Yêu Cả Đời
-
Chương 3: Chuyện cũ tựa như mây khói
"Ầm ------" trong phòng khách hoa lệ, người đàn bà to béo nổi giận quát ầm lên, "Cô cho rằng cô là thiên kim tiểu thư sao? Bây giờ cánh của cô đã cứng cáp rồi phải không?"
Cô gái yếu đuối không biết phải làm sao rơi lệ, không dám lại phản bác, bởi vì càng phản bác thì người đàn bà cũng chính là mẹ lớn của cô kia sẽ càng nổi trận lôi đình hơn thôi.
Một người đàn bà mảnh khảnh khác ngồi bên cạnh cũng là một bộ dáng yếu đuối như nhau, bà trông mong nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên đang ngồi ở một bên đọc báo không chút nào để ý tới chuyện không liên quan đến bản thân, thấy ông ta một chút phản ứng cũng không có mới hướng người đàn bà to béo ấp úng mở miệng khẩn cầu: "Chị cả, Khả Ly vẫn phải đi học, có thể hay không. . . . . . Có thể chờ con bé tốt nghiệp rồi nói sau được hay không."
"Tốt nghiệp?" Giọng của người đàn bà đó càng lớn hơn, "Con gái đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì? Hơn nữa tổng giám đốc Phong có thể đợi con bé được sao? Còn có hạng mục của Mạnh gia chúng ta Mạnh gia có thể đợi được sao? Nuôi các ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ đã đến lúc con bé đền ơn rồi!"
"Nhưng . . . . . . Nhưng tổng giám đốc Phong đó cũng đã hơn năm mươi rồi, Khả Ly của chúng ta mới mười chín tuổi thôi!"
"Mười chín tuổi thì làm sao? Năm đó lúc quyến rũ ông chủ còn chưa tới mười chín tuổi kia!" Người đàn bà to béo lạnh giọng trào phúng, càng mang theo thật sâu bất mãn cùng phẫn hận, còn người đàn ông bên cạnh vẫn đang nhìn như không thấy.
Cô gái nghe vậy có chút tức giận ngẩng đầu lên, cái miệng hé ra nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của mẹ lại nhịn xuống không lên tiếng.
Năm đó rõ ràng là người cha không có lương tâm Mạnh Huy vô sỉ chiếm đoạt mẹ Trương Mai mới tốt nghiệp không lâu đến làm việc tại công ty ông, mà Trương Mai nhát gan yếu đuối chỉ vì mang thai nhưng lại không thể không không danh không phận đi theo kẻ đã có gia đình là Mạnh Huy, qua nhiều năm như vậy không biết đã bị bao nhiêu ủy khuất lại càng già càng không dám phản kháng.
Tuy rằng Mạnh Khả Ly không cam lòng thay mẹ mình, lại không biết làm sao khuyên mẹ rời khỏi nhà họ Mạnh, từ nhỏ cô bị mẹ cả Trần khiết còn có hai người chị cùng cha khác mẹ là Mạnh Khả Lệ, Mạnh Khả Tình ức hiếp cũng rất khổ sở.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc học đại học, cô toàn tâm toàn ý muốn nhanh chóng tốt nghiệp tìm được một công việc sau đó thuyết phục bà rời khỏi nhà họ Mạnh đến ở cùng cô, đến lúc đó cho dù cuộc sống có hơi kham khổ cũng tuyệt đối là tự do tự tại không cần nhìn sắc mặt người khác nữa .
Năm đó chẳng qua Mạnh Huy nhất thời cảm thấy mới mẻ, sau khi Trương Mai mang thai, ông ta vốn gửi gắm hy vọng có thể sinh con trai, bởi vì sau khi Trần Khiết khó sinh khi sinh người con gái thứ hai thì không thể lại sinh được nữa, cho nên Trần Khiết cũng không thể không đồng ý cho Trương Mai đang mang thai vào cửa, đáng tiếc lại sinh con gái.
Trần Khiết cũng không giống những người phụ nữ bình thường, lúc ấy nếu là những người khác nhất định sẽ đuổi hai mẹ con Trương Mai ra cửa, nhưng cách làm của bà ấy lại cứ trái ngược lại, vẫn cứ để hai mẹ con lại để tra tấn hàng ngày, nhìn thấy mẹ con họ thống khổ không tả xiết thì trong lòng bà ấy mới dễ chịu một chút.
May mà bà ấy không phải phần tử bạo lực, nhưng một năm lại một năm, ngày qua ngày dùng lời nói giày vò cũng làm cho tâm tư và trí lực của Trương Mai tiều tụy rồi, cơ thể ngày càng yếu, Mạnh Khả Ly đều nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng rất vội, lại cũng không hiểu vì sao nhìn Trương Mai đã hết hy vọng, nhưng bà vẫn biểu hiện dù có chết cũng phải chết ở nhà họ Mạnh.
Cho nên cô vẫn phải chịu đựng sự sắp xếp của Trần Khiết, nhưng lần này lại không phải chuyện gì khác, mà là chuyện quan trọng cả đời của co, bảo cô phải gả cho một ông già còn lớn tuổi hơn cả cha cô, làm sao cô có thể bằng lòng được.
Đã sớm luyện được bản lĩnh mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy để đối phó Trần Khiết cũng không sử dụng được, nhưng dù có đấu tranh dường như cũng sẽ thất bại.
"Tôi đã nói với cô, cô gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải gả, Tổng giám đốc Phong có thể coi trọng cô đó là phúc khí của cô, cô đừng có không biết tốt xấu." Trần Khiết tiếp tục nước miếng tung bay.
Đều do cô không may, ngày Chủ nhật đó không nên nghe thấy giọng của mẹ ở trong điện thoại khàn khàn thì lo lắng mạo muội chạy về nhà, cái ông bác Phong tóc hoa râm nét mặt hòa ái kia vậy àm lại vừa ý cô, chẳng qua lúc gần đi nói đùa một câu cô bé đó không tồi, không nghĩ tới người cha chưa bao giờ dạy dỗ hay hỏi đến cô cùng với người mẹ cả không có việc gì sẽ mắng nhiếc cô lại đem cô dâng lên cửa.
Đương nhiên chủ yếu cũng bởi vì vốn quay vòng một cái hạng mục Cao ốc của Mạnh gia xuất hiện khó khăn, cần nhà họ Phong lắm tiền nhiều của giúp đỡ, cho nên căn bản là ý kiến cùng sống chết của cô không được suy nghĩ đến.
"Đừng giở trò lừa đảo gì với tôi, đừng tưởng rằng bà già này không biết cô ở đây đang suy nghĩ cái gì, cánh cứng cáp rồi đã muốn bay đi sao? Muốn mang mẹ cô đi cùng? Tôi cho cô biết! Không đơn giản như vậy đâu!"
"Bà!" Mạnh Khả Ly trừng mắt nhìn bà ta, không nói được lời nào, cô đã sớm muốn đưa mẫu thân rời khỏi đây, nhưng mẫu thân vẫn cố chấp không bằng lòng, còn nói sau nhiều năm như vậy họ cũng không hề có tiền tích góp, cô lại vẫn đang đi học, cũng cần học phí, tuy rằng hiện tại những lúc cô không phải đi học đều cố gắng kiếm tiền, nhưng vẫn là không đủ để hai mẹ con sống cuộc sống độc lập.
"Cô trừng cái gì mà trừng! Nhiều năm như vậy ăn uống sử dụng là đều của nhà họ Mạnh ."
"Sau này tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho các người!" Mạnh Khả Ly chính là nghĩ như vậy, nếu có thể cô thật không muốn có bất kỳ quan hệ gì cùng cái nhà này.
Trần Khiết cười lạnh nói: "Cô trả lại? Dựa vào cô cùng người mẹ vô dụng kia của cô có cái bản lĩnh này sao?"
"Bà. . . . . ."
"Tôi làm sao, lần này nhưng thật ra tôi muốn tốt cho cô thôi? Nhà họ Phong nhưng là có rất nhiều tiền, hơn nữa lại chỉ có một đứa con trai, nghe nói quan hệ với cha anh ta không tốt lắm, hàng năm đều ở nước ngoài, tổng giám đốc Phong hơi lớn tuổi, nhưng chồng già vợ trẻ, cô chỉ cần an phận, còn sợ không được sống những ngày tốt lành sao, đừng cứ không biết tốt xấu như vậy!"
Mạnh Khả Ly chỉ cảm thấy buồn cười, buộc cô lấy một ông già lại vẫn có thể nói đến vẻ mặt đường hoàng như vậy, vì tốt cho cô? Thế mà bà ấy cũng nói được, nhưng khi cô nhìn đến trong ánh mắt mẹ Trần Mai cũng có một tia mong đợi thì lại không làm sao mà cười được nữa .
Mẹ cũng cho là như thế sao? Mạnh Khả Ly có cảm giác giống như trong lòng đang bị ai nhéo, mẹ sợ khổ sao? Mẹ vẫn luôn hy vọng sống một cuộc sống thượng lưu sao?
Cô chợt nhớ tới dường như đã rất lâu rồi chưa tâm sự với mẹ, lần tâm sự trước là từ lúc nào, chắc là hơn một năm trước, khi đó cô nhận được thư thông báo của trường đại học, trong lòng tràn đầy khát khao, cao hứng lập kế hoạch cho cuộc sống tự do tốt đẹp của hai mẹ con trong tương lai.
Mà mẹ lại hung hăng giội cho cô một gáo nước lạnh, cho nên cô tức giận đến mức xông ra ngoài, sau khi khai giảng thì đến ở trường học, nghỉ học cũng rất ít khi trở về, nhưng lại thủy chung không yên tâm về sức khỏe của mẹ, thình thoảng cũng trở về thăm, chẳng qua bình thường đều tránh không gặp những người khác đã rời đi rồi.
Lúc này, cô làm sao có năng lực phản kháng đây, cô thật sự không biết cãi nhau, nhìn người mẹ đang im lặng còn có người cha coi mọi việc không liên quan của mình, cô cảm thấy thật sự không còn lời nào để nói, không để ý đến tiếng mắng nhiếc của Trần khiết xoay người chạy ra khỏi cửa.
Cô gái yếu đuối không biết phải làm sao rơi lệ, không dám lại phản bác, bởi vì càng phản bác thì người đàn bà cũng chính là mẹ lớn của cô kia sẽ càng nổi trận lôi đình hơn thôi.
Một người đàn bà mảnh khảnh khác ngồi bên cạnh cũng là một bộ dáng yếu đuối như nhau, bà trông mong nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên đang ngồi ở một bên đọc báo không chút nào để ý tới chuyện không liên quan đến bản thân, thấy ông ta một chút phản ứng cũng không có mới hướng người đàn bà to béo ấp úng mở miệng khẩn cầu: "Chị cả, Khả Ly vẫn phải đi học, có thể hay không. . . . . . Có thể chờ con bé tốt nghiệp rồi nói sau được hay không."
"Tốt nghiệp?" Giọng của người đàn bà đó càng lớn hơn, "Con gái đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì? Hơn nữa tổng giám đốc Phong có thể đợi con bé được sao? Còn có hạng mục của Mạnh gia chúng ta Mạnh gia có thể đợi được sao? Nuôi các ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ đã đến lúc con bé đền ơn rồi!"
"Nhưng . . . . . . Nhưng tổng giám đốc Phong đó cũng đã hơn năm mươi rồi, Khả Ly của chúng ta mới mười chín tuổi thôi!"
"Mười chín tuổi thì làm sao? Năm đó lúc quyến rũ ông chủ còn chưa tới mười chín tuổi kia!" Người đàn bà to béo lạnh giọng trào phúng, càng mang theo thật sâu bất mãn cùng phẫn hận, còn người đàn ông bên cạnh vẫn đang nhìn như không thấy.
Cô gái nghe vậy có chút tức giận ngẩng đầu lên, cái miệng hé ra nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của mẹ lại nhịn xuống không lên tiếng.
Năm đó rõ ràng là người cha không có lương tâm Mạnh Huy vô sỉ chiếm đoạt mẹ Trương Mai mới tốt nghiệp không lâu đến làm việc tại công ty ông, mà Trương Mai nhát gan yếu đuối chỉ vì mang thai nhưng lại không thể không không danh không phận đi theo kẻ đã có gia đình là Mạnh Huy, qua nhiều năm như vậy không biết đã bị bao nhiêu ủy khuất lại càng già càng không dám phản kháng.
Tuy rằng Mạnh Khả Ly không cam lòng thay mẹ mình, lại không biết làm sao khuyên mẹ rời khỏi nhà họ Mạnh, từ nhỏ cô bị mẹ cả Trần khiết còn có hai người chị cùng cha khác mẹ là Mạnh Khả Lệ, Mạnh Khả Tình ức hiếp cũng rất khổ sở.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc học đại học, cô toàn tâm toàn ý muốn nhanh chóng tốt nghiệp tìm được một công việc sau đó thuyết phục bà rời khỏi nhà họ Mạnh đến ở cùng cô, đến lúc đó cho dù cuộc sống có hơi kham khổ cũng tuyệt đối là tự do tự tại không cần nhìn sắc mặt người khác nữa .
Năm đó chẳng qua Mạnh Huy nhất thời cảm thấy mới mẻ, sau khi Trương Mai mang thai, ông ta vốn gửi gắm hy vọng có thể sinh con trai, bởi vì sau khi Trần Khiết khó sinh khi sinh người con gái thứ hai thì không thể lại sinh được nữa, cho nên Trần Khiết cũng không thể không đồng ý cho Trương Mai đang mang thai vào cửa, đáng tiếc lại sinh con gái.
Trần Khiết cũng không giống những người phụ nữ bình thường, lúc ấy nếu là những người khác nhất định sẽ đuổi hai mẹ con Trương Mai ra cửa, nhưng cách làm của bà ấy lại cứ trái ngược lại, vẫn cứ để hai mẹ con lại để tra tấn hàng ngày, nhìn thấy mẹ con họ thống khổ không tả xiết thì trong lòng bà ấy mới dễ chịu một chút.
May mà bà ấy không phải phần tử bạo lực, nhưng một năm lại một năm, ngày qua ngày dùng lời nói giày vò cũng làm cho tâm tư và trí lực của Trương Mai tiều tụy rồi, cơ thể ngày càng yếu, Mạnh Khả Ly đều nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng rất vội, lại cũng không hiểu vì sao nhìn Trương Mai đã hết hy vọng, nhưng bà vẫn biểu hiện dù có chết cũng phải chết ở nhà họ Mạnh.
Cho nên cô vẫn phải chịu đựng sự sắp xếp của Trần Khiết, nhưng lần này lại không phải chuyện gì khác, mà là chuyện quan trọng cả đời của co, bảo cô phải gả cho một ông già còn lớn tuổi hơn cả cha cô, làm sao cô có thể bằng lòng được.
Đã sớm luyện được bản lĩnh mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy để đối phó Trần Khiết cũng không sử dụng được, nhưng dù có đấu tranh dường như cũng sẽ thất bại.
"Tôi đã nói với cô, cô gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải gả, Tổng giám đốc Phong có thể coi trọng cô đó là phúc khí của cô, cô đừng có không biết tốt xấu." Trần Khiết tiếp tục nước miếng tung bay.
Đều do cô không may, ngày Chủ nhật đó không nên nghe thấy giọng của mẹ ở trong điện thoại khàn khàn thì lo lắng mạo muội chạy về nhà, cái ông bác Phong tóc hoa râm nét mặt hòa ái kia vậy àm lại vừa ý cô, chẳng qua lúc gần đi nói đùa một câu cô bé đó không tồi, không nghĩ tới người cha chưa bao giờ dạy dỗ hay hỏi đến cô cùng với người mẹ cả không có việc gì sẽ mắng nhiếc cô lại đem cô dâng lên cửa.
Đương nhiên chủ yếu cũng bởi vì vốn quay vòng một cái hạng mục Cao ốc của Mạnh gia xuất hiện khó khăn, cần nhà họ Phong lắm tiền nhiều của giúp đỡ, cho nên căn bản là ý kiến cùng sống chết của cô không được suy nghĩ đến.
"Đừng giở trò lừa đảo gì với tôi, đừng tưởng rằng bà già này không biết cô ở đây đang suy nghĩ cái gì, cánh cứng cáp rồi đã muốn bay đi sao? Muốn mang mẹ cô đi cùng? Tôi cho cô biết! Không đơn giản như vậy đâu!"
"Bà!" Mạnh Khả Ly trừng mắt nhìn bà ta, không nói được lời nào, cô đã sớm muốn đưa mẫu thân rời khỏi đây, nhưng mẫu thân vẫn cố chấp không bằng lòng, còn nói sau nhiều năm như vậy họ cũng không hề có tiền tích góp, cô lại vẫn đang đi học, cũng cần học phí, tuy rằng hiện tại những lúc cô không phải đi học đều cố gắng kiếm tiền, nhưng vẫn là không đủ để hai mẹ con sống cuộc sống độc lập.
"Cô trừng cái gì mà trừng! Nhiều năm như vậy ăn uống sử dụng là đều của nhà họ Mạnh ."
"Sau này tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho các người!" Mạnh Khả Ly chính là nghĩ như vậy, nếu có thể cô thật không muốn có bất kỳ quan hệ gì cùng cái nhà này.
Trần Khiết cười lạnh nói: "Cô trả lại? Dựa vào cô cùng người mẹ vô dụng kia của cô có cái bản lĩnh này sao?"
"Bà. . . . . ."
"Tôi làm sao, lần này nhưng thật ra tôi muốn tốt cho cô thôi? Nhà họ Phong nhưng là có rất nhiều tiền, hơn nữa lại chỉ có một đứa con trai, nghe nói quan hệ với cha anh ta không tốt lắm, hàng năm đều ở nước ngoài, tổng giám đốc Phong hơi lớn tuổi, nhưng chồng già vợ trẻ, cô chỉ cần an phận, còn sợ không được sống những ngày tốt lành sao, đừng cứ không biết tốt xấu như vậy!"
Mạnh Khả Ly chỉ cảm thấy buồn cười, buộc cô lấy một ông già lại vẫn có thể nói đến vẻ mặt đường hoàng như vậy, vì tốt cho cô? Thế mà bà ấy cũng nói được, nhưng khi cô nhìn đến trong ánh mắt mẹ Trần Mai cũng có một tia mong đợi thì lại không làm sao mà cười được nữa .
Mẹ cũng cho là như thế sao? Mạnh Khả Ly có cảm giác giống như trong lòng đang bị ai nhéo, mẹ sợ khổ sao? Mẹ vẫn luôn hy vọng sống một cuộc sống thượng lưu sao?
Cô chợt nhớ tới dường như đã rất lâu rồi chưa tâm sự với mẹ, lần tâm sự trước là từ lúc nào, chắc là hơn một năm trước, khi đó cô nhận được thư thông báo của trường đại học, trong lòng tràn đầy khát khao, cao hứng lập kế hoạch cho cuộc sống tự do tốt đẹp của hai mẹ con trong tương lai.
Mà mẹ lại hung hăng giội cho cô một gáo nước lạnh, cho nên cô tức giận đến mức xông ra ngoài, sau khi khai giảng thì đến ở trường học, nghỉ học cũng rất ít khi trở về, nhưng lại thủy chung không yên tâm về sức khỏe của mẹ, thình thoảng cũng trở về thăm, chẳng qua bình thường đều tránh không gặp những người khác đã rời đi rồi.
Lúc này, cô làm sao có năng lực phản kháng đây, cô thật sự không biết cãi nhau, nhìn người mẹ đang im lặng còn có người cha coi mọi việc không liên quan của mình, cô cảm thấy thật sự không còn lời nào để nói, không để ý đến tiếng mắng nhiếc của Trần khiết xoay người chạy ra khỏi cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook