Yêu Ảo Kết Thúc Sẽ Rất Đau
-
Quyển 6 - Chương 8: Thờ ơ từ chính người thân - Phần 6: Thanh xuân có anh
Có người nói, tình yêu không chỉ tạo nên từ ngọt ngào của những hạnh phúc mà nó...còn là sự hòa trộn của cả cái mặn đắng của thứ gọi là nước mắt.
Có ngọt có mặn vậy mới là tình yêu...
--------
Hạnh phúc chưa được bao lâu, thì giông tố ập tới. Ngày thứ hai của kì thi. Ôn Vân mới sáng sớm đã nhận được tin bà bị ốm. Trong lòng bồn chồn lo lắng, suốt cả dọc đường đi cô không nói một lời, chỉ cúi gằm mặt suy nghĩ. Đã lâu rồi, cô chưa xuống thăm bà, cũng cả tháng nay cô không vùi đầu vào sách vở thì cũng là ở bên cạnh anh. Vốn là muốn sau khi thi xong sẽ xuống ở với bà vài ngày thì hôm nay lại nhận được tin dữ.
"Sao vậy?"
"Không có!"_Ôn Vân lắc đầu nói, lảng tránh câu hỏi của anh.
"Lão bà, sao vậy? Có người mới làm bao cát cho mi rồi, nên không muốn nói chuyện với ta sao?"_Dương Nhật Hạo hỏi.
Khóe miệng Ôn Vân hơi giật giật, nếu là bình thường cô sẽ cười thật to rồi trêu chọc anh nhưng mà...bây giờ cô không cười nổi. Cô không biết nên phải nói như thế nào:
"Không phải mà!"_Câu nói vừa dứt, Ôn Vân đã bật khóc.
Dương Nhật Hạo nhất thời lúng túng, không biết phải dỗ dành cô như thế nào. Vụng về lau nước mắt, buông lời trêu chọc cô cũng không nín cứ vậy đem áo anh làm cái khăn lau.
"Lão bà! Ai trêu tức mi! Ta xử đẹp nó!"
Cô chỉ lắc đầu khóc, khóc đến mệt mới dừng lại. Sân sau của trường vốn đã yên tĩnh, lại chỉ còn tiếng khóc sụt sùi của cô, khiến cho anh bối rối. Dở khóc dở cười.
"Ngoan! Đừng khóc, lão bà khóc thật xấu! Nhìn xem, sắp đến giờ thi rồi, nín đi, thi xong rồi khóc tiếp, được chứ? Ta sẽ không cản mi!"_Vừa nói, Dương Nhật Hạo vừa giơ đồng hồ lên cho cô xem. Còn nửa tiếng nữa là thi rồi, cô cứ như vậy anh biết phải làm sao?
Ôn Vân cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, để Dương Nhật Hạo đưa cô lên phòng thi.
Cả quãng đường, không ai nói với ai câu nào, ngay cả chi trỏ của bạn học Ôn Vân cũng chẳng màng tới, nắm lấy tay anh đi theo.
Trước cửa phòng thi, Dương Nhật Hạo đưa cặp sách cho cô, ngồi đối diện nhìn chằm chằm. Ôn Vân vẫn cúi đầu không nói gì:
"Lão bà, mi như vậy thì thi kiểu gì?"
Làm ngơ với cả nhóm người đang đứng ngoài cửa, Dương Nhật Hạo vừa nói vừa cầm lại cặp sách của cô, giúp cô lấy giấy bút, đặt sang một bên. Còn quan tâm hơn hôm qua, viết cả họ tên lên tờ giấy thi giúp cô.
"Cười lên xem nào! Lão bà thật xấu!"_Anh trêu.
Ôn Vân cố gắng cười, nhìn đồng hồ, cất giọng khàn khàn:
"Bao cát, sắp thi rồi đấy! Về phòng đi, ta không sao?"
Dương Nhật Hạo nhìn cô, níu lại thêm một lúc mới rời đi, đi qua cửa còn nán lại, nhìn mấy bạn học nữ đang cầm chiếc điện thoại tỏ vẻ không vừa ý. Mấy cô bạn run sợ vội cất vào cặp không dám tiếp tục.
Thi xong, Ôn Vân như hôm qua ngồi ở ghế đá đợi anh. Tay nắm chặt lấy điện thoại.
"Nói được rồi chứ?"
"Ta muốn xuống bà!"_Cô nhìn anh ánh mắt rưng rưng.
"Lại khóc nữa! Lão bà, ta không biết dỗ dành con gái!"_Anh lúng túng nói.
Dương Nhật Hạo đưa cô ra bến xe, muốn đi cùng cô, lại bị Ôn Vân từ chối, bắt phải về nhà. Cô không muốn anh nhìn thấy mình ở trước mặt họ nhỏ bé như thế nào. Anh không hài lòng nhưng lại không thể ép cô, đành chậm chạp lên xe về nhà.
-------------
Suốt cả quãng đường, Ôn Vân nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại, do dự không biết có nên báo cho mẹ hay không?
Trước cổng nhà, cô đứng tần ngần một hồi lâu, nhìn căn nhà trên không thấy có người thì hơi sợ sệt. "Ông ta" chắc là sẽ không ở dưới nhà bà đâu? Tầm này, có lẽ đang say xỉn ở một quán nào đó.
Cô đem theo tâm trạng thoải mái bước vào, vừa mới đến sân nhà, lại thấy một nhóm người ngồi trong nhà bà nhìn ra. Chỉ có thể nói là "xa lạ", đúng là xa lạ. Cô chần chừ ở cửa, có ánh nhìn tỏ vẻ quan tâm, có ánh nhìn lại khinh bỉ.
Ở trong nhà, bà nằm trên giường ho nhẹ, vẫy tay gọi tôi. Đoạn đường ngắn ngủi đến chỗ bà gần như vậy mà cảm tưởng nó thật dài. Thật xa, bà cười, nắm lấy tay cô, mà vỗ về:
"Thi xong chưa mà xuống?"
"Cháu vừa thi xong, bà sao rồi? Có đau ở đâu không?"
"Mày nhìn bà xem,chỉ bị ốm nhẹ thôi, ở lại ăn với bà lát bảo chị Mai mày đưa về!"_Bà nói, rồi nhìn sang phía chị của cô.
Ôn Vân cũng nhìn sang, biết rõ đằng sau nụ cười ấy là cả một chuỗi chán ghét khinh bỉ:
"Vâng, cháu ở đây, ăn xong mới về. Lát cháu tự về được rồi!"
"Nó có xe để nó đưa về cho nhanh!"_Bà nói liếc về phía chị, lời chưa dứt đã nghe thấy giọng nói say xỉn phía sau lưng.
Bà cô họ hàng chuyển ánh nhìn từ cô sang người đàn ông đang loạng choạng đi vào.
"Mày...xuống bao giờ? Nhìn thấy bố mày...sao không chào?"_Ông ta tựa vào cửa chỉ tay về phía Ôn Vân đang ngồi.
Cô khó khăn mở miệng, không biết phải nói gì, gọi tiếng "bố", vui mừng chạy lại ư? Chi bằng giết cô đi, cô làm không được!
"Con vừa xuống!"_Nói rồi, cô lại quay ra chỉnh lại chăn cho bà, mặc kệ người được gọi là "bố" kia.
Cô dì, lớn nhỏ đều không lên tiếng ngăn cản tiếng mắng chửi của ông ta, đối với họ, Ôn Vân cũng chỉ là con của vợ nhỏ, có cái tư cách gì mà xuống đây, ăn nói mạnh miệng như vậy, cứ để cho cha con họ giải quyết, họ không đuổi cô đi là may lắm rồi.
Người mà cô coi là chị an nhàn ngồi nghịch điện thoại, bề trên cô coi trọng không ai lên tiếng.
Ôn Vân bị lôi đứng dậy:
"Mày, ai dạy mày nhìn thấy bố mà không chào? Nói năng như thể hả?"
Ôn Vân khó khăn muốn gạt cánh tay của ông ta, cô chính là như vậy! Ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy dư thừa. Không khí căn thẳng, bà tức giận quát lên, ông ta vẫn không chịu thả cô ra, cổ tay bị nắm đau đến đỏ ửng.
Từ trong nhóm người họ hàng kia, chỉ có một người là chống lại đứng dậy mà lên tiếng bảo vệ cô, lôi cô ra khỏi cánh tay ác mộng kia mà nói:
"Anh buông ra, nó là con anh đấy!"
"Nó có gọi tao là bố bao giờ chưa?"_Ông ta gắt lên.
Ôn Vân đứng phía sau, cố gắng không để bản thân mình yêu đuối trước mặt người mà coi thường mình.
Thím Lương kéo cô ngồi xuống, giúp cô xoa chỗ cổ tay bị nắm. Ôn Vân ngoan ngoãn ngồi im không nói gì! Cô không biết phải nói gì bây giờ. Và bây giờ, có lẽ không nên nói gì.
Ông ta bỏ đi, cô mới hoàn hồn, vội túm lấy cặp sách đứng dậy xin phép về.
"Bà, để hôm khác con xuống, con xin lỗi, hôm khác con sẽ ăn với bà!"_Cô nói với bà, cúi đầu chào rồi ra ngoài.
Không ai đuổi theo, không ai có chút lòng tốt chào lại cô, Ôn Vân cười xòa, đi bộ ra bến. Trong đầu thì suy nghĩ miên man.
Suốt một tiếng đồng hồ, cô chỉ ngồi im trên ghế chờ, xe đến không lên, chỉ ngồi dưới nhà chờ nhớ đến cảnh ông ta gắt lên với mình. Trong lòng ủ rũ.
Có ngọt có mặn vậy mới là tình yêu...
--------
Hạnh phúc chưa được bao lâu, thì giông tố ập tới. Ngày thứ hai của kì thi. Ôn Vân mới sáng sớm đã nhận được tin bà bị ốm. Trong lòng bồn chồn lo lắng, suốt cả dọc đường đi cô không nói một lời, chỉ cúi gằm mặt suy nghĩ. Đã lâu rồi, cô chưa xuống thăm bà, cũng cả tháng nay cô không vùi đầu vào sách vở thì cũng là ở bên cạnh anh. Vốn là muốn sau khi thi xong sẽ xuống ở với bà vài ngày thì hôm nay lại nhận được tin dữ.
"Sao vậy?"
"Không có!"_Ôn Vân lắc đầu nói, lảng tránh câu hỏi của anh.
"Lão bà, sao vậy? Có người mới làm bao cát cho mi rồi, nên không muốn nói chuyện với ta sao?"_Dương Nhật Hạo hỏi.
Khóe miệng Ôn Vân hơi giật giật, nếu là bình thường cô sẽ cười thật to rồi trêu chọc anh nhưng mà...bây giờ cô không cười nổi. Cô không biết nên phải nói như thế nào:
"Không phải mà!"_Câu nói vừa dứt, Ôn Vân đã bật khóc.
Dương Nhật Hạo nhất thời lúng túng, không biết phải dỗ dành cô như thế nào. Vụng về lau nước mắt, buông lời trêu chọc cô cũng không nín cứ vậy đem áo anh làm cái khăn lau.
"Lão bà! Ai trêu tức mi! Ta xử đẹp nó!"
Cô chỉ lắc đầu khóc, khóc đến mệt mới dừng lại. Sân sau của trường vốn đã yên tĩnh, lại chỉ còn tiếng khóc sụt sùi của cô, khiến cho anh bối rối. Dở khóc dở cười.
"Ngoan! Đừng khóc, lão bà khóc thật xấu! Nhìn xem, sắp đến giờ thi rồi, nín đi, thi xong rồi khóc tiếp, được chứ? Ta sẽ không cản mi!"_Vừa nói, Dương Nhật Hạo vừa giơ đồng hồ lên cho cô xem. Còn nửa tiếng nữa là thi rồi, cô cứ như vậy anh biết phải làm sao?
Ôn Vân cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, để Dương Nhật Hạo đưa cô lên phòng thi.
Cả quãng đường, không ai nói với ai câu nào, ngay cả chi trỏ của bạn học Ôn Vân cũng chẳng màng tới, nắm lấy tay anh đi theo.
Trước cửa phòng thi, Dương Nhật Hạo đưa cặp sách cho cô, ngồi đối diện nhìn chằm chằm. Ôn Vân vẫn cúi đầu không nói gì:
"Lão bà, mi như vậy thì thi kiểu gì?"
Làm ngơ với cả nhóm người đang đứng ngoài cửa, Dương Nhật Hạo vừa nói vừa cầm lại cặp sách của cô, giúp cô lấy giấy bút, đặt sang một bên. Còn quan tâm hơn hôm qua, viết cả họ tên lên tờ giấy thi giúp cô.
"Cười lên xem nào! Lão bà thật xấu!"_Anh trêu.
Ôn Vân cố gắng cười, nhìn đồng hồ, cất giọng khàn khàn:
"Bao cát, sắp thi rồi đấy! Về phòng đi, ta không sao?"
Dương Nhật Hạo nhìn cô, níu lại thêm một lúc mới rời đi, đi qua cửa còn nán lại, nhìn mấy bạn học nữ đang cầm chiếc điện thoại tỏ vẻ không vừa ý. Mấy cô bạn run sợ vội cất vào cặp không dám tiếp tục.
Thi xong, Ôn Vân như hôm qua ngồi ở ghế đá đợi anh. Tay nắm chặt lấy điện thoại.
"Nói được rồi chứ?"
"Ta muốn xuống bà!"_Cô nhìn anh ánh mắt rưng rưng.
"Lại khóc nữa! Lão bà, ta không biết dỗ dành con gái!"_Anh lúng túng nói.
Dương Nhật Hạo đưa cô ra bến xe, muốn đi cùng cô, lại bị Ôn Vân từ chối, bắt phải về nhà. Cô không muốn anh nhìn thấy mình ở trước mặt họ nhỏ bé như thế nào. Anh không hài lòng nhưng lại không thể ép cô, đành chậm chạp lên xe về nhà.
-------------
Suốt cả quãng đường, Ôn Vân nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại, do dự không biết có nên báo cho mẹ hay không?
Trước cổng nhà, cô đứng tần ngần một hồi lâu, nhìn căn nhà trên không thấy có người thì hơi sợ sệt. "Ông ta" chắc là sẽ không ở dưới nhà bà đâu? Tầm này, có lẽ đang say xỉn ở một quán nào đó.
Cô đem theo tâm trạng thoải mái bước vào, vừa mới đến sân nhà, lại thấy một nhóm người ngồi trong nhà bà nhìn ra. Chỉ có thể nói là "xa lạ", đúng là xa lạ. Cô chần chừ ở cửa, có ánh nhìn tỏ vẻ quan tâm, có ánh nhìn lại khinh bỉ.
Ở trong nhà, bà nằm trên giường ho nhẹ, vẫy tay gọi tôi. Đoạn đường ngắn ngủi đến chỗ bà gần như vậy mà cảm tưởng nó thật dài. Thật xa, bà cười, nắm lấy tay cô, mà vỗ về:
"Thi xong chưa mà xuống?"
"Cháu vừa thi xong, bà sao rồi? Có đau ở đâu không?"
"Mày nhìn bà xem,chỉ bị ốm nhẹ thôi, ở lại ăn với bà lát bảo chị Mai mày đưa về!"_Bà nói, rồi nhìn sang phía chị của cô.
Ôn Vân cũng nhìn sang, biết rõ đằng sau nụ cười ấy là cả một chuỗi chán ghét khinh bỉ:
"Vâng, cháu ở đây, ăn xong mới về. Lát cháu tự về được rồi!"
"Nó có xe để nó đưa về cho nhanh!"_Bà nói liếc về phía chị, lời chưa dứt đã nghe thấy giọng nói say xỉn phía sau lưng.
Bà cô họ hàng chuyển ánh nhìn từ cô sang người đàn ông đang loạng choạng đi vào.
"Mày...xuống bao giờ? Nhìn thấy bố mày...sao không chào?"_Ông ta tựa vào cửa chỉ tay về phía Ôn Vân đang ngồi.
Cô khó khăn mở miệng, không biết phải nói gì, gọi tiếng "bố", vui mừng chạy lại ư? Chi bằng giết cô đi, cô làm không được!
"Con vừa xuống!"_Nói rồi, cô lại quay ra chỉnh lại chăn cho bà, mặc kệ người được gọi là "bố" kia.
Cô dì, lớn nhỏ đều không lên tiếng ngăn cản tiếng mắng chửi của ông ta, đối với họ, Ôn Vân cũng chỉ là con của vợ nhỏ, có cái tư cách gì mà xuống đây, ăn nói mạnh miệng như vậy, cứ để cho cha con họ giải quyết, họ không đuổi cô đi là may lắm rồi.
Người mà cô coi là chị an nhàn ngồi nghịch điện thoại, bề trên cô coi trọng không ai lên tiếng.
Ôn Vân bị lôi đứng dậy:
"Mày, ai dạy mày nhìn thấy bố mà không chào? Nói năng như thể hả?"
Ôn Vân khó khăn muốn gạt cánh tay của ông ta, cô chính là như vậy! Ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy dư thừa. Không khí căn thẳng, bà tức giận quát lên, ông ta vẫn không chịu thả cô ra, cổ tay bị nắm đau đến đỏ ửng.
Từ trong nhóm người họ hàng kia, chỉ có một người là chống lại đứng dậy mà lên tiếng bảo vệ cô, lôi cô ra khỏi cánh tay ác mộng kia mà nói:
"Anh buông ra, nó là con anh đấy!"
"Nó có gọi tao là bố bao giờ chưa?"_Ông ta gắt lên.
Ôn Vân đứng phía sau, cố gắng không để bản thân mình yêu đuối trước mặt người mà coi thường mình.
Thím Lương kéo cô ngồi xuống, giúp cô xoa chỗ cổ tay bị nắm. Ôn Vân ngoan ngoãn ngồi im không nói gì! Cô không biết phải nói gì bây giờ. Và bây giờ, có lẽ không nên nói gì.
Ông ta bỏ đi, cô mới hoàn hồn, vội túm lấy cặp sách đứng dậy xin phép về.
"Bà, để hôm khác con xuống, con xin lỗi, hôm khác con sẽ ăn với bà!"_Cô nói với bà, cúi đầu chào rồi ra ngoài.
Không ai đuổi theo, không ai có chút lòng tốt chào lại cô, Ôn Vân cười xòa, đi bộ ra bến. Trong đầu thì suy nghĩ miên man.
Suốt một tiếng đồng hồ, cô chỉ ngồi im trên ghế chờ, xe đến không lên, chỉ ngồi dưới nhà chờ nhớ đến cảnh ông ta gắt lên với mình. Trong lòng ủ rũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook