Yêu Ảo Kết Thúc Sẽ Rất Đau
-
Quyển 6 - Chương 4: Bị phát hiện - Phần 6: Thanh xuân có anh
Sân trường nắng chói, hình ảnh hai người con trai con gái nắm tay nhau chạy đến khu nhà thể chất. Rất mệt....khi Ôn Vân và Dương Nhật Hạo đến nơi tập trung, thầy giáo đã nghiêm chính kiểm tra sĩ số. Ôn Vân nhăn mặt, Dương Nhật Hạo lại có vẻ như rất vui.
"Thưa thầy, cho em vào lớp!!!"
"Đứng đấy, lát tôi xử hai người!"
Thầy thể dục nghiêm nghị cảnh cáo, Ôn Vân không dám ho he đứng cúi đầu bên cạnh. Ngược lại người bên cạnh không hề lo lắng, còn cười được.
Cô cáu giận huých vào bụng Dương Nhật Hạo.
Hành động vô thức này lại rất dễ dàng rơi vào mắt cả lớp. Nhìn vào rất bình thường nhưng vào tầm mắt của một cô bạn nào đó thì nó rất chướng mắt đúng...là chướng mắt.
--------
5 phút sau, sân trường nắng gắt, Ôn Vân đi trước, Dương Nhật Hạo khom người xách theo xô nước lớn.
"Nhanh lên! Mi có phải con trai không, có xô nước bé tẹo mà xách mãi không xong!"
"Lão bà, mi được lắm!"
"Sao nào, lỗi tại ta sao?"_Ôn Vân bĩu môi.
"Được rồi, là ta, tất cả là tại ta!"
Ôn Vân cười vui vẻ:
"Rất tốt, rất nghe lời!"
Ánh nắng chiều muộn gắt gao chiếu xuống sân trường, tham lam len lỏi vào kẽ lá theo sát từng bước chân hai người, lúc gắt gao lúc nhẹ nhàng ấm áp.
------
Tan trường, cả hai cuối cùng cũng tưới xong cây cả trường, Ôn Vân xách xô nước đi cất, còn "nam chính" thì chạy hộc mạng lên tầng ba lấy cặp sách. Quay trở lại sân trường vẫn không thấy cô, anh đứng đợi. Nhưng đã qua 5 phút vẫn chưa thấy đâu, trong lòng bắt đầu cảm thấy hơi lo:
"Lão bà ngốc, lại chạy lung tung!"
Dương Nhật Hạo thầm nói sau đó chạy đi tìm.
Sân trường tấp nập học sinh ra về, đâu đó lại có ánh mắt của đám nữ sinh nhìn về phía Dương Nhật Hạo. Không phải anh kì lạ mà chỉ là khuôn mặt Dương Nhật Hạo thực sự rất bắt mắt, thu hút sự chú ý, hơn nữa trên tay còn cầm theo chiếc cặp nữ sinh không thể không khiến người khác tò mò.
Một nữ sinh bạo dạn bước lại, gương mặt thẹn thùng kéo kéo góc áo anh:
"Bạn gì ơi, bạn tìm người sao? Nhìn bạn rất lạ, bạn muốn tìm ai, mình...mình tìm giúp bạn!"
Dương Nhật Hạo đảo quanh đám đông ở cổng trường, không thấy cô, trong lòng càng bồn chồn lo lắng:
"Không cần!"
Anh bỏ lại câu nói rồi tiếp tục chạy ra sân sau.
Nữ sinh dường như rất bực bội, vùng vằng bỏ đi.
---------
Ở một hành lang vắng, Ôn Vân hai mắt to tròn đảo đảo xung quanh, rón rén đứng ở góc khuất.
"Thật sự nhỏ đó ở trường mình sao?"
"Đùa mày làm gì, tao nói thật, thấy bảo công khai rồi đấy!"
"Thế á, nam chính đẹp trai không? Mày nhé, thích thật đấy được gặp nhỏ đó!"_Nữ sinh kia lên tiếng khen ngợi.
"Tao không biết nhỏ kia học lớp nào ấy, mặt mũi cũng bình thường thế mà được cậu bạn kia để ý!"_Nữ sinh còn lại đáp.
Ôn Vân đứng sau cánh cửa, ngồi ôm gối chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện. Cô cũng chỉ là tình cờ ngang qua nghe thấy họ bàn tán về anh nên mới muốn nghe thử thôi, không hề cố ý nghe lén họ nói. Lại không ngờ cô cũng là chủ đề bị đem ra bàn tán.
Càng nghe càng tò mò:
"Hôm trước tao có hỏi một đứa học lớp ý rồi, mà không xin được nick, thấy bảo lớp nó chỉ có vài đứa biết nick nam chính thôi. Ngặt nỗi đứa tao hỏi nó không dám hỏi xin nick, đành chịu!"_Cô bạn nhún vai.
"Biết bạn thân nhỏ đó không, tìm được nick thể nào cũng ra nick nam chính!"_Cô bạn đề xuất.
Ôn Vân thầm ngán ngẩm, cô như thế nào lại tự đào hố chôn mình, cũng biết mấy người đọc truyện thường khá tò mò về đời tư của tác giả nhưng không nghĩ đến chuyện này lại rơi đúng vào cô.
"Lão bà, làm gì vậy?"_Dương Nhật Hạo chạy tìm kiếm suốt cuối cùng cũng thấy cô đang trốn sau cánh cửa gỗ, đã vậy còn ngồi thụp xuống che miếng cười. Uổng công anh lo lắng cho cô.
Ôn Vân quên cả che miệng, đứng phắt dậy:
"Không có! Không...không có làm gì hết!"
Nói rồi bất chấp lắc đầu nguầy nguậy, hai nữ sinh đang đứng tán dóc bên cạnh cũng quay ra nhìn, Ôn Vân lúng túng gãi đầu, phải trốn, đúng rồi phải đi trốn. Còn chưa kịp tìm chỗ trốn, Dương Nhật Hạo đã túm lấy cánh tay cô kéo đi.
Đi được hai bước hai cô bạn phía sau bắt đầu chạy theo. Cô bạn lần trước nhìn thấy cô tươi cười không chút ngượng ngùng đứng trước mặt anh.
"Tác giả, đây là nam chính sao?"_Cô bạn nói với Ôn Vân nhưng ánh mặt không hề rời khỏi Dương Nhật Hạo. Ánh mắt còn sáng long lanh bất thường.
"Bạn...bạn...gì...ơi! Bọn...bọn....mình...có...việc....phải....đi....trước....!"
_Ôn Vân lúng túng viện cớ, sau đó chủ động lôi anh đi. Hai cô bạn cũng không đuổi theo, đứng trên tầng nhìn xouống thấy cả hai đang đi ra cổng trường thầm ngưỡng mộ. Trên tay anh vẫn là cặp sách nữ, dáng người cao lớn, để mặc một nấm lùn kéo đi.
Ôn Vân vốn không hề biết, cô bạn kia lại chính là admin trang của trường. Tối ấy, vừa mới gội đầu xong. Cô vò vò mái tóc ướt tranh thủ lướt facebook, bạn bè trong lớp tràn lan ảnh cô nắm cánh tay Dương Nhật Hạo lôi đi, có người còn không quan tâm nhắc tên cô vào bình luận, chia sẻ thì cũng bị gắn thẻ, đùa sao? Có nhất thiết phải như vậy không? Thông báo facebook không ngừng nhấp nháy liên tục có người muốn kết bạn.
"Thưa thầy, cho em vào lớp!!!"
"Đứng đấy, lát tôi xử hai người!"
Thầy thể dục nghiêm nghị cảnh cáo, Ôn Vân không dám ho he đứng cúi đầu bên cạnh. Ngược lại người bên cạnh không hề lo lắng, còn cười được.
Cô cáu giận huých vào bụng Dương Nhật Hạo.
Hành động vô thức này lại rất dễ dàng rơi vào mắt cả lớp. Nhìn vào rất bình thường nhưng vào tầm mắt của một cô bạn nào đó thì nó rất chướng mắt đúng...là chướng mắt.
--------
5 phút sau, sân trường nắng gắt, Ôn Vân đi trước, Dương Nhật Hạo khom người xách theo xô nước lớn.
"Nhanh lên! Mi có phải con trai không, có xô nước bé tẹo mà xách mãi không xong!"
"Lão bà, mi được lắm!"
"Sao nào, lỗi tại ta sao?"_Ôn Vân bĩu môi.
"Được rồi, là ta, tất cả là tại ta!"
Ôn Vân cười vui vẻ:
"Rất tốt, rất nghe lời!"
Ánh nắng chiều muộn gắt gao chiếu xuống sân trường, tham lam len lỏi vào kẽ lá theo sát từng bước chân hai người, lúc gắt gao lúc nhẹ nhàng ấm áp.
------
Tan trường, cả hai cuối cùng cũng tưới xong cây cả trường, Ôn Vân xách xô nước đi cất, còn "nam chính" thì chạy hộc mạng lên tầng ba lấy cặp sách. Quay trở lại sân trường vẫn không thấy cô, anh đứng đợi. Nhưng đã qua 5 phút vẫn chưa thấy đâu, trong lòng bắt đầu cảm thấy hơi lo:
"Lão bà ngốc, lại chạy lung tung!"
Dương Nhật Hạo thầm nói sau đó chạy đi tìm.
Sân trường tấp nập học sinh ra về, đâu đó lại có ánh mắt của đám nữ sinh nhìn về phía Dương Nhật Hạo. Không phải anh kì lạ mà chỉ là khuôn mặt Dương Nhật Hạo thực sự rất bắt mắt, thu hút sự chú ý, hơn nữa trên tay còn cầm theo chiếc cặp nữ sinh không thể không khiến người khác tò mò.
Một nữ sinh bạo dạn bước lại, gương mặt thẹn thùng kéo kéo góc áo anh:
"Bạn gì ơi, bạn tìm người sao? Nhìn bạn rất lạ, bạn muốn tìm ai, mình...mình tìm giúp bạn!"
Dương Nhật Hạo đảo quanh đám đông ở cổng trường, không thấy cô, trong lòng càng bồn chồn lo lắng:
"Không cần!"
Anh bỏ lại câu nói rồi tiếp tục chạy ra sân sau.
Nữ sinh dường như rất bực bội, vùng vằng bỏ đi.
---------
Ở một hành lang vắng, Ôn Vân hai mắt to tròn đảo đảo xung quanh, rón rén đứng ở góc khuất.
"Thật sự nhỏ đó ở trường mình sao?"
"Đùa mày làm gì, tao nói thật, thấy bảo công khai rồi đấy!"
"Thế á, nam chính đẹp trai không? Mày nhé, thích thật đấy được gặp nhỏ đó!"_Nữ sinh kia lên tiếng khen ngợi.
"Tao không biết nhỏ kia học lớp nào ấy, mặt mũi cũng bình thường thế mà được cậu bạn kia để ý!"_Nữ sinh còn lại đáp.
Ôn Vân đứng sau cánh cửa, ngồi ôm gối chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện. Cô cũng chỉ là tình cờ ngang qua nghe thấy họ bàn tán về anh nên mới muốn nghe thử thôi, không hề cố ý nghe lén họ nói. Lại không ngờ cô cũng là chủ đề bị đem ra bàn tán.
Càng nghe càng tò mò:
"Hôm trước tao có hỏi một đứa học lớp ý rồi, mà không xin được nick, thấy bảo lớp nó chỉ có vài đứa biết nick nam chính thôi. Ngặt nỗi đứa tao hỏi nó không dám hỏi xin nick, đành chịu!"_Cô bạn nhún vai.
"Biết bạn thân nhỏ đó không, tìm được nick thể nào cũng ra nick nam chính!"_Cô bạn đề xuất.
Ôn Vân thầm ngán ngẩm, cô như thế nào lại tự đào hố chôn mình, cũng biết mấy người đọc truyện thường khá tò mò về đời tư của tác giả nhưng không nghĩ đến chuyện này lại rơi đúng vào cô.
"Lão bà, làm gì vậy?"_Dương Nhật Hạo chạy tìm kiếm suốt cuối cùng cũng thấy cô đang trốn sau cánh cửa gỗ, đã vậy còn ngồi thụp xuống che miếng cười. Uổng công anh lo lắng cho cô.
Ôn Vân quên cả che miệng, đứng phắt dậy:
"Không có! Không...không có làm gì hết!"
Nói rồi bất chấp lắc đầu nguầy nguậy, hai nữ sinh đang đứng tán dóc bên cạnh cũng quay ra nhìn, Ôn Vân lúng túng gãi đầu, phải trốn, đúng rồi phải đi trốn. Còn chưa kịp tìm chỗ trốn, Dương Nhật Hạo đã túm lấy cánh tay cô kéo đi.
Đi được hai bước hai cô bạn phía sau bắt đầu chạy theo. Cô bạn lần trước nhìn thấy cô tươi cười không chút ngượng ngùng đứng trước mặt anh.
"Tác giả, đây là nam chính sao?"_Cô bạn nói với Ôn Vân nhưng ánh mặt không hề rời khỏi Dương Nhật Hạo. Ánh mắt còn sáng long lanh bất thường.
"Bạn...bạn...gì...ơi! Bọn...bọn....mình...có...việc....phải....đi....trước....!"
_Ôn Vân lúng túng viện cớ, sau đó chủ động lôi anh đi. Hai cô bạn cũng không đuổi theo, đứng trên tầng nhìn xouống thấy cả hai đang đi ra cổng trường thầm ngưỡng mộ. Trên tay anh vẫn là cặp sách nữ, dáng người cao lớn, để mặc một nấm lùn kéo đi.
Ôn Vân vốn không hề biết, cô bạn kia lại chính là admin trang của trường. Tối ấy, vừa mới gội đầu xong. Cô vò vò mái tóc ướt tranh thủ lướt facebook, bạn bè trong lớp tràn lan ảnh cô nắm cánh tay Dương Nhật Hạo lôi đi, có người còn không quan tâm nhắc tên cô vào bình luận, chia sẻ thì cũng bị gắn thẻ, đùa sao? Có nhất thiết phải như vậy không? Thông báo facebook không ngừng nhấp nháy liên tục có người muốn kết bạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook