Yêu Anh Lần Nữa Nhé!
-
Chương 19: Ác ma dịu dàng - tỉnh
Thời gian thấm thoát trôi qua, tròn 2 tháng An Hạ nằm trên giường bệnh. Đằng Minh vẫn dịu dàng chăm sóc, dịu dàng ngồi bên cạnh chờ cô tỉnh lại.
- Hạ Hạ à Chừng nào em mới chịu tỉnh.. Anh xin lỗi mà, anh nói cho em nghe một bí mật nha. Em khi tỉnh, dậy không được trốn tránh anh đâu đó vì anh đau lắm. Em nhớ 7 năm trước không? Anh là người đàn ông đó, là người cưỡng hiếp em, mua em. Nguyệt Di với Lạc Lạc là con anh đó. Anh biết hết rồi, em tỉnh dậy đi, mình làm đám cưới được không? Anh sẽ bù đắp lại cho em, cho con nữa, anh yêu em, em. Tỉnh dậy đi Hạ Hạ.. Anh nói em nghe nhé, nếu anh biết trước người năm đó là em, anh vẫn sẽ mua em, vẫn làm vậy với em, nhưng anh sẽ dịu dàng, sẽ ôn nhu và anh sẽ không sỉ nhục em,. Em dậy đi, Hạ Hạ Anh yêu em.
Đằng Minh ngồi đó, anh nói một mình, anh nhìn cô, mắt vẫn nhắm nghiền,. Anh cuối xuống từng cái hôn vụn vặt rơi xuống trán cô, mũi cô, mi mắt, má, cằm, môi cô, nụ hôn của anh nhẹ nhàng ôn nhu như sợ cô vỡ mất.
Bỗng có gì âm ấm rơi trên mắt cô.. Là nước mắt, Anh khóc. Một người đàn ông vì cô mà rơi nước mắt.
Anh khóc vì cô, nhưng chẳng hề biết rằng cô đã tĩnh từ lúc anh đẩy cửa bước vào nhưng cô không dám mở mắt, không dám đối diện với sự thật.. Cô sợ, sợ cái sự lạnh lùng, cường bạo, của anh.. Đau.. Thật sự rất đau. Nên cô nằm đó lẳng lặng nhắm mắt, nghe hết những lời tâm tư, thú nhận, hứa hẹn, của anh và quan trọng hơn anh nói.. ANH YÊU CÔ..
Và anh khóc...
Đằng Minh rơi nước mắt, bỗng có một bàn gầy guộc vươn lên quệt đi nước mắt trên gò má anh. Là cô.. Cô tỉnh rồi.. Cô lau nước mắt cho anh.. Cô nhìn anh.. Cô mỉm cuời..
An Hạ lau nước mắt cho Đằng Minh, nhẹ nhàng bảo
- Đừng khóc... Đau lắm
Đằng Minh thực sự điên rồi... An Hạ cô ấy.. Cô ấy không hận annhhh, không tránh anh, không hoảng sợ... Mà cô ấy bảo đau khi anh khóc...
Anh hình như cảm thấy có gì đó mãn nguyện thì phải.
Anh nhìn cô, mỉm cười
- Hạ Hạ, em tỉnh rồi. Ăn cháo, anh múc cho em.
Đằng Minh múc cháo ra chén, bưng đến, nhẹ nhàng thổi, đúc từng muỗn cho cô.
An Hạ bây giờ.. Hạnh phúc.. Vui vẻ..
Cô mong thời gian này ngừng lại đôi chút.. Để cô tann hưởng trọn vẹn.. Sự diu dàng của người đàn ông mà ông trời tặng cho cô.
Ăn xong cô năn nỉ Anh xin cho cô xuất viện, anh đồng ý.
Vêg đến nhà, anh bế cô lên phòng anh, sao đó nói với người làm
Không cho cô làm gì cả, gọi cô là thiếu Phu nhân.
An Hạ sung sướng nhàn rỗi ngồi ôm Nguyệt Di cùng Lạc Lạc xem ti vi
Còn người nào đó.. Ngồi bệch dưới đất làm móng chân cho cô:v
- Hạ Hạ à Chừng nào em mới chịu tỉnh.. Anh xin lỗi mà, anh nói cho em nghe một bí mật nha. Em khi tỉnh, dậy không được trốn tránh anh đâu đó vì anh đau lắm. Em nhớ 7 năm trước không? Anh là người đàn ông đó, là người cưỡng hiếp em, mua em. Nguyệt Di với Lạc Lạc là con anh đó. Anh biết hết rồi, em tỉnh dậy đi, mình làm đám cưới được không? Anh sẽ bù đắp lại cho em, cho con nữa, anh yêu em, em. Tỉnh dậy đi Hạ Hạ.. Anh nói em nghe nhé, nếu anh biết trước người năm đó là em, anh vẫn sẽ mua em, vẫn làm vậy với em, nhưng anh sẽ dịu dàng, sẽ ôn nhu và anh sẽ không sỉ nhục em,. Em dậy đi, Hạ Hạ Anh yêu em.
Đằng Minh ngồi đó, anh nói một mình, anh nhìn cô, mắt vẫn nhắm nghiền,. Anh cuối xuống từng cái hôn vụn vặt rơi xuống trán cô, mũi cô, mi mắt, má, cằm, môi cô, nụ hôn của anh nhẹ nhàng ôn nhu như sợ cô vỡ mất.
Bỗng có gì âm ấm rơi trên mắt cô.. Là nước mắt, Anh khóc. Một người đàn ông vì cô mà rơi nước mắt.
Anh khóc vì cô, nhưng chẳng hề biết rằng cô đã tĩnh từ lúc anh đẩy cửa bước vào nhưng cô không dám mở mắt, không dám đối diện với sự thật.. Cô sợ, sợ cái sự lạnh lùng, cường bạo, của anh.. Đau.. Thật sự rất đau. Nên cô nằm đó lẳng lặng nhắm mắt, nghe hết những lời tâm tư, thú nhận, hứa hẹn, của anh và quan trọng hơn anh nói.. ANH YÊU CÔ..
Và anh khóc...
Đằng Minh rơi nước mắt, bỗng có một bàn gầy guộc vươn lên quệt đi nước mắt trên gò má anh. Là cô.. Cô tỉnh rồi.. Cô lau nước mắt cho anh.. Cô nhìn anh.. Cô mỉm cuời..
An Hạ lau nước mắt cho Đằng Minh, nhẹ nhàng bảo
- Đừng khóc... Đau lắm
Đằng Minh thực sự điên rồi... An Hạ cô ấy.. Cô ấy không hận annhhh, không tránh anh, không hoảng sợ... Mà cô ấy bảo đau khi anh khóc...
Anh hình như cảm thấy có gì đó mãn nguyện thì phải.
Anh nhìn cô, mỉm cười
- Hạ Hạ, em tỉnh rồi. Ăn cháo, anh múc cho em.
Đằng Minh múc cháo ra chén, bưng đến, nhẹ nhàng thổi, đúc từng muỗn cho cô.
An Hạ bây giờ.. Hạnh phúc.. Vui vẻ..
Cô mong thời gian này ngừng lại đôi chút.. Để cô tann hưởng trọn vẹn.. Sự diu dàng của người đàn ông mà ông trời tặng cho cô.
Ăn xong cô năn nỉ Anh xin cho cô xuất viện, anh đồng ý.
Vêg đến nhà, anh bế cô lên phòng anh, sao đó nói với người làm
Không cho cô làm gì cả, gọi cô là thiếu Phu nhân.
An Hạ sung sướng nhàn rỗi ngồi ôm Nguyệt Di cùng Lạc Lạc xem ti vi
Còn người nào đó.. Ngồi bệch dưới đất làm móng chân cho cô:v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook