—— tổn thương không làm ảnh hưởng đến quyền quyết định của cô ấy...!Không phải quyền nắm giữ ở trong tay ngài sao?"Hắn nhắm mắt lại, bên tai chính là câu nói này.Lâm Tăng Nguyệt đem câu nói này thực hiện đến hoàn mỹ, chỉ chừa cho hắn hai lựa chọn là "Đúng" hoặc "Không".Lục Tang Bắc có thể cảm giác được, cậu thái độ đối với chính mình, không phải tôn trọng đối với trưởng bối, mà cũng không tỏ rõ được có chút ám muội.----------------Cậu thường đưa Lục Văn về nhà bằng xe đạp, hai người ở dưới lầu lưu luyến mà tạm biệt, thiếu niên nhấc mắt lên, yên lặng nhìn cửa sổ nơi người đàn ông đang ở, bấm chuông(xe đạp), lâu dần, hắn vừa nghe đến hai tiếng chuông lanh lảnh ngắn ngủi, sẽ không tự chủ đứng ở phía trước cửa sổ chờ đợi một cái liếc mắt ý tứ sâu xa của cậu.Vì để cho hắn nuôi con Rắn Ngô kia, Lâm Tăng Nguyệt cố ý đưa tới một đống thất thất bát bát đồ vật, thay hắn lắp đặt chăn nuôi hòm, dạy hắn làm sao cho rắn ăn thức ăn, thỉnh thoảng dò hỏi tình huống của rắn, thỉnh thoảng quấn lấy hắn yêu cầu đặt tên cho rắn, gọi Đại Đà, nghe giống như một cặp với Tiểu Đà của cậu.Buổi sáng cuối tuần, Lâm Tăng Nguyệt còn cố ý xếp hàng mua cơm nắm cho Lục Văn, bọc ở trong quần áo mà đưa tới, hắn chạy bộ sáng sớm xong mới vừa về nhà, một thân quần áo thể thao mở cửa, thiếu niên thấy hắn rõ ràng ngẩn người, cho là người khác không nghe thấy, lẩm bẩm thì thầm: "Lão nam nhân.

.


.


Ăn mặc trẻ lại cũng có phần của ông."Không có lớn nhỏ, không có lớn nhỏ.Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, như vậy trực thừng khiêu khích uy nghiêm của hắn.Nói về lương tâm, Lục Tang Bắc chẳng hề già, ngược lại, hắn nhìn qua còn rất trẻ, mặt mày chi gian là rất có vị nam nhân anh tuấn, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, dưới môi còn có một cái nốt ruồi nho nhỏ, khiến cho ngũ quan lạnh lùng cường tráng tăng thêm một chút đặc biệt ôn nhu.Dưới ánh mắt nhàn nhạt của hắn, Lâm Tăng Nguyệt chu đáo mà đưa điểm tâm cho Lục Văn, cắm ống hút vào sữa đậu nành, Lục Văn nói với cậu: "Để lại đồng thời ăn đi, anh chỉ mua một phần thôi hả?"Cậu nói: "Sao có thể chứ, anh đưa cho chú một chút cơm nếp." Cậu móc ra một nắm màu trắng rồi lắc lắc, bỏ vào lòng bàn tay của người đàn ông.Lòng bàn tay người đàn ông đang cầm một nắm cơm đang còn ấm áp, nhìn kỹ, hắn đột nhiên nín thở, mới phát hiện cơm nắm bị cắn một miếng, dấu răng nho nhỏ đang còn hiện lên ở phía trên, Lâm Tăng Nguyệt hướng hắn làm cái mặt quỷ, vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, quả thực muốn đòi mạng.Hắn cầm cơm nắm, thật giống trước giờ chưa từng ăn một bữa sáng vừa đơn giản vừa ngọt ngào đến vậy.Con gái cùng bạn trai nhỏ lại ghé vào một khối lại bắt đầu líu ra líu ríu, ngươi một lời ta một lời, bỗng nhiên Lục Văn gọi hắn, nói Lâm Tăng Nguyệt muốn tham gia thi đấu trong câu lạc bộ thư pháp, muốn mời đại thần ba ba này chỉ điểm, người đàn ông nhìn nhìn cô, không lên tiếng.Hắn ở hiệp hội thư pháp địa phương vẫn là có tên tuổi, kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ, đó là kiểu chữ lão luyện đã mấy chục năm, mà lại cho hắn đi chỉ điểm học sinh xã đoàn trò đùa trẻ con thi đấu? Hắn nào có thời gian để lãng phí?Nhưng hắn dường như bị quỷ mê hoặc, sau khi lấy lại tinh thần thì đã đáp ứng.Hắn nói chung là không có cách nào.

.


.

Không có cách nào từ chối việc nào có liên quan đén cậu, chỉ là nghe thấy ba chữ kia, đầu quả tim liền bắt đầu ngứa.Lục Tang Bắc cũng không cho rằng mình là một người đồng tính luyến ái, dù sao hắn chưa từng yêu thích nam nhân.Hắn mấy chục năm như ninh dây cót, có nề nếp đi qua rất nhiều nhân sinh trọng điểm, có lẽ là gia đình bất tri bất giác mang đến cho hắn cảm giác ưu việt, hắn từ nhỏ có chút ngạo mạn, xem thường để ý tới người hoặc việc gì đó không quan trọng, thói quen thường nhìn mọi thứ từ góc độ của người ngoài cuộc, nhưng sau khi gặp phải Lâm Tăng Nguyệt, hắn cảm giác mình như đang được mở ra, giếng cổ mấy chục năm không dập dờn bỗng bồng bềnh lên gợn sóng, thậm chí ngay cả khung cảnh buồn tẻ thường ngày bỗng trở nên tươi sáng hơn.Đây rốt cuộc là cảm giác như thế nào?Thật giống như, thế gian vạn vật bỗng nhiên có màu sắc.Hắn lại không chú ý tới, thiếu niên nâng cằm, mỉm cười như kế hoạch được thực hiện thành công.----------Bọn họ hiện tại có thể quang minh chính đại tiếp xúc.Lâm Tăng Nguyệt lấy thư pháp chính mình viết cho hắn xem, người đàn ông mới vừa liếc mắt nhìn liền trầm thấp mà nở nụ cười.—— kia thư pháp cậu viết, so với rắn bò còn không bằng.Tiếng cười của hắn trầm thấp mà gợi cảm, Lâm Tăng Nguyệt bị hắn cười đến lúng túng, tức giận mà trừng hắn, đoạt lại tờ giấy cậu viết: "Tôi luyện theo bảng chữ mà viết!"Hắn nắm lấy cổ tay cậu, lòng bàn tay bao lại mu bàn tay mềm mại của thiếu niên, tay cầm tay mà dạy cậu, chầm chậm nhưng có lực đạo mà viết tên của cậu.Cúi người xuống, hắn tới gần cái cổ tinh tế trắng loáng của người nọ, như có như không ngửi, liền ngửi thấy được một loại mát lạnh hương thơm, như là rượu Gin*, thảo mộc cùng hoa quả dung hợp lại cùng nhau, mơ hồ có chút choáng ngợp, hắn không tập trung mà dạy, thiếu niên lại học thực sự học chăm chú nghiêm túc.Bỗng nhiên, Lâm Tăng Nguyệt nghiêng đầu qua chỗ khác, đôi môi vừa vặn sát qua cằm người đàn ông, cậu tựa như cười mà không cười, ngữ khí có chút đùa giỡn, quở trách nói: "Lão lưu manh."Hắn bây giờ mới phát hiện, nguyên lai dạy người ta viết, lại như là một bài miêu tả nam phong dâm thơ.Lâm Tăng Nguyệt phủi giấy, chế nhạo hắn: "Chú Lục, chú day không tốt, cháu làm sao mà học được?""Như vậy đi, chú dạy cháu viết chữ Lục, cháu chỉ muốn học nó, cái khác cũng không cần." Thiếu niên cầm lấy tay hắn, ở trên người mình khoa tay múa chân mà miêu tả."Tay của chú sao lại run như vậy? Cháu không có ý tứ gì khác, chỉ là chú như vậy dạy cháu, cháu mới có thể đem chữ ký này giữ ở trong lòng..." Lâm Tăng Nguyệt biểu tình rất vô tội, cậu thậm chí cúc áo sơ mi ra, lộ ra lồng ngực bằng phẳng dẻo dai, muốn cho những đầu ngón tay thô ráp của người đang ông tại tim mình viết chữ lên.Lục Tang Bắc khó khăn nuốt ngụm nước miếng, hô hấp trở nên dồn dập, tim đập rầm rầm, khô nóng không dứt, toàn thân nóng rực như những ngọn lửa thiêu, một chút vấn đề đạo đức ở đáy lòng hắn mọc rễ nẩy mầm, kết ra tội ác.Ngón tay của hắn chạm vào vùng da bóng loáng, chạm nhẹ vào vùng đầu vú cương cứng, thiếu niên khó mà nhận ra thở gấp một tiếng, người đàn ông đầu óc oanh một cái liền nổ, hắn rốt cuộc không kiềm chế nổi, giống như thú hoang động dục mà đẩy cậu ngã vào trên bàn sách, kích động hôn đôi môi cậu, tay đã không thể khống chế xé toạc quần áo thiếu niên, tay từ giữa lõm eo vẫn luôn mò lên xương bướm tinh xảo.Hai người dính sát vào nhau, hạ thân cứng ngắc mà cọ xát lẫn nhau, trong miệng trao đổi nước miếng ướt át, Lục Tang Bắc cảm thấy chính mình sắp điên rồi, không, hắn đã điên rồi, hắn ôm chính là bạn trai nữ nhi! Hôn chính là con rể tương lai của hắn! Hắn đoạt đi người đàn ông của con gái mình!Nhưng hắn lại không thể dừng được, cũng không muốn dừng, hoa mân côi bị hắn ôm vào trong ngực hôn thật sâu, còn hừ nhẹ kêu tên của hắn.—— Lục Tang Bắc, Lục Tang Bắc.Một tiếng vụn khí âm thanh nhỏ này hắn yêu thích cực kỳ, hết thảy trói buộc cùng rào cản đều bị xé nát, một loại bí ẩn hạnh phúc cùng thỏa mãn khiến cho linh hồn hắn đều rung động.Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Lục Văn ở bên ngoài gọi bọn họ, Lâm Tăng Nguyệt một cước đá hắn, dùng cà vạt của hắn lau miệng đầy nước, không vội không hoảng hốt mà mặc quần áo, còn nói: "Chú à, chú thật là một đại sắc lang."Cậu sửa sang xong chính mình, nghiêm trang nói: "Chú Lục, lần sau cháu sẽ cùng Văn Văn đến gặp chú, hai chúng ta làm như vậy là không đúng, mà cháu còn là ông xã Văn Văn đâu." Dứt lời hắn liền từ bên ngoài đóng cửa lại, lạnh lùng, không chút lưu tình.Người đàn ông hô hấp cứng lại, trán nổi gân xanh, thình thịch nhảy lên.Tên vô lại dâm đãng này, một mặt không kiêng kị mà câu dẫn hắn, một mặt đường hoàng mà chỉ trích hắn.Tại sao có thể có như vậy người, lãng đến nam nhân đều câu, ngay cả ba ba của bạn gái đều không buông tha...!Dâm đãng như vậy, thiếu thao như vậy...!Thân thể nữ nhân làm sao có thể thỏa mãn cậu? Cậu thế nào có thể làm ông xã của người khác? Người như thế...!Trời sinh nên nằm ở dưới quần nam nhân, trời sinh nên làm kiều thê của nam nhân.Thời khắc này, Lục Tang Bắc chỉ muốn làm một chuyện —— đem con mèo nhỏ trêu ghẹo nam nhân xong rồi chạy trốn bắt về, tàn nhẫn mà trừng phạt, dốc sức mà giáo dục cậu, đến tột cùng phải gọi ai ông xã!* Rượu Gin là một loại rượu mạnh được chưng cất từ nguyên liệu là lúa mạch hoặc khoai tây lên men, có hương vị chủ yếu từ quả bách xù.


Được sáng tạo từ một loại thuốc thảo dược từ thời Trung Cổ, gin đã phát triển qua một thiên niên kỷ trở thành một đối tượng kinh doanh trong ngành công nghiệp rượu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương