Yêu Bạn Trai Nữ Nhi
-
Chương 14
Lục Tang Bắc không nói một lời, khi uống ly rượu cay này, thật giống nuốt vào một quả cầu lửa, hai mắt đỏ hoe.Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên vang lên, nhân viên phục vụ bưng khay, lần lượt đặt mấy chén nhỏ lên bàn, mỉm cười nói: "Đây là súp rắn*, thỉnh chậm dùng."* là một món ăn Quảng Đông cực kì được mọi người chú ý, công thức chế biến rất phức tạp và tinh tế,vlà một món ăn ngon của Trung Quốc có tới năm loại thịt rắn khác nhau, thậm chí còn có cả những loài rắn có kịch độc như rắn cạp nong, rắn hổ mang,Được ninh từ thịt và xương rắn, ninh trong vài giờ, nước dùng được ninh cùng các nguyên liệu khác như gà, nấm, gừng băm nhỏ, lá cúc tần, sả, cùng các loại rau thơm và gia vị khác để tạo nên một nước dùng vừa ngọt vừa cay.
Thịt rắn được xé thành từng miếng mỏng, khi nấu chín có mùi thơm và vị tương tự như thịt gà nhưng hơi dai hơn.Trong chén súp có rau cải cúc và lá chanh thái nhỏ.
được rắc lên bề mặt, nước cốt sệt nhưng không đặc, trong nhưng không quá ít, nhìn rất ngon.Tuy nhiên, mọi người nhất thời sửng sốt, giống như người nuôi chó không ăn thịtchó, khi bạn có tình cảm đặc biệt với một con vật thì lại không muốn ăn thịt nó, trong phòng có bốn người, trong đó có 3 người nuôi rắn, duy nhất Trình Mẫn Tư chán ghét rắn ,nhưng bà cũng biết rằng đây chính là rào cản giữa bà và chồng, bà đã sớm đối với rắn có bóng ma trong lòng, nên chắc không thể có ai gọi món này."Ai, ai gọi món này..." Trình Mẫn Tư có chút kinh hoảng hỏi, liền tức giận nhìn sang người phục vụ, "Các người làm cái gì vậy ! Nhanh chóng cút cho tôi! Căn bản không có ai gọi món này cả!"Nhân viên phục vụ mờ mịt thất thố: "Thưa bà..
Là bà...""Nói nhăng nói cuội gì đó! Cậu bây giờ nhanh gọi quản lí của mấy người tới!" Bà vỗ bàn đứng lên, càng nhìn chén súp rắn kia bà càng cảm thấy chán ghét, thậm chí có ý nghĩ muốn ói, ai biết Lâm Tăng Nguyệt đột nhiên nói: "Dì à, là cháu gọi, cháu cứ tưởng là dì sẽ thích."Trình Mẫn Tư kinh ngạc mà trợn to mắt: "Tôi làm sao có thể yêu thích thứ này..."Lâm Tăng Nguyệt dùng thìa múc một muỗng, trước tiên ngửi một cái mùi vị của nó, liền chậm rãi há mồm, đưa vào trong miệng, cắn nát thịt rắn mang theo hoa văn, một chút chút ăn sạch, mới cười nói: "Cháu xem dì giết rắn, nghĩ rằng dì muốn nấu nó và ăn nó chứ."Cậu.
.
.
Cậu...!Làm sao biết..." Bà lắp bắp hỏi, ánh mắt chuyển động giữa vài người, vẻ mặt thất thường.Lâm Tăng Nguyệt nụ cười xán lạn: "Bởi vì, là cháu đưa nó đi chôn nha."Giọng nói rơi xuống, không khí yên lặng như một vũng nước, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tích tắc nhàn nhạt của đồng hồ."Cháu đã nuôi nó trong một năm, và đây là nhiệm vụ của nó."Lớp vỏ bình tĩnh của Lâm Tăng Nguyệt dường như đã nứt ra.Nhân viên phục vụ nhìn không khí không đúng từ lâu đã yên lặng rời khỏi phòng, Trình Mẫn Tư nhìn thấy Lục Tang Bắc sắc mặt khó coi, mất khống chế chất vấn: "Cậu có ý gì? ! Là cậu cố ý dùng nó gây mâu thuẫn đúng hay không? Cậu đến cùng có mục đích gì!"Lâm Tăng Nguyệt vẫn là bình tĩnh mà ăn súp rắn, bình tĩnh mà nói chuyện: "Vốn là cũng không nghĩ nhanh như vậy, mà dì ngày hôm nay cố ý gọi cháu đến, cũng không thể liền để cháu như một cía bảng làm nền đi? Cháu cũng không có mục đích gì đặc biệt, chính là muốn cùng dì nói chuyện rằng, những thứ bị đánh cắp sẽ được trả lại vào một ngày nào đó, và những ngày tươi đẹp của quý bà bạn sẽ kết thúc.
"Cậu lấy ra một tờ giấy thật mỏng, đặt tại trước mặt hai vợ chồng này."Chú, dì, các người còn nhớ người này không?"Đó là một tờ giấy chứng tử đã được đóng dấu, hai chữ trong cột tên hiện lên trong mắt Trình Mẫn Tư, mắt bà chợt nứt ra, đôi mắt sắp đỏ hoe, cắn chặt hàm răng , phảng phất bị quấn vào bên trong hồi ức khinh khủng cực đại nào vậy.
Mà Lục Tang Bắc ánh mắt cũng dừng một chút, tiện đà nhớ tới một khuôn mặt mơ hồ, cùng người trước mặt này giống nhau đến bảy phần.Người Kia là Lâm Hủy.Cái tên này Trình Mẫn Tư không thể quen thuộc hơn được, đó là bạn tốt của bà, vị hôn thê trước kia của Lục Tang Bắc, sở dĩ là vị hôn thê trước kia, là vì bọn họ không có kết hôn, tới gần lễ cưới trước nửa tháng, bọn họ chia tay.Chính là vì bọn họ chia tay, bà mới có thể nắm lấy cơ hội, gả tiến vào Lục gia nhà cao cửa rông, gả cho người đàn ông của bạn tốt mà bà vẫn luôn mê luyến.Lâm Tăng Nguyệt nhìn chằm chằm con mắt của bà nói: "Cô biết cô ấy là chết như thế nào sao?""Không sao, dì không biết tôi cho dì biết, bà ấy mắc bệnh AIDS, có một khối u ác tính, thời điển khi chết chỉ có 35kg, vậy dì có biết bà ấy vì sao mắc bệnh AIDS không? Bởi vì khi bà ấy đang mang thai, bị một tên côn đồ dâm loạn...""dì à, cháu hỏi một câu nữa, dì còn nhớ tên côn đồ kia là nhận lời sai khiến của ai không?"Trình Mẫn Tư một câu cũng không trả lời được, đột nhiên chất vấn làm cho bà trong nháy mắt nhớ tới chuyện cũ không thể chịu đựng đước, bà biểu tình dữ tợn, môi dưới đều bị cắn ra máu, đáp án vô cùng sống động, làm sao bà có thể nói là biết được? Ở trước mặt Lục Tang Bắc bà làm sao có thể nói là quen biết được? Trình Mẫn Tư trong dùng rất nhiều từ sắc bén khó nghe nhục mạ cậu, Lâm Tăng Nguyệt cẩn thận cất tờ giấy kia, thái độ vẫn cứ bình tĩnh: "Không thừa nhận cũng không liên quan, mà làm chuyện đuối lý nói chung là phải trả giá thật lớn, ngày hôm nay gia đình vỡ tan, chính là tôi đưa các người món quà lớn đầu tiên."Khóe miệng cậu cong cong lên, nhìn đến xinh đẹp quỷ mị, trong mắt lại che kín âm u, không hề có ý cười, khiến người phía sau lưng lạnh cả người.Bà run rẩy mở miệng: "Cô ấy, cô ấy là ..."Lâm Tăng Nguyệt có lòng tốt thay bà bổ sung: "Bà ấy là mẹ tôi." Hắn nghiêm túc nhìn Lục Tang Bắc, "Cho nên chú Lục, cháu phải gọi chú một tiếng ba ba."E rằng một giây sau vũ trụ liền muốn hủy diệt, cũng không kinh ngạc như lời nói của Lâm Tăng Nguyệt đã mang lại cho hắn, một câu nhẹ nhàng mà rung động đập vào tim hắn, nhưng với sức nặng đè nặng, Lục Tang Bắc trước mắt đen một chút, phảng phất nằm ở một không gian tối tăm không mặt trời, không khí chung quanh đều bị rút khô, tim hắn gần như ngừng đập, lồng ngực như bị chia cắt, linh hồn hắn như bị đào mất.*Đó là quá khứ đã bị Trình Mẫn Tư chôn sâu trong lòng bao lâu nay, nhiều năm như vậy xưa nay không ai nhắc đến, không ai tìm hiểu, vì vậy bà dần dần quên lãng, ở trong lòng tự ý lật trang.Lâm Hủy mới vừa phát hiện thời điểm mình mang thai, người đầu tiên nói chon chính là chị em tốt nhất của cô là Trình Mẫn Tư, và thảo luận với Trình Mẫn Tư làm sao có thể làm cho Lục Tang Bắc một niềm vui bất ngờ, Trình Mẫn Tư nhìn cô ngọt ngào lúm đồng tiền, trong lòng lại lặng lẽ nổi lên một tia dị dạng cảm xúc.Có lẽ ước ao tới cực điểm, sẽ đề cao đố kị.Đều học cùng một trường, cùng ở chung một phòng kí túc xá, ăn đồ ăn giống nhau, cô lại có thể tìm được một người đàn ông anh tuấn suất khí để làm chồng, gả tiến vào nhà cao cửa rộng làm phu nhân, mà chính mình lại không có thứ gì.Quê nhà muốn tu sửa phòng ốc, em trai tiền học phí cao, cha mẹ ép bà muốn lấy tiền, trong điện thoại khi thì là lo lắng khẩn cầu, khi thì là tức giận quở trách, Trình Mẫn Tư bị bóc lột nghiền ép đến không còn gì cả, vọng tưởng có một ngày có thể bay cao lên cành cây làm phượng hoàng, vì vậy không chừa thủ đoạn nào, lựa chọn đi đường tắt.Bà nghĩ rất đơn giản, chỉ là thuê tên côn đồ, làm cho hắn diễn cảnh dâm loạn Lâm Hủy, chính mình trốn đi chụp mấy tấm hình, mục đích của bà chính là muốn huỷ đi thanh danh của Lâm Huỷ, bởi vì Lục gia gia phong nghiêm cẩn, sẽ không cho phép một người đàn bà như vậy bước vào cửa, Lục Tang Bắc cũng sẽ không tiếp nhận một người vợ "KHÔNG TRONG SẠCH".Nhưng bà không ngờ rằng tình hình lúc đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.Bà không nghĩ tới tên côn đồ kia chân chính cưỡng dâm Lâm Hủy, không nghĩ tới hắn ta có bệnh AIDS, đánh Lâm Huỷ muốn mất mạng và muốn tiêm máu của mình vào cô ấy để trả thù.Khi kim tiêm đâm vào trên cánh tay Lâm Hủy, cô ấy khóc rất đau lòng, Trình Mẫn Tư ở sau cửa thẫn thờ xem, muốn lao ra ngăn cản, nhưng bà lại không có dũng khí, xuyên qua khe cửa đối diện với tầm mắt nham hiểm của nam nhân, bà sợ chính mình cũng bị liên lụy, nên đã bỏ trốn tại hiện trường.Không ai để lộ ra sự u ám và xấu xa ngày đó, Trình Mẫn Tư đã tự lừa dối mình, xã hội đen là thủ phạm của tội ác.
Bà thực sự không muốn làm tổn thương bạn bè của mình.
Lâm Huỷ chỉ là xui xẻo thôi.
Không phải chuyện của mình nên bà đơn phương tẩy não mình .Bà tự tha tội cho mình và bắt đầu cuộc sống sung túc trong Lục gia.Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, con trai Lâm Hủy lại còn sống sót, hoàn toàn khoẻ mạnh đứng ở trước mặt mình..."Cậu...!Sao cậu lại..." Bà sợ hãi hỏi.Lâm Tăng Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Tại sao tôi vẫn còn sống? Đúng không?""Tôi cũng suýt chết.
Cuốn nhật ký mẹ tôi để lại ghi rõ bà đã cắt cổ tay hai lần và vào phòng mổ phá thai ba lần, nhưng cuối cùng bà lại chạy ra ngoài.
Đoán xem tại sao?""Bà ấy chỉ muốn nhìn tôi một lần và tự kết liễu cuộc đời tôi."Lục Tang Bắc khó khăn lên tiếng: "Đừng nói nữa."Lâm Tăng Nguyệt dừng một chút, giọng điệu vẫn lạnh nhạt nhưng lại có vẻ thoải mái: "Đáng tiếc tôi không như mong mỏi của bà ấy, xác suất lây truyền từ mẹ sang con đã không xảy ra với tôi.
Nếu không, sao tôi lại có thể ở đây gặp các người được chứ?" (ĐAU LÒNG QUÁ).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook