối càng lạnh thì cô nghĩ mình chụp cả đêm cũng được.
Trở lại chỗ dựng lều trại, Tô Vãn Vãn lấy miếng dán sưởi ấm và kem dưỡng da tay trong vali ra đưa cho Lạc Thành Dã: “Tối nay đã làm phiền anh rồi, đi theo tôi hưởng gió lạnh lâu như thế.”
Buổi tối không chỉ lạnh mà gió thổi vào mặt, vào tay sẽ khiến da nhanh bị khô, cho nên Tô Vãn Vãn mới nghĩ đưa kem dưỡng da tay cho Lạc Thành Dã thay cho lời cảm ơn.
Miếng dán sưởi ấm và kem dưỡng da tay đều thoang thoảng mùi hương đặc thù của con gái, Lạc Thành Dã cụp mắt, ánh mắt lướt qua đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của Tô Vãn Vãn, “Cảm ơn, cô nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói xong, anh quay người bước vào lều của ông chú New Zealand.
Tô Vãn Vãn cũng trở về lều của mình rồi bật chiếc đèn nhỏ lên. Cô vừa hà hơi vào tay vừa bật máy tính xách tay bắt đầu sắp xếp lại thành quả chụp ảnh ngày hôm nay. Cô kết nối máy ảnh với máy tính rồi nhập tất cả ảnh vào. Trong quá trình đợi ảnh tải xong, cô thấy nhàm chán nên mở điện thoại ra chơi.
Tín hiệu internet bên này không được tốt lắm, hơn nữa dọc đường toàn là cảnh đẹp nên Tô Vãn Vãn suốt ngày chăm chăm vào máy ảnh, lơ là di động. Lúc này vừa bật lên, quả nhiên có vô số thông báo tin nhắn chưa đọc nhảy ra, có của bạn bè, đồng nghiệp và cả cha mẹ. Cô nhắn tin báo bình an cho cha mẹ trước sau đó mới bắt đầu đọc tin nhắn của bạn bè và đồng nghiệp.
Đầu tiên là tin nhắn của cô bạn thân Vu Tư Đồng, số lượng tin nhắn thật đáng kinh ngạc — “Ở bên đó chơi vui không? Gặp được anh chàng đẹp trai nào chưa bạn hiền ơi?”
“Lần trước bạn tao đi Vân Nam chơi còn gặp được~ Mày chạy tới tận New Zealand xa lắc xa lơ như thế chắc cũng phải thu hoạch được gì chớ?”
“Vãn Vãn, sao vòng bạn bè với weibo của mày chẳng có động tĩnh gì vậy?”
“Cả ngày chẳng thấy mặt mũi mày đâu, không sao chứ? Đừng bảo mày bị sói hoang tha đi mất rồi nhé!”
“Mày mau nhắn lại đi! Tao lo lắm.”
Mặc dù Tô Vãn Vãn không biết nên cười hay nên khóc nhưng đi ra ngoài chơi vẫn được bạn bè nhớ thương, trong lòng cô không khỏi thấy ấm áp. Cô trả lời Vu Tư Đồng: Ngốc vừa thôi, ở đây không có sói.
Vu Tư Đồng: “Trời má! Cuối cùng mày cũng trả lời, mày biết không, xuýt nữa tao báo cảnh sát rồi đấy!
Tô Vãn Vãn: Không sao đâu, mấy hôm nay tao ở ngoài trời nên internet không tốt lắm.
Tô Vãn Vãn đang tán dóc với Vu Tư Đồng, đột nhiên có tiếng bước chân đi lại vang lên ngoài lều trại, cô ngừng gõ chữ, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Đầu tiên Lạc Thành Dã dùng báng súng gõ nhẹ vào lều của Tô Vãn Vãn, xem như lịch sự gõ cửa, sau đó hỏi: “Chúng ta thương lượng một chút được không?”
Hóa ra là Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô quan sát hình dáng của báng súng hiện lên trên tấm vải lều, trong lòng có đàn quạ đen kêu quác quác bay qua giống như trong truyện tranh, thật sự cạn lời.
Tự dưng có một người cầm súng đứng trước cửa lều của bạn rồi hỏi “Chúng ta thương lượng một chút được không”, bất biết câu trả lời thật lòng là gì, bạn chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: “Được thôi~~”
Mặc dù đã được Tô Vãn Vãn cho phép nhưng trước khi bước vào lều, Lạc Thành Dã vẫn nói câu “Tôi vào đây” sau đó mới kéo khóa xuống rồi bước vào.
Trong lều chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn vàng nhạt chiếu từ trên cao xuống nhuộm mái tóc của Tô Vãn Vãn thành màu nâu hạt dẻ, mái tóc dài mượt buông xõa trên vai. Cô ngẩng khuôn mặt thanh tú lên để lộ đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn Lạc Thành Dã, làn da trắng nõn như đang phát sáng.
Tô Vãn Vãn được bao bọc trong ánh sáng và sự ấm áp, tựa như ngọn hải đăng giữa đêm đen, “Có chuyện gì sao?”
Lạc Thành Dã dừng một chút, anh cào cào tóc, giọng điệu phiền não: “Chú ấy ngáy to quá, tôi có thể đọc sách ở chỗ cô một lát được không?”
Như thể xác nhận lời Lạc Thành Dã vừa nói là đúng, tiếng ngáy của ông chú New Zealand loáng thoáng vọng ra từ căn lều bên cạnh. Lạc Thành Dã thở dài, nét mặt càng khổ não hơn.
Dưới tình huống như thế này, thật ra Lạc Thành Dã ưu tiên nhóm Lâm San hơn, nhưng lúc này Lâm San và bạn trai đã đi ngủ rồi, chỉ có lều của Tô Vãn Vãn vẫn còn sáng đèn nên anh mới đành tới nhờ vả Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn không ngờ hơn nửa đêm Lạc Thành Dã tới tìm mình là vì đọc sách, càng hiếm khi thấy được biểu cảm phiền não trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của anh, cô cảm thấy buồn cười, hào phóng đáp: “Được thôi.”
Lạc Thành Dã đi vào lều, anh lấy một cuốn sách bìa da màu đen có họa tiết sao trời ra rồi bắt đầu nghiêm túc đọc.
Tô Vãn Vãn không khỏi cảm khái, đầu năm nay đến người chăn cừu cũng nỗ lực như vậy, đi ra ngoài chăn cừu còn mang cả sách theo. Nhưng quan trọng nhất là hình như cuốn sách kia được viết bằng tiếng Anh chuyên ngành, Tô Vãn Vãn nhìn mà hoang mang, người có vốn liếng tiếng Anh không tồi như cô trầm cảm mất thôi.
Vu Tư Đồng: Nghe nói có nhiều cuộc gặp gỡ lãng mạn ở bên đó lắm, mày đừng có suốt ngày chỉ chăm chăm chụp phong cảnh, làm quen nhiều bạn bè vào, không chừng cua được một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh đấy!
Tô Vãn Vãn ngẩn người, vô thức liếc nhìn Lạc Thành Dã bên cạnh một cái.
Tô Vãn Vãn: Tóc vàng mắt xanh thì không có, tóc đen mắt đen lại có một người.
Vu Tư Đồng: Ố ồ?!! Hình như tao mới biết được một bí mật động trời! Mày ở đó có tiến triển gì á?? Mau mau theo đuổi đê!
Tô Vãn Vãn: Làm gì ghê thế, chỉ là gặp được một anh chàng đẹp trai thôi mà, vả lại hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt…
Vu Tu Đồng: Chẳng mấy chốc sẽ có ngày thứ hai, ngày thứ ba cho mà xem. Cơ mà người có thể khiến mày mở mồm khen đẹp trai rốt cuộc là đẹp trai cỡ nào nhỉ?
Sở dĩ Vu Tư Đồng hỏi như thế là vì thân là một nhiếp ảnh gia, Tô Vãn Vãn đã từng gặp vô số người đẹp, nguyên nhân chính là do kiến thức quá rộng rãi nên tiêu chuẩn của cô cũng khá cao.
Tô Vãn Vãn cẩn thận mường tượng khuôn mặt và dáng người của Lạc Thành Dã, sau đó đưa ra đánh giá rất cao: Chính là kiểu có thể đại chiến 300 hiệp ấy.
Sau khi gửi tin nhắn đi, phía Vu Tu Đồng mãi không thấy động tĩnh gì, Tô Vãn Vãn thoát ra, lựa một số tin nhắn khác của đồng nghiệp để trả lời, phần lớn là liên lạc chuyện công việc.
Người đại diện Na Na Mỹ: Vãn Vãn, em đi chơi giải sầu thế nào rồi?
Tô Vãn Vãn: Vui quên trời quên đất.
Na Na Mỹ: Ừa, chơi vui là tốt, quên những lời ngu ngốc đó đi nhé.
Trước đó Tô Vãn Vãn từng chụp một bộ ảnh rất táo bạo trên tạp chí, đánh giá trong ngành chia ra làm hai luồng ý kiến, một bên khen cô sáng tạo không đi theo khuôn mẫu, một bên mắng cô vượt khỏi phạm trù của nhiếp ảnh, chụp vớ va vớ vẩn.
Trên mạng cũng có rất nhiều bình luận tiêu cực, tóm lại khoảng thời gian đó weibo của cô cực kỳ ồn ào.
Na Na Mỹ cẩn thận nhắc nhở: Nhớ khi nào về bắt đầu làm việc ngay nhé, bên này vẫn còn ít việc chụp ảnh thương mại.
Tô Vãn Vãn cười: Vâng, em sẽ không bỏ bê công việc đâu.
Lúc này, ảnh trong máy Tô Vãn Vãn đã được tải lên xong. Sau khi tạm biệt Na Na Mỹ, cô buông di động xuống rồi lướt xem từng tấm một, bắt đầu ngồi lựa ảnh. Phía trước toàn là cảnh biển và núi non, bầu trời xanh thẳm cùng biển rộng mênh mông, núi rừng xanh biếc, những con phố sạch sẽ, tấm nào cũng đẹp hoàn hảo như đã được photoshop kỹ càng.
Sau khi lướt qua một đống ảnh chụp cảnh đẹp, bóng dáng của Lạc Thành Dã đột nhiên đập vào mắt. Bàn tay đang nhanh chóng lăn chuột của Tô Vãn Vãn chợt khựng lại, đây là tấm ảnh cô chụp Lạc Thành Dã lúc anh vừa buộc ngựa xong.
Cô mím môi, chậm rãi mở ảnh ra. Đầu tiên là tấm ảnh chụp bóng dáng cao gầy của Lạc Thành Dã như hòa vào màn đêm, sau đó anh sải bước về phía trước bằng đôi chân thon dài, tiếp theo anh ngước mắt lên, hình như đã phát hiện ra ống kính của Tô Vãn Vãn….
Những tấm ảnh này tựa như một bức tranh đang chuyển động, còn Lạc Thành Dã đang chậm rãi bước về phía cô như một chàng hoàng tử lịch lãm, lại giống một tinh linh hắc ám thần bí.
Tấm cuối cùng là khuôn mặt gần ngay trước mắt của Lạc Thành Dã, sau đó ống kính tối đen vì bị anh che mất.
Tô Vãn Vãn lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thành Dã, chợt phát hiện không biết đối phương đã ngủ mất từ bao giờ.
Một chân anh co lên, mặt hơi cúi, đầu thỉnh thoảng lại gục xuống do không có điểm tựa khiến Tô Vãn Vãn cảm thấy có chút đáng yêu. Tay anh vẫn cầm một góc sách, nhưng lúc này sách đã trượt tới đầu gối như sắp rơi xuống.
Tô Vãn Vãn lại gần định rút cuốn sách trong tay anh ra. Lúc đến gần cô mới nhìn rõ cuốn sách trong tay Lạc Thành Dã, toàn bộ nội dung bằng tiếng Anh cùng với những bức vẽ thiên văn cô xem cũng chẳng hiểu, cô tò mò nhìn nhiều thêm vài lần.
Bỗng nhiên, đầu Lạc Thành Dã gục mạnh xuống, thân thể mất cân bằng ngã về phía trước, Tô Vãn Vãn hoàn toàn không kịp phòng bị. Mùi hương nhàn nhạt mà ấm áp trên người anh len lỏi vào chóp mũi, mái đầu mềm mại tựa vào vai cô, những sợi tóc đen chạm vào khiến Tô Vãn Vãn thấy hơi ngứa.
Lạc Thành Dã đang buồn ngủ mơ mơ màng màng bỗng mở mắt ra, như đã nhận ra mình đang đè lên một cơ thể mềm mại, anh sờ sờ tóc rồi lùi về sau một khoảng.
Trong lòng Tô Vãn Vãn như có nai con chạy loạn, nhìn Lạc Thành Dã bày nét mặt vô tội còn chưa tỉnh ngủ, tâm trạng cô vô cùng vi diệu.
Lúc này, màn hình điện thoại đặt trên mặt đất đột nhiên sáng lên, Lạc Thành Dã vò mái tóc rối bù, vô thức nhìn sang. Đó là tin nhắn Vu Tư Đồng gửi tới, tất nhiên cũng để lộ cả tin nhắn vừa nãy của Tô Vãn Vãn, cái câu — Chính là kiểu có thể đại chiến 300 hiệp ấy.
Tô Vãn Vãn cực kỳ xấu hổ và tức giận, a a a! Phòng cháy phòng trộm phòng con quễ bạn thân cấm có sai mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Thành Dã: Đại chiến 300 hiệp?
Tô Vãn Vãn: Éc éc éc!
Lạc Thành Dã: Anh thì được, em được không?
Tô Vãn Vãn:…..
“Kiểu có thể đại chiến 300 hiệp ấy.”
Lạc Thành Dã đợi một lúc mà vẫn không thấy Tô Vãn Vãn trả lời, anh tưởng mình khoanh nhầm vị trí nên đến sát gần cô, định dùng “kính viễn vọng nhân tạo” để quan sát thử.
Đột nhiên, khuôn mặt anh tuấn của người nào đó gần như dán lên mặt Tô Vãn Vãn, trái tim bé nhỏ của cô như bị ai kia giữ chặt.
Lạc Thành Dã vẫn chưa nhận ra, “Đúng mà.”
Hai người cách nhau cực kỳ gần, Tô Vãn Vãn lơ đãng ừ một tiếng, vội đáp: “Thấy rồi thấy rồi.”
Tô Vãn Vãn nói thấy rồi thì tức là đã thấy, Lạc Thành Dã không mảy may nghi ngờ, anh thu hồi “kính viễn vọng nhân tạo”, thuận miệng phàn nàn: “Thật ra tôi thấy hình dáng của mấy chòm sao này không giống lắm, chắc do buổi tối người xưa thấy chán quá nên mới nhìn lên trời rồi bịa ra những câu chuyện này.”
Tô • lỡ miệng nói đã thấy • Vãn Vãn chột dạ, cô không muốn tiếp tục chủ đề chòm sao Xạ Thủ này nữa, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. Tô Vãn Vãn chỉ sang hai cụm sao bên cạnh ngân hà, hỏi: “Hai cụm sao kia trông giống kẹo bông nhỉ?”
Lạc Thành Dã bật cười: “Đó là đám mây Magellan lớn và đám mây Magellan nhỏ [1], được đặt theo tên của nhà thám hiểm người Bồ Đào Nha Magellan, chỉ có thể nhìn thấy ở Nam Bán cầu.”
[1] Đám mây Magellan lớn và nhỏ
Đám mây Magellan lớn
Đám mây Magellan lớn và nhỏ
Lạc Thành Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi cẩn thận bổ sung, “Gần Xích đạo cũng xem được.”
Tô Vãn Vãn không ngờ hai cụm sao mình chỉ bừa mà Lạc Thành Dã vẫn nhận ra, ánh mắt đang nhìn anh thêm phần kinh ngạc: “Có vẻ anh rất hiểu biết những thứ này nhỉ?”
“So với vũ trụ bao la, những gì tôi biết chỉ là hạt cát mà thôi.” Lạc Thành Dã ngước nhìn bầu trời mênh mông, nét mặt bình tĩnh.
Trong đêm tối, khuôn mặt anh như ẩn như hiện, thứ duy nhất Tô Vãn Vãn có thể thấy rõ chính là đôi mặt tựa ánh sao của anh. Bỗng đôi mắt ấy chuyển sang chỗ cô và nhìn cô chăm chú, trên bầu trời có ngân hà, dưới mặt đất cũng vậy.
“Nhiếp ảnh gia Gâu Gâu, ảnh của cô hấp thụ ánh sáng hơi quá rồi thì phải.”
“….. A!” Tô Vãn Vãn sực tỉnh, vừa la lên vừa nhấn nút chụp, không còn quan tâm đến việc Lạc Thành Dã gọi mình là Gâu Gâu nữa. Cô đứng dậy nhìn máy ảnh của mình, quả nhiên tấm ảnh trắng xóa một mảng.
Tô Vãn Vãn than thở, thế mà lại quên thời gian hấp thụ ánh sáng, đúng là nỗi sỉ nhục của một nhiếp ảnh gia.
May đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, buổi chụp ảnh sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sau hai tiếng chụp ảnh, Tô Vãn Vãn thắng lợi trở về — Thật ra nếu không phải vì trời càng tối càng lạnh thì cô nghĩ mình chụp cả đêm cũng được.
Trở lại chỗ dựng lều trại, Tô Vãn Vãn lấy miếng dán sưởi ấm và kem dưỡng da tay trong vali ra đưa cho Lạc Thành Dã: “Tối nay đã làm phiền anh rồi, đi theo tôi hưởng gió lạnh lâu như thế.”
Buổi tối không chỉ lạnh mà gió thổi vào mặt, vào tay sẽ khiến da nhanh bị khô, cho nên Tô Vãn Vãn mới nghĩ đưa kem dưỡng da tay cho Lạc Thành Dã thay cho lời cảm ơn.
Miếng dán sưởi ấm và kem dưỡng da tay đều thoang thoảng mùi hương đặc thù của con gái, Lạc Thành Dã cụp mắt, ánh mắt lướt qua đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của Tô Vãn Vãn, “Cảm ơn, cô nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói xong, anh quay người bước vào lều của ông chú New Zealand.
Tô Vãn Vãn cũng trở về lều của mình rồi bật chiếc đèn nhỏ lên. Cô vừa hà hơi vào tay vừa bật máy tính xách tay bắt đầu sắp xếp lại thành quả chụp ảnh ngày hôm nay. Cô kết nối máy ảnh với máy tính rồi nhập tất cả ảnh vào. Trong quá trình đợi ảnh tải xong, cô thấy nhàm chán nên mở điện thoại ra chơi.
Tín hiệu internet bên này không được tốt lắm, hơn nữa dọc đường toàn là cảnh đẹp nên Tô Vãn Vãn suốt ngày chăm chăm vào máy ảnh, lơ là di động. Lúc này vừa bật lên, quả nhiên có vô số thông báo tin nhắn chưa đọc nhảy ra, có của bạn bè, đồng nghiệp và cả cha mẹ. Cô nhắn tin báo bình an cho cha mẹ trước sau đó mới bắt đầu đọc tin nhắn của bạn bè và đồng nghiệp.
Đầu tiên là tin nhắn của cô bạn thân Vu Tư Đồng, số lượng tin nhắn thật đáng kinh ngạc — “Ở bên đó chơi vui không? Gặp được anh chàng đẹp trai nào chưa bạn hiền ơi?”
“Lần trước bạn tao đi Vân Nam chơi còn gặp được~ Mày chạy tới tận New Zealand xa lắc xa lơ như thế chắc cũng phải thu hoạch được gì chớ?”
“Vãn Vãn, sao vòng bạn bè với weibo của mày chẳng có động tĩnh gì vậy?”
“Cả ngày chẳng thấy mặt mũi mày đâu, không sao chứ? Đừng bảo mày bị sói hoang tha đi mất rồi nhé!”
“Mày mau nhắn lại đi! Tao lo lắm.”
Mặc dù Tô Vãn Vãn không biết nên cười hay nên khóc nhưng đi ra ngoài chơi vẫn được bạn bè nhớ thương, trong lòng cô không khỏi thấy ấm áp. Cô trả lời Vu Tư Đồng: Ngốc vừa thôi, ở đây không có sói.
Vu Tư Đồng: “Trời má! Cuối cùng mày cũng trả lời, mày biết không, xuýt nữa tao báo cảnh sát rồi đấy!
Tô Vãn Vãn: Không sao đâu, mấy hôm nay tao ở ngoài trời nên internet không tốt lắm.
Tô Vãn Vãn đang tán dóc với Vu Tư Đồng, đột nhiên có tiếng bước chân đi lại vang lên ngoài lều trại, cô ngừng gõ chữ, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Đầu tiên Lạc Thành Dã dùng báng súng gõ nhẹ vào lều của Tô Vãn Vãn, xem như lịch sự gõ cửa, sau đó hỏi: “Chúng ta thương lượng một chút được không?”
Hóa ra là Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô quan sát hình dáng của báng súng hiện lên trên tấm vải lều, trong lòng có đàn quạ đen kêu quác quác bay qua giống như trong truyện tranh, thật sự cạn lời.
Tự dưng có một người cầm súng đứng trước cửa lều của bạn rồi hỏi “Chúng ta thương lượng một chút được không”, bất biết câu trả lời thật lòng là gì, bạn chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: “Được thôi~~”
Mặc dù đã được Tô Vãn Vãn cho phép nhưng trước khi bước vào lều, Lạc Thành Dã vẫn nói câu “Tôi vào đây” sau đó mới kéo khóa xuống rồi bước vào.
Trong lều chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn vàng nhạt chiếu từ trên cao xuống nhuộm mái tóc của Tô Vãn Vãn thành màu nâu hạt dẻ, mái tóc dài mượt buông xõa trên vai. Cô ngẩng khuôn mặt thanh tú lên để lộ đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn Lạc Thành Dã, làn da trắng nõn như đang phát sáng.
Tô Vãn Vãn được bao bọc trong ánh sáng và sự ấm áp, tựa như ngọn hải đăng giữa đêm đen, “Có chuyện gì sao?”
Lạc Thành Dã dừng một chút, anh cào cào tóc, giọng điệu phiền não: “Chú ấy ngáy to quá, tôi có thể đọc sách ở chỗ cô một lát được không?”
Như thể xác nhận lời Lạc Thành Dã vừa nói là đúng, tiếng ngáy của ông chú New Zealand loáng thoáng vọng ra từ căn lều bên cạnh. Lạc Thành Dã thở dài, nét mặt càng khổ não hơn.
Dưới tình huống như thế này, thật ra Lạc Thành Dã ưu tiên nhóm Lâm San hơn, nhưng lúc này Lâm San và bạn trai đã đi ngủ rồi, chỉ có lều của Tô Vãn Vãn vẫn còn sáng đèn nên anh mới đành tới nhờ vả Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn không ngờ hơn nửa đêm Lạc Thành Dã tới tìm mình là vì đọc sách, càng hiếm khi thấy được biểu cảm phiền não trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của anh, cô cảm thấy buồn cười, hào phóng đáp: “Được thôi.”
Lạc Thành Dã đi vào lều, anh lấy một cuốn sách bìa da màu đen có họa tiết sao trời ra rồi bắt đầu nghiêm túc đọc.
Tô Vãn Vãn không khỏi cảm khái, đầu năm nay đến người chăn cừu cũng nỗ lực như vậy, đi ra ngoài chăn cừu còn mang cả sách theo. Nhưng quan trọng nhất là hình như cuốn sách kia được viết bằng tiếng Anh chuyên ngành, Tô Vãn Vãn nhìn mà hoang mang, người có vốn liếng tiếng Anh không tồi như cô trầm cảm mất thôi.
Vu Tư Đồng: Nghe nói có nhiều cuộc gặp gỡ lãng mạn ở bên đó lắm, mày đừng có suốt ngày chỉ chăm chăm chụp phong cảnh, làm quen nhiều bạn bè vào, không chừng cua được một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh đấy!
Tô Vãn Vãn ngẩn người, vô thức liếc nhìn Lạc Thành Dã bên cạnh một cái.
Tô Vãn Vãn: Tóc vàng mắt xanh thì không có, tóc đen mắt đen lại có một người.
Vu Tư Đồng: Ố ồ?!! Hình như tao mới biết được một bí mật động trời! Mày ở đó có tiến triển gì á?? Mau mau theo đuổi đê!
Tô Vãn Vãn: Làm gì ghê thế, chỉ là gặp được một anh chàng đẹp trai thôi mà, vả lại hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt…
Vu Tu Đồng: Chẳng mấy chốc sẽ có ngày thứ hai, ngày thứ ba cho mà xem. Cơ mà người có thể khiến mày mở mồm khen đẹp trai rốt cuộc là đẹp trai cỡ nào nhỉ?
Sở dĩ Vu Tư Đồng hỏi như thế là vì thân là một nhiếp ảnh gia, Tô Vãn Vãn đã từng gặp vô số người đẹp, nguyên nhân chính là do kiến thức quá rộng rãi nên tiêu chuẩn của cô cũng khá cao.
Tô Vãn Vãn cẩn thận mường tượng khuôn mặt và dáng người của Lạc Thành Dã, sau đó đưa ra đánh giá rất cao: Chính là kiểu có thể đại chiến 300 hiệp ấy.
Sau khi gửi tin nhắn đi, phía Vu Tu Đồng mãi không thấy động tĩnh gì, Tô Vãn Vãn thoát ra, lựa một số tin nhắn khác của đồng nghiệp để trả lời, phần lớn là liên lạc chuyện công việc.
Người đại diện Na Na Mỹ: Vãn Vãn, em đi chơi giải sầu thế nào rồi?
Tô Vãn Vãn: Vui quên trời quên đất.
Na Na Mỹ: Ừa, chơi vui là tốt, quên những lời ngu ngốc đó đi nhé.
Trước đó Tô Vãn Vãn từng chụp một bộ ảnh rất táo bạo trên tạp chí, đánh giá trong ngành chia ra làm hai luồng ý kiến, một bên khen cô sáng tạo không đi theo khuôn mẫu, một bên mắng cô vượt khỏi phạm trù của nhiếp ảnh, chụp vớ va vớ vẩn.
Trên mạng cũng có rất nhiều bình luận tiêu cực, tóm lại khoảng thời gian đó weibo của cô cực kỳ ồn ào.
Na Na Mỹ cẩn thận nhắc nhở: Nhớ khi nào về bắt đầu làm việc ngay nhé, bên này vẫn còn ít việc chụp ảnh thương mại.
Tô Vãn Vãn cười: Vâng, em sẽ không bỏ bê công việc đâu.
Lúc này, ảnh trong máy Tô Vãn Vãn đã được tải lên xong. Sau khi tạm biệt Na Na Mỹ, cô buông di động xuống rồi lướt xem từng tấm một, bắt đầu ngồi lựa ảnh. Phía trước toàn là cảnh biển và núi non, bầu trời xanh thẳm cùng biển rộng mênh mông, núi rừng xanh biếc, những con phố sạch sẽ, tấm nào cũng đẹp hoàn hảo như đã được photoshop kỹ càng.
Sau khi lướt qua một đống ảnh chụp cảnh đẹp, bóng dáng của Lạc Thành Dã đột nhiên đập vào mắt. Bàn tay đang nhanh chóng lăn chuột của Tô Vãn Vãn chợt khựng lại, đây là tấm ảnh cô chụp Lạc Thành Dã lúc anh vừa buộc ngựa xong.
Cô mím môi, chậm rãi mở ảnh ra. Đầu tiên là tấm ảnh chụp bóng dáng cao gầy của Lạc Thành Dã như hòa vào màn đêm, sau đó anh sải bước về phía trước bằng đôi chân thon dài, tiếp theo anh ngước mắt lên, hình như đã phát hiện ra ống kính của Tô Vãn Vãn….
Những tấm ảnh này tựa như một bức tranh đang chuyển động, còn Lạc Thành Dã đang chậm rãi bước về phía cô như một chàng hoàng tử lịch lãm, lại giống một tinh linh hắc ám thần bí.
Tấm cuối cùng là khuôn mặt gần ngay trước mắt của Lạc Thành Dã, sau đó ống kính tối đen vì bị anh che mất.
Tô Vãn Vãn lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thành Dã, chợt phát hiện không biết đối phương đã ngủ mất từ bao giờ.
Một chân anh co lên, mặt hơi cúi, đầu thỉnh thoảng lại gục xuống do không có điểm tựa khiến Tô Vãn Vãn cảm thấy có chút đáng yêu. Tay anh vẫn cầm một góc sách, nhưng lúc này sách đã trượt tới đầu gối như sắp rơi xuống.
Tô Vãn Vãn lại gần định rút cuốn sách trong tay anh ra. Lúc đến gần cô mới nhìn rõ cuốn sách trong tay Lạc Thành Dã, toàn bộ nội dung bằng tiếng Anh cùng với những bức vẽ thiên văn cô xem cũng chẳng hiểu, cô tò mò nhìn nhiều thêm vài lần.
Bỗng nhiên, đầu Lạc Thành Dã gục mạnh xuống, thân thể mất cân bằng ngã về phía trước, Tô Vãn Vãn hoàn toàn không kịp phòng bị. Mùi hương nhàn nhạt mà ấm áp trên người anh len lỏi vào chóp mũi, mái đầu mềm mại tựa vào vai cô, những sợi tóc đen chạm vào khiến Tô Vãn Vãn thấy hơi ngứa.
Lạc Thành Dã đang buồn ngủ mơ mơ màng màng bỗng mở mắt ra, như đã nhận ra mình đang đè lên một cơ thể mềm mại, anh sờ sờ tóc rồi lùi về sau một khoảng.
Trong lòng Tô Vãn Vãn như có nai con chạy loạn, nhìn Lạc Thành Dã bày nét mặt vô tội còn chưa tỉnh ngủ, tâm trạng cô vô cùng vi diệu.
Lúc này, màn hình điện thoại đặt trên mặt đất đột nhiên sáng lên, Lạc Thành Dã vò mái tóc rối bù, vô thức nhìn sang. Đó là tin nhắn Vu Tư Đồng gửi tới, tất nhiên cũng để lộ cả tin nhắn vừa nãy của Tô Vãn Vãn, cái câu — Chính là kiểu có thể đại chiến 300 hiệp ấy.
Tô Vãn Vãn cực kỳ xấu hổ và tức giận, a a a! Phòng cháy phòng trộm phòng con quễ bạn thân cấm có sai mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Thành Dã: Đại chiến 300 hiệp?
Tô Vãn Vãn: Éc éc éc!
Lạc Thành Dã: Anh thì được, em được không?
Tô Vãn Vãn:…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook