33

Sau vụ ám sát ở bãi săn.

Có người báo cáo rằng Thái tử biết trước kế hoạch của sát thủ nhưng đã giấu nó đi, thật đáng xấu hổ.

Có người báo cáo rằng Thái tử đã thành lập bè phái vì lợi ích cá nhân và có ý định xấu xa.

Bằng chứng lần lượt đến.

Đương nhiên, đây đều là tên điên Tần Yên làm ra.

Trong cơn tức giận, hoàng đế đã phế truất Dung Ngọc và tống vào ngục.

Một cuộc đi săn mùa thu.

Đã khiến kế hoạch nhiều năm của Dung Ngọc bị hủy hoại trong một ngày.

Nó cũng khiến Tần Yên thăng cấp và trở thành nhân vật mới được triều đình yêu thích.

Và ta cũng nhận được vô số phần thưởng.

Cha mẹ ta và A Tự đều ngạc nhiên khi thấy bản chất thực sự của ta bộc lộ trong chuyến đi săn mùa thu lại quá khác so với thường lệ.

Họ hỏi ta học bắn cung khi nào.

Ta bịa ra một lý do ngẫu nhiên.

Dù họ không tin nhưng họ cũng không quan tâm.

Cha nói:

"Những năm này ta vất vả vì con, chỉ vì thế giới nội tâm quá nhỏ, tài năng và danh tiếng trọng yếu nên con mới phải khắc chế bản tính của mình."

A Tự nói:

"Đại tỷ, tỷ bắn tên làm đệ chết lặng! Nếu tỷ sinh ra ở nhà khác, không phải là tỷ tỷ của đệ, đệ nhất định sẽ lấy tỷ ngồi trên kiệu lớn làm nương tử!"

Sau khi nghe xong, cha ta đã vỗ vào gáy A Tự:

"Không có quy củ, tại sao lại nói chuyện như vậy với tỷ tỷ của con? Để người ngoài cười!"

Mẹ mỉm cười dịu dàng và ấm áp bên cạnh ta.

Thật hiếm khi ngôi nhà cuối cùng không còn trong tình trạng hỗn loạn.


Trước đó, ta và bố đã dẫn người đi tìm bằng chứng cho thấy Tô Minh Hiên đã đánh thuốc mê mẹ ta.

Cha ta vô cùng tức giận, ông luôn là người quan tâm đến phẩm giá nhất, nhưng ông mắng Tô Minh Hiên bốn năm tiếng đồng hồ cho đến khi miệng lưỡi khô khốc, choáng váng, cuối cùng mới thở một hơi.

Tô Minh Hiên không có năng lực như Tần Yên, sau khi bị một kiếm đâm trúng, chất độc đã xâm nhập vào nội tạng của nàng ta.

Nàng ta đang nằm trên giường, nghe cha mắng, trên mặt nở nụ cười điên cuồng.

Nàng ta nói đầy những lời lẽ bẩn thỉu và gọi cha mình là một tên khốn già.

Tô Minh Hiên thậm chí còn tưởng tượng rằng nàng sẽ sớm trở thành Thái tử phi, và rằng nàng ta sẽ trừng phạt cả gia đình chúng ta và chôn cất tất cả chúng ta cùng với mẹ nàng.

- --Nàng ta bị ốm và choáng váng.

Nàng không biết về những thay đổi lớn trong triều đình.

Cũng không hề biết rằng mình sẽ không thể sống sót quá vài ngày.

Chẳng bao lâu sau, Tô Minh Hiên chết.

Theo lời mẹ ta kể, cha ta lại khóc buồn vào đêm Tô Minh Hiên qua đời.

Ông thường xuyên suy ngẫm về việc mình đã làm tròn bổn phận giáo dục con cái, sao có thể nuôi một con sói mắt trắng bất trung, bất hiếu như Tô Minh Hiên?

Nhưng mọi thứ trên thế giới này đều khó diễn tả.

Một số tệ nạn không thể được giải quyết bằng lòng tốt.

Giống như khi Dung Ngọc tự sát trong ngục, hắn cũng không quên để lại huyết thư.

Huyết thư ghi lại những gian khổ kinh hoàng mà anh phải đối mặt trên mỗi bước đường ở Đông Cung, nhưng lại không nói gì về những linh hồn đã ch.ết dưới tay hắn.

Hắn không hề có chút hối hận nào đối với người đã khuất.

Trên thực tế, Dung Ngọc đã không chiến thắng ở kiếp trước.

Năm đó, Tần Yên đã cứu ta, cũng là bí mật cứu người thân của ta.

Cha ta lại hợp nhất với phe của Tần Yên.

Vì sự việc quá bí mật và nguy hiểm nên cả cha và Tần Yên đều giấu ta.

Cuối cùng, Tần Yên đã đánh bại được Dung Ngọc.


Chỉ là Tần Yên đã ngã xuống.

Sau nhiều năm.

Ta mơ hồ nhớ tới lúc Dung Ngọc lần đầu tiên ẩn danh rời khỏi cung điện, nhìn thấy người ăn xin trên đường xin ăn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Thái tử bé nắm chặt tay lại và nói với ta với đôi mắt đỏ hoe:

"Miêu Miêu, tương lai ta trở thành hoàng đế, ta bảo đảm trên thế giới này sẽ không có ai chết đói, chết cóng!"

Hồi ấy có mận xanh, bạch đậu khấu, tuổi trẻ hiền lành.

Dung Ngọc cũng đối xử chân thành với mọi người và cũng rất tài giỏi.

Nhưng ta không biết bắt đầu từ khi nào.

Chàng trai ấy dần dần biến mất.

Hắn không bao giờ quay trở lại cho đến khi chết.

34

Tiệc Trung Thu không bị trì hoãn bởi vụ ám sát ở bãi săn và sự thất bại của Thái tử.

Ta được mời vào cung, Tần Yên cũng ở đó.

Hắn và ta bây giờ được Hoàng đế và Hoàng hậu sủng ái nhất.

Ca hát, nhảy múa trong bữa tiệc cung điện minh oan cho hòa bình sau cuộc đổ máu.

Hoàng đế và hoàng hậu ngồi trên ngai cao.

Hoàng đế hỏi hai chúng ta với vẻ mặt yêu thương:

"Tô Miêu, Tần Yên, ngoài phần thưởng lúc trước ra, các ngươi còn muốn cái gì nữa?”

"Muốn cái gì, cứ nói trẫm."

Ta và Tần Yên nhìn nhau.

Vẻ ngoài của Tần Yên vốn đã nổi bật, nhưng bây giờ hắn ta mặc bộ quần áo màu đỏ tươi, khiến đôi lông mày lạnh lùng của hắn càng trở nên đẹp đẽ và mê hoặc hơn.


Hắn đứng dậy và trả lời đầy ẩn ý:

"Tâu bệ hạ, thảo dân muốn lấy một người vợ."

Trong đại sảnh im lặng một lúc, sau đó vang lên tiếng cười.

Tần Yên lén nhìn ta giữa tiếng nhạc.

Hoàng đế nghe được lời này không khỏi bật cười.

Hoàng đế lại quay sang ta và hỏi:

"Còn Miêu Miêu thì sao? Ngươi muốn gì?"

Ta nhíu mày mỉm cười:

"Bệ hạ, thảo dân muốn kết hôn."

Đêm đó, chiếu chỉ của triều đình được ban hành.

Vào dịp Trung thu, hoàng đế ban hôn cho Tần gia và Tô gia, họ chọn một ngày để kết hôn.

35

Sau nửa năm.

Tần Yên sau đó xây một dinh thự khác, cưới ta và toàn bộ kinh đô được trang điểm màu đỏ.

Đêm tân hôn, Tần Yên dẫn ta đi xem những bức tranh đầy màu sắc và thơm ngát trong phòng.

Cô gái trong cuộn giấy sống động như thật, từng cái cau mày, từng nụ cười đều là ta.

Chỉ nhìn thôi, ta chợt nhận ra điều gì đó kỳ lạ——

Một trong số đó mô tả ta mặc váy cưới.

Chiếc váy cưới trong tranh lúc đó không xa hoa như bây giờ.

Và nét mặt của ta trong tranh cũng thể hiện nỗi buồn.

Ta nhận ra nó.

Đó chính là váy cưới ta mặc khi làm lễ mừng Tần Yên ở kiếp trước.

Nhưng lúc đó hắn đã không còn sống nữa.

Hắn chưa bao giờ thấy ta mặc váy cưới.

“Tần Yên, cảnh tượng trong tranh của chàng từ đâu đến?”


Ta hỏi hắn với đôi mắt đỏ hoe và giọng run run.

Đôi mắt hắn tràn ngập vẻ trìu mến gần như hoang tưởng, nhưng giọng điệu lại thận trọng:

“Bức tranh này được vẽ cách đây vài ngày.”

“Ngày hôm đó, ta đột nhiên rơi vào ác mộng.”

“Trong mơ, ta không nhớ được quá khứ, chỉ thấy cuối cùng nàng cũng cưới ta, nhưng không hiểu sao ta lại chết sớm. Dù nàng có khóc hay gọi ta thế nào, ta cũng không thể cho nàng một câu trả lời.”

“Sau đó ta nhìn thấy nàng mặc váy cưới đi vào quan tài của ta, nàng nói sợ ta ở địa ngục lạnh lẽo.”

“Nhưng nàng đã ngủ với ta trong đống lửa đó và không chịu bước ra ngoài.”

“Khi ta tỉnh dậy sau cơn ác mộng, ta cảm thấy trong lòng đau đớn không thể tả được.”

"Mãi đến khi vẽ được bức tranh này ta mới cảm thấy nhẹ nhõm."

Ta nép vào vòng tay hắn, mắt càng lúc càng đỏ.

Tần Yên véo khuôn mặt đang khóc của ta, cười điên cuồng:

"Ngốc hay không thì ác mộng đều ngược lại.”

"Những giấc mơ ngọt ngào là có thật."

Ta gật đầu đồng ý.

Tần Yên cắn vào tai và môi ta, ôm ta vào giường rồi thì thầm tên ta giữa môi và răng:

"Tiểu gấu trúc vô tâm nô lệ, nàng thật đúng là để cho ta dễ dàng chờ đợi."

Nói xong hắn cúi đầu hôn ta một cách tinh tế.

Tần Yên.

Kiếp trước sinh ra không đúng thời điểm.

Ta đã yêu người lạ.

Hiện tại.

Tất cả chúng sinh trên thế giới đều quyến rũ.

Mưa xuân ở phía nam sông Dương Tử và hoàng hôn trên dòng sông dài.

Ta đã nhìn thấy tất cả.

Không ai tốt bằng chàng.

[Hoàn toàn văn]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương